Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 28: Trò chuyện nhóm.
159@-
Chương 27. Trò chuyện nhóm.
Thấy anh im lặng, Thịnh Ngộ cũng không nói gì thêm, đi đến thùng rác vứt vỏ kem, cậu phủi tay nói:
"Tôi lên lầu nghỉ ngơi một lát, có gì cần giúp thì gọi tôi."
Lộ Dữ Chu vẫn đứng đó, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi. Nghe vậy, anh chỉ thất thần gật đầu:
"Ừm."
Cảm giác lóe lên vừa rồi quá nhanh khiến anh không kịp nắm bắt. Đến tận khi cắt tỉa xong cho hoa, lên lầu tắm rửa, anh vẫn chưa hiểu nổi vì sao lúc đó mình lại đột nhiên dừng lại.
Mùa hè oi bức có gió. Tóc ngắn chẳng cần phải sấy, để lát là tự khô.
Sau khi lau sơ vài lần phần đuôi tóc còn ướt, Lộ Dự Chu rời khỏi phòng ngủ, vai còn ẩm ướt khoác hờ một chiếc khăn tắm, định ra ban công hong khô người.
Cửa phòng vừa khép lại, tiếng “cạch" vang vọng khắp hành lang vắng vẻ. Động tác của Lộ Dữ Chu khựng lại, vành tai anh khẽ động, chợt nhận ra Thịnh Ngộ, vốn luôn vui vẻ hoạt bát đã rất lâu không lên tiếng.
Anh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đối diện, cau chặt mày.
Thịnh Ngộ thích ồn ào, nhưng anh lại khác. Anh đã quen với không gian trống trải, vắng vẻ. Vì vậy vừa rồi không kịp phản ứng.
Chỉ đến lúc này anh mới nhận ra rằng Thịnh Ngộ... có lẽ... đang không vui?
Chỉ vì anh từ chối dọn về sao?
Ý nghĩ vừa nảy ra, Lộ Dữ Chu đã cảm thấy thật vô lý. Chắc chắn không phải, có lẽ là gặp chuyện gì không tiện nói, giữa bạn bè với nhau đâu phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ.
Anh không đến quấy rầy Thịnh Ngộ, tự lo việc của mình. Đến khi trời hoàn toàn tối, đèn đường từng ngọn một bật sáng, ánh sáng mờ ảo hắt lên mấy ô cửa sổ tầng hai.
Ngôi nhà cũ chìm trong bóng tối càng thêm yên ắng, vô cớ gợi nên cảm giác hoang vắng.
Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, Lộ Dữ Chu kéo ghế ra ban công, ngồi xuống mở ứng dụng video và xem những tập phim tiếng Anh mà anh đã tích lũy bấy lâu.
Đã lâu rồi anh không xem, không còn theo kịp cốt truyện trước nữa. Xem liền hai tập mà không thấy hứng thú gì, đầu óc cứ lơ đãng.
Thoát khỏi ứng dụng, Lộ Dữ Chu theo thói quen quay lại nhìn phía đối diện, phát hiện cánh cửa vẫn đóng chặt. Nhà cũ cách âm rất kém, chỉ cách chưa tới mười mét, vậy mà anh lại không nghe thấy tiếng ghế bập bênh của Thịnh Ngộ.
Tâm trạng hôm nay tệ thế sao?
Sau một hồi do dự, anh thu ánh mắt lại. Ngón tay anh lơ lửng trên màn hình một lúc, theo phản xạ quen tay mở ứng dụng nhắn tin.
Một nhóm trò chuyện im lặng nhiều ngày bỗng xuất hiện ở đầu trang.
Quay đầu gọi đứa ở ra hát ca:
Hạ Dương: Lần này vận may của tớ tệ quá... Thêm hai ván nữa, tớ phải lấy lại chỗ đậu đã mất.
Lâm Giai Giai: Tớ không đánh nữa đâu, còn chưa làm xong bài kiểm tra trắc nghiệm. Ngày mai chị Dung sẽ kiểm tra, bị bắt thì tớ xong đời.
Hạ Dương:Đừng mà, chỉ có tớ với Thịnh Ngộ sao chơi được?
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lộ Dữ Chu hơi nhướng mày, lướt lên xem lịch sử trò chuyện:
17:25.
Thịnh Ngộ: Có ai chơi game không?
Hạ Dương lập tức giơ tay.
18:03.
Hạ Dương: Chết tiệt, gặp hai đồng đội gà mờ, kéo tớ với Thịnh Ngộ chết luôn. Không chơi nữa, càng chơi càng tức. Ai chơi Đấu địa chủ không?
Thịnh Ngộ tích cực hưởng ứng.
18:44.
Thịnh Ngộ: Chán quá, còn trò nào khác không? Tớ chơi Địa Chủ chán lắm rồi. Ai biết chơi mạt chược không, dạy tớ đi.
Hạ Dương đồng ý.
Hạ Dương: Cái app này tệ vãi, toàn quảng cáo, lần sau đến nhà tớ chơi đi, chơi trực tiếp sướng hơn. Giờ vẫn chơi đấu địa chủ nhé, vào không?
Thịnh Ngộ vui vẻ chấp nhận lời mời.
Lâm Gia Gia cũng ngại ngùng chấp nhận.
Lộ Dữ Chu: “……”
Chơi hai tiếng đồng hồ, cậu thật sự có tâm trạng không tốt à?
Tin nhắn mới vẫn đang liên tục nhảy lên, Lộ Dữ Chu cuộn xuống dưới cùng, thấy vị ‘vua lo lắng’ vừa gửi thêm vài tin nhắn.
Lâm Gia Gia: Mấy người làm bài kiểm tra trắc nghiệm chưa? Cho tôi mượn tham khảo với, có mấy câu tôi không làm được.
Hạ Dương: Chưa làm.
Thịnh Ngộ: Chưa làm.
Lâm Gia Gia: …… Chị Dung kiểm tra thì sao giờ?
Thịnh Ngộ: Tùy số mệnh ^^
Hạ Dương: Tùy số mệnh ^^
Lâm Gia Gia: ……
Lộ Dữ Chu tức đến bật cười.
Lộ Dữ Chu: Ngày mai sẽ kiểm tra.
Hạ Dương: Ể? Lão Lộ, cậu online lúc nào vậy? Ban nãy Thịnh Ngộ còn bảo liên lạc không được với cậu, tôi còn tưởng cậu đang ở nhà bạn nhậu nhẹt ăn chơi, quên sạch bọn tôi rồi chứ .
Lộ Dữ Chu: ……
Đầu sỏ gây tội im re, không lên tiếng trong nhóm, mà ở trong nhà cũng chẳng nói gì.
Lộ Dữ Chu thu hồi ánh mắt, giẫm lên sàn nhà, đẩy nhẹ cái ghế nằm lay động hai cái, không vạch trần, chỉ nhàn nhạt nhắn: Không thấy tin nhắn.
Hạ Dương: À.
Hạ Dương: Mà sao cậu biết mai kiểm tra vậy?
Thịnh thiếu gia tranh thủ hùa theo: Đúng đó đúng đó, sao cậu biết?
Lộ Dữ Chu: Tôi là đại diện môn.
Hạ Dương: ……
Vừa dứt lời, không khí trong nhóm chat như rơi vào kỷ băng hà.
Lớp phó kỷ luật, đá tên này ra đi, dân thường bọn tôi chỉ muốn chép bài thôi.
Thịnh Ngộ: Đá ra đi!
Lớp phó kỷ luật Lâm Gia Gia không nhiều lời, lập tức đuổi anh ra ngoài.
“.....”
Nhìn dòng chữ lớn 'Bạn đã rời khỏi nhóm trò chuyện' trên màn hình, Lộ Dữ Chu cười khẽ.
Anh cầm điện thoại đứng dậy, lần này không chút do dự mà gõ cửa phòng Thịnh Ngộ.
Cánh cửa nhanh chóng hé mở, cậu chủ Thịnh ló nửa cái mặt có hơi chột dạ , đôi mắt đen đảo quanh. "Có chuyện gì vậy?"
Lộ Dữ Chu tuy bị đá khỏi nhóm có hơi bực, nhưng cũng chưa đến mức tức giận.
Nhìn thấy vẻ mặt nhận lỗi kia của Thịnh Ngộ, chút khó chịu trong lòng anh cũng tan biến.
Anh đưa tay chặn khung cửa, tư thế như muốn nói ‘Dám đóng cửa thử xem tôi có bị kẹp chết không’, giọng điệu anh chậm rãi, như đang cố che giấu tiếng nghiến răng nghiến lợi:
“Gần 8 giờ rồi, có muốn ăn cơm hay không?”
Thịnh Ngộ nhìn nét mặt anh qua khe cửa, thấy không giống đang thật sự tức giận, lập tức yên tâm, mở hẳn cửa ra: “Ăn chứ, tôi cũng đói rồi. Cậu muốn ăn gì? Hôm nay tôi bao.”
“Khách sáo quá.” Lộ Dữ Chu chậm rãi thở ra một hơi, đuôi mắt lướt nhẹ qua mặt cậu, lạnh nhạt nói:
“Tôi là đại diện môn, sao có thể nhận hối lộ của mấy 'dân thường' các cậu được.”
Thịnh Ngộ: “......”
Thật là một đại diện môn lòng dạ hẹp hòi.
-
Khoảng chín giờ tối, Lộ Dữ Chu lại bị Hạ Dương lôi trở lại nhóm chat.
Không khí trong nhóm hòa thuận lạ thường, mọi người đều giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hào hứng thảo luận bài tập. Không chỉ có Lâm Gia Gia mà mấy người bạn học lặn sâu mấy ngày nay cũng bắt đầu ló mặt, câu được câu không tham gia nói chuyện về bài tập.
Hạ Dương:Ôi! Toán! Toán học thật thú vị! Cả thể xác lẫn tâm hồn tôi đều bị em chinh phục hoàn toàn! Cảm ơn chị Dung đã dạy toán cho bọn em, và biết ơn hơn nữa là đại diện môn toán tuyệt vời đã luôn theo sát chúng tớ làm bài tập!
Thịnh Ngộ:Cảm ơn!
Đại diện môn toán vẫn im lặng.
Thịnh Ngộ đang ngồi dựa vào đầu giường tiêu thực, thấy nhóm im lặng ba bốn phút mà anh vẫn không phản ứng gì, liền thấy kỳ lạ, nghiêng người ngồi dậy, ghé tai ra gần cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài im lặng không tiếng động.
Cảm thấy có gì đó không đúng, cậu hé cửa một khe nhỏ để nhìn ra ngoài. Vừa mới ló đầu ra thì liền chạm ngay ánh mắt đen sẫm của Lộ Dữ Chu.
“…”
Lộ Dữ Chu một tay cầm ly thủy tinh, tay kia đỡ cánh cửa, đúng lúc vừa đẩy cửa ra thì đối mặt với Thịnh Ngộ đang thò đầu ra nhìn trộm, động tác khựng lại một chút, biểu cảm trầm mặc không nói gì.
Hai người nhìn nhau khoảng hai ba giây.
Thịnh Ngộ đứng dậy, bất ngờ đóng cửa lại.
Cậu cảm thấy bản thân quá mất mặt, vừa đáng khinh vừa ngượng chết đi được, cậu nhào lên giường chôn mặt vào gối, làm bộ như vừa rồi chỉ là nằm mơ.
Không tới hai giây sau, cửa tiếp tục vang lên tiếng gõ.
"Tôi xuống lầu lấy nước." Lộ Dữ Chu giơ tay lên gõ cửa hai lần, nói: "Cần tôi lấy cho cậu một cốc nước không?"
Thịnh Ngộ đang xấu hổ không biết để mặt mũi đi đâu, chẳng buồn ngẩng đầu, úp mặt vào gối nói vọng ra: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân thong thả đều đặn dần dần xa đi.
Thịnh Ngộ lật người ngồi dậy, vừa hay màn hình điện thoại ở đầu giường sáng lên. Cậu lẩm bẩm “quên đi, quên đi.”, tay ấn mở khóa điện thoại.
Người gửi tin là quản gia nhà họ Thịnh.
Những năm gần đây, sức khỏe của bà nội cậu không tốt, ngày càng yếu đi, trừ phi là chuyện rất quan trọng, bằng không mọi người đều tránh làm phiền bà. Trong nhà đã ngầm có thỏa thuận, ai muốn liên hệ với bà thì phải gọi cho quản gia trước, tránh quấy rầy bà nghỉ ngơi.
Thịnh Ngộ không gọi điện thoại mà nhắn tin cho quản gia, hỏi xem cuối tuần này bà có tiện cùng ăn cơm với cậu không.
Quản gia như thường lệ hỏi lại cậu có chuyện gì quan trọng không?
Thịnh Ngộ trực tiếp gọi điện thoại qua.
"Không có chuyện gì quan trọng. Tôi chỉ muốn cùng bà ấy ăn một bữa cơm, tiện thể nói về Lộ Dữ Chu. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, quan hệ giữa tôi và cậu ấy không tệ lắm. Ừm… Cậu ấy là người kiệm lời, sẽ không tự nói với người khác, tôi muốn thay cậu ấy nói vài lời trong lòng.”
Hai người họ có tình cảnh tương tự nhau, hỏi trên đời này nếu có ai có thể hiểu được Lộ Dữ Chu, thì Thịnh Ngộ nhất định là một trong số đó.
Cậu đóng vai trò như một cái máy phiên dịch, đem tất cả những điều Lộ Dữ Chu mong muốn, không mong muốn, điều chấp nhất và mâu thuẫn truyền đạt đầy đủ, nguyên vẹn cho Thịnh Khải Cơ.
Sống mười bảy năm trong nhà họ Thịnh, chuyện khác không nói, nhưng cậu biết rõ nhất mắt xích nào trong chuỗi thức ăn của nhà họ Thịnh mạnh hơn mắt xích nào.
Cậu sợ Thịnh Khải Cơ là thật, nhưng giỏi đối phó ông ấy cũng là thật.
Chẳng vì gì khác.
Bởi cậu biết mách lẻo mà.
-
Lộ Dữ Chu rót nước xong đi lên lầu, đang chuẩn bị vào phòng thì cánh cửa phòng đối diện bỗng nhiên mở ra.
“?”
Thịnh Ngộ đứng ở cửa, hoàn toàn không thể thấy chút dáng vẻ gì là lén lút, ngượng ngùng lúc nãy nữa.
Cằm cậu hơi nhếch lên, đôi mắt bị hàng mi dài che khuất, nhưng vẫn mơ hồ thấy được một chút kiêu ngạo và đắc ý.
Toàn thân Thịnh Ngộ như viết ba chữ to: Mau, lạy, tôi.
Lộ Dữ Chu khó hiểu, anh chỉ vừa xuống lấy nước một lát, ai lại khiến Thịnh Ngộ đắc ý đến mức như muốn mở rượu khai tiệc thế này?
“Không bực bội nữa à?” Lộ Dữ Chu nhướng mày, buông tay đang ấn vào tay nắm cửa ra, lười biếng dựa vào khung cửa.
Thịnh Ngộ lập tức nhớ đến câu “Cậu với Hạ Dương không giống nhau.” ban sáng, vẻ mặt đột nhiên trở nên không vui, nhưng giây tiếp theo, cậu nhận ra hành động của mình chẳng khác gì lấy ơn báo oán —---
Wow.
Mình cũng quá cao thượng rồi.
Chiếc đuôi công vừa rụt lại một chút, giờ đã tung bay trở lại. Thịnh Ngộ chìm đắm trong sức hút của chính mình, từ tốn nói:
“Tôi không biết cậu đang nói gì hết, tâm trạng tôi rất tốt. Cậu chuẩn bị trước đi, có khi không lâu nữa phải mời tôi ăn cơm đấy.”
Lộ Dữ Chu cầm lấy ly nước, hơi nghiêng đầu quan sát cậu, cảm thấy hơi buồn cười:
“Cậu đang phát điên cái gì thế?”
Thịnh Ngộ bỗng thấy mất hứng. Không ai chịu hợp tác, cậu đành phải kiềm chế biểu cảm.
"Ban ngày cậu ở nhà họ Thịnh, tôi nghe ba nói cậu định học ngành kiến trúc?”
Lộ Dữ Chu : "Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này?"
Thịnh Ngộ: “Cậu định học trường nào?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu nhịn xuống nụ cười nơi khóe môi, suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Nguyện vọng một là Thanh Bắc.”
Thịnh Ngộ gật đầu suy nghĩ: "Cậu vẫn luôn tham gia các cuộc thi là để giành một suất trong nhóm tuyển thẳng phải không?"
Hình như Lưu Dung từng nói trong buổi họp lớp, chỉ cần vào đội tuyển quốc gia huấn luyện, là có thể được nhận vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, chọn chuyên ngành mình thích.
“… Phải.”
Lộ Dữ Chu chưa từng nói với ai về những kế hoạch này, nhưng chỉ cần có chút để tâm quan sát là nhìn ra được — ví dụ như Lưu Dung, hay như Thịnh Ngộ.
Khi Thịnh Khải Cơ lần đầu đề nghị việc đi du học, anh cũng không kháng cự. Nhưng suốt hai năm cấp ba, anh liên tục tham gia tất cả cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, anh không muốn nỗ lực của mình kết thúc một cách vô ích.
Chủ tịch Thịnh lại hiểu nhầm sự từ chối của anh là vì không đủ tự tin, còn nói thẳng là nếu anh muốn thì có thể mua suất vào trường dù không thi đỗ.
Trong khoảnh khắc đó, Lộ Dữ Chu cảm thấy thật nực cười.
Anh chăm chỉ học tập mười bảy năm, không phải để đến xem Thịnh gia vung tiền mua suất học cho mình.
Có lẽ thêm vài năm nữa, anh sẽ trở thành một người trưởng thành lý trí, học được cách vui vẻ chấp nhận những món quà như thế.
Nhưng hiện tại anh mới mười bảy tuổi.
Anh có đủ dũng khí, cho dù đầu rơi máu chảy, vẫn sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu.
“Hiểu rồi.”
Thịnh Ngộ búng tay một cái, nói: “Tóm lại là cậu đã có kế hoạch riêng, cũng không muốn người nhà xen vào —— vậy thì tôi cứ truyền đạt lại như thế.”
Chỉ trong một cái chớp mắt, trong đầu Lộ Dữ Chu đã xoẹt qua hàng trăm suy nghĩ, nhưng tất cả đều bị tiếng búng tay kia của Thịnh Ngộ đánh cho trở về thực tại.
Anh nhíu mày, hỏi: “Cậu định truyền đạt cái gì?”
Suýt nữa nói hớ - Thịnh Ngộ: “....”
Mọi chuyện còn chưa rõ, xém chút nữa đã mở champagne ăn mừng rồi.
Thịnh Ngộ cúi đầu dụi mũi một cái, nghiêm túc chữa cháy:
“Khụ khụ khụ… Cái đó, cậu có xem tin nhắn WeChat chưa? Hạ Dương đang tìm cậu đó, tôi chỉ là truyền đạt lại… tấm lòng thương nhớ của cậu ta thôi.”
—---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy rất nhiều bạn đọc hỏi có gương vỡ lại lành không, có HE không, tôi xin trả lời chung thế này nhé:
1. Không có "gương vỡ lại lành" [cười khóc], thật sự không có đâu. Nhưng vì một vài lý do (xin chào, nơi này không cho yêu sớm), bọn họ chắc chắn sẽ phải đợi đến khi tốt nghiệp, trưởng thành rồi mới có thể bên nhau. Có thể vì hoàn cảnh xung quanh mà tạm thời chia xa một đoạn thời gian, nhưng tuyệt đối không phải gương vỡ lại lành.
2. HE không? Có chứ! Bao ngọt. (Câu này làm đại thôi, chứ tui dịch không ra, đại khái nghĩa là các đọc giả cứ yên tâm đi.)
Mấy chương gần đây có thể trông hơi nặng nề, nhưng tác giả chỉ muốn viết về cảm giác lạc lõng và những va chạm giữa hai gia đình hoàn toàn khác biệt thôi, không giấu dao nhỏ đâu aaaaaaa (nước canh suông cho các đại lão gia!)
Hai bé no no (non nớt) này sẽ cùng nắm tay nhau, cố gắng đi tiếp đến cùng!!!
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 27. Trò chuyện nhóm.
Thấy anh im lặng, Thịnh Ngộ cũng không nói gì thêm, đi đến thùng rác vứt vỏ kem, cậu phủi tay nói:
"Tôi lên lầu nghỉ ngơi một lát, có gì cần giúp thì gọi tôi."
Lộ Dữ Chu vẫn đứng đó, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi. Nghe vậy, anh chỉ thất thần gật đầu:
"Ừm."
Cảm giác lóe lên vừa rồi quá nhanh khiến anh không kịp nắm bắt. Đến tận khi cắt tỉa xong cho hoa, lên lầu tắm rửa, anh vẫn chưa hiểu nổi vì sao lúc đó mình lại đột nhiên dừng lại.
Mùa hè oi bức có gió. Tóc ngắn chẳng cần phải sấy, để lát là tự khô.
Sau khi lau sơ vài lần phần đuôi tóc còn ướt, Lộ Dự Chu rời khỏi phòng ngủ, vai còn ẩm ướt khoác hờ một chiếc khăn tắm, định ra ban công hong khô người.
Cửa phòng vừa khép lại, tiếng “cạch" vang vọng khắp hành lang vắng vẻ. Động tác của Lộ Dữ Chu khựng lại, vành tai anh khẽ động, chợt nhận ra Thịnh Ngộ, vốn luôn vui vẻ hoạt bát đã rất lâu không lên tiếng.
Anh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đối diện, cau chặt mày.
Thịnh Ngộ thích ồn ào, nhưng anh lại khác. Anh đã quen với không gian trống trải, vắng vẻ. Vì vậy vừa rồi không kịp phản ứng.
Chỉ đến lúc này anh mới nhận ra rằng Thịnh Ngộ... có lẽ... đang không vui?
Chỉ vì anh từ chối dọn về sao?
Ý nghĩ vừa nảy ra, Lộ Dữ Chu đã cảm thấy thật vô lý. Chắc chắn không phải, có lẽ là gặp chuyện gì không tiện nói, giữa bạn bè với nhau đâu phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ.
Anh không đến quấy rầy Thịnh Ngộ, tự lo việc của mình. Đến khi trời hoàn toàn tối, đèn đường từng ngọn một bật sáng, ánh sáng mờ ảo hắt lên mấy ô cửa sổ tầng hai.
Ngôi nhà cũ chìm trong bóng tối càng thêm yên ắng, vô cớ gợi nên cảm giác hoang vắng.
Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, Lộ Dữ Chu kéo ghế ra ban công, ngồi xuống mở ứng dụng video và xem những tập phim tiếng Anh mà anh đã tích lũy bấy lâu.
Đã lâu rồi anh không xem, không còn theo kịp cốt truyện trước nữa. Xem liền hai tập mà không thấy hứng thú gì, đầu óc cứ lơ đãng.
Thoát khỏi ứng dụng, Lộ Dữ Chu theo thói quen quay lại nhìn phía đối diện, phát hiện cánh cửa vẫn đóng chặt. Nhà cũ cách âm rất kém, chỉ cách chưa tới mười mét, vậy mà anh lại không nghe thấy tiếng ghế bập bênh của Thịnh Ngộ.
Tâm trạng hôm nay tệ thế sao?
Sau một hồi do dự, anh thu ánh mắt lại. Ngón tay anh lơ lửng trên màn hình một lúc, theo phản xạ quen tay mở ứng dụng nhắn tin.
Một nhóm trò chuyện im lặng nhiều ngày bỗng xuất hiện ở đầu trang.
Quay đầu gọi đứa ở ra hát ca:
Hạ Dương: Lần này vận may của tớ tệ quá... Thêm hai ván nữa, tớ phải lấy lại chỗ đậu đã mất.
Lâm Giai Giai: Tớ không đánh nữa đâu, còn chưa làm xong bài kiểm tra trắc nghiệm. Ngày mai chị Dung sẽ kiểm tra, bị bắt thì tớ xong đời.
Hạ Dương:Đừng mà, chỉ có tớ với Thịnh Ngộ sao chơi được?
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lộ Dữ Chu hơi nhướng mày, lướt lên xem lịch sử trò chuyện:
17:25.
Thịnh Ngộ: Có ai chơi game không?
Hạ Dương lập tức giơ tay.
18:03.
Hạ Dương: Chết tiệt, gặp hai đồng đội gà mờ, kéo tớ với Thịnh Ngộ chết luôn. Không chơi nữa, càng chơi càng tức. Ai chơi Đấu địa chủ không?
Thịnh Ngộ tích cực hưởng ứng.
18:44.
Thịnh Ngộ: Chán quá, còn trò nào khác không? Tớ chơi Địa Chủ chán lắm rồi. Ai biết chơi mạt chược không, dạy tớ đi.
Hạ Dương đồng ý.
Hạ Dương: Cái app này tệ vãi, toàn quảng cáo, lần sau đến nhà tớ chơi đi, chơi trực tiếp sướng hơn. Giờ vẫn chơi đấu địa chủ nhé, vào không?
Thịnh Ngộ vui vẻ chấp nhận lời mời.
Lâm Gia Gia cũng ngại ngùng chấp nhận.
Lộ Dữ Chu: “……”
Chơi hai tiếng đồng hồ, cậu thật sự có tâm trạng không tốt à?
Tin nhắn mới vẫn đang liên tục nhảy lên, Lộ Dữ Chu cuộn xuống dưới cùng, thấy vị ‘vua lo lắng’ vừa gửi thêm vài tin nhắn.
Lâm Gia Gia: Mấy người làm bài kiểm tra trắc nghiệm chưa? Cho tôi mượn tham khảo với, có mấy câu tôi không làm được.
Hạ Dương: Chưa làm.
Thịnh Ngộ: Chưa làm.
Lâm Gia Gia: …… Chị Dung kiểm tra thì sao giờ?
Thịnh Ngộ: Tùy số mệnh ^^
Hạ Dương: Tùy số mệnh ^^
Lâm Gia Gia: ……
Lộ Dữ Chu tức đến bật cười.
Lộ Dữ Chu: Ngày mai sẽ kiểm tra.
Hạ Dương: Ể? Lão Lộ, cậu online lúc nào vậy? Ban nãy Thịnh Ngộ còn bảo liên lạc không được với cậu, tôi còn tưởng cậu đang ở nhà bạn nhậu nhẹt ăn chơi, quên sạch bọn tôi rồi chứ .
Lộ Dữ Chu: ……
Đầu sỏ gây tội im re, không lên tiếng trong nhóm, mà ở trong nhà cũng chẳng nói gì.
Lộ Dữ Chu thu hồi ánh mắt, giẫm lên sàn nhà, đẩy nhẹ cái ghế nằm lay động hai cái, không vạch trần, chỉ nhàn nhạt nhắn: Không thấy tin nhắn.
Hạ Dương: À.
Hạ Dương: Mà sao cậu biết mai kiểm tra vậy?
Thịnh thiếu gia tranh thủ hùa theo: Đúng đó đúng đó, sao cậu biết?
Lộ Dữ Chu: Tôi là đại diện môn.
Hạ Dương: ……
Vừa dứt lời, không khí trong nhóm chat như rơi vào kỷ băng hà.
Lớp phó kỷ luật, đá tên này ra đi, dân thường bọn tôi chỉ muốn chép bài thôi.
Thịnh Ngộ: Đá ra đi!
Lớp phó kỷ luật Lâm Gia Gia không nhiều lời, lập tức đuổi anh ra ngoài.
“.....”
Nhìn dòng chữ lớn 'Bạn đã rời khỏi nhóm trò chuyện' trên màn hình, Lộ Dữ Chu cười khẽ.
Anh cầm điện thoại đứng dậy, lần này không chút do dự mà gõ cửa phòng Thịnh Ngộ.
Cánh cửa nhanh chóng hé mở, cậu chủ Thịnh ló nửa cái mặt có hơi chột dạ , đôi mắt đen đảo quanh. "Có chuyện gì vậy?"
Lộ Dữ Chu tuy bị đá khỏi nhóm có hơi bực, nhưng cũng chưa đến mức tức giận.
Nhìn thấy vẻ mặt nhận lỗi kia của Thịnh Ngộ, chút khó chịu trong lòng anh cũng tan biến.
Anh đưa tay chặn khung cửa, tư thế như muốn nói ‘Dám đóng cửa thử xem tôi có bị kẹp chết không’, giọng điệu anh chậm rãi, như đang cố che giấu tiếng nghiến răng nghiến lợi:
“Gần 8 giờ rồi, có muốn ăn cơm hay không?”
Thịnh Ngộ nhìn nét mặt anh qua khe cửa, thấy không giống đang thật sự tức giận, lập tức yên tâm, mở hẳn cửa ra: “Ăn chứ, tôi cũng đói rồi. Cậu muốn ăn gì? Hôm nay tôi bao.”
“Khách sáo quá.” Lộ Dữ Chu chậm rãi thở ra một hơi, đuôi mắt lướt nhẹ qua mặt cậu, lạnh nhạt nói:
“Tôi là đại diện môn, sao có thể nhận hối lộ của mấy 'dân thường' các cậu được.”
Thịnh Ngộ: “......”
Thật là một đại diện môn lòng dạ hẹp hòi.
-
Khoảng chín giờ tối, Lộ Dữ Chu lại bị Hạ Dương lôi trở lại nhóm chat.
Không khí trong nhóm hòa thuận lạ thường, mọi người đều giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hào hứng thảo luận bài tập. Không chỉ có Lâm Gia Gia mà mấy người bạn học lặn sâu mấy ngày nay cũng bắt đầu ló mặt, câu được câu không tham gia nói chuyện về bài tập.
Hạ Dương:Ôi! Toán! Toán học thật thú vị! Cả thể xác lẫn tâm hồn tôi đều bị em chinh phục hoàn toàn! Cảm ơn chị Dung đã dạy toán cho bọn em, và biết ơn hơn nữa là đại diện môn toán tuyệt vời đã luôn theo sát chúng tớ làm bài tập!
Thịnh Ngộ:Cảm ơn!
Đại diện môn toán vẫn im lặng.
Thịnh Ngộ đang ngồi dựa vào đầu giường tiêu thực, thấy nhóm im lặng ba bốn phút mà anh vẫn không phản ứng gì, liền thấy kỳ lạ, nghiêng người ngồi dậy, ghé tai ra gần cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài im lặng không tiếng động.
Cảm thấy có gì đó không đúng, cậu hé cửa một khe nhỏ để nhìn ra ngoài. Vừa mới ló đầu ra thì liền chạm ngay ánh mắt đen sẫm của Lộ Dữ Chu.
“…”
Lộ Dữ Chu một tay cầm ly thủy tinh, tay kia đỡ cánh cửa, đúng lúc vừa đẩy cửa ra thì đối mặt với Thịnh Ngộ đang thò đầu ra nhìn trộm, động tác khựng lại một chút, biểu cảm trầm mặc không nói gì.
Hai người nhìn nhau khoảng hai ba giây.
Thịnh Ngộ đứng dậy, bất ngờ đóng cửa lại.
Cậu cảm thấy bản thân quá mất mặt, vừa đáng khinh vừa ngượng chết đi được, cậu nhào lên giường chôn mặt vào gối, làm bộ như vừa rồi chỉ là nằm mơ.
Không tới hai giây sau, cửa tiếp tục vang lên tiếng gõ.
"Tôi xuống lầu lấy nước." Lộ Dữ Chu giơ tay lên gõ cửa hai lần, nói: "Cần tôi lấy cho cậu một cốc nước không?"
Thịnh Ngộ đang xấu hổ không biết để mặt mũi đi đâu, chẳng buồn ngẩng đầu, úp mặt vào gối nói vọng ra: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân thong thả đều đặn dần dần xa đi.
Thịnh Ngộ lật người ngồi dậy, vừa hay màn hình điện thoại ở đầu giường sáng lên. Cậu lẩm bẩm “quên đi, quên đi.”, tay ấn mở khóa điện thoại.
Người gửi tin là quản gia nhà họ Thịnh.
Những năm gần đây, sức khỏe của bà nội cậu không tốt, ngày càng yếu đi, trừ phi là chuyện rất quan trọng, bằng không mọi người đều tránh làm phiền bà. Trong nhà đã ngầm có thỏa thuận, ai muốn liên hệ với bà thì phải gọi cho quản gia trước, tránh quấy rầy bà nghỉ ngơi.
Thịnh Ngộ không gọi điện thoại mà nhắn tin cho quản gia, hỏi xem cuối tuần này bà có tiện cùng ăn cơm với cậu không.
Quản gia như thường lệ hỏi lại cậu có chuyện gì quan trọng không?
Thịnh Ngộ trực tiếp gọi điện thoại qua.
"Không có chuyện gì quan trọng. Tôi chỉ muốn cùng bà ấy ăn một bữa cơm, tiện thể nói về Lộ Dữ Chu. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, quan hệ giữa tôi và cậu ấy không tệ lắm. Ừm… Cậu ấy là người kiệm lời, sẽ không tự nói với người khác, tôi muốn thay cậu ấy nói vài lời trong lòng.”
Hai người họ có tình cảnh tương tự nhau, hỏi trên đời này nếu có ai có thể hiểu được Lộ Dữ Chu, thì Thịnh Ngộ nhất định là một trong số đó.
Cậu đóng vai trò như một cái máy phiên dịch, đem tất cả những điều Lộ Dữ Chu mong muốn, không mong muốn, điều chấp nhất và mâu thuẫn truyền đạt đầy đủ, nguyên vẹn cho Thịnh Khải Cơ.
Sống mười bảy năm trong nhà họ Thịnh, chuyện khác không nói, nhưng cậu biết rõ nhất mắt xích nào trong chuỗi thức ăn của nhà họ Thịnh mạnh hơn mắt xích nào.
Cậu sợ Thịnh Khải Cơ là thật, nhưng giỏi đối phó ông ấy cũng là thật.
Chẳng vì gì khác.
Bởi cậu biết mách lẻo mà.
-
Lộ Dữ Chu rót nước xong đi lên lầu, đang chuẩn bị vào phòng thì cánh cửa phòng đối diện bỗng nhiên mở ra.
“?”
Thịnh Ngộ đứng ở cửa, hoàn toàn không thể thấy chút dáng vẻ gì là lén lút, ngượng ngùng lúc nãy nữa.
Cằm cậu hơi nhếch lên, đôi mắt bị hàng mi dài che khuất, nhưng vẫn mơ hồ thấy được một chút kiêu ngạo và đắc ý.
Toàn thân Thịnh Ngộ như viết ba chữ to: Mau, lạy, tôi.
Lộ Dữ Chu khó hiểu, anh chỉ vừa xuống lấy nước một lát, ai lại khiến Thịnh Ngộ đắc ý đến mức như muốn mở rượu khai tiệc thế này?
“Không bực bội nữa à?” Lộ Dữ Chu nhướng mày, buông tay đang ấn vào tay nắm cửa ra, lười biếng dựa vào khung cửa.
Thịnh Ngộ lập tức nhớ đến câu “Cậu với Hạ Dương không giống nhau.” ban sáng, vẻ mặt đột nhiên trở nên không vui, nhưng giây tiếp theo, cậu nhận ra hành động của mình chẳng khác gì lấy ơn báo oán —---
Wow.
Mình cũng quá cao thượng rồi.
Chiếc đuôi công vừa rụt lại một chút, giờ đã tung bay trở lại. Thịnh Ngộ chìm đắm trong sức hút của chính mình, từ tốn nói:
“Tôi không biết cậu đang nói gì hết, tâm trạng tôi rất tốt. Cậu chuẩn bị trước đi, có khi không lâu nữa phải mời tôi ăn cơm đấy.”
Lộ Dữ Chu cầm lấy ly nước, hơi nghiêng đầu quan sát cậu, cảm thấy hơi buồn cười:
“Cậu đang phát điên cái gì thế?”
Thịnh Ngộ bỗng thấy mất hứng. Không ai chịu hợp tác, cậu đành phải kiềm chế biểu cảm.
"Ban ngày cậu ở nhà họ Thịnh, tôi nghe ba nói cậu định học ngành kiến trúc?”
Lộ Dữ Chu : "Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này?"
Thịnh Ngộ: “Cậu định học trường nào?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu nhịn xuống nụ cười nơi khóe môi, suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Nguyện vọng một là Thanh Bắc.”
Thịnh Ngộ gật đầu suy nghĩ: "Cậu vẫn luôn tham gia các cuộc thi là để giành một suất trong nhóm tuyển thẳng phải không?"
Hình như Lưu Dung từng nói trong buổi họp lớp, chỉ cần vào đội tuyển quốc gia huấn luyện, là có thể được nhận vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, chọn chuyên ngành mình thích.
“… Phải.”
Lộ Dữ Chu chưa từng nói với ai về những kế hoạch này, nhưng chỉ cần có chút để tâm quan sát là nhìn ra được — ví dụ như Lưu Dung, hay như Thịnh Ngộ.
Khi Thịnh Khải Cơ lần đầu đề nghị việc đi du học, anh cũng không kháng cự. Nhưng suốt hai năm cấp ba, anh liên tục tham gia tất cả cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, anh không muốn nỗ lực của mình kết thúc một cách vô ích.
Chủ tịch Thịnh lại hiểu nhầm sự từ chối của anh là vì không đủ tự tin, còn nói thẳng là nếu anh muốn thì có thể mua suất vào trường dù không thi đỗ.
Trong khoảnh khắc đó, Lộ Dữ Chu cảm thấy thật nực cười.
Anh chăm chỉ học tập mười bảy năm, không phải để đến xem Thịnh gia vung tiền mua suất học cho mình.
Có lẽ thêm vài năm nữa, anh sẽ trở thành một người trưởng thành lý trí, học được cách vui vẻ chấp nhận những món quà như thế.
Nhưng hiện tại anh mới mười bảy tuổi.
Anh có đủ dũng khí, cho dù đầu rơi máu chảy, vẫn sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu.
“Hiểu rồi.”
Thịnh Ngộ búng tay một cái, nói: “Tóm lại là cậu đã có kế hoạch riêng, cũng không muốn người nhà xen vào —— vậy thì tôi cứ truyền đạt lại như thế.”
Chỉ trong một cái chớp mắt, trong đầu Lộ Dữ Chu đã xoẹt qua hàng trăm suy nghĩ, nhưng tất cả đều bị tiếng búng tay kia của Thịnh Ngộ đánh cho trở về thực tại.
Anh nhíu mày, hỏi: “Cậu định truyền đạt cái gì?”
Suýt nữa nói hớ - Thịnh Ngộ: “....”
Mọi chuyện còn chưa rõ, xém chút nữa đã mở champagne ăn mừng rồi.
Thịnh Ngộ cúi đầu dụi mũi một cái, nghiêm túc chữa cháy:
“Khụ khụ khụ… Cái đó, cậu có xem tin nhắn WeChat chưa? Hạ Dương đang tìm cậu đó, tôi chỉ là truyền đạt lại… tấm lòng thương nhớ của cậu ta thôi.”
—---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy rất nhiều bạn đọc hỏi có gương vỡ lại lành không, có HE không, tôi xin trả lời chung thế này nhé:
1. Không có "gương vỡ lại lành" [cười khóc], thật sự không có đâu. Nhưng vì một vài lý do (xin chào, nơi này không cho yêu sớm), bọn họ chắc chắn sẽ phải đợi đến khi tốt nghiệp, trưởng thành rồi mới có thể bên nhau. Có thể vì hoàn cảnh xung quanh mà tạm thời chia xa một đoạn thời gian, nhưng tuyệt đối không phải gương vỡ lại lành.
2. HE không? Có chứ! Bao ngọt. (Câu này làm đại thôi, chứ tui dịch không ra, đại khái nghĩa là các đọc giả cứ yên tâm đi.)
Mấy chương gần đây có thể trông hơi nặng nề, nhưng tác giả chỉ muốn viết về cảm giác lạc lõng và những va chạm giữa hai gia đình hoàn toàn khác biệt thôi, không giấu dao nhỏ đâu aaaaaaa (nước canh suông cho các đại lão gia!)
Hai bé no no (non nớt) này sẽ cùng nắm tay nhau, cố gắng đi tiếp đến cùng!!!
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 28: Trò chuyện nhóm.
10.0/10 từ 50 lượt.