Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 31: Tan học về nhà.
161@-
Sau khi Thịnh Ngộ bị bà chủ quán lừa mất năm ngàn tệ, Lộ Dữ Chu cũng nối tiếp bước chân vào cái hố đó, hơn nữa lại còn là cam tâm tình nguyện.
Không còn cách nào khác, quanh khu hẻm Hỉ Thước hàng quán ăn uống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thật ra Thịnh Ngộ không phải kiểu kén ăn, cũng chẳng kiêng khem gì nhiều, nhưng rất thích ăn một ly tào phớ vào buổi đêm. Bởi vậy, cứ đến giờ tan học là cậu lập tức phi về nhanh nhất.
Lộ Dữ Chu lần nào cũng tiêu tốn quá nhiều, cậu thấy hơi ngại, từng thử chuyển khoản trả lại, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Sau lần thứ n bị từ chối, Lộ Dữ Chu gửi cho cậu mấy tấm hình.
Là mấy tấm chi phiếu chưa dùng đến, cùng với vài đoạn chat lịch sử với vài bậc trưởng bối trong nhà Thịnh gia, số tiền chuyển khoản lớn đến mức không thể cuộn xuống được.
Lộ Dữ Chu:
Trong nhà cho tôi tiền tiêu vặt.
Khi thấy tin nhắn này, Thịnh Ngộ đang nằm trên ghế bập bênh ngoài ban công hóng gió, nhất thời không nhịn được, vắt một chân qua lan can, làm cái ghế lắc lư như điên.
Cậu trả lời:
Nhiều vậy hả, chia tôi một nửa đi.
Nhà họ Thịnh không có khái niệm nuôi con kham khổ để dạy dỗ thành tài, mỗi tháng đều cấp cho con cháu một khoản sinh hoạt phí cơ bản, những khoản cần tiêu thêm thì cứ nói thẳng, miễn là không đụng tới tài sản gốc trong nhà, muốn lấy bao nhiêu cũng được.
Thịnh Khải Cơ càng là người nghiêm túc trong việc thực hiện khái niệm này.
Ông ấy sẽ không cho thêm nếu không cần, nhưng nếu con cháu mở miệng xin tiền sẽ không hỏi gì nhiều. Thậm chí chẳng cần nói rõ dùng vào việc gì, chỉ cần mở lời là có ngay tấm chi phiếu khổng lồ có chữ ký của ông.
Thịnh Gia Trạch là điển hình của hội con nhà giàu ăn chơi. Suốt ngày ném tiền ra đường, mười ngày nửa tháng lại phải về nhà xin thêm, lần nào cũng bị chú hai lạnh lùng mắng cho một trận, hoặc bị lão cha đánh trận đòn.
Thịnh Ngộ hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà nội, cái gì thiếu đều có quản gia lo liệu chu đáo. Cho nên h*m m**n tiêu tiền của cậu rất thấp, cũng ít khi đòi tiền. Số lần cậu mở miệng xin tiền Thịnh Khải Cơ dùng một bàn tay cũng đếm hết được.
Cả đời này cậu chưa từng thấy nhiều chi phiếu trắng đến thế.
Lộ Dữ Chu gửi thẳng một câu:
Gửi tôi số tài khoản.
Thịnh Ngộ:
... Tôi chỉ đùa thôi, tôi có tiền, rất nhiều tiền!
Nói xong, cậu thoát khỏi khung chat, mở ứng dụng ngân hàng, gửi ảnh chụp tài khoản với số dư qua.
Không cần nhiều lời, đây chính là tiền tiêu vặt mà chủ tịch Thịnh đưa.
Tuy không đến mức như mấy tờ chi phiếu khiến người ta khiếp vía kia, nhưng cũng là một khoản tài sản kha khá rồi.
Một mặt, gần đây ngày nào cậu cũng phải vật lộn với toán lý hóa, chẳng có tâm trí đâu mà ra ngoài đi chơi; mặt khác, cũng vì một chút tự trọng khó nói thành lời, cậu luôn cảm thấy bản thân không phải người nhà họ Thịnh, không nên tiêu tiền nhà họ một cách thoải mái yên tâm như thế.
Cứ tiết kiệm mãi thành ra cũng để dành được không ít.
Lộ Dữ Chu chắc cũng hiểu được tâm trạng khó xử hiện tại của cậu. Trên khung chat hiện “Đang nhập tin nhắn...” rất lâu, cuối cùng vẫn không nhắn ra được lời nào tử tế, chỉ gửi một chữ:
Ừ.
-
Hạ Dương đoán trúng phóc. Buổi phỏng vấn từng khiến cả trường náo loạn một thời gian kia, thật sự có phần tiếp theo.
Tối nay không có tiết học, Thịnh Ngộ vừa đeo cặp chuẩn bị chuồn sớm, vừa mở cửa sau ra liền đụng ngay một bóng người đi tới. Cậu lập tức dừng lại, chiếc cặp vắt một bên vai cũng va mạnh vào cánh cửa, làm nổi bật những đường nét non nớt trên vai cậu.
“Vội vàng đi đầu thai sao?” Lưu Dung dẫm phải bậc cửa cao thấp không đều, lùi lại hai bước, tức giận mắng một câu.
Thịnh Ngộ ngoan ngoãn nép vào tường, nhường đường cho cô.
Lưu Dung tay còn cầm hai xấp tài liệu, liếc mắt nhìn quanh vài chỗ gần cửa sổ, không thấy ai, bèn quay đầu lại, đưa tay ra túm lấy Thịnh Ngộ đang định chuồn:
“Quay lại, có chuyện tìm em.”
Thịnh Ngộ vừa bước một bước dài thì cặp sách của cậu đột nhiên bị giật lấy, đành phải ngoan ngoãn lùi lại.
Trong phòng học oi bức, điều hòa có cũng như không. Trên người cậu lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, tóc rối bết vào trán, trông hơi nhếch nhác, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, cả người toát ra vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống.
Lưu Dung nhìn cậu từ đầu tới chân, không nhịn được gật đầu hài lòng.
Đúng là đẹp trai thật, bảo sao người ta lại chỉ đích danh muốn gặp.
Lưu Dung nắm sau gáy Thịnh Ngộ, dắt cậu đến văn phòng.
Lúc hai người bước vào, mấy giáo viên trong văn phòng đều bật cười. Bởi vì Lưu Dung thấp hơn Thịnh Ngộ nguyên một cái đầu, phải cố sức lắm mới giữ được cổ cậu học trò to xác kia. Càng buồn cười hơn là Thịnh Ngộ rất hợp tác, cúi đầu khom người, đôi mắt ngơ ngác đảo quanh, trông chẳng hiểu mình phạm lỗi gì nhưng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn nhận sai.
Lưu Dung dắt cậu đến trước bàn làm việc của mình, thả tay ra rồi ngồi xuống, hỏi:
“Cái tên sinh cùng ngày sinh nhật với em đâu rồi?”
Thịnh Ngộ nhấc lại balo, đứng thẳng người. Biết rõ cô đang hỏi Lộ Dữ Chu, cậu đáp:
“Em không biết nữa, bọn em không về cùng đường.”
Lưu Dung ngạc nhiên nhướng mày:
“Khác đường á? Hai đứa không phải dính với nhau như hình với bóng à? Lần trước chạy thể dục, chủ nhiệm Hầu bảo có hai đứa lén về sớm, một trong số đó đứng nhất khối. Cô chạy ra nhìn thử, thì ra bên cạnh nhất khối chính là em! Còn lần khác nữa, bảo vệ bắt được cả nhóm mang đồ ăn sáng đứng đầy trước cổng, mắt cô giật giật, đoán thế nào cũng có em, ngó qua thì đúng thật —— bên cạnh còn có cả Lộ Dữ Chu!”
Thịnh Ngộ oan ức hết sức:
“Sao cô chỉ nhớ mấy chuyện xấu thôi vậy……”
Từ lúc đoạn video phỏng vấn truyền khắp trường, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cứ thế trở thành chủ đề trêu chọc của cả giáo viên lẫn học sinh.
Ngay cả trong mắt các thầy cô, việc sinh cùng ngày lại trùng nhóm máu là một loại duyên phận lớn, đôi khi vô tình bắt gặp một người đi lẻ, câu hỏi đầu tiên sẽ là:
“Ơ, thế còn kia kia kia đâu?”
Giống như thể họ là cặp song sinh dính liền sẽ ở bên nhau mãi mãi vậy.
“Em hỏi cô á? Cô còn đang định hỏi ngược lại đây.” Lưu Dung tức tối nói, “Tách ra thì mỗi đứa đều rất tốt, hợp lại thì loạn cả trường……”
Thịnh Ngộ cứng họng, chỉ biết cúi đầu gãi mũi.
Dù Lưu Dung gọi cậu lên có việc, nhưng trước đó vẫn theo thói quen hỏi han tình hình học tập, thành tích dạo gần đây.
Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, không gì quan trọng hơn việc học.
“Em rất thông minh, một câu là hiểu bài , thầy cô các môn đều khen tiến bộ rõ rệt. Mấy lời thừa cô không nói nữa. Cô gọi em lên là vì chuyện khác.”
Lưu Dung lục trong bàn, lấy ra một tờ lịch, nói:
“Học kỳ này chắc kéo dài đến cuối tháng 7. Hè này em có kế hoạch gì chưa? Khoảng đầu hoặc giữa tháng 8, em có thể dành ra mấy ngày cho trường được không?”
…“Dành ra” cho trường?
Thịnh Ngộ còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, Lưu Dung hình như nhìn thấy gì đó, ánh mắt lướt qua cậu nhìn ra ngoài cửa:
“Đừng có đi, đúng rồi, cô gọi em đấy ——”
Ngoài cửa văn phòng, Lộ Dữ Chu đang xách thùng rác không hiểu ra sao lại bị gọi lại.
Hôm nay đến phiên anh trực nhật, vừa mới đổ nước bẩn xong, trên tay vẫn còn cầm cái xô nhựa. Anh hơi nhíu mày, nghi hoặc liếc nhìn Thịnh Ngộ một cái, đặt xô xuống cạnh cửa, bước vào trong.
Lưu Dung nói chuyện với Lộ Dữ Chu thì đơn giản hơn hẳn.
“Tháng tám em rảnh không?”
Lộ Dữ Chu: “Không.”
“……”
Quá thẳng thừng.
Lưu Dung nhướng mày: “Là chuyện chính sự đấy.”
Lộ Dữ Chu bình tĩnh nói: “Cô cứ nói trước đi, xong rồi em suy nghĩ xem có thời gian không.”
Nhìn là biết bị gọi đi làm mấy việc vặt vãnh nhiều lần rồi, tính cảnh giác rất cao.
Thịnh Ngộ mím môi, suýt thì bật cười.
Lưu Dung liếc qua: “Cười gì mà cười, liên quan đến em nữa đấy.”
“Lần trước hai đứa trả lời phỏng vấn đài truyền hình rất sâu sắc, nữ phóng viên đó về rồi đề xuất một kế hoạch. Bên nhà đài hy vọng mỗi trường chọn một học sinh tiêu biểu, quay một đoạn dẫn mở đầu trước khi phát sóng video tuyên truyền.
“Về nguyên tắc là mỗi trường chỉ chọn một người, nhưng hai đứa các em đều đặc biệt, thành tích xuất sắc, ngoại hình nổi bật, lại còn… sinh cùng một ngày.
"Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tỉnh hy vọng hai đứa có thể xuất hiện cùng nhau. Thời gian ghi hình dự kiến hiện tại là đầu tháng tám, thời gian ghi hình là một tuần. Dĩ nhiên, việc ghi hình thực tế có thể chỉ mất một ngày. Kinh phí của tỉnh tương đối đầy đủ. Hai đứa có thể làm việc một ngày, chơi sáu ngày. Coi như vừa ghi hình vừa đi du lịch.”
"Hạn chót nộp hồ sơ là tuần sau. Các em hãy suy nghĩ kỹ rồi cho cô câu trả lời. Nếu không muốn đi, nhà trường sẽ chọn người khác."
“….”
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu mỗi người cầm một tập hồ sơ đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt vô cảm.
Thịnh Ngộ do dự hỏi: “Tôi chỉ nghe rõ nửa đoạn đầu… Cậu thì sao?”
Lộ Dữ Chu thản nhiên đáp: “Tôi một đoạn cũng không nghe được.”
Lưu Dung bệnh cũ tái phát, nói chuyện càng về sau càng nhanh, đoạn cuối bắn như súng liên thanh, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nghệ thuật ngôn ngữ của riêng mình, không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Thịnh Ngộ cúi đầu lật tập tài liệu, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, bản giới thiệu viết rất rõ ràng, có lịch trình sơ lược, địa điểm quay, người dẫn dắt, người phụ trách…
“Cậu… có đi không?”
“Không biết nữa.” Lộ Dữ Chu cầm lại cái thùng nhựa đặt ở cửa, trong tay ôm tập tài liệu mà lười liếc mắt xem, rõ ràng là không mấy quan tâm.
“Giờ cậu về nhà à?”
“Ừ.” Thấy anh không để tâm, Thịnh Ngộ tạm gác chuyện này sang một bên. “Cùng về không?”
Lộ Dữ Chu gật đầu.
“Đợi tôi lát.”
-
Dù bạn học hay đùa hai người là cặp song sinh dính nhau như sam, nhưng thật ra số lần hai người cùng về nhà cũng không nhiều.
Mặt đường lát gạch loang lổ ánh tà dương. Mấy bạn trực nhật khác lười biếng núp sau bụi cây với cái chổi to tướng, đồng phục học sinh màu xanh thấp thoáng lộ ra một góc.
Ra khỏi cổng trường, Thịnh Ngộ nhìn về phía bãi giữ xe, hỏi: “Cậu đi xe đạp hay đi xe buýt?”
Lộ Dữ Chu: “Đi xe buýt.”
Thịnh Ngộ đáp một tiếng, nói: “Vậy thì đi cùng tôi, để tôi quẹt thẻ cho cậu.”
Thịnh thiếu gia nói câu quẹt thẻ xe buýt mà khí chất như kiểu đại gia vung tiền.
Lộ Dữ Chu đưa tay cầm quai cặp, quay đầu lại nhìn cậu một cái, ánh mắt hơi cụp xuống, trông có vẻ lười biếng mà lại cho người ta cảm giác rằng tâm trạng anh rất tốt.
Để ra trạm xe buýt thì phải đi ngang qua bãi để xe đạp. Thịnh Ngộ quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi:
“Vậy còn xe của cậu thì sao?”
Lộ Dữ Chu: “Hôm nay tôi không đi xe.”
Thịnh Ngộ hơi khựng lại một nhịp.
“Thế cái này là gì?” Cậu chỉ vào chiếc xe đạp quen mắt có màu đỏ đen, nói: “Bị trộm à?”
Lộ Dữ Chu: “…”
Ngón tay đang cầm quai cặp khẽ buông lỏng, vô thức cuốn cuốn hai vòng. Lúc này anh mới nhận ra mình vừa nói gì, giữa mày lập tức nhăn lại.
Từ trước đến nay anh không thích tranh cãi bằng lời nói, thường chọn nói ngắn nhất có thể trong cả một đống lời cần nói. Người ta hay bảo anh là người một chữ cũng thấy tiếc.
Điều đó không hề sai.
Khi Thịnh Ngộ hỏi, Lộ Dữ Chu chỉ nghĩ hôm nay mình không muốn đi xe đạp, nên mới nói sẽ đi xe buýt, còn lý do cụ thể… thật sự lười nghĩ.
Nhưng Thịnh Ngộ vừa hỏi, anh mới nhận ra, hình như suy nghĩ đó không ổn lắm.
“...Hạ Dương lái tới đấy, tôi không biết.” Lộ Dữ Chu có chút mất tự nhiên, đưa tay thò vào túi quần s* s**ng một vòng nhưng không thấy gì, đành phải giả vờ bình tĩnh mà rút tay ra, túm lấy dây quai cặp, ngón tay quấn quanh vài vòng.
Thịnh Ngộ chỉ chỉ cạnh chân mình: “Xe của Hạ Dương ở đây này.”
Lộ Dữ Chu: “…”
Anh quay mặt đi nhìn sang hướng khác, mày nhíu lại, không rõ là đang tức giận hay xấu hổ.
Trước đây, nếu Thịnh Ngộ phát hiện anh nói hớ, cũng sẽ không vạch trần làm gì, trong giao tiếp biết dừng đúng lúc là điều cơ bản.
Nhưng hiện tại Thịnh Ngộ chỉ cảm thấy thú vị, bước mấy bước đã nhào tới, vỗ tay lên vai Lộ Dữ Chu, cả người như không xương tựa vào, giọng điệu tinh quái cười nói:
“Bịa chuyện cũng không chuẩn bị kỹ càng gì hết, bị tôi nhìn thấu ngay từ đầu rồi! Hôm nay cậu rõ ràng là lười, không muốn lái xe đúng không!”
“...Liên quan gì đến cậu.” Lộ Dữ Chu nghiêng đầu tránh đi, không quen với hơi thở mang hương quýt nhè nhẹ từ người đối phương, nói:
“Có thể đi đứng cho đàng hoàng được không.”
“Tôi không phải đang đi sao~” Thịnh Ngộ ngoan ngoãn buông tay ra.
Thân hình đang đè lên người mình biến mất càng khiến Lộ Dữ Chu càng nhíu mày chặt hơn, bản thân cũng không rõ là đang khó chịu vì cái gì. Tay anh lại thành thật hơn nhiều, vô thức vươn sang bên cạnh khều một cái.
Không khều được người, lại vớ được một cổ tay gầy gò.
Lộ Dữ Chu nắm lấy cổ tay Thịnh Ngộ, kéo nhẹ về phía mình, bình tĩnh nói:
“Đi đường cho tử tế, đừng chạy nhảy lung tung.”
—
Tuyến 25 chạy đến ngõ Hỉ Thước khoảng tầm nửa tiếng.
Thịnh Ngộ đã hình thành thói quen. Vừa lên xe, mí mắt cậu vô thức sụp xuống, chỉ trong vòng hai phút đã ngủ thiếp đi trên người Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu khẽ điều chỉnh tư thế ngồi để cậu tựa vào thoải mái hơn, sau đó lấy điện thoại từ trong cặp ra.
Chỉ một ngày không đụng đến, điện thoại đã đầy những tin nhắn chưa đọc.
Một phần nhỏ đến từ Thịnh Khải Cơ, còn phần lớn là từ Thịnh Gia Trạch.
Cuối tuần trước, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bà cụ nhà họ Thịnh. Giọng nữ bên kia không già nua như anh tưởng, ngược lại mềm mại, dịu dàng, cách phát âm còn mang đôi phần giống Thịnh Ngộ.
Bà hỏi anh gần đây có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Lộ Dữ Chu gần như theo phản xạ từ chối.
Bà lão vẫn dịu dàng nói:
“Không sao cả, việc học là quan trọng. Tiểu Ngộ gần đây cứ than phiền với ta rằng môn toán lý khó quá, cháu có thể giữ được thành tích đứng đầu lớp, chắc chắn là đã bỏ ra rất nhiều công sức. Cháu là một đứa trẻ ngoan…”
Lộ Dữ Chu chưa từng gặp mẹ ruột của mình, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy giọng nói của bà ấy hẳn cũng sẽ giống như vậy.
Tuy rằng anh chưa từng được nghe.
Bà cụ chỉ nói vài chuyện nhà rồi nhanh chóng cúp máy.
Lộ Dữ Chu vốn tưởng rằng đó chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, ai ngờ hôm sau, thái độ của Thịnh Khải Cơ bỗng thay đổi, ông gửi cho anh một bảng biểu.
Nội dung trong bảng biểu bao gồm: đồ kiêng ăn, món ăn yêu thích, thói quen đặc biệt, phong cách trang trí yêu thích, gu thời trang, điểm mạnh trong tính cách, phản ứng khi gặp hoàn cảnh bất lợi… vân vân và mây mây.
Ai không biết còn tưởng đây là mẫu tuyển dụng để chọn con trai.
Dĩ nhiên Lộ Dữ Chu không điền, nhưng Thịnh Khải Cơ không bỏ cuộc.
Ban ngày Lộ Dữ Chu bận học, không tiện nghe điện thoại, nên ông đổi chiến thuật, gọi lúc nửa đêm.
“Con ngủ chưa?”
Lộ Dữ Chu đang ngủ thì bị tiếng điện thoại đánh thức: "..."
Tôi chết rồi, cảm ơn.
Sau khi thử gọi mấy lần như thế mà vẫn không có kết quả, Thịnh Khải Cơ bèn tìm đến viện binh.
—— Thịnh Gia Trạch.
Người trẻ tuổi thường dễ nói chuyện, huống chi Thịnh Gia Trạch lại là tay lão luyện, chỉ mới hai ba ngày đã dò được ra cách tiếp cận với Lộ Dữ Chu, chẳng cần nhiều lời vô nghĩa, hắn kéo anh nói chuyện nào là trường học, ngành học, thi cử các kiểu.
Cho dù Lộ Dữ Chu có ngốc đến đâu cũng nhận ra ẩn ý đằng sau.
Cách Thịnh Gia Trạch nói chuyện phiếm rất quái, nghĩ gì nói nấy, giống hệt bà cụ lẩm cẩm.
Hôm nay lại gửi cho anh cả một đống tin nhắn, câu cuối cùng là:
Trong nhà sắp trang trí lại phòng cho em, em chọn một kiểu đi.
Ngoài cửa sổ, cảnh vật vùn vụt trôi qua.
Lộ Dữ Chu đỡ đầu Thịnh Ngộ cho cậu dựa thoải mái hơn, ngón tay lướt lên trên.
Thi học sinh giỏi kiểu này có khó không?
Chủ tịch nói có thể quyên góp nhà cho đại học Thanh Bắc. Nhưng anh ngăn lại rồi.
Phòng của tiểu Ngộ đã được trang trí lại từ mấy năm trước, do chính em ấy chọn đội thiết kế. Gu thẩm mỹ đỉnh lắm, em có muốn hỏi thử em ấy không?
Ánh mắt Lộ Dữ Chu vốn chỉ lướt qua cho có, nhưng khi nhìn đến hai chữ “Tiểu Ngộ”, ánh mắt bỗng dừng lại, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu.
Anh mặc kệ đống tin nhắn dài ngoằng đối phương vừa gửi, trực tiếp mở khung trò chuyện, gõ ra một câu hỏi duy nhất:
Thịnh Ngộ có nói gì với mấy người không?
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Sau khi Thịnh Ngộ bị bà chủ quán lừa mất năm ngàn tệ, Lộ Dữ Chu cũng nối tiếp bước chân vào cái hố đó, hơn nữa lại còn là cam tâm tình nguyện.
Không còn cách nào khác, quanh khu hẻm Hỉ Thước hàng quán ăn uống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thật ra Thịnh Ngộ không phải kiểu kén ăn, cũng chẳng kiêng khem gì nhiều, nhưng rất thích ăn một ly tào phớ vào buổi đêm. Bởi vậy, cứ đến giờ tan học là cậu lập tức phi về nhanh nhất.
Lộ Dữ Chu lần nào cũng tiêu tốn quá nhiều, cậu thấy hơi ngại, từng thử chuyển khoản trả lại, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Sau lần thứ n bị từ chối, Lộ Dữ Chu gửi cho cậu mấy tấm hình.
Là mấy tấm chi phiếu chưa dùng đến, cùng với vài đoạn chat lịch sử với vài bậc trưởng bối trong nhà Thịnh gia, số tiền chuyển khoản lớn đến mức không thể cuộn xuống được.
Lộ Dữ Chu:
Trong nhà cho tôi tiền tiêu vặt.
Khi thấy tin nhắn này, Thịnh Ngộ đang nằm trên ghế bập bênh ngoài ban công hóng gió, nhất thời không nhịn được, vắt một chân qua lan can, làm cái ghế lắc lư như điên.
Cậu trả lời:
Nhiều vậy hả, chia tôi một nửa đi.
Nhà họ Thịnh không có khái niệm nuôi con kham khổ để dạy dỗ thành tài, mỗi tháng đều cấp cho con cháu một khoản sinh hoạt phí cơ bản, những khoản cần tiêu thêm thì cứ nói thẳng, miễn là không đụng tới tài sản gốc trong nhà, muốn lấy bao nhiêu cũng được.
Thịnh Khải Cơ càng là người nghiêm túc trong việc thực hiện khái niệm này.
Ông ấy sẽ không cho thêm nếu không cần, nhưng nếu con cháu mở miệng xin tiền sẽ không hỏi gì nhiều. Thậm chí chẳng cần nói rõ dùng vào việc gì, chỉ cần mở lời là có ngay tấm chi phiếu khổng lồ có chữ ký của ông.
Thịnh Gia Trạch là điển hình của hội con nhà giàu ăn chơi. Suốt ngày ném tiền ra đường, mười ngày nửa tháng lại phải về nhà xin thêm, lần nào cũng bị chú hai lạnh lùng mắng cho một trận, hoặc bị lão cha đánh trận đòn.
Thịnh Ngộ hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà nội, cái gì thiếu đều có quản gia lo liệu chu đáo. Cho nên h*m m**n tiêu tiền của cậu rất thấp, cũng ít khi đòi tiền. Số lần cậu mở miệng xin tiền Thịnh Khải Cơ dùng một bàn tay cũng đếm hết được.
Cả đời này cậu chưa từng thấy nhiều chi phiếu trắng đến thế.
Lộ Dữ Chu gửi thẳng một câu:
Gửi tôi số tài khoản.
Thịnh Ngộ:
... Tôi chỉ đùa thôi, tôi có tiền, rất nhiều tiền!
Nói xong, cậu thoát khỏi khung chat, mở ứng dụng ngân hàng, gửi ảnh chụp tài khoản với số dư qua.
Không cần nhiều lời, đây chính là tiền tiêu vặt mà chủ tịch Thịnh đưa.
Tuy không đến mức như mấy tờ chi phiếu khiến người ta khiếp vía kia, nhưng cũng là một khoản tài sản kha khá rồi.
Một mặt, gần đây ngày nào cậu cũng phải vật lộn với toán lý hóa, chẳng có tâm trí đâu mà ra ngoài đi chơi; mặt khác, cũng vì một chút tự trọng khó nói thành lời, cậu luôn cảm thấy bản thân không phải người nhà họ Thịnh, không nên tiêu tiền nhà họ một cách thoải mái yên tâm như thế.
Cứ tiết kiệm mãi thành ra cũng để dành được không ít.
Lộ Dữ Chu chắc cũng hiểu được tâm trạng khó xử hiện tại của cậu. Trên khung chat hiện “Đang nhập tin nhắn...” rất lâu, cuối cùng vẫn không nhắn ra được lời nào tử tế, chỉ gửi một chữ:
Ừ.
-
Hạ Dương đoán trúng phóc. Buổi phỏng vấn từng khiến cả trường náo loạn một thời gian kia, thật sự có phần tiếp theo.
Tối nay không có tiết học, Thịnh Ngộ vừa đeo cặp chuẩn bị chuồn sớm, vừa mở cửa sau ra liền đụng ngay một bóng người đi tới. Cậu lập tức dừng lại, chiếc cặp vắt một bên vai cũng va mạnh vào cánh cửa, làm nổi bật những đường nét non nớt trên vai cậu.
“Vội vàng đi đầu thai sao?” Lưu Dung dẫm phải bậc cửa cao thấp không đều, lùi lại hai bước, tức giận mắng một câu.
Thịnh Ngộ ngoan ngoãn nép vào tường, nhường đường cho cô.
Lưu Dung tay còn cầm hai xấp tài liệu, liếc mắt nhìn quanh vài chỗ gần cửa sổ, không thấy ai, bèn quay đầu lại, đưa tay ra túm lấy Thịnh Ngộ đang định chuồn:
“Quay lại, có chuyện tìm em.”
Thịnh Ngộ vừa bước một bước dài thì cặp sách của cậu đột nhiên bị giật lấy, đành phải ngoan ngoãn lùi lại.
Trong phòng học oi bức, điều hòa có cũng như không. Trên người cậu lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, tóc rối bết vào trán, trông hơi nhếch nhác, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, cả người toát ra vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống.
Lưu Dung nhìn cậu từ đầu tới chân, không nhịn được gật đầu hài lòng.
Đúng là đẹp trai thật, bảo sao người ta lại chỉ đích danh muốn gặp.
Lưu Dung nắm sau gáy Thịnh Ngộ, dắt cậu đến văn phòng.
Lúc hai người bước vào, mấy giáo viên trong văn phòng đều bật cười. Bởi vì Lưu Dung thấp hơn Thịnh Ngộ nguyên một cái đầu, phải cố sức lắm mới giữ được cổ cậu học trò to xác kia. Càng buồn cười hơn là Thịnh Ngộ rất hợp tác, cúi đầu khom người, đôi mắt ngơ ngác đảo quanh, trông chẳng hiểu mình phạm lỗi gì nhưng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn nhận sai.
Lưu Dung dắt cậu đến trước bàn làm việc của mình, thả tay ra rồi ngồi xuống, hỏi:
“Cái tên sinh cùng ngày sinh nhật với em đâu rồi?”
Thịnh Ngộ nhấc lại balo, đứng thẳng người. Biết rõ cô đang hỏi Lộ Dữ Chu, cậu đáp:
“Em không biết nữa, bọn em không về cùng đường.”
Lưu Dung ngạc nhiên nhướng mày:
“Khác đường á? Hai đứa không phải dính với nhau như hình với bóng à? Lần trước chạy thể dục, chủ nhiệm Hầu bảo có hai đứa lén về sớm, một trong số đó đứng nhất khối. Cô chạy ra nhìn thử, thì ra bên cạnh nhất khối chính là em! Còn lần khác nữa, bảo vệ bắt được cả nhóm mang đồ ăn sáng đứng đầy trước cổng, mắt cô giật giật, đoán thế nào cũng có em, ngó qua thì đúng thật —— bên cạnh còn có cả Lộ Dữ Chu!”
Thịnh Ngộ oan ức hết sức:
“Sao cô chỉ nhớ mấy chuyện xấu thôi vậy……”
Từ lúc đoạn video phỏng vấn truyền khắp trường, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cứ thế trở thành chủ đề trêu chọc của cả giáo viên lẫn học sinh.
Ngay cả trong mắt các thầy cô, việc sinh cùng ngày lại trùng nhóm máu là một loại duyên phận lớn, đôi khi vô tình bắt gặp một người đi lẻ, câu hỏi đầu tiên sẽ là:
“Ơ, thế còn kia kia kia đâu?”
Giống như thể họ là cặp song sinh dính liền sẽ ở bên nhau mãi mãi vậy.
“Em hỏi cô á? Cô còn đang định hỏi ngược lại đây.” Lưu Dung tức tối nói, “Tách ra thì mỗi đứa đều rất tốt, hợp lại thì loạn cả trường……”
Thịnh Ngộ cứng họng, chỉ biết cúi đầu gãi mũi.
Dù Lưu Dung gọi cậu lên có việc, nhưng trước đó vẫn theo thói quen hỏi han tình hình học tập, thành tích dạo gần đây.
Kỳ thi cuối kỳ sắp tới, không gì quan trọng hơn việc học.
“Em rất thông minh, một câu là hiểu bài , thầy cô các môn đều khen tiến bộ rõ rệt. Mấy lời thừa cô không nói nữa. Cô gọi em lên là vì chuyện khác.”
Lưu Dung lục trong bàn, lấy ra một tờ lịch, nói:
“Học kỳ này chắc kéo dài đến cuối tháng 7. Hè này em có kế hoạch gì chưa? Khoảng đầu hoặc giữa tháng 8, em có thể dành ra mấy ngày cho trường được không?”
…“Dành ra” cho trường?
Thịnh Ngộ còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, Lưu Dung hình như nhìn thấy gì đó, ánh mắt lướt qua cậu nhìn ra ngoài cửa:
“Đừng có đi, đúng rồi, cô gọi em đấy ——”
Ngoài cửa văn phòng, Lộ Dữ Chu đang xách thùng rác không hiểu ra sao lại bị gọi lại.
Hôm nay đến phiên anh trực nhật, vừa mới đổ nước bẩn xong, trên tay vẫn còn cầm cái xô nhựa. Anh hơi nhíu mày, nghi hoặc liếc nhìn Thịnh Ngộ một cái, đặt xô xuống cạnh cửa, bước vào trong.
Lưu Dung nói chuyện với Lộ Dữ Chu thì đơn giản hơn hẳn.
“Tháng tám em rảnh không?”
Lộ Dữ Chu: “Không.”
“……”
Quá thẳng thừng.
Lưu Dung nhướng mày: “Là chuyện chính sự đấy.”
Lộ Dữ Chu bình tĩnh nói: “Cô cứ nói trước đi, xong rồi em suy nghĩ xem có thời gian không.”
Nhìn là biết bị gọi đi làm mấy việc vặt vãnh nhiều lần rồi, tính cảnh giác rất cao.
Thịnh Ngộ mím môi, suýt thì bật cười.
Lưu Dung liếc qua: “Cười gì mà cười, liên quan đến em nữa đấy.”
“Lần trước hai đứa trả lời phỏng vấn đài truyền hình rất sâu sắc, nữ phóng viên đó về rồi đề xuất một kế hoạch. Bên nhà đài hy vọng mỗi trường chọn một học sinh tiêu biểu, quay một đoạn dẫn mở đầu trước khi phát sóng video tuyên truyền.
“Về nguyên tắc là mỗi trường chỉ chọn một người, nhưng hai đứa các em đều đặc biệt, thành tích xuất sắc, ngoại hình nổi bật, lại còn… sinh cùng một ngày.
"Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tỉnh hy vọng hai đứa có thể xuất hiện cùng nhau. Thời gian ghi hình dự kiến hiện tại là đầu tháng tám, thời gian ghi hình là một tuần. Dĩ nhiên, việc ghi hình thực tế có thể chỉ mất một ngày. Kinh phí của tỉnh tương đối đầy đủ. Hai đứa có thể làm việc một ngày, chơi sáu ngày. Coi như vừa ghi hình vừa đi du lịch.”
"Hạn chót nộp hồ sơ là tuần sau. Các em hãy suy nghĩ kỹ rồi cho cô câu trả lời. Nếu không muốn đi, nhà trường sẽ chọn người khác."
“….”
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu mỗi người cầm một tập hồ sơ đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt vô cảm.
Thịnh Ngộ do dự hỏi: “Tôi chỉ nghe rõ nửa đoạn đầu… Cậu thì sao?”
Lộ Dữ Chu thản nhiên đáp: “Tôi một đoạn cũng không nghe được.”
Lưu Dung bệnh cũ tái phát, nói chuyện càng về sau càng nhanh, đoạn cuối bắn như súng liên thanh, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nghệ thuật ngôn ngữ của riêng mình, không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Thịnh Ngộ cúi đầu lật tập tài liệu, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, bản giới thiệu viết rất rõ ràng, có lịch trình sơ lược, địa điểm quay, người dẫn dắt, người phụ trách…
“Cậu… có đi không?”
“Không biết nữa.” Lộ Dữ Chu cầm lại cái thùng nhựa đặt ở cửa, trong tay ôm tập tài liệu mà lười liếc mắt xem, rõ ràng là không mấy quan tâm.
“Giờ cậu về nhà à?”
“Ừ.” Thấy anh không để tâm, Thịnh Ngộ tạm gác chuyện này sang một bên. “Cùng về không?”
Lộ Dữ Chu gật đầu.
“Đợi tôi lát.”
-
Dù bạn học hay đùa hai người là cặp song sinh dính nhau như sam, nhưng thật ra số lần hai người cùng về nhà cũng không nhiều.
Mặt đường lát gạch loang lổ ánh tà dương. Mấy bạn trực nhật khác lười biếng núp sau bụi cây với cái chổi to tướng, đồng phục học sinh màu xanh thấp thoáng lộ ra một góc.
Ra khỏi cổng trường, Thịnh Ngộ nhìn về phía bãi giữ xe, hỏi: “Cậu đi xe đạp hay đi xe buýt?”
Lộ Dữ Chu: “Đi xe buýt.”
Thịnh Ngộ đáp một tiếng, nói: “Vậy thì đi cùng tôi, để tôi quẹt thẻ cho cậu.”
Thịnh thiếu gia nói câu quẹt thẻ xe buýt mà khí chất như kiểu đại gia vung tiền.
Lộ Dữ Chu đưa tay cầm quai cặp, quay đầu lại nhìn cậu một cái, ánh mắt hơi cụp xuống, trông có vẻ lười biếng mà lại cho người ta cảm giác rằng tâm trạng anh rất tốt.
Để ra trạm xe buýt thì phải đi ngang qua bãi để xe đạp. Thịnh Ngộ quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi:
“Vậy còn xe của cậu thì sao?”
Lộ Dữ Chu: “Hôm nay tôi không đi xe.”
Thịnh Ngộ hơi khựng lại một nhịp.
“Thế cái này là gì?” Cậu chỉ vào chiếc xe đạp quen mắt có màu đỏ đen, nói: “Bị trộm à?”
Lộ Dữ Chu: “…”
Ngón tay đang cầm quai cặp khẽ buông lỏng, vô thức cuốn cuốn hai vòng. Lúc này anh mới nhận ra mình vừa nói gì, giữa mày lập tức nhăn lại.
Từ trước đến nay anh không thích tranh cãi bằng lời nói, thường chọn nói ngắn nhất có thể trong cả một đống lời cần nói. Người ta hay bảo anh là người một chữ cũng thấy tiếc.
Điều đó không hề sai.
Khi Thịnh Ngộ hỏi, Lộ Dữ Chu chỉ nghĩ hôm nay mình không muốn đi xe đạp, nên mới nói sẽ đi xe buýt, còn lý do cụ thể… thật sự lười nghĩ.
Nhưng Thịnh Ngộ vừa hỏi, anh mới nhận ra, hình như suy nghĩ đó không ổn lắm.
“...Hạ Dương lái tới đấy, tôi không biết.” Lộ Dữ Chu có chút mất tự nhiên, đưa tay thò vào túi quần s* s**ng một vòng nhưng không thấy gì, đành phải giả vờ bình tĩnh mà rút tay ra, túm lấy dây quai cặp, ngón tay quấn quanh vài vòng.
Thịnh Ngộ chỉ chỉ cạnh chân mình: “Xe của Hạ Dương ở đây này.”
Lộ Dữ Chu: “…”
Anh quay mặt đi nhìn sang hướng khác, mày nhíu lại, không rõ là đang tức giận hay xấu hổ.
Trước đây, nếu Thịnh Ngộ phát hiện anh nói hớ, cũng sẽ không vạch trần làm gì, trong giao tiếp biết dừng đúng lúc là điều cơ bản.
Nhưng hiện tại Thịnh Ngộ chỉ cảm thấy thú vị, bước mấy bước đã nhào tới, vỗ tay lên vai Lộ Dữ Chu, cả người như không xương tựa vào, giọng điệu tinh quái cười nói:
“Bịa chuyện cũng không chuẩn bị kỹ càng gì hết, bị tôi nhìn thấu ngay từ đầu rồi! Hôm nay cậu rõ ràng là lười, không muốn lái xe đúng không!”
“...Liên quan gì đến cậu.” Lộ Dữ Chu nghiêng đầu tránh đi, không quen với hơi thở mang hương quýt nhè nhẹ từ người đối phương, nói:
“Có thể đi đứng cho đàng hoàng được không.”
“Tôi không phải đang đi sao~” Thịnh Ngộ ngoan ngoãn buông tay ra.
Thân hình đang đè lên người mình biến mất càng khiến Lộ Dữ Chu càng nhíu mày chặt hơn, bản thân cũng không rõ là đang khó chịu vì cái gì. Tay anh lại thành thật hơn nhiều, vô thức vươn sang bên cạnh khều một cái.
Không khều được người, lại vớ được một cổ tay gầy gò.
Lộ Dữ Chu nắm lấy cổ tay Thịnh Ngộ, kéo nhẹ về phía mình, bình tĩnh nói:
“Đi đường cho tử tế, đừng chạy nhảy lung tung.”
—
Tuyến 25 chạy đến ngõ Hỉ Thước khoảng tầm nửa tiếng.
Thịnh Ngộ đã hình thành thói quen. Vừa lên xe, mí mắt cậu vô thức sụp xuống, chỉ trong vòng hai phút đã ngủ thiếp đi trên người Lộ Dữ Chu.
Lộ Dữ Chu khẽ điều chỉnh tư thế ngồi để cậu tựa vào thoải mái hơn, sau đó lấy điện thoại từ trong cặp ra.
Chỉ một ngày không đụng đến, điện thoại đã đầy những tin nhắn chưa đọc.
Một phần nhỏ đến từ Thịnh Khải Cơ, còn phần lớn là từ Thịnh Gia Trạch.
Cuối tuần trước, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bà cụ nhà họ Thịnh. Giọng nữ bên kia không già nua như anh tưởng, ngược lại mềm mại, dịu dàng, cách phát âm còn mang đôi phần giống Thịnh Ngộ.
Bà hỏi anh gần đây có rảnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Lộ Dữ Chu gần như theo phản xạ từ chối.
Bà lão vẫn dịu dàng nói:
“Không sao cả, việc học là quan trọng. Tiểu Ngộ gần đây cứ than phiền với ta rằng môn toán lý khó quá, cháu có thể giữ được thành tích đứng đầu lớp, chắc chắn là đã bỏ ra rất nhiều công sức. Cháu là một đứa trẻ ngoan…”
Lộ Dữ Chu chưa từng gặp mẹ ruột của mình, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy giọng nói của bà ấy hẳn cũng sẽ giống như vậy.
Tuy rằng anh chưa từng được nghe.
Bà cụ chỉ nói vài chuyện nhà rồi nhanh chóng cúp máy.
Lộ Dữ Chu vốn tưởng rằng đó chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, ai ngờ hôm sau, thái độ của Thịnh Khải Cơ bỗng thay đổi, ông gửi cho anh một bảng biểu.
Nội dung trong bảng biểu bao gồm: đồ kiêng ăn, món ăn yêu thích, thói quen đặc biệt, phong cách trang trí yêu thích, gu thời trang, điểm mạnh trong tính cách, phản ứng khi gặp hoàn cảnh bất lợi… vân vân và mây mây.
Ai không biết còn tưởng đây là mẫu tuyển dụng để chọn con trai.
Dĩ nhiên Lộ Dữ Chu không điền, nhưng Thịnh Khải Cơ không bỏ cuộc.
Ban ngày Lộ Dữ Chu bận học, không tiện nghe điện thoại, nên ông đổi chiến thuật, gọi lúc nửa đêm.
“Con ngủ chưa?”
Lộ Dữ Chu đang ngủ thì bị tiếng điện thoại đánh thức: "..."
Tôi chết rồi, cảm ơn.
Sau khi thử gọi mấy lần như thế mà vẫn không có kết quả, Thịnh Khải Cơ bèn tìm đến viện binh.
—— Thịnh Gia Trạch.
Người trẻ tuổi thường dễ nói chuyện, huống chi Thịnh Gia Trạch lại là tay lão luyện, chỉ mới hai ba ngày đã dò được ra cách tiếp cận với Lộ Dữ Chu, chẳng cần nhiều lời vô nghĩa, hắn kéo anh nói chuyện nào là trường học, ngành học, thi cử các kiểu.
Cho dù Lộ Dữ Chu có ngốc đến đâu cũng nhận ra ẩn ý đằng sau.
Cách Thịnh Gia Trạch nói chuyện phiếm rất quái, nghĩ gì nói nấy, giống hệt bà cụ lẩm cẩm.
Hôm nay lại gửi cho anh cả một đống tin nhắn, câu cuối cùng là:
Trong nhà sắp trang trí lại phòng cho em, em chọn một kiểu đi.
Ngoài cửa sổ, cảnh vật vùn vụt trôi qua.
Lộ Dữ Chu đỡ đầu Thịnh Ngộ cho cậu dựa thoải mái hơn, ngón tay lướt lên trên.
Thi học sinh giỏi kiểu này có khó không?
Chủ tịch nói có thể quyên góp nhà cho đại học Thanh Bắc. Nhưng anh ngăn lại rồi.
Phòng của tiểu Ngộ đã được trang trí lại từ mấy năm trước, do chính em ấy chọn đội thiết kế. Gu thẩm mỹ đỉnh lắm, em có muốn hỏi thử em ấy không?
Ánh mắt Lộ Dữ Chu vốn chỉ lướt qua cho có, nhưng khi nhìn đến hai chữ “Tiểu Ngộ”, ánh mắt bỗng dừng lại, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu.
Anh mặc kệ đống tin nhắn dài ngoằng đối phương vừa gửi, trực tiếp mở khung trò chuyện, gõ ra một câu hỏi duy nhất:
Thịnh Ngộ có nói gì với mấy người không?
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 31: Tan học về nhà.
10.0/10 từ 50 lượt.