Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 33: Huề nhau.

139@-

Thịnh Ngộ lo lỡ chuyến xe buýt cuối cùng nên quyết định rời đi trước.


Trường Nhất Trung không nằm ở khu vực sầm uất, đến tối rất khó bắt xe. Dĩ nhiên, cậu cũng không muốn ngồi nhờ xe đạp của Lộ Dữ Chu nữa, ngồi một lần, mông đau ba ngày.


Muốn thoải mái về nhà vậy chỉ còn cách rời đi sớm.


Xe buýt dừng ở trước trạm, trong lùm cây tiếng ve kêu rì rầm.


Thịnh Ngộ xuống xe, gió đêm oi bức ập tới khiến chút hơi mát còn sót lại từ máy lạnh tan biến thành hư không.


Rất nhanh, mồ hôi đã lấm tấm đầy người. Cậu băng qua đường, vào cửa hàng tiện lợi đối diện mua một chai nước đá, vừa uống vừa đi vào hẻm nhỏ.


Tuy không ngồi lại lớp học buổi tối, nhưng việc học hành khổ cực thì vẫn không thể trốn tránh. Vài bóng đèn đường lưa thưa hắt ánh sáng vàng mờ nhạt xuống con đường phía trước. Thịnh Ngộ cúi đầu mở khóa bài học trực tuyến.


Trên màn hình là một thầy giáo trung niên đang giảng bài, giọng phát âm không rõ ràng lắm. Thịnh Ngộ thuận tay lấy tai nghe Bluetooth trong cặp sách, nhét vào vành tai, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào nội dung trình chiếu trong bài giảng, ánh sáng lạnh phản chiếu lên gương mặt chuyên chú.


Cậu không cần ngẩng đầu nhìn đoạn đường này, vì nó đã quá quen thuộc với cậu, nhắm mắt cũng biết phải đi thế nào.


Bài học chuyển sang điểm kiến thức nhỏ thứ hai thì ánh sáng xung quanh bỗng chốc tối sầm lại.


Thịnh Ngộ biết rất rõ, lại đến khoảnh khắc kinh hồn táng đảm mỗi đêm của cậu rồi. Cậu không ngẩng đầu lên. Thời điểm này càng nhìn càng thấy sợ, đưa tay kéo khóa ngăn bên của cặp sách, lục tìm chiếc đèn pin mang theo bên người.


Chưa tới nửa phút, cậu đã kéo lại ngăn khóa lên một cách bình tĩnh, đèn pin đã biến mất.


Thông thường, đèn pin được cậu để ở ngăn chính để tiện sử dụng. Nhưng không phải lúc nào cũng thuận lợi, thỉnh thoảng vào đúng lúc cần thiết nhất lại xảy ra chuyện bất ngờ —- như hôm nay dây cột rơi mất.


Chết mất thôi.


Cái đèn pin đó cứ như có suy nghĩ riêng vậy.


Cậu giơ tay tắt tai nghe, kết thúc bài học trực tuyến, bật đèn pin điện thoại, sau đó thành thạo mở một bản chiến ca mạnh mẽ để tiếp thêm can đảm cho bản thân.


Có lẽ vì đã đi con đường này quá nhiều lần, nên lần này cậu không thấy hoảng sợ như trước nữa. Thậm chí còn đủ bình tĩnh để tự trêu chọc bản thân. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, thoáng thấy những khung cửa sổ đen ngòm hai bên đường, tim cậu khẽ giật thót, nhưng cũng nhanh chóng bình ổn lại.


Không đến hai phút nữa là vượt qua con hẻm này rồi.


Thịnh Ngộ có kinh nghiệm, sau khi mở bài hát liền mở nhóm học tập lớp ra để phân tán sự chú ý của mình.


Trong nhóm lúc này đang bàn luận về đề mở rộng của buổi tối hôm nay. Lưu Dung mới chỉ đưa ra đề bài, vẫn chưa giảng giải gì, thế là một đám học giỏi thi nhau đưa ra mấy chục đáp án khác nhau, tranh luận sôi nổi đến mức khiến người ta hoa cả mắt.


Khi Thịnh Ngộ bấm vào nhóm, cả khung chat đang rộn ràng tìm đại diện môn toán.


Hạ Dương: @Lộ Dữ Chu, cậu làm xong chưa vậy?!


Nhóm học vốn đã sôi động sẵn, có Hạ Dương mở màn thì bên dưới lập tức sao chép lại câu ấy, kéo theo một hàng dài tin nhắn y hệt, đội hình ngay ngắn chỉnh tề như duyệt binh.


Thịnh Ngộ nhân cơ hội góp vui, cũng bấm gửi một cái +1.


Thịnh Ngộ: @Lộ Dữ Chu, cậu làm xong chưa vậy?!


Cậu chỉ là muốn góp chút náo nhiệt, nào ngờ ngay giây tiếp theo tin nhắn được gửi đi, một thông báo tin nhắn riêng từ Lộ Dữ Chu bật lên ở giao diện phía trên.



Lộ Dữ Chu: Tôi mang đèn pin đến cho cậu.


Thịnh Ngộ ngẩn người, bước chân lập tức dừng lại.


Do quá tập trung bước đi, cậu không để ý những thay đổi nhỏ xung quanh. Đến lúc này mới phát hiện ngoài ánh sáng mờ ảo phát ra từ điện thoại trong tay mình, còn có một nguồn sáng khác – ánh sáng ấy rọi ngay dưới chân cậu, lan ra xung quanh một khoảng lớn, soi rõ cả con hẻm tối như thể đang là ban ngày.


Thịnh Ngộ đứng đó một lúc lâu không động đậy, đầu óc có phần đơ cứng. Một lúc sau mới ngẩng đầu, theo bản năng nhìn về phía trước con hẻm.


Nguồn sáng kia cũng theo đó nâng lên, rọi đúng vào hướng ánh mắt cậu nhìn, kéo dài theo con đường phía xa.


“……”


Cuối cùng Thịnh Ngộ cũng hiểu ý của câu nói khó hiểu kia. Cậu quay đầu nhìn lại, ở cuối con hẻm là một bóng người cao gầy đang đứng đó, anh không mang cặp sách, vai rộng, dáng người thẳng tắp trong bộ đồng phục mùa hè rộng rãi.


Chỉ mất khoảng hai giây suy nghĩ, Lộ Dữ Chu đã cầm đèn pin đi tới trước mặt cậu.


“Không đi nữa à?”


Người kia hạ thấp đèn pin trong tay, thản nhiên hỏi.


Thịnh Ngộ chưa nghe rõ, vội tháo tai nghe bluetooth xuống. Trong tai vẫn còn vang vọng giai điệu sục sôi của bài ca chiến đấu. Cậu hỏi lại:


“Sao cậu lại tới đây?”


“Đem đèn pin cho cậu.” Lộ Dữ Chu tự nhiên đáp lại.


Câu này Thịnh Ngộ nghe rất rõ, không chỉ là nghe thấy, mà còn nhạy bén nhận ra được sự ngắt quãng rất nhỏ trong nhịp thở của đối phương.


“Cậu chạy tới à?” 


Thịnh Ngộ dò xét nhìn ra sau lưng anh.


“Vậy xe của cậu đâu?”


“Tôi bắt taxi đến, không đạp xe.”


Lộ Dữ Chu quay mặt sang chỗ khác. Trong ánh sáng lờ mờ, tóc anh có chút rối, mấy sợi dính vào thái dương, sau gáy ướt đẫm mồ hôi lấp lánh. Yết hầu khẽ động, một giọt mồ hôi theo đường cong nơi cổ trượt xuống, rơi vào trong lớp cổ áo rộng mở.


“...Ừ.” Thịnh Ngộ cụp mắt, nét mặt đờ đẫn. Trong lòng cậu cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù đầu óc đã phân tích ra đáp án hợp lý nhất, nhưng thế nào cũng không thể mở miệng xác nhận.


Lộ Dữ Chu cúp học tự học buổi tối, chỉ để đưa cậu một cái đèn pin...?


Gặp ma rồi.


Hoặc là cậu, hoặc là Lộ Dữ Chu, nhất định một trong hai người phát điên rồi .


Bên cạnh có người, Thịnh Ngộ tắt bài chiến ca đang bật, tháo tai nghe ra nhét vào cặp.


Con hẻm vắng lặng, tĩnh mịch, hai người sóng vai cùng bước đi. Chiếc đèn pin vẫn trong tay Lộ Dữ Chu, ánh sáng trắng kéo dài thành một vệt thẳng tắp.


Thịnh Ngộ không thích sự im lặng này, phải tìm đại một chủ đề:


“Đèn pin sao lại ở chỗ cậu? Bảo sao tôi tìm mãi không thấy.”



Anh thường xuyên đổ mồ hôi, nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Ngộ thấy anh nhếch nhác như vậy. Áo đồng phục phía sau ướt sũng, tóc ướt dính vào trán, đến cả lông mi cũng đọng mồ hôi, cứ như vừa từ trong nước bước ra.


“Không phải ở chỗ tôi, nó ở trong hộc bàn cậu.”


Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống. Giọt mồ hôi rơi từ hàng mi, như một giọt nước mắt:


“Vô tình thấy, nhớ ra cậu sợ bóng tối... nên tôi đem tới cho cậu.”


“Ừm.” Thịnh Ngộ đáp lời.


Chuyện này rõ ràng cực kỳ ngốc nghếch, nhưng kỳ lạ thay, từ miệng Lộ Dữ Chu lại không nghe ra chút giễu cợt nào. Trong chốc lát, cậu không biết nên đáp lại ra sao, đành khô khốc gật đầu cho qua.


Lộ Dữ Chu cũng không nói thêm gì nữa.


Thịnh Ngộ đến giờ vẫn chưa sửa thói quen tùy tiện của mình.


Lúc mọi người đều rời đi, đèn pin bị để lại trong hộc bàn. Một vài bạn học ngồi hàng sau đùa nghịch, không cẩn thận làm nó rơi ra ngoài.


Lộ Dữ Chu lúc ấy đang lơ đãng làm bài, vừa ngẩng đầu thì thấy chiếc đèn pin quen thuộc lăn đến dưới chân mình, đầu anh lập tức có tiếng nổ vang ong ong.


Gần đây anh thường hành động mà không rõ vì sao, luôn chỉ kịp nhận ra khi sự việc đã xong. Rõ ràng Thịnh Gia Trạch từng nói, vấn đề sợ bóng tối của Thịnh Ngộ đã đỡ được bảy tám phần rồi.


Nhưng đến khi anh hồi thần lại, bản thân từ lúc nào đã cầm lấy đèn pin, lao ra khỏi phòng học – thậm chí còn chẳng mang theo cặp sách.


“Thật ra tôi không sợ lắm đâu, chỉ là một chút… cũng không cần phải làm quá lên như thế……” Thịnh Ngộ cười hai tiếng, cố tỏ ra thoải mái.


“À đúng rồi, cậu có muốn ăn kem không? Tôi mua rất nhiều kem, lát nữa có thể ăn cùng nhau.”


Lộ Dữ Chu ngước mắt nhìn cậu, hàng lông mi ướt nước trở nên đặc biệt đen, ánh nhìn đó mang theo một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời.


“Đưa tay cho tôi.” Lộ Dữ Chu nói.


Thịnh Ngộ: “Hả?”


Lộ Dữ Chu: “Giơ tay lên.”


Thịnh Ngộ chớp mắt, còn chưa kịp hỏi lý do thì tay đã bị đối phương nắm lấy.


Lòng bàn tay có chút ngứa, cậu cúi đầu nhìn thấy Lộ Dữ Chu đang mở nhẹ từng ngón tay đang hơi co lại, để lòng bàn tay đầy mồ hôi của cậu lộ ra dưới ánh sáng.


Dường như để nhấn mạnh thêm, mấy ngón tay của người kia còn khẽ vòng qua, nhấn nhẹ một cái vào giữa lòng bàn tay cậu.


Thịnh Ngộ nghe thấy Lộ Dữ Chu nói: “Thịnh Ngộ, lòng bàn tay cậu ướt rồi.”


Thịnh Ngộ: “……”


“‘Không sợ lắm’ không có nghĩa là không sợ. Là vì nhiều lý do khác nhau mà cố tỏ ra không sợ thôi.”


 Giọng của Lộ Dữ Chu ở rất gần, anh vừa chạy xong cả người nóng rực, hormone thiếu niên bao trùm xung quanh, khiến đầu óc Thịnh Ngộ choáng váng. 


“Thịnh Ngộ, sợ hãi không phải điều đáng xấu hổ.”


Cậu lập tức cứng người lại, như thể bí mật bị người khác bóc trần, cậu giữ nguyên tư thế, không dám ngẩng đầu.



Trông Thịnh Ngộ như một tượng điêu khắc, nhưng thật ra vẫn kéo đi được.


Lộ Dữ Chu kéo nhẹ một cái, cậu bước theo một bước.


Hai người cứ thế đi được một đoạn, Thịnh Ngộ bỗng nhiên buồn bực nói: 


“Cậu biết chuyện tôi bị bắt cóc hồi nhỏ rồi đúng không?”


Lộ Dữ Chu: “Ừ.”


Thịnh Ngộ thở dài: “Tôi không cảm thấy xấu hổ gì cả, chỉ là nếu kể ra lại giống như đang than khổ vậy, tôi lười nói. Tôi sợ người khác cho rằng mình đang giả vờ đáng thương…”


Lộ Dữ Chu: “Tôi không nghĩ vậy.”


Thịnh Ngộ chép miệng, giọng nói khô khốc: “À… thế thì cậu đúng là người tốt…”


Lộ Dữ Chu chẳng buồn phản ứng câu nói vô nghĩa đó.


Thịnh Ngộ nhìn vào sau gáy anh, chỗ tóc ướt đẫm vì mồ hôi, bỗng như hiểu ra điều gì: “Cậu biết chuyện này nên mới chạy tới đưa đèn pin cho tôi đúng không? Tôi nói rồi mà, bình thường cậu đâu có rảnh rỗi thế, sợ bóng tối mà thôi, cũng đâu phải trẻ con, cậu còn chạy…”


Lộ Dữ Chu: “Nếu cậu còn mạnh miệng nữa thì tôi tịch thu đèn pin đấy.”


Thịnh Ngộ nói: “Tôi không phải loại người hay ngạc nhiên trước mấy chuyện kỳ lạ đâu, thật đấy, cảm ơn cậu, người tốt.”


Quãng đường này không dài, hai người chỉ nán lại trò chuyện một lúc, nhưng chỉ cần còn bước đi, sớm muộn gì cũng sẽ đến đích.


Cổng căn nhà cũ treo dàn hoa cẩm tú cầu hiện ngay trước mắt.


Lộ Dữ Chu bất chợt mở miệng: “Thịnh Ngộ, cậu có muốn đi dạo một chút không?”


Thịnh Ngộ: “?”


Tay của Thịnh Ngộ vẫn đang bị Lộ Dữ Chu nắm chặt, cứ thế đi cùng nhau một đoạn đường, chẳng ai cảm thấy điều gì bất thường.


Hai người dừng chân dưới ngọn đèn đường. Ánh sáng dịu dàng đổ lên gương mặt của họ. Lộ Dữ Chu hơi kéo nhẹ, Thịnh Ngộ bị lực kéo khẽ nghiêng người về phía anh một bước.


“Đi dạo một chút đi, trò chuyện vài chuyện cũ.” Lộ Dữ Chu mím môi, thần sắc có chút mất tự nhiên, hơi quay mặt đi.


“Cậu kể một chuyện, tôi kể một chuyện, coi như trao đổi.”


Thịnh Ngộ sững sờ: “Vì sao phải nói mấy chuyện đó?”


Vì sao ư?


Có lẽ là bởi vì cậu luôn xem nhẹ chính mình.


“Cậu và Hạ Dương từng nói về chuyện hồi nhỏ của tôi đúng không? Còn cả mấy chuyện khó khăn trước kia.”


Thịnh Ngộ sực nhớ ra, quả thật từng có chuyện này, mắt lập tức trợn to, giơ ba ngón tay lên thề thốt:


“Không phải tôi hỏi đâu, là Hạ Dương! Cậu ấy tự nói ——”


Lộ Dữ Chu hỏi: “Lúc đó cậu nghĩ gì?”



“Có phải cậu cảm thấy áy náy với tôi không?” Lộ Dữ Chu cụp mắt, giọng nói trầm nhẹ, “Vậy bây giờ huề nhau, tôi cũng cảm thấy có lỗi với cậu.”


“…… Không đến mức đó đâu.” Thịnh Ngộ cuối cùng cũng phản ứng lại, sợ Lộ Dữ Chu bị đè nặng tâm lý nên hoảng hốt cười gượng:


“Tôi chưa trãi qua cảnh nghèo khó đó, nên có chút đau lòng cho cậu ……”


Lộ Dữ Chu: 


“Vậy huề nhau, tôi cũng thấy đau lòng cho cậu.”


“……”


Thịnh Ngộ đưa tay ra giữa không trung, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì tiếp, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng:


“Haiz, đề tài này vẫn quá phức tạp, không phải chuyện mà trẻ con như bọn mình nên nhắc đến.”


Lộ Dữ Chu khẽ nhướn mày, nhìn chằm chằm cậu hai giây, sau đó quay mặt đi, không vui cười vài tiếng:


“Cậu mới là trẻ con, tôi không phải.”


Anh đặt chiếc đèn pin đang cầm lên hộp thư cạnh cửa, nói:


“Tôi đi đây. Sau này tan học buổi tối nhớ gọi tôi, tôi sẽ đi cùng cậu.”


Thịnh Ngộ vội kêu lên mấy tiếng:


“Đi đâu thế? Không phải nói là đi dạo à?”


Lộ Dữ Chu đã bước đi được mấy bước, nghe vậy thì xoay người lại, tay vẫn đút trong túi quần. Đôi mắt đen láy dưới ánh đèn phản chiếu lấp lánh như đá quý trong veo.


“Không phải cậu bảo không đi à?”


Thịnh Ngộ:


“Tôi có từ chối bao giờ!”


Cậu cởi cặp ra, vừa kéo khóa vừa nói:


“Chờ tôi lấy chìa khóa mở cửa cất cặp vào trong nhà đã…”


Lời còn chưa dứt, cặp sách đã bị người ta cầm lấy.


Lộ Dữ Chu nhanh tay kéo quai cặp, lùi về sau hai bước vung tay ném thẳng cặp sách vào trong hiên nhà sát tường.


Thịnh Ngộ đứng sững ở cửa, hai tay trống không, vẻ mặt ngơ ngác.


Vài giây sau, cậu phản ứng lại, giận dữ hét lên:


“Chìa khóa của tôi để trong cặp đó!”


“Tôi mang rồi ——”


Giọng nói nhàn nhạt của Lộ Dữ Chu bị gió cuốn tản ra không trung. Mới đó anh đã đi xa mấy mét, lúc ngoảnh đầu lại dường như đang cười, đứng từ xa búng tay một cái với Thịnh Ngộ.


“Đi theo tôi.”


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 33: Huề nhau.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...