Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 27: Không giống nhau.
181@-
Chương 26. Không giống nhau.
Bầu trời một màu xanh thẳm cùng mặt trời treo cao nở rực rỡ.
Thời điểm này ngồi ngoài sân phơi nắng, thực sự không thể gọi là thoải mái.
Thịnh Khải Cơ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, các ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, như đang suy nghĩ xem nên hỏi từ đâu.
“Tiểu Ngộ, con…”
Vừa mới nói được vài âm tiết, người vẫn đứng cạnh Thịnh Ngộ như một cái phông nền sống - Lộ Dữ Chu không nhịn được, nhíu mày mở miệng:
“Xin ngắt lời một chút, chúng tôi có thể ngồi xuống trước được không?”
Thịnh Khải Cơ khựng lại, hoàn hồn liếc nhìn hai người đang bị nắng chiếu đến đỏ mặt, vội vàng gật đầu:
“Đương nhiên, nhà họ Thịnh không áp dụng kiểu hình phạt thể xác cổ hủ.”
Thịnh Ngộ không nghĩ tới còn có chuyện này, sửng sốt một chút, đến khi hoàn hồn thì cái ghế sau lưng đã bị kéo mạnh tới, chân ghế bằng kim loại va nhẹ vào mắt cá chân cậu.
Cậu quay đầu thoáng nhìn qua, nhìn thấy Lộ Dữ Chu đã thản nhiên ngồi xuống bên cạnh như chốn không người.
“……”
Quá ngông cuồng.
Đây chính là khí thế của dân chơi hoang dã sao?
Thịnh Ngộ lập tức thẳng lưng, trong đầu hiện lên một câu. Trời sập thì đã có người cao hơn đỡ — Chủ tịch Thịnh đang giận dữ, ở đây cũng có người càng thiếu suy nghĩ hơn đỡ đạn hộ.
Cậu yên tâm ngồi xuống.
Sân ngoài trống trải, gió nhẹ thổi từ Nam đến Bắc, xua tan cái oi nóng dưới ánh mặt trời gay gắt.
Không ai chủ động nói chuyện, bầu không khí kỳ lạ bao trùm lấy họ.
Thịnh Khải Cơ lật xem tập tài liệu mình mang theo, kính trượt xuống sống mũi, để lộ ánh mắt điềm tĩnh sau tròng kính.
Ông cúi đầu, vừa lật tài liệu vừa nói:
“Nếu con không ngại để tiểu Ngộ ngồi nghe ở đây, vậy ta đi thẳng vào vấn đề.”
Câu này là nói với Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ không cần quay đầu cũng biết vẻ mặt của vị đại gia này thế nào.
Lộ Dữ Chu chống trán, mí mắt cụp xuống, có lệ đáp:
“Được.”
“Các trường đại học kiến trúc hàng đầu thế giới đều đã gửi trong báo cáo, lựa chọn cho con đi du học là vì tiêu chuẩn ngành ở nước ngoài phù hợp hơn với hướng phát triển của tập đoàn. Ban đầu trong nhà muốn con học thêm bằng cấp, chứ không phải ép con đổi nguyện vọng. Nếu con thực sự phản đối, hôm nay tạm gác chuyện này lại. Nhưng ta nhắc nhở con, giận dỗi là chuyện cá nhân, đừng lấy tiền đồ ra làm trò đùa.”
Lộ Dữ Chu nghe mà buồn ngủ.
Nhưng Thịnh Khải Cơ không nổi giận. Làm cha con với nhau một thời gian, ông đã hiểu người này là khắc tinh của mình. Nếu lần nào cũng tức thì ông sớm muộn gì cũng bị tên khắc tinh này làm cho tức chết.
“Báo cáo ta để ở đây, con mang về đọc. Quên nói với con, du học không nhất định phải vào trường quốc tế, chỉ cần muốn, học sinh trường trọng điểm cũng có thể xin. Năm sau con mới lớp 12, còn thời gian một năm để suy nghĩ.”
Ông thở ra nhẹ một hơi, tựa lưng vào ghế sô pha, tư thế mang theo áp lực vô hình.
“Giờ thì, chúng ta nói đến chuyện xác nhận quan hệ thân nhân.”
Dù thân phận đã rõ ràng hai tháng nay, ngoại trừ Thịnh Ngộ chủ động về nhà cũ Lộ gia, còn Lộ Dữ Chu chỉ thỉnh thoảng lui tới Thịnh gia, dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
Thịnh Ngộ còn tưởng các vị trưởng bối đã quên trên đời có pháp luật, có chứng minh thư, còn có sổ hộ khẩu.
Nay nghe mới biết, mọi căng thẳng hôm nay lại bắt nguồn từ một chuyện thật sự rất nhỏ.
— Họ.
“Ta hiểu con có tình cảm với cha mẹ nuôi, cũng không ép con phải chối bỏ quá khứ. Cái tên ‘Dữ Chu’ kia vẫn có thể giữ, nhưng họ Thịnh là điều cần thiết.” Thịnh Khải Cơ đan tay lại, giọng điềm tĩnh:
“Chuyện này không phải bi kịch gia tộc gì. Chỉ là sau này khi giới thiệu con với người khác, ta không muốn cứ mãi phải giải thích vì sao con lại mang họ Lộ. Đổi họ là có thể giải quyết, chẳng cần làm mọi thứ phức tạp thêm.”
Tư tưởng khác biệt lớn nhất, chính là ở chỗ này.
Trong mắt Thịnh Khải Cơ, đổi họ là cách đơn giản nhất để tránh phiền toái. Làm một lần, đỡ mất công cả đời giải thích. Với ông, đó chẳng khác gì một cuộc giao dịch lời lãi rõ ràng.
Thế nên ông không thể thông cảm cho sự cố chấp của Lộ Dữ Chu.
Nhưng…
Con người sống cả đời, đâu phải chỉ để thuận lợi mà chết đi.
Luôn có vài chuyện, tuy nhỏ, nhưng đáng để ta lãng phí thời gian.
“Ba…”
Thịnh Ngộ thăm dò giơ tay.
Cả hai ánh mắt lập tức dồn về phía cậu.
“Con cũng phải sửa họ sao?”
Một vấn đề bất thình lình nhảy ra, nhưng khiến không khí lập tức đông cứng lại.
Thịnh Ngộ luôn là đứa trẻ nhạy cảm, gặp chuyện bất công sẽ lên tiếng. Thịnh Khải Cơ trước giờ cũng chẳng mấy khi để tâm đến ý kiến của cậu con trai nhỏ.
Nhưng giờ phút này, câu nói ấy lại như một nhát kiếm chệch hướng, bất ngờ nhắc nhở ông một chuyện.
—— Đây vốn không phải chuyện mà một mình ông có thể quyết định.
Ngay cả Lộ Dữ Chu cũng khựng lại một chút, ánh mắt khẽ liếc về phía người đang ngồi bên cạnh.
Thịnh Ngộ mặt đầy rối rắm, sau một hồi mới rụt rè nói nhỏ:
“Con có thể không đổi được không... Con thấy gọi Lộ Ngộ... nghe không hay lắm.”
Không phải là cái tên khó nghe,
Chính xác mà nói, là không quen.
Tên họ là một phần của mạng lưới quan hệ xã hội. Một khi đổi tên, tất cả những mối liên hệ quen thuộc sẽ bước vào giai đoạn chờ thích nghi.
Đối với người lớn là tiện lợi, còn với cậu và Lộ Dữ Chu thì là rắc rối.
Không nghĩ tới điều này, chủ tịch Thịnh hiếm thấy trầm mặc.
Thịnh Ngộ tiếp tục nói:
“Chuyện đổi họ, nói thật thì, lúc đầu con hoàn toàn không nghĩ đến. Cũng đâu phải đổi lại như ban đầu, mười bảy năm ngoài ý muốn đó không thể xem như chưa từng xảy ra. Đã gọi mười bảy năm rồi, thì cứ tiếp tục gọi đi. Có đổi hay không thì con vẫn là con trai của ngài, như vậy, đổi hay không thì cậu ấy vẫn là Lộ Dữ Chu.”
Ít khi được tranh luận cùng chủ tịch Thịnh, Thịnh Ngộ cũng không chắc liệu mình có vượt quá giới hạn không, nói đến nửa chừng thì dừng lại, cân nhắc một lúc lâu:
“Có thể hơi vòng vo, con chỉ muốn nói… Ba mẹ của Lộ Dữ Chu đều mất sớm, cũng chẳng để lại gì cho cậu ấy. tên họ có thể tính là một thứ… Nhận cha mẹ ruột rồi, cũng không đến mức phải vứt bỏ luôn cả di vật còn lại của ba mẹ nuôi.”
“Hơn nữa…” Thịnh Ngộ nhíu mày, giọng hạ xuống, hậm hực nhỏ giọng lầu bầu:
“Tên ‘Lộ Ngộ’ nghe quái lắm, chi bằng gọi là Ngẫu Ngộ cho dễ nghe…… Đổi họ thành Ngẫu, rồi đặt tên ở nhà là Ngẫu Ba……”
Thịnh Khải Cơ: “…”
Lộ Dữ Chu: “…”
Người phản ứng đầu tiên là Lộ Dữ Chu. Anh quay mặt đi, một tiếng cười khẽ khàng thoát ra từ cổ họng.
Chủ tịch Thịnh thì hoàn toàn không đuổi kịp kiểu tư duy này, ông – một người đàn ông trung niên – lặng lẽ trầm mặc.
Cộc cộc ——
Hai tiếng gõ khẽ vang lên từ phía cửa kính sát đất. Thịnh Ngộ nhạy bén nghe thấy, quay đầu nhìn lại. Trợ lý của Thịnh Khải Cơ đang kính cẩn đẩy hé cánh cửa.
“Chủ tịch, ngài có điện thoại.”
Thịnh Khải Cơ lập tức đứng dậy, gật đầu nói:
“Chuyện này để sau rồi nói tiếp. Các con trở về phòng đi, tối nay ta không ăn cơm ở nhà, các con cứ tự nhiên.”
Thịnh Ngộ cũng đứng dậy theo.
Khi đến cửa, Chủ tịch Thịnh bỗng như nhớ ra điều gì, quay người nhìn Thịnh Ngộ, ánh mắt lạnh lùng lộ ra vài phần bất đắc dĩ:
“Lần sau không được nghe lén người khác nói chuyện.”
Thịnh Ngộ theo thói quen đáp “Vâng.” một tiếng. Vâng xong mới phản ứng lại:
“Không đúng, hai người cũng đâu có đóng cửa đâu!”
Bước chân của chủ tịch Thịnh dừng lại, suýt nữa đạp phải mảnh vụn bình hoa trên sàn.
Thịnh Ngộ thành thật cúi đầu, ngoan ngoãn không nói gì.
Nghe lén thì cậu không nhận.
Nhưng có gây chuyện một chút.
-
Rời sân ngoài, Thịnh Ngộ đi thẳng về phòng mình. Việc đầu tiên là đá văng đôi dép lê vướng víu, cả người như cá mặn tê liệt mà ngã phịch lên ghế sofa.
Lộ Dữ Chu chậm rãi bước vào, tiện tay đóng cửa lại, trên đường đi ngang qua nhà vệ sinh, anh lấy một cái khăn trên kệ ném về phía cá mặn đang nằm trên sofa.
“Lau mồ hôi đi.”
Thịnh Ngộ lười động đậy, lấy khăn lông che kín mặt, giọng ồm ồm nói:
“Hai người có bệnh à, trời nắng nóng thế này mà kéo nhau ra sân ngoài nói chuyện, hai người hợp lại như cái tủ lạnh vậy, chỉ có mình tôi là sống không nổi.”
“Không có gì đáng nói, nói tới nói lui cũng chỉ chừng đó chuyện.”
Lộ Dữ Chu ngồi trên ghế sofa, cúi người gom đôi dép của Thịnh Ngộ đá lung tung lại, đặt gọn sang một bên:
“Chỗ là tôi chọn, ông ấy cứ nhất định phải nói cho bằng được. Nếu chọn chỗ không thoải mái, khả năng lần sau ông ấy chẳng buồn tìm tôi nói chuyện nữa.”
Thịnh Ngộ gỡ khăn lông ra khỏi mặt.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà hai người đã nói chuyện suốt mấy tháng rồi vẫn chưa đạt được thỏa thuận sao?"
Lộ Dữ Chu nhướng mày:
“Tôi từ chối, cậu nghĩ ông ấy chấp nhận nổi không?”
Thịnh Ngộ bĩu môi.
Phàn nàn không có trong từ điển sống của Lộ Dữ Chu. Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Thịnh Ngộ, anh lập tức đổi chủ đề: "Chắc không còn chuyện gì nữa đâu. Khi nào cậu đi? Hoa cẩm tú cầu trong sân vừa được bón phân xong, hai ngày nữa nhớ chú ý chăm sóc nhiều hơn."
Thịnh Ngộ thở dài, xoay người ngồi dậy:
“Bây giờ chúng ta đi luôn.”
Với bản tính lười biếng của mình, cậu có thể ngủ một giấc nếu ngồi thêm nữa.
“Này, nhắc tới hoa cẩm tú cầu ——”
Cửa phòng vừa mở lại đóng, phòng ngủ khôi phục trạng thái yên lặng. Trong ánh hoàng hôn vàng rực, bụi nhỏ lơ lửng trong không khí dần dần lắng xuống, chờ đợi cửa phòng lần nữa được mở ra, để không khí lại một lần nữa lưu thông.
Tiếng lẩm bẩm trong trẻo của Thịnh Ngộ vang vọng khắp hành lang.
“Cái hoa này trồng thế nào vậy? Tôi không biết đâu, chỉ tưới nước thôi à. Cậu dạy tôi một chút đi, lỡ đâu ngày nào đó nó héo mất thì sao…”
“Bón phân rất phiền, cậu cứ tưới nước là được rồi, đỡ phải sau này làm chết bọn nó.”
“...Miệng chó không mọc ra ngà voi.”
-
Việc chuyển trường, chuyện này Lộ Dữ Chu rất dứt khoát, kiên định không hề lay chuyển. Nhưng trước khi rời đi, Thịnh Khải Cơ vẫn đưa cho anh một xấp tài liệu, nói:
“Bất kể có chuyển trường hay không, những tư liệu này cũng có thể giúp con tham khảo khi chọn đại học.”
Lộ Dữ Chu thấy không lay chuyển được cũng lười cãi, nhận lấy.
Khi quay về hẻm Hỉ Thước, mặt trời sắp lặn, sắc trời ngả sang hoàng hôn.
Lộ Dữ Chu nhanh chóng thay một chiếc áo ba lỗ trong phòng ngủ, xuống sân trước một bước, đi ra sân chăm sóc hoa cỏ. Thịnh Ngộ tắm rửa sơ qua rồi theo anh xuống lầu.
Hoa cẩm tú cầu đã được tưới nước, Lộ Dữ Chu ngồi xổm trước chậu hoa, chăm chú quan sát cành lá. Tấm lưng khom lại như một ngọn đồi nhỏ, trên đó có sự non nớt cùng trầm lặng, đơn độc.
Anh nghe thấy tiếng bước chân phía sau nhưng không quay đầu lại, chỉ tay về phía mấy chậu hoa cẩm tú cầu rồi kiên nhẫn nói vài điều cần lưu ý.
Thịnh Ngộ cầm cây kem, vừa mới bóc ra thì đã chú ý thấy một câu:
“Cậu định tự mình đến chăm sóc mấy chậu hoa này à?”
Lộ Dữ Chu đứng dậy.
Thời tiết kiểu này, chỉ cần hoạt động nhẹ một chút là đã đổ mồ hôi. Anh đi đến bên vòi nước rửa mặt rồi nói:
“Không thì sao? Dãy hoa tú cầu này, tầng hai còn có hoa hướng dương, sân sau có cây nho nhỏ… Khi nào bón phân, xử lý thế nào, cậu nhớ nổi hết à?”
Nhớ thì nhớ được, nhưng Thịnh Ngộ là kiểu tay mơ điển hình, đến cây xương rồng cũng có thể nuôi chết được.
Mấy cây hoa cỏ này sống được đến giờ, một phần nhờ chủ cũ là Lộ Dữ Chu chăm sóc kỹ càng, phần thì nhờ sức sống của chúng quá mãnh liệt.
“Dựa vào tôi chắc chắn không được, nhưng cậu cứ đi tới đi lui thế này, cũng quá…”
Thịnh Ngộ đứng dựa vào cửa ăn kem, vừa gặm vừa rối rắm.
Cậu muốn nói rằng, điều này quá phiền phức với anh rồi.
Hẻm Hỉ Thước và đường Phong Lăng Bắc không cách xa nhau lắm, nhưng cứ tới lui như vậy, lại còn phải lo học hành, kiểu gì cũng thấy mất thời gian.
Lộ Dữ Chu rửa mặt xong, vuốt tóc ra sau, lông mi cụp xuống như đang suy nghĩ.
Thịnh Ngộ nói:
“Nếu không thì… cậu dọn về đây ở đi——”
Lộ Dữ Chu:
“Đúng là hơi phiền thật... Gì?”
Thịnh Nhộ cắn thêm một miếng kem, có lẽ nghe được lời Lộ Dữ Chu chưa nói xong, nhíu mày nói:
"Tôi không thấy cậu phiền, chỉ là không muốn lãng phí thời gian của cậu. Nơi này vốn là nhà của cậu, nếu cậu không ngại tôi làm phiền thì cứ dọn về đi."
“…”
Lộ Dữ Chu đứng bên cạnh vòi nước, hồi lâu không nói gì, còn bật cười một tiếng. Anh hơi nhướng mày, ánh mắt còn dính chút nước, như cười như không:
“Tôi còn tưởng cậu định phá hết mấy thứ này đi… Dọn về cũng được thôi, nhưng căn nhà này chỉ lớn nhiêu đây, hai người chen chúc cũng bất tiện, cậu cứ ở lại đi, sòng bạc vẫn rất tốt.”
Thịnh Ngộ cảm thấy cách nghĩ của anh có vấn đề.
"Nhà đâu có nhỏ, cậu với Hạ Dương còn ở chung một phòng, tôi cũng chẳng thấy cậu than phiền gì đâu."
“Chuyện đó không giống nhau.”
Lộ Dữ Chu lười biếng đáp lại, anh ngồi xổm xuống lần nữa, cầm kéo tỉa bớt cành lá hoa tú cầu.
Thịnh Ngộ hỏi: “Chỗ nào không giống nhau?”
Chiếc kéo phát ra tiếng tách tách, Lộ Dữ Chu vô thức trả lời: "Cậu khác với Hạ Dương."
“…”
Bầu trời của Thịnh Ngộ sụp đổ.
Nếu Lộ Dữ Chu cố tình châm chọc, cậu còn có thể giả vờ không nghe thấy. Dù sao người này công kích chẳng phân biệt đối tượng, cái miệng ngứa ngáy kia không độc vài câu thì không chịu được.
Cố tình là Lộ Dữ Chu lại chẳng hề có ý gì cả.
Sân vườn yên tĩnh hồi lâu, Thịnh Ngộ l**m cây kem đang tan thành nước, tự dưng cảm thấy chẳng có mùi vị gì.
Kem có chút lạ miệng, như đang nhai sáp.
“… Đúng vậy.”
Im lặng vài giây, cậu nuốt nốt phần kem còn lại, bình tĩnh nói thêm một câu:
“Cậu với Hạ Dương quen nhau bao lâu rồi, còn chúng ta mới quen được bao lâu, tất nhiên là không giống nhau.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Thịnh Ngộ đã lắp xong một khẩu Barrett, nhắm thẳng vào trán Lộ Dữ Chu. Nếu người này dám thêm một tiếng “Đúng vậy”, giây tiếp theo cậu sẽ không ngại tiễn tên khốn này xuống mồ.
Tình bạn không nói chuyện đến trước hay đến sau.
Thịnh Ngộ có rất nhiều bạn, không thiếu những người quen từ thuở bé, chơi với nhau đến cả chục năm. Nhưng dù có thân cỡ nào, họ cũng không giống với Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu trong lòng cậu, là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Thịnh Ngộ luôn cho rằng cái ‘đặc biệt’ này là từ hai phía, giống như hai người giả vờ vừa mới quen trước mặt Hạ Dương, thật ra đã âm thầm cùng nhau làm đề, ăn cơm, thậm chí còn cùng nhau đếm sao.
Nhưng Lộ Dữ Chu lại thẳng thừng đẩy cậu ra khỏi phạm vi bạn bè thân thiết.
Điều này khiến Thịnh Ngộ cảm thấy mình như một thằng ngốc vậy.
"Ý tôi không phải vậy."
Lộ Dữ Châu cuối cùng cũng nhận ra sự mơ hồ trong lời nói của mình. Anh đứng dậy, tay cầm kéo quay lại nhìn cậu. "Vấn đề không phải là tôi có ghét cậu hay không. Cậu đã quen ở phòng suite rồi, trong nhà có thêm một người sẽ thấy không tự nhiên, sẽ làm phiền cậu. Còn Hạ Dương thì không giống, tôi với cậu ta từ nhỏ đã quen sống kiểu đó rồi.”
Thịnh Ngộ "à" một tiếng.
Cậu thực sự muốn nói rằng việc sợ làm phiền người khác cũng là một dạng bài xích trong tiềm thức, và mọi người chỉ làm phiền những người mà họ tin tưởng hơn một cách vô thức.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại thấy kiểu nói như vậy có vẻ quá để tâm vụn vặt, không giống phong cách thường ngày của mình.
“Tôi chỉ đùa thôi.”
Thịnh Ngộ cười híp mắt, giọng điệu thoải mái dễ chịu, dường như không hề để bụng.
"Tôi thật sự rất giỏi khi khiến anh chàng đẹp trai họ Lộ tiết kiệm lời của chúng ta phải nói một đoạn dài như vậy. Không sao, tôi chỉ nhắc đến thôi. Dù sao thì chìa khóa cũng nằm trong tay cậu. Khi nào cậu muốn chăm sóc những bông hoa này thì cứ tự nhiên đến. Không cần báo trước."
Lộ Dữ Chu nhìn cậu chằm chằm một lúc, nhạy bén nhận ra đằng sau nụ cười kia là một lớp áp suất thấp.
“Không phải —” Lộ Dữ Chu do dự một chút, miễn cưỡng nói ra hai chữ, sau đó dừng lại.
Anh muốn giải thích, nhưng cụ thể là khác nhau ở đâu, thì lại không biết nên nói như thế nào.
Đúng vậy… Hai người này có gì không giống nhau?
Trong khoảnh khắc, anh bỗng thấy mơ hồ.
Nhận thức vững chắc của anh dường như đã bị phá vỡ bởi lời nói của Thịnh Ngộ.
Một ý nghĩ thoáng qua như ánh chớp vụt qua khe hở, nhưng quá nhanh, khiến anh không kịp nắm bắt.
—--------------------
Giải nghĩa và chơi chữ:
(Lù Yù): gặp trên đường → tên "Lộ Ngộ" (gặp gỡ trên đường).
(Ǒu Yù): tình cờ gặp → chơi chữ: đổi "Lộ" thành "Ngẫu".
(Ǒu): vừa là “ngẫu nhiên”, lại trùng âm với “oppa” tiếng Hàn.
(Ǒu Bā): nghe như “oppa” (), nên được đùa thành nhũ danh "Ngẫu Ba".
Vì vậy: từ “Lộ Ngộ” (gặp trên đường) → đổi thành “Ngẫu Ngộ” (gặp ngẫu nhiên), nhũ danh “Ngẫu Ba” = “oppa”.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 26. Không giống nhau.
Bầu trời một màu xanh thẳm cùng mặt trời treo cao nở rực rỡ.
Thời điểm này ngồi ngoài sân phơi nắng, thực sự không thể gọi là thoải mái.
Thịnh Khải Cơ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế, các ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, như đang suy nghĩ xem nên hỏi từ đâu.
“Tiểu Ngộ, con…”
Vừa mới nói được vài âm tiết, người vẫn đứng cạnh Thịnh Ngộ như một cái phông nền sống - Lộ Dữ Chu không nhịn được, nhíu mày mở miệng:
“Xin ngắt lời một chút, chúng tôi có thể ngồi xuống trước được không?”
Thịnh Khải Cơ khựng lại, hoàn hồn liếc nhìn hai người đang bị nắng chiếu đến đỏ mặt, vội vàng gật đầu:
“Đương nhiên, nhà họ Thịnh không áp dụng kiểu hình phạt thể xác cổ hủ.”
Thịnh Ngộ không nghĩ tới còn có chuyện này, sửng sốt một chút, đến khi hoàn hồn thì cái ghế sau lưng đã bị kéo mạnh tới, chân ghế bằng kim loại va nhẹ vào mắt cá chân cậu.
Cậu quay đầu thoáng nhìn qua, nhìn thấy Lộ Dữ Chu đã thản nhiên ngồi xuống bên cạnh như chốn không người.
“……”
Quá ngông cuồng.
Đây chính là khí thế của dân chơi hoang dã sao?
Thịnh Ngộ lập tức thẳng lưng, trong đầu hiện lên một câu. Trời sập thì đã có người cao hơn đỡ — Chủ tịch Thịnh đang giận dữ, ở đây cũng có người càng thiếu suy nghĩ hơn đỡ đạn hộ.
Cậu yên tâm ngồi xuống.
Sân ngoài trống trải, gió nhẹ thổi từ Nam đến Bắc, xua tan cái oi nóng dưới ánh mặt trời gay gắt.
Không ai chủ động nói chuyện, bầu không khí kỳ lạ bao trùm lấy họ.
Thịnh Khải Cơ lật xem tập tài liệu mình mang theo, kính trượt xuống sống mũi, để lộ ánh mắt điềm tĩnh sau tròng kính.
Ông cúi đầu, vừa lật tài liệu vừa nói:
“Nếu con không ngại để tiểu Ngộ ngồi nghe ở đây, vậy ta đi thẳng vào vấn đề.”
Câu này là nói với Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ không cần quay đầu cũng biết vẻ mặt của vị đại gia này thế nào.
Lộ Dữ Chu chống trán, mí mắt cụp xuống, có lệ đáp:
“Được.”
“Các trường đại học kiến trúc hàng đầu thế giới đều đã gửi trong báo cáo, lựa chọn cho con đi du học là vì tiêu chuẩn ngành ở nước ngoài phù hợp hơn với hướng phát triển của tập đoàn. Ban đầu trong nhà muốn con học thêm bằng cấp, chứ không phải ép con đổi nguyện vọng. Nếu con thực sự phản đối, hôm nay tạm gác chuyện này lại. Nhưng ta nhắc nhở con, giận dỗi là chuyện cá nhân, đừng lấy tiền đồ ra làm trò đùa.”
Lộ Dữ Chu nghe mà buồn ngủ.
Nhưng Thịnh Khải Cơ không nổi giận. Làm cha con với nhau một thời gian, ông đã hiểu người này là khắc tinh của mình. Nếu lần nào cũng tức thì ông sớm muộn gì cũng bị tên khắc tinh này làm cho tức chết.
“Báo cáo ta để ở đây, con mang về đọc. Quên nói với con, du học không nhất định phải vào trường quốc tế, chỉ cần muốn, học sinh trường trọng điểm cũng có thể xin. Năm sau con mới lớp 12, còn thời gian một năm để suy nghĩ.”
Ông thở ra nhẹ một hơi, tựa lưng vào ghế sô pha, tư thế mang theo áp lực vô hình.
“Giờ thì, chúng ta nói đến chuyện xác nhận quan hệ thân nhân.”
Dù thân phận đã rõ ràng hai tháng nay, ngoại trừ Thịnh Ngộ chủ động về nhà cũ Lộ gia, còn Lộ Dữ Chu chỉ thỉnh thoảng lui tới Thịnh gia, dường như mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
Thịnh Ngộ còn tưởng các vị trưởng bối đã quên trên đời có pháp luật, có chứng minh thư, còn có sổ hộ khẩu.
Nay nghe mới biết, mọi căng thẳng hôm nay lại bắt nguồn từ một chuyện thật sự rất nhỏ.
— Họ.
“Ta hiểu con có tình cảm với cha mẹ nuôi, cũng không ép con phải chối bỏ quá khứ. Cái tên ‘Dữ Chu’ kia vẫn có thể giữ, nhưng họ Thịnh là điều cần thiết.” Thịnh Khải Cơ đan tay lại, giọng điềm tĩnh:
“Chuyện này không phải bi kịch gia tộc gì. Chỉ là sau này khi giới thiệu con với người khác, ta không muốn cứ mãi phải giải thích vì sao con lại mang họ Lộ. Đổi họ là có thể giải quyết, chẳng cần làm mọi thứ phức tạp thêm.”
Tư tưởng khác biệt lớn nhất, chính là ở chỗ này.
Trong mắt Thịnh Khải Cơ, đổi họ là cách đơn giản nhất để tránh phiền toái. Làm một lần, đỡ mất công cả đời giải thích. Với ông, đó chẳng khác gì một cuộc giao dịch lời lãi rõ ràng.
Thế nên ông không thể thông cảm cho sự cố chấp của Lộ Dữ Chu.
Nhưng…
Con người sống cả đời, đâu phải chỉ để thuận lợi mà chết đi.
Luôn có vài chuyện, tuy nhỏ, nhưng đáng để ta lãng phí thời gian.
“Ba…”
Thịnh Ngộ thăm dò giơ tay.
Cả hai ánh mắt lập tức dồn về phía cậu.
“Con cũng phải sửa họ sao?”
Một vấn đề bất thình lình nhảy ra, nhưng khiến không khí lập tức đông cứng lại.
Thịnh Ngộ luôn là đứa trẻ nhạy cảm, gặp chuyện bất công sẽ lên tiếng. Thịnh Khải Cơ trước giờ cũng chẳng mấy khi để tâm đến ý kiến của cậu con trai nhỏ.
Nhưng giờ phút này, câu nói ấy lại như một nhát kiếm chệch hướng, bất ngờ nhắc nhở ông một chuyện.
—— Đây vốn không phải chuyện mà một mình ông có thể quyết định.
Ngay cả Lộ Dữ Chu cũng khựng lại một chút, ánh mắt khẽ liếc về phía người đang ngồi bên cạnh.
Thịnh Ngộ mặt đầy rối rắm, sau một hồi mới rụt rè nói nhỏ:
“Con có thể không đổi được không... Con thấy gọi Lộ Ngộ... nghe không hay lắm.”
Không phải là cái tên khó nghe,
Chính xác mà nói, là không quen.
Tên họ là một phần của mạng lưới quan hệ xã hội. Một khi đổi tên, tất cả những mối liên hệ quen thuộc sẽ bước vào giai đoạn chờ thích nghi.
Đối với người lớn là tiện lợi, còn với cậu và Lộ Dữ Chu thì là rắc rối.
Không nghĩ tới điều này, chủ tịch Thịnh hiếm thấy trầm mặc.
Thịnh Ngộ tiếp tục nói:
“Chuyện đổi họ, nói thật thì, lúc đầu con hoàn toàn không nghĩ đến. Cũng đâu phải đổi lại như ban đầu, mười bảy năm ngoài ý muốn đó không thể xem như chưa từng xảy ra. Đã gọi mười bảy năm rồi, thì cứ tiếp tục gọi đi. Có đổi hay không thì con vẫn là con trai của ngài, như vậy, đổi hay không thì cậu ấy vẫn là Lộ Dữ Chu.”
Ít khi được tranh luận cùng chủ tịch Thịnh, Thịnh Ngộ cũng không chắc liệu mình có vượt quá giới hạn không, nói đến nửa chừng thì dừng lại, cân nhắc một lúc lâu:
“Có thể hơi vòng vo, con chỉ muốn nói… Ba mẹ của Lộ Dữ Chu đều mất sớm, cũng chẳng để lại gì cho cậu ấy. tên họ có thể tính là một thứ… Nhận cha mẹ ruột rồi, cũng không đến mức phải vứt bỏ luôn cả di vật còn lại của ba mẹ nuôi.”
“Hơn nữa…” Thịnh Ngộ nhíu mày, giọng hạ xuống, hậm hực nhỏ giọng lầu bầu:
“Tên ‘Lộ Ngộ’ nghe quái lắm, chi bằng gọi là Ngẫu Ngộ cho dễ nghe…… Đổi họ thành Ngẫu, rồi đặt tên ở nhà là Ngẫu Ba……”
Thịnh Khải Cơ: “…”
Lộ Dữ Chu: “…”
Người phản ứng đầu tiên là Lộ Dữ Chu. Anh quay mặt đi, một tiếng cười khẽ khàng thoát ra từ cổ họng.
Chủ tịch Thịnh thì hoàn toàn không đuổi kịp kiểu tư duy này, ông – một người đàn ông trung niên – lặng lẽ trầm mặc.
Cộc cộc ——
Hai tiếng gõ khẽ vang lên từ phía cửa kính sát đất. Thịnh Ngộ nhạy bén nghe thấy, quay đầu nhìn lại. Trợ lý của Thịnh Khải Cơ đang kính cẩn đẩy hé cánh cửa.
“Chủ tịch, ngài có điện thoại.”
Thịnh Khải Cơ lập tức đứng dậy, gật đầu nói:
“Chuyện này để sau rồi nói tiếp. Các con trở về phòng đi, tối nay ta không ăn cơm ở nhà, các con cứ tự nhiên.”
Thịnh Ngộ cũng đứng dậy theo.
Khi đến cửa, Chủ tịch Thịnh bỗng như nhớ ra điều gì, quay người nhìn Thịnh Ngộ, ánh mắt lạnh lùng lộ ra vài phần bất đắc dĩ:
“Lần sau không được nghe lén người khác nói chuyện.”
Thịnh Ngộ theo thói quen đáp “Vâng.” một tiếng. Vâng xong mới phản ứng lại:
“Không đúng, hai người cũng đâu có đóng cửa đâu!”
Bước chân của chủ tịch Thịnh dừng lại, suýt nữa đạp phải mảnh vụn bình hoa trên sàn.
Thịnh Ngộ thành thật cúi đầu, ngoan ngoãn không nói gì.
Nghe lén thì cậu không nhận.
Nhưng có gây chuyện một chút.
-
Rời sân ngoài, Thịnh Ngộ đi thẳng về phòng mình. Việc đầu tiên là đá văng đôi dép lê vướng víu, cả người như cá mặn tê liệt mà ngã phịch lên ghế sofa.
Lộ Dữ Chu chậm rãi bước vào, tiện tay đóng cửa lại, trên đường đi ngang qua nhà vệ sinh, anh lấy một cái khăn trên kệ ném về phía cá mặn đang nằm trên sofa.
“Lau mồ hôi đi.”
Thịnh Ngộ lười động đậy, lấy khăn lông che kín mặt, giọng ồm ồm nói:
“Hai người có bệnh à, trời nắng nóng thế này mà kéo nhau ra sân ngoài nói chuyện, hai người hợp lại như cái tủ lạnh vậy, chỉ có mình tôi là sống không nổi.”
“Không có gì đáng nói, nói tới nói lui cũng chỉ chừng đó chuyện.”
Lộ Dữ Chu ngồi trên ghế sofa, cúi người gom đôi dép của Thịnh Ngộ đá lung tung lại, đặt gọn sang một bên:
“Chỗ là tôi chọn, ông ấy cứ nhất định phải nói cho bằng được. Nếu chọn chỗ không thoải mái, khả năng lần sau ông ấy chẳng buồn tìm tôi nói chuyện nữa.”
Thịnh Ngộ gỡ khăn lông ra khỏi mặt.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà hai người đã nói chuyện suốt mấy tháng rồi vẫn chưa đạt được thỏa thuận sao?"
Lộ Dữ Chu nhướng mày:
“Tôi từ chối, cậu nghĩ ông ấy chấp nhận nổi không?”
Thịnh Ngộ bĩu môi.
Phàn nàn không có trong từ điển sống của Lộ Dữ Chu. Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Thịnh Ngộ, anh lập tức đổi chủ đề: "Chắc không còn chuyện gì nữa đâu. Khi nào cậu đi? Hoa cẩm tú cầu trong sân vừa được bón phân xong, hai ngày nữa nhớ chú ý chăm sóc nhiều hơn."
Thịnh Ngộ thở dài, xoay người ngồi dậy:
“Bây giờ chúng ta đi luôn.”
Với bản tính lười biếng của mình, cậu có thể ngủ một giấc nếu ngồi thêm nữa.
“Này, nhắc tới hoa cẩm tú cầu ——”
Cửa phòng vừa mở lại đóng, phòng ngủ khôi phục trạng thái yên lặng. Trong ánh hoàng hôn vàng rực, bụi nhỏ lơ lửng trong không khí dần dần lắng xuống, chờ đợi cửa phòng lần nữa được mở ra, để không khí lại một lần nữa lưu thông.
Tiếng lẩm bẩm trong trẻo của Thịnh Ngộ vang vọng khắp hành lang.
“Cái hoa này trồng thế nào vậy? Tôi không biết đâu, chỉ tưới nước thôi à. Cậu dạy tôi một chút đi, lỡ đâu ngày nào đó nó héo mất thì sao…”
“Bón phân rất phiền, cậu cứ tưới nước là được rồi, đỡ phải sau này làm chết bọn nó.”
“...Miệng chó không mọc ra ngà voi.”
-
Việc chuyển trường, chuyện này Lộ Dữ Chu rất dứt khoát, kiên định không hề lay chuyển. Nhưng trước khi rời đi, Thịnh Khải Cơ vẫn đưa cho anh một xấp tài liệu, nói:
“Bất kể có chuyển trường hay không, những tư liệu này cũng có thể giúp con tham khảo khi chọn đại học.”
Lộ Dữ Chu thấy không lay chuyển được cũng lười cãi, nhận lấy.
Khi quay về hẻm Hỉ Thước, mặt trời sắp lặn, sắc trời ngả sang hoàng hôn.
Lộ Dữ Chu nhanh chóng thay một chiếc áo ba lỗ trong phòng ngủ, xuống sân trước một bước, đi ra sân chăm sóc hoa cỏ. Thịnh Ngộ tắm rửa sơ qua rồi theo anh xuống lầu.
Hoa cẩm tú cầu đã được tưới nước, Lộ Dữ Chu ngồi xổm trước chậu hoa, chăm chú quan sát cành lá. Tấm lưng khom lại như một ngọn đồi nhỏ, trên đó có sự non nớt cùng trầm lặng, đơn độc.
Anh nghe thấy tiếng bước chân phía sau nhưng không quay đầu lại, chỉ tay về phía mấy chậu hoa cẩm tú cầu rồi kiên nhẫn nói vài điều cần lưu ý.
Thịnh Ngộ cầm cây kem, vừa mới bóc ra thì đã chú ý thấy một câu:
“Cậu định tự mình đến chăm sóc mấy chậu hoa này à?”
Lộ Dữ Chu đứng dậy.
Thời tiết kiểu này, chỉ cần hoạt động nhẹ một chút là đã đổ mồ hôi. Anh đi đến bên vòi nước rửa mặt rồi nói:
“Không thì sao? Dãy hoa tú cầu này, tầng hai còn có hoa hướng dương, sân sau có cây nho nhỏ… Khi nào bón phân, xử lý thế nào, cậu nhớ nổi hết à?”
Nhớ thì nhớ được, nhưng Thịnh Ngộ là kiểu tay mơ điển hình, đến cây xương rồng cũng có thể nuôi chết được.
Mấy cây hoa cỏ này sống được đến giờ, một phần nhờ chủ cũ là Lộ Dữ Chu chăm sóc kỹ càng, phần thì nhờ sức sống của chúng quá mãnh liệt.
“Dựa vào tôi chắc chắn không được, nhưng cậu cứ đi tới đi lui thế này, cũng quá…”
Thịnh Ngộ đứng dựa vào cửa ăn kem, vừa gặm vừa rối rắm.
Cậu muốn nói rằng, điều này quá phiền phức với anh rồi.
Hẻm Hỉ Thước và đường Phong Lăng Bắc không cách xa nhau lắm, nhưng cứ tới lui như vậy, lại còn phải lo học hành, kiểu gì cũng thấy mất thời gian.
Lộ Dữ Chu rửa mặt xong, vuốt tóc ra sau, lông mi cụp xuống như đang suy nghĩ.
Thịnh Ngộ nói:
“Nếu không thì… cậu dọn về đây ở đi——”
Lộ Dữ Chu:
“Đúng là hơi phiền thật... Gì?”
Thịnh Nhộ cắn thêm một miếng kem, có lẽ nghe được lời Lộ Dữ Chu chưa nói xong, nhíu mày nói:
"Tôi không thấy cậu phiền, chỉ là không muốn lãng phí thời gian của cậu. Nơi này vốn là nhà của cậu, nếu cậu không ngại tôi làm phiền thì cứ dọn về đi."
“…”
Lộ Dữ Chu đứng bên cạnh vòi nước, hồi lâu không nói gì, còn bật cười một tiếng. Anh hơi nhướng mày, ánh mắt còn dính chút nước, như cười như không:
“Tôi còn tưởng cậu định phá hết mấy thứ này đi… Dọn về cũng được thôi, nhưng căn nhà này chỉ lớn nhiêu đây, hai người chen chúc cũng bất tiện, cậu cứ ở lại đi, sòng bạc vẫn rất tốt.”
Thịnh Ngộ cảm thấy cách nghĩ của anh có vấn đề.
"Nhà đâu có nhỏ, cậu với Hạ Dương còn ở chung một phòng, tôi cũng chẳng thấy cậu than phiền gì đâu."
“Chuyện đó không giống nhau.”
Lộ Dữ Chu lười biếng đáp lại, anh ngồi xổm xuống lần nữa, cầm kéo tỉa bớt cành lá hoa tú cầu.
Thịnh Ngộ hỏi: “Chỗ nào không giống nhau?”
Chiếc kéo phát ra tiếng tách tách, Lộ Dữ Chu vô thức trả lời: "Cậu khác với Hạ Dương."
“…”
Bầu trời của Thịnh Ngộ sụp đổ.
Nếu Lộ Dữ Chu cố tình châm chọc, cậu còn có thể giả vờ không nghe thấy. Dù sao người này công kích chẳng phân biệt đối tượng, cái miệng ngứa ngáy kia không độc vài câu thì không chịu được.
Cố tình là Lộ Dữ Chu lại chẳng hề có ý gì cả.
Sân vườn yên tĩnh hồi lâu, Thịnh Ngộ l**m cây kem đang tan thành nước, tự dưng cảm thấy chẳng có mùi vị gì.
Kem có chút lạ miệng, như đang nhai sáp.
“… Đúng vậy.”
Im lặng vài giây, cậu nuốt nốt phần kem còn lại, bình tĩnh nói thêm một câu:
“Cậu với Hạ Dương quen nhau bao lâu rồi, còn chúng ta mới quen được bao lâu, tất nhiên là không giống nhau.”
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Thịnh Ngộ đã lắp xong một khẩu Barrett, nhắm thẳng vào trán Lộ Dữ Chu. Nếu người này dám thêm một tiếng “Đúng vậy”, giây tiếp theo cậu sẽ không ngại tiễn tên khốn này xuống mồ.
Tình bạn không nói chuyện đến trước hay đến sau.
Thịnh Ngộ có rất nhiều bạn, không thiếu những người quen từ thuở bé, chơi với nhau đến cả chục năm. Nhưng dù có thân cỡ nào, họ cũng không giống với Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu trong lòng cậu, là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Thịnh Ngộ luôn cho rằng cái ‘đặc biệt’ này là từ hai phía, giống như hai người giả vờ vừa mới quen trước mặt Hạ Dương, thật ra đã âm thầm cùng nhau làm đề, ăn cơm, thậm chí còn cùng nhau đếm sao.
Nhưng Lộ Dữ Chu lại thẳng thừng đẩy cậu ra khỏi phạm vi bạn bè thân thiết.
Điều này khiến Thịnh Ngộ cảm thấy mình như một thằng ngốc vậy.
"Ý tôi không phải vậy."
Lộ Dữ Châu cuối cùng cũng nhận ra sự mơ hồ trong lời nói của mình. Anh đứng dậy, tay cầm kéo quay lại nhìn cậu. "Vấn đề không phải là tôi có ghét cậu hay không. Cậu đã quen ở phòng suite rồi, trong nhà có thêm một người sẽ thấy không tự nhiên, sẽ làm phiền cậu. Còn Hạ Dương thì không giống, tôi với cậu ta từ nhỏ đã quen sống kiểu đó rồi.”
Thịnh Ngộ "à" một tiếng.
Cậu thực sự muốn nói rằng việc sợ làm phiền người khác cũng là một dạng bài xích trong tiềm thức, và mọi người chỉ làm phiền những người mà họ tin tưởng hơn một cách vô thức.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại thấy kiểu nói như vậy có vẻ quá để tâm vụn vặt, không giống phong cách thường ngày của mình.
“Tôi chỉ đùa thôi.”
Thịnh Ngộ cười híp mắt, giọng điệu thoải mái dễ chịu, dường như không hề để bụng.
"Tôi thật sự rất giỏi khi khiến anh chàng đẹp trai họ Lộ tiết kiệm lời của chúng ta phải nói một đoạn dài như vậy. Không sao, tôi chỉ nhắc đến thôi. Dù sao thì chìa khóa cũng nằm trong tay cậu. Khi nào cậu muốn chăm sóc những bông hoa này thì cứ tự nhiên đến. Không cần báo trước."
Lộ Dữ Chu nhìn cậu chằm chằm một lúc, nhạy bén nhận ra đằng sau nụ cười kia là một lớp áp suất thấp.
“Không phải —” Lộ Dữ Chu do dự một chút, miễn cưỡng nói ra hai chữ, sau đó dừng lại.
Anh muốn giải thích, nhưng cụ thể là khác nhau ở đâu, thì lại không biết nên nói như thế nào.
Đúng vậy… Hai người này có gì không giống nhau?
Trong khoảnh khắc, anh bỗng thấy mơ hồ.
Nhận thức vững chắc của anh dường như đã bị phá vỡ bởi lời nói của Thịnh Ngộ.
Một ý nghĩ thoáng qua như ánh chớp vụt qua khe hở, nhưng quá nhanh, khiến anh không kịp nắm bắt.
—--------------------
Giải nghĩa và chơi chữ:
(Lù Yù): gặp trên đường → tên "Lộ Ngộ" (gặp gỡ trên đường).
(Ǒu Yù): tình cờ gặp → chơi chữ: đổi "Lộ" thành "Ngẫu".
(Ǒu): vừa là “ngẫu nhiên”, lại trùng âm với “oppa” tiếng Hàn.
(Ǒu Bā): nghe như “oppa” (), nên được đùa thành nhũ danh "Ngẫu Ba".
Vì vậy: từ “Lộ Ngộ” (gặp trên đường) → đổi thành “Ngẫu Ngộ” (gặp ngẫu nhiên), nhũ danh “Ngẫu Ba” = “oppa”.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 27: Không giống nhau.
10.0/10 từ 50 lượt.