Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 25: Liên hệ.

152@-

Chương 24. Liên hệ.


Xe dừng lại ở sân, trợ lý cầm ô đưa hai người vào nhà.


Thịnh Khải Cơ vẫn chưa tới. Thịnh Ngộ ngủ đến đầu óc choáng váng, cảm thấy nhất định phải rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút. Người hầu tiến tới hỏi cậu có muốn dùng trà không, cậu đáp:


“Đưa lên phòng tôi đi.”


Cậu bước nhanh lên lầu hai. Đi được một đoạn, Thịnh Ngộ chợt khựng lại, cảm thấy như thiếu mất điều gì đó.


Quay đầu nhìn lại, Lộ Dữ Chu  thế nhưng vẫn còn đứng ở cửa, bên cạnh có một người hầu đang dẫn đường, anh ở đó rũ mắt trông yên lặng và xa cách.


Phải rồi.


Lộ Dữ Chu ở nhà họ Thịnh không có phòng riêng, chỉ có thể ở phòng dành cho khách.


Thịnh Ngộ khẽ tặc lưỡi.


“...Cứ đi thẳng, quẹo phải ở gian đầu tiên là phòng khách... Lộ Dữ Chu thiếu gia, nếu không thì để tôi dẫn cậu đi nhé?” Người hầu thấy anh vẫn đứng đó, cẩn thận lặp lại lời đề nghị của mình.


“Không cần.”


Lộ Dữ Chu nhìn theo hướng chỉ, đại khái nhớ được đường, thu ánh mắt lại rồi gật đầu qua loa:


“Cô cứ làm việc đi, tôi tự đi được.”


Người hầu ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.


Vừa mới xoay người đi, một bóng người đã bất ngờ lao tới, thắng gấp ngay trước mặt anh, trên mặt Lộ Dữ Chu lộ nét bất ngờ.


Cậu nhìn người hầu đang ngơ ngác đứng bên cạnh rồi nói


“Không sao, để tôi lo cho cậu ấy .”


Còn chưa kịp phản ứng, Lộ Dữ Chu đã bị Thịnh Ngộ nắm lấy cổ tay đang buông thõng. Cậu chỉ kéo nhẹ một cái, không mạnh, giống như ra hiệu để anh đi cùng mình.


“Đi với tôi.” Người này hơi cong cong khóe mắt, tia nắng chiếu rọi đôi con ngươi, trong suốt và sáng ngời, cậu cười nói:


“Tôi đưa anh tới một nơi, đảm bảo anh sẽ hài lòng.”


Mà “đảm bảo anh sẽ hài lòng”, chính là chỉ... phòng ngủ của Thịnh Ngộ.


Tuy đã một thời gian không ở, nhưng căn phòng vẫn sáng sủa gọn gàng như cũ. Đồ đạc không hề phủ bụi, rõ ràng có người thường xuyên quét dọn mỗi ngày.


Thịnh Ngộ chỉ vào ghế sofa rồi nói:


“Ngồi trước đi, tôi đi rửa mặt cái đã.”


Lộ Dữ Chu không ngồi.


Ước chừng dừng lại hai ba giây, anh dựa vào cửa phòng, chậm rãi khép mắt lại một chút.


… Có quỷ mới tin cậu.


Cái này thì khác gì với phòng dành cho khách đâu chứ?


Lộ Dữ Chu thật sự muốn b*p ch*t bản thân ngốc nghếch vài phút trước còn đi tin tưởng Thịnh Ngộ.



Bên kia, Thịnh Ngộ rửa xong mặt, dùng khăn lông lau khô nước, rất nhanh từ trong phòng tắm đi ra.


Khi bước ra, Lộ Dữ Chu đang dựa vào bên cạnh bàn, ngẩng đầu nhìn mấy cuốn sách cổ được xếp ngay ngắn trên kệ sách.


Phòng ngủ này là dạng suite, bên trong có phòng tắm lẫn phòng khách riêng, không gian rất lớn. Hồi cậu bảy tám tuổi, bà nội từng sắp xếp một góc bên cửa sổ sát đất ở phòng khách làm thư phòng nhỏ cho Thịnh Ngộ.


Thịnh Ngộ từng có một thời gian rất thích ngồi đọc sách trên ghế bập bênh, về sau trên ban công cũng xuất hiện thêm vài cái ghế bập bênh đủ loại kiểu dáng.


Góc thư phòng ấy tựa vào tường, đặt một giá sách rất lớn kéo dài lên tận trần nhà. Muốn lấy được sách ở tầng trên cùng còn phải dùng thang trèo lên mới tới.


Lộ Dữ Chu đang xem sách, Thịnh Ngộ khoanh tay lại dựa vào cửa phòng tắm, lặng lẽ nhìn anh.


“…Không lên tiếng là muốn dọa người à?” – Lộ Dữ Chu đột ngột nói một câu, sau đó xoay người, chống tay lên bàn, hơi ngả người ra sau duỗi dài chân.


Phòng ngủ này có hai ô cửa sổ sát đất lớn, góc thư phòng vừa vặn nằm ngay giữa hai cửa sổ, trở thành một vùng tối khuất ánh sáng.


Lộ Dữ Chu đứng yên trong góc tối ấy, vẻ mặt thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng dường như lại thấp thoáng ý cười mơ hồ.


Thịnh Ngộ vẫn lười biếng dựa vào khung cửa, bật cười một tiếng:


“Không phải.”


Chỉ là đột nhiên có chút suy nghĩ.


Lộ Dữ Chu là người vô cùng nhạy cảm với cảm giác an toàn, anh không dọn về Thịnh gia, phần lớn là bởi trong nhận thức của anh, nơi đó vẫn chưa phải vùng an toàn thuộc về mình. Hiếm khi về một lần, cũng chỉ khách sáo mà ở phòng dành cho khách.


Nhưng giờ Lộ Dữ Chu ở trong phòng ngủ của cậu, còn trông rất thoải mái?


Lộ Dữ Chu đã chia một nửa căn nhà cũ của mình cho cậu.


Vậy thì, cậu cũng nên có qua có lại.


Thịnh Ngộ cảm thấy có thể chia không gian riêng tư của mình, nhường cho Lộ Dữ Chu một nửa.


“Chủ tịch chắc là vẫn chưa về đâu, chúng ta có thể…”


Còn chưa kịp mời Lộ Dữ Chu sang xem thử phòng ngủ của mình, thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cốc cốc.


Người hầu mang một khay bánh trà vừa mới ra lò đứng trước cửa.


Thịnh Ngộ nhìn lướt qua khay bánh, cất giọng hỏi:


“Hôm nay có bánh macaron đấy, cậu ăn không?”


Lộ Dữ Chu rút một quyển sách từ kệ ra, không quá để tâm đáp:


“Sao cũng được.”


Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút.


Cậu nhận lấy khay, nói với người hầu:


“Vào bếp chuẩn bị thêm ít trái cây tươi, pha một bình cà phê đen nữa, mang lên nhanh nhé.”


Sau khi đóng cửa lại, Thịnh Ngộ cầm một chiếc macaron bỏ vào miệng, hai má phồng phồng, ôm khay đi đến gần kệ sách, liếc qua cuốn sách trong tay Lộ Dữ Chu, vừa nhai vừa mơ hồ nói:


“Đó là bản gốc tiếng Anh của Kiêu hãnh và Định kiến đấy, cậu thích à? Cho cậu đó.”


“…Tôi chỉ tiện tay lật xem thôi.”



Lộ Dữ Chu rũ mắt, lướt nhanh mấy dòng tiếng Anh, nói:


“Dễ hiểu hơn mấy bài đọc hiểu.”


Thịnh Ngộ nghe vậy thì bật cười.


Nhưng mà cũng đúng, lúc làm bài thi đọc hiểu cứ như đang đọc tiếng Trời vậy, còn khó hiểu hơn cả tiếng Anh nữa.


Lộ Dữ Chu thật sự chỉ tùy tiện xem, mới lật được vài trang đã đóng sách, ngược lại bắt đầu nhìn sang những quyển sách bằng tiếng nước ngoài khó hiểu khác trên kệ.


“Hình như có cả tiếng Pháp và tiếng Nga nữa, cậu đều đọc hiểu được sao?”


Bánh Macaron ngọt đến muốn nghẹn cổ họng, Thịnh Ngộ đặt khay xuống, tự rót cho mình một ly hồng trà nóng hổi, nhấp một ngụm rồi đáp:


“Tạm được, phần lớn là đều hiểu được, không hiểu thì tra từ điển.”


Lưu Dung từng nói, Thịnh Ngộ có khả năng tiếng Anh rất tốt, còn am hiểu nhiều loại ngôn ngữ khác.


Nghĩ đến đây, Lộ Dữ Chu hơi chần chừ mà nhíu mày, hỏi:


“Thịnh gia ban đầu chẳng phải định cho cậu ra nước ngoài du học sao? Sao lại đột ngột chuyển sang để cậu vào Nhất Trung vậy?”


Thịnh Ngộ nhất thời thả lỏng, thuận miệng đáp:


“Bà nội sợ chúng ta đụng mặt. Các trường quốc tế toàn là phú nhị đại, người lắm chuyện thì nhiều lắm. Lúc đó quan hệ giữa tôi với cậu cũng đâu có tốt, thường chạm mặt chẳng phải càng dễ gây chuyện à.”


“……”


Thịnh Ngộ lại nhấp thêm một ngụm trà, lúc này mới nhận ra xung quanh im lặng đến đáng sợ.


Cậu nghi ngờ mà ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt phức tạp của Lộ Dữ Chu.


Cậu lập tức phản ứng, mất tự nhiên cúi đầu xuống, nói:


“Tôi đoán bừa thôi… Khó lắm mới có một ngày nghỉ, đừng nói chuyện trường lớp với tôi nữa, cậu nói một câu tôi phải đáp một câu đó.”


“…Vị chủ tịch kia bao giờ về vậy?”


Lộ Dữ Chu hơi cứng người, chuyển chủ đề.


“Trợ lý nói máy bay bị trễ một chút… chắc còn khoảng nửa tiếng nữa, có muốn xuống lầu ăn gì lót dạ không?”


Lộ Dữ Chu lập tức đi về phía sofa, giọng lười biếng có chút bực bội:


“Không ăn, mệt muốn chết, để tôi chợp mắt chút.”


Anh đến bên cạnh sofa, dừng lại, một tay nhét trong túi. Lúc này mới nhớ ra đây là phòng người ta, nên hơi nghiêng người, làm bộ khách sáo hỏi một câu:


“Sofa này nằm được chứ?”


Thịnh Ngộ bắt chước điệu bộ của anh, khách khí đáp lại:


“Không được tiện cho lắm đâu, ngài đây là bậc trưởng bối, hay là tìm chỗ khác nằm đi?”


Lộ Dữ Chu xoay người định đi:


“Vậy tôi ngủ trên giường cậu ——”


“Ê ê đừng đừng đừng ——”



“Sofa cho cậu đấy, đều cho cậu……”


Cậu vốn không quá để ý.


Nhưng cái giường kia… dù sao cũng riêng tư quá rồi.


Chỉ là muốn trêu cậu một chút, chứ Lộ Dữ Chu  không có thói quen ngủ trên giường người khác.


Anh đón lấy chiếc gối Thịnh Ngộ ném tới, hơi nhướng đuôi mày, vẻ mặt thoáng lộ ra một chút đắc ý rất nhỏ khó nhận ra.


Chiếc sofa ba chỗ không thể đặt hết đôi chân dài của anh, Lộ Dữ Chu co một chân lên, chân còn lại vắt hờ ra ngoài chạm đất.


Anh lấy gối kê sau đầu, ngửa mặt nằm xuống, một tay che mắt để tránh ánh nắng gay gắt.


Dưới nền trải thảm dày, điều hòa hoạt động yên lặng, mọi thứ gộp lại tạo ra một không gian dễ chịu giữa mùa hè oi bức.


Thịnh Ngộ lại vào phòng ngủ lần nữa, không biết tìm cái gì, một lúc sau mới đi ra.


Âm thanh cắm sạc “tách” một tiếng, nhỏ nhưng vang lên rất rõ.


Lộ Dữ Chu nghe thấy tiếng quần áo cọ xát, như thể có ai đó ngồi xuống, rất gần.


Dù không mở mắt cũng biết là ai.


Anh vẫn nhắm mắt, im lặng chờ thêm chút nữa.


Rất nhanh tai bắt được một ít âm thanh, không phải tiếng bấm điện thoại, mà là tiếng lật sách sột soạt.


Rốt cuộc Lộ Dữ Chu mở mắt, dời tay che ra nghiêng đầu nhìn sang.


Thịnh Ngộ ngồi cực kỳ gần.


Lưng cậu tựa vào ghế đơn, đôi chân dài ngồi xếp bằng trên thảm, trong tay cầm một quyển sách.


Ánh nắng phủ lên các ngón tay trắng trẻo, thon dài của cậu, từng đốt ngón tay kẹp mép trang giấy, trông như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.


Tiểu thiếu gia họ Thịnh cúi đầu đọc sách, hàng mi dưới nắng như phủ một lớp ánh sáng nhạt.


“…… Đang đọc gì đấy?”


“Hửm?”


Thịnh Ngộ hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn còn dán trên quyển sách. Nghe Lộ Dữ Chu hỏi, cậu theo thói quen lật lại bìa trước nhìn thoáng qua, đáp:


“Tập một Đi tìm thời gian đã mất của nhà văn Pháp Proust. Cậu muốn đọc không?”


Lộ Dữ Chu: “…Tôi không biết tiếng Pháp.”


Cách nói của anh khiến Thịnh Ngộ bật cười, cười đến nỗi người hơi lắc lư như con lật đật, nói:


“Vậy tôi đọc cho cậu nghe, muốn không?”


Lộ Dữ Chu khẽ “ừ” một tiếng, giọng rất trầm, không rõ là đồng ý thật hay miễn cưỡng.


Thịnh Ngộ khép đầu gối lại, lật về trang đầu, giọng nói cũng trở nên trầm thấp.


“Longtemps, je me suis couché de bonne heure…”


Khi đọc tiếng Pháp, giọng Thịnh Ngộ nghe thấp hơn bình thường, không còn trong trẻo dễ nghe như mọi khi, mà mang theo nét kể chuyện nhẹ nhàng, chậm rãi. Nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, ánh sáng viền quanh gương mặt thanh tú của cậu một lớp sương vàng mờ ảo.



Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm vài phút, không nỡ dời mắt đi.


-


Khoảng hai giờ chiều, xe của chủ tịch Thịnh chạy vào cổng chính.


Tin báo của trợ lý còn đến sớm hơn cả người, điện thoại trên bàn trà phát ra tiếng "ong" khẽ, Thịnh Ngộ ngừng đọc sách, cầm lên xem.


“Ơ? Tới rồi.”


“Ai?” Lộ Dữ Chu đang nghe tới xuất thần, bị cắt ngang, anh vô thức nhíu mày.


“Còn có thể là ai, Chủ tịch Thịnh ấy.” Thịnh Ngộ dứt khoát đứng dậy, chưa kịp xỏ giày đã chạy ra cửa sổ nhìn xuống: “Sắp vào tới nơi rồi, đi thôi, xuống dưới nào.”


Lộ Dữ Chu xoay người ngồi dậy từ ghế sofa, ngón tay xoa nhẹ sau cổ, nhấn nhấn mấy đốt sống, lười nhác nói:


“Ông ấy là hoàng đế à, xe đến còn cần người xếp hàng đón.”


Nhà họ Thịnh là hào môn, tất nhiên có quy củ. Dù sao người trong nhà cũng nhiều, nếu mở tiệc mà hỗn loạn như cái chợ thì đúng là quá mất mặt.


Thịnh Ngộ quen rồi, cúi xuống ghế sofa tìm đôi dép của mình, vừa tìm vừa nói:


“Chỉ là phép tắc thôi, ông ấy là trưởng bối mà. Cậu về nhà dì, chẳng phải cũng nên ra chào một tiếng sao?”


Lộ Dữ Chu không trả lời, chỉ cúi người, khuỷu tay chống lên đầu gối, sắc mặt dưới mái tóc hơi lạnh lùng, không rõ là đang nghĩ ngợi hay bực bội.


Không tìm thấy dép lê, Thịnh Ngộ lười lục lọi tiếp, tiện tay vơ lấy điện thoại đặt trên bàn trà rồi chạy ra ngoài.


Chạy đến cửa, cậu do dự một chút, bám vào khung cửa nói:


“Vậy thì để tôi nói giúp một tiếng, cậu không cần xuống dưới đâu.”


Trước khi đóng cửa lại, biểu cảm của Lộ Dữ Chu giống như đang muốn đâm chết Thịnh Khải Cơ vậy.


Vừa mới xuống đến cầu thang, Thịnh Ngộ đã nghe thấy tiếng cửa đóng ở tầng hai.


Thịnh tiểu thiếu gia ló đầu ra nhìn hành lang, trông thấy Lộ Dữ Chu như một quả bom sống đang đi về phía này.


‘Quả bom sống’ kia sắc mặt khó coi muốn chết, trong tay thế mà còn xách theo một đôi dép lê.


Thịnh Ngộ không chạy nữa, đứng chờ ở đầu cầu thang, cố nhịn cười:


“Không phải cậu không muốn xuống sao?”


Từ xa nghe thấy Lộ Dữ Chu cười lạnh một tiếng.


“Tôi xuống xem thử là hoàng đế nước nào mà phô trương như thế.”


Lúc đến gần, vị anh em mặt lạnh đó khom người đặt đôi dép trong tay xuống đất, tức giận nói:


“Đến giày cũng không mang, lạnh chết thì ráng chịu.”


Nghe anh nói, Thịnh Ngộ mới nhận ra trong tay Lộ Dữ Chu đang cầm chính là đôi dép lê mình không tìm được.


“Cảm ơn nha người tốt bụng.”


Cậu dùng ngón chân kẹp lấy chiếc dép ở gần mình, lộn xộn giẫm đạp mang vào.


---------------------


Chuột: “Lạnh chết thì ráng chịu” mà còn mang dép xuống cho người ta làm gì~


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 25: Liên hệ.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...