Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 36: Phần thưởng.

154@-

Hạ Dương có vắt óc cũng không thể hiểu nổi, làm sao lại có người nghĩ ra chuyện lắp thêm ghế sau cho một chiếc xe đạp địa hình ngầu như vậy.


Cậu ta ngồi xổm bên cạnh xe nhìn kỹ nó hồi lâu, càng nhìn càng thấy xấu, gào thảm thiết lao lên tầng hai:


“Mẹ, mẹ ơi —— lão Lộ lại dám gắn thêm cái đệm phía sau xe đạp kìa!”


Mẹ cậu ta đang nấu cơm trong bếp, dầu sôi kêu lách tách, mùi ớt cay nồng xộc thẳng lên mũi, hoàn toàn không nghe rõ Hạ Dương đang gào cái gì:


“Hả? Gì cơ?! Bò kho gì?”


Đúng lúc Lộ Dữ Chu từ phòng ngủ đi ra, Hạ Dương lập tức đổi mục tiêu tấn công, nhào tới quàng cổ anh bạn tốt, kéo theo luôn xuống lầu:


“Tới đây tới đây, anh hỏi chú chuyện này…”


Lộ Dữ Chu nghiêng đầu tránh cái móng heo đang muốn choàng qua cổ mình.


“Chuyện gì?”


Kế hoạch trêu chọc thất bại, Hạ Dương đảo mắt. Cậu ta chạy hai ba bước xuống lầu, đứng ở cửa, chỉ tay ra phía dưới gốc cây – nơi chiếc xe đạp địa hình đang đứng:


“Cậu gắn thêm ghế sau làm gì thế? Nói nghe coi, tôi chọn cái xe này kỹ lắm mà giờ cậu gắn cái đệm xấu hoắc vào đó là định làm gì?!”


Chiếc xe đạp này năm ngoái dì mua tặng khi hai người vừa lên lớp 11. Lúc đó Lộ Dữ Chu không có mặt, nên Hạ Dương chọn cho anh, từ đó đến giờ cậu ta vẫn coi đó là niềm tự hào thẩm mỹ của mình.


Lộ Dữ Chu đứng trên bậc thềm nhìn xuống Hạ Dương, nét mặt bất lực.


“Xấu chỗ nào…”


Hạ Dương: “Chỗ nào cũng xấu.”


“....”


Lộ Dữ Chu đành phải xuống lầu. Hai người ra ngoài cửa, chiếc xe vẫn dựng dưới bóng cây, xích khóa chặt bánh trước.


“Tôi phải chở người khác.” Lộ Dữ Chu khẽ nhấc cằm, ra hiệu nhìn về phía bàn đạp gập ở bên xe.


“Đẹp xấu không quan trọng, miễn có thể chịu được trọng lượng là được.”


Cái ghế anh gắn thêm là loại phổ biến làm từ hợp kim nhôm sơn đen, kiểu dáng đơn giản, bình thường đến mức không ai để ý.


Hạ Dương kêu ca chỉ vì chiếc xe này do cậu ta chọn, chứ thật ra cũng không đến mức quá khó coi.


“…Người cậu cần chở là ai?”


Lộ Dữ Chu: “Thịnh Ngộ.”


Hạ Dương: “À, vậy thì được.”


Phản ứng đầu tiên của cậu ta là ‘hợp lý’. Dù sao thì quan hệ giữa hai người cũng rất tốt. Tuy cậu ta và Lộ Dữ Chu học cùng lớp, nhưng Lộ Dữ Chu chắc chắn dành nhiều thời gian ở trường với Thịnh Vũ hơn.


“Thế sao không mua luôn một chiếc mới? Xe đạp địa hình cũng đâu đắt lắm, ngồi ghế sau… Hai người không thấy mất mặt à?” Hạ Dương thắc mắc.


Lộ Dữ Chu đáp:


“Cậu ấy không thể đi một mình.”


Có thể vì anh trả lời quá điềm tĩnh, nghe rất thuyết phục. Hạ Dương chẳng hiểu logic này, nhưng vẫn gật đầu như thể vừa ngộ ra chân lý:



“Thì ra là vậy.”


“Xong chưa? Không còn gì thì tôi lên đây.”


Lộ Dữ Chu quay người định đi. Vừa mới quay người lại, đột nhiên dừng bước, nheo mắt nhìn một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang cách đó không xa:


“Đó là ai vậy?”


“Ai cơ?” Hạ Dương nhìn theo hướng anh chỉ.


“Không quen, chắc người qua đường thôi. Có điều ăn mặc kiểu kia nhìn…”


Người kia dáng người trung bình, hơi thấp, tay cầm một cái máy ảnh. Thấy hai người nhìn về phía mình, hắn vội làm bộ như đang ngắm cảnh, cúi đầu giả vờ xem mấy bụi cỏ dại bên bức tường để tránh ánh mắt hai người.


Hạ Dương nói: “Ông ta không nóng à?”


Lộ Dữ Chu nhíu mày: “Tôi vừa thấy có đèn flash lóe lên, hình như hắn đang chụp ảnh sòng bạc.”


Hạ Dương lập tức lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm mấy chữ cũ kỹ trên biển hiệu tiệm, kinh ngạc nói:


“Giờ còn có người đến sòng bạc tham quan chụp ảnh hả? Có gì đẹp đâu?”


Bị hai thanh niên cao to nhìn chằm chằm, người đàn ông kia cứng đờ người rồi lập tức quay người bỏ đi, trông có vẻ lúng túng. 


Lộ Dữ Chu thu ánh mắt lại, hờ hững nói: “Rảnh quá.”


-


Thẻ học sinh của Lộ Dữ Chu lưu lạc bên ngoài suốt đêm, đến giờ đọc sách hôm sau vẫn chưa trở về.


Tiết đầu tiên là môn tiếng Anh. Điểm môn này chỉ chiếm một phần nhỏ, nên học sinh không coi trọng môn này bằng môn toán và khoa học.


Hôm nay cô giáo dạy tiếng Anh không giảng bài mà để lại năm bài đọc hiểu, nói thẳng là tiết này hủy dạy, ai làm xong thì nộp bài luôn. Mắt thấy sắp đến giờ nộp, mọi người vẫn đang vùi đầu viết lia lịa.


Riêng Thịnh Ngộ không viết, bởi vì nửa tiết đọc sớm cậu đều tranh thủ làm bài tập, giờ đã gần hoàn thành bài cuối cùng.


Cậu làm nhanh, có mấy người làm không kịp đã từ bỏ, bắt đầu đi hỏi bài lung tung.


Sau một hồi thương thảo, họ quyết định tìm Lộ Dữ Chu.


“Anh Lộ.” Triệu Lập Minh cợt nhả giơ tay ra làm hình trái tim, nói:


 “Nếu tối qua em không dùng thẻ học sinh của anh, anh có đối xử em khác đi không?”


Lộ Dữ Chu chống khuỷu tay lên bàn, lười nhác xoay bút, hờ hững đáp:


“Thế cậu có dùng không?”


“Có chứ.”


“Vậy thì đi tìm Quan Nhị Gia đốt ba nén nhang, nói là từ giờ tôi với cậu ân đoạn nghĩa tuyệt.”


“Đừng mà!” – Triệu Lập Minh kêu lên như heo bị chọc tiết:


“Tớ chỉ lấy có hai chai nước ngọt thôi! Đám kia mang cả đống đi, còn tính đánh chén một bữa thịnh soạn. Bệ hạ, thần oan uổng quá!”


Tiếng hét của cậu ta làm mấy đứa đang ôm bài kiểm tra lập tức bu lại, không biết ai tinh mắt nhìn thấy một góc đề thi lộ ra trong hộc bàn của Lộ Dữ Chu, nhanh nhẹn thò hai ngón tay ra để lén giật lấy ——


“Được rồi! Được rồi!”



Lộ Dữ Chu chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, cái bàn nghiêng đi, còn tờ giấy kiểm tra thì đã biến mất.


“…”


Anh không nói lời nào chỉnh lại cái bàn, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình. Anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Thịnh Ngộ ngồi bàn phía trước.


Thịnh Ngộ chống cằm bằng hai ngón tay, bộ dạng như đang xem trò vui mà nhìn anh.


“Thế nào?”


Lộ Dữ Chu vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu muốn hỏi cái gì?”


Thịnh Ngộ: “Cảm giác khi giao lưu với bạn bè cùng trang lứa thế nào?”


Lộ Dữ Chu cười nhạo : “Vô nghĩa, nói cứ như lần đầu tiên tôi nói chuyện với người cùng tuổi vậy. Hạ Dương không phải người sao?”


“Không giống nhau.” Thịnh Ngộ đổi tư thế, nghiêng người về phía trước, tay đè lên trên quyển vở của anh.


“Tuổi như bọn mình, chẳng có chuyện gì ngoài học với học, mà cậu ngay cả bạn học gặp mặt mỗi ngày cũng không chơi, cái tật xấu này… sau này khi mọi người nhớ về những năm tháng thanh xuân, cậu sẽ chẳng có nổi câu chuyện nào để kể đâu.”


Lộ Dữ Chu thở dài một tiếng: “Sao cậu suốt ngày cứ lo chuyện như thế để làm gì?”


Thịnh Ngộ nhướng mày: “Cậu đâu phải người ngoài, hai ta có mối quan hệ gì chứ?”


“Quan hệ gì?” Lộ Dữ Chu thuận miệng hỏi lại.


“……”


Thịnh Ngộ vừa định mở miệng bỗng nghẹn lại.


Đúng vậy, cho dù quan hệ thân thiết đến đâu thì cậu cũng không nên tự cho mình là đúng chứ?


Nhưng lúc làm thế cậu lại không nghĩ gì nhiều, thậm chí còn cảm thấy chắc Lộ Dữ Chu sẽ không tức giận.


… Đúng là Lộ Dữ Chu chẳng giận thật.


Không biết nghĩ đến chuyện gì, Thịnh Ngộ bỗng cúi đầu bật cười, tay kia chống lên sống mũi, từ khe hở các ngón tay có thể thấy rõ nụ cười nơi khóe môi và hàm răng trắng đều tăm tắp của cậu.


Dưới ánh mắt khó hiểu của Lộ Dữ Chu, cậu ngẩng đầu lên hắng giọng, tay đặt trên quyển vở trượt đi một chút, khẽ chạm vào tay Lộ Dữ Chu như chuồn chuồn lướt nước.


“Là mối quan hệ cùng nhau vượt qua biển lửa, là mối quan hệ cùng nhau sống lâu trăm tuổi.”


Hai chiếc vòng tay khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo.



Cho đến tiết học cuối buổi chiều, thẻ học sinh của Lộ Dữ Chu vẫn chưa thấy đâu.


Anh lười đi tìm, nhờ “viện trợ” từ Thịnh Ngộ mà sống qua được một ngày, định sau này sẽ xin lại một cái mới.


Giờ học kết thúc, Thịnh Ngộ lên văn phòng hỏi về thủ tục cấp lại thẻ học sinh, nghe xong hai mắt cậu tối sầm, cảm thấy thẻ cũ vẫn còn cơ hội cứu vớt.


“Em chờ chút!”


Trước khi ra khỏi văn phòng, cô Lưu Dung như chợt nhớ ra điều gì, gọi cậu lại.


“Chuyện quay phỏng vấn em nghĩ sao rồi?”


Thịnh Ngộ nghĩ một chút, đứng tựa ở cửa văn phòng nói: “Chi phí du lịch thì bỏ qua, cô chỉ cần cho bọn em một lịch cụ thể là được ạ.”



“Em tưởng đây là trò chơi đồ hàng của con nít à? Trường phải chịu trách nhiệm an toàn cho các em, đi đâu, ở khách sạn nào, đều có thầy cô quản lý, đâu thể nói đổi là đổi ngay được.”


Thịnh Ngộ vịn vào khung cửa, hơi do dự:


“Vậy em hỏi thử Lộ Dữ Chu một chút đã…”


“Không cần hỏi nó.” Lưu Dung phất tay:


“Nó sáng sớm đã đến báo danh với cô rồi, còn nói là vì đánh cược thắng... Cô cũng không hiểu nó nói nhảm cái gì không biết.”


Thịnh Ngộ sững người.


“Cậu ấy thật sự đi sao?”


Lưu Dung đáp:


“Giờ chỉ còn chờ em nữa thôi. Nếu em không muốn đi, cô sẽ đăng ký cho một mình Lộ Dữ Chu. Dù sao chọn học sinh tiêu biểu đại diện cuối cùng vẫn rơi trên đầu em ấy thôi.”


“Em đi.”


Lưu Dung ngạc nhiên:


“...Đột ngột như vậy?”


Thịnh Ngộ đứng ở cửa cười cười:


“Em thua cược mà, theo giao kèo thì phải đi cùng cậu ấy.”


Trước khi chuông reo vào lớp tiết tám, Thịnh Ngộ thay Lộ Dữ Chu đăng một thông báo trong nhóm Tụ lại tám chuyện:


Có ai thấy thẻ học sinh của Lộ Dữ Chu không? Nói với nó một tiếng là chủ nhân đang rất nhớ nó, nếu nó hiểu chuyện thì tự quay về phòng học đi nhé.


Thông báo vừa gửi chưa đầy hai giây, có một bạn nữ đã trả lời:


Báo cáo —— hai tiết trước bị Hạ Dương lấy mất rồi! Cậu ta nói muốn đi bao dưỡng quầy bán đồ ăn vặt, bảo bọn tớ đừng nói ra ngoài!


Lộ Dữ Chu: “……”


Thịnh Ngộ: “……”


Buổi chiều là giờ tự học, Lưu Dung chiếm hai tiết để cho lớp làm một đề thi do tổ giáo viên tự soạn. Không phải kỳ thi chính thức nên quy trình đơn giản, làm bài xong tiết sáu thì tiết tám đã có điểm.


Thịnh Ngộ được 139 điểm.


Bản thân cậu không phản ứng gì nhiều, điểm này nằm trong dự đoán của cậu; Lộ Dữ Chu cũng rất điềm tĩnh, thậm chí còn thấy hơi thấp.


Các bạn học khác không thấy có gì lạ. Tuy Thịnh Ngộ mới chuyển đến, chưa từng tham gia kỳ thi chính thức nào, nhưng thông qua trao đổi thường ngày và biểu hiện trong lớp, ai cũng thấy được nền tảng của cậu rất vững, chắc chắn không phải học sinh kém.


Lớp thực nghiệm là nơi tập trung toàn học sinh giỏi, thêm một người như Thịnh Ngộ cũng không khiến ai ngạc nhiên.


Người thực sự như bị sét đánh là Sài Hàn.


“Cậu nói với tớ là môn toán cậu chỉ được 72 điểm mà?”


Chuông tan học vừa reo, Sài Hàn chạy đến bàn Thịnh Ngộ, vẻ mặt như cô gái bị bạn trai lừa dối, không tin nổi hỏi:


“Cậu còn nói đổi chiều cao của cậu lấy điểm toán mà? Giờ sao lại thi được 139 điểm? Cậu phản bội lời thề của chúng ta sao?”


“Haizz.” Thịnh Ngộ xua tay, giọng điệu cao thâm khó dò như lừa đảo, nói:



Sài Hàn kéo ghế ngồi xuống, mặt mày đầy vẻ cung kính:


“Đại sư, thầy xem tôi còn có cơ hội tiến bộ không? Tôi thật sự rất muốn tiến bộ mà.”


Thịnh Ngộ hỏi:


“Tiến bộ mặt nào?”


Sài Hàn:


“Chiều cao.”


Thịnh Ngộ nghẹn lời, bấm tay tính toán vài cái rồi chậm rãi nói:


“Một niệm sai là cả đời u mê, tất cả đều do vọng tưởng…”


Sài Hàn:


“Đại sư, đại sư, làm ơn nói tiếng Trung giùm tôi với.”


Thịnh Ngộ:


“Ý tôi là đừng có rối rắm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy! Chuyện gì cũng có hai mặt, biết đâu thấp lại là ưu thế của cậu thì sao?”


Sài Hàn nghe xong trợn trắng mắt, điên cuồng véo nhân trung của mình:


“Đại sư, đại sư, tôi không chịu nổi chữ ‘thấp’ nữa rồi…”


‘Đại sư’ Thịnh vội vã lôi từ ngăn bàn ra một bình nước, dỗ mãi mới tiễn được vị da mỏng tâm yếu này đi.


Sài Hàn vừa đi, Thịnh Ngộ liền lấy bài thi 139 điểm ra khỏi hộc bàn, ngắm nghía đầy mãn nguyện.


Nói không để bụng là nói dối, thật sự cậu rất vui. Ít nhất thì nó chứng minh phương pháp học hiện tại đã vào đúng hướng, cậu đang dần thích nghi với cường độ học cao ở trường mới.


“Thầy Lộ.”


Cậu vừa vui đã bắt đầu vênh mặt, xoay đầu sang, trải bài thi ra ngay trên bàn Lộ Dữ Chu, vẻ mặt đầy âu sầu:


“Ôi, mới được 139 điểm thôi… điểm thấp như vậy, biết phải làm sao bây giờ…”


Lộ Dữ Chu liếc cậu một cái đầy lười biếng.


Lại giở trò nữa.


“Ai nói cậu điểm thấp?”


Thịnh Ngộ làm bộ mặt đau khổ:


“Còn cần người nói nữa à? Nhìn vào là thấy rõ rành rành —— oái oái, đang nói chuyện đàng hoàng mà, đừng có véo cổ tôi ——”


Bàn tay có lớp chai mỏng của đối phương đặt lên sau gáy cậu, cậu lập tức phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, nghiêng trái né phải, co rút như con tôm, cười không ngừng:


“Á á, nhột…”


Lộ Dữ Chu vẫn bình tĩnh hoàn thành nét bút cuối cùng, nói:


“Có thứ tôi định cho cậu, coi như là phần thưởng. Đợi chút tan học chúng ta đi xem.”


Thịnh Ngộ giãy giụa dữ dội, anh không giữ được chắc, đầu ngón tay trượt đi, lướt ngang qua xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra một chút kia.


Lông mi Lộ Dữ Chu khẽ run, anh lập tức rút tay về.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 36: Phần thưởng.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...