Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 35: Sống động.

173@-

Chờ Hạ Dương đi rồi, Thịnh Ngộ mới từ sau khán đài bước ra.


Tính cách cậu xưa nay rộng rãi, Lộ Dữ Chu dù có móc mỉa cậu mấy câu, nhưng sau đó vẫn không quên giúp cậu cứu vớt hình tượng. Đối phương còn cố tình nói cậu không phải người thù dai, nếu Thịnh Ngộ còn tính toán chi li, như thế khiến cậu trông như là người nhỏ nhen.


Đây thật ra chỉ là khen lấy lòng, thế nhưng Thịnh Ngộ vẫn tin là thật.


“Đi mua gì đó uống không?” Cậu bước tới gần, tiện tay nhặt lon nước ai đó đánh rơi ném vào thùng rác.


Lộ Dữ Chu vẫn ngồi tại chỗ cũ. Bên trái có một cây non vừa mới được chuyển đến không lâu, chắn bớt phần nào ánh nắng, nhưng không đủ tạo ra bóng mát. Ánh hoàng hôn xen lẫn sắc trời chạng vạng xuyên qua tán cây, chiếu nghiêng lên khuôn mặt nam sinh đang hơi nheo mắt lại.


“Cậu muốn uống gì?”


“Không biết, dù gì còn lâu mới đến giờ tan học, đi xem thử có gì ngon không.”


Lộ Dữ Chu gật đầu: “Kéo tôi dậy với.”


Thịnh Ngộ đi từ chỗ thùng rác quay lại, không khách khí mà cười nhạo: “Đến đứng lên cũng không nổi? Cậu đúng là vô dụng.”


Lộ Dữ Chu hai tay chống ra phía sau, đôi chân dài duỗi thẳng ra như chẳng để tâm. Tư thế ấy khiến anh thoạt nhìn có phần thả lỏng hơn thường ngày, xương vai cũng rủ xuống: 


“Ngồi lâu quá, tê chân rồi.”


Thịnh Ngộ bước tới, một tay đưa ra kéo người, tay còn lại tiện thể nhét điện thoại vào túi quần.


Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu bỗng thấy hoa mắt, tay đưa ra không ai nắm lấy, ngược lại lại có thứ gì đó lén lút đụng vào túi quần của cậu ——


Tên Lộ Dữ Chu này, nhìn thì có vẻ đứng đắn nghiêm túc, mà so ra làm mấy trò xấu lại càng thuần thục.


“Lúc nãy cậu trốn sau bục lẩm bẩm tố cáo với người ta, tôi nhìn thấy hết rồi.” Còn chưa kịp định thần lại, Lộ Dữ Chu đã cướp mất điện thoại của cậu.


Người này chẳng có dấu hiệu nào của việc bị tê chân cả, một tay chống đất đứng dậy, động tác linh hoạt tránh được phản ứng giành lại máy từ Thịnh Ngộ. Anh hơi nhướn mày, giống như một con mèo lười nhác, từ tốn lui về sau: 


“Công cụ gây án, tịch thu.”


Màn hình vẫn chưa tắt, ghi chú chình ình hiện ra trước mắt. Thịnh Ngộ liếc mắt một cái, đôi mắt tròn xoe:


“Này, đừng đụng vào, tôi viết ghi chú ở đó đó ——”


Lộ Dữ Chu theo phản xạ nghiêng đầu nhìn một chút, vừa vặn đối diện với ánh mắt tố cáo đen láy của Thịnh Ngộ.


Anh im lặng.


“Tôi cứ tưởng cậu…” Lộ Dữ Chu chuyển màn hình điện thoại về phía trước mặt Thịnh Ngộ, cơ mặt khẽ giật giật, như đang cố nín cười. “Cậu bấm lâu như vậy, chỉ gõ vào ghi chú thôi à?”


Anh còn tưởng Thịnh Ngộ đang gửi tin nhắn nói xấu mình cho ai, còn thắc mắc đối phương là ai, dù sao cũng ít người biết rõ mối quan hệ của họ.


“Cứ cười đi, Trên đời này không có mấy người tốt bụng, lấy ân báo oán, lại còn nhân từ như tôi đâu."


Thịnh Ngộ cách anh hai ba bước, đột nhiên cậu xông lên, sau mấy lần giằng co đã ấn được Lộ Dữ Chu ngồi xuống. Không rõ ai mất thăng bằng ngã xuống đất trước, hai người lập tức từ trạng thái đứng chuyển thành ngồi.


Thịnh Ngộ giật lại điện thoại, việc đầu tiên là kiểm tra phần ghi chú quý báu của mình, xác nhận không bị gì mới thở phào, nhanh chóng tắt ứng dụng rồi nhét lại vào túi. Sau đó liếc mắt nhìn Lộ Dữ Chu, bắt đầu tính sổ:


“Sao, lúc nãy cậu có thể nói xấu tôi, giờ còn không cho tôi ghi thù à?”


“Được, được rồi.” Lộ Dữ Chu quay mặt đi, cổ hơi siết lại, nhưng vẫn nhịn không được bật ra vài tiếng cười. 


“Chưa thấy ai mang thù mà không ai bị thương như vậy.”


Đây khác gì Lộ Dữ Chu dùng cách khác để nói cậu nhát gan?


Thịnh Ngộ vô cùng khó chịu, túm lấy cổ tay Lộ Dữ Chu, hai người chẳng hiểu vì sao lại bắt đầu giằng co.


Đến khi lấy lại bình tĩnh, Thịnh Ngộ phát hiện cổ tay mình bị Lộ Dữ Chu giữ chặt cả hai bên. Giọng Lộ Dữ Chu vang lên ngay bên tai:


“Tôi nhận thua, đừng đánh nữa, tiểu thiếu gia.”



Thịnh Ngộ vừa ngẩng đầu, suýt nữa đụng phải mũi của anh.


Hai người đồng thời sững lại.


Tư thế này thật sự… kỳ quặc.


Lúc giành điện thoại không đứng vững, Lộ Dữ Chu ngồi bật lại bậc thang phía sau, Thịnh Ngộ thì chồm người về phía trước, cao ngang đầu gối anh.


Ban đầu còn xem như bình thường, nhưng khi đè người ta xuống để khống chế, Thịnh Ngộ hạ thấp trọng tâm, khiến Lộ Dữ Chu bị ép nằm ngửa ra, còn bản thân thì giống như một con bạch tuộc bám lấy đối phương.


Kết quả, khi cậu vừa ngẩng đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cằm của Lộ Dữ Chu.


“.... Cậu không đứng dậy à?”


 Lộ Dữ Chu lên tiếng, lồng ngực khẽ rung theo từng lời nói – mà cảm giác ấy, Thịnh Ngộ nhận thấy rất rõ ràng.


Nhìn từ một góc nào đó, họ giống như đang ôm nhau vậy. Bầu không khí vi diệu ấy trong khoảnh khắc lan tỏa, im ắng đến mức hai người có thể nghe rõ tiếng hô hấp của nhau.


Thịnh Ngộ luồn tay qua vai người kia, tay nắm lấy cổ tay anh, thậm chí còn nhào lên người anh như muốn treo bản thân lên đối phương.


Tranh cãi, đùa giỡn, mấy thứ đó cậu còn thấy bình thường, nhưng nếu là ôm... không thể xem là chuyện bình thường được.


“Bốp!” —


Không biết từ đâu bay đến một quả bóng rổ, nện thẳng vào mặt bên khán đài, phá tan bầu không khí bế tắc giữa hai người.


Thịnh Ngộ gần như lập tức bật dậy, phủi bụi ở đầu gối, quay đầu nhìn về phía xa xa, nhưng lại không rõ rốt cuộc đang nhìn gì. Tầm mắt cậu lướt đi lướt lại hai vòng mới nói:


“Trông cậu đứng rất vững mà, sao mới đẩy nhẹ một chút đã ngã rồi? Tôi còn chưa dùng hết sức nữa…”


Lộ Dữ Chu chậm rãi ngồi dậy, vạt áo bị xốc lên có phần lộn xộn, cả quần thể dục cũng bị kéo lệch, lưng quần xiêu vẹo.


Tóc anh rối tung dính vài cọng cỏ. Anh liếc nhìn vết bẩn ở sau lưng, Bất lực nói:


“Thịnh Ngộ, cậu xem chuyện tốt cậu làm này.”


Mặt đất không sạch sẽ, cũng chỉ có người bẩn thỉu như Hạ Dương mới nằm xuống. Giờ phía sau lưng Lộ Dữ Chu dính đầy bụi đất đen sì, nhếch nhác chưa từng thấy.


Thịnh Ngộ liếc qua, hơi chột dạ. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi là do người này gây chiến trước, cậu lập tức ưỡn thẳng lưng, dang hai tay ra, vẻ mặt trêu tức: Có bản lĩnh thì đánh tôi đi.


Cậu chạy ra sân thể dục, tiện đường nhặt quả bóng rổ dưới chân lên. Mấy nam sinh phía xa thấy cậu, họ hướng cậu cười vẫy vẫy tay, còn dùng tay làm loa hét: 


“Anh em! Ném lại đây!”


Cậu vừa định ném thì lại có người hét lên:


“Anh Thịnh, chơi cùng bọn này không? Bên này thiếu người rồi!”


Thịnh Ngộ cầm bóng trong tay, động tác khựng lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên nổi lên ý đồ xấu xa.


Cậu xoay người nhìn về phía Lộ Dữ Chu, bóng rổ trong tay rơi xuống đất, rồi lại bị bắt gọn một cách chính xác, mang theo ý khiêu khích rõ ràng không cần lời nói.


“Còn sớm mà, đấu một trận chứ?”


Lộ Dữ Chu nhìn cậu, nhướng mày.


-


Nam sinh ở độ tuổi này, ít nhiều gì cũng biết chơi bóng rổ, chỉ khác biệt ở trình độ cao thấp.


Tiết thể dục hôm nay không nhiều người, cả một sân bóng lớn chỉ có lớp họ sử dụng. Ban đầu được chia làm hai nhóm, mỗi nhóm chiếm một nửa sân bóng. Nhưng nghe nói Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu muốn đấu với nhau, cả đám lập tức giải tán hết, rộn ràng kéo tới xem náo nhiệt.


Hạ Dương đứng giữa đám đông bắt đầu phân đội:


“Cậu cùng lão Lộ một đội… Cậu qua với Thịnh Ngộ…”


Không ai hiểu rõ thực lực từng người trong lớp hơn Hạ Dương. Chỉ trong chưa đầy hai phút, cậu ta đã sắp xếp ra hai đội có sức mạnh ngang nhau.



Đám người ồn ào kéo đến, cũng ồn ào mà tản ra chuẩn bị bước vào khâu khởi động trước trận đấu.


Lộ Dữ Chu ngồi xổm dưới cột bóng rổ buộc dây giày, đồng phục thể dục bằng vải dệt bó sát sống lưng, mấy vệt bẩn đậm nhạt khác nhau in rõ mồn một.


Thịnh Ngộ cầm bình nước đi tới, ngồi xổm xuống nói đùa:


“Này, chút nữa cậu mà thua thì tính sao đây? Dù gì cũng là trận ra mắt của cậu mà, chẳng phải thua sẽ rất xấu hổ sao?”


Từ lúc chuyển đến đây, Thịnh Ngộ vẫn chưa đánh bóng với đám bạn trong lớp, còn Lộ Dữ Chu thì càng quá đáng, học hai năm rồi chưa từng tham gia mấy hoạt động ngoại khóa kiểu này, hỏi thì chỉ bảo "không biết". Dĩ nhiên, sau lưng vẫn chơi bóng với vài người thân quen, chỉ là phần lớn bạn học chưa từng thấy anh đánh bao giờ.


Vừa nghe nói hai người họ sắp thi đấu, cả lớp một trở nên phấn khích, thậm chí mấy nữ sinh đang hóng mát phía góc sân cũng ló đầu qua xem.


Lộ Dữ Chu liếc cậu một cái, hờ hững đáp:


“Lo lắng vô ích.”


Kiêu ngạo ghê ta…


Thịnh Ngộ nghĩ nghĩ, nói tiếp:


“Chúng ta đặt cược cái gì đi, không có thưởng mất vui.”


“Cược cái gì?”


Thịnh Ngộ cố gắng động não.


Mà nghĩ mãi cũng chẳng ra cái gì mình thật sự muốn…


“Cậu còn nhớ chị Dung bắt bọn mình đi quay với bên đài truyền hình không?” 


Có người từ phòng thiết bị bê bảng ghi điểm ra, bên sân bóng náo nhiệt hẳn lên, cả đám bạn học tranh nhau làm trọng tài.


Dưới cột bóng rổ lại cực kỳ yên tĩnh, tựa như bị một lớp màng vô hình ngăn cách. Thịnh Ngộ vặn chai nước khoáng uống một ngụm, đuôi mắt cong cong, nói:


“Nếu tôi thắng, cậu phải đi với tôi.”


Lộ Dữ Chu nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt kinh ngạc:


“Cậu muốn đi?”


“Tôi đâu có nói vậy. Nhưng tôi biết chắc cậu không muốn đi.” Thịnh Ngộ nheo mắt đầy ranh mãnh.


“Coi như trừng phạt, đánh cược thì phải chịu thua.”


Lộ Dữ Chu đúng là không muốn đi thật, vì thế cụp mắt, khẽ khịt mũi cười nhạt một tiếng.


Đề nghị của Thịnh Ngộ hiển nhiên là có ý xấu. Cậu có chút trẻ con nên không muốn đối phương được như ý.


“Ai bảo tôi không muốn đi, tôi muốn đi lắm ấy chứ.”


Lộ Dữ Chu đột nhiên đứng dậy, cơn gió theo động tác lướt qua vành tai Thịnh Ngộ,


“Sửa một chút nhé —— nếu tôi thắng, thì cậu đi với tôi.”


“Ơ ——” Thịnh Ngộ sửng sốt một giây, vội vã bật dậy, biết ngay tên này cố tình chơi mình.


“Không được đâu nha, lỡ như cậu cố tình thua thì biết tìm ai phân xử đây, tôi không đồng ý đâu, không đồng ý…”


Thịnh Ngộ còn chưa kịp thương lượng vụ cá cược thì tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.


Lâm Gia Gia tốt bụng bê cái bàn lại cho họ đặt bảng ghi điểm, còn mời một nam một nữ không lên sân thi đấu làm trọng tài.


Hiệp một diễn ra khá suôn sẻ, đội của Hạ Dương tuy cân bằng về thực lực, nhưng vì không thường xuyên chơi cùng nhau nên vẫn thiếu sự ăn ý.


Đặc biệt là Lộ Dữ Chu.


Anh chàng này thuộc kiểu thiên tài cá nhân, ném ba điểm cực kỳ chuẩn, nhưng lại không thường phối hợp với người khác, cứ như quên mất mình còn bốn đồng đội vậy.



Ngược lại, Thịnh Ngộ và Hạ Dương chỉ mất chưa tới nửa phút đã bắt nhịp được với nhau, liên tục ghi điểm.


Giữa trận nghỉ, Thịnh Ngộ đón lấy chai nước đồng đội ném tới, ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa cười vừa vỗ tay cùng người bên cạnh.


Lộ Dữ Chu dùng vạt áo đồng phục lau mồ hôi, ánh mắt liếc về phía đó.


Trên sân bóng, Thịnh Ngộ còn nổi bật hơn cả ngày thường.


Thịnh Ngộ bản tính như thỏ con nhảy nhót, thích đùa giỡn và luôn tươi cười. Bình thường thì thu mình lại một chút, sợ vô tình đắc tội người khác. Nhưng sân bóng không cần khách sáo, chỉ có thắng hay thua rõ ràng.


Vừa lên sân, cậu như xé xuống lớp vỏ ngoan ngoãn thường ngày, đôi mắt sáng rực như sao. Hai má trắng như tuyết, nhưng lại bùng cháy khao khát chiến thắng mãnh liệt.


Mỗi khi nhảy ném bóng, người hơi nghiêng về phía sau, cánh tay và phần eo căng chặt, trông hệt như một con báo con nhanh nhẹn.


Chỉ trong hiệp đánh ngắn ngủi này, Thịnh Ngộ thật sự trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn.


—— Mà điều này không phải do Lộ Dữ Chu nghĩ ra, là phản ứng thực tế từ những người xem.


Bên ngoài sân bóng đông kín người, ánh mắt các nữ sinh hoặc là thưởng thức, hoặc là say mê, ánh nhìn như muốn thiêu cháy cả người.


Lộ Dữ Chu ngửa đầu uống một ngụm nước, lúc này mới cảm thấy, trận bóng này… đánh cũng khá thú vị.


Hiệp hai, Lộ Dữ Chu thắng.


Hiệp ba, Lộ Dữ Chu thắng.


Hiệp bốn… Chuông tan học vang lên, chưa đánh xong.


Thịnh Ngộ thua. Các đồng đội vẫn còn hào hứng, đắm chìm trong niềm vui từ nãy giờ, có người còn vỗ vai khen ngợi, hẹn lần sau cùng chơi tiếp.


Người duy nhất chịu đả kích là Thịnh Ngộ.


Cậu đầm đìa mồ hôi, dựa vào bàn ghi điểm bên cạnh, giả vờ tâm trạng không tốt:


“Mọi người đều chẳng coi trọng tôi… Mà tôi thì lại chẳng thể cố gắng nổi nữa…”


Hạ Dương: “Cậu chỗ nào là không cố gắng? Đánh cũng rất tốt mà.”


Thịnh Ngộ: “Không ai ủng hộ chí lớn của tôi… Tự mình tôi cũng không thể bước tiếp…”


Hạ Dương: “ Chí lớn của cậu là cái gì?”


Thịnh Ngộ không thèm để ý, tiếp tục kêu than, cho đến khi Lộ Dữ Chu xách một chai nước bước tới…


“Lại muốn làm gì nữa đây?” Lộ Dữ Chu lộ vẻ mặt như đã quá quen với mấy trò này.


“Có gì thì nói thẳng ra, đừng có bày mấy trò kỳ cục đó.”


Thịnh Ngộ đột nhiên lấy lại sức lực, chống tay lên bàn đứng dậy: “Mời bọn tôi uống nước đi!”


Lộ Dữ Chu nhướn mày: “Ai cơ?”


“Truyền thống đánh bóng rổ mà, bên thắng phải mời bên thua uống nước.” Thịnh Ngộ giơ tay lên, chậm rãi chỉ một vòng, “Ở đây ít nhất có 30 người, thôi khỏi tính, lớp mình 50 người, mỗi người một phần.”


Những người xung quanh nghe xong mặt đầy vẻ ngơ ngác.


Có truyền thống như vậy thật sao?


Người đầu tiên phản ứng là Lâm Gia Gia.


Cô liếc mắt nhìn sắc mặt Lộ Dữ Chu – vị đại thần này vừa mới chơi bóng xong, cằm còn nhỏ giọt mồ hôi, sắc mặt hồng hào hơn bình thường, trông không còn vẻ lạnh lùng nữa.


Dư âm reo hò vẫn còn vương vấn trong không khí, theo bản năng cô tiếp lời: “Mời đi, mời đi ——”


Lúc đầu chỉ có vài người hùa theo, rất nhanh liền biến thành cả đám cùng đồng thanh hô lớn:


“Mời đi! Mời đi! Mời đi ——!”



Mời nước cũng được thôi, nhưng anh chưa từng gặp tình huống nào như thế này.


Dù đã học ở lớp này hai năm, nhưng do lớp phải xét lại hai lần mỗi năm nên học sinh thay đổi liên tục, đến giờ anh vẫn chưa nhận hết mặt mọi người.


Vì tính cách không thích kết giao bạn bè, lâu dần, trong lớp cũng không có mấy người thực sự thân thiết.


Với những người không thân, ai cũng giữ khoảng cách, mà Lộ Dữ Chu thì cứ mãi nằm trong cái “vòng không thân” đó.


Chưa từng ai bắt anh mời khách bao giờ —— trừ đám Hạ Dương mặt dày kia.


Lộ Dữ Chu sững sờ vài giây giữa tiếng hô hào, như cảm nhận được điều gì, nhạy bén quay sang nhìn Thịnh Ngộ.


Thịnh Ngộ đang chen trong đám người, cười tươi rói, ánh mắt sáng rỡ, còn cố tình nháy mắt với anh, không phát ra tiếng mà mấp máy miệng nói một câu:


"Không cần cảm ơn."


Lộ Dữ Chu hiểu rồi.


Thịnh ngộ cố tình làm vậy.


-


Lộ Dữ Châu đưa thẻ học sinh cho bọn họ tự quẹt.


Cuối cùng, các bạn cùng lớp cũng giải tán. Mấy đứa con trai đầu tiên cầm được thẻ chạy như những cơn gió lao về phía cửa hàng. Từ xa còn có người quay đầu lại hét:


“Anh Lộ ơi, mong anh đủ tiền nha, bọn em yêu anh lắm đó ——”


Thịnh Ngộ cười đến mức không thở nổi, vỗ vai Lộ Dữ Chu nói:


“Tin tôi không? Sau này cậu có cơ hội móc hầu bao thường xuyên lắm đó. Chủ tịch Thịnh không còn phải lo chuyện chúng ta không tiêu được tiền rồi.”


Lộ Dữ Chu bị kéo vào một màn huyên náo, khuôn mặt mang chút lười nhác, khẽ nhếch môi nói:


“Trách ai đây?”


“Dù sao cũng không phải trách tôi.” Thịnh Ngộ nhìn thoáng qua bầu trời ánh chiều tà, nói:


“Tối nay không có tiết, đi thôi, cùng nhau bắt xe buýt.”


Lộ Dữ Chu hỏi:


“Mấy giờ?”


Thịnh Ngộ thuần thục đưa cổ tay ra.


Lộ Dữ Chu dùng ngón tay giữ lấy, cúi mắt liếc nhìn, nói:


“Vẫn còn sớm, hôm nay cậu về một mình được chứ? Tôi còn chút việc, muốn giải quyết xong sớm.”


Thịnh Ngộ chịu không nổi giọng điệu như đang  dỗ dành con nít đó, đáp lại:


“Tôi đâu có tàn phế…… Đèn pin trong cặp tôi rồi, tôi đi trước đây.”


Lộ Dữ Chu làm xong việc, trực tiếp về sòng bạc, lúc đó còn sớm, trời vẫn sáng.


Khóa xe lại, anh lập tức lên lầu hai.


Hạ Dương nghe thấy tiếng động muộn nửa nhịp, chạy ra cửa sòng bạc nhìn thử.


Lộ Dữ Chu đã không còn thấy đâu, dưới tán cây dựng chiếc xe đạp địa hình của anh.


Hạ Dương nhìn thoáng qua, đang định lên lầu thì đột nhiên thấy không đúng.


Cậu ta không thể tin nổi mà dời mắt về phía chiếc xe đạp phối màu đen đỏ cực kỳ chất lượng và thời thượng kia.


Hai phút sau, trong sòng bạc vang lên tiếng hét kỳ quái của Hạ Dương:


“Mẹ ơi —— lão Lộ gắn thêm cái yên phía sau xe đạp địa hình rồi!”


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 35: Sống động.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...