Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 37: Chạy.

139@-

“Đây là phần thưởng hả?” Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm vào yên xe đạp địa hình.


“Vậy cậu muốn cái gì?”


Lộ Dữ Chu lấy chìa khóa từ trong cặp ra, ngồi xổm xuống mở khóa, trong giọng nói còn khẽ thở dài, anh tỏ ra đầy muộn phiền, như đang than thở: Tiểu thiếu gia thật khó chiều.


Thịnh Ngộ nghe được ẩn ý, cậu bĩu môi tiến tới gõ gõ chỗ hàn phía sau xe, mặt đầy ngờ vực:


“Có ngồi được không? Chắc chắn không thế?”


Dây xích kéo lê trên mặt đất, do dùng mỗi ngày nên đã hơi bẩn, Lộ Dữ Chu nhìn thoáng qua rồi cẩn thận lấy gói khăn giấy từ túi bên cặp ra lau:


"Đã được gia cố rồi. Tiệm hàn nói nó có thể chịu được 80kg. Miễn cậu không béo lên là được."


Thịnh Ngộ ngồi lên thử, cảm thấy cũng ổn, độ cao bàn đạp cũng vừa phải.


"Cảm ơn, tôi chấp nhận lòng tốt của anh."


Giọng điệu kiêu ngạo, nghe cứ như đang nói: Trẫm rất vừa lòng, lui đi được rồi.


Lộ Dữ Chu khựng lại, có chút buồn cười, quay đầu bảo:


“Lần này không mời tôi ăn cơm à?”


Thịnh Ngộ từ trước đến nay rất thích lấy việc mời cơm để cảm ơn người khác, hễ vừa nói cảm ơn là tám phần mười sẽ rủ đi ăn, đây không phải cậu khách sáo, mà thật sự để bụng và sẽ tìm thời gian trả lại ân tình.


Lộ Dữ Chu là người được nghe nhiều nhất, tai cũng sắp mọc kén luôn rồi.


“Tôi bị ngốc chắc? Tiền của cậu còn nhiều hơn tôi.”


Thịnh Ngộ nói. “Sau này đều do cậu mời tôi đi. Dù sao nhà họ Thịnh sẽ không phá sản chỉ vì bọn mình tiêu xài hoang phí đâu.”


Lộ Dữ Chu kéo dài giọng:


“Được ——”


“Hạ Dương đâu rồi?”


“Cậu ta hẹn bạn chơi bóng rổ rồi, không biết khi nào xong, chúng ta cứ đi trước đi.”


“Ừm.” Thịnh Ngộ đáp một tiếng, buồn chán ngửa đầu nhìn xung quanh.


Phía bên kia đường, ở trạm xe buýt tụ tập mấy người. Có vài học sinh cấp hai vừa tan học đang ngồi trên băng ghế nói chuyện rôm rả, còn có một người đàn ông đội mũ, vai đeo túi máy quay, đang cúi đầu chỉnh thông số máy ảnh.


Thịnh Ngộ nhìn đi chỗ khác, giây sau lại cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức quay đầu nhìn lại người đàn ông kia.


“Nhìn gì thế?”


Lộ Dữ Chu cuối cùng mở xong khóa, cầm dây xích đứng dậy, thấy Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm về một phía không chớp mắt thì không nhịn được mà nhìn theo.


“Cậu quen người đó à?”



Thịnh Ngộ: “... Tôi không quen, nhưng hắn có máy quay, hơn nữa hình như đang nhìn chằm chằm vào bọn mình.”


Lộ Dữ Chu cúi đầu kéo khóa cặp, ném chìa khóa xe vào trong, không để ý nói:


“Có lẽ đang quay trường học thôi, dạo gần đây trên mạng có nhiều blogger tự do, quay cổng trường thì cũng không phạm pháp.”


Thịnh Ngộ nhếch khóe miệng, dùng tay trái kéo chiếc cặp trên vai xuống, thô lỗ mở cặp ra mò trong ngăn kép tìm điện thoại.


“Tôi gọi về nhà chút…”


Lời còn chưa dứt, cậu liếc mắt qua thân cây phía đối diện, thoáng thấy một vật thể sáng lóa hiện lên trong tích tắc.


Vận cứt chó.


Không chỉ có một cái.


“Lộ Dữ Chu, cậu từng gặp paparazzi chưa?” Thịnh Ngộ đột ngột hỏi.


“... Hả?” Lộ Dữ Chu cau mày nghi ngờ.


“Chắc là chưa. Cậu hỏi cái đó làm gì?”


Thịnh Ngộ đeo cặp lại sau lưng, nhảy bật tại chỗ hai lần, trông như thể đang làm nóng người trước khi vào sân bóng.


“Chưa từng gặp cũng không sao… Hôm nay đã gặp rồi.”


Cậu thì thầm rất khẽ, ngay sau đó vươn tay trái, chuẩn xác nắm lấy cổ tay đang buông thõng của Lộ Dữ Chu.


“Chạy!”


Lộ Dữ Chu chỉ nghe thấy một tiếng quát khẽ đầy nghiêm túc, giây sau đã bị người ta lôi chạy đi.


Lộ Dữ Chu: “Xe của tôi—”


Thịnh Ngộ: “Đừng lo nữa, chạy vào cổng trường trước!”


Khác hẳn với dáng vẻ chạy nhảy vui đùa trong trường, Thịnh Ngộ lúc này chạy nhanh như chớp, mái tóc tung bay, đồng phục dính sát vào người, làn gió lọt vào tà áo.


Lộ Dữ Chu dù chẳng hiểu gì nhưng không chút do dự chạy theo, thậm chí còn vượt mặt Thịnh Ngộ, chủ động kéo cậu chạy cùng.


Học sinh đi ngang qua chỉ thấy trước mắt lướt qua hai bóng người, gió táp vào mặt, chưa kịp phản ứng thì hai người đã tới cổng trường.


Thịnh Ngộ dừng lại thở hổn hển, ngoảnh đầu nhìn ra sau, đầu óc còn chưa kịp khởi động, nhưng ánh mắt đã nhanh chóng định vị được bốn, năm người khả nghi.


Có hai kẻ vừa thấy bị phát hiện liền thu máy, cúi đầu né tránh vào góc, nhưng vẫn còn một tên trông rất ngạo mạn, đang chạy qua đường, đuổi thẳng về phía hai người họ.


Thịnh Ngộ không nhịn được buông một câu chửi thề.


Lộ Dữ Chu đang giằng co với máy soát cổng về vấn đề nhận diện khuôn mặt thì Thịnh Ngộ đẩy anh ra, nói: "Thôi bỏ đi, cũng không cao lắm đâu."


Nói xong, Thịnh Ngộ đặt tay lên tường, động tác dứt khoát nghiêng người nhảy bật qua hàng rào.


Trong phòng bảo vệ:“……”



“Giờ đi đâu?”


Thịnh Ngộ không đáp, tiếp tục nhìn về phía bên ngoài cổng trường.


Tên đàn ông kia vừa chạy vừa chụp hình, khiến cậu tức tối mắng thầm một câu, lập tức nắm tay Lộ Dữ Chu, tùy tiện chỉ một hướng:


“Mặc kệ, chạy trước đã ——”


Thế là hai người họ vội vàng bắt đầu cuộc trốn chạy thứ hai.


Bảo vệ gác cổng nhìn theo hai cậu thiếu niên chạy xa, tuy chẳng hiểu nổi bọn trẻ bây giờ có thú vui gì, nhưng vẫn không kìm được cảm khái: “Tuổi trẻ đúng là tốt thật.”


“Ê, bên kia! Người ngoài không được vào khu vực đó!” Mới thu lại ánh nhìn, ông đã thấy một người đàn ông đội mũ đen định lén vượt qua thanh chắn, động tác vụng về đến mức bị thanh chắn quét trúng háng.


Nghe tiếng quát, người đàn ông lập tức quay đầu lại, nhe răng trợn mắt, giơ chiếc máy ảnh lên ra hiệu:


“Tôi là phóng viên.”


Gần đây đúng là có nhiều nhân viên đài truyền hình qua lại ở khu này.


Bảo vệ không nghi ngờ gì, đứng dậy mở cửa sổ phòng gác, gãi đầu áy náy: “Ôi chao, xin lỗi nha...”


Ông ta đang định mở lối đi đặc biệt cho “phóng viên” kia thì hai nam sinh lúc nãy lại quay lại. Một người còn vác theo cây chổi to lấy từ phòng trực nhật, dùng cán chổi chắn trước mặt, lớn tiếng hô rõ ràng:


“Chú ơi—— đừng để hắn vô —— hắn là đồ chụp lén đó ——”


“……”


Tay bảo vệ ngừng ngay tại nút mở thanh chắn.


Ông ta quay lại nhìn “phóng viên”, đối phương cũng nhìn lại ông ta.


Hai giây sau, người đàn ông đội mũ đen cười gượng gạo, rồi đột nhiên quay người bỏ chạy, bất chấp đang bị kẹt trúng háng, chân nọ đá chân kia lao về phía con đường bên cạnh, luống cuống đến mức chẳng nhìn nổi lối đi.


Bảo vệ giơ bộ đàm lên, vừa đuổi theo vừa gọi: “Vâng. Có một người lạ mặt đang cố vào trường, tôi đang xác minh...”


-


Thịnh Ngộ chỉ về phía khu ký túc xá trường.


Nơi đó khá hẻo lánh, ít người qua lại. Hai người cúi đầu chạy một mạch, đến khi hoàn toàn không còn thấy cổng trường mới th* d*c đứng lại.


“Đủ rồi, đừng chạy nữa, đám đó không vào được đâu…” Thịnh Ngộ chống tay lên đầu gối thở hổn hển, vừa rồi chạy quá gấp, giờ đầu hơi choáng.


Cả hai chạy đến mướt mồ hôi, toàn thân lộn xộn. Lộ Dữ Chu khá hơn một chút, vẫn còn đứng vững được, ép hô hấp ổn định rồi chìa tay ra:


“Ổn chứ?”


“…… Không sao, nghỉ chút là ổn.” Thịnh Ngộ nắm lấy tay anh đứng thẳng dậy, một tay nhét túi lục tìm điện thoại:


“Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi, để tôi gọi về nhà nhờ tài xế tới đón.”


Gần đó có một bụi cây um tùm, Thịnh Ngộ chẳng buồn chê bẩn, ngồi phịch xuống mép bồn hoa, cúi đầu tìm số liên lạc.



Thịnh Khải Cơ thường xuyên họp hành, không phải lúc nào cũng có thể liên lạc được; bà nội sức khỏe yếu, điện thoại di động quanh năm tắt máy. Thịnh Ngộ tra thông tin liên lạc một lúc, dứt khoát gọi thẳng đến số của thư ký tập đoàn.


Thư ký bắt máy, nghe xong lập tức đáp:


“Thiếu gia chờ một chút.”


Điện thoại phía bên kia im lặng một lúc, như thể đã tắt micro. Một lát sau mới vang lên giọng nam trầm ổn:


“A lô, Tiểu Ngộ.”


Thịnh Ngộ thở phào nhẹ nhõm: “Ba.”


Thịnh Khải Cơ "ừ" một tiếng, nói:


“Ta vừa được thư ký báo lại, nghe nói có paparazzi kéo đến trường, các con không sao chứ?”


Thịnh Ngộ đáp:


“Bọn con thì có thể có chuyện gì được? Chỉ là đám paparazzi thôi, cũng có đánh người đâu. Cùng lắm bị chụp vài tấm hình, nhưng con phản ứng nhanh, chắc cũng chẳng bị chụp gì đáng lo.”


Bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:


“Chuyện Thịnh gia ôm nhầm con năm xưa trong giới cũng chẳng còn là bí mật. Truyền thông lớn đều đã đạt được thỏa thuận với tập đoàn, sẽ không đăng tải bất cứ tin gì liên quan. Nhưng vẫn còn vài tờ báo lá cải hành xử cực đoan và paparazzi bất chấp tất cả vì tiền. Ta sẽ cho người điều tra nguồn rò rỉ thông tin. Trước mắt, con và Tiểu Lộ tìm chỗ nào yên tĩnh mà tránh đi.”


Thịnh Ngộ theo phản xạ gật đầu, nói:


“Con sẽ gọi tài xế, giờ về nhà chính Thịnh gia trước.”


Nói chuyện xong, Thịnh Ngộ cũng nghỉ đủ, đấm nhẹ lên đầu gối rồi đứng dậy.


Lộ Dữ Chu từ nãy đến giờ vẫn im lặng đứng cạnh làm nền, nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện. Lúc này điện thoại vừa dứt, anh mới tựa vào gốc cây, như suy nghĩ gì đó hỏi:


“Nếu bị paparazzi chụp được thì sao?”


“Có thể sao được nữa.” Thịnh Ngộ cười khẩy. “Thì lại đến đòi tiền tập đoàn. Không cho thì tung ra. Thật ra cũng không ảnh hưởng gì lớn, dân chúng cũng không ngốc, nhìn người ta đi học, ăn cơm, ngồi xe thì có gì đáng xem? Phải có tin tức bùng nổ như thật – giả thiếu gia mới thu hút được. Nhưng mà cũng được cái là, đám đó chủ yếu vì tiền, nếu bị chụp thì Thịnh gia cũng sẽ mua lại hình. Chỉ là tôi không thích bị xem như bảng giá mà lợi dụng, cho nên mỗi lần gặp là tôi chạy, chạy thành phản xạ có điều kiện rồi.”


Lộ Dữ Chu gật đầu:


“Có vẻ chẳng bao lâu nữa tôi cũng sẽ được ‘cảm nhận’ cảm giác đó của cậu rồi.”


Thịnh Ngộ:


“Hả?”


“Vài ngày trước ở sòng bạc có người chụp trộm, chúng tôi không nghĩ là paparazzi, chỉ tưởng là blogger nào đó.”


Anh nâng cặp sách lên một chút, vẻ mặt nhàn nhạt:


“Tôi với Hạ Dương nhìn chằm chằm hắn cả nửa ngày, mặt đối mặt.”


“……”


Lộ Dữ Chu vốn là người còn chưa được nhiều người chú ý đến, điều đáng giá nhất ở anh chính là khuôn mặt kia.



“Ai?!”


Ở góc tường có một bóng người thấp bé, vừa nghe tiếng đã lập tức rụt lại, nhìn cách ăn mặc thì không giống giáo viên trong trường.


Lộ Dữ Chu có góc nhìn rõ hơn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người kia hai giây, bình tĩnh nói:


“Không cần hỏi, vác máy ảnh to, chạy mau đi.”


Cổng chính có paparazzi ngồi rình sẵn, giờ mà đi ra thì khác gì tự dâng mình tới.


Cậu nhớ gần ký túc xá có một đoạn tường thấp, có thể trèo ra được.


Chạy được hai bước, không biết là ai theo thói quen đưa tay ra, hai bàn tay nắm lấy nhau, lòng bàn tay chạm vào nhau, cảm giác mồ hôi dính nhớp, không biết nhiệt độ cơ thể ai nóng hơn.


Hai người chạy vào khu rừng nhỏ, chân đạp lên những cành lá khô giòn, cổ áo phập phồng theo từng cơn gió lùa vào.


Thịnh Ngộ chạy điên cuồng hơn mười mét mới lấy lại tinh thần, ngửa mặt hét lớn:


“Bọn họ làm sao mà vào được vào đây hả ——”


Khoảng sáu giờ rưỡi chiều, nhóm lớp im lặng đã lâu bỗng dưng xuất hiện vài tin nhắn nghe như đùa nhưng lại chẳng giống đùa chút nào.


Trương Lương: Mọi người có phát hiện không, hôm nay trong trường hình như có vài người lạ lẻn vào.


Trương Lương: Ngoài cổng trường cũng có, cứ liên tục chụp ảnh.


Trương Lương: Tôi đi hỏi thử vài người rồi... hừm… có vẻ hơi phức tạp đó, đại thần @Lộ Dữ Chu, tôi nói được không?


Trương Lương: @Thịnh Ngộ, tôi có thể nói không?


Lớp một là lớp học luân chuyển, quản lý nhóm chat là giáo viên chủ nhiệm cùng vài cán bộ lớp, thỉnh thoảng có người lọt lưới, học sinh rớt khỏi lớp thực nghiệm vẫn còn trong nhóm.


Trương Lương là người đã bị chuyển khỏi lớp một từ học kỳ trước.


Cậu ta nói muốn cảm nhận không khí lớp một, nên Lưu Dung để mặc không đá ra khỏi nhóm.


Học sinh lớp một vốn ít nói chuyện phiếm trong nhóm lớn, mấy dòng tin đầu tiên chẳng ai để tâm.


Đến khi Thịnh Ngộ phát hiện thì mọi chuyện đã bùng nổ rồi.


—--------


Chuột: Đọc chương này tui lại nhớ bài ‘Chạy  khỏi thế giới này’ có đoạn:


Ta sẽ không buông tay cho dù mai


Mặt trời rồi chẳng lên chiếu sáng đoạn đường không bóng ai


Em sẽ luôn kề bên anh


Cùng anh chạy khỏi thế giới này


Nhạc chạy trong đầu luôn, thấy cũng hợp ghê.


Mà mọi người đọc chương này có chỗ khó hiểu thì thông cảm dùm tui nhen, đọc cả 2 bản mà vẫn không biết cái chỗ để xe đạp ở đâu:_) Làm mà rối lung tung beng.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 37: Chạy.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...