Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 30: Ồn ào.
144@-
Chương 29. Ồn ào.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, bậc cửa lớp một như sắp bị giẫm nát, tất cả đều là do học sinh các lớp kéo đến xem náo nhiệt.
Bây giờ bọn cậu đã trở thành người nổi tiếng thật rồi.
“Hôm nay chúng ta có mặt tại đây, là để chúc mừng hai người bạn của chúng ta — Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu — sắp được lên sóng truyền hình, mở ra một chương mới cho cuộc đời mình. Nào, hãy cùng nhau gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến họ ——”
Hạ Dương cầm chai nước khoáng giả làm micro, đứng trên ghế của mình, đóng vai người dẫn chương trình long trọng tuyên bố tin mừng của hai người bạn thân trước mặt khán giả.
“Hay!”
“Lớp một phát sáng, tự hào vì hai cậu ấy!”
Cả một vòng bạn học xung quanh cực kỳ nhiệt tình, vừa dứt lời đã vỗ tay rầm rầm, chụp ảnh lia lịa, trên mặt ai nấy đều là biểu cảm tự hào.
Thịnh Ngộ bị làm phiền suốt buổi sáng nên có hơi đuối sức, cuộn áo khoác lại làm gối, nửa khuôn mặt vùi vào trong, nhỏ giọng nói:
“Còn chưa phát lên TV, chỉ mới là phỏng vấn thôi mà……”
“Tối qua tớ đã bói một quẻ, gần đây cậu vận khí cực tốt. Cậu xem, không phải bị tớ nói trúng còn gì. Chỉ bằng nhan sắc của hai người, chắc chắn sẽ được cho lên trang bìa.”
Hạ Dương nhảy xuống khỏi ghế, đập ngực cam kết chắc nịch:
“Tuy đây chỉ là một bước nhỏ trong cuộc đời cậu, nhưng là một khởi đầu cực kỳ tốt đẹp. Nếu sau này phất lên thì đừng quên tớ nhé. Cả đời này của anh chỉ trông chờ được cậu nuôi thôi đó.”
Thịnh Ngộ vẫn úp mặt trong áo khoác không đáp, mà chỉ biết bất lực bật cười.
Buổi trưa, tất cả học sinh đều đi ăn nên không có nhiều người trong lớp học.
Lâm Gia Gia chiếm đóng vị trí bàn trước của Thịnh Ngộ, nhân lúc không có giáo viên, lén cúi đầu lướt điện thoại dưới gầm bàn.
Diễn đàn của trường Trung học Nhất Trung thành phố A có rất nhiều nhóm, do hội học sinh và hai giáo viên phòng giáo dục quản lý, mà cô rất vinh dự là một trong số các quản trị viên, cho nên nhóm nào cũng có mặt.
Đoạn video kia đã sớm được truyền tay khắp các lớp khối 11, cả khối 10 và 12 cũng đang bàn tán. Ngay cả cựu học sinh cũng bắt đầu trồi lên thảo luận. Không biết ai là người đầu tiên đăng lên mạng, lại còn gắn thêm tag ‘Trường Nhất Trung, thành phố A’, khiến cô rất dễ dàng nhìn thấy.
Video chưa lan truyền rộng rãi, nhưng hình ảnh hai nam sinh mặc đồng phục với nhan sắc xuất thần thì đúng là khiến người ta trố mắt. Lượt xem không quá đột phá, nhưng khu vực bình luận thì cực kỳ náo nhiệt.
Hầu hết các bình luận đều là khen ngợi, nhưng có một bình luận nhỏ xíu lại thu hút sự chú ý của cô.
Lâm Gia Gia đọc xong bình luận, nhẹ nhàng đẩy bàn Thịnh Ngộ, hỏi:
“Cái gì mà ‘bọn em là sinh cùng ngày’ vậy?”
Cái bàn bị xô lệch đi một chút, cô nàng này khỏe thật.
Thịnh Ngộ ngồi dậy, đẩy bàn trở lại chỗ cũ, nói:
“Nghĩa mặt chữ, bọn tớ là sinh cùng một ngày.”
Lâm Gia Gia nhanh chóng liếc ra sau Thịnh Ngộ một cái.
Lộ Dữ Chu đang dựa vào cửa sổ, lật giở một tập bài sai, một tay gác lên khung cửa, đôi mắt lười biếng rũ xuống dưới mái tóc, sắc mặt trông xấu muốn chết.
Cô nàng lập tức thu ánh mắt lại, không dám quấy rầy vị đại lão cao lãnh, quay lại đẩy bàn Thịnh Ngộ lần nữa, tò mò hỏi:
“Không phải, ý tớ là cụ thể như nào, hai cậu mới sinh ra đã quen nhau, là thanh mai trúc mã à?”
Thịnh Ngộ đẩy bàn về chỗ cũ, một chân đạp lên chân bàn để chống lại lực đẩy, tránh bị cô nàng kia làm lệch nữa, đáp:
“Trước đó không quen…… À không, ngày sinh ra có gặp mặt, nhưng không thể tính là quen.”
Lúc này Hạ Dương cũng như phát hiện ra điều gì đó, gào lên một tiếng, rút điện thoại từ ngăn bàn ra, giơ màn hình về phía Lộ Dữ Chu:
“Cái gì mà hai người sinh cùng ngày, sao tớ lại không biết?! Sao tớ lại không biết chứ!”
Lộ Dữ Chu khép quyển sách lại, lười biếng dời ánh mắt.
Hạ Dương mở chính là group lớp một, tên nhóm là “Tụ lại tám chuyện”, trong nhóm không có giáo viên, có thể xem như là thánh địa của lớp. Hiện tại có 64 thành viên, một số là học sinh lớp thực nghiệm rớt khỏi lớp từ học kỳ 1, nhưng vẫn chưa kịp rời nhóm.
Nhóm lớp chính yên tĩnh, chứ nhóm này lại cực kì sôi động.
Tụ lại tám chuyện:
Sinh cùng ngày có nghĩa gì?
Sinh cùng ngày có nghĩa gì?
Sinh cùng ngày có nghĩa gì?
….
Phía dưới là một loạt bình luận tương tự.
Nếu như lúc đầu mọi người chỉ phấn khích vì màn phỏng vấn xuất sắc của hai người, thì sau một buổi sáng bàn tán sôi nổi, lại thêm video được lan truyền rộng rãi, sự chú ý của các học sinh bắt đầu bay xa. Cuối cùng, một câu nói của Thịnh Ngộ đã thành công kéo câu chuyện quay trở lại.
Người ta hỏi quan hệ của hai người là gì, cậu trả lời “Sinh cùng một ngày”... Vl, nghe mùi bí mật rồi nha~
Tớ vẫn luôn cảm thấy hai người không giống kiểu vừa mới quen đâu, khai thật đi @Thịnh Ngộ
Mọi người chỉ dám bắt nạt quả hồng mềm, không ai dám tag Lộ Dữ Chu, chỉ dám tag Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ đã bật chế độ im lặng, tạm thời chưa phát hiện ra mình đang là trung tâm chủ đề.
“...Cái này có gì mà khó hiểu?”
Lộ Dữ Chu thu ánh mắt đang dừng trên màn hình, hơi nghiêng đầu, lướt qua điện thoại, dùng ánh mắt kiểu ‘cậu thiểu năng à’ nhìn Hạ Dương:
“Chúng tôi sống đến 17 tuổi, đột nhiên phát hiện ra trên đời này còn có một người sinh cùng ngày với mình, nhóm máu cũng giống, có rất nhiều điều khó lý giải… Cho nên chỉ hận gặp nhau quá muộn, vừa gặp đã… như quen từ lâu. Không chỉ là bạn bè bình thường, hiểu chưa?”
Anh suýt nữa thì buột miệng nói ra "vừa gặp đã yêu", may mà phản ứng kịp thời.
Không khí tĩnh lặng bao trùm.
Lâm Gia Gia bắt được trọng điểm: “Không chỉ là bạn bè bình thường á?”
Hạ Dương sốc toàn tập: “Không chỉ là bạn bè bình thường???”
“……”
Đối với một người như Lộ Dữ Chu, người luôn tránh xa người lạ và người quen, thì cụm từ "không chỉ là bạn bè bình thường" khi dịch ra tương đương với "chúng tôi là người thân cận nhau nhất trên thế giới".
Dù sao thì Hạ Dương cũng chưa từng nghe anh giới thiệu mình như vậy với người khác nên vô cùng kinh ngạc.
“…..”
Quả nhiên, giải thích là thứ nhàm chán nhất trần đời.
Thấy ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía mình, Lộ Dữ Chu hơi hối hận vì nói nhiều, tay cầm quyển sách bài tập dày cộm giơ lên che mặt, dùng đồ vật cách ly ánh nhìn.
Bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới, ngón tay kéo lấy mép sách bài tập, giở ra một chút.
Thịnh Ngộ nhìn qua khe hở liếc mắt một cái, quay đầu hô với mọi người:
“Cậu ấy đỏ mặt rồi.”
Lộ Dữ Chu: “……”
“Má ơi!!”
Hạ Dương bật dậy, giả vờ nghiêm trọng mà xắn tay áo, canh đúng thời cơ, giật lấy quyển bài tập che mặt của bạn thân:
"Chuyện lạ hiếm thấy, cậu cũng biết xấu hổ hả… Khoan đã, đỏ chỗ nào cơ?”
Lộ Dữ Chu vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, biểu cảm giống như người chết, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.
Chỉ có Thịnh Ngộ mới thấy được, làn da bên gáy của anh đang ửng hồng lên từng chút một.
Nhưng trước sự truy hỏi liên tục của Hạ Dương, Thịnh Ngộ cũng không nói nhiều. Không hỏi được gì, mọi người nhanh chóng chuyển đề tài.
Chờ đến khi ánh mắt mọi người không còn đổ dồn về phía họ nữa, Thịnh Ngộ mới quay đầu, chỉ chỉ vào vị trí cổ của mình với Lộ Dữ Chu.
Cậu cười rất đắc ý, khóe mắt hơi cong lên, ánh mắt mang theo chút trêu chọc chỉ hai người họ hiểu rõ.
Lộ Dữ Chu làm như không thấy, muốn giành lại cuốn sách từ tay Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ không chịu buông.
Lộ Dữ Chu đành phải dùng một tay khác, như đang chế ngự yêu quái nhỏ nghịch ngợm, nắm chặt cổ tay của cậu.
Ngoài cửa sổ trời trong vắt không mây, hai cổ tay họ giao nhau dưới ánh nắng.
Một tay có làn da trắng lạnh, nổi vài đường gân xanh mảnh, tay kia thon dài, đầu ngón tay không an phận cào nhẹ qua lại. Điểm tương đồng là trên cổ tay của hai người đều đeo một chiếc vòng tay giống nhau.
—
Tiết cuối buổi chiều hôm đó, bên ngoài lớp hai thực nghiệm có một hàng học sinh đang bị phạt đứng.
Hạ Dương vừa ra khỏi cửa đã hoảng hốt, hỏi ra mới biết người phát thanh tiết vừa rồi là người lớp hai thực nghiệm, bọn họ thậm chí còn bỏ qua phân công và làm giả thánh chỉ, tự xưng vua, gây ra một vụ náo loạn lớn.
(* Đoạn ni nó dẫy đó, chắc không phải tui dịch sai đâu:_)
Giáo viên chủ nhiệm khối tức đến phát điên, điều tra suốt cả buổi trưa, cuối cùng bắt hết lũ chủ mưu ra ngoài, không chỉ phạt đứng mà còn bắt quét con đường trồng cây bạch quả.
Nhưng nhóm học sinh này vẫn rất sung sướng, bị phạt cũng cam tâm tình nguyện, ôm vở bài tập đứng tựa vào hành lang, cong lưng làm bài.
"Buồnnn quá ha~ Ai đang buồnnn thế~?"
Một nữ sinh trong hàng ngũ bị phạt vội vàng chuồn ra, mặt đỏ bừng chạy xuống lầu nhặt lại bài tập.
Mọi người chẳng quá bận tâm đến chuyện phỏng vấn hay hình phạt, chỉ là cuộc sống học đường quá nặng nề, nên ai cũng muốn tìm chút niềm vui, học sinh của mười hai lớp đều tham gia, vừa hay k*ch th*ch lòng hiếu thắng non nớt của đám học trò cấp ba.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu lại vô tình trở thành tâm điểm, hơn nữa là điểm chú ý rất vừa tay để bát quái.
Nếu không nói gì mới là đồ ngốc.
Tối về đến nhà, Thịnh Ngộ mới thấy một đống lớn tag @ trong nhóm.
Chủ đề đã qoay mấy vòng, giờ đột nhiên chen vào cũng không tốt lắm, nhưng cậu thật sự không muốn mỗi ngày đều bị bạn học hỏi đi hỏi lại “Cùng ngày sinh là có ý gì”. Suy nghĩ một chút, cậu quyết định chuẩn bị đăng một tin làm rõ vấn đề.
Cậu mở album ảnh, lúc này chợt phát hiện ra, bản thân không có tấm ảnh nào chụp chung với Lộ Dữ Chu. Theo phản xạ đứng bật dậy, đi ra hành lang, đứng ngoài cửa phòng đối diện kia, vừa định giơ tay gõ cửa thì cơn gió mát ngoài ban công lùa tới thổi cho cậu tỉnh cả người.
…… Quên mất.
Lộ Dữ Chu tối nay về nhà.
Thịnh Ngộ đứng ngẩn người trước cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Rõ ràng Lộ Dữ Chu mới ở mấy ngày, vậy mà cậu lại có cảm giác như đã quen với sự hiện diện của người kia rồi.
Quả nhiên, so với việc ở một mình trong không gian rộng rãi, cậu vẫn thích có người bầu bạn hơn.
Thịnh Ngộ buông tay, xoay người trở lại phòng mình.
Cảm xúc thoáng qua trong khoảnh khắc đó không ảnh hưởng quá lớn đến cậu, tin trạng thái vẫn hoạt bát như mọi khi:
Sinh cùng một ngày chính là cùng nhau sinh nhật nha ^^, so với bạn học, không bằng nói bọn tớ sinh ra để làm bạn đồng hành.
Chưa đến hai giây sau khi đăng lên, bài viết đã nhận được lượt thích đầu tiên.
Đến từ Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ nhìn thấy ảnh đại diện đen ngòm của đối phương liền bật cười, chính cậu cũng không hiểu rõ mình đang vui vì cái gì. Khi ý thức được thì miệng đã nở nụ cười ngây ngốc, hắc hắc mở khung chat với Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ: Cậu chưa ngủ à?
Lộ Dữ Chu: Còn sớm.
Thịnh Ngộ: Làm bài xong chưa?
Lộ Dữ Chu: Rồi.
Thịnh Ngộ: Thế sao chưa ngủ?
Lộ Dữ Chu: Còn sớm.
Hai người trò chuyện mười mấy phút, nội dung cứ loanh quanh như vậy, lặp đi lặp lại, không hề có ý nghĩa.
Thịnh Ngộ hoàn toàn không nhận ra chỗ nào không đúng, lăn một vòng trên giường rồi hỏi tiếp:
Thịnh Ngộ: Tối nay cậu ăn gì thế?
Thịnh Ngộ: Tôi ăn cơm hộp, dở kinh khủng. Thật đấy, cơm hộp ngoài gà ra vẫn là gà, gà hầm nấm, gà om, gà nướng… Thịt heo thì cứ như bị mất công thức làm?
Lộ Dữ Chu: Hẻm Hỉ Thước hẻo lánh, quán giao cơm hộp đến cũng chẳng có mấy.
Thịnh Ngộ: Thế trước đây cậu sống kiểu gì?
Lộ Dữ Chu: Có thời gian thì tự nấu, không thì đến sòng bạc ăn.
Thịnh Ngộ: ……
Lộ Dữ Chu bất chợt hỏi:
Lộ Dữ Chu: Quán cơm hộp của bà chủ đã mở rồi, cậu ăn thử chưa?
Thịnh Ngộ: Ăn một lần rồi, cũng được, nhưng mà tôi lười ra ngoài lắm.
Lộ Dữ Chu: Đã biết.
Thịnh Ngộ cũng không hỏi anh đã biết cái gì, hứng thú bừng bừng nhảy sang một đề tài khác.
Mãi đến chiều ngày hôm sau, sau khi tan học về đến nhà, Thịnh Ngộ vừa mới đặt cặp xuống phòng khách thì đã nghe thấy tiếng chuông xe ba bánh vang lên ngoài cửa.
Thịnh Ngộ nhìn ra ngoài với vẻ mặt hoang mang, thấy bà chủ tiệm chậm rì rì lái chiếc xe ba bánh quen thuộc từ cuối hẻm chạy lại.
“Cậu nhóc, tan học rồi hả?”
Bà chủ dừng ngay trước mặt cậu, mở ngăn giữ nhiệt bên cạnh xe ra, vừa lục lọi vừa lẩm bẩm: “Thời điểm đến thật chính xác nha…”
Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Thịnh Ngộ, bà lôi từ túi giữ nhiệt ra một hộp cơm bằng nhựa.
“Nè, đây là thứ mà "mạng" của cậu đặt cho cậu đấy. Sau này mỗi tối tôi sẽ đưa đến một phần như vậy, chắc cũng tầm giờ này thôi. Nếu cậu không có ở nhà thì tôi sẽ để trước cửa. À, nếu có gì kiêng ăn thì nhớ nói tôi biết nhé.”
Thịnh Ngộ đưa tay ra, mơ hồ cầm lấy túi nilon bên ngoài.
Cậu vẫn hơi bối rối, thấy bà chủ định rời đi thì theo bản năng giữ lại:
“Ơ chờ đã, cháu còn chưa trả tiền, để cháu vào lấy điện thoại—”
Bà chủ phẩy tay.
“Tiểu Lộ trả rồi, đặt nửa năm luôn cơ mà, chứ tôi rảnh rỗi lắm hay gì mà mỗi ngày chạy qua đây giao cơm tận cửa cho cậu, đây là đãi ngộ chỉ dành cho khách VIP thượng hạng thôi đó… À mà suýt quên, còn một thứ nữa.”
Bà lại lật túi giữ nhiệt lên, đưa ra một ly tào phớ lạnh trong suốt, được đóng gói kỹ lưỡng.
“Vừa hay có khách ở gần đây, tiểu Lộ nhờ tôi mang thêm món này cho cậu. Nói cậu thích ăn. Coi xem có đúng không.”
Tào phớ mới làm xong không lâu, thành chén lạnh buốt, lúc Thịnh Ngộ nhận lấy, đầu ngón tay còn ướt đẫm sương lạnh.
Bà chủ nói: “Cái này cũng không cần trả tiền đâu, tiểu Lộ trả hết rồi, tôi đi đây.”
Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm vào chén tào phớ lạnh, hồn vẫn còn đang bay đâu đâu, mãi đến khi nghe tiếng động cơ xe ba bánh nổ lên thì mới theo phản xạ bật ra một câu: “Cảm ơn ạ…”
“Không cần cảm ơn đâu, người ta trả cho tôi tiền ship gấp ba lần giá gốc, xứng đáng.”
Thịnh Ngộ: “……”
Wow.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 29. Ồn ào.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, bậc cửa lớp một như sắp bị giẫm nát, tất cả đều là do học sinh các lớp kéo đến xem náo nhiệt.
Bây giờ bọn cậu đã trở thành người nổi tiếng thật rồi.
“Hôm nay chúng ta có mặt tại đây, là để chúc mừng hai người bạn của chúng ta — Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu — sắp được lên sóng truyền hình, mở ra một chương mới cho cuộc đời mình. Nào, hãy cùng nhau gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến họ ——”
Hạ Dương cầm chai nước khoáng giả làm micro, đứng trên ghế của mình, đóng vai người dẫn chương trình long trọng tuyên bố tin mừng của hai người bạn thân trước mặt khán giả.
“Hay!”
“Lớp một phát sáng, tự hào vì hai cậu ấy!”
Cả một vòng bạn học xung quanh cực kỳ nhiệt tình, vừa dứt lời đã vỗ tay rầm rầm, chụp ảnh lia lịa, trên mặt ai nấy đều là biểu cảm tự hào.
Thịnh Ngộ bị làm phiền suốt buổi sáng nên có hơi đuối sức, cuộn áo khoác lại làm gối, nửa khuôn mặt vùi vào trong, nhỏ giọng nói:
“Còn chưa phát lên TV, chỉ mới là phỏng vấn thôi mà……”
“Tối qua tớ đã bói một quẻ, gần đây cậu vận khí cực tốt. Cậu xem, không phải bị tớ nói trúng còn gì. Chỉ bằng nhan sắc của hai người, chắc chắn sẽ được cho lên trang bìa.”
Hạ Dương nhảy xuống khỏi ghế, đập ngực cam kết chắc nịch:
“Tuy đây chỉ là một bước nhỏ trong cuộc đời cậu, nhưng là một khởi đầu cực kỳ tốt đẹp. Nếu sau này phất lên thì đừng quên tớ nhé. Cả đời này của anh chỉ trông chờ được cậu nuôi thôi đó.”
Thịnh Ngộ vẫn úp mặt trong áo khoác không đáp, mà chỉ biết bất lực bật cười.
Buổi trưa, tất cả học sinh đều đi ăn nên không có nhiều người trong lớp học.
Lâm Gia Gia chiếm đóng vị trí bàn trước của Thịnh Ngộ, nhân lúc không có giáo viên, lén cúi đầu lướt điện thoại dưới gầm bàn.
Diễn đàn của trường Trung học Nhất Trung thành phố A có rất nhiều nhóm, do hội học sinh và hai giáo viên phòng giáo dục quản lý, mà cô rất vinh dự là một trong số các quản trị viên, cho nên nhóm nào cũng có mặt.
Đoạn video kia đã sớm được truyền tay khắp các lớp khối 11, cả khối 10 và 12 cũng đang bàn tán. Ngay cả cựu học sinh cũng bắt đầu trồi lên thảo luận. Không biết ai là người đầu tiên đăng lên mạng, lại còn gắn thêm tag ‘Trường Nhất Trung, thành phố A’, khiến cô rất dễ dàng nhìn thấy.
Video chưa lan truyền rộng rãi, nhưng hình ảnh hai nam sinh mặc đồng phục với nhan sắc xuất thần thì đúng là khiến người ta trố mắt. Lượt xem không quá đột phá, nhưng khu vực bình luận thì cực kỳ náo nhiệt.
Hầu hết các bình luận đều là khen ngợi, nhưng có một bình luận nhỏ xíu lại thu hút sự chú ý của cô.
Lâm Gia Gia đọc xong bình luận, nhẹ nhàng đẩy bàn Thịnh Ngộ, hỏi:
“Cái gì mà ‘bọn em là sinh cùng ngày’ vậy?”
Cái bàn bị xô lệch đi một chút, cô nàng này khỏe thật.
Thịnh Ngộ ngồi dậy, đẩy bàn trở lại chỗ cũ, nói:
“Nghĩa mặt chữ, bọn tớ là sinh cùng một ngày.”
Lâm Gia Gia nhanh chóng liếc ra sau Thịnh Ngộ một cái.
Lộ Dữ Chu đang dựa vào cửa sổ, lật giở một tập bài sai, một tay gác lên khung cửa, đôi mắt lười biếng rũ xuống dưới mái tóc, sắc mặt trông xấu muốn chết.
Cô nàng lập tức thu ánh mắt lại, không dám quấy rầy vị đại lão cao lãnh, quay lại đẩy bàn Thịnh Ngộ lần nữa, tò mò hỏi:
“Không phải, ý tớ là cụ thể như nào, hai cậu mới sinh ra đã quen nhau, là thanh mai trúc mã à?”
Thịnh Ngộ đẩy bàn về chỗ cũ, một chân đạp lên chân bàn để chống lại lực đẩy, tránh bị cô nàng kia làm lệch nữa, đáp:
“Trước đó không quen…… À không, ngày sinh ra có gặp mặt, nhưng không thể tính là quen.”
Lúc này Hạ Dương cũng như phát hiện ra điều gì đó, gào lên một tiếng, rút điện thoại từ ngăn bàn ra, giơ màn hình về phía Lộ Dữ Chu:
“Cái gì mà hai người sinh cùng ngày, sao tớ lại không biết?! Sao tớ lại không biết chứ!”
Lộ Dữ Chu khép quyển sách lại, lười biếng dời ánh mắt.
Hạ Dương mở chính là group lớp một, tên nhóm là “Tụ lại tám chuyện”, trong nhóm không có giáo viên, có thể xem như là thánh địa của lớp. Hiện tại có 64 thành viên, một số là học sinh lớp thực nghiệm rớt khỏi lớp từ học kỳ 1, nhưng vẫn chưa kịp rời nhóm.
Nhóm lớp chính yên tĩnh, chứ nhóm này lại cực kì sôi động.
Tụ lại tám chuyện:
Sinh cùng ngày có nghĩa gì?
Sinh cùng ngày có nghĩa gì?
Sinh cùng ngày có nghĩa gì?
….
Phía dưới là một loạt bình luận tương tự.
Nếu như lúc đầu mọi người chỉ phấn khích vì màn phỏng vấn xuất sắc của hai người, thì sau một buổi sáng bàn tán sôi nổi, lại thêm video được lan truyền rộng rãi, sự chú ý của các học sinh bắt đầu bay xa. Cuối cùng, một câu nói của Thịnh Ngộ đã thành công kéo câu chuyện quay trở lại.
Người ta hỏi quan hệ của hai người là gì, cậu trả lời “Sinh cùng một ngày”... Vl, nghe mùi bí mật rồi nha~
Tớ vẫn luôn cảm thấy hai người không giống kiểu vừa mới quen đâu, khai thật đi @Thịnh Ngộ
Mọi người chỉ dám bắt nạt quả hồng mềm, không ai dám tag Lộ Dữ Chu, chỉ dám tag Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ đã bật chế độ im lặng, tạm thời chưa phát hiện ra mình đang là trung tâm chủ đề.
“...Cái này có gì mà khó hiểu?”
Lộ Dữ Chu thu ánh mắt đang dừng trên màn hình, hơi nghiêng đầu, lướt qua điện thoại, dùng ánh mắt kiểu ‘cậu thiểu năng à’ nhìn Hạ Dương:
“Chúng tôi sống đến 17 tuổi, đột nhiên phát hiện ra trên đời này còn có một người sinh cùng ngày với mình, nhóm máu cũng giống, có rất nhiều điều khó lý giải… Cho nên chỉ hận gặp nhau quá muộn, vừa gặp đã… như quen từ lâu. Không chỉ là bạn bè bình thường, hiểu chưa?”
Anh suýt nữa thì buột miệng nói ra "vừa gặp đã yêu", may mà phản ứng kịp thời.
Không khí tĩnh lặng bao trùm.
Lâm Gia Gia bắt được trọng điểm: “Không chỉ là bạn bè bình thường á?”
Hạ Dương sốc toàn tập: “Không chỉ là bạn bè bình thường???”
“……”
Đối với một người như Lộ Dữ Chu, người luôn tránh xa người lạ và người quen, thì cụm từ "không chỉ là bạn bè bình thường" khi dịch ra tương đương với "chúng tôi là người thân cận nhau nhất trên thế giới".
Dù sao thì Hạ Dương cũng chưa từng nghe anh giới thiệu mình như vậy với người khác nên vô cùng kinh ngạc.
“…..”
Quả nhiên, giải thích là thứ nhàm chán nhất trần đời.
Thấy ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía mình, Lộ Dữ Chu hơi hối hận vì nói nhiều, tay cầm quyển sách bài tập dày cộm giơ lên che mặt, dùng đồ vật cách ly ánh nhìn.
Bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới, ngón tay kéo lấy mép sách bài tập, giở ra một chút.
Thịnh Ngộ nhìn qua khe hở liếc mắt một cái, quay đầu hô với mọi người:
“Cậu ấy đỏ mặt rồi.”
Lộ Dữ Chu: “……”
“Má ơi!!”
Hạ Dương bật dậy, giả vờ nghiêm trọng mà xắn tay áo, canh đúng thời cơ, giật lấy quyển bài tập che mặt của bạn thân:
"Chuyện lạ hiếm thấy, cậu cũng biết xấu hổ hả… Khoan đã, đỏ chỗ nào cơ?”
Lộ Dữ Chu vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, biểu cảm giống như người chết, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.
Chỉ có Thịnh Ngộ mới thấy được, làn da bên gáy của anh đang ửng hồng lên từng chút một.
Nhưng trước sự truy hỏi liên tục của Hạ Dương, Thịnh Ngộ cũng không nói nhiều. Không hỏi được gì, mọi người nhanh chóng chuyển đề tài.
Chờ đến khi ánh mắt mọi người không còn đổ dồn về phía họ nữa, Thịnh Ngộ mới quay đầu, chỉ chỉ vào vị trí cổ của mình với Lộ Dữ Chu.
Cậu cười rất đắc ý, khóe mắt hơi cong lên, ánh mắt mang theo chút trêu chọc chỉ hai người họ hiểu rõ.
Lộ Dữ Chu làm như không thấy, muốn giành lại cuốn sách từ tay Thịnh Ngộ.
Thịnh Ngộ không chịu buông.
Lộ Dữ Chu đành phải dùng một tay khác, như đang chế ngự yêu quái nhỏ nghịch ngợm, nắm chặt cổ tay của cậu.
Ngoài cửa sổ trời trong vắt không mây, hai cổ tay họ giao nhau dưới ánh nắng.
Một tay có làn da trắng lạnh, nổi vài đường gân xanh mảnh, tay kia thon dài, đầu ngón tay không an phận cào nhẹ qua lại. Điểm tương đồng là trên cổ tay của hai người đều đeo một chiếc vòng tay giống nhau.
—
Tiết cuối buổi chiều hôm đó, bên ngoài lớp hai thực nghiệm có một hàng học sinh đang bị phạt đứng.
Hạ Dương vừa ra khỏi cửa đã hoảng hốt, hỏi ra mới biết người phát thanh tiết vừa rồi là người lớp hai thực nghiệm, bọn họ thậm chí còn bỏ qua phân công và làm giả thánh chỉ, tự xưng vua, gây ra một vụ náo loạn lớn.
(* Đoạn ni nó dẫy đó, chắc không phải tui dịch sai đâu:_)
Giáo viên chủ nhiệm khối tức đến phát điên, điều tra suốt cả buổi trưa, cuối cùng bắt hết lũ chủ mưu ra ngoài, không chỉ phạt đứng mà còn bắt quét con đường trồng cây bạch quả.
Nhưng nhóm học sinh này vẫn rất sung sướng, bị phạt cũng cam tâm tình nguyện, ôm vở bài tập đứng tựa vào hành lang, cong lưng làm bài.
"Buồnnn quá ha~ Ai đang buồnnn thế~?"
Một nữ sinh trong hàng ngũ bị phạt vội vàng chuồn ra, mặt đỏ bừng chạy xuống lầu nhặt lại bài tập.
Mọi người chẳng quá bận tâm đến chuyện phỏng vấn hay hình phạt, chỉ là cuộc sống học đường quá nặng nề, nên ai cũng muốn tìm chút niềm vui, học sinh của mười hai lớp đều tham gia, vừa hay k*ch th*ch lòng hiếu thắng non nớt của đám học trò cấp ba.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu lại vô tình trở thành tâm điểm, hơn nữa là điểm chú ý rất vừa tay để bát quái.
Nếu không nói gì mới là đồ ngốc.
Tối về đến nhà, Thịnh Ngộ mới thấy một đống lớn tag @ trong nhóm.
Chủ đề đã qoay mấy vòng, giờ đột nhiên chen vào cũng không tốt lắm, nhưng cậu thật sự không muốn mỗi ngày đều bị bạn học hỏi đi hỏi lại “Cùng ngày sinh là có ý gì”. Suy nghĩ một chút, cậu quyết định chuẩn bị đăng một tin làm rõ vấn đề.
Cậu mở album ảnh, lúc này chợt phát hiện ra, bản thân không có tấm ảnh nào chụp chung với Lộ Dữ Chu. Theo phản xạ đứng bật dậy, đi ra hành lang, đứng ngoài cửa phòng đối diện kia, vừa định giơ tay gõ cửa thì cơn gió mát ngoài ban công lùa tới thổi cho cậu tỉnh cả người.
…… Quên mất.
Lộ Dữ Chu tối nay về nhà.
Thịnh Ngộ đứng ngẩn người trước cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Rõ ràng Lộ Dữ Chu mới ở mấy ngày, vậy mà cậu lại có cảm giác như đã quen với sự hiện diện của người kia rồi.
Quả nhiên, so với việc ở một mình trong không gian rộng rãi, cậu vẫn thích có người bầu bạn hơn.
Thịnh Ngộ buông tay, xoay người trở lại phòng mình.
Cảm xúc thoáng qua trong khoảnh khắc đó không ảnh hưởng quá lớn đến cậu, tin trạng thái vẫn hoạt bát như mọi khi:
Sinh cùng một ngày chính là cùng nhau sinh nhật nha ^^, so với bạn học, không bằng nói bọn tớ sinh ra để làm bạn đồng hành.
Chưa đến hai giây sau khi đăng lên, bài viết đã nhận được lượt thích đầu tiên.
Đến từ Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ nhìn thấy ảnh đại diện đen ngòm của đối phương liền bật cười, chính cậu cũng không hiểu rõ mình đang vui vì cái gì. Khi ý thức được thì miệng đã nở nụ cười ngây ngốc, hắc hắc mở khung chat với Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ: Cậu chưa ngủ à?
Lộ Dữ Chu: Còn sớm.
Thịnh Ngộ: Làm bài xong chưa?
Lộ Dữ Chu: Rồi.
Thịnh Ngộ: Thế sao chưa ngủ?
Lộ Dữ Chu: Còn sớm.
Hai người trò chuyện mười mấy phút, nội dung cứ loanh quanh như vậy, lặp đi lặp lại, không hề có ý nghĩa.
Thịnh Ngộ hoàn toàn không nhận ra chỗ nào không đúng, lăn một vòng trên giường rồi hỏi tiếp:
Thịnh Ngộ: Tối nay cậu ăn gì thế?
Thịnh Ngộ: Tôi ăn cơm hộp, dở kinh khủng. Thật đấy, cơm hộp ngoài gà ra vẫn là gà, gà hầm nấm, gà om, gà nướng… Thịt heo thì cứ như bị mất công thức làm?
Lộ Dữ Chu: Hẻm Hỉ Thước hẻo lánh, quán giao cơm hộp đến cũng chẳng có mấy.
Thịnh Ngộ: Thế trước đây cậu sống kiểu gì?
Lộ Dữ Chu: Có thời gian thì tự nấu, không thì đến sòng bạc ăn.
Thịnh Ngộ: ……
Lộ Dữ Chu bất chợt hỏi:
Lộ Dữ Chu: Quán cơm hộp của bà chủ đã mở rồi, cậu ăn thử chưa?
Thịnh Ngộ: Ăn một lần rồi, cũng được, nhưng mà tôi lười ra ngoài lắm.
Lộ Dữ Chu: Đã biết.
Thịnh Ngộ cũng không hỏi anh đã biết cái gì, hứng thú bừng bừng nhảy sang một đề tài khác.
Mãi đến chiều ngày hôm sau, sau khi tan học về đến nhà, Thịnh Ngộ vừa mới đặt cặp xuống phòng khách thì đã nghe thấy tiếng chuông xe ba bánh vang lên ngoài cửa.
Thịnh Ngộ nhìn ra ngoài với vẻ mặt hoang mang, thấy bà chủ tiệm chậm rì rì lái chiếc xe ba bánh quen thuộc từ cuối hẻm chạy lại.
“Cậu nhóc, tan học rồi hả?”
Bà chủ dừng ngay trước mặt cậu, mở ngăn giữ nhiệt bên cạnh xe ra, vừa lục lọi vừa lẩm bẩm: “Thời điểm đến thật chính xác nha…”
Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Thịnh Ngộ, bà lôi từ túi giữ nhiệt ra một hộp cơm bằng nhựa.
“Nè, đây là thứ mà "mạng" của cậu đặt cho cậu đấy. Sau này mỗi tối tôi sẽ đưa đến một phần như vậy, chắc cũng tầm giờ này thôi. Nếu cậu không có ở nhà thì tôi sẽ để trước cửa. À, nếu có gì kiêng ăn thì nhớ nói tôi biết nhé.”
Thịnh Ngộ đưa tay ra, mơ hồ cầm lấy túi nilon bên ngoài.
Cậu vẫn hơi bối rối, thấy bà chủ định rời đi thì theo bản năng giữ lại:
“Ơ chờ đã, cháu còn chưa trả tiền, để cháu vào lấy điện thoại—”
Bà chủ phẩy tay.
“Tiểu Lộ trả rồi, đặt nửa năm luôn cơ mà, chứ tôi rảnh rỗi lắm hay gì mà mỗi ngày chạy qua đây giao cơm tận cửa cho cậu, đây là đãi ngộ chỉ dành cho khách VIP thượng hạng thôi đó… À mà suýt quên, còn một thứ nữa.”
Bà lại lật túi giữ nhiệt lên, đưa ra một ly tào phớ lạnh trong suốt, được đóng gói kỹ lưỡng.
“Vừa hay có khách ở gần đây, tiểu Lộ nhờ tôi mang thêm món này cho cậu. Nói cậu thích ăn. Coi xem có đúng không.”
Tào phớ mới làm xong không lâu, thành chén lạnh buốt, lúc Thịnh Ngộ nhận lấy, đầu ngón tay còn ướt đẫm sương lạnh.
Bà chủ nói: “Cái này cũng không cần trả tiền đâu, tiểu Lộ trả hết rồi, tôi đi đây.”
Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm vào chén tào phớ lạnh, hồn vẫn còn đang bay đâu đâu, mãi đến khi nghe tiếng động cơ xe ba bánh nổ lên thì mới theo phản xạ bật ra một câu: “Cảm ơn ạ…”
“Không cần cảm ơn đâu, người ta trả cho tôi tiền ship gấp ba lần giá gốc, xứng đáng.”
Thịnh Ngộ: “……”
Wow.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 30: Ồn ào.
10.0/10 từ 50 lượt.