Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 38: Che giấu.
249@-
Mặt trời dần đi xuống, ánh chiều tà phủ lên bức tường thấp một lớp vàng ấm áp.
Thịnh Ngộ ngồi xổm trên đỉnh tường, liếc nhìn xuống phía dưới rồi lập tức quay mặt đi:
"Thôi bỏ đi, tôi thấy paparazzi cũng không đến mức đáng sợ như vậy đâu..."
“Đừng lo, dưới đất có thảm cỏ, có ngã xuống cũng không đau đâu."
Lộ Dữ Chu đứng dưới chân tường ngẩng đầu nói, anh đã trèo qua trước mà hoàn toàn không thấy đau lưng mỏi eo gì cả.
Bức tường ở đây đã lâu không được tu sửa, lớp xi măng bong tróc loang lổ, gạch trên đỉnh tường cũng đã lỏng lẻo, bị mấy học sinh rảnh rỗi gỡ xuống chơi. Ở góc tường có chỗ bị khoét, toàn bộ chiều cao bức tường chưa tới hai mét, chỉ cần lấy gạch lót chồng lên là có thể trèo qua dễ dàng.
Vì vậy nơi này đã trở thành một bức tường vượt ngục nổi tiếng ở trường Nhất Trung.
Lúc Thịnh Ngộ trèo lên còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình, giờ ngồi xổm trên tường nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
Cậu hơi sợ một chút.
Tường cao chỉ hơn một mét, nghe có vẻ đơn giản nhưng khi thật sự ngồi trên đó mới thấy không phải chuyện đùa, cảm giác bất lực lúc này chỉ có người đang ngồi trên đỉnh tường mới hiểu rõ.
Thịnh Ngộ thò đầu nhìn xuống lần nữa, trong lòng nổi lên một luồng xúc động, quyết định không tự làm khó mình nữa, lắc đầu nói:
"Tôi không nhảy đâu, tôi trèo xuống thôi. Cặp sách đưa cho cậu trước, cái thứ này đang cản trở tôi phát huy."
Lộ Dữ Chu từ từ bước tới, khom người nhặt chiếc cặp sách rơi ở góc tường.
Thịnh Ngộ bám theo mép tường, thử buông chân xuống, nhưng vì không tìm được chỗ đặt lực, người cứ lơ lửng giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ như con cá mắc cạn.
Lộ Dữ Chu ngẩng đầu nhìn thấy cảnh đó, không nhịn được bật cười:
"Đừng đạp loạn nữa, gạch sắp bị cậu đá bể rồi."
Mặt Thịnh Ngộ đỏ bừng, giọng nghẹn lại:
“Thì cậu mau lại giúp tôi một tay đi chứ!”
Lộ Dữ Chu nhìn qua, thấy khoảng cách từ bàn chân Thịnh Ngộ tới mặt đất... chưa đến mười phân.
Cũng may cậu còn bám được vào tường, nếu không thì đã rớt xuống đất rồi.
Trong lòng anh muốn phun lời chê bai, nhưng vẫn im lặng đẩy hai cái cặp sách ra xa, bước đến mép tường, chuẩn bị đỡ cậu thiếu niên đang lủng lẳng như miếng thịt khô treo trên giàn, ánh mắt do dự nhìn eo người kia…
Anh đưa tay ra một cách vụng về, một trái một phải vòng qua hai bên hông, khẽ khàng ôm lấy cậu, anh nói:
“Có thể buông tay được rồi —”
Con người đôi khi đúng là miệng quạ đen, sợ gì là y như rằng xảy ra chuyện đó.
Vừa mới điều chỉnh lại tư thế, trên tường đã rơi xuống mấy lớp bụi mỏng. Lộ Dữ Chu ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy viên gạch ở đỉnh tường vì không chịu nổi sức nặng của Thịnh Ngộ mà bắt đầu rạn nứt vỡ ra.
Trọng tâm hai người chao đảo, giống như mấy quân cờ domino đổ sụp liên tiếp, cả hai cùng ngã nhào xuống sườn cỏ phía dưới, ôm nhau lăn một vòng ra tận rìa bên kia.
Trước mắt Thịnh Ngộ tối sầm, sau đó tầm nhìn rõ lại. Thứ đập vào mắt đầu tiên là cổ áo đồng phục học sinh phẳng phiu của Lộ Dữ Chu, chiếc nút đầu tiên đã bung ra, để lộ cần cổ cùng hầu kết nổi bật, phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp.
Cậu cảm nhận được hơi thở dồn dập của Lộ Dữ Chu phả bên tai mình, cứ như một chiếc lông chim nhỏ không ngừng cào cào vành tai, ngứa ngáy vô cùng.
Hai người bị ngã đến mơ hồ đầu óc, vẫn giữ nguyên tư thế chồng lên nhau như vậy, trong chốc lát không ai nhúc nhích.
Mới chạy một đoạn ngắn thôi mà nhiệt độ cơ thể của nam sinh cấp ba đã cao bất thường, chỉ trong chớp mắt, Thịnh Ngộ cảm thấy nóng hầm hập. Có lẽ vì chạy mệt rồi nên chân cũng mềm nhũn, trong đầu nghĩ là muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể chỉ khẽ động đậy, lại càng dán chặt lên người Lộ Dữ Chu.
Giọng nói khàn khàn của Lộ Dữ Chu vang sát bên tai:
"…Thịnh Ngộ, cậu bị bệnh à."
Thịnh Ngộ thấy cực kỳ xấu hổ, lại động người một cái nữa.
Hai nam sinh cùng tuổi, khung xương phát triển gần như nhau, giống như hai khối gỗ ghép sắc nhọn hướng ra ngoài. Không ai lại nghĩ sẽ ghép những khối gỗ kiểu này vào nhau, nhưng nếu vô tình va vào, thì những góc cạnh tưởng như bình thường đó lại trở nên vô cùng cấn cộm và khó chịu.
Cậu nhúc nhích người hai lần, cảm thấy chỗ nào cũng kỳ quặc, lập tức không dám động nữa, ngoan ngoãn nằm sấp trên người Lộ Dự Chu như một cái xác.
Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy trên tóc Lộ Dự Chu vướng vài cọng cỏ khô.
Nhìn lại mình, cậu thấy lộn xộn chẳng kém, cả cánh tay đầy bùn đất, đầu ngón tay còn dính vết gạch.
Thịnh Ngộ bỗng dưng thấy ngày hôm nay thật đúng là hỗn loạn đến mức buồn cười.
"Phì... hahaha ha ha ha ha ha..."
Hai người chồng lên nhau, Thịnh Ngộ cười đến run cả người. Người nằm dưới là Lộ Dữ Chu, bị ép phải cảm nhận từng cơn chấn động từ lồng ngực, nghe một lúc anh uể oải cất tiếng:
“Cậu là bị ngã ngốc rồi à.”
Thịnh Ngộ vẫn còn đang cười, nhưng đã hạ nhỏ lại, thanh âm nhịn cười nói:
“Tôi từng nghe người ta nói, một người mất mặt là mất mặt, nhưng hai người cùng mất mặt thì lại thành niềm vui. Trước đây tôi bị phóng viên rượt, chỉ có thể chạy một mình. Sau này hai đứa cùng chạy, bọn họ chỉ chụp được cảnh chúng ta nắm tay chạy như điên, chụp thấy toàn cái ót… Nghĩ vậy thấy cũng khá vui.”
Lộ Dữ Chu lúc đầu im lặng, sau đó cười khẽ nói:
"Cậu cũng lạc quan thật đấy."
Thịnh Ngộ:
“Tôi không thở nổi nữa rồi, cậu có thể lật tôi sang bên cạnh không?”
Lộ Dữ Chu:
“…Cậu tưởng mình là cái bánh áp chảo à.”
Thịnh Ngộ cũng thấy yêu cầu này có hơi quá đáng, bật cười hai tiếng, cuối cùng tự lấy hết sức, lăn khỏi người Lộ Dữ Chu.
Cậu nằm ngửa ra cỏ, mặt hướng lên trời, trông chẳng khác gì một cái bánh sắp chín.
Chẳng bao lâu sau, Lộ Dữ Chu nhặt hai chiếc cặp sách trở lại. Thấy cậu nằm ngửa ra như thằng ngốc, anh chẳng buồn nói gì, đeo luôn cả hai cái cặp lên người rồi hỏi:
“Khi nào xe đến đón chúng ta?”
Thịnh Ngộ không muốn đứng dậy, chỉ yếu ớt rút điện thoại ra giơ lên trước mặt:
“Để tôi gọi điện hỏi thử…”
Ánh nắng chiếu vào làm lóa cả mắt, khi vừa mở khoá màn hình, thứ hiện ra đầu tiên là hàng loạt cuộc gọi nhỡ chưa trả lời.
Thịnh Ngộ còn tưởng mình nhìn nhầm, kéo danh sách thông báo xuống xem kỹ lại, nheo mắt nhìn tên người gọi nhỡ.
Thế nhưng không phải điện thoại nhà họ Thịnh gọi đến, vài cuộc là từ Lưu Dung, Đại Mã Hầu, còn đa số là từ Hạ Dương.
Hạ Dương?
Trước khi cậu kịp nghĩ gì thì người anh em kia lại gọi tới.
Thịnh Ngộ chẳng nghĩ nhiều, bấm nghe máy, áp điện thoại lên tai:
“Alo?”
Sau khi gọi hàng chục cuộc, cuộc gọi đột nhiên được kết nối. Người ở đầu dây bên kia có lẽ không ngờ tới, cậu ta không nói nên lời, cứ như vậy mà im lặng.
“Lão Lộ có ở cạnh cậu không? Điện thoại của cậu ta tắt máy, tớ gọi mãi không được, bảo nó nghe máy.”
Đối phương cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng điệu lại khác hẳn thường ngày của Hạ Dương, quá bình tĩnh, như thể đang cố kìm nén cảm xúc gì đó, giọng cũng hơi nặng nề.
Thịnh Ngộ không hiểu có chuyện gì, liếc nhìn màn hình một cái, lăn người ngồi dậy đưa điện thoại cho anh:
“Hạ Dương gọi, tìm cậu.”
Lộ Dữ Chu hơi cụp mắt, đưa tay nhận lấy điện thoại.
"Alo?"
"Lộ Dữ Chu, m* kiếp nhà ngươi! Ông đây vừa mới nhận được điện thoại từ nhà họ Thịnh! Ông *** mẹ nó biết hết rồi! Mày *** đang ở đâu đấy?! Ch*ết ở xó nào thế hả?! Lập tức ** cút về hẻm Hỉ Thước cho ông! Ông *** thề sẽ lột cái đầu lưỡi vô dụng của mày xuống, mỗi ngày đánh một trận thành cháo ——"
Tiếng chửi phẫn nộ như muốn xuyên thủng cả ống nghe, chấn động đến mức màng tai Lộ Dữ Chu nhói lên. Không đợi đầu dây bên kia hét xong, anh nhanh chóng đưa điện thoại ra xa, nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ hoang mang.
Thịnh Ngộ hỏi:
"Hạ Dương nói gì thế?"
"Không nghe rõ." Lộ Dữ Chu cau mày:
"Chỉ nghe thấy cậu ta đang chửi tôi."
Thịnh Ngộ sửng sốt, nắm lấy tay Lộ Dữ Chu để đứng dậy, rất tự nhiên ghé lại gần chỗ mic hỏi:
"Cậu chửi cậu ấy làm gì thế?"
Hạ Dương:
"Ngươi *** —— khụ khụ khụ khụ… Thịnh Ngộ à."
Bên kia điện thoại như bị tắt tiếng.
"Không có gì đâu." Hạ Dương chuyển về giọng điệu kỳ lạ, bình tĩnh đến mức giả tạo, thậm chí nghèn nghẹn như bị sặc nước, nghe chẳng ra gì hỏi:
"Hai người đang ở đâu thế?"
Thịnh Ngộ đưa ống nghe ra xa, vẻ mặt kỳ lạ, nhìn Lộ Dữ Chu làm khẩu hình miệng nói: Hình như cậu ta bị ma nhập rồi.
Lộ Dữ Chu nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
"Ở ngoài trường."
Thịnh Ngộ quan sát xung quanh rồi đáp.
"Cậu đánh bóng xong chưa? Muốn đến tìm bọn tớ không? Tớ gửi định vị cho, tiện mang theo hai chai nước có ga luôn với."
Hạ Dương:
"Cậu khi nào lại uống nước có ga ——"
Thịnh Ngộ:
"Sao vậy? Luật nào quy định tôi không được uống nước có ga?"
Giọng Hạ Dương đột nhiên trở nên kỳ lạ, như thể vừa nhận ra hai đứa này hoàn toàn không biết gì:
"…Hai cậu không xem tin nhắn nhóm à?"
"Nhóm nào cơ?" Thịnh Ngộ lập tức cảnh giác:
"Chị Dung lại thông báo học bù đột xuất nữa hả?"
"…"
Hạ Dương lảng tránh:
-
Quá muộn rồi.
Cho dù không đọc tin nhắn nhóm, sau khi cúp máy, Thịnh Ngộ cũng sẽ thấy tin nhắn riêng tư trên WeChat bùng nổ.
Lộ Dữ Chu cũng không ngoại lệ. Vừa mở điện thoại lên đã rung liên tục, suýt chút nữa bị tin nhắn dội cho nổ tung.
Thịnh Ngộ chọn mở vài đoạn hội thoại ra xem lướt, rất nhanh đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi mắt cậu cụp xuống, cảm thấy có chút bực bội.
Lộ Dữ Chu đọc xong tin nhắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy người trước mắt mặt ủ mày ê, anh không khỏi nhíu mày.
“Không sao đâu... Cùng lắm thì để Thịnh Khải Cơ đăng một tuyên bố, nói hết thảy chỉ là tin đồn nhảm, thật ra không có chuyện ôm nhầm gì cả, cậu chính là con ruột nhà họ Thịnh.”
Anh thật sự không giỏi an ủi người khác, từng chữ từng câu gượng gạo nhả ra, ấp úng vụng về, hoàn toàn không có phong thái trơn miệng hay móc mỉa như mọi khi.
Thịnh Ngộ bị lời an ủi đầy "sáng kiến" đó chọc cười, đuôi mắt và lông mày cũng dịu lại một chút, nói:
“Ôi, nếu bộ phận truyền thông tập đoàn nghe được mấy lời cậu vừa nói, chắc chắn sẽ đồng loạt đến trước mặt cậu treo cổ mất.”
Lộ Dữ Chu quay mặt sang hướng khác, thản nhiên nói:
“Có đôi khi sự thật cũng không quan trọng. Thay vì để người ta bàn tán suy diễn, chi bằng nói một lời nói dối để qua chuyện. Dù sao tôi cũng không sao cả, trong mắt tôi, cậu thích hợp làm tiểu thiếu gia nhà họ Thịnh hơn bất kỳ ai khác.”
Thịnh Ngộ nghẹn lời trong chốc lát.
Cậu nghe ra được, đó là lời thật lòng. Chính bởi vì thật lòng, cậu mới không biết nên đáp lại như thế nào cho phải.
“Ừm… Hạ Dương bảo bọn mình quay về hẻm Hỉ Thước. Tìm chỗ nghỉ chút đi, tôi khát quá, muốn uống gì có ga.”
Phía sau bức tường là một khu phát triển dân cư thưa thớt. Hai người men theo lối hẹp ra khỏi khu đó, ngẫu nhiên chọn đại một tiệm trà sữa nhỏ. Trong quán không có chỗ ngồi, hai người mỗi người ôm một ly trà chanh ngồi xổm bên lề đường, vừa uống vừa lướt nhóm lớp xem tin nhắn.
Khi Thịnh Ngộ nhấp vào nhóm chat, tin đồn đã trải qua bốn giai đoạn: bắt đầu, lên men, thảo luận và bình thường.
Tóm lại, khi cậu vào xem thì cả nhóm đã bình tĩnh lại.
Kéo lên xem lại từ đầu, Thịnh Ngộ kéo đến khoảng 6 giờ rưỡi, thấy một người có tên là Trương Lương đăng vài tin có nội dung kích động.
“Nè.” Thịnh Ngộ cắn ống hút, huých khuỷu tay vào Lộ Dữ Chu, hỏi: “Trương Lương là ai thế? Hình như tôi không có ấn tượng gì về người này.”
Lộ Dữ Chu cũng đang xem nhóm chat, nghe vậy thì đưa mắt qua, nhìn chằm chằm vào mấy dòng bình luận ấy thật lâu, giữa hai hàng lông mày càng nhíu chặt:
“Tôi không biết cậu ta.”
Thịnh Ngộ: “... Đây là nhóm lớp của chúng ta.”
Lộ Dữ Chu vì vậy càng cau mày suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói:
“Hình như là học kỳ một hay là học kỳ trước có một người rớt khỏi lớp một, chắc bị chị Dung quên chưa đá ra khỏi nhóm.”
Thịnh Ngộ “à” một tiếng, rồi tiếp tục kéo xem tiếp.
Mấy tin nhắn của người này ban đầu chẳng ai thèm để ý, mãi đến khoảng 7 giờ, cũng là lúc Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu đang chạy toát mồ hôi mới có người phản hồi.
Người lạ nào vậy?
Trương Lương: Papparazzi.
Tin nhắn trả lời nhanh đến mức không có sự chênh lệch thời gian giữa hai tin nhắn.
Sau đó có người nói:
Ờ, vậy cậu gọi bảo vệ ra đuổi đi là được mà.
Trương Lương: Hahahahahahahahahaha, tất nhiên rồi, nhưng mọi người không tò mò sao? Bọn paparazzi đang chụp cái gì vậy? Trường mình đâu có người nổi tiếng đến?
Có người bị lời này khơi gợi sự tò mò như cá cắn câu.
Nhưng cũng có người phản ứng thế này: Không phải cậu tag hết rồi à, @Thịnh Ngộ @Lộ Dữ Chu, ai mà không biết lần trước hai người họ phỏng vấn gây sốt cỡ nào, có vài fan cuồng thì cũng bình thường thôi.
Trương Lương: …Tôi đã hỏi rồi, người ta là paparazzi, không phải fan đâu, người ta chụp mấy vụ ân oán hào môn để kiếm tiền đấy.
Hào môn là ai cơ?
Trương Lương: Ha ha ha ha đương nhiên là anh Lộ rồi, người bị ôm nhầm mười bảy năm trước, giờ anh Lộ được tập đoàn Thịnh Thế nhận lại, thành thiếu gia nhà giàu, ôi, tội nghiệp anh Lộ, phải sống mười bảy năm cuộc sống khổ cực.
……
……
……
Đám học sinh bị tin này làm cho sốc nặng, spam luôn sáu cái dấu ba chấm.
Cuối cùng cũng có người phản ứng kịp.
Triệu Lập Minh: Trời ạ, cậu phát tài rồi hả @Lộ Dữ Chu?
Triệu Lập Minh: @Lộ Dữ Chu, cho tôi tiền.
……
@Lộ Dữ Chu, cho tôi tiền.
@Lộ Dữ Chu, cho tôi tiền.
Không ai quan tâm đến đầu đuôi chuyện này nữa, toàn bộ đều đang giơ tay đòi tiền.
Ai ôm nhầm với ai vậy……
Hình như là Thịnh Ngộ với Lộ Dữ Chu……
Ôi má, y như tiểu thuyết ấy, thật thiếu gia – giả thiếu gia.
Bảo sao Thịnh Ngộ tự dưng chuyển trường, trước giờ tớ vẫn thắc mắc, một thiếu gia học trường quốc tế sao lại đến trường trọng điểm học.
Không phải bị cha mẹ nuôi đuổi đi rồi chứ……
Trời đất ơi! Thịnh Ngộ với Lộ Dữ Chu cùng sinh nhật! Chính miệng họ nói đấy!
@Thịnh Ngộ @Lộ Dữ Chu! Hai người mau ra nói một câu đi!
Tám phần là thật đó, nhà tôi có một người họ hàng xa làm ở Tập đoàn Thịnh Thế xác nhận rồi. Còn ai nhớ mấy tháng trước anh Lộ từng nhận học bổng hỗ trợ học tập của Thịnh Thế không? Chính chủ tịch đích thân trao giải đấy, nghe nói hai cha con giống nhau như đúc, nên mới đi làm xét nghiệm ADN.
Tôi choáng luôn……
Trong nhóm học sinh giống như nồi nước sôi trào, bàn tán ríu rít suốt một lúc lâu, cho đến khi một bình luận xuất hiện…
Sài Hàn: Mấy người điên hết rồi hả?
Sài Hàn: Đang ở nhóm lớp mà đem chuyện riêng tư của bạn học ra bàn tán, chết tiệt.
Sài Hàn: Mấy cái miệng kia im hết cho tôi!
Nhóm chat im lặng vài giây.
Trương Lương: Haha mọi người chỉ tò mò thôi mà, nói chút thì có sao đâu. Hai người họ đẹp trai vậy, ngày thường trong trường cũng hay bị bàn tán mà, đừng làm quá thế.
Sài Hàn: Bàn về sự xấu xí của cậu với màu sắc đồ lót của cậu giống nhau chắc?!
Sài Hàn: Hả! Look my eyes! Tell me why!(Nhìn vào mắt tôi này! Nói cho tôi biết tại sao!)
Sài Hàn: Trả lời tôi đi!
Trương Lương: Cậu như vậy là không có lý rồi.
Chỉ nói vậy thôi mà, có nói gì quá đáng đâu……
Ờm, không nói ở đây thì cũng sẽ có người lén hỏi thôi mà.
Triệu Lập Minh: Vậy thì đi mà nói riêng, đừng nói ở đây.
Triệu Lập Minh: Tôi đang định hỏi cậu nè @Trương Lương, có phải cậu nghĩ không học cùng lớp thì muốn nói gì cũng được, không cần để ý cảm xúc người khác hả?
Triệu Lập Minh: Chung một lớp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mấy chuyện nhà người ta bày hết ra, giúp ích được gì? Có liên quan gì tới bọn mình không?
Triệu Lập Minh: Này, lỡ cha mẹ cậu ly hôn, cậu có định đem lên nhóm lớp để mở mang tầm mắt cho bọn này không?
Triệu Lập Minh: Cứ tiếp tục bàn tán đi, chờ anh Lộ về xem lại lịch sử trò chuyện, đảm bảo mấy người đều bị tính sổ từng đứa một.
Văn Tĩnh: Không phải sợ bị anh Lộ tính sổ, chỉ là…… nếu anh Lộ với Thịnh Ngộ không nhắc gì, thì chắc là không muốn nói. Cứ truy chuyện hoài làm gì……
Lâm Gia Gia: Tớ cũng vậy.
Tin nhắn trong nhóm lặng hẳn suốt mười phút.
Rõ ràng, những ai không tò mò thì sẽ không hỏi tiếp, còn mấy người có máu hóng thì đã lén lút chuyển địa điểm sang cửa sổ chat riêng rồi.
Nhưng một nhóm bảy tám chục người, đâu thể chỉ có một kiểu ý kiến.
Trương Lương: Tôi thua. Tôi tốt bụng chia sẻ chút tin nội bộ để mọi người đỡ thắc mắc, cuối cùng lại thành tôi sai à? Rồi rồi, mấy người nếu không tò mò thì bỏ đi, còn ai muốn biết thì tự tìm tôi nhé.
Câu này rõ ràng chưa gõ xong, vẫn còn nửa đoạn sau chưa kịp gửi.
Nhưng trước khi thấy nửa đoạn đó thì mọi người đã thấy thông báo:
"Trương Lương" đã bị "Sài Hàn" xóa khỏi nhóm chat
……
…… Lớp phó lao động đang làm gì thế?
Sài Hàn: Dọn rác.
"Lý Tường" đã bị "Sài Hàn" xóa khỏi nhóm chat
"Triệu Tiền" đã bị "Sài Hàn" xóa khỏi nhóm chat
"Tôn Ninh" đã bị "Sài Hàn" xóa khỏi nhóm chat
…….
Sài Hàn nhanh chóng xóa bảy tám người ra khỏi nhóm lớp — toàn bộ là những người lắm chuyện không biết xấu hổ.
Lưu Dung:
Thông báo chính thức: Yêu cầu tất cả các em dừng ngay việc bàn luận chuyện riêng tư của bạn học trong nhóm lớp. Hành vi này vi phạm nội quy trường và có thể bị trừ điểm hạnh kiểm, nặng hơn sẽ xử lý kỷ luật.
“Lưu Dung” đã bị “Sài Hàn” xóa khỏi nhóm chat
...?
Lớp phó lao động điên rồi…
Cứu mạng, chủ nhiệm cũng bị đá ra rồi kìa?!
-
Cơn bão tin đồn về thân phận, gia đình, quan hệ giữa Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu… giống như một làn sóng lớn cuốn trôi cát trên biển, không để lại dấu vết.
Thịnh Ngộ xem hết tất cả tin nhắn xong cảm xúc có chút phức tạp.
Cậu uống cạn ly trà chanh, cầm đá lắc lắc nhìn Lộ Dữ Chu bên cạnh, hỏi:
“Cậu uống xong chưa? Đưa tôi vứt luôn.”
Lộ Dữ Chu lắc đầu, ly của anh vẫn còn hơn nửa.
Thịnh Ngộ nghiêng người, tò mò liếc sang:
“Xem gì mà chăm chú vậy?”
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu để cậu cùng nhìn màn hình điện thoại. Giọng nói nhẹ hẫng, thoáng vẻ mỉa mai:
“Xem một đám ngốc.”
Nhóm học sinh khối mười một – Trường Nhất Trung:
Trương Lương:
Chết tiệt! Sài Hàn, mày bị điên à? Không cho tao nói tao càng muốn nói! Hai người lớp mười một thực nghiệm, hai người cùng một ngày sinh chính là bị ôm sai! Bọn họ bị ôm sai! Sau lại đổi về, cho nên mới có câu hai người sinh cùng một ngày!
“Trương Lương” đã bị “Hội học sinh – Lâm Gia Gia” xóa khỏi nhóm
“Hội học sinh – Lâm Gia Gia” đã thu hồi một tin nhắn.
Chuyện gì thế? Mới thấy hiện ra đã bị xóa mất tiêu...
Triệu Lập Minh:
Các cậu có tiền không, có hay không thì cho tớ xin một chút.
Các cậu có tiền không, có hay không thì cho tớ xin một chút.
Các cậu có tiền không, có hay không thì cho tớ xin một chút.
……
Triệu Lập Minh lặp đi lặp lại tin nhắn đó mấy lần, đẩy toàn bộ những lời bàn tán kia chìm xuống dưới, biến mất khỏi sự chú ý của mọi người.
Sao lớp một lại kéo cả lớp vô nhóm khối vậy?
Ai cho mấy người đó vào đây vậy?
Nhóm học sinh khối mười hai – Trường Nhất Trung:
Trương Lương:
Bọn thần kinh lớp 11-1! Muốn độc quyền phát ngôn à? Tôi cứ nói đấy, làm sao!
Còn chưa kịp gửi hết, đã bị Lâm Gia Gia đá khỏi nhóm.
Nhóm học sinh khối mười – Trường Nhất Trung:
“Trương Lương” đã bị “Hội học sinh – Lâm Gia Gia” xóa khỏi nhóm
...?
Chuyện gì vậy?
Thịnh Ngộ im lặng: “……”
Gần như cùng lúc, một thông báo mới xuất hiện ở các nhóm lớn:
Chủ nhiệm giáo dục - Hầu Bình:
Thông báo nhắc nhở: Trong các diễn đàn trao đổi nội bộ, tuyệt đối không được bàn tán về đời tư của bất kỳ học sinh nào. Mong mọi người tôn trọng quyền riêng tư và sự an toàn cá nhân của mỗi bạn học. Ai vi phạm sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm; nếu gây hậu quả nghiêm trọng, sẽ bị xử lý theo quy định.
Mọi lời đồn đoán đột nhiên lặng ngắt như tờ. Có thể sự kiện thiếu gia thật – thiếu gia giả kia trông như bước ra từ tiểu thuyết, rồi sẽ vẫn được người ta nhắc đến trong những bữa tối sau này.
Nhưng lúc này, điều đó không còn quan trọng nữa.
Ít nhất, vẫn còn người quan tâm đến cảm xúc của bọn họ, dùng một cách vụng về nhưng chân thành để che giấu cho họ.
Xem náo nhiệt cũng đủ rồi, trà chanh vừa lúc đến đáy.
Lộ Dữ Chu uống nốt mấy ngụm cuối, đứng dậy bóp nhẹ chiếc ly nhựa trong tay:
“Trời sắp tối rồi, hay là bắt taxi về luôn nhé?”
Thịnh Ngộ đứng lên theo, khẽ ậm ừ một tiếng, nhưng đột nhiên cậu lảo đảo như muốn ngã, gập người ngồi thụp xuống vệ đường như một con tôm cuộn tròn.
Lộ Dữ Chu tưởng cậu bị tụt huyết áp, vội cúi xuống kiểm tra, cau mày hỏi:
“Có cần tôi đi mua cho cậu miếng sôcôla không?”
Thịnh Ngộ khoát tay, không trả lời.
Cậu cúi đầu gãi tóc, ngón tay luồn sâu vào mái tóc, gãi rồi buông, buông rồi lại gãi, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cuối cùng, cậu khẽ ho khan hai tiếng, ngẩng đầu lên với mái tóc rối bù. Giọng khàn khàn, nhưng đôi mắt sáng rực và khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
Cậu nói:
“Lộ Dữ Chu, bọn mình tìm thời gian mời cả lớp ăn một bữa đi. Lần này… nợ ân tình nhiều quá rồi.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Mặt trời dần đi xuống, ánh chiều tà phủ lên bức tường thấp một lớp vàng ấm áp.
Thịnh Ngộ ngồi xổm trên đỉnh tường, liếc nhìn xuống phía dưới rồi lập tức quay mặt đi:
"Thôi bỏ đi, tôi thấy paparazzi cũng không đến mức đáng sợ như vậy đâu..."
“Đừng lo, dưới đất có thảm cỏ, có ngã xuống cũng không đau đâu."
Lộ Dữ Chu đứng dưới chân tường ngẩng đầu nói, anh đã trèo qua trước mà hoàn toàn không thấy đau lưng mỏi eo gì cả.
Bức tường ở đây đã lâu không được tu sửa, lớp xi măng bong tróc loang lổ, gạch trên đỉnh tường cũng đã lỏng lẻo, bị mấy học sinh rảnh rỗi gỡ xuống chơi. Ở góc tường có chỗ bị khoét, toàn bộ chiều cao bức tường chưa tới hai mét, chỉ cần lấy gạch lót chồng lên là có thể trèo qua dễ dàng.
Vì vậy nơi này đã trở thành một bức tường vượt ngục nổi tiếng ở trường Nhất Trung.
Lúc Thịnh Ngộ trèo lên còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình, giờ ngồi xổm trên tường nhìn qua nhìn lại, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
Cậu hơi sợ một chút.
Tường cao chỉ hơn một mét, nghe có vẻ đơn giản nhưng khi thật sự ngồi trên đó mới thấy không phải chuyện đùa, cảm giác bất lực lúc này chỉ có người đang ngồi trên đỉnh tường mới hiểu rõ.
Thịnh Ngộ thò đầu nhìn xuống lần nữa, trong lòng nổi lên một luồng xúc động, quyết định không tự làm khó mình nữa, lắc đầu nói:
"Tôi không nhảy đâu, tôi trèo xuống thôi. Cặp sách đưa cho cậu trước, cái thứ này đang cản trở tôi phát huy."
Lộ Dữ Chu từ từ bước tới, khom người nhặt chiếc cặp sách rơi ở góc tường.
Thịnh Ngộ bám theo mép tường, thử buông chân xuống, nhưng vì không tìm được chỗ đặt lực, người cứ lơ lửng giữa không trung, hai chân đạp loạn xạ như con cá mắc cạn.
Lộ Dữ Chu ngẩng đầu nhìn thấy cảnh đó, không nhịn được bật cười:
"Đừng đạp loạn nữa, gạch sắp bị cậu đá bể rồi."
Mặt Thịnh Ngộ đỏ bừng, giọng nghẹn lại:
“Thì cậu mau lại giúp tôi một tay đi chứ!”
Lộ Dữ Chu nhìn qua, thấy khoảng cách từ bàn chân Thịnh Ngộ tới mặt đất... chưa đến mười phân.
Cũng may cậu còn bám được vào tường, nếu không thì đã rớt xuống đất rồi.
Trong lòng anh muốn phun lời chê bai, nhưng vẫn im lặng đẩy hai cái cặp sách ra xa, bước đến mép tường, chuẩn bị đỡ cậu thiếu niên đang lủng lẳng như miếng thịt khô treo trên giàn, ánh mắt do dự nhìn eo người kia…
Anh đưa tay ra một cách vụng về, một trái một phải vòng qua hai bên hông, khẽ khàng ôm lấy cậu, anh nói:
“Có thể buông tay được rồi —”
Con người đôi khi đúng là miệng quạ đen, sợ gì là y như rằng xảy ra chuyện đó.
Vừa mới điều chỉnh lại tư thế, trên tường đã rơi xuống mấy lớp bụi mỏng. Lộ Dữ Chu ngẩng đầu lên nhìn, thấy mấy viên gạch ở đỉnh tường vì không chịu nổi sức nặng của Thịnh Ngộ mà bắt đầu rạn nứt vỡ ra.
Trọng tâm hai người chao đảo, giống như mấy quân cờ domino đổ sụp liên tiếp, cả hai cùng ngã nhào xuống sườn cỏ phía dưới, ôm nhau lăn một vòng ra tận rìa bên kia.
Trước mắt Thịnh Ngộ tối sầm, sau đó tầm nhìn rõ lại. Thứ đập vào mắt đầu tiên là cổ áo đồng phục học sinh phẳng phiu của Lộ Dữ Chu, chiếc nút đầu tiên đã bung ra, để lộ cần cổ cùng hầu kết nổi bật, phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp.
Cậu cảm nhận được hơi thở dồn dập của Lộ Dữ Chu phả bên tai mình, cứ như một chiếc lông chim nhỏ không ngừng cào cào vành tai, ngứa ngáy vô cùng.
Hai người bị ngã đến mơ hồ đầu óc, vẫn giữ nguyên tư thế chồng lên nhau như vậy, trong chốc lát không ai nhúc nhích.
Mới chạy một đoạn ngắn thôi mà nhiệt độ cơ thể của nam sinh cấp ba đã cao bất thường, chỉ trong chớp mắt, Thịnh Ngộ cảm thấy nóng hầm hập. Có lẽ vì chạy mệt rồi nên chân cũng mềm nhũn, trong đầu nghĩ là muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể chỉ khẽ động đậy, lại càng dán chặt lên người Lộ Dữ Chu.
Giọng nói khàn khàn của Lộ Dữ Chu vang sát bên tai:
"…Thịnh Ngộ, cậu bị bệnh à."
Thịnh Ngộ thấy cực kỳ xấu hổ, lại động người một cái nữa.
Hai nam sinh cùng tuổi, khung xương phát triển gần như nhau, giống như hai khối gỗ ghép sắc nhọn hướng ra ngoài. Không ai lại nghĩ sẽ ghép những khối gỗ kiểu này vào nhau, nhưng nếu vô tình va vào, thì những góc cạnh tưởng như bình thường đó lại trở nên vô cùng cấn cộm và khó chịu.
Cậu nhúc nhích người hai lần, cảm thấy chỗ nào cũng kỳ quặc, lập tức không dám động nữa, ngoan ngoãn nằm sấp trên người Lộ Dự Chu như một cái xác.
Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy trên tóc Lộ Dự Chu vướng vài cọng cỏ khô.
Nhìn lại mình, cậu thấy lộn xộn chẳng kém, cả cánh tay đầy bùn đất, đầu ngón tay còn dính vết gạch.
Thịnh Ngộ bỗng dưng thấy ngày hôm nay thật đúng là hỗn loạn đến mức buồn cười.
"Phì... hahaha ha ha ha ha ha..."
Hai người chồng lên nhau, Thịnh Ngộ cười đến run cả người. Người nằm dưới là Lộ Dữ Chu, bị ép phải cảm nhận từng cơn chấn động từ lồng ngực, nghe một lúc anh uể oải cất tiếng:
“Cậu là bị ngã ngốc rồi à.”
Thịnh Ngộ vẫn còn đang cười, nhưng đã hạ nhỏ lại, thanh âm nhịn cười nói:
“Tôi từng nghe người ta nói, một người mất mặt là mất mặt, nhưng hai người cùng mất mặt thì lại thành niềm vui. Trước đây tôi bị phóng viên rượt, chỉ có thể chạy một mình. Sau này hai đứa cùng chạy, bọn họ chỉ chụp được cảnh chúng ta nắm tay chạy như điên, chụp thấy toàn cái ót… Nghĩ vậy thấy cũng khá vui.”
Lộ Dữ Chu lúc đầu im lặng, sau đó cười khẽ nói:
"Cậu cũng lạc quan thật đấy."
Thịnh Ngộ:
“Tôi không thở nổi nữa rồi, cậu có thể lật tôi sang bên cạnh không?”
Lộ Dữ Chu:
“…Cậu tưởng mình là cái bánh áp chảo à.”
Thịnh Ngộ cũng thấy yêu cầu này có hơi quá đáng, bật cười hai tiếng, cuối cùng tự lấy hết sức, lăn khỏi người Lộ Dữ Chu.
Cậu nằm ngửa ra cỏ, mặt hướng lên trời, trông chẳng khác gì một cái bánh sắp chín.
Chẳng bao lâu sau, Lộ Dữ Chu nhặt hai chiếc cặp sách trở lại. Thấy cậu nằm ngửa ra như thằng ngốc, anh chẳng buồn nói gì, đeo luôn cả hai cái cặp lên người rồi hỏi:
“Khi nào xe đến đón chúng ta?”
Thịnh Ngộ không muốn đứng dậy, chỉ yếu ớt rút điện thoại ra giơ lên trước mặt:
“Để tôi gọi điện hỏi thử…”
Ánh nắng chiếu vào làm lóa cả mắt, khi vừa mở khoá màn hình, thứ hiện ra đầu tiên là hàng loạt cuộc gọi nhỡ chưa trả lời.
Thịnh Ngộ còn tưởng mình nhìn nhầm, kéo danh sách thông báo xuống xem kỹ lại, nheo mắt nhìn tên người gọi nhỡ.
Thế nhưng không phải điện thoại nhà họ Thịnh gọi đến, vài cuộc là từ Lưu Dung, Đại Mã Hầu, còn đa số là từ Hạ Dương.
Hạ Dương?
Trước khi cậu kịp nghĩ gì thì người anh em kia lại gọi tới.
Thịnh Ngộ chẳng nghĩ nhiều, bấm nghe máy, áp điện thoại lên tai:
“Alo?”
Sau khi gọi hàng chục cuộc, cuộc gọi đột nhiên được kết nối. Người ở đầu dây bên kia có lẽ không ngờ tới, cậu ta không nói nên lời, cứ như vậy mà im lặng.
“Lão Lộ có ở cạnh cậu không? Điện thoại của cậu ta tắt máy, tớ gọi mãi không được, bảo nó nghe máy.”
Đối phương cuối cùng cũng mở miệng, nhưng giọng điệu lại khác hẳn thường ngày của Hạ Dương, quá bình tĩnh, như thể đang cố kìm nén cảm xúc gì đó, giọng cũng hơi nặng nề.
Thịnh Ngộ không hiểu có chuyện gì, liếc nhìn màn hình một cái, lăn người ngồi dậy đưa điện thoại cho anh:
“Hạ Dương gọi, tìm cậu.”
Lộ Dữ Chu hơi cụp mắt, đưa tay nhận lấy điện thoại.
"Alo?"
"Lộ Dữ Chu, m* kiếp nhà ngươi! Ông đây vừa mới nhận được điện thoại từ nhà họ Thịnh! Ông *** mẹ nó biết hết rồi! Mày *** đang ở đâu đấy?! Ch*ết ở xó nào thế hả?! Lập tức ** cút về hẻm Hỉ Thước cho ông! Ông *** thề sẽ lột cái đầu lưỡi vô dụng của mày xuống, mỗi ngày đánh một trận thành cháo ——"
Tiếng chửi phẫn nộ như muốn xuyên thủng cả ống nghe, chấn động đến mức màng tai Lộ Dữ Chu nhói lên. Không đợi đầu dây bên kia hét xong, anh nhanh chóng đưa điện thoại ra xa, nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ hoang mang.
Thịnh Ngộ hỏi:
"Hạ Dương nói gì thế?"
"Không nghe rõ." Lộ Dữ Chu cau mày:
"Chỉ nghe thấy cậu ta đang chửi tôi."
Thịnh Ngộ sửng sốt, nắm lấy tay Lộ Dữ Chu để đứng dậy, rất tự nhiên ghé lại gần chỗ mic hỏi:
"Cậu chửi cậu ấy làm gì thế?"
Hạ Dương:
"Ngươi *** —— khụ khụ khụ khụ… Thịnh Ngộ à."
Bên kia điện thoại như bị tắt tiếng.
"Không có gì đâu." Hạ Dương chuyển về giọng điệu kỳ lạ, bình tĩnh đến mức giả tạo, thậm chí nghèn nghẹn như bị sặc nước, nghe chẳng ra gì hỏi:
"Hai người đang ở đâu thế?"
Thịnh Ngộ đưa ống nghe ra xa, vẻ mặt kỳ lạ, nhìn Lộ Dữ Chu làm khẩu hình miệng nói: Hình như cậu ta bị ma nhập rồi.
Lộ Dữ Chu nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
"Ở ngoài trường."
Thịnh Ngộ quan sát xung quanh rồi đáp.
"Cậu đánh bóng xong chưa? Muốn đến tìm bọn tớ không? Tớ gửi định vị cho, tiện mang theo hai chai nước có ga luôn với."
Hạ Dương:
"Cậu khi nào lại uống nước có ga ——"
Thịnh Ngộ:
"Sao vậy? Luật nào quy định tôi không được uống nước có ga?"
Giọng Hạ Dương đột nhiên trở nên kỳ lạ, như thể vừa nhận ra hai đứa này hoàn toàn không biết gì:
"…Hai cậu không xem tin nhắn nhóm à?"
"Nhóm nào cơ?" Thịnh Ngộ lập tức cảnh giác:
"Chị Dung lại thông báo học bù đột xuất nữa hả?"
"…"
Hạ Dương lảng tránh:
-
Quá muộn rồi.
Cho dù không đọc tin nhắn nhóm, sau khi cúp máy, Thịnh Ngộ cũng sẽ thấy tin nhắn riêng tư trên WeChat bùng nổ.
Lộ Dữ Chu cũng không ngoại lệ. Vừa mở điện thoại lên đã rung liên tục, suýt chút nữa bị tin nhắn dội cho nổ tung.
Thịnh Ngộ chọn mở vài đoạn hội thoại ra xem lướt, rất nhanh đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi mắt cậu cụp xuống, cảm thấy có chút bực bội.
Lộ Dữ Chu đọc xong tin nhắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không hề biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy người trước mắt mặt ủ mày ê, anh không khỏi nhíu mày.
“Không sao đâu... Cùng lắm thì để Thịnh Khải Cơ đăng một tuyên bố, nói hết thảy chỉ là tin đồn nhảm, thật ra không có chuyện ôm nhầm gì cả, cậu chính là con ruột nhà họ Thịnh.”
Anh thật sự không giỏi an ủi người khác, từng chữ từng câu gượng gạo nhả ra, ấp úng vụng về, hoàn toàn không có phong thái trơn miệng hay móc mỉa như mọi khi.
Thịnh Ngộ bị lời an ủi đầy "sáng kiến" đó chọc cười, đuôi mắt và lông mày cũng dịu lại một chút, nói:
“Ôi, nếu bộ phận truyền thông tập đoàn nghe được mấy lời cậu vừa nói, chắc chắn sẽ đồng loạt đến trước mặt cậu treo cổ mất.”
Lộ Dữ Chu quay mặt sang hướng khác, thản nhiên nói:
“Có đôi khi sự thật cũng không quan trọng. Thay vì để người ta bàn tán suy diễn, chi bằng nói một lời nói dối để qua chuyện. Dù sao tôi cũng không sao cả, trong mắt tôi, cậu thích hợp làm tiểu thiếu gia nhà họ Thịnh hơn bất kỳ ai khác.”
Thịnh Ngộ nghẹn lời trong chốc lát.
Cậu nghe ra được, đó là lời thật lòng. Chính bởi vì thật lòng, cậu mới không biết nên đáp lại như thế nào cho phải.
“Ừm… Hạ Dương bảo bọn mình quay về hẻm Hỉ Thước. Tìm chỗ nghỉ chút đi, tôi khát quá, muốn uống gì có ga.”
Phía sau bức tường là một khu phát triển dân cư thưa thớt. Hai người men theo lối hẹp ra khỏi khu đó, ngẫu nhiên chọn đại một tiệm trà sữa nhỏ. Trong quán không có chỗ ngồi, hai người mỗi người ôm một ly trà chanh ngồi xổm bên lề đường, vừa uống vừa lướt nhóm lớp xem tin nhắn.
Khi Thịnh Ngộ nhấp vào nhóm chat, tin đồn đã trải qua bốn giai đoạn: bắt đầu, lên men, thảo luận và bình thường.
Tóm lại, khi cậu vào xem thì cả nhóm đã bình tĩnh lại.
Kéo lên xem lại từ đầu, Thịnh Ngộ kéo đến khoảng 6 giờ rưỡi, thấy một người có tên là Trương Lương đăng vài tin có nội dung kích động.
“Nè.” Thịnh Ngộ cắn ống hút, huých khuỷu tay vào Lộ Dữ Chu, hỏi: “Trương Lương là ai thế? Hình như tôi không có ấn tượng gì về người này.”
Lộ Dữ Chu cũng đang xem nhóm chat, nghe vậy thì đưa mắt qua, nhìn chằm chằm vào mấy dòng bình luận ấy thật lâu, giữa hai hàng lông mày càng nhíu chặt:
“Tôi không biết cậu ta.”
Thịnh Ngộ: “... Đây là nhóm lớp của chúng ta.”
Lộ Dữ Chu vì vậy càng cau mày suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói:
“Hình như là học kỳ một hay là học kỳ trước có một người rớt khỏi lớp một, chắc bị chị Dung quên chưa đá ra khỏi nhóm.”
Thịnh Ngộ “à” một tiếng, rồi tiếp tục kéo xem tiếp.
Mấy tin nhắn của người này ban đầu chẳng ai thèm để ý, mãi đến khoảng 7 giờ, cũng là lúc Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu đang chạy toát mồ hôi mới có người phản hồi.
Người lạ nào vậy?
Trương Lương: Papparazzi.
Tin nhắn trả lời nhanh đến mức không có sự chênh lệch thời gian giữa hai tin nhắn.
Sau đó có người nói:
Ờ, vậy cậu gọi bảo vệ ra đuổi đi là được mà.
Trương Lương: Hahahahahahahahahaha, tất nhiên rồi, nhưng mọi người không tò mò sao? Bọn paparazzi đang chụp cái gì vậy? Trường mình đâu có người nổi tiếng đến?
Có người bị lời này khơi gợi sự tò mò như cá cắn câu.
Nhưng cũng có người phản ứng thế này: Không phải cậu tag hết rồi à, @Thịnh Ngộ @Lộ Dữ Chu, ai mà không biết lần trước hai người họ phỏng vấn gây sốt cỡ nào, có vài fan cuồng thì cũng bình thường thôi.
Trương Lương: …Tôi đã hỏi rồi, người ta là paparazzi, không phải fan đâu, người ta chụp mấy vụ ân oán hào môn để kiếm tiền đấy.
Hào môn là ai cơ?
Trương Lương: Ha ha ha ha đương nhiên là anh Lộ rồi, người bị ôm nhầm mười bảy năm trước, giờ anh Lộ được tập đoàn Thịnh Thế nhận lại, thành thiếu gia nhà giàu, ôi, tội nghiệp anh Lộ, phải sống mười bảy năm cuộc sống khổ cực.
……
……
……
Đám học sinh bị tin này làm cho sốc nặng, spam luôn sáu cái dấu ba chấm.
Cuối cùng cũng có người phản ứng kịp.
Triệu Lập Minh: Trời ạ, cậu phát tài rồi hả @Lộ Dữ Chu?
Triệu Lập Minh: @Lộ Dữ Chu, cho tôi tiền.
……
@Lộ Dữ Chu, cho tôi tiền.
@Lộ Dữ Chu, cho tôi tiền.
Không ai quan tâm đến đầu đuôi chuyện này nữa, toàn bộ đều đang giơ tay đòi tiền.
Ai ôm nhầm với ai vậy……
Hình như là Thịnh Ngộ với Lộ Dữ Chu……
Ôi má, y như tiểu thuyết ấy, thật thiếu gia – giả thiếu gia.
Bảo sao Thịnh Ngộ tự dưng chuyển trường, trước giờ tớ vẫn thắc mắc, một thiếu gia học trường quốc tế sao lại đến trường trọng điểm học.
Không phải bị cha mẹ nuôi đuổi đi rồi chứ……
Trời đất ơi! Thịnh Ngộ với Lộ Dữ Chu cùng sinh nhật! Chính miệng họ nói đấy!
@Thịnh Ngộ @Lộ Dữ Chu! Hai người mau ra nói một câu đi!
Tám phần là thật đó, nhà tôi có một người họ hàng xa làm ở Tập đoàn Thịnh Thế xác nhận rồi. Còn ai nhớ mấy tháng trước anh Lộ từng nhận học bổng hỗ trợ học tập của Thịnh Thế không? Chính chủ tịch đích thân trao giải đấy, nghe nói hai cha con giống nhau như đúc, nên mới đi làm xét nghiệm ADN.
Tôi choáng luôn……
Trong nhóm học sinh giống như nồi nước sôi trào, bàn tán ríu rít suốt một lúc lâu, cho đến khi một bình luận xuất hiện…
Sài Hàn: Mấy người điên hết rồi hả?
Sài Hàn: Đang ở nhóm lớp mà đem chuyện riêng tư của bạn học ra bàn tán, chết tiệt.
Sài Hàn: Mấy cái miệng kia im hết cho tôi!
Nhóm chat im lặng vài giây.
Trương Lương: Haha mọi người chỉ tò mò thôi mà, nói chút thì có sao đâu. Hai người họ đẹp trai vậy, ngày thường trong trường cũng hay bị bàn tán mà, đừng làm quá thế.
Sài Hàn: Bàn về sự xấu xí của cậu với màu sắc đồ lót của cậu giống nhau chắc?!
Sài Hàn: Hả! Look my eyes! Tell me why!(Nhìn vào mắt tôi này! Nói cho tôi biết tại sao!)
Sài Hàn: Trả lời tôi đi!
Trương Lương: Cậu như vậy là không có lý rồi.
Chỉ nói vậy thôi mà, có nói gì quá đáng đâu……
Ờm, không nói ở đây thì cũng sẽ có người lén hỏi thôi mà.
Triệu Lập Minh: Vậy thì đi mà nói riêng, đừng nói ở đây.
Triệu Lập Minh: Tôi đang định hỏi cậu nè @Trương Lương, có phải cậu nghĩ không học cùng lớp thì muốn nói gì cũng được, không cần để ý cảm xúc người khác hả?
Triệu Lập Minh: Chung một lớp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mấy chuyện nhà người ta bày hết ra, giúp ích được gì? Có liên quan gì tới bọn mình không?
Triệu Lập Minh: Này, lỡ cha mẹ cậu ly hôn, cậu có định đem lên nhóm lớp để mở mang tầm mắt cho bọn này không?
Triệu Lập Minh: Cứ tiếp tục bàn tán đi, chờ anh Lộ về xem lại lịch sử trò chuyện, đảm bảo mấy người đều bị tính sổ từng đứa một.
Văn Tĩnh: Không phải sợ bị anh Lộ tính sổ, chỉ là…… nếu anh Lộ với Thịnh Ngộ không nhắc gì, thì chắc là không muốn nói. Cứ truy chuyện hoài làm gì……
Lâm Gia Gia: Tớ cũng vậy.
Tin nhắn trong nhóm lặng hẳn suốt mười phút.
Rõ ràng, những ai không tò mò thì sẽ không hỏi tiếp, còn mấy người có máu hóng thì đã lén lút chuyển địa điểm sang cửa sổ chat riêng rồi.
Nhưng một nhóm bảy tám chục người, đâu thể chỉ có một kiểu ý kiến.
Trương Lương: Tôi thua. Tôi tốt bụng chia sẻ chút tin nội bộ để mọi người đỡ thắc mắc, cuối cùng lại thành tôi sai à? Rồi rồi, mấy người nếu không tò mò thì bỏ đi, còn ai muốn biết thì tự tìm tôi nhé.
Câu này rõ ràng chưa gõ xong, vẫn còn nửa đoạn sau chưa kịp gửi.
Nhưng trước khi thấy nửa đoạn đó thì mọi người đã thấy thông báo:
"Trương Lương" đã bị "Sài Hàn" xóa khỏi nhóm chat
……
…… Lớp phó lao động đang làm gì thế?
Sài Hàn: Dọn rác.
"Lý Tường" đã bị "Sài Hàn" xóa khỏi nhóm chat
"Triệu Tiền" đã bị "Sài Hàn" xóa khỏi nhóm chat
"Tôn Ninh" đã bị "Sài Hàn" xóa khỏi nhóm chat
…….
Sài Hàn nhanh chóng xóa bảy tám người ra khỏi nhóm lớp — toàn bộ là những người lắm chuyện không biết xấu hổ.
Lưu Dung:
Thông báo chính thức: Yêu cầu tất cả các em dừng ngay việc bàn luận chuyện riêng tư của bạn học trong nhóm lớp. Hành vi này vi phạm nội quy trường và có thể bị trừ điểm hạnh kiểm, nặng hơn sẽ xử lý kỷ luật.
“Lưu Dung” đã bị “Sài Hàn” xóa khỏi nhóm chat
...?
Lớp phó lao động điên rồi…
Cứu mạng, chủ nhiệm cũng bị đá ra rồi kìa?!
-
Cơn bão tin đồn về thân phận, gia đình, quan hệ giữa Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu… giống như một làn sóng lớn cuốn trôi cát trên biển, không để lại dấu vết.
Thịnh Ngộ xem hết tất cả tin nhắn xong cảm xúc có chút phức tạp.
Cậu uống cạn ly trà chanh, cầm đá lắc lắc nhìn Lộ Dữ Chu bên cạnh, hỏi:
“Cậu uống xong chưa? Đưa tôi vứt luôn.”
Lộ Dữ Chu lắc đầu, ly của anh vẫn còn hơn nửa.
Thịnh Ngộ nghiêng người, tò mò liếc sang:
“Xem gì mà chăm chú vậy?”
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu để cậu cùng nhìn màn hình điện thoại. Giọng nói nhẹ hẫng, thoáng vẻ mỉa mai:
“Xem một đám ngốc.”
Nhóm học sinh khối mười một – Trường Nhất Trung:
Trương Lương:
Chết tiệt! Sài Hàn, mày bị điên à? Không cho tao nói tao càng muốn nói! Hai người lớp mười một thực nghiệm, hai người cùng một ngày sinh chính là bị ôm sai! Bọn họ bị ôm sai! Sau lại đổi về, cho nên mới có câu hai người sinh cùng một ngày!
“Trương Lương” đã bị “Hội học sinh – Lâm Gia Gia” xóa khỏi nhóm
“Hội học sinh – Lâm Gia Gia” đã thu hồi một tin nhắn.
Chuyện gì thế? Mới thấy hiện ra đã bị xóa mất tiêu...
Triệu Lập Minh:
Các cậu có tiền không, có hay không thì cho tớ xin một chút.
Các cậu có tiền không, có hay không thì cho tớ xin một chút.
Các cậu có tiền không, có hay không thì cho tớ xin một chút.
……
Triệu Lập Minh lặp đi lặp lại tin nhắn đó mấy lần, đẩy toàn bộ những lời bàn tán kia chìm xuống dưới, biến mất khỏi sự chú ý của mọi người.
Sao lớp một lại kéo cả lớp vô nhóm khối vậy?
Ai cho mấy người đó vào đây vậy?
Nhóm học sinh khối mười hai – Trường Nhất Trung:
Trương Lương:
Bọn thần kinh lớp 11-1! Muốn độc quyền phát ngôn à? Tôi cứ nói đấy, làm sao!
Còn chưa kịp gửi hết, đã bị Lâm Gia Gia đá khỏi nhóm.
Nhóm học sinh khối mười – Trường Nhất Trung:
“Trương Lương” đã bị “Hội học sinh – Lâm Gia Gia” xóa khỏi nhóm
...?
Chuyện gì vậy?
Thịnh Ngộ im lặng: “……”
Gần như cùng lúc, một thông báo mới xuất hiện ở các nhóm lớn:
Chủ nhiệm giáo dục - Hầu Bình:
Thông báo nhắc nhở: Trong các diễn đàn trao đổi nội bộ, tuyệt đối không được bàn tán về đời tư của bất kỳ học sinh nào. Mong mọi người tôn trọng quyền riêng tư và sự an toàn cá nhân của mỗi bạn học. Ai vi phạm sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm; nếu gây hậu quả nghiêm trọng, sẽ bị xử lý theo quy định.
Mọi lời đồn đoán đột nhiên lặng ngắt như tờ. Có thể sự kiện thiếu gia thật – thiếu gia giả kia trông như bước ra từ tiểu thuyết, rồi sẽ vẫn được người ta nhắc đến trong những bữa tối sau này.
Nhưng lúc này, điều đó không còn quan trọng nữa.
Ít nhất, vẫn còn người quan tâm đến cảm xúc của bọn họ, dùng một cách vụng về nhưng chân thành để che giấu cho họ.
Xem náo nhiệt cũng đủ rồi, trà chanh vừa lúc đến đáy.
Lộ Dữ Chu uống nốt mấy ngụm cuối, đứng dậy bóp nhẹ chiếc ly nhựa trong tay:
“Trời sắp tối rồi, hay là bắt taxi về luôn nhé?”
Thịnh Ngộ đứng lên theo, khẽ ậm ừ một tiếng, nhưng đột nhiên cậu lảo đảo như muốn ngã, gập người ngồi thụp xuống vệ đường như một con tôm cuộn tròn.
Lộ Dữ Chu tưởng cậu bị tụt huyết áp, vội cúi xuống kiểm tra, cau mày hỏi:
“Có cần tôi đi mua cho cậu miếng sôcôla không?”
Thịnh Ngộ khoát tay, không trả lời.
Cậu cúi đầu gãi tóc, ngón tay luồn sâu vào mái tóc, gãi rồi buông, buông rồi lại gãi, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cuối cùng, cậu khẽ ho khan hai tiếng, ngẩng đầu lên với mái tóc rối bù. Giọng khàn khàn, nhưng đôi mắt sáng rực và khuôn mặt tràn đầy nụ cười.
Cậu nói:
“Lộ Dữ Chu, bọn mình tìm thời gian mời cả lớp ăn một bữa đi. Lần này… nợ ân tình nhiều quá rồi.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 38: Che giấu.
10.0/10 từ 50 lượt.