Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 32: Chuyện cũ.
179@-
Chương 31. Chuyện cũ.
Thịnh Gia Trạch: …?
Thịnh Gia Trạch: Đây là trọng điểm à?
Xe buýt bất ngờ phanh gấp, đầu Thịnh Ngộ theo quán tính gục về phía trước, cậu mơ màng mở mắt, con ngươi đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đường nét cằm rõ ràng của Lộ Dữ Chu. Sau đó mới nhớ ra hôm nay không phải đi một mình, không cần lo sẽ ngủ quên trễ trạm.
“…Tới rồi à?” Thịnh Ngộ ngồi thẳng dậy, giọng khàn khàn hỏi.
Lộ Dữ Chu bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt liếc qua nhìn cậu một cái, ấn tắt màn hình điện thoại, nhấn vào chế độ im lặng, bình tĩnh đáp: “Còn hai trạm nữa.”
Thịnh Ngộ cúi đầu, hung hăng nhéo thịt mềm hai bên má cho tỉnh táo hơn.
Cậu vẫn còn ngái ngủ nên không nhận ra nét mặt người bên cạnh có chút kì lạ. Sau hồi hỏi đáp, cậu vừa ngáp vừa lấy điện thoại ra, tùy tiện tìm nhóm chat để tám chuyện.
Sương mù làm mờ tầm nhìn qua cửa kính, Thịnh Ngộ không để ý thấy, Lộ Dữ Chu từ đầu tới cuối đều nghiêng đầu về phía cậu, ánh mắt buông nhẹ chuyên chú nhìn cậu.
Nhà cũ và sòng bạc nằm ở hai hướng khác nhau. Đến giao lộ gần ngõ Hỉ Thước, hai người tách đường ai nấy đi.
Thịnh Ngộ tán gẫu một lúc thì thấy chán, vừa xuống xe đã tắt điện thoại nhét lại vào túi, nhìn về phía cuối hẽm rồi quay sang Lộ Dữ Chu nói:
“Tối nay cậu có việc gì không? Nếu không thì qua nhà tôi làm bài tập chung nhé?”
Trạm dừng ở hẽm Hỉ Thước không có ghế ngồi, chỉ dựng mỗi một cột mốc lẻ loi. Lộ Dữ Chu đứng cạnh đó, ánh hoàng hôn kéo dài bóng anh thành một đường thẳng tắp như cây cột.
Hôm nay anh nói chuyện rất ít, nghe Thịnh Ngộ hỏi cũng chỉ đáp:
“Bảy giờ rưỡi tôi qua.”
Thịnh Ngộ gật đầu, vừa mới bước được một bước thì đột nhiên thấy có gì đó không đúng, cậu xoay người quay lại, cúi đầu đi về phía sau.
Lộ Dữ Chu thấy cậu như ruồi không đầu đi tới đi lui:
“Làm gì vậy?”
Thịnh Ngộ:
“Không có gì, cảm thấy cậu hôm nay hơi lạ, nhưng mà đầu tôi đau quá, để tôi suy nghĩ thêm chút nữa.”
Cậu cứ thế cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, vẻ mặt nhăn nhó bối rối, trông như quả cam héo nhăn nheo.
Lộ Dữ Chu: “…… Có khi vấn đề không phải ở đầu cậu, đừng làm khó nó.”
Thịnh Ngộ: “……”
Tìm thấy rồi.
“Cậu hôm nay nói ít quá, cũng chẳng cãi nhau với tôi câu nào, tôi thấy hơi lạ……” Thịnh Ngộ túm tóc sau gáy, cố ép mình tỉnh táo lại bằng chút đau đớn.
“Chẳng biết mình đang nói gì nữa, chắc là tôi vẫn chưa tỉnh ngủ.”
Tuy Lộ Dữ Chu kiệm lời, nhưng lại là kiểu người hiếm gặp vì tính cách khá hung hăng, có chuyện gì cũng phải châm chọc đôi câu.
Song từ lúc Thịnh Ngộ tỉnh dậy trên xe đến giờ, hoàn toàn không nghe thấy anh nói chuyện móc mỉa như vậy. Dù cậu nói gì, đối phương cũng chỉ điềm đạm đáp lại.
Như thể có vị thần nào đó đã hoán đổi người này vậy.
“Thôi tôi đi đây…… 7 rưỡi nhớ đến đấy, không thì tôi chết cho cậu xem.”
Không nghĩ nhiều nữa, Thịnh Ngộ vẫy vẫy tay, chạy chậm mấy bước sang đường, cái cặp sau lưng lắc lư theo từng bước nhảy nhẹ nhàng và hơi bất cẩn của cậu.
Ngay lúc chân sắp bước vô hẻm nhỏ, điện thoại trong túi vang lên. Rút ra nhìn thì thấy Lộ Dữ Chu gọi đến, trong khi hai người còn chưa cách nhau tới 10 mét. Vậy mà anh vẫn thừa hơi gọi điện.
Thịnh Ngộ cầm điện thoại quay đầu lại, có vẻ đối phương không nghĩ là mình sẽ bắt máy thật. Câu đầu tiên vang lên là:
“Sao cậu lại để chuông?”
“……”
Cách một con đường, Thịnh Ngộ đứng ở đầu hẻm nhìn sang bên kia, ánh nắng chiều vẫn còn rực rỡ, mặt đất óng ánh vàng kim. Lộ Dữ Chu đứng yên tại chỗ, sườn mặt lặng yên đổ bóng xuống một khoảng ấm áp, khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc của anh.
Thịnh Ngộ giơ tay vẫy từ xa, tức tối nói vào micro:
“Tan học rồi, dĩ nhiên là phải bật lại âm thanh chứ, cậu gọi làm gì vậy? Còn chuyện gì nữa sao?”
Dường như đang cân nhắc câu chữ, một lúc sau, trong điện thoại chỉ còn tiếng thở khẽ khàng.
Ngay khoảnh khắc đó, ống nghe truyền tới vài tiếng mơ hồ.
Không giống giọng bình thường của Lộ Dữ Chu cho lắm, âm cuối được kéo dài, giọng nói khẽ khàng như thì thầm bên tai.
“……Cảm ơn.”
Thịnh Ngộ nghe rõ câu kia, sững sờ mất vài giây.
Đây là... vì cái gì?
Não bộ cậu vận hành với tốc độ cao, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu được lời đó.
Cậu nhìn sang phía bên kia đường, nơi Lộ Dữ Chu đang đứng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng chần chừ mở miệng:
“Cậu nói cảm ơn... là vì tôi đã quẹt thẻ giúp cậu lên xe buýt à?”
Lộ Dữ Chu: “……”
-
Dù không có câu trả lời rõ ràng, nhưng trong lòng Lộ Dữ Chu đã gần như chắc chắn đến bảy, tám phần.
So với anh, Thịnh Gia Trạch đầu óc còn kém hơn một bậc, gửi liền mấy tin nhắn tới:
Tại sao lại là Tiểu Ngộ nói gì đó chứ?
Chú hai bảo anh phải tìm hiểu kỹ kế hoạch của em về tương lai và thái độ đối với nhà họ Thịnh, còn lại thì không nói thêm gì...
Em và Tiểu Ngộ quan hệ tốt lắm à?
Lạ thật, sao hai người lại đi theo hướng đó được...
Ông anh họ này nhiều lời không ai bằng, chủ đề thì bay nhảy lung tung. Lộ Dữ Chu cũng không định trả lời hết từng cái một.
Ăn tối đơn giản xong, anh ném bộ đồng phục đi học vào máy giặt. Khi cầm sách ra khỏi nhà, anh vô tình nhìn thấy tin nhắn cuối cùng.
Đứng trước cửa sòng bạc, anh hạ mí mắt xuống, nghĩ ngợi một lát rồi tự nhiên hỏi.
Hướng nào?
Dì ở tầng một đang thu dọn phòng cờ, nghe thấy tiếng cửa mở liền ló đầu ra nhìn:
“Lại sang nhà bạn học à? Gần đây nhiều bài tập vậy sao? Nhớ về sớm đó, dì để cửa cho.”
Lộ Dữ Chu gật đầu: “Vâng.”
Hạ Dương mới tắm xong chạy ra, tóc còn ướt sũng, bám vào lan can mà tròn mắt nhìn anh, không thể tin được:
“Cậu lại ra ngoài nữa á?! Bạn học là ai vậy? Nam hay nữ thế? Không phải cậu để ý người ta rồi chứ ——”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì đã bị dì ném cho một cái khăn lau vào mặt, nghiêm mặt quát:
“Lo cho bản thân con trước đi! Học kỳ sau mà bị đá khỏi lớp thực nghiệm thì coi bà đây đánh gãy chân mày đó!”
Hạ Dương rụt đầu lại, chui về tầng trên. Trong cầu thang vẫn còn văng vẳng tiếng cậu ta làu bàu:
“Có ngày tôi sẽ bắt được bằng chứng hai người hẹn hò cho xem…”
Lộ Dữ Chu bước đi trong con hẻm Hỉ Thước, bầu trời trên cao xanh đậm như ngọc thạch, mấy căn nhà trệt thấp thoáng trong ánh sáng mờ, phía trước vẫn còn nhìn thấy được một chút sáng mờ.
Anh tiếp tục kéo xuống đoạn tin nhắn kế của Thịnh Gia Trạch:
Anh tưởng hai đứa sẽ có chút phản ứng gì cơ, dù sao thì… Haizz, sớm nói thì tốt rồi. Biết trước hai người thân thiết vậy, anh đã hỏi thẳng Tiểu Ngộ, em ấy dễ nói chuyện hơn em nhiều.
Lộ Dữ Chu tiếp tục lướt xuống, nhưng không còn thấy tin nhắn nào khác nữa.
Anh cúi đầu bước đi, nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, đột nhiên hỏi:
Anh và cậu ấy lớn lên cùng nhau à?
Thịnh Gia Trạch:
Không hẳn. Anh ra nước ngoài khá sớm, nhưng trong thế hệ này của nhà họ Thịnh, chắc là gần gũi với em ấy nhất.
Lộ Dữ Chu:Cậu ấy thích gì?
Thịnh Gia Trạch:
Thích gì à… Ơ? Sao em nói chuyện lúc nào cũng như vậy?
Lộ Dữ Chu:
Như vậy là sao?
Thịnh Gia Trạch:
Bất ngờ, đột ngột, không đầu không đuôi.
Đây gọi là đi thẳng vào trọng điểm.
Lộ Dữ Chu:
Anh không biết à?
Thịnh Gia Trạch:
Anh tất nhiên là biết rồi. Hồi nhỏ em ấy tè dầm lên giường anh mấy lần vẫn còn nhớ rõ. Nhưng em phải nói trước là định làm gì đã.
Lộ Dữ Chu:
Muốn tặng quà.
Thịnh Gia Trạch:
Quà gì?
Lộ Dữ Chu:
Anh đọc lại mấy đoạn trước vài lần, sắp xếp lại một lượt rồi ghi nhớ giúp tôi đi.
Thịnh Gia Trạch:
… Cậu cần son dưỡng môi không? Anh có một lọ 502 ở đây, lấy mà dùng, có nhiều lắm, khỏi cảm ơn.
Nói là nói vậy, Thịnh Gia Trạch cuối cùng vẫn trả lời cho anh:
Em ấy thích đồ vật sáng sủa.
Lộ Dữ Chu nhíu mày. Đây là sở thích gì vậy?
Anh ngẩng đầu nhìn, thấy căn nhà cũ của Thịnh Ngộ đã hiện ra ngay phía trước, vội hỏi thêm:
Cụ thể là gì?
Thịnh Gia Trạch:
Là những thứ phát sáng. Đèn, đèn pin, quần áo phát sáng, giày phát sáng, cái gì cũng được. Càng sáng càng tốt.
Còn gì nữa không?
Thịnh Gia Trạch:
Không có. Em ấy từ nhỏ đến lớn chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ có mỗi vấn đề này. Cứ tặng đèn cho em ấy để ngủ ngon hơn là được rồi.
Đoạn văn này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ. Lộ Dữ Chu liếc nhìn, tim đập thình thịch, vội vàng hỏi: "Vấn đề" là chỉ cái gì?
Nhắn xong, anh thấy câu hỏi vẫn chưa đủ rõ ràng, nên tiếp tục gõ thêm:
Có phải cậu ấy có điều gì kiêng kỵ không? Tôi biết cậu ấy sợ bóng tối, nhưng cậu ấy luôn không trả lời nghiêm túc.
Vừa gõ được nửa câu, còn chưa kịp gửi đi thì cánh cổng sắt màu xanh lá đã bị ai đó kéo ra.
Thịnh Ngộ vịn lấy khung cửa, mới vừa tắm xong làn da còn dính nước, trắng đến mức giống như một khối ngọc sáng trong.
Cậu ló đầu ra nhìn về phía sau Lộ Dữ Chu một cái, khó hiểu hỏi:
“Cách vài chục mét tôi đã thấy cậu rồi, sao đứng ngoài đây mãi không vào thế? Tưởng cậu còn đang đợi ai.”
Lộ Dữ Chu rũ mi mắt xuống, nhanh chóng nhét điện thoại cùng bàn tay vào túi, lòng bàn tay theo phản xạ xóa luôn khung tin nhắn vừa gõ. Đoạn văn dài lập tức biến mất.
“Không có gì, tôi quên mang chìa khóa.”
Thịnh Ngộ “ồ” một tiếng, quay đầu vào trong phòng:
“Lần sau gọi điện cho tôi, đừng đứng ngốc ngoài này.”
Lộ Dữ Chu đi theo phía sau bước vào nhà.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời như một bức tường xám sẫm, ánh sáng tuy chưa hoàn toàn tắt nhưng cũng chẳng còn mấy rực rỡ.
Tuy nhiên căn nhà cũ trước mắt đèn đuốc đã sáng trưng.
Hai phòng ngủ ở tầng hai, phòng khách, bếp và nhà tắm ở tầng một… Gần như toàn bộ căn nhà, trừ căn gác mái trên tầng ba không thuờng dùng tới mỗi ngày, chỉ cần chỗ đó lắp đèn thì đều bật lên.
—— ‘chỉ có mỗi vấn đề này’.
Câu nói của Thịnh Gia Trạch bất chợt vang lên trong đầu.
Lộ Dữ Chu đứng trước căn nhà sáng chói, cảm thấy vô cùng khó chịu.
-
Thịnh Gia Trạch là người không thể trông cậy.
Ông anh họ lớn vẫn sống theo lối sống ở Mỹ, múi giờ làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, một câu hỏi còn chưa kịp trả lời xong thì bên kia đã không liên lạc được nữa.
Sáng hôm sau, trước khi bước vào cổng trường, Lộ Dữ Chu còn cố tình mở khung trò chuyện ra xem. Những tin nhắn cuối cùng đều là anh hỏi, mà phía đối phương chẳng thèm phản hồi lấy một câu.
Trời cao báo ứng không chừa một ai.
“Cậu làm sao vậy?”
Sau tiết học đầu tiên, Hạ Dương đi lấy nước, ngang qua bàn Lộ Dữ Chu, thấy anh tâm sự nặng nề, dừng lại hỏi: “Muốn uống cà phê không? Tớ mới mua, thơm lắm đấy.”
Lộ Dữ Chu dùng một tay đỡ trán, khó mà nói được sắc mặt anh là lạnh lùng hay u ám, nhưng nhìn qua thì không tốt chút nào.
“Đợi chút,” anh còn chưa kịp đáp, Thịnh Ngộ phía trước đã lên tiếng, s* s**ng một bình nước khoáng rồi đặt lên bàn, mắt chẳng buồn ngẩng lên: “Pha giúp tớ một ly, cảm ơn.”
Hạ Dương là người nhiệt tình, sẵn lòng giúp đỡ, nhận bình nước rồi quay lại hỏi: “Còn cậu thì sao?”
Lộ Dữ Chu: “…Không cần.”
Hạ Dương không nói gì thêm.
Vài giây sau, Lộ Dữ Chu bỗng ngẩng đầu lên, phát hiện Hạ Dương vẫn đang đứng bên cạnh bàn mình, ánh mắt nhìn anh đầy ngờ vực như đang quan sát một kẻ b**n th**.
Lộ Dữ Chu: “…Có chuyện gì?”
Người trong cuộc là Thịnh Ngộ ngốc ra vài giây, cũng quay đầu lại, vẻ mặt ngờ vực:
“Cậu nhìn tôi làm gì?”
Bị hai người nhìn chằm chằm không chớp mắt, Lộ Dữ Chu:
“……”
Thôi vậy.
“Tôi không nhìn cậu, tôi đang suy nghĩ thôi.”
Mặc kệ hai người kia có tin hay không, Lộ Dữ Chu lôi một bình nước khoáng từ ngăn bàn ra, mặt lạnh đưa cho Hạ Dương, “Pha giúp một ly, cảm ơn.”
Tối nay có tiết của Lưu Dung, theo lý thì có thể không cần đi học buổi tối, nhưng không ai dám thật sự thử nghiệm cái lý thuyết đó.
Lớp học đến nửa chừng, Lưu Dung cho cả lớp một bài tập nâng cao.
Lộ Dữ Chu làm rất nhanh, ngẩng đầu lên thấy cả lớp đều đang cắm cúi giải đề trong đau khổ.
Trên bục không có ai, Lưu Dung chẳng biết đã đi đâu rồi.
Anh đẩy tờ giấy nháp ra, lấy bài tập của hai ngày gần đây lên, thời gian rảnh mấy hôm trước đều dùng để làm trước, lúc này lấy ra xem thì phát hiện đều đã làm xong cả.
Quay cây bút mấy vòng, giữa việc ôn lại bài cũ và luyện đề, Lộ Dữ Chu chọn lôi điện thoại ra.
Màn hình bật sáng không khiến ai chú ý.
Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, một tay đặt dưới mặt bàn, lòng bàn tay nhẹ vuốt lướt qua giao diện, trước tiên mở ứng dụng mua sắm, gõ từ khóa: đèn.
Ngay lúc đang lướt nửa chừng, Thịnh Gia Trạch cuối cùng cũng chịu xuất hiện sau bao lần gọi không được.
Thịnh Gia Trạch: Vừa mới tỉnh dậy.
Lộ Dữ Chu: “…”
Anh gần như theo phản xạ mà nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, không thấy giáo viên đâu, liền đổi sang tư thế che chắn hơn một chút, cúi đầu xem tin nhắn mới.
Thịnh Gia Trạch ngủ một giấc rất lâu, nhưng vừa tỉnh thì trả lời lại cực nhanh.
Trong vài giây phân tâm của Lộ Dữ Chu, khung chat đã nhảy thêm mấy dòng hồi âm:
Thịnh Gia Trạch: Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là một chút bóng ma tâm lý thôi.
Thịnh Gia Trạch: Thịnh gia dù sao cũng là hào môn, luôn có vài chuyện rắc rối xảy ra... Hình như là bảy hay tám năm trước gì đó, lúc ấy tiểu Ngộ mới chín tuổi, đeo cái cặp nhỏ đi học, tan học thì bị người ta bắt cóc.
Thịnh Gia Trạch: Lúc đó, việc quản lý trong nhà họ Thịnh hơi lỏng lẻo, có người giả mạo tài xế để đưa Tiểu Ngộ đi. Sau đó, những kẻ đó yêu cầu tiền chuộc từ nhà họ Thịnh. Chú hai lập tức báo cảnh sát. Vì sợ bị truy bắt, bọn chúng nhốt Tiểu Ngộ vào cốp xe suốt mười bốn tiếng đồng hồ, không hề dừng lại giữa đường.
Thịnh Gia Trạch: Em ấy bị nhốt trong cốp xe kín suốt mười bốn tiếng, sau khi được cứu về thì bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn). Gia đình đã liên hệ với rất nhiều bác sĩ tâm lý hàng đầu trong và ngoài nước, kết hợp trị liệu tâm lý suốt hai ba năm, miễn cưỡng mới giúp em ấy hồi phục phần nào.
Thịnh Gia Trạch: Tình trạng hiện tại thì anh không rõ lắm. Chính miệng em ấy nói là không còn sợ nữa, nhưng mấy năm nay anh chưa từng thấy em ấy đi chơi mấy chỗ như mật thất hay nhà ma. Anh đoán là chưa hoàn toàn ổn.
Thịnh Gia Trạch: Em cứ tặng cho em ấy cái đèn là được. Hai năm trước vào sinh nhật em ấy, bọn anh đều tặng đèn. Loại đèn đó xấu muốn chết, nhưng vừa bật lên thì sáng rực nguyên người, còn có loại bóng công suất cực lớn, bật phát là sáng rực cả căn phòng. Em ấy cực kỳ thích kiểu đó. Không biết là đứa ngốc nào tặng đầu tiên mà đến giờ vẫn còn được em ấy giữ kỹ trong két sắt như bảo vật.
…..
Lộ Dữ Chu cũng không rõ tâm trạng mình lúc đọc xong mấy dòng này là gì. Tóm lại suy nghĩ loạn cào cào. Đến khi đọc xong ngẩng đầu lên thì… chỗ ngồi phía trước trống không.
…?
Năm giác quan như bị chậm nửa nhịp, lúc này Lộ Dữ Chu mới nhận ra hình như đã tan học rồi. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, bạn học tụ tập từng nhóm nhỏ tán gẫu rôm rả.
Thái dương anh bắt đầu giật giật, nhét điện thoại vào hộc bàn, quay sang hỏi Hạ Dương – người đang vừa cười vừa đùa giỡn ở bên cạnh:
“Cậu ấy đâu rồi?”
“Ai cơ?” Hạ Dương theo ánh mắt anh liếc nhìn một cái.
“À, Thịnh Ngộ hả? Cậu ấy về rồi, sau không có tiết học nên thu dọn đồ rồi về luôn.”
Lộ Dữ Chu: ……???
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 31. Chuyện cũ.
Thịnh Gia Trạch: …?
Thịnh Gia Trạch: Đây là trọng điểm à?
Xe buýt bất ngờ phanh gấp, đầu Thịnh Ngộ theo quán tính gục về phía trước, cậu mơ màng mở mắt, con ngươi đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đường nét cằm rõ ràng của Lộ Dữ Chu. Sau đó mới nhớ ra hôm nay không phải đi một mình, không cần lo sẽ ngủ quên trễ trạm.
“…Tới rồi à?” Thịnh Ngộ ngồi thẳng dậy, giọng khàn khàn hỏi.
Lộ Dữ Chu bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt liếc qua nhìn cậu một cái, ấn tắt màn hình điện thoại, nhấn vào chế độ im lặng, bình tĩnh đáp: “Còn hai trạm nữa.”
Thịnh Ngộ cúi đầu, hung hăng nhéo thịt mềm hai bên má cho tỉnh táo hơn.
Cậu vẫn còn ngái ngủ nên không nhận ra nét mặt người bên cạnh có chút kì lạ. Sau hồi hỏi đáp, cậu vừa ngáp vừa lấy điện thoại ra, tùy tiện tìm nhóm chat để tám chuyện.
Sương mù làm mờ tầm nhìn qua cửa kính, Thịnh Ngộ không để ý thấy, Lộ Dữ Chu từ đầu tới cuối đều nghiêng đầu về phía cậu, ánh mắt buông nhẹ chuyên chú nhìn cậu.
Nhà cũ và sòng bạc nằm ở hai hướng khác nhau. Đến giao lộ gần ngõ Hỉ Thước, hai người tách đường ai nấy đi.
Thịnh Ngộ tán gẫu một lúc thì thấy chán, vừa xuống xe đã tắt điện thoại nhét lại vào túi, nhìn về phía cuối hẽm rồi quay sang Lộ Dữ Chu nói:
“Tối nay cậu có việc gì không? Nếu không thì qua nhà tôi làm bài tập chung nhé?”
Trạm dừng ở hẽm Hỉ Thước không có ghế ngồi, chỉ dựng mỗi một cột mốc lẻ loi. Lộ Dữ Chu đứng cạnh đó, ánh hoàng hôn kéo dài bóng anh thành một đường thẳng tắp như cây cột.
Hôm nay anh nói chuyện rất ít, nghe Thịnh Ngộ hỏi cũng chỉ đáp:
“Bảy giờ rưỡi tôi qua.”
Thịnh Ngộ gật đầu, vừa mới bước được một bước thì đột nhiên thấy có gì đó không đúng, cậu xoay người quay lại, cúi đầu đi về phía sau.
Lộ Dữ Chu thấy cậu như ruồi không đầu đi tới đi lui:
“Làm gì vậy?”
Thịnh Ngộ:
“Không có gì, cảm thấy cậu hôm nay hơi lạ, nhưng mà đầu tôi đau quá, để tôi suy nghĩ thêm chút nữa.”
Cậu cứ thế cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, vẻ mặt nhăn nhó bối rối, trông như quả cam héo nhăn nheo.
Lộ Dữ Chu: “…… Có khi vấn đề không phải ở đầu cậu, đừng làm khó nó.”
Thịnh Ngộ: “……”
Tìm thấy rồi.
“Cậu hôm nay nói ít quá, cũng chẳng cãi nhau với tôi câu nào, tôi thấy hơi lạ……” Thịnh Ngộ túm tóc sau gáy, cố ép mình tỉnh táo lại bằng chút đau đớn.
“Chẳng biết mình đang nói gì nữa, chắc là tôi vẫn chưa tỉnh ngủ.”
Tuy Lộ Dữ Chu kiệm lời, nhưng lại là kiểu người hiếm gặp vì tính cách khá hung hăng, có chuyện gì cũng phải châm chọc đôi câu.
Song từ lúc Thịnh Ngộ tỉnh dậy trên xe đến giờ, hoàn toàn không nghe thấy anh nói chuyện móc mỉa như vậy. Dù cậu nói gì, đối phương cũng chỉ điềm đạm đáp lại.
Như thể có vị thần nào đó đã hoán đổi người này vậy.
“Thôi tôi đi đây…… 7 rưỡi nhớ đến đấy, không thì tôi chết cho cậu xem.”
Không nghĩ nhiều nữa, Thịnh Ngộ vẫy vẫy tay, chạy chậm mấy bước sang đường, cái cặp sau lưng lắc lư theo từng bước nhảy nhẹ nhàng và hơi bất cẩn của cậu.
Ngay lúc chân sắp bước vô hẻm nhỏ, điện thoại trong túi vang lên. Rút ra nhìn thì thấy Lộ Dữ Chu gọi đến, trong khi hai người còn chưa cách nhau tới 10 mét. Vậy mà anh vẫn thừa hơi gọi điện.
Thịnh Ngộ cầm điện thoại quay đầu lại, có vẻ đối phương không nghĩ là mình sẽ bắt máy thật. Câu đầu tiên vang lên là:
“Sao cậu lại để chuông?”
“……”
Cách một con đường, Thịnh Ngộ đứng ở đầu hẻm nhìn sang bên kia, ánh nắng chiều vẫn còn rực rỡ, mặt đất óng ánh vàng kim. Lộ Dữ Chu đứng yên tại chỗ, sườn mặt lặng yên đổ bóng xuống một khoảng ấm áp, khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc của anh.
Thịnh Ngộ giơ tay vẫy từ xa, tức tối nói vào micro:
“Tan học rồi, dĩ nhiên là phải bật lại âm thanh chứ, cậu gọi làm gì vậy? Còn chuyện gì nữa sao?”
Dường như đang cân nhắc câu chữ, một lúc sau, trong điện thoại chỉ còn tiếng thở khẽ khàng.
Ngay khoảnh khắc đó, ống nghe truyền tới vài tiếng mơ hồ.
Không giống giọng bình thường của Lộ Dữ Chu cho lắm, âm cuối được kéo dài, giọng nói khẽ khàng như thì thầm bên tai.
“……Cảm ơn.”
Thịnh Ngộ nghe rõ câu kia, sững sờ mất vài giây.
Đây là... vì cái gì?
Não bộ cậu vận hành với tốc độ cao, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu được lời đó.
Cậu nhìn sang phía bên kia đường, nơi Lộ Dữ Chu đang đứng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng chần chừ mở miệng:
“Cậu nói cảm ơn... là vì tôi đã quẹt thẻ giúp cậu lên xe buýt à?”
Lộ Dữ Chu: “……”
-
Dù không có câu trả lời rõ ràng, nhưng trong lòng Lộ Dữ Chu đã gần như chắc chắn đến bảy, tám phần.
So với anh, Thịnh Gia Trạch đầu óc còn kém hơn một bậc, gửi liền mấy tin nhắn tới:
Tại sao lại là Tiểu Ngộ nói gì đó chứ?
Chú hai bảo anh phải tìm hiểu kỹ kế hoạch của em về tương lai và thái độ đối với nhà họ Thịnh, còn lại thì không nói thêm gì...
Em và Tiểu Ngộ quan hệ tốt lắm à?
Lạ thật, sao hai người lại đi theo hướng đó được...
Ông anh họ này nhiều lời không ai bằng, chủ đề thì bay nhảy lung tung. Lộ Dữ Chu cũng không định trả lời hết từng cái một.
Ăn tối đơn giản xong, anh ném bộ đồng phục đi học vào máy giặt. Khi cầm sách ra khỏi nhà, anh vô tình nhìn thấy tin nhắn cuối cùng.
Đứng trước cửa sòng bạc, anh hạ mí mắt xuống, nghĩ ngợi một lát rồi tự nhiên hỏi.
Hướng nào?
Dì ở tầng một đang thu dọn phòng cờ, nghe thấy tiếng cửa mở liền ló đầu ra nhìn:
“Lại sang nhà bạn học à? Gần đây nhiều bài tập vậy sao? Nhớ về sớm đó, dì để cửa cho.”
Lộ Dữ Chu gật đầu: “Vâng.”
Hạ Dương mới tắm xong chạy ra, tóc còn ướt sũng, bám vào lan can mà tròn mắt nhìn anh, không thể tin được:
“Cậu lại ra ngoài nữa á?! Bạn học là ai vậy? Nam hay nữ thế? Không phải cậu để ý người ta rồi chứ ——”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì đã bị dì ném cho một cái khăn lau vào mặt, nghiêm mặt quát:
“Lo cho bản thân con trước đi! Học kỳ sau mà bị đá khỏi lớp thực nghiệm thì coi bà đây đánh gãy chân mày đó!”
Hạ Dương rụt đầu lại, chui về tầng trên. Trong cầu thang vẫn còn văng vẳng tiếng cậu ta làu bàu:
“Có ngày tôi sẽ bắt được bằng chứng hai người hẹn hò cho xem…”
Lộ Dữ Chu bước đi trong con hẻm Hỉ Thước, bầu trời trên cao xanh đậm như ngọc thạch, mấy căn nhà trệt thấp thoáng trong ánh sáng mờ, phía trước vẫn còn nhìn thấy được một chút sáng mờ.
Anh tiếp tục kéo xuống đoạn tin nhắn kế của Thịnh Gia Trạch:
Anh tưởng hai đứa sẽ có chút phản ứng gì cơ, dù sao thì… Haizz, sớm nói thì tốt rồi. Biết trước hai người thân thiết vậy, anh đã hỏi thẳng Tiểu Ngộ, em ấy dễ nói chuyện hơn em nhiều.
Lộ Dữ Chu tiếp tục lướt xuống, nhưng không còn thấy tin nhắn nào khác nữa.
Anh cúi đầu bước đi, nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, đột nhiên hỏi:
Anh và cậu ấy lớn lên cùng nhau à?
Thịnh Gia Trạch:
Không hẳn. Anh ra nước ngoài khá sớm, nhưng trong thế hệ này của nhà họ Thịnh, chắc là gần gũi với em ấy nhất.
Lộ Dữ Chu:Cậu ấy thích gì?
Thịnh Gia Trạch:
Thích gì à… Ơ? Sao em nói chuyện lúc nào cũng như vậy?
Lộ Dữ Chu:
Như vậy là sao?
Thịnh Gia Trạch:
Bất ngờ, đột ngột, không đầu không đuôi.
Đây gọi là đi thẳng vào trọng điểm.
Lộ Dữ Chu:
Anh không biết à?
Thịnh Gia Trạch:
Anh tất nhiên là biết rồi. Hồi nhỏ em ấy tè dầm lên giường anh mấy lần vẫn còn nhớ rõ. Nhưng em phải nói trước là định làm gì đã.
Lộ Dữ Chu:
Muốn tặng quà.
Thịnh Gia Trạch:
Quà gì?
Lộ Dữ Chu:
Anh đọc lại mấy đoạn trước vài lần, sắp xếp lại một lượt rồi ghi nhớ giúp tôi đi.
Thịnh Gia Trạch:
… Cậu cần son dưỡng môi không? Anh có một lọ 502 ở đây, lấy mà dùng, có nhiều lắm, khỏi cảm ơn.
Nói là nói vậy, Thịnh Gia Trạch cuối cùng vẫn trả lời cho anh:
Em ấy thích đồ vật sáng sủa.
Lộ Dữ Chu nhíu mày. Đây là sở thích gì vậy?
Anh ngẩng đầu nhìn, thấy căn nhà cũ của Thịnh Ngộ đã hiện ra ngay phía trước, vội hỏi thêm:
Cụ thể là gì?
Thịnh Gia Trạch:
Là những thứ phát sáng. Đèn, đèn pin, quần áo phát sáng, giày phát sáng, cái gì cũng được. Càng sáng càng tốt.
Còn gì nữa không?
Thịnh Gia Trạch:
Không có. Em ấy từ nhỏ đến lớn chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ có mỗi vấn đề này. Cứ tặng đèn cho em ấy để ngủ ngon hơn là được rồi.
Đoạn văn này thật sự khiến người ta phải suy nghĩ. Lộ Dữ Chu liếc nhìn, tim đập thình thịch, vội vàng hỏi: "Vấn đề" là chỉ cái gì?
Nhắn xong, anh thấy câu hỏi vẫn chưa đủ rõ ràng, nên tiếp tục gõ thêm:
Có phải cậu ấy có điều gì kiêng kỵ không? Tôi biết cậu ấy sợ bóng tối, nhưng cậu ấy luôn không trả lời nghiêm túc.
Vừa gõ được nửa câu, còn chưa kịp gửi đi thì cánh cổng sắt màu xanh lá đã bị ai đó kéo ra.
Thịnh Ngộ vịn lấy khung cửa, mới vừa tắm xong làn da còn dính nước, trắng đến mức giống như một khối ngọc sáng trong.
Cậu ló đầu ra nhìn về phía sau Lộ Dữ Chu một cái, khó hiểu hỏi:
“Cách vài chục mét tôi đã thấy cậu rồi, sao đứng ngoài đây mãi không vào thế? Tưởng cậu còn đang đợi ai.”
Lộ Dữ Chu rũ mi mắt xuống, nhanh chóng nhét điện thoại cùng bàn tay vào túi, lòng bàn tay theo phản xạ xóa luôn khung tin nhắn vừa gõ. Đoạn văn dài lập tức biến mất.
“Không có gì, tôi quên mang chìa khóa.”
Thịnh Ngộ “ồ” một tiếng, quay đầu vào trong phòng:
“Lần sau gọi điện cho tôi, đừng đứng ngốc ngoài này.”
Lộ Dữ Chu đi theo phía sau bước vào nhà.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời như một bức tường xám sẫm, ánh sáng tuy chưa hoàn toàn tắt nhưng cũng chẳng còn mấy rực rỡ.
Tuy nhiên căn nhà cũ trước mắt đèn đuốc đã sáng trưng.
Hai phòng ngủ ở tầng hai, phòng khách, bếp và nhà tắm ở tầng một… Gần như toàn bộ căn nhà, trừ căn gác mái trên tầng ba không thuờng dùng tới mỗi ngày, chỉ cần chỗ đó lắp đèn thì đều bật lên.
—— ‘chỉ có mỗi vấn đề này’.
Câu nói của Thịnh Gia Trạch bất chợt vang lên trong đầu.
Lộ Dữ Chu đứng trước căn nhà sáng chói, cảm thấy vô cùng khó chịu.
-
Thịnh Gia Trạch là người không thể trông cậy.
Ông anh họ lớn vẫn sống theo lối sống ở Mỹ, múi giờ làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, một câu hỏi còn chưa kịp trả lời xong thì bên kia đã không liên lạc được nữa.
Sáng hôm sau, trước khi bước vào cổng trường, Lộ Dữ Chu còn cố tình mở khung trò chuyện ra xem. Những tin nhắn cuối cùng đều là anh hỏi, mà phía đối phương chẳng thèm phản hồi lấy một câu.
Trời cao báo ứng không chừa một ai.
“Cậu làm sao vậy?”
Sau tiết học đầu tiên, Hạ Dương đi lấy nước, ngang qua bàn Lộ Dữ Chu, thấy anh tâm sự nặng nề, dừng lại hỏi: “Muốn uống cà phê không? Tớ mới mua, thơm lắm đấy.”
Lộ Dữ Chu dùng một tay đỡ trán, khó mà nói được sắc mặt anh là lạnh lùng hay u ám, nhưng nhìn qua thì không tốt chút nào.
“Đợi chút,” anh còn chưa kịp đáp, Thịnh Ngộ phía trước đã lên tiếng, s* s**ng một bình nước khoáng rồi đặt lên bàn, mắt chẳng buồn ngẩng lên: “Pha giúp tớ một ly, cảm ơn.”
Hạ Dương là người nhiệt tình, sẵn lòng giúp đỡ, nhận bình nước rồi quay lại hỏi: “Còn cậu thì sao?”
Lộ Dữ Chu: “…Không cần.”
Hạ Dương không nói gì thêm.
Vài giây sau, Lộ Dữ Chu bỗng ngẩng đầu lên, phát hiện Hạ Dương vẫn đang đứng bên cạnh bàn mình, ánh mắt nhìn anh đầy ngờ vực như đang quan sát một kẻ b**n th**.
Lộ Dữ Chu: “…Có chuyện gì?”
Người trong cuộc là Thịnh Ngộ ngốc ra vài giây, cũng quay đầu lại, vẻ mặt ngờ vực:
“Cậu nhìn tôi làm gì?”
Bị hai người nhìn chằm chằm không chớp mắt, Lộ Dữ Chu:
“……”
Thôi vậy.
“Tôi không nhìn cậu, tôi đang suy nghĩ thôi.”
Mặc kệ hai người kia có tin hay không, Lộ Dữ Chu lôi một bình nước khoáng từ ngăn bàn ra, mặt lạnh đưa cho Hạ Dương, “Pha giúp một ly, cảm ơn.”
Tối nay có tiết của Lưu Dung, theo lý thì có thể không cần đi học buổi tối, nhưng không ai dám thật sự thử nghiệm cái lý thuyết đó.
Lớp học đến nửa chừng, Lưu Dung cho cả lớp một bài tập nâng cao.
Lộ Dữ Chu làm rất nhanh, ngẩng đầu lên thấy cả lớp đều đang cắm cúi giải đề trong đau khổ.
Trên bục không có ai, Lưu Dung chẳng biết đã đi đâu rồi.
Anh đẩy tờ giấy nháp ra, lấy bài tập của hai ngày gần đây lên, thời gian rảnh mấy hôm trước đều dùng để làm trước, lúc này lấy ra xem thì phát hiện đều đã làm xong cả.
Quay cây bút mấy vòng, giữa việc ôn lại bài cũ và luyện đề, Lộ Dữ Chu chọn lôi điện thoại ra.
Màn hình bật sáng không khiến ai chú ý.
Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, một tay đặt dưới mặt bàn, lòng bàn tay nhẹ vuốt lướt qua giao diện, trước tiên mở ứng dụng mua sắm, gõ từ khóa: đèn.
Ngay lúc đang lướt nửa chừng, Thịnh Gia Trạch cuối cùng cũng chịu xuất hiện sau bao lần gọi không được.
Thịnh Gia Trạch: Vừa mới tỉnh dậy.
Lộ Dữ Chu: “…”
Anh gần như theo phản xạ mà nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, không thấy giáo viên đâu, liền đổi sang tư thế che chắn hơn một chút, cúi đầu xem tin nhắn mới.
Thịnh Gia Trạch ngủ một giấc rất lâu, nhưng vừa tỉnh thì trả lời lại cực nhanh.
Trong vài giây phân tâm của Lộ Dữ Chu, khung chat đã nhảy thêm mấy dòng hồi âm:
Thịnh Gia Trạch: Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là một chút bóng ma tâm lý thôi.
Thịnh Gia Trạch: Thịnh gia dù sao cũng là hào môn, luôn có vài chuyện rắc rối xảy ra... Hình như là bảy hay tám năm trước gì đó, lúc ấy tiểu Ngộ mới chín tuổi, đeo cái cặp nhỏ đi học, tan học thì bị người ta bắt cóc.
Thịnh Gia Trạch: Lúc đó, việc quản lý trong nhà họ Thịnh hơi lỏng lẻo, có người giả mạo tài xế để đưa Tiểu Ngộ đi. Sau đó, những kẻ đó yêu cầu tiền chuộc từ nhà họ Thịnh. Chú hai lập tức báo cảnh sát. Vì sợ bị truy bắt, bọn chúng nhốt Tiểu Ngộ vào cốp xe suốt mười bốn tiếng đồng hồ, không hề dừng lại giữa đường.
Thịnh Gia Trạch: Em ấy bị nhốt trong cốp xe kín suốt mười bốn tiếng, sau khi được cứu về thì bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn). Gia đình đã liên hệ với rất nhiều bác sĩ tâm lý hàng đầu trong và ngoài nước, kết hợp trị liệu tâm lý suốt hai ba năm, miễn cưỡng mới giúp em ấy hồi phục phần nào.
Thịnh Gia Trạch: Tình trạng hiện tại thì anh không rõ lắm. Chính miệng em ấy nói là không còn sợ nữa, nhưng mấy năm nay anh chưa từng thấy em ấy đi chơi mấy chỗ như mật thất hay nhà ma. Anh đoán là chưa hoàn toàn ổn.
Thịnh Gia Trạch: Em cứ tặng cho em ấy cái đèn là được. Hai năm trước vào sinh nhật em ấy, bọn anh đều tặng đèn. Loại đèn đó xấu muốn chết, nhưng vừa bật lên thì sáng rực nguyên người, còn có loại bóng công suất cực lớn, bật phát là sáng rực cả căn phòng. Em ấy cực kỳ thích kiểu đó. Không biết là đứa ngốc nào tặng đầu tiên mà đến giờ vẫn còn được em ấy giữ kỹ trong két sắt như bảo vật.
…..
Lộ Dữ Chu cũng không rõ tâm trạng mình lúc đọc xong mấy dòng này là gì. Tóm lại suy nghĩ loạn cào cào. Đến khi đọc xong ngẩng đầu lên thì… chỗ ngồi phía trước trống không.
…?
Năm giác quan như bị chậm nửa nhịp, lúc này Lộ Dữ Chu mới nhận ra hình như đã tan học rồi. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, bạn học tụ tập từng nhóm nhỏ tán gẫu rôm rả.
Thái dương anh bắt đầu giật giật, nhét điện thoại vào hộc bàn, quay sang hỏi Hạ Dương – người đang vừa cười vừa đùa giỡn ở bên cạnh:
“Cậu ấy đâu rồi?”
“Ai cơ?” Hạ Dương theo ánh mắt anh liếc nhìn một cái.
“À, Thịnh Ngộ hả? Cậu ấy về rồi, sau không có tiết học nên thu dọn đồ rồi về luôn.”
Lộ Dữ Chu: ……???
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 32: Chuyện cũ.
10.0/10 từ 50 lượt.