Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 26: Nói chuyện.
113@-
Thịnh Khải Cơ bước xuống xe, đập vào mắt là cậu con trai nhỏ cách cả trăm mét đang chạy như bay về phía mình.
Cậu mang theo cơn gió lướt qua trước mặt ông, dép lê suýt nữa văng ra vì chạy. Thịnh Ngộ vội vàng dừng lại mang dép cho ngay ngắn, rồi mím môi cười với ông:
“Ba.”
Thịnh Khải Cơ dừng bước, ánh mắt phía sau tròng kính bất giác trở nên dịu đi.
Thịnh Ngộ trời sinh đã có một loại ma lực khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn.
Năm Thịnh Ngộ ra đời, Thịnh Khải Cơ vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi. Ông và người vợ liên hôn kính trọng nhau như khách, không biết cách chăm sóc bạn đời, lại càng không biết cách nuôi dạy con. Cuối cùng ông chỉ biết giao đứa bé còn chưa đầy một tuổi cho mẹ mình chăm sóc.
Sau khi vợ qua đời, vài người anh em trong nhà lần lượt ra ở riêng, trong nhà người ngày càng ít đi. Thịnh Khải Cơ bận rộn với sự nghiệp nên hiếm khi về nhà.
Thi thoảng trở về, ông sẽ thấy một bóng dáng nhỏ chạy ra đón mình ở cửa, giống như cơn gió lao ra đến cổng lớn, sau đó ngoan ngoãn lặng lẽ đứng đó nhìn ông lên lầu.
Ngay chỗ cổng lớn nhà họ Thịnh có một bức tranh sơn dầu thời kỳ Phục hưng châu Âu. Mỗi lần đều thấy Thịnh Ngộ đứng ngay trước bức tranh ấy. Ban đầu, cậu còn chưa cao bằng khung tranh. Giờ thì đã lớn phổng lên như cây tre sau mưa, đứng trước bức tranh, thân hình thẳng tắp có thể che kín cả nhân vật trong tranh.
“Ăn cơm chưa?”
Thịnh Khải Cơ dừng lại, đỡ gọng kính một chút, theo thói quen nói chuyện kiểu trò chuyện khách sáo thường dùng trong thương trường.
“Chưa ăn, con cũng chưa đói lắm.”
Thịnh Ngộ đã quen với cách nói chuyện như vậy, bàn tay thả lỏng bên người nhẹ nhàng v**t v* cạnh điện thoại, cố gắng bắt chước kiểu trò chuyện ấy:
“Trên đường về mệt không ạ?”
Thịnh Khải Cơ hơi gật đầu, đang định nói gì đó thì bỗng chú ý thấy cuối hành lang có một bóng người đang chậm rãi bước tới.
Nhìn kỹ lại, vóc dáng người đó không khác con trai nhỏ là bao, nhưng bờ vai lại rộng lớn hơn, mơ hồ đã rút đi nét ngây ngô, mang theo vẻ chín chắn của một thanh niên. Khi anh đến, một tay đút túi quần, không thể coi là không đứng đắn, nhưng cái kiểu ung dung tùy ý như vậy thì trong nhà họ Thịnh rất hiếm thấy.
Gương mặt Thịnh Khải Cơ trầm xuống trong chốc lát, sau đó mới sực nhớ ra —
Đó là một cậu con trai khác của ông.
— Là đứa con trai “thật sự”.
“Con đi cùng Lộ Dữ Chu tới.” Cảm thấy không khí có chút không đúng, Thịnh Ngộ chủ động mở miệng giải hòa: “Bọn con giờ không phải học cùng một TSo, tiện đường đi cùng.”
Ánh mắt Thịnh Khải Cơ lại chuyển qua người Thịnh Ngộ, dừng một lát trên đỉnh đầu của cậu, không nhịn được mà lộ ra chút ý cười: “Cao lên rồi.”
Thịnh Ngộ còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy đỉnh đầu bị một bàn tay đặt lên, động tác có phần xa lạ nhưng lại quen thuộc, giống hệt hồi nhỏ, nhẹ nhàng chậm rãi xoa hai cái.
Từ khi bước vào tuổi dậy thì, Thịnh Ngộ vốn đã bắt đầu tránh né kiểu thân mật này. Nhưng mà, khó khăn lắm ba mới về một lần…
Thôi thì, chiều ông một chút vậy.
Thịnh Ngộ hơi cúi đầu xuống.
Trong lúc hai cha con đang thân thiết, vị Phật lớn - Lộ Dữ Chu khí thế bức người cuối cùng cũng đi tới cửa.
Vừa mới trải qua khoảnh khắc cha con đầy tình cảm với Thịnh Ngộ, Thịnh Khải Cơ vẫn còn đang tràn đầy cảm xúc của một người cha, vừa thấy Lộ Dữ Chu đứng đó, bàn tay lập tức chuyển hướng, đầy vẻ hiền từ mà vươn tay về phía vai Lộ Dữ Chu —
Lộ Dữ Chu lập tức nghiêng người né tránh.
“……”
Không khí bỗng dưng im lặng đến đáng sợ.
Hai trợ lý đi phía sau chủ tịch Thịnh vội vàng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như mình không tồn tại.
Thịnh Ngộ sững người hai giây, ngón tay vô thức siết lại, hơi do dự.
Ba cậu thì dễ đoán, nhưng đây là chuyện giữa hai người họ, nếu tùy tiện chen vào thì hình như cũng không tốt lắm…
Lúc Thịnh Ngộ còn đang rối rắm, chủ tịch Thịnh đã thu tay về, như thể chưa có gì xảy ra đẩy lại gọng kính viền vàng, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
“Nếu đã đông đủ rồi, vậy ăn cơm trước đi.”
Bữa cơm trưa này kéo dài đến tận hơn hai giờ chiều. Bà nội lớn tuổi, không chờ lâu được nên dùng cơm trước.
Nói là mọi người đến đủ, kỳ thực cũng chỉ có ba người bọn họ.
Bàn dài trong phòng ăn làm từ gỗ nguyên khối, dài khoảng 10 mét, có thể cho hơn hai mươi người cùng ngồi. Chỉ cần thiếu một người thôi cũng khiến căn phòng trông vắng vẻ.
Đồ ăn còn chưa dọn lên, Thịnh Khải Cơ dùng khăn lau tay, hỏi han tình hình gần đây của Thịnh Ngộ, phần lớn là mấy câu kiểu như: “Trường học thế nào?”, “Tiến độ học có theo kịp không?”, “Chuyện cháy ở hẻm Hỉ Thước thế nào rồi?”, “Có cần đổi chỗ ở không?”...
Toàn là mấy vấn đề cũ rích, Thịnh Ngộ đều trả lời. Suốt cả năm, Thịnh Khải Cơ cũng chỉ có mỗi khoảng thời gian một tiếng ngồi bên bàn ăn là có thể trò chuyện mặt đối mặt với con trai.
Chán thì chán, nhưng Thịnh Ngộ vẫn trả lời rất nghiêm túc.
Hỏi Thịnh Ngộ xong, Thịnh Khải Cơ chuyển ánh mắt sang Lộ Dữ Chu.
Vẫn là những câu cũ kỹ đó.
“Học hai năm, nếu không quen thì chết lâu rồi.”
“… Nghe nói thành tích của con không tệ.”
“Nghe ai nói?”
Thịnh Khải Cơ đặt dao nĩa xuống, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Ta đã nói chuyện với chủ nhiệm lớp con rồi, giai đoạn hiện tại chưa cần chuẩn bị thi cử. Con định khi nào về nhà ở?”
Lộ Dữ Chu cắt một miếng thịt bò nhét vào miệng, đáp:
“Con vẫn luôn ở nhà.”
“……”
Hôm nay có vẻ không thể trò chuyện tiếp được nữa.
Thịnh Ngộ cũng không dám lên tiếng. Cậu không hiểu mối quan hệ giữa hai người kia rốt cuộc khúc mắc chỗ nào, mở miệng bừa có khi lại đổ thêm dầu vào lửa.
Ăn cơm xong, Thịnh Khải Cơ bảo Thịnh Ngộ đi thăm bà nội.
Thực ra chỉ là lấy cớ, chủ tịch Thịnh rõ ràng có chuyện riêng muốn nói với Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ đi dạo một vòng trên tầng hai, lúc xuống thì đã không thấy hai người trong phòng ăn nữa. Hỏi người hầu mới biết họ đã ra sân ngoài.
Cậu ôm trái cây tráng miệng đi qua đi lại trong phòng khách, lòng có chút lo lắng. Nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ lén men theo lối ra sân ngoài.
Cửa kính sân ngoài không đóng chặt, chỉ khép hờ.
Mấy luồng gió nóng luồn qua khe cửa, làm lay động rèm vải mỏng. Thịnh Ngộ rón rén bước nhẹ, vểnh tai dán lên.
Từ góc độ này không nhìn rõ cảnh tượng sân ngoài, Thịnh Ngộ cũng không hy vọng nghe lén được cái gì —- cậu chỉ cần xác nhận hai người đó không cãi nhau là yên tâm rồi.
Nhưng vừa mới áp tai lại, liền nghe loáng thoáng mấy từ mấu chốt:
“…… Trợ lý nói, nguyện vọng đại học của con có xu hướng nghiêng về ngành kiến trúc…… Việc này trái với định hướng lâu dài của gia đình…… Dĩ nhiên, nguyện vọng của con vẫn là quan trọng nhất. Ta đã bảo trợ lý chuẩn bị một bản báo cáo…… Các trường có ngành kiến trúc và kinh tế này đều không tồi, con có thể chọn một cái từ trong đó.”
……?
Thịnh Ngộ hơi hơi sửng sốt, lập tức quên mất mấy vấn đề trước đó, dùng sức ghé sát tai về phía cửa để nghe.
Giữa trưa hè, biệt thự yên tĩnh đến cô quạnh, thỉnh thoảng có một cơn gió thoảng qua, cây xanh trong sân cũng xào xạc rung động theo.
“Không đi.”
Giọng Lộ Dữ Chu vẫn lạnh nhạt như cũ, nghe mà khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Giữa âm thanh gió mơ hồ, Thịnh Khải Cơ dường như khẽ thở ra một hơi, như thể tuyên bố rằng ông đã mất hết kiên nhẫn.
“Con nói ra suy nghĩ của mình để thuyết phục ta. Nếu làm được, con có thể tự quyết định.”
“... Trước đây không có các người, tôi vẫn sống tốt, không bị chết đói. Tương lai của tôi, tôi đã có kế hoạch. Dựa vào cái gì vì trở thành người nhà họ Thịnh mà tôi phải buông bỏ mọi sở trường của mình, đi học cái ngành kinh tế mà tôi không hề muốn?”
Ban đầu, giọng Lộ Dữ Chu rất bình thản, như đang thuật lại một sự thật không đáng bận tâm. Nhưng chỉ một lúc sau, lời lẽ của anh bỗng trở nên sắc bén, như kim châm giấu trong lớp bông mềm.
“Năm sau là lên lớp 12, vào lúc quan trọng thế này, các người lại bắt tôi chuyển sang học trường quốc tế, chuẩn bị đi du học... Vậy mười bảy năm cuộc đời trước của chúng tôi, trong mắt các người chẳng khác gì một tờ giấy rác không quan trọng, muốn bỏ là bỏ sao?”
“Ta... 'chúng tôi’?” Không hổ là chủ tịch, giữa những câu chữ đã bắt được điểm then chốt. Thịnh Khải Cơ hơi nheo mắt lại, hỏi: “Con đang nói cả tiểu Ngộ?”
Thịnh Ngộ đang nghe lén cũng khựng người, bất giác nghiêng đầu qua, không may lại bị mép cửa kính sát đất va vào mũi, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Nhưng hai người ngoài kia vẫn chưa bị chuyện này làm ảnh hưởng.
“Không tiện trả lời.” Lộ Dữ Chu bị hỏi đến khó chịu, bèn đứng dậy đổi sang bàn khác, để cái ly nước lại cho ông bố ở cách xa mười tám vạn dặm.
Trong sân ngoài bày bảy, tám chiếc ô che nắng lớn, dưới mỗi ô là bàn trà và ghế được bày trí xen kẽ.
Lộ Dữ Chu đổi chỗ, vừa vặn lọt vào tầm nhìn của Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh như sắp nổi giông bão, toàn thân đều toát lên sự khó chịu.
Chủ tịch Thịnh đương nhiên không thèm đi theo anh đổi chỗ, giọng nói trầm ổn vẫn vang lên từ góc sân:
“Tập đoàn Thịnh Thế có rất nhiều công ty, con hoàn toàn có thể chọn ngành nghề mình yêu thích. Nhưng học kinh tế thương mại là một bước bắt buộc nếu con làm người nối nghiệp, nếu không sau này sẽ không thể điều hành tập đoàn.”
Lộ Dữ Chu:
“Chẳng lẽ những người khác trong nhà họ Thịnh đều chết sạch rồi sao?”
Giọng của Thịnh Khải Cơ cũng dần lạnh xuống.
“Ta có thể không chọn con làm, nhưng con thì không thể không có năng lực này.”
Giữa ngày hè nắng gắt, một góc sân ngoài này lại như được lắp hai chiếc máy làm mát, vài câu nói thôi đã khiến không khí như đóng băng.
Thịnh Ngộ trong phòng nghe thấy mà trợn tròn mắt.
Những lời như vậy, không đánh nhau đã xem như là tính tình cả hai còn tốt.
Môi trường trưởng thành khác nhau, tiếp nhận giáo dục khác nhau, tư tưởng lại càng hoàn toàn khác biệt.
Lộ Dữ Chu không thể chấp nhận tôn chỉ lấy kết quả làm đầu của Thịnh Khải Cơ, còn chút áy náy của Thịnh Khải Cơ cũng đã bị sự cố chấp của Lộ Dữ Chu tiêu hao gần như không còn.
Nếu không phải là quan hệ cha con, thì kiểu tính cách này đúng là không thể chịu nổi.
“Rất cảm ơn ngài trong khoảng thời gian này đã quan tâm chăm sóc.” Mấy phút không khí lạnh băng, ngược lại là Lộ Dữ Chu lên tiếng trước.
Nhưng theo mấy câu nói của anh rơi xuống, bầu không khí không những không dịu đi, mà còn như dây đàn đang căng, chỉ cần chạm vào là đứt.
“Thật xin lỗi, kế hoạch của ngài đối với cuộc đời tôi, từ đầu đến cuối tôi đều chưa từng tiếp nhận. Họ Lộ này tôi dùng cũng rất thuận miệng, chưa từng có ý định đổi, chi bằng mọi thứ cứ như cũ đi? Có lẽ sự ngoài ý muốn mười bảy năm trước, chính là ý trời cho thấy chúng ta không hợp nhau. Tình cha con ngắn ngủi, không bằng dừng lại tại đây.”
“……”
Lộ Dữ Chu nhẫn nhịn nói xong những lời cuối cùng, sau đó muốn rời đi, anh đứng dậy với biên độ quá lớn, đến mức chiếc ghế bị đẩy ra xa cả một mét.
Thịnh Khải Cơ vẫn ngồi tại chỗ, không vui mà trầm giọng nói:
“Khi từ biệt trưởng bối, phải nhìn thẳng vào mắt đối phương.”
Lộ Dữ Chu suýt nữa đập nát cả biệt thự nhà họ Thịnh rồi, còn quản lễ phép cái gì nữa.
Thịnh Ngộ sợ anh quay đầu lại nói với Thịnh Khải Cơ một câu: Nhìn tôi này, nhãi con.
Lúc này thấy Lộ Dữ Chu sắp bước đến bên cửa.
Thịnh Ngộ lập tức trốn sau bức màn, phản ứng chậm nửa nhịp mới ý thức được mình nên chạy, vừa mới quay người thì đụng vào bệ trang trí ở cạnh hành lang, phía trên đặt chiếc bình hoa khẽ lay động, loảng xoảng——
Rơi xuống.
“……”
Mảnh vỡ bình hoa rơi đầy đất.
Thịnh Ngộ ôm một đĩa trái cây, chột dạ quay đầu nhìn lại phía sau.
Đối diện cửa kính, ánh mắt Lộ Dữ Chu mang theo vẻ kinh ngạc lẫn nghi hoặc.
Ngây người một lúc, Lộ Dữ Chu đưa ánh mắt xuống sàn nhà, rồi lại nhìn sang mặt Thịnh Ngộ.
Gương mặt vừa rồi còn đang tức giận của anh kì lạ mà dịu đi, anh nhướng mày, cả mặt viết rõ: Cậu, lại, gây, chuyện.
Hai phút sau, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cùng đứng phạt ở sân ngoài.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Thịnh Khải Cơ bước xuống xe, đập vào mắt là cậu con trai nhỏ cách cả trăm mét đang chạy như bay về phía mình.
Cậu mang theo cơn gió lướt qua trước mặt ông, dép lê suýt nữa văng ra vì chạy. Thịnh Ngộ vội vàng dừng lại mang dép cho ngay ngắn, rồi mím môi cười với ông:
“Ba.”
Thịnh Khải Cơ dừng bước, ánh mắt phía sau tròng kính bất giác trở nên dịu đi.
Thịnh Ngộ trời sinh đã có một loại ma lực khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn.
Năm Thịnh Ngộ ra đời, Thịnh Khải Cơ vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi. Ông và người vợ liên hôn kính trọng nhau như khách, không biết cách chăm sóc bạn đời, lại càng không biết cách nuôi dạy con. Cuối cùng ông chỉ biết giao đứa bé còn chưa đầy một tuổi cho mẹ mình chăm sóc.
Sau khi vợ qua đời, vài người anh em trong nhà lần lượt ra ở riêng, trong nhà người ngày càng ít đi. Thịnh Khải Cơ bận rộn với sự nghiệp nên hiếm khi về nhà.
Thi thoảng trở về, ông sẽ thấy một bóng dáng nhỏ chạy ra đón mình ở cửa, giống như cơn gió lao ra đến cổng lớn, sau đó ngoan ngoãn lặng lẽ đứng đó nhìn ông lên lầu.
Ngay chỗ cổng lớn nhà họ Thịnh có một bức tranh sơn dầu thời kỳ Phục hưng châu Âu. Mỗi lần đều thấy Thịnh Ngộ đứng ngay trước bức tranh ấy. Ban đầu, cậu còn chưa cao bằng khung tranh. Giờ thì đã lớn phổng lên như cây tre sau mưa, đứng trước bức tranh, thân hình thẳng tắp có thể che kín cả nhân vật trong tranh.
“Ăn cơm chưa?”
Thịnh Khải Cơ dừng lại, đỡ gọng kính một chút, theo thói quen nói chuyện kiểu trò chuyện khách sáo thường dùng trong thương trường.
“Chưa ăn, con cũng chưa đói lắm.”
Thịnh Ngộ đã quen với cách nói chuyện như vậy, bàn tay thả lỏng bên người nhẹ nhàng v**t v* cạnh điện thoại, cố gắng bắt chước kiểu trò chuyện ấy:
“Trên đường về mệt không ạ?”
Thịnh Khải Cơ hơi gật đầu, đang định nói gì đó thì bỗng chú ý thấy cuối hành lang có một bóng người đang chậm rãi bước tới.
Nhìn kỹ lại, vóc dáng người đó không khác con trai nhỏ là bao, nhưng bờ vai lại rộng lớn hơn, mơ hồ đã rút đi nét ngây ngô, mang theo vẻ chín chắn của một thanh niên. Khi anh đến, một tay đút túi quần, không thể coi là không đứng đắn, nhưng cái kiểu ung dung tùy ý như vậy thì trong nhà họ Thịnh rất hiếm thấy.
Gương mặt Thịnh Khải Cơ trầm xuống trong chốc lát, sau đó mới sực nhớ ra —
Đó là một cậu con trai khác của ông.
— Là đứa con trai “thật sự”.
“Con đi cùng Lộ Dữ Chu tới.” Cảm thấy không khí có chút không đúng, Thịnh Ngộ chủ động mở miệng giải hòa: “Bọn con giờ không phải học cùng một TSo, tiện đường đi cùng.”
Ánh mắt Thịnh Khải Cơ lại chuyển qua người Thịnh Ngộ, dừng một lát trên đỉnh đầu của cậu, không nhịn được mà lộ ra chút ý cười: “Cao lên rồi.”
Thịnh Ngộ còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy đỉnh đầu bị một bàn tay đặt lên, động tác có phần xa lạ nhưng lại quen thuộc, giống hệt hồi nhỏ, nhẹ nhàng chậm rãi xoa hai cái.
Từ khi bước vào tuổi dậy thì, Thịnh Ngộ vốn đã bắt đầu tránh né kiểu thân mật này. Nhưng mà, khó khăn lắm ba mới về một lần…
Thôi thì, chiều ông một chút vậy.
Thịnh Ngộ hơi cúi đầu xuống.
Trong lúc hai cha con đang thân thiết, vị Phật lớn - Lộ Dữ Chu khí thế bức người cuối cùng cũng đi tới cửa.
Vừa mới trải qua khoảnh khắc cha con đầy tình cảm với Thịnh Ngộ, Thịnh Khải Cơ vẫn còn đang tràn đầy cảm xúc của một người cha, vừa thấy Lộ Dữ Chu đứng đó, bàn tay lập tức chuyển hướng, đầy vẻ hiền từ mà vươn tay về phía vai Lộ Dữ Chu —
Lộ Dữ Chu lập tức nghiêng người né tránh.
“……”
Không khí bỗng dưng im lặng đến đáng sợ.
Hai trợ lý đi phía sau chủ tịch Thịnh vội vàng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như mình không tồn tại.
Thịnh Ngộ sững người hai giây, ngón tay vô thức siết lại, hơi do dự.
Ba cậu thì dễ đoán, nhưng đây là chuyện giữa hai người họ, nếu tùy tiện chen vào thì hình như cũng không tốt lắm…
Lúc Thịnh Ngộ còn đang rối rắm, chủ tịch Thịnh đã thu tay về, như thể chưa có gì xảy ra đẩy lại gọng kính viền vàng, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.
“Nếu đã đông đủ rồi, vậy ăn cơm trước đi.”
Bữa cơm trưa này kéo dài đến tận hơn hai giờ chiều. Bà nội lớn tuổi, không chờ lâu được nên dùng cơm trước.
Nói là mọi người đến đủ, kỳ thực cũng chỉ có ba người bọn họ.
Bàn dài trong phòng ăn làm từ gỗ nguyên khối, dài khoảng 10 mét, có thể cho hơn hai mươi người cùng ngồi. Chỉ cần thiếu một người thôi cũng khiến căn phòng trông vắng vẻ.
Đồ ăn còn chưa dọn lên, Thịnh Khải Cơ dùng khăn lau tay, hỏi han tình hình gần đây của Thịnh Ngộ, phần lớn là mấy câu kiểu như: “Trường học thế nào?”, “Tiến độ học có theo kịp không?”, “Chuyện cháy ở hẻm Hỉ Thước thế nào rồi?”, “Có cần đổi chỗ ở không?”...
Toàn là mấy vấn đề cũ rích, Thịnh Ngộ đều trả lời. Suốt cả năm, Thịnh Khải Cơ cũng chỉ có mỗi khoảng thời gian một tiếng ngồi bên bàn ăn là có thể trò chuyện mặt đối mặt với con trai.
Chán thì chán, nhưng Thịnh Ngộ vẫn trả lời rất nghiêm túc.
Hỏi Thịnh Ngộ xong, Thịnh Khải Cơ chuyển ánh mắt sang Lộ Dữ Chu.
Vẫn là những câu cũ kỹ đó.
“Học hai năm, nếu không quen thì chết lâu rồi.”
“… Nghe nói thành tích của con không tệ.”
“Nghe ai nói?”
Thịnh Khải Cơ đặt dao nĩa xuống, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Ta đã nói chuyện với chủ nhiệm lớp con rồi, giai đoạn hiện tại chưa cần chuẩn bị thi cử. Con định khi nào về nhà ở?”
Lộ Dữ Chu cắt một miếng thịt bò nhét vào miệng, đáp:
“Con vẫn luôn ở nhà.”
“……”
Hôm nay có vẻ không thể trò chuyện tiếp được nữa.
Thịnh Ngộ cũng không dám lên tiếng. Cậu không hiểu mối quan hệ giữa hai người kia rốt cuộc khúc mắc chỗ nào, mở miệng bừa có khi lại đổ thêm dầu vào lửa.
Ăn cơm xong, Thịnh Khải Cơ bảo Thịnh Ngộ đi thăm bà nội.
Thực ra chỉ là lấy cớ, chủ tịch Thịnh rõ ràng có chuyện riêng muốn nói với Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ đi dạo một vòng trên tầng hai, lúc xuống thì đã không thấy hai người trong phòng ăn nữa. Hỏi người hầu mới biết họ đã ra sân ngoài.
Cậu ôm trái cây tráng miệng đi qua đi lại trong phòng khách, lòng có chút lo lắng. Nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ lén men theo lối ra sân ngoài.
Cửa kính sân ngoài không đóng chặt, chỉ khép hờ.
Mấy luồng gió nóng luồn qua khe cửa, làm lay động rèm vải mỏng. Thịnh Ngộ rón rén bước nhẹ, vểnh tai dán lên.
Từ góc độ này không nhìn rõ cảnh tượng sân ngoài, Thịnh Ngộ cũng không hy vọng nghe lén được cái gì —- cậu chỉ cần xác nhận hai người đó không cãi nhau là yên tâm rồi.
Nhưng vừa mới áp tai lại, liền nghe loáng thoáng mấy từ mấu chốt:
“…… Trợ lý nói, nguyện vọng đại học của con có xu hướng nghiêng về ngành kiến trúc…… Việc này trái với định hướng lâu dài của gia đình…… Dĩ nhiên, nguyện vọng của con vẫn là quan trọng nhất. Ta đã bảo trợ lý chuẩn bị một bản báo cáo…… Các trường có ngành kiến trúc và kinh tế này đều không tồi, con có thể chọn một cái từ trong đó.”
……?
Thịnh Ngộ hơi hơi sửng sốt, lập tức quên mất mấy vấn đề trước đó, dùng sức ghé sát tai về phía cửa để nghe.
Giữa trưa hè, biệt thự yên tĩnh đến cô quạnh, thỉnh thoảng có một cơn gió thoảng qua, cây xanh trong sân cũng xào xạc rung động theo.
“Không đi.”
Giọng Lộ Dữ Chu vẫn lạnh nhạt như cũ, nghe mà khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Giữa âm thanh gió mơ hồ, Thịnh Khải Cơ dường như khẽ thở ra một hơi, như thể tuyên bố rằng ông đã mất hết kiên nhẫn.
“Con nói ra suy nghĩ của mình để thuyết phục ta. Nếu làm được, con có thể tự quyết định.”
“... Trước đây không có các người, tôi vẫn sống tốt, không bị chết đói. Tương lai của tôi, tôi đã có kế hoạch. Dựa vào cái gì vì trở thành người nhà họ Thịnh mà tôi phải buông bỏ mọi sở trường của mình, đi học cái ngành kinh tế mà tôi không hề muốn?”
Ban đầu, giọng Lộ Dữ Chu rất bình thản, như đang thuật lại một sự thật không đáng bận tâm. Nhưng chỉ một lúc sau, lời lẽ của anh bỗng trở nên sắc bén, như kim châm giấu trong lớp bông mềm.
“Năm sau là lên lớp 12, vào lúc quan trọng thế này, các người lại bắt tôi chuyển sang học trường quốc tế, chuẩn bị đi du học... Vậy mười bảy năm cuộc đời trước của chúng tôi, trong mắt các người chẳng khác gì một tờ giấy rác không quan trọng, muốn bỏ là bỏ sao?”
“Ta... 'chúng tôi’?” Không hổ là chủ tịch, giữa những câu chữ đã bắt được điểm then chốt. Thịnh Khải Cơ hơi nheo mắt lại, hỏi: “Con đang nói cả tiểu Ngộ?”
Thịnh Ngộ đang nghe lén cũng khựng người, bất giác nghiêng đầu qua, không may lại bị mép cửa kính sát đất va vào mũi, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Nhưng hai người ngoài kia vẫn chưa bị chuyện này làm ảnh hưởng.
“Không tiện trả lời.” Lộ Dữ Chu bị hỏi đến khó chịu, bèn đứng dậy đổi sang bàn khác, để cái ly nước lại cho ông bố ở cách xa mười tám vạn dặm.
Trong sân ngoài bày bảy, tám chiếc ô che nắng lớn, dưới mỗi ô là bàn trà và ghế được bày trí xen kẽ.
Lộ Dữ Chu đổi chỗ, vừa vặn lọt vào tầm nhìn của Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh như sắp nổi giông bão, toàn thân đều toát lên sự khó chịu.
Chủ tịch Thịnh đương nhiên không thèm đi theo anh đổi chỗ, giọng nói trầm ổn vẫn vang lên từ góc sân:
“Tập đoàn Thịnh Thế có rất nhiều công ty, con hoàn toàn có thể chọn ngành nghề mình yêu thích. Nhưng học kinh tế thương mại là một bước bắt buộc nếu con làm người nối nghiệp, nếu không sau này sẽ không thể điều hành tập đoàn.”
Lộ Dữ Chu:
“Chẳng lẽ những người khác trong nhà họ Thịnh đều chết sạch rồi sao?”
Giọng của Thịnh Khải Cơ cũng dần lạnh xuống.
“Ta có thể không chọn con làm, nhưng con thì không thể không có năng lực này.”
Giữa ngày hè nắng gắt, một góc sân ngoài này lại như được lắp hai chiếc máy làm mát, vài câu nói thôi đã khiến không khí như đóng băng.
Thịnh Ngộ trong phòng nghe thấy mà trợn tròn mắt.
Những lời như vậy, không đánh nhau đã xem như là tính tình cả hai còn tốt.
Môi trường trưởng thành khác nhau, tiếp nhận giáo dục khác nhau, tư tưởng lại càng hoàn toàn khác biệt.
Lộ Dữ Chu không thể chấp nhận tôn chỉ lấy kết quả làm đầu của Thịnh Khải Cơ, còn chút áy náy của Thịnh Khải Cơ cũng đã bị sự cố chấp của Lộ Dữ Chu tiêu hao gần như không còn.
Nếu không phải là quan hệ cha con, thì kiểu tính cách này đúng là không thể chịu nổi.
“Rất cảm ơn ngài trong khoảng thời gian này đã quan tâm chăm sóc.” Mấy phút không khí lạnh băng, ngược lại là Lộ Dữ Chu lên tiếng trước.
Nhưng theo mấy câu nói của anh rơi xuống, bầu không khí không những không dịu đi, mà còn như dây đàn đang căng, chỉ cần chạm vào là đứt.
“Thật xin lỗi, kế hoạch của ngài đối với cuộc đời tôi, từ đầu đến cuối tôi đều chưa từng tiếp nhận. Họ Lộ này tôi dùng cũng rất thuận miệng, chưa từng có ý định đổi, chi bằng mọi thứ cứ như cũ đi? Có lẽ sự ngoài ý muốn mười bảy năm trước, chính là ý trời cho thấy chúng ta không hợp nhau. Tình cha con ngắn ngủi, không bằng dừng lại tại đây.”
“……”
Lộ Dữ Chu nhẫn nhịn nói xong những lời cuối cùng, sau đó muốn rời đi, anh đứng dậy với biên độ quá lớn, đến mức chiếc ghế bị đẩy ra xa cả một mét.
Thịnh Khải Cơ vẫn ngồi tại chỗ, không vui mà trầm giọng nói:
“Khi từ biệt trưởng bối, phải nhìn thẳng vào mắt đối phương.”
Lộ Dữ Chu suýt nữa đập nát cả biệt thự nhà họ Thịnh rồi, còn quản lễ phép cái gì nữa.
Thịnh Ngộ sợ anh quay đầu lại nói với Thịnh Khải Cơ một câu: Nhìn tôi này, nhãi con.
Lúc này thấy Lộ Dữ Chu sắp bước đến bên cửa.
Thịnh Ngộ lập tức trốn sau bức màn, phản ứng chậm nửa nhịp mới ý thức được mình nên chạy, vừa mới quay người thì đụng vào bệ trang trí ở cạnh hành lang, phía trên đặt chiếc bình hoa khẽ lay động, loảng xoảng——
Rơi xuống.
“……”
Mảnh vỡ bình hoa rơi đầy đất.
Thịnh Ngộ ôm một đĩa trái cây, chột dạ quay đầu nhìn lại phía sau.
Đối diện cửa kính, ánh mắt Lộ Dữ Chu mang theo vẻ kinh ngạc lẫn nghi hoặc.
Ngây người một lúc, Lộ Dữ Chu đưa ánh mắt xuống sàn nhà, rồi lại nhìn sang mặt Thịnh Ngộ.
Gương mặt vừa rồi còn đang tức giận của anh kì lạ mà dịu đi, anh nhướng mày, cả mặt viết rõ: Cậu, lại, gây, chuyện.
Hai phút sau, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cùng đứng phạt ở sân ngoài.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 26: Nói chuyện.
10.0/10 từ 50 lượt.