Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 39: Ăn cơm.
139@-
Tài xế đến muộn. Khi những tiệm nhỏ xung quanh đã bật sáng bảng hiệu, chiếc xe hơi màu đen mới chầm chậm dừng lại bên lề đường.
Hai người lên xe. Thịnh Ngộ đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhấp một ngụm trà chanh đá mới mua, cúi đầu xem tin nhắn của mọi người trên WeChat.
"Ba vừa gọi nói mọi việc đã được kiểm soát, tập đoàn đang nhanh chóng xử lý, bảo bọn mình không cần quay về nhà cũ Thịnh nữa. Vậy bây giờ đi đâu đây?"
Lộ Dữ Chu cúi đầu xem điện thoại. Không giống Thịnh Ngộ trả lời từng tin nhắn, anh chỉ lướt qua các nội dung, hiểu đại khái mọi người đang nói chuyện gì rồi bỏ qua. Sau đó lại mở khung chat tiếp theo
Xử lý giống như hoàng đế đang phê duyệt tấu chương vậy.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, anh sẽ đăng một dòng trạng thái mà mọi người có thể thấy, cứ như mực đỏ chấp thuận của ‘hoàng đế’.
“Chúng ta về hẻm Hỉ Thước đi.”
Thịnh Ngộ cắn ống hút, gật đầu như dự đoán.
Khi nghĩ không biết nên đi đâu, nơi đầu tiên hiện lên trong đầu cậu cũng chính là hẻm Hỉ Thước.
Thịnh Ngộ hạ tấm ngăn giữa hai hàng ghế, nói với tài xế đổi điểm đến.
Nói tới hẻm Hỉ Thước, cậu lại nhớ đến Hạ Dương. Trong nhóm lùm xùm lớn như vậy, không lý nào Hạ Dương không biết chuyện. Bảo sao lúc nãy gọi hai người như phát điên.
Thịnh Ngộ nghiêng đầu nói:
"Cậu có muốn gọi cho Hạ Dương trước không? Tôi sợ cậu ấy kích động quá đập luôn cả căn nhà mất."
Lộ Dữ Chu ngẩng đầu, ánh mắt lia sang phía cậu, nhíu mày như vừa nhớ ra người này:
"Cậu ta về trước rồi à?"
Thịnh Ngộ tựa vào lưng ghế, hút một hơi trà chanh, hai má phồng lên rồi lại xẹp xuống, đáp:
"Không biết, cậu ấy chỉ bảo đang đợi bọn mình ở hẻm Hỉ Thước."
Lộ Dữ Chu cúi đầu mở danh bạ.
Thịnh Ngộ liếc mắt, thấy anh bấm vào số của Hạ Dương.
"Alo." Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói ngắn gọn của Lộ Dữ Chu vang lên trong xe:
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Không gian kín yên tĩnh đến mức không cần cố cũng nghe rõ lời Hạ Dương ở đầu dây bên kia:
"Tôi đang ở trường, nghe nói hai cậu bị paparazzi bao vây nên chạy về trường tìm. Giờ hai cậu đang ở đâu?"
Lộ Dữ Chu im lặng một giây:
"Gặp nhau ở hẻm Hỉ Thước đi. Đúng lúc cậu đang ở trường, tiện thể giúp tôi một việc."
"Nói đi."
"Xe của tôi để ngoài trường, khóa đã mở, phiền cậu đưa nó về hộ tôi, lỡ bị trộm mất."
Thịnh Ngộ: “……”
Đây là… cách trấn an người khác hả?
Hiển nhiên, Hạ Dương đầu bên kia cũng có cùng một suy nghĩ như vậy.
“..... Không còn lời gì muốn nói à?” Có vẻ hơi lệch mic một chút, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng hít sâu.
“Chờ chút nữa gặp mặt, ông đây thật sự sẽ cắt cái lưỡi vô dụng của cậu.”
Lộ Dữ Chu bình thản đáp: “Biết rồi, tôi gọi 120 trước.”
Nói xong liền dứt khoát cúp máy.
“……”
Thịnh Ngộ vốn chỉ hơi lo lắng về căn nhà, nhưng giờ nỗi lo lắng của cậu đã tăng lên đến mức cậu phải hạ cửa xuống, nghiêng người nói với tài xế: "Chú ơi, lái xe nhanh một chút! Chỗ của cháu có thể sẽ bị bứng đi mất."
-
Xe dừng lại ở đầu hẻm, Thịnh Ngộ dùng tốc độ nhanh nhất trong đời phóng về nhà số 116 hẻm Hỉ Thước.
Dừng lại trước cánh cổng sắt màu xanh rỉ sét, cậu cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy ai khả nghi liền thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may mà Hạ Dương đạp xe không đủ nhanh.
Thịnh Ngộ xoay người định lấy chìa khóa, mò một lúc —— tiêu rồi, hình như lúc xuống xe quên mang cặp.
Vừa nghĩ đến nó thì đầu hẻm từ từ xuất hiện một bóng người.
Lộ Dữ Chu khoác hai chiếc cặp trên vai phải, thong thả bước về phía này.
Cả hai cái ba lô đều rất nặng, mà anh gần như không lắc lư khi bước đi. Một chiếc đen tuyền và hơi sờn do sử dụng lâu; cái còn lại là balo hai quai màu đen trắng của một thương hiệu nổi tiếng, dây kéo còn treo thêm một con vịt vàng Psyduck trông cực kỳ dễ thương.
Thịnh Ngộ hay mua mấy con thú bông lông xù, ngày thường bày trên đầu giường, trên bàn học hay treo lên balo cũng chẳng thấy kỳ lạ.
Nhưng khi nó vào tay Lộ Dữ Chu, trông thực sự rất buồn cười. Cảm giác như kiểu ‘Nhìn như mấy ông chú chợ đầu mối chặt cá mười năm, ai ngờ trong lòng lại mềm như dâu tây đá bào vậy.’
Thịnh Ngộ nén lo lắng trong lòng, ngồi xổm xuống ngạch cửa nghỉ mát. Ngã ba hẻm có mấy cây cổ thụ rợp bóng, mùa này tán lá rậm rạp, đúng lúc che khuất phần lớn khoảng sân trước căn nhà cũ. Lúc này trời nổi gió, không khí hiếm hoi mà mát mẻ.
Lộ Dữ Chu đi không nhanh nhưng chân dài, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Cúi mắt liếc nhìn Thịnh Ngộ đang ngồi dựa cằm bên bậu cửa, hỏi:
“Trong nhà bình yên rồi, thấy an tâm chưa?”
Thịnh Ngộ lười đứng dậy, giữ nguyên tư thế ấy, giãn mày giãn mắt nói:
“Tốc độ Hạ Dương chậm quá, chúng ta xuất phát cách nhau chưa đến mười phút, cậu ấy đến giờ còn chưa tới.”
Lộ Dữ Chu tìm được chìa khóa, đeo balo trở lại lưng, đáp:
“Hai cái chân làm sao bằng bốn bánh xe.”
“Lần trước cậu chở tôi, tôi nhớ rõ chưa tới hai mươi phút mà, Hạ Dương đúng là chậm quá rồi……”
Cánh cổng sắt màu xanh từ từ mở ra hai bên. Thịnh Ngộ còn đang cười, ánh mắt liếc về phía sân trong.
Nụ cười trên môi lập tức đông cứng.
Nhân vật chính trong câu chuyện – đồng chí Hạ Dương đang ngồi khoanh chân giữa sân, tay cầm mấy viên sỏi chơi gảy đá, nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu, thờ ơ hỏi:
“Về rồi à?”
Giọng điệu không khác gì quỷ hiện hồn.
Bên cạnh Hạ Dương còn dẫn theo một con chó đen to tướng, mắt long lanh như nước, Thịnh Ngộ còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe “gâu! gâu! gâu! —”
Cậu bị dọa đến phản xạ có điều kiện, vèo một cái đã trốn ra sau lưng Lộ Dữ Chu, chỉ để lộ ra hai con mắt đảo loạn xạ.
Hạ Dương quay lại vỗ vỗ đầu con chó đen, giống như trấn an nó. Đại Hắc ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm… Lộ Dữ Chu.
“Tôi chờ hai người nửa ngày cũng không thấy ai, tôi leo tường vô ngồi chút, còn Đại Hắc thì chui vô từ cái lỗ chó. Không làm phiền hai người chứ?”
Thịnh Ngộ: “…”
Ai dám bảo là phiền chứ.
Cái tên đang mang âm khí này chẳng khác nào phim kinh dị, sợ chết rồi còn hiện hồn về đòi nợ ấy.
Sân yên lặng một lúc lâu, sau lưng Lộ Dữ Chu lộ ra một gương mặt tươi rói, mắt cong cong, hàm răng trắng như vỏ sò.
Thịnh Ngộ phối hợp cười nói: “Không sao đâu, tôi không phiền đâu.”
Hạ Dương bình tĩnh thông suốt mọi chuyện: “Thì ra thật sự là cậu sống ở đây. Lúc thấy tin nhắn trong nhóm, tôi đã đoán rồi — lão Lộ đâu có nhiều bạn thân, người sống ở hẻm Hỉ Thước, thường làm bài tập chung, rồi tự dưng kéo nhau đi dạo mua món kho... chắc đều là cậu.”
Thịnh Ngộ: “..... ha ha ha ha ha ha, là tôi, là tôi.”
Hạ Dương gật đầu, cầm lấy cái kéo cắt cành hoa đặt bên cạnh, đứng dậy nói: “Không có gì đâu, Lộ Dữ Chu, ra đây với tôi một chuyến.”
Kéo răng rắc một cái ——
Tim Thịnh Ngộ như nhảy khỏi lồng ngực.
Lộ Dữ Chu vẫn là cái dáng vẻ dù trời có sập cũng chẳng thèm để ý, gật đầu một cái quay vào nhà nói:
“Tôi đi cất đồ đã.”
Thịnh Ngộ không muốn một mình đối mặt với một con chó đen to đùng và một đứa nhìn như bệnh tâm thần, thế là lủi theo sau Lộ Dữ Chu vào phòng như cái đuôi nhỏ.
Vào phòng rồi, Thịnh Ngộ thở phào một hơi, cậu vào bếp lấy chai nước đá, tự rót cho mình một ly, nói vọng ra phòng khách:
“Tôi thấy Hạ Dương có vẻ tức giận, lát nữa nói như thế nào đây? Dù sao bọn mình cũng có lỗi. Nếu không thì để cậu ấy mắng một trận cho bớt giận đi?”
Lộ Dữ Chu thật sự chỉ vào để cất đồ, anh đặt cặp lên ghế, cúi đầu nói:
“Cậu đừng bận tâm, chuyện này không liên quan gì với cậu cả.”
“Sao lại không liên quan? Tôi cũng là người trong cuộc mà. Cậu nói trước xem định giải thích thế nào, tôi sẽ cố gắng phối hợp.”
“Không nói.”
Thịnh Ngộ ngơ ngác:
“Gì?”
Lộ Dữ Chu đi tới trước kệ tivi, kéo ngăn kéo ra tìm hòm thuốc quen thuộc. Ngón tay nhanh chóng sắp xếp mấy lọ thuốc, từng cái một kiểm tra xem còn lại bao nhiêu. Sau khi kiểm tra xong, anh đậy nắp hộp lại, nói:
“Tôi với Hạ Dương không nói chuyện vô nghĩa, lần này tôi sai, cứ để cậu ấy đánh một trận cho hả giận là được. Đánh xong rồi xem tình hình, nếu nghiêm trọng thì gọi 120 giúp tôi, không thì cứ bôi thuốc là xong.”
“……” Thịnh Ngộ đứng đó, đầu óc ù ù.
Nam sinh đánh nhau không phải chuyện lạ, nhưng đặt vào Lộ Dữ Chu lại khó mà tưởng tượng được. Thịnh Ngộ thật sự không hình dung nổi cảnh anh xắn tay áo lao vào ẩu đả với người khác, không nhịn được mở miệng:
“Ha ha… có cần nghiêm trọng vậy không? Hai ba câu nói rõ ràng là được rồi, đâu cần động tay động chân.”
Lộ Dữ Chu đứng dậy, gương mặt không có lấy chút đùa cợt nào:
“Vậy nên tôi mới bảo cậu đừng dính vào.”
Thật ra nếu đếm kỹ, số lần Lộ Dữ Chu và Hạ Dương đánh nhau cũng không ít.
Tuổi thiếu niên vốn là thời kỳ nổi loạn. Ngay cả một người điềm tĩnh, nguyên tắc như Lộ Dữ Chu cũng không phải không có góc cạnh trong tính cách. Có một năm… không nhớ rõ là mấy tuổi, tóm lại khi đó hai người cực kỳ không ưa nhau, ba ngày một trận cãi, hai ngày một trận mắng.
Đợt đó là nửa cuối học kỳ, áp lực học tập nặng nề. Lộ Dữ Chu dọn về sòng bạc ăn ké cơm, còn Hạ Dương không biết quen ở đâu một đám bạn xã hội, ngày nào cũng nửa đêm mới về.
Một đêm nọ, Lộ Dữ Chu đang thức đêm làm đề, thấy Hạ Dương đẩy cửa bước vào, cả người nồng nặc mùi thịt nướng, trên áo đầy dầu mỡ, nhịn không được nói:
“Nhanh đi tắm đi, dơ muốn chết.”
Hạ Dương hừ một tiếng, giọng điệu mỉa mai:
“Cậu sạch sẽ quá thì dọn khỏi nhà tôi đi, tôi còn đang chê cậu chiếm chỗ đấy.”
Lộ Dữ Chu lười nói nhảm với cậu ta:
“Quần áo bẩn thì đừng ném vào tủ.”
Đêm đó.
Lộ Dữ Chu làm đề xong chuẩn bị lên giường ngủ, phát hiện đôi giày thể thao để ở mép giường đã bị dẫm lên đầy dấu chân. Anh cười lạnh, trong lòng nói trò trẻ con.
Tiếp đó lại thấy bên gối đầu mình có… bảy chiếc vớ toả ra mùi hương "mê người".
Lộ Dữ Chu lập tức lật chăn bước xuống giường, nhìn thấy Hạ Dương đang ngủ ngon lành dưới tầng dưới, vung chân đá bay cái tên kia.
Hôm sau, trên mặt cả hai đều có thêm vài mảng bầm tím.
Những chuyện kiểu đó xảy ra nhiều không kể xiết, hai người tính cách không hợp, thường xuyên va chạm. Mãi đến khi lớn hơn chút, họ mới bắt đầu hiểu và thông cảm cho nhau. Không rõ ai là người đầu tiên đặt ra quy tắc, nhưng bắt đầu từ vài năm trước, cứ có mâu thuẫn là hai người sẽ kiếm một bãi đất trống, nói vài câu cho bớt giận, không xong thì động tay động chân.
Một khi đã đánh nhau, chuyện đó coi như kết thúc, không ai nhắc lại nữa.
Trong lúc Thịnh Ngộ còn đang tiêu hóa lượng thông tin vừa nghe được thì Lộ Dữ Chu đã xoay người đi ra cửa.
Hạ Dương rất có võ đức, chỉ đứng trong sân đùa chó nãy giờ, thấy Lộ Dữ Chu đã chuẩn bị xong mới từ từ đứng dậy, bẻ tay bẻ cổ, hoạt động khớp xương, dáng vẻ chuẩn bị giao lưu thân thể một trận ra trò.
Thịnh Ngộ thầm than: Không ổn, hai người đó thật sự nghiêm túc.
Tiểu thiếu gia Thịnh nhà ta vốn không giỏi đối phó với mấy tình huống kiểu này, đầu óc quay vòng vòng, cố hết sức muốn nghĩ ra một kế sách ứng phó.
Đi loanh quanh mấy vòng mà vẫn chẳng nghĩ ra gì, ngay lúc Hạ Dương vung nắm đấm định đánh, bản năng trỗi dậy, cậu vọt thẳng vào bếp túm lấy cái vá và cái nắp nồi ——
“Đừng đánh đừng đánh! Có gì từ từ nói…”
Thịnh Ngộ cầm lấy vũ khí chạy vội ra cửa, định chen vào ngăn cản. Nhưng vừa ra tới nơi thì nghẹn lời không biết nói gì.
Nắm đấm của Hạ Dương dừng ngay trước mặt Lộ Dữ Chu, Lộ Dữ Chu không hề né tránh. Hai người cứ đứng đó giằng co, như thể bị bấm nút tạm dừng.
Thịnh Ngộ có hơi cụt hứng thở dài một hơi đặt cái vá xuống. Thấy hai người vẫn im lặng như tượng, cậu rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu:
“Hello? Hai vị vẫn còn trên Trái Đất chứ?”
Sớm nói là giả bộ đánh nhau đi.
Dọa người ta hết hồn!
Hạ Dương chậm rãi thu tay lại.
Đôi mắt hơi đỏ lên, cả người ngập tràn xúc động, nhưng rốt cuộc cũng chỉ buông một câu:
“Lộ Dữ Chu, tên khốn kiếp này, chuyện lớn vậy mà ——”
Chưa nói dứt câu, Hạ Dương đã quay ngoắt đi, có hơi xấu hổ lau nước mắt một cái, lầm bầm:
“Tối tôi tính sổ với cậu sau. Mẹ đang ở nhà đợi chúng ta về ăn cơm, về trước đã.”
Trận hẹn đánh nhau này nhìn thì nguy hiểm, rốt cuộc lại nhẹ nhàng kết trận.
Thịnh Ngộ ôm cái vá, lòng hơi hụt hẫng.
Hai anh em kia dắt theo con chó đen rời khỏi. Thịnh Ngộ mở hộp đồ ăn bà chủ mang tới, chuẩn bị ăn cơm. Vừa nhấc nắp tào phớ lên, người vừa đi khỏi đã quay trở lại.
Hạ Dương đứng trước cửa, khó hiểu nói:
“Sao cậu chưa đi? Đến giờ ăn rồi.”
Thịnh Ngộ: “Hả?”
Hạ Dương nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến, trong mắt như muốn nói ‘ba ruột mới vừa nhận con nhưng thương con vô cùng’:
“Tớ nói với mẹ tớ là tối nay cậu qua sòng bạc ăn cơm với chúng ta. Bà ấy đang chờ cậu đó.”
—--------
Chuột: Nhìn ảnh tẻn tẻn math math mà quên mất ảnh cũng là thanh niên m8 to con.
Xưng hô giữ nguyên nhe, do tui đọc thấy tính Hạ Dương sẽ không quá quan tâm đến mấy xưng hô kiểu này á. Còn Lộ Dữ Chu thì giờ giữ nguyên tôi - cậu với tất cả mọi người luôn, chứ xưng cậu - tớ thấy nó khum hợp. Sau chỉ cần xưng anh - em với Lộ Ngộ là được =))) há há
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Tài xế đến muộn. Khi những tiệm nhỏ xung quanh đã bật sáng bảng hiệu, chiếc xe hơi màu đen mới chầm chậm dừng lại bên lề đường.
Hai người lên xe. Thịnh Ngộ đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhấp một ngụm trà chanh đá mới mua, cúi đầu xem tin nhắn của mọi người trên WeChat.
"Ba vừa gọi nói mọi việc đã được kiểm soát, tập đoàn đang nhanh chóng xử lý, bảo bọn mình không cần quay về nhà cũ Thịnh nữa. Vậy bây giờ đi đâu đây?"
Lộ Dữ Chu cúi đầu xem điện thoại. Không giống Thịnh Ngộ trả lời từng tin nhắn, anh chỉ lướt qua các nội dung, hiểu đại khái mọi người đang nói chuyện gì rồi bỏ qua. Sau đó lại mở khung chat tiếp theo
Xử lý giống như hoàng đế đang phê duyệt tấu chương vậy.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, anh sẽ đăng một dòng trạng thái mà mọi người có thể thấy, cứ như mực đỏ chấp thuận của ‘hoàng đế’.
“Chúng ta về hẻm Hỉ Thước đi.”
Thịnh Ngộ cắn ống hút, gật đầu như dự đoán.
Khi nghĩ không biết nên đi đâu, nơi đầu tiên hiện lên trong đầu cậu cũng chính là hẻm Hỉ Thước.
Thịnh Ngộ hạ tấm ngăn giữa hai hàng ghế, nói với tài xế đổi điểm đến.
Nói tới hẻm Hỉ Thước, cậu lại nhớ đến Hạ Dương. Trong nhóm lùm xùm lớn như vậy, không lý nào Hạ Dương không biết chuyện. Bảo sao lúc nãy gọi hai người như phát điên.
Thịnh Ngộ nghiêng đầu nói:
"Cậu có muốn gọi cho Hạ Dương trước không? Tôi sợ cậu ấy kích động quá đập luôn cả căn nhà mất."
Lộ Dữ Chu ngẩng đầu, ánh mắt lia sang phía cậu, nhíu mày như vừa nhớ ra người này:
"Cậu ta về trước rồi à?"
Thịnh Ngộ tựa vào lưng ghế, hút một hơi trà chanh, hai má phồng lên rồi lại xẹp xuống, đáp:
"Không biết, cậu ấy chỉ bảo đang đợi bọn mình ở hẻm Hỉ Thước."
Lộ Dữ Chu cúi đầu mở danh bạ.
Thịnh Ngộ liếc mắt, thấy anh bấm vào số của Hạ Dương.
"Alo." Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói ngắn gọn của Lộ Dữ Chu vang lên trong xe:
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Không gian kín yên tĩnh đến mức không cần cố cũng nghe rõ lời Hạ Dương ở đầu dây bên kia:
"Tôi đang ở trường, nghe nói hai cậu bị paparazzi bao vây nên chạy về trường tìm. Giờ hai cậu đang ở đâu?"
Lộ Dữ Chu im lặng một giây:
"Gặp nhau ở hẻm Hỉ Thước đi. Đúng lúc cậu đang ở trường, tiện thể giúp tôi một việc."
"Nói đi."
"Xe của tôi để ngoài trường, khóa đã mở, phiền cậu đưa nó về hộ tôi, lỡ bị trộm mất."
Thịnh Ngộ: “……”
Đây là… cách trấn an người khác hả?
Hiển nhiên, Hạ Dương đầu bên kia cũng có cùng một suy nghĩ như vậy.
“..... Không còn lời gì muốn nói à?” Có vẻ hơi lệch mic một chút, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng hít sâu.
“Chờ chút nữa gặp mặt, ông đây thật sự sẽ cắt cái lưỡi vô dụng của cậu.”
Lộ Dữ Chu bình thản đáp: “Biết rồi, tôi gọi 120 trước.”
Nói xong liền dứt khoát cúp máy.
“……”
Thịnh Ngộ vốn chỉ hơi lo lắng về căn nhà, nhưng giờ nỗi lo lắng của cậu đã tăng lên đến mức cậu phải hạ cửa xuống, nghiêng người nói với tài xế: "Chú ơi, lái xe nhanh một chút! Chỗ của cháu có thể sẽ bị bứng đi mất."
-
Xe dừng lại ở đầu hẻm, Thịnh Ngộ dùng tốc độ nhanh nhất trong đời phóng về nhà số 116 hẻm Hỉ Thước.
Dừng lại trước cánh cổng sắt màu xanh rỉ sét, cậu cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy ai khả nghi liền thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may mà Hạ Dương đạp xe không đủ nhanh.
Thịnh Ngộ xoay người định lấy chìa khóa, mò một lúc —— tiêu rồi, hình như lúc xuống xe quên mang cặp.
Vừa nghĩ đến nó thì đầu hẻm từ từ xuất hiện một bóng người.
Lộ Dữ Chu khoác hai chiếc cặp trên vai phải, thong thả bước về phía này.
Cả hai cái ba lô đều rất nặng, mà anh gần như không lắc lư khi bước đi. Một chiếc đen tuyền và hơi sờn do sử dụng lâu; cái còn lại là balo hai quai màu đen trắng của một thương hiệu nổi tiếng, dây kéo còn treo thêm một con vịt vàng Psyduck trông cực kỳ dễ thương.
Thịnh Ngộ hay mua mấy con thú bông lông xù, ngày thường bày trên đầu giường, trên bàn học hay treo lên balo cũng chẳng thấy kỳ lạ.
Nhưng khi nó vào tay Lộ Dữ Chu, trông thực sự rất buồn cười. Cảm giác như kiểu ‘Nhìn như mấy ông chú chợ đầu mối chặt cá mười năm, ai ngờ trong lòng lại mềm như dâu tây đá bào vậy.’
Thịnh Ngộ nén lo lắng trong lòng, ngồi xổm xuống ngạch cửa nghỉ mát. Ngã ba hẻm có mấy cây cổ thụ rợp bóng, mùa này tán lá rậm rạp, đúng lúc che khuất phần lớn khoảng sân trước căn nhà cũ. Lúc này trời nổi gió, không khí hiếm hoi mà mát mẻ.
Lộ Dữ Chu đi không nhanh nhưng chân dài, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Cúi mắt liếc nhìn Thịnh Ngộ đang ngồi dựa cằm bên bậu cửa, hỏi:
“Trong nhà bình yên rồi, thấy an tâm chưa?”
Thịnh Ngộ lười đứng dậy, giữ nguyên tư thế ấy, giãn mày giãn mắt nói:
“Tốc độ Hạ Dương chậm quá, chúng ta xuất phát cách nhau chưa đến mười phút, cậu ấy đến giờ còn chưa tới.”
Lộ Dữ Chu tìm được chìa khóa, đeo balo trở lại lưng, đáp:
“Hai cái chân làm sao bằng bốn bánh xe.”
“Lần trước cậu chở tôi, tôi nhớ rõ chưa tới hai mươi phút mà, Hạ Dương đúng là chậm quá rồi……”
Cánh cổng sắt màu xanh từ từ mở ra hai bên. Thịnh Ngộ còn đang cười, ánh mắt liếc về phía sân trong.
Nụ cười trên môi lập tức đông cứng.
Nhân vật chính trong câu chuyện – đồng chí Hạ Dương đang ngồi khoanh chân giữa sân, tay cầm mấy viên sỏi chơi gảy đá, nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu, thờ ơ hỏi:
“Về rồi à?”
Giọng điệu không khác gì quỷ hiện hồn.
Bên cạnh Hạ Dương còn dẫn theo một con chó đen to tướng, mắt long lanh như nước, Thịnh Ngộ còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe “gâu! gâu! gâu! —”
Cậu bị dọa đến phản xạ có điều kiện, vèo một cái đã trốn ra sau lưng Lộ Dữ Chu, chỉ để lộ ra hai con mắt đảo loạn xạ.
Hạ Dương quay lại vỗ vỗ đầu con chó đen, giống như trấn an nó. Đại Hắc ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm… Lộ Dữ Chu.
“Tôi chờ hai người nửa ngày cũng không thấy ai, tôi leo tường vô ngồi chút, còn Đại Hắc thì chui vô từ cái lỗ chó. Không làm phiền hai người chứ?”
Thịnh Ngộ: “…”
Ai dám bảo là phiền chứ.
Cái tên đang mang âm khí này chẳng khác nào phim kinh dị, sợ chết rồi còn hiện hồn về đòi nợ ấy.
Sân yên lặng một lúc lâu, sau lưng Lộ Dữ Chu lộ ra một gương mặt tươi rói, mắt cong cong, hàm răng trắng như vỏ sò.
Thịnh Ngộ phối hợp cười nói: “Không sao đâu, tôi không phiền đâu.”
Hạ Dương bình tĩnh thông suốt mọi chuyện: “Thì ra thật sự là cậu sống ở đây. Lúc thấy tin nhắn trong nhóm, tôi đã đoán rồi — lão Lộ đâu có nhiều bạn thân, người sống ở hẻm Hỉ Thước, thường làm bài tập chung, rồi tự dưng kéo nhau đi dạo mua món kho... chắc đều là cậu.”
Thịnh Ngộ: “..... ha ha ha ha ha ha, là tôi, là tôi.”
Hạ Dương gật đầu, cầm lấy cái kéo cắt cành hoa đặt bên cạnh, đứng dậy nói: “Không có gì đâu, Lộ Dữ Chu, ra đây với tôi một chuyến.”
Kéo răng rắc một cái ——
Tim Thịnh Ngộ như nhảy khỏi lồng ngực.
Lộ Dữ Chu vẫn là cái dáng vẻ dù trời có sập cũng chẳng thèm để ý, gật đầu một cái quay vào nhà nói:
“Tôi đi cất đồ đã.”
Thịnh Ngộ không muốn một mình đối mặt với một con chó đen to đùng và một đứa nhìn như bệnh tâm thần, thế là lủi theo sau Lộ Dữ Chu vào phòng như cái đuôi nhỏ.
Vào phòng rồi, Thịnh Ngộ thở phào một hơi, cậu vào bếp lấy chai nước đá, tự rót cho mình một ly, nói vọng ra phòng khách:
“Tôi thấy Hạ Dương có vẻ tức giận, lát nữa nói như thế nào đây? Dù sao bọn mình cũng có lỗi. Nếu không thì để cậu ấy mắng một trận cho bớt giận đi?”
Lộ Dữ Chu thật sự chỉ vào để cất đồ, anh đặt cặp lên ghế, cúi đầu nói:
“Cậu đừng bận tâm, chuyện này không liên quan gì với cậu cả.”
“Sao lại không liên quan? Tôi cũng là người trong cuộc mà. Cậu nói trước xem định giải thích thế nào, tôi sẽ cố gắng phối hợp.”
“Không nói.”
Thịnh Ngộ ngơ ngác:
“Gì?”
Lộ Dữ Chu đi tới trước kệ tivi, kéo ngăn kéo ra tìm hòm thuốc quen thuộc. Ngón tay nhanh chóng sắp xếp mấy lọ thuốc, từng cái một kiểm tra xem còn lại bao nhiêu. Sau khi kiểm tra xong, anh đậy nắp hộp lại, nói:
“Tôi với Hạ Dương không nói chuyện vô nghĩa, lần này tôi sai, cứ để cậu ấy đánh một trận cho hả giận là được. Đánh xong rồi xem tình hình, nếu nghiêm trọng thì gọi 120 giúp tôi, không thì cứ bôi thuốc là xong.”
“……” Thịnh Ngộ đứng đó, đầu óc ù ù.
Nam sinh đánh nhau không phải chuyện lạ, nhưng đặt vào Lộ Dữ Chu lại khó mà tưởng tượng được. Thịnh Ngộ thật sự không hình dung nổi cảnh anh xắn tay áo lao vào ẩu đả với người khác, không nhịn được mở miệng:
“Ha ha… có cần nghiêm trọng vậy không? Hai ba câu nói rõ ràng là được rồi, đâu cần động tay động chân.”
Lộ Dữ Chu đứng dậy, gương mặt không có lấy chút đùa cợt nào:
“Vậy nên tôi mới bảo cậu đừng dính vào.”
Thật ra nếu đếm kỹ, số lần Lộ Dữ Chu và Hạ Dương đánh nhau cũng không ít.
Tuổi thiếu niên vốn là thời kỳ nổi loạn. Ngay cả một người điềm tĩnh, nguyên tắc như Lộ Dữ Chu cũng không phải không có góc cạnh trong tính cách. Có một năm… không nhớ rõ là mấy tuổi, tóm lại khi đó hai người cực kỳ không ưa nhau, ba ngày một trận cãi, hai ngày một trận mắng.
Đợt đó là nửa cuối học kỳ, áp lực học tập nặng nề. Lộ Dữ Chu dọn về sòng bạc ăn ké cơm, còn Hạ Dương không biết quen ở đâu một đám bạn xã hội, ngày nào cũng nửa đêm mới về.
Một đêm nọ, Lộ Dữ Chu đang thức đêm làm đề, thấy Hạ Dương đẩy cửa bước vào, cả người nồng nặc mùi thịt nướng, trên áo đầy dầu mỡ, nhịn không được nói:
“Nhanh đi tắm đi, dơ muốn chết.”
Hạ Dương hừ một tiếng, giọng điệu mỉa mai:
“Cậu sạch sẽ quá thì dọn khỏi nhà tôi đi, tôi còn đang chê cậu chiếm chỗ đấy.”
Lộ Dữ Chu lười nói nhảm với cậu ta:
“Quần áo bẩn thì đừng ném vào tủ.”
Đêm đó.
Lộ Dữ Chu làm đề xong chuẩn bị lên giường ngủ, phát hiện đôi giày thể thao để ở mép giường đã bị dẫm lên đầy dấu chân. Anh cười lạnh, trong lòng nói trò trẻ con.
Tiếp đó lại thấy bên gối đầu mình có… bảy chiếc vớ toả ra mùi hương "mê người".
Lộ Dữ Chu lập tức lật chăn bước xuống giường, nhìn thấy Hạ Dương đang ngủ ngon lành dưới tầng dưới, vung chân đá bay cái tên kia.
Hôm sau, trên mặt cả hai đều có thêm vài mảng bầm tím.
Những chuyện kiểu đó xảy ra nhiều không kể xiết, hai người tính cách không hợp, thường xuyên va chạm. Mãi đến khi lớn hơn chút, họ mới bắt đầu hiểu và thông cảm cho nhau. Không rõ ai là người đầu tiên đặt ra quy tắc, nhưng bắt đầu từ vài năm trước, cứ có mâu thuẫn là hai người sẽ kiếm một bãi đất trống, nói vài câu cho bớt giận, không xong thì động tay động chân.
Một khi đã đánh nhau, chuyện đó coi như kết thúc, không ai nhắc lại nữa.
Trong lúc Thịnh Ngộ còn đang tiêu hóa lượng thông tin vừa nghe được thì Lộ Dữ Chu đã xoay người đi ra cửa.
Hạ Dương rất có võ đức, chỉ đứng trong sân đùa chó nãy giờ, thấy Lộ Dữ Chu đã chuẩn bị xong mới từ từ đứng dậy, bẻ tay bẻ cổ, hoạt động khớp xương, dáng vẻ chuẩn bị giao lưu thân thể một trận ra trò.
Thịnh Ngộ thầm than: Không ổn, hai người đó thật sự nghiêm túc.
Tiểu thiếu gia Thịnh nhà ta vốn không giỏi đối phó với mấy tình huống kiểu này, đầu óc quay vòng vòng, cố hết sức muốn nghĩ ra một kế sách ứng phó.
Đi loanh quanh mấy vòng mà vẫn chẳng nghĩ ra gì, ngay lúc Hạ Dương vung nắm đấm định đánh, bản năng trỗi dậy, cậu vọt thẳng vào bếp túm lấy cái vá và cái nắp nồi ——
“Đừng đánh đừng đánh! Có gì từ từ nói…”
Thịnh Ngộ cầm lấy vũ khí chạy vội ra cửa, định chen vào ngăn cản. Nhưng vừa ra tới nơi thì nghẹn lời không biết nói gì.
Nắm đấm của Hạ Dương dừng ngay trước mặt Lộ Dữ Chu, Lộ Dữ Chu không hề né tránh. Hai người cứ đứng đó giằng co, như thể bị bấm nút tạm dừng.
Thịnh Ngộ có hơi cụt hứng thở dài một hơi đặt cái vá xuống. Thấy hai người vẫn im lặng như tượng, cậu rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu:
“Hello? Hai vị vẫn còn trên Trái Đất chứ?”
Sớm nói là giả bộ đánh nhau đi.
Dọa người ta hết hồn!
Hạ Dương chậm rãi thu tay lại.
Đôi mắt hơi đỏ lên, cả người ngập tràn xúc động, nhưng rốt cuộc cũng chỉ buông một câu:
“Lộ Dữ Chu, tên khốn kiếp này, chuyện lớn vậy mà ——”
Chưa nói dứt câu, Hạ Dương đã quay ngoắt đi, có hơi xấu hổ lau nước mắt một cái, lầm bầm:
“Tối tôi tính sổ với cậu sau. Mẹ đang ở nhà đợi chúng ta về ăn cơm, về trước đã.”
Trận hẹn đánh nhau này nhìn thì nguy hiểm, rốt cuộc lại nhẹ nhàng kết trận.
Thịnh Ngộ ôm cái vá, lòng hơi hụt hẫng.
Hai anh em kia dắt theo con chó đen rời khỏi. Thịnh Ngộ mở hộp đồ ăn bà chủ mang tới, chuẩn bị ăn cơm. Vừa nhấc nắp tào phớ lên, người vừa đi khỏi đã quay trở lại.
Hạ Dương đứng trước cửa, khó hiểu nói:
“Sao cậu chưa đi? Đến giờ ăn rồi.”
Thịnh Ngộ: “Hả?”
Hạ Dương nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến, trong mắt như muốn nói ‘ba ruột mới vừa nhận con nhưng thương con vô cùng’:
“Tớ nói với mẹ tớ là tối nay cậu qua sòng bạc ăn cơm với chúng ta. Bà ấy đang chờ cậu đó.”
—--------
Chuột: Nhìn ảnh tẻn tẻn math math mà quên mất ảnh cũng là thanh niên m8 to con.
Xưng hô giữ nguyên nhe, do tui đọc thấy tính Hạ Dương sẽ không quá quan tâm đến mấy xưng hô kiểu này á. Còn Lộ Dữ Chu thì giờ giữ nguyên tôi - cậu với tất cả mọi người luôn, chứ xưng cậu - tớ thấy nó khum hợp. Sau chỉ cần xưng anh - em với Lộ Ngộ là được =))) há há
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 39: Ăn cơm.
10.0/10 từ 50 lượt.