Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 29: Phỏng vấn.
179@-
Vừa nghe đã biết là nói dối.
Nhưng Lộ Dữ Chu cũng không truy hỏi thêm mà quay trở về phòng, mở nhóm chat ra thấy trong nhóm vẫn đang thảo luận câu hỏi phụ cuối cùng của đề trắc nghiệm. Xem ra đêm nay tìm không ra đáp án thì sẽ không ngủ nổi.
Anh suy nghĩ hai giây rồi chậm rãi gõ dòng chữ:
Câu này nằm ngoài chương trình học, chị Dung chọn ra để chúng ta xem, làm không được cũng không sao.
Có lẽ anh có một kiểu buff kỳ quặc nào đó, vừa lên tiếng, nhóm chat lập tức im bặt vài phút.
Cuối cùng vẫn là Hạ Dương lên tiếng trước:
Không phải cậu bảo là phải kiểm tra à?
Lộ Dữ Chu: Thì cứ làm đi.
Lâm Gia Gia: ……
Triệu Lập Minh: ……
Hạ Dương: ……
Văn Tĩnh: ……
Tất cả thành viên nhóm phải vò đầu bứt tai suốt nửa tiếng để trả lời câu hỏi phụ cuối cùng đều im lặng.
Hạ Dương là người thân với anh, nên khi mắng không có chút khách khí:
Sao lúc nãy cậu không nói luôn?
Lộ Dữ Chu: Không phải các cậu yêu thích môn toán lắm sao?
Hạ Dương: ……
Lâm Gia Gia: ……
Thịnh Ngộ: ……
Wow.
Wow wow.
Hạ Dương: Lớp phó kỷ luật đâu, lớp phó kỷ luật đâu! Đá cậu ta ra khỏi nhóm đi!
Thịnh Ngộ: Có lúc thật sự rất muốn……
Lộ Dữ Chu nhướng mày: Muốn gì?
Thịnh Ngộ: Đánh cậu một trận.
Ngay sau khi tin nhắn này được gửi đi, phòng bên cạnh truyền tới tiếng ghế kêu kẽo kẹt, có ai đó đứng dậy, còn dậm mạnh hai bước xuống sàn, rung chấn tới tận sàn gỗ phòng ngủ bên này.
Chiếc giường tầng bằng khung sắt dưới người cũng lắc lư theo.
Trong nhóm chat, tất cả đều đồng lòng.
Hạ Dương: Đánh cậu ta!
Lâm Gia Gia: Anh Lộ, cậu……
Triệu Lập Minh: Không ổn, anh Lộ, sao cậu lại là loại người thế này chứ.
Lộ Dữ Chu cầm lấy chiếc gối đầu đặt sau lưng, chống một chân lên tựa người vào khung sắt đầu giường, trả lời lại câu “Muốn đánh cậu” của Thịnh Ngộ dưới đó:
Được thôi, cậu tới đây đi.
Tin nhắn mới không ngừng nhảy ra, rất nhanh đã đè xuống câu trả lời đầy ẩn ý kia.
Chưa đến nửa phút sau, cuộc trò chuyện trong nhóm chợt ngừng lại.
—— “Bạn đã bị xóa khỏi nhóm.”
Lộ Dữ Chu thoát khỏi ứng dụng trò chuyện, nhìn lướt qua lượng pin điện thoại, sau đó đứng dậy đi tìm sạc.
Vừa mới cắm điện thoại, giao diện chính liền hiện ra tin nhắn mới của Thịnh Ngộ.
Tiểu thiếu gia Thịnh gửi một tấm ảnh, ở giữa chính là đoạn hội thoại trong nhóm, chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được câu “Được thôi, cậu tới đây đi”.
Cậu trả lời bức ảnh đó, đáp trả anh một cách khiêu khích bằng sticker giơ ngón giữa đầy lạnh lùng.
Lần ‘xa lánh’ này kéo dài khá lâu, ít nhất là đến sáng hôm sau khi hai người cùng đeo cặp đến trường, Lộ Dữ Chu vẫn chưa được kéo lại vào nhóm chat.
Anh lười quay về sòng bạc lấy xe, nên đã bắt xe buýt cùng Thịnh Ngộ.
Xe buýt đi đường vòng khá xa, nhưng họ vẫn đến cổng trường kịp giờ. Mà đối với học sinh cấp ba, những người luôn giành giật từng giây, thì việc đến sát giờ chẳng có gì lạ cả. Khi hai người bước vào cổng, bên ngoài vẫn còn một đám học sinh ngoại trú đang ngồi xổm ăn sáng.
Thịnh Ngộ không ăn uống gì, chỉ vào siêu thị mini gần cổng trường mua hai thanh socola.
Lộ Dữ Chu cầm một chai nước lạnh, cảm nhận sự mát lạnh nơi lòng bàn tay, anh uể oải buồn ngủ đi vào trường, lông mi rũ xuống.
Họ đi mà không nhìn đường và không để ý rằng bầu không khí trong trường hôm nay có phần náo nhiệt khác thường, cho đến khi bị ai đó chặn lại.
Phóng viên giơ micro có logo công ty lên, đưa thẳng đến trước mặt họ:
“Xin chào, chúng tôi có thể phỏng vấn một chút không?”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu: “……”
Mí mắt Lộ Dữ Chu hơi cụp xuống, anh khom người nhẹ, vừa mở miệng nói: "Xin lỗi—"
Nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra, ngón tay buông lỏng bên người đã bị người khác nắm lấy.
Hai người đứng gần nhau, Thịnh Ngộ vô tình chạm vào ngón tay anh, sau đó khẽ khều ra ngoài hai cái, như đang nhắc nhở điều gì đó.
Anh ngẩng mắt nhìn lên, vừa hay thấy Thịnh Ngộ quay đầu đi, khẽ hất cằm lên một chút.
Lộ Dữ Chu nhìn sang theo.
Chỉ thấy Đại Mã Hầu đang đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười hiền hòa nhìn hai người bọn họ.
“……”
Được rồi, quả nhiên là ép buộc.
Lộ Dữ Chu đứng thẳng dậy, thở nhẹ ra một hơi, nửa chết nửa sống nói: “Có thể.”
Bên cạnh nữ phóng viên còn có một người quay phim vác máy quay lớn, trông không giống phỏng vấn vỉa hè bình thường chút nào, cực kỳ chuyên nghiệp. Trên thiết bị còn có logo quen mắt, hình như Thịnh Ngộ đã thấy trên ti vi.
A, nhớ ra rồi.
Lưu Dung mỗi ngày đều ân cần nhắc nhở: “Dạo gần đây có đài truyền hình đến phỏng vấn.”, dặn bọn họ phải giữ gìn ngoại hình gọn gàng sạch sẽ.
Không ngờ lại là kiểu này.
Thịnh Ngộ cứ tưởng sẽ chọn ra một vài học sinh tiêu biểu ưu tú, ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong phòng phỏng vấn theo bản thảo đã chuẩn bị sẵn.
Trước khi họ vào trường, phóng viên đã ‘bắt’ được không ít học sinh. Lúc này, đoạn đường gần cây bạch quả người qua lại tấp nập, ngay lập tức biến thành điểm nóng náo nhiệt. Các học sinh qua đường đều dừng lại xem, nhưng chỉ cần ánh mắt phóng viên lia tới, bọn họ nhấc chân chạy còn nhanh hơn ai hết.
Đùa gì chứ, Đại Mã Hầu còn đang đứng ngay cổng nhìn chằm chằm, lỡ mà trả lời không tốt thì gặp rắc rối là cái chắc.
Nữ phóng viên có dáng người cân đối, mặc một bộ đồ công sở, vừa mở miệng, câu chữ rõ ràng mạch lạc:
“Hai bạn học sinh học lớp nào vậy?”
Thịnh Ngộ cúi người lại gần micro, trả lời:
Cậu vừa khom người, bảng tên trước ngực lấp ló hiện ra.
Nữ phóng viên để ý tới, ra hiệu cho quay phim quay cận cảnh bảng tên của hai người. Sau khi thấy rõ, cô trêu đùa:
“Oa, thẻ học sinh cũng đẹp thế này, khán giả trước màn hình thật có phúc, nào, hai bạn đẹp trai chào khán giả một câu nhé.”
“Như mọi người đều biết, Trường Trung học Nhất Trung thành phố A là ngôi trường danh tiếng trăm năm, nổi bật cả về xã hội và tự nhiên. Năm ngoái còn giành được 18 suất vào vòng loại cấp tỉnh. Vậy xin hỏi, hai bạn thích môn học nào nhất?”
Microphone được đưa thẳng tới bên miệng Lộ Dữ Chu.
Anh im lặng hai giây, cúi đầu trả lời:
“Ngữ văn.”
Phóng viên hỏi:
“Tại sao vậy?”
Lộ Dữ Chu:
“Có thể bước vào cõi tiên cảnh.”
“……”
Cách đó không xa, Đại Mã Hầu: “……”
Phóng viên bật cười:
“Câu trả lời đáng yêu quá ha ha ha, bạn học này cũng hài hước ghê! Vậy còn bạn bên cạnh thì sao?”
Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút, trả lời:
“Tiếng Anh.”
Không phải vì lý do gì sâu xa, cậu cũng muốn đáp kiểu như bước vào cõi tiên cảnh giống Lộ Dữ Chu.
Nhưng vừa định trả lời thì ánh mắt cậu lướt qua thấy Đại Mã Hầu đang đi ngang.
Thầy ấy vẫn cười tươi nhìn bọn họ, trông rất từ ái, nhưng thật ra cái bảng ký tên trong tay đã sắp bị bóp nát rồi.
Thịnh Ngộ chán nản nuốt lời vừa định nói, vội sửa lại thành đáp án nghiêm túc hơn:
“Em cảm thấy tiếng Anh rất cuốn hút, học cũng nhẹ nhàng.”
“Oa!” Phóng viên hứng thú bừng bừng đề nghị:
“Xem ra bạn rất tự tin vào khả năng ngoại ngữ của mình ha, vậy bạn có thể tự giới thiệu bản thân bằng một đoạn tiếng Anh không?”
…Yêu cầu này cũng hơi quá rồi đó.
Thịnh Ngộ muốn từ chối, nhưng thấy Đại Mã Hầu lại bước thêm vài bước nữa gần hơn.
“……”
Fine.
Cậu đành nhận microphone từ phóng viên, hắng giọng rồi nói bằng tiếng Anh:
“My name is Thịnh Ngộ. In fact, my grandmother was French…”
(Tôi tên là Thịnh Ngộ, là một học sinh cấp ba bình thường. Thật ra, bà ngoại tôi là người Pháp, mà ông cố của tôi là người Anh. Từ khi tôi còn rất nhỏ, cả nhà đã thường dùng nhiều kiểu ngôn ngữ khác nhau để giao tiếp. So với các môn khác, tôi thấy mình giỏi nhất là tiếng Anh…)
Microphone không dùng để khuếch đại âm thanh mà chỉ để thu tiếng, nhưng ngay lúc Thịnh Ngộ mở miệng, cả con đường lớn dưới tán cây bạch quả dường như bị ai đó bấm nút tắt tiếng.
Một đoạn giới thiệu ngắn, không có từ ngữ phức tạp, nhưng điều khiến người khác kinh ngạc chính là phát âm của Thịnh Ngộ.
Phát âm tiếng Anh rất chuẩn và thoải mái, điều này rất hiếm thấy trong nền giáo dục chú trọng thi cử.
Nữ phóng viên lấy lại micro từ tay cậu, hứng thú càng lúc càng tăng:
Thịnh Ngộ liếc nhìn Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu:
“Please feel free. (Cứ tự nhiên.)”
Phóng viên:
“What do you think is the meaning of education? (Theo các bạn, ý nghĩa của giáo dục là gì?)”
Nữ phóng viên đã nhìn ra, hai nam sinh này có quy tắc ngầm, một người trả lời thì người kia sẽ không lên tiếng. Vì vậy cô dứt khoát hướng máy quay và micro về phía một người trong số họ.
“……”
Thịnh Ngộ nói bằng tiếng Anh: “.... (Với tôi mà nói, giáo dục là quá trình giúp ta có được những góc nhìn khác nhau, sự định hướng, mở rộng tư duy hoặc thay đổi cách chúng ta suy nghĩ. ‘Không có sự thật, chỉ có những góc nhìn.’ — Nietzsche từng nói như vậy. Vì thế, giáo dục là một quá trình cực kỳ quan trọng để nhận thức thế giới.)”
Phóng viên tiếp tục hỏi:
“..... (Vậy, các bạn định nghĩa thế nào là ‘thành công’?)”
Lúc ở trên xe Lộ Dữ Chu ngủ dậy chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nghe phóng viên hỏi, anh vặn mở nắp chai nước lạnh, ngửa đầu uống hai ngụm.
Hai ngụm nước mát lạnh trôi xuống bụng, anh nhướng mí mắt lên một chút, nhận lấy micro, trước tiên liếc nhìn Thịnh Ngộ một cái.
Nếu là thường ngày, anh không thích kiểu câu hỏi triết lý như thế này. Không có gì hay ho, còn dễ gây tranh luận dài dòng, vừa tốn thời gian vừa mất công cãi.
Nhưng Thịnh Ngộ đã trả lời rất nghiêm túc.
Lộ Dữ Chu bỗng cảm thấy, nói thêm vài câu cũng chẳng sao.
Dù có tốn nước bọt một chút cũng không đáng gì.
Lộ Dữ Chu đáp:
“.... (‘Thành công’ là thứ không thể định nghĩa một cách cố định. Giáo dục giúp phá bỏ rào cản thông tin, đưa chúng ta đến một vạch xuất phát tương đương, nhưng ‘thành công’ thì không giống nhau. Nó phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình, quan niệm sống, sở trường cá nhân... Cùng là một đề thi, nhưng mỗi người chúng ta đều có đáp án khác nhau và đáp án ấy, chỉ có chính bạn mới có thể định nghĩa được.)”
Phát âm của anh không chuẩn như như Thịnh Ngộ, nhưng từng chữ đều rõ ràng, giọng nói lưu loát dễ nghe, hiển nhiên cũng là học sinh xuất sắc trong môn ngoại ngữ này.
“...Wow.”
Nữ phóng viên lộ ra ánh mắt tán thưởng, nói:
“You guys are excellent.” (Các bạn thật xuất sắc.)
Chuông vào học vang lên, nữ phóng viên nhìn thấy các học sinh bắt đầu chạy về phía khu dạy học, quay đầu lại hỏi thêm một câu cuối cùng:
“Các bạn là anh em à? Vừa rồi lúc phỏng vấn vẫn luôn dùng ánh mắt trao đổi, ha ha ha, tôi nhìn thấy đấy nhé, xem ra hai người rất ăn ý, đúng là tâm hữu linh tê*!”
(*Ý chỉ hai người thấu hiểu nhau, không cần nói cũng hiểu ý đối phương.)
Câu hỏi này đến lượt Thịnh Ngộ trả lời, Lộ Dữ Chu quay mặt đi, vẻ mặt không liên quan tới tôi.
Bị máy quay chĩa thẳng vào, Thịnh Ngộ hơi khựng lại.
Cậu thật sự không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa hai người thế nào.
Anh em?
Đương nhiên không phải.
Bạn bè?
Không đủ chính xác.
Cân nhắc một lúc lâu, Thịnh Ngộ mới cầm mic, rũ mắt cười nhẹ, đưa ra một câu trả lời rất mơ hồ:
“Bọn em sinh cùng một ngày.”
-
Giáo viên tiếng Anh của các lớp đồng loạt gào lên đầy hâm mộ:
“Học đi! Học đi! Nếu các em mà nói được một nửa như hai bạn đó thì cô khỏi cần mỗi ngày phải giành giờ đọc buổi sáng với giáo viên Ngữ văn!”
Phóng viên đã phỏng vấn hơn mười học sinh, từ người đầu tiên đã có học sinh vây quanh xem. Nhưng đoạn phỏng vấn của Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu mới thực sự khiến người xem mắt sáng bừng, nổi bật hoàn toàn so với phần còn lại.
Hai tiết đầu đều là tiết lý, thầy dạy lớp một là một người đàn ông trung niên nổi tiếng nghiêm khắc và khó tính. Trật tự trong lớp học được quản lý chặt đến mức, đến ruồi bay vào cũng phải chào hỏi lễ phép mới được bay ra.
Sự phấn khởi của học sinh tạm thời bị kiềm chế.
Cho đến tiết thứ hai...
Tối hôm qua có mưa, sân nhựa ngoài trời vẫn còn trơn trượt. Giờ thể dục giữa tiết vừa mới tập hợp được nửa lớp đã bị hủy bỏ.
Dựa theo thông lệ của trường, vào giờ giải lao sẽ phát khoảng hai mươi phút các bài nghe tiếng Anh ngắn.
Học sinh từng tốp từng tốp quay lại lớp, còn chưa kịp ngồi xuống, thì giọng nữ dịu dàng của phát thanh tiếng Anh bị ‘xoẹt’ một cái cắt ngang, đài phát thanh vang lên hai tiếng gõ nhẹ:
“Xin chào, xin chào,...”
Học sinh lớp một thực nghiệm kẻ đứng người ngồi, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía phát thanh.
"Xin chào các bạn thân mến. Được sự cho phép của chủ nhiệm giáo dục Hầu, hôm nay chúng tôi sẽ không mở bài nghe tiếng anh, mà sẽ phát vài ca khúc dễ nghe tặng mọi người.”
Là một giọng nữ ngọt ngào quen thuộc, vào giờ trưa và buổi tối lúc phát thanh thường sẽ nghe thấy giọng cô đọc bản thảo.
“Bài đầu tiên, cho Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu lớp một thực nghiệm, được toàn thể học sinh lớp hai thực nghiệm gửi tặng ca khúc Cha, họ nói: ‘Hy vọng hai bạn tiếp tục tỏa sáng rực rỡ, từ nhan sắc cho tới thực lực, đều khiến mười hai trường trung học khác nghẹt thở mà chết’.”
Mãi đến khi nhạc dạo vang lên, học sinh lớp một vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cuối lớp học, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu vừa ngồi xuống liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc quay đầu, đối diện với ánh mắt há hốc của cả lớp.
“Chết tiệt ——” Hạ Dương bỗng hét to một tiếng, “Lớp hai cướp mất danh phận của bọn mình! Dám chiếm tiện nghi của chúng ta!”
Theo tiếng hét đó, cả lớp một lập tức như bừng tỉnh, mấy học sinh gần cửa xông thẳng ra ngoài, hét sang lớp bên cạnh:
“Ê! Đứa nào là cái đồ khốn nạn tự tiện phát sóng lậu vậy ——”
Như thể chỉ chờ câu này, lớp hai bên cạnh vốn đang im phăng phắc bỗng náo loạn như vỡ chợ, tiếng hoan hô vang dội cả tầng lầu, dãy cửa sổ hành lang đồng loạt mở ra, cả nam sinh lẫn nữ sinh thò đầu ra hò hét về phía lớp một:
“Anh em ơi, đẹp trai ghê á ——”
“Hai đại lão đâu rồi, cho tớ nhìn một cái, nhìn một cái thôi ——”
“Ai là Thịnh Ngộ? Bạn học Thịnh Ngộ —— bạn tớ nói giọng cậu nghe là ngất xỉu luôn đó!”
Thịnh Ngộ bị gọi tên đang bị cả lớp xô đẩy ngồi không yên tại chỗ, không biết ai bắt đầu, có người túm lấy vai cậu đẩy qua đẩy lại như một món hàng quý được truyền tay.
Thịnh Ngộ cảm thấy mình như một đống hồ nhão bị lắc đều.
Cậu theo bản năng quay sang Lộ Dữ Chu cầu cứu, nhưng vừa ngoảnh đầu lại đã phát hiện ghế của Lộ Dữ Chu đã bị người khác chiếm mất, anh không còn chỗ ngồi, chỉ có thể dựa vào tường và nép ở góc cửa sau lớp học, vẻ mặt nhàn nhạt, trông chẳng khác gì một con thú bông để mặc người ta trêu chọc.
Rất rõ ràng anh đã từng cố phản kháng, chỉ là không có tác dụng, hai chiếc nút cổ áo bung ra là chứng cứ rõ rành rành cho việc anh đã liều mạng giữ mình.
Hai phút sau.
Bài hát đang phát thì bị bấm nút dừng lại.
Đại Mã Hầu tức giận hét vào loa phát thanh:
“Tôi chưa cho phép! Ai cho mấy em nói linh tinh thế hả?!”
—-------------
[Tác giả có chuyện nói:]
Nếu chèn tiếng Anh vào trong đoạn văn thì sẽ bị hạn chế hành văn, nên mấy đoạn quá dài, tôi đã lược bỏ tiếng Anh, chỉ dùng một cặp dấu ngoặc (...) để biểu thị phần đã được phiên dịch. Vẫn có thể hiểu rõ đúng không nào [hãy để tôi kiểm chứng chút xíu nha~].
II Convert by DuFengYu on Wikidich II
II Edit by Chuột Con II
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Vừa nghe đã biết là nói dối.
Nhưng Lộ Dữ Chu cũng không truy hỏi thêm mà quay trở về phòng, mở nhóm chat ra thấy trong nhóm vẫn đang thảo luận câu hỏi phụ cuối cùng của đề trắc nghiệm. Xem ra đêm nay tìm không ra đáp án thì sẽ không ngủ nổi.
Anh suy nghĩ hai giây rồi chậm rãi gõ dòng chữ:
Câu này nằm ngoài chương trình học, chị Dung chọn ra để chúng ta xem, làm không được cũng không sao.
Có lẽ anh có một kiểu buff kỳ quặc nào đó, vừa lên tiếng, nhóm chat lập tức im bặt vài phút.
Cuối cùng vẫn là Hạ Dương lên tiếng trước:
Không phải cậu bảo là phải kiểm tra à?
Lộ Dữ Chu: Thì cứ làm đi.
Lâm Gia Gia: ……
Triệu Lập Minh: ……
Hạ Dương: ……
Văn Tĩnh: ……
Tất cả thành viên nhóm phải vò đầu bứt tai suốt nửa tiếng để trả lời câu hỏi phụ cuối cùng đều im lặng.
Hạ Dương là người thân với anh, nên khi mắng không có chút khách khí:
Sao lúc nãy cậu không nói luôn?
Lộ Dữ Chu: Không phải các cậu yêu thích môn toán lắm sao?
Hạ Dương: ……
Lâm Gia Gia: ……
Thịnh Ngộ: ……
Wow.
Wow wow.
Hạ Dương: Lớp phó kỷ luật đâu, lớp phó kỷ luật đâu! Đá cậu ta ra khỏi nhóm đi!
Thịnh Ngộ: Có lúc thật sự rất muốn……
Lộ Dữ Chu nhướng mày: Muốn gì?
Thịnh Ngộ: Đánh cậu một trận.
Ngay sau khi tin nhắn này được gửi đi, phòng bên cạnh truyền tới tiếng ghế kêu kẽo kẹt, có ai đó đứng dậy, còn dậm mạnh hai bước xuống sàn, rung chấn tới tận sàn gỗ phòng ngủ bên này.
Chiếc giường tầng bằng khung sắt dưới người cũng lắc lư theo.
Trong nhóm chat, tất cả đều đồng lòng.
Hạ Dương: Đánh cậu ta!
Lâm Gia Gia: Anh Lộ, cậu……
Triệu Lập Minh: Không ổn, anh Lộ, sao cậu lại là loại người thế này chứ.
Lộ Dữ Chu cầm lấy chiếc gối đầu đặt sau lưng, chống một chân lên tựa người vào khung sắt đầu giường, trả lời lại câu “Muốn đánh cậu” của Thịnh Ngộ dưới đó:
Được thôi, cậu tới đây đi.
Tin nhắn mới không ngừng nhảy ra, rất nhanh đã đè xuống câu trả lời đầy ẩn ý kia.
Chưa đến nửa phút sau, cuộc trò chuyện trong nhóm chợt ngừng lại.
—— “Bạn đã bị xóa khỏi nhóm.”
Lộ Dữ Chu thoát khỏi ứng dụng trò chuyện, nhìn lướt qua lượng pin điện thoại, sau đó đứng dậy đi tìm sạc.
Vừa mới cắm điện thoại, giao diện chính liền hiện ra tin nhắn mới của Thịnh Ngộ.
Tiểu thiếu gia Thịnh gửi một tấm ảnh, ở giữa chính là đoạn hội thoại trong nhóm, chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được câu “Được thôi, cậu tới đây đi”.
Cậu trả lời bức ảnh đó, đáp trả anh một cách khiêu khích bằng sticker giơ ngón giữa đầy lạnh lùng.
Lần ‘xa lánh’ này kéo dài khá lâu, ít nhất là đến sáng hôm sau khi hai người cùng đeo cặp đến trường, Lộ Dữ Chu vẫn chưa được kéo lại vào nhóm chat.
Anh lười quay về sòng bạc lấy xe, nên đã bắt xe buýt cùng Thịnh Ngộ.
Xe buýt đi đường vòng khá xa, nhưng họ vẫn đến cổng trường kịp giờ. Mà đối với học sinh cấp ba, những người luôn giành giật từng giây, thì việc đến sát giờ chẳng có gì lạ cả. Khi hai người bước vào cổng, bên ngoài vẫn còn một đám học sinh ngoại trú đang ngồi xổm ăn sáng.
Thịnh Ngộ không ăn uống gì, chỉ vào siêu thị mini gần cổng trường mua hai thanh socola.
Lộ Dữ Chu cầm một chai nước lạnh, cảm nhận sự mát lạnh nơi lòng bàn tay, anh uể oải buồn ngủ đi vào trường, lông mi rũ xuống.
Họ đi mà không nhìn đường và không để ý rằng bầu không khí trong trường hôm nay có phần náo nhiệt khác thường, cho đến khi bị ai đó chặn lại.
Phóng viên giơ micro có logo công ty lên, đưa thẳng đến trước mặt họ:
“Xin chào, chúng tôi có thể phỏng vấn một chút không?”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu: “……”
Mí mắt Lộ Dữ Chu hơi cụp xuống, anh khom người nhẹ, vừa mở miệng nói: "Xin lỗi—"
Nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra, ngón tay buông lỏng bên người đã bị người khác nắm lấy.
Hai người đứng gần nhau, Thịnh Ngộ vô tình chạm vào ngón tay anh, sau đó khẽ khều ra ngoài hai cái, như đang nhắc nhở điều gì đó.
Anh ngẩng mắt nhìn lên, vừa hay thấy Thịnh Ngộ quay đầu đi, khẽ hất cằm lên một chút.
Lộ Dữ Chu nhìn sang theo.
Chỉ thấy Đại Mã Hầu đang đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười hiền hòa nhìn hai người bọn họ.
“……”
Được rồi, quả nhiên là ép buộc.
Lộ Dữ Chu đứng thẳng dậy, thở nhẹ ra một hơi, nửa chết nửa sống nói: “Có thể.”
Bên cạnh nữ phóng viên còn có một người quay phim vác máy quay lớn, trông không giống phỏng vấn vỉa hè bình thường chút nào, cực kỳ chuyên nghiệp. Trên thiết bị còn có logo quen mắt, hình như Thịnh Ngộ đã thấy trên ti vi.
A, nhớ ra rồi.
Lưu Dung mỗi ngày đều ân cần nhắc nhở: “Dạo gần đây có đài truyền hình đến phỏng vấn.”, dặn bọn họ phải giữ gìn ngoại hình gọn gàng sạch sẽ.
Không ngờ lại là kiểu này.
Thịnh Ngộ cứ tưởng sẽ chọn ra một vài học sinh tiêu biểu ưu tú, ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong phòng phỏng vấn theo bản thảo đã chuẩn bị sẵn.
Trước khi họ vào trường, phóng viên đã ‘bắt’ được không ít học sinh. Lúc này, đoạn đường gần cây bạch quả người qua lại tấp nập, ngay lập tức biến thành điểm nóng náo nhiệt. Các học sinh qua đường đều dừng lại xem, nhưng chỉ cần ánh mắt phóng viên lia tới, bọn họ nhấc chân chạy còn nhanh hơn ai hết.
Đùa gì chứ, Đại Mã Hầu còn đang đứng ngay cổng nhìn chằm chằm, lỡ mà trả lời không tốt thì gặp rắc rối là cái chắc.
Nữ phóng viên có dáng người cân đối, mặc một bộ đồ công sở, vừa mở miệng, câu chữ rõ ràng mạch lạc:
“Hai bạn học sinh học lớp nào vậy?”
Thịnh Ngộ cúi người lại gần micro, trả lời:
Cậu vừa khom người, bảng tên trước ngực lấp ló hiện ra.
Nữ phóng viên để ý tới, ra hiệu cho quay phim quay cận cảnh bảng tên của hai người. Sau khi thấy rõ, cô trêu đùa:
“Oa, thẻ học sinh cũng đẹp thế này, khán giả trước màn hình thật có phúc, nào, hai bạn đẹp trai chào khán giả một câu nhé.”
“Như mọi người đều biết, Trường Trung học Nhất Trung thành phố A là ngôi trường danh tiếng trăm năm, nổi bật cả về xã hội và tự nhiên. Năm ngoái còn giành được 18 suất vào vòng loại cấp tỉnh. Vậy xin hỏi, hai bạn thích môn học nào nhất?”
Microphone được đưa thẳng tới bên miệng Lộ Dữ Chu.
Anh im lặng hai giây, cúi đầu trả lời:
“Ngữ văn.”
Phóng viên hỏi:
“Tại sao vậy?”
Lộ Dữ Chu:
“Có thể bước vào cõi tiên cảnh.”
“……”
Cách đó không xa, Đại Mã Hầu: “……”
Phóng viên bật cười:
“Câu trả lời đáng yêu quá ha ha ha, bạn học này cũng hài hước ghê! Vậy còn bạn bên cạnh thì sao?”
Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút, trả lời:
“Tiếng Anh.”
Không phải vì lý do gì sâu xa, cậu cũng muốn đáp kiểu như bước vào cõi tiên cảnh giống Lộ Dữ Chu.
Nhưng vừa định trả lời thì ánh mắt cậu lướt qua thấy Đại Mã Hầu đang đi ngang.
Thầy ấy vẫn cười tươi nhìn bọn họ, trông rất từ ái, nhưng thật ra cái bảng ký tên trong tay đã sắp bị bóp nát rồi.
Thịnh Ngộ chán nản nuốt lời vừa định nói, vội sửa lại thành đáp án nghiêm túc hơn:
“Em cảm thấy tiếng Anh rất cuốn hút, học cũng nhẹ nhàng.”
“Oa!” Phóng viên hứng thú bừng bừng đề nghị:
“Xem ra bạn rất tự tin vào khả năng ngoại ngữ của mình ha, vậy bạn có thể tự giới thiệu bản thân bằng một đoạn tiếng Anh không?”
…Yêu cầu này cũng hơi quá rồi đó.
Thịnh Ngộ muốn từ chối, nhưng thấy Đại Mã Hầu lại bước thêm vài bước nữa gần hơn.
“……”
Fine.
Cậu đành nhận microphone từ phóng viên, hắng giọng rồi nói bằng tiếng Anh:
“My name is Thịnh Ngộ. In fact, my grandmother was French…”
(Tôi tên là Thịnh Ngộ, là một học sinh cấp ba bình thường. Thật ra, bà ngoại tôi là người Pháp, mà ông cố của tôi là người Anh. Từ khi tôi còn rất nhỏ, cả nhà đã thường dùng nhiều kiểu ngôn ngữ khác nhau để giao tiếp. So với các môn khác, tôi thấy mình giỏi nhất là tiếng Anh…)
Microphone không dùng để khuếch đại âm thanh mà chỉ để thu tiếng, nhưng ngay lúc Thịnh Ngộ mở miệng, cả con đường lớn dưới tán cây bạch quả dường như bị ai đó bấm nút tắt tiếng.
Một đoạn giới thiệu ngắn, không có từ ngữ phức tạp, nhưng điều khiến người khác kinh ngạc chính là phát âm của Thịnh Ngộ.
Phát âm tiếng Anh rất chuẩn và thoải mái, điều này rất hiếm thấy trong nền giáo dục chú trọng thi cử.
Nữ phóng viên lấy lại micro từ tay cậu, hứng thú càng lúc càng tăng:
Thịnh Ngộ liếc nhìn Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu:
“Please feel free. (Cứ tự nhiên.)”
Phóng viên:
“What do you think is the meaning of education? (Theo các bạn, ý nghĩa của giáo dục là gì?)”
Nữ phóng viên đã nhìn ra, hai nam sinh này có quy tắc ngầm, một người trả lời thì người kia sẽ không lên tiếng. Vì vậy cô dứt khoát hướng máy quay và micro về phía một người trong số họ.
“……”
Thịnh Ngộ nói bằng tiếng Anh: “.... (Với tôi mà nói, giáo dục là quá trình giúp ta có được những góc nhìn khác nhau, sự định hướng, mở rộng tư duy hoặc thay đổi cách chúng ta suy nghĩ. ‘Không có sự thật, chỉ có những góc nhìn.’ — Nietzsche từng nói như vậy. Vì thế, giáo dục là một quá trình cực kỳ quan trọng để nhận thức thế giới.)”
Phóng viên tiếp tục hỏi:
“..... (Vậy, các bạn định nghĩa thế nào là ‘thành công’?)”
Lúc ở trên xe Lộ Dữ Chu ngủ dậy chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nghe phóng viên hỏi, anh vặn mở nắp chai nước lạnh, ngửa đầu uống hai ngụm.
Hai ngụm nước mát lạnh trôi xuống bụng, anh nhướng mí mắt lên một chút, nhận lấy micro, trước tiên liếc nhìn Thịnh Ngộ một cái.
Nếu là thường ngày, anh không thích kiểu câu hỏi triết lý như thế này. Không có gì hay ho, còn dễ gây tranh luận dài dòng, vừa tốn thời gian vừa mất công cãi.
Nhưng Thịnh Ngộ đã trả lời rất nghiêm túc.
Lộ Dữ Chu bỗng cảm thấy, nói thêm vài câu cũng chẳng sao.
Dù có tốn nước bọt một chút cũng không đáng gì.
Lộ Dữ Chu đáp:
“.... (‘Thành công’ là thứ không thể định nghĩa một cách cố định. Giáo dục giúp phá bỏ rào cản thông tin, đưa chúng ta đến một vạch xuất phát tương đương, nhưng ‘thành công’ thì không giống nhau. Nó phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình, quan niệm sống, sở trường cá nhân... Cùng là một đề thi, nhưng mỗi người chúng ta đều có đáp án khác nhau và đáp án ấy, chỉ có chính bạn mới có thể định nghĩa được.)”
Phát âm của anh không chuẩn như như Thịnh Ngộ, nhưng từng chữ đều rõ ràng, giọng nói lưu loát dễ nghe, hiển nhiên cũng là học sinh xuất sắc trong môn ngoại ngữ này.
“...Wow.”
Nữ phóng viên lộ ra ánh mắt tán thưởng, nói:
“You guys are excellent.” (Các bạn thật xuất sắc.)
Chuông vào học vang lên, nữ phóng viên nhìn thấy các học sinh bắt đầu chạy về phía khu dạy học, quay đầu lại hỏi thêm một câu cuối cùng:
“Các bạn là anh em à? Vừa rồi lúc phỏng vấn vẫn luôn dùng ánh mắt trao đổi, ha ha ha, tôi nhìn thấy đấy nhé, xem ra hai người rất ăn ý, đúng là tâm hữu linh tê*!”
(*Ý chỉ hai người thấu hiểu nhau, không cần nói cũng hiểu ý đối phương.)
Câu hỏi này đến lượt Thịnh Ngộ trả lời, Lộ Dữ Chu quay mặt đi, vẻ mặt không liên quan tới tôi.
Bị máy quay chĩa thẳng vào, Thịnh Ngộ hơi khựng lại.
Cậu thật sự không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa hai người thế nào.
Anh em?
Đương nhiên không phải.
Bạn bè?
Không đủ chính xác.
Cân nhắc một lúc lâu, Thịnh Ngộ mới cầm mic, rũ mắt cười nhẹ, đưa ra một câu trả lời rất mơ hồ:
“Bọn em sinh cùng một ngày.”
-
Giáo viên tiếng Anh của các lớp đồng loạt gào lên đầy hâm mộ:
“Học đi! Học đi! Nếu các em mà nói được một nửa như hai bạn đó thì cô khỏi cần mỗi ngày phải giành giờ đọc buổi sáng với giáo viên Ngữ văn!”
Phóng viên đã phỏng vấn hơn mười học sinh, từ người đầu tiên đã có học sinh vây quanh xem. Nhưng đoạn phỏng vấn của Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu mới thực sự khiến người xem mắt sáng bừng, nổi bật hoàn toàn so với phần còn lại.
Hai tiết đầu đều là tiết lý, thầy dạy lớp một là một người đàn ông trung niên nổi tiếng nghiêm khắc và khó tính. Trật tự trong lớp học được quản lý chặt đến mức, đến ruồi bay vào cũng phải chào hỏi lễ phép mới được bay ra.
Sự phấn khởi của học sinh tạm thời bị kiềm chế.
Cho đến tiết thứ hai...
Tối hôm qua có mưa, sân nhựa ngoài trời vẫn còn trơn trượt. Giờ thể dục giữa tiết vừa mới tập hợp được nửa lớp đã bị hủy bỏ.
Dựa theo thông lệ của trường, vào giờ giải lao sẽ phát khoảng hai mươi phút các bài nghe tiếng Anh ngắn.
Học sinh từng tốp từng tốp quay lại lớp, còn chưa kịp ngồi xuống, thì giọng nữ dịu dàng của phát thanh tiếng Anh bị ‘xoẹt’ một cái cắt ngang, đài phát thanh vang lên hai tiếng gõ nhẹ:
“Xin chào, xin chào,...”
Học sinh lớp một thực nghiệm kẻ đứng người ngồi, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía phát thanh.
"Xin chào các bạn thân mến. Được sự cho phép của chủ nhiệm giáo dục Hầu, hôm nay chúng tôi sẽ không mở bài nghe tiếng anh, mà sẽ phát vài ca khúc dễ nghe tặng mọi người.”
Là một giọng nữ ngọt ngào quen thuộc, vào giờ trưa và buổi tối lúc phát thanh thường sẽ nghe thấy giọng cô đọc bản thảo.
“Bài đầu tiên, cho Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu lớp một thực nghiệm, được toàn thể học sinh lớp hai thực nghiệm gửi tặng ca khúc Cha, họ nói: ‘Hy vọng hai bạn tiếp tục tỏa sáng rực rỡ, từ nhan sắc cho tới thực lực, đều khiến mười hai trường trung học khác nghẹt thở mà chết’.”
Mãi đến khi nhạc dạo vang lên, học sinh lớp một vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cuối lớp học, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu vừa ngồi xuống liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng lúc quay đầu, đối diện với ánh mắt há hốc của cả lớp.
“Chết tiệt ——” Hạ Dương bỗng hét to một tiếng, “Lớp hai cướp mất danh phận của bọn mình! Dám chiếm tiện nghi của chúng ta!”
Theo tiếng hét đó, cả lớp một lập tức như bừng tỉnh, mấy học sinh gần cửa xông thẳng ra ngoài, hét sang lớp bên cạnh:
“Ê! Đứa nào là cái đồ khốn nạn tự tiện phát sóng lậu vậy ——”
Như thể chỉ chờ câu này, lớp hai bên cạnh vốn đang im phăng phắc bỗng náo loạn như vỡ chợ, tiếng hoan hô vang dội cả tầng lầu, dãy cửa sổ hành lang đồng loạt mở ra, cả nam sinh lẫn nữ sinh thò đầu ra hò hét về phía lớp một:
“Anh em ơi, đẹp trai ghê á ——”
“Hai đại lão đâu rồi, cho tớ nhìn một cái, nhìn một cái thôi ——”
“Ai là Thịnh Ngộ? Bạn học Thịnh Ngộ —— bạn tớ nói giọng cậu nghe là ngất xỉu luôn đó!”
Thịnh Ngộ bị gọi tên đang bị cả lớp xô đẩy ngồi không yên tại chỗ, không biết ai bắt đầu, có người túm lấy vai cậu đẩy qua đẩy lại như một món hàng quý được truyền tay.
Thịnh Ngộ cảm thấy mình như một đống hồ nhão bị lắc đều.
Cậu theo bản năng quay sang Lộ Dữ Chu cầu cứu, nhưng vừa ngoảnh đầu lại đã phát hiện ghế của Lộ Dữ Chu đã bị người khác chiếm mất, anh không còn chỗ ngồi, chỉ có thể dựa vào tường và nép ở góc cửa sau lớp học, vẻ mặt nhàn nhạt, trông chẳng khác gì một con thú bông để mặc người ta trêu chọc.
Rất rõ ràng anh đã từng cố phản kháng, chỉ là không có tác dụng, hai chiếc nút cổ áo bung ra là chứng cứ rõ rành rành cho việc anh đã liều mạng giữ mình.
Hai phút sau.
Bài hát đang phát thì bị bấm nút dừng lại.
Đại Mã Hầu tức giận hét vào loa phát thanh:
“Tôi chưa cho phép! Ai cho mấy em nói linh tinh thế hả?!”
—-------------
[Tác giả có chuyện nói:]
Nếu chèn tiếng Anh vào trong đoạn văn thì sẽ bị hạn chế hành văn, nên mấy đoạn quá dài, tôi đã lược bỏ tiếng Anh, chỉ dùng một cặp dấu ngoặc (...) để biểu thị phần đã được phiên dịch. Vẫn có thể hiểu rõ đúng không nào [hãy để tôi kiểm chứng chút xíu nha~].
II Convert by DuFengYu on Wikidich II
II Edit by Chuột Con II
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 29: Phỏng vấn.
10.0/10 từ 50 lượt.