Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 34: Hèn nhát.

137@-

Chương 33. Hèn nhát.


Đêm đó, Hạ Dương vừa chép bài vừa viết bài tập về nhà, xong xuôi rồi leo lên giường. Đang mơ màng thì nghe thấy tiếng cửa mở, hé mắt nhìn — người anh em chí cốt mất tích cả đêm rốt cuộc cũng về.


Lộ Dữ Chu đi đến bàn học, nhẹ nhàng bật đèn lên. Cả người anh mang theo hơi nóng từ bên ngoài về, cổ áo mở rộng, khuôn mặt hơi ướt, nhìn vừa nóng vừa mát.


Như thể vừa đổ mồ hôi ở đâu đó, rồi lại bị gió lùa qua, mồ hôi vẫn chưa khô hẳn, khiến người xưa nay ít bộc lộ cảm xúc như anh nay lại có thêm phần sống động và chân thật.


Hạ Dương hé mắt liếc nhìn một cái, cuộn chăn trở mình.


"Hôm nay muộn thế này… Là cái người bạn kia à? Làm bài tập kiểu gì mà hai người tra tấn nhau đến tận rạng sáng…”


Lộ Dữ Chu không trả lời, đặt túi nilon mang theo lên bàn:


“Mang cho cậu ít đồ ăn khuya, có muốn ăn không?”


“Món gì thế?”


“Món kho của tiệm mà cậu thích nhất.”


Hạ Dương chép miệng:


“Bỏ tủ lạnh đi, mai dậy tớ ăn… Nhưng sao tự nhiên nhớ tới hiếu kính tớ thế?”


Điện thoại rung hai cái. Lộ Dữ Chu kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu gõ vài dòng, thuận miệng đáp:


“Tình cờ đi ngang qua nên mua chút.”


Cái tiệm đó cách đây gần hai cây số, hơn nữa lại không giao hàng.


Hạ Dương mở mắt to hơn một chút, nhưng chưa được bao lâu đã lại bị cơn buồn ngủ kéo sụp xuống:


“Bạn cậu ở xa vậy cơ à…”


Lộ Dữ Chu nhàn nhạt đáp:


“Đi dạo, không cẩn thận đi đến gần đấy.”


…?


Hạ Dương cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thật sự quá mệt, linh cảm chỉ lóe lên một giây rồi bị cơn buồn ngủ vùi lấp mất:


“Thần kinh, nửa đêm còn đi bộ…”


Phòng ngủ giữ nhiệt độ mát lạnh dễ chịu. Ngoài cửa sổ tán cây khẽ lay động, trên đường thỉnh thoảng có ánh đèn xe vụt qua.


Trời càng khuya, không gian càng tĩnh lặng. Mọi thứ như bị phủ bởi một lớp vải đen, bất cứ âm thanh nào phát ra đều trở nên nổi bật, như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình.


Lộ Dữ Chu mở tủ quần áo đơn giản, cầm lấy hai món đồ rồi ra ngoài tắm rửa.


Hai phút sau, anh bất ngờ quay lại, cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.



Mọi âm thanh đều im ắng. Sòng bạc tĩnh lặng đến mức rợn người. Nhưng Lộ Dữ Chu dường như chẳng để tâm, bởi ở đầu bên kia màn hình, Thịnh Ngộ vẫn còn đang nhắn tin cho anh.


Dù điện thoại đã được chuyển sang chế độ im lặng, nhưng thỉnh thoảng màn hình vẫn sáng lên, hiển thị những tin nhắn mới không ngừng được gửi tới, như thể có một bạn nhỏ nói nhiều đang sống trong điện thoại:


Tối nay nói chuyện phiếm, nhất định không được để lộ ra ngoài. Trời biết, đất biết, tôi biết, cậu biết là đủ rồi.


Liên quan đến quyền riêng tư của tôi, một chữ cũng không được lộ đâu đấy.


Thương lượng một chút... Cậu ngủ một giấc rồi quên hết đi. Ngày mai tỉnh dậy, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.


Phòng tắm không lớn, còn đặt thêm một chiếc máy giặt. Lộ Dữ Chu cởi áo đồng phục ném vào lồng giặt, mở vòi sen chờ nước ấm, trong lúc ấy từng dòng tin nhắn tiếp tục hiện lên trước mắt.


Họ từng cùng nhau đi dạo dọc theo con đường dẫn đến một công viên nhỏ gần đó. Có lẽ do không khí quá dễ chịu nên Thịnh Ngộ vốn không muốn kể, cuối cùng cũng trút bầu tâm sự.


"Thật ra, trước đây nhà tôi có rất nhiều tài xế... Sau vụ tai nạn của tôi, gia đình đã cho nghỉ việc một nửa, những người còn lại đều là tài xế lớn tuổi. Hợp đồng của họ kéo dài hàng thập kỷ, nên chúng tôi dễ tin tưởng hơn."


“Có một khoảng thời gian tôi không dám ngồi xe. Cả nhà không còn cách nào, đành thuê một chiếc xe du lịch loại hở mui, bốn phía đều lùa gió, cậu từng thấy chưa? Mỗi ngày tôi cảm giác mình giống như con khỉ trong sở thú, cứ như thế lắc lư đến trường. Người đi đường ai cũng nhìn.”


“Có lúc tôi hay gặp ác mộng, không dám ngủ một mình. Tôi ôm gối đi khắp nơi, đi đến khi mệt thì gục xuống ngủ. Có một lần ngủ luôn trong phòng làm việc của chủ tịch Thịnh, lỡ tay làm vỡ cái đèn bàn ông ấy đặc biệt yêu thích... Hôm sau, tôi lén mua một cái hàng giả y chang, đặt lại vào chỗ cũ. Bây giờ cái đèn đó vẫn còn trên bàn ông ấy.”


Tuổi thơ của Thịnh Ngộ bình dị như một câu chuyện cổ tích, từng hồi ức nhỏ nhặt nhưng đầy thú vị.


Khi kể thì không thấy gì, nhưng vừa tới nhà,  tiểu thiếu gia Thịnh hình như hối hận vì đã kể quá nhiều chuyện làm tổn hại đến hình tượng bản thân.


Lộ Dữ Chu lại không phải là máy móc, không thể xóa bỏ ký ức của anh.


Anh lướt từng dòng tin nhắn, nước ấm đã xả được nửa bồn, hơi nước mờ ảo dần phủ mờ màn hình điện thoại.


Lộ Dữ Chu: Đoạn nào.


Lộ Dữ Chu: Cụ thể là cậu muốn quên đoạn nào? Là đoạn cậu ngồi trên cái xe lọt gió  kia, hay đoạn cậu làm vỡ cái đèn bàn mà chủ tịch Thịnh rất thích? Hay là chuyện cậu không dám ăn đồ ăn vặt trong nhà, mua que cay giấu trong két sắt suốt một năm, cuối cùng bị hết hạn sử dụng?


Thịnh Ngộ: ……


Thịnh Ngộ: Trí nhớ của thầy Lộ tốt ghê.


Lộ Dữ Chu: Cảm ơn đã khen.


Thịnh Ngộ: Mấy chuyện đó… chúng ta giữ kín trong lòng thôi, tôi biết cậu sẽ không nói ra, nhưng cũng đừng cứ nhắc mãi nữa, thật sự mất mặt lắm… cầu xin cậu đấy.


Thấy được tin nhắn đó, Lộ Dữ Chu nhướng mày, rất có hứng thú trả lời:


Đây là thái độ cầu xin của cậu?


Thịnh Ngộ: Tôi mời cậu ăn cơm.


Lộ Dữ Chu: Từ chối.


Thịnh Ngộ: …… Cậu khó chiều quá đấy.


Lộ Dữ Chu: Ừm.


Khung chat yên tĩnh lại.



Lộ Dữ Chu tạm thời để điện thoại sang một bên, dùng ngón tay thử nhiệt độ nước, điều chỉnh vòi nước hơi nghiêng về phía lạnh một chút.


Thịnh Ngộ mời bạn tham gia trò chuyện thoại...


Thông báo mời gọi bất ngờ bật lên khiến anh có phần ngạc nhiên.


Cầm điện thoại bấm nhận, giữa đêm hơn hai giờ sáng, giọng nói bên kia vẫn tràn đầy sinh lực, mở miệng câu đầu tiên là:


“Ơ? Có tiếng nước, cậu đang tắm à?”


Lộ Dữ Chu giơ tay tắt vòi hoa sen, đáp: 


“Không có, cậu nói đi.”


“Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn biểu hiện thái độ cầu xin của tôi một chút thôi ——” Nói đến đây, giọng trong ống nghe bất chợt mềm xuống, đuôi câu kéo dài ra một quãng:


“Cầu xin cậu, Lộ Dữ Chu, cầu xin cậu mà~ cầu xin cậu luôn đó~”


Tai Lộ Dữ Chu tê dại trong thoáng chốc, lập tức dời micro ra xa.


Thịnh Ngộ rõ ràng là cố tình, cố tình làm nũng một cách khoa trương, giọng điệu dính dính, nhão nhão, nếu đổi lại là người khác ở đây chắc đã bị mắng rồi.


“Ha ha ha ha ha ha, dọa chết cậu không? Ha ha ha ha ha, ghê quá đi…”


Bên này là một đoạn im lặng kéo dài.


Còn đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười như điên.


... Trẻ con.


Rõ ràng không phải giọng nũng nịu dễ thương gì, chỉ toàn là giọng nhão nhoét kỳ quặc, vậy mà trong khoảnh khắc đó, tim Lộ Dữ Chu như khựng lại một nhịp.


Nước nóng chảy đã lâu, không khí trong phòng tắm càng lúc càng ngột ngạt, anh quay người mở quạt thông gió, mày khẽ nhíu, chà nhẹ tai, cố gắng xóa đi cái cảm giác tê dại kỳ quái đó.


“Không còn việc gì thì tôi cúp máy đây.”


Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm khe hở các viên gạch, khẽ nhếch môi cười nhạo, anh nói:


“Cách cậu trả đũa người khác, đúng là hèn nhát thật.”


Thịnh Ngộ: “……”



Vì câu này mà Thịnh Ngộ đã đơn phương chiến tranh lạnh với Lộ Dữ Chu nửa ngày.


Tiết cuối cùng buổi chiều là giờ thể dục. Mặt trời khuất sau tầng mây, không còn gay gắt như buổi sáng. Thầy thể dục thông báo cho học sinh tự do hoạt động, mấy nam sinh lập tức chia làm hai đội chơi bóng.


Thịnh Ngộ rất am hiểu việc kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, cậu lặng lẽ mò đến phía sau khán đài sân thể dục, cậu trốn vào đó để xem video học tập, định xem xong sẽ ra chơi sau.


Đang xem được một nửa thì Hạ Dương lò dò lại gần.


Hai bên khán đài có bậc thềm đá dẫn lên trên. Hạ Dương nằm vật xuống nửa sống nửa chết, còn Thịnh Ngộ thì ngồi nấp phía sau bục. Cả hai cách nhau chừng hai ba bước, khoảng cách đủ để trò chuyện mà không gây chú ý.



“Cậu học kiểu này thì tớ sống làm sao nổi? Nếu giờ này tớ cũng chăm chỉ như mày thì mẹ tớ nằm mơ cũng cười tỉnh mất.”


Thịnh Ngộ đang đeo tai nghe, chẳng nghe rõ Hạ Dương nói gì, chỉ ừ cho qua:


“Ừm, thật sao? Vậy tiếc quá.”


“……”


Thấy Thịnh Ngộ không có hứng nhiều chuyện, Hạ Dương cũng dần yên tĩnh đi.


Một lúc sau, khi Thịnh Ngộ vừa thoát khỏi thế giới kiến thức rối rắm thì lại nghe thấy thêm một giọng nói, đang trò chuyện với Hạ Dương, thanh âm đó rất trầm, nhàn nhã chậm rãi.


“...... Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, rốt cuộc tối qua cậu làm gì thế…..”


“Cậu có thấy phiền không?”


“Anh em à, không phải tớ lo lắng dư thừa đâu, cậu dạo này có phải đang yêu sớm không…”


“… Với ai? Mấy bộ đề yêu dấu à.”


Thịnh Ngộ liếc mắt sang bên cạnh, đúng lúc video vừa hết, cậu tháo tai nghe, quay đầu nhìn lại — quả nhiên là Lộ Dữ Chu.


Hai người kia chẳng ngại trời nắng hay bậc thềm cứng, một người nằm, một người ngồi cứ thế nói chuyện rôm rả.


Thịnh Ngộ mở phần ghi chú trên điện thoại, đánh dấu vài điểm dễ mất trong bài học, thuận miệng góp vui:


“Bộ đề nào cơ? Môn gì đấy, bài mới à?”


“……” Hạ Dương nằm ngửa, mắt trợn trắng lẩm bẩm:


“Hai người các cậu nên ở với nhau đi, xin đừng lan truyền tai họa tri thức vào thế giới của bọn tớ.”


Thịnh Ngộ lắc đầu từ chối:


“Tớ không có hứng thú làm học sinh đứng đầu lớp, nhưng cũng không thể đội sổ. Đó là chút kiêu ngạo cuối cùng của tớ.”


Hạ Dương lăn một vòng ngồi bật dậy, nói:


“Được rồi, anh em tốt, cậu tới đây làm giám khảo đi. Cậu nói xem, đang vào thời điểm then chốt cuối kỳ thi, cậu còn nửa đêm hai giờ ra ngoài đi dạo là sao?”


Thịnh Ngộ chưa kịp hiểu gì, ngơ ngác nói:


“Tôi có bệnh đâu?”


Hạ Dương vỗ tay:


“Thấy chưa!”


Thế giới trôi qua trong im lặng như cả thế kỷ.


Thịnh Ngộ muộn màng phản ứng lại, ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt khó tả của Lộ Dữ Chu.


“…… Tôi đã nói là học hành mệt quá nên ra ngoài thư giãn một chút thôi.” 



Lộ Dữ Chu nói xong thu lại ánh mắt, chống tay lên bậc thềm, thản nhiên duỗi chân, bộ dạng như thể bị hai thằng bạn ngốc chọc tức đến kiệt sức.


“Cũng đâu phải đi dạo với cậu, làm gì ngạc nhiên vậy.”


Hạ Dương ôm ngực đầy đau đớn:


“Ông đây là lo cậu bị lừa đó! Tên bạn kia tám phần có ý đồ đen tối, hoặc là thèm khát thân thể cậu, hoặc là h*m m**n cái đầu đầy tri thức của cậu ——”


Thịnh Ngộ – người bị nghi ngờ có ý đồ đen tối: “……”


“Thôi bỏ đi.” Sắc mặt Lộ Dữ Chu dịu lại.


“Ai nha, nói đùa thôi mà.” Hạ Dương nhanh nhảu rút lại câu nói quá đà, nhếch miệng cười hỏi:


“Thế cậu nói xem, cái người bạn kia là người như thế nào?”


Thịnh Ngộ cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ra vẻ đang rất tập trung, nhưng thật ra tai đã dỏng lên nghe từng chữ.


Lộ Dữ Chu: “Thích làm nũng.”


Thịnh Ngộ: “……”


Đệt.


Cậu ta vẫn chưa quên à.


Thịnh Ngộ tức đến bật cười, mở giao diện ghi chú, khó chịu mà gõ vào một tiêu đề to đùng: Lộ Dữ Chu là người như thế nào?


1. Bụng dạ hẹp hòi.


Thịnh Ngộ lạch cạch gõ tiếp, trong lòng nói không thành tiếng, sướng thật đấy.


2. Cộc cằn.


Lộ Dữ Chu: “Tật xấu nhiều vô kể, nhưng không thù dai… hơn nữa, dễ dỗ cực kỳ.”

Cái miệng này phải được đưa lên nhà nước làm nguyên liệu chế thuốc mới đúng… Hả?


Thịnh Ngộ đang điên cuồng liệt kê từng dòng chê bai, bỗng nghe câu kia thì sững cả người.


Hạ Dương không nể nang mà tặc lưỡi một tiếng.


“Nói kiểu mơ hồ vậy… Cậu đang đùa tớ đúng không?”


Cậu ta cũng không nói thật sự xem trọng việc này, vỗ vỗ bụi trên quần rồi đứng dậy:


“Tớ đi chơi bóng đây. Chiều có về chung không?”


Ánh mắt Lộ Dữ Chu nhìn về phía sau khán đài:


“Xem tình hình.”


—----------------


Tác giả có lời:


Hạ Dương mỗi ngày: Cậu ta đang làm cái gì vậy?! Cậu ta lại đang làm cái gì nữa vậy?


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 34: Hèn nhát.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...