Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 40: Ăn ý.
170@-
Thịnh Ngộ là bị ‘xách’ đi.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn đã bị tay Hạ Dương đè lên vai kéo đi một mạch. Đi được một đoạn đường, Thịnh Ngộ mới sực nhận ra cậu chẳng mang theo cái gì, chỉ mang theo thân mình, trên tay còn cầm chén tào phớ vừa mở.
Hôm nay Hạ Dương đặc biệt im lặng. Trên đường đến sòng bạc, cậu ta luôn dắt Đại Hắc đi phía trước, bước chân nhanh như chạy.
Thỉnh thoảng còn lắc đầu, không biết có phải do cơn tức ban nãy còn chưa tan hết hay không.
Thịnh Ngộ lùi lại hai bước, sóng vai đi cùng Lộ Dữ Chu, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:
“Không phải Hồng Môn yến đấy chứ?”
Lộ Dữ Chu bật cười khẽ một tiếng, lười biếng hỏi lại:
“Sao lại giống Hồng Môn yến rồi?”
Thịnh Ngộ cũng không rõ.
Cậu chỉ thấy hai anh em này thật khó hiểu. Vừa mới đó còn đòi đánh nhau sống chết, vậy mà quay ngoắt chuyển kênh về đề tài gia đình, nói về nhà ăn cơm là đi thật.
“Kỳ quái… Tôi không hiểu nổi mấy cậu.”
Thịnh Ngộ cúi đầu uống cạn tào phớ, chẹp miệng đi ngang thùng rác vứt ly nhựa vào.
Hai nơi cách nhau không xa, đi nhanh thì chỉ mười phút là tới.
Vừa rẽ qua một ngã ba, ba người bọn họ liền trông thấy một chiếc siêu xe đậu ven đường.
Có những chiếc xe phải nhìn kỹ mới biết là xe sang, nhưng cũng có loại chưa cần nhìn kỹ đã đập thẳng chữ ‘giàu’ vào mặt.
Chiếc trước mắt chính là kiểu sau, một con xe mui trần đỏ rực nổi bật.
Thịnh Ngộ chỉ cần liếc qua là biết chủ xe là ai, cậu lẩm bẩm:
“Thịnh Gia Trạch…”
Hạ Dương cau mày khó hiểu, lúc cậu ta rời khỏi nhà, rõ ràng chưa thấy chiếc xe này đỗ ngoài cửa.
Lòng mang đầy nghi hoặc, cả ba vén rèm cửa cao su bước vào. Còn chưa kịp mở miệng, không khí nặng nề trong phòng đã ập đến bao trùm lấy họ, len lỏi qua từng tế bào, bọn họ sợ tới mức tất cả lời định nói đều nuốt trở vào.
Sòng bạc vốn luôn nhộn nhịp, hôm nay lại vắng lặng lạ thường. Trên sàn nhà lác đác những mảnh giấy vụn, bình phong trong sảnh chính ngả nghiêng rối loạn. Chỉ có một chiếc bàn là có người ngồi.
Trên bàn có hai người đang ngồi, mà ngồi ở vị trí chính là chủ quán – dì Văn Tú. Trước mặt dì là một tập tài liệu, ngón tay dì chỉ theo từng chữ một cách khó nhọc. Đôi lông mày thưa thớt nhíu chặt lại, nhưng dì vẫn chăm chú đọc.
Ngồi đối diện là một thanh niên trẻ tuổi điển trai mặc bộ vest gọn gàng. Nhưng không giống kiểu người ăn mặc đoan chính điềm đạm, mà giống con khỉ quậy mặc vest hơn, hắn mới ngồi yên được chưa đầy hai phút đã bắt đầu ngứa ngáy, chân nọ bắt chéo chân kia.
Người đang đọc tài liệu là dì.
Con khỉ nghịch ngợm ngồi không yên, không ai khác ngoài Thịnh Gia Trạch.
Ngón tay thô ráp của dì lướt đến một đoạn nào đó, vừa nhìn thấy vài chữ, đôi mày lại nhíu chặt hơn. Dì đẩy tập tài liệu đến trước mặt thanh niên kia hỏi:
“Đoạn này có nghĩa là gì?”
Thịnh Gia Trạch vội ngồi thẳng lưng, cúi đầu nhìn qua.
“Căn cứ quy luật di truyền học Mendel... Ừm, mấy cái này đều là luận cứ thôi, không quan trọng lắm, dì cứ xem phần kết luận là được rồi.”
Hắn giúp lật qua một trang, chỉ vào dòng “Thịnh Khải Cơ là cha ruột sinh học của Lộ Dữ Chu”, rồi liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, cẩn thận nói:
“Đoạn này chắc dì đọc hiểu chứ…”
Văn Tú cau mày:
“Gì mà luận cứ với luận điểm?”
Thịnh Gia Trạch: “…”
Đang không biết phải trả lời sao thì người phụ nữ trước mặt bỗng ngẩng đầu nhìn ra cửa:
“Về rồi à? Có đói không, muốn ăn cơm trước không?”
Ai còn muốn ăn cơm ngay lúc này chứ.
Ba người đứng ở cửa, không ai dám trả lời, đồng loạt lắc đầu từ chối.
Văn Tú lại tiếp tục xem đống tài liệu, nói:
“Vậy lên lầu trước đi, đây là chuyện người lớn, mấy đứa đừng xen vào.”
Khi đến hành lang, Thịnh Ngộ vô tình chạm mắt với Thịnh Gia Trạch, cậu mấp máy môi, không tiếng động mà hỏi bằng khẩu hình: Anh đến làm gì?
Thịnh Gia Trạch nhếch môi, cười khổ như muốn khóc.
Hắn cũng muốn biết mình tới đây làm gì đây.
Một tiếng trước, hai nhà gọi điện trao đổi, giải thích đại khái ngọn nguồn mọi chuyện, khiến dì và Hạ Dương sợ đến ngây người.
Bên Lộ gia chưa biết chuyện, nhưng Thịnh Khải Cơ thì biết. Để tránh nhà người ta nghĩ đây chỉ là một trò đùa nhảm nhí, sau khi thông báo bằng miệng xong, ông còn tìm một người bên nhà Thịnh mang theo mấy tập tài liệu tới.
Người nhà Thịnh đó chính là Thịnh Gia Trạch.
Thịnh Khải Cơ lúc ấy bận xử lý đám paparazzi, không rảnh phân thân đến gặp, đành phải lôi Thịnh Gia Trạch ra làm quân tiên phong.
Trong tập tài liệu, ngoài kết quả giám định huyết thống, còn có cả hồ sơ sinh hoạt của Thịnh Ngộ từ lúc sáu tuổi: học tiểu học ở đâu, từng được giải thưởng gì… Bày biện chỉnh chu như một bản sơ yếu lý lịch cá nhân.
Phong cách của Thịnh Khải Cơ là như vậy, thích đơn giản hóa mọi quy trình. Tuy xuất phát điểm thì tốt đấy, nhưng đôi khi khiến người ta phải đau đầu.
Mà lúc này, đầu của Thịnh Gia Trạch không chỉ to, mà còn đau như búa bổ.
Không ai nói cho hắn biết người phụ nữ này sẽ xem báo cáo nghiêm túc đến như vậy!
Khó khăn lắm Văn Tú mới xem xong phần giám định, tiếp tục cầm đến bản sơ lược ‘Sơ yếu lý lịch cuộc đời Thịnh Ngộ’.
Vừa đọc dòng đầu tiên, bà dừng lại, hỏi:
“Chữ ‘Ngộ’ trong tên này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Câu hỏi này làm Thịnh Gia Trạch xịt keo cứng ngắc.
“À… cái này…” Hắn đáp không được, đành nói bừa:
“Ngũ hành… đúng rồi, ngũ hành của tôi thiếu Thủy nên tên là Trạch, còn tiểu Ngộ thì… thiếu Mộc.”
“Vậy thôi á?” Văn Tú tỏ vẻ không hài lòng:
“Hồi đó Dữ Chu sinh ra, tôi còn tra từ điển ròng rã nửa tháng đấy. Người già ở quê nói, tên xấu dễ rước họa, tên đẹp thì gặp điều lành. Nhà các người bao nhiêu người giỏi giang, sao lại vô dụng như thế, chỉ biết xem ngũ hành hả?”
Thịnh Gia Trạch: “…”
Văn Tú lại xem thêm vài trang, càng xem càng khó chịu, cuối cùng đóng sập tập hồ sơ lại, mặt lạnh tanh nói:
“Thôi khỏi, đọc phát bực. Tám tuổi mà mỗi ngày học năm tiết mấy môn năng khiếu… May mắn tiểu Lộ không lớn lên ở nhà các người.”
Thịnh Gia Trạch nào dám hó hé gì.
“Cậu về đi. Mấy tờ giấy này cứ để lại đây, tôi từ từ đọc.” Người phụ nữ vung tay đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy ra một đoạn xa, xua tay đuổi khách:
“Đồ ăn không nấu nhiều, không giữ cậu lại ăn cơm được.”
-
Bên kia, hành lang trên lầu có ba người đang rình ở khe cửa nghe lén.
—— Thật ra chủ yếu là Hạ Dương với Thịnh Ngộ nghe, còn Lộ Dữ Chu chẳng hứng thú gì với mấy chuyện này.
“Người đó là ai vậy? Cậu biết không?” Hạ Dương dán sát tai vào khe cửa, ghé đầu hỏi Thịnh Ngộ đang đứng cạnh.
Thịnh Ngộ nhìn thử qua khe cửa, nhưng chỉ lờ mờ thấy được hai đôi chân, nửa thân trên không thấy đâu, nghe vậy liền đáp: “Thịnh Gia Trạch, anh họ tớ.”
“À.” Hạ Dương trước tiên đáp.
Một giây sau lập tức thấy có gì đó sai sai, quay phắt đầu lại nhíu mày chỉnh đốn: “Cậu lấy đâu ra anh trai khác, chỉ có tôi thôi.”
“……”
Thịnh Ngộ không nói gì.
Hạ Dương suy nghĩ chốc lát về quan hệ giữa mọi người, rồi bỗng cười phá lên quay sang nhìn người đang đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt Lộ Dữ Chu lộ rõ chuyện này chẳng liên quan đến tôi, cậu ta trêu chọc:
“Anh họ ruột của cậu này, không xuống hỏi thăm à?”
Lộ Dữ Chu dựa người bên khung cửa sổ, vừa định nói gì đó thì hai kẻ nghe lén bên cạnh đột nhiên luống cuống tản ra, một người cầm chổi quét sàn, một người cầm chổi lông gà lăng xăng phủi phủi.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa hành lang bị đẩy mở, dì từ trong bước ra, im lặng không nói một câu.
Sự im lặng đáng sợ kéo dài gần năm phút.
Hạ Dương không muốn quét nữa nhưng cũng chẳng dám dừng, cứ thế chổng đít lên trời mà quét.
Thịnh Ngộ càng không dám quay đầu, giả vờ nghiêm túc phủi bụi, vừa làm vừa dịch người sang, phủi dọc theo căn phòng nhỏ cho tới khi đến gần chỗ Lộ Dữ Chu.
Cậu hơi hồi hộp, cần phải có một người quen đứng cạnh để trấn an.
Trời vẫn còn vương chút nắng chiều, Lộ Dữ Chu đứng dựa cửa sổ, gương mặt ngược sáng khiến anh vừa mơ hồ lại vừa lạnh nhạt.
Thịnh Ngộ đứng yên chưa được bao lâu, bàn tay buông thõng của cậu đã bị ai đó nắm lấy. Không giống những lần bình thường chỉ mượn lực nắm hờ, lần này lực tay của Lộ Dữ Chu rất nhẹ, các ngón tay mát lạnh dễ dàng luồn vào khe hở giữa tay Thịnh Ngộ, mười ngón đan xen, siết chặt. Một động tác nhỏ bé như thế, lại mang đến cho Thịnh Ngộ cảm giác an toàn thật lớn.
Lầu hai không bật đèn, tầm nhìn mờ ảo, không ai để ý tới động tác nhỏ của hai người họ. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp mà bình thản của Lộ Dữ Chu vang lên, rõ ràng dứt khoát, như thể đã tập dượt trong đầu cả vạn lần:
“Là lỗi của cháu, cháu và nhà họ Thịnh không hợp nhau, nên mới giấu mọi người; cháu không thích ứng được, nên mới khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng. Ngay từ đầu Thịnh Ngộ đã mong có thể chính thức gặp mặt mọi người, là cháu ở giữa ngăn cản, vì tôn trọng ý của cháu nên cậu ấy mới luôn giấu giếm……”
Một đoạn dài được nói ra lưu loát, cả hành lang chìm trong im lặng.
Hạ Dương tròn xoe mắt như chuông đồng, cậu ta sợ đến mức suýt làm rơi cây chổi.
“Rốt cuộc cháu muốn nói gì?” Dì cạch một tiếng bật công tắc đèn, vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh mà hỏi.
Ánh đèn dây tóc sáng bừng lên, Lộ Dữ Chu hơi nghiêng đầu, quay sang nhìn Thịnh Ngộ đang trưng ra bộ mặt ‘cậu đang nói cái quỷ gì thế?’
“……”
Thịnh Ngộ vẫn luôn như vậy, chuyện tốt không mấy thiết tha, còn chuyện xấu thì nhất định phải cùng nhau gánh vác.
Dù có tủi thân cũng chẳng hé răng nửa lời, chỉ lặng lẽ tìm một góc khuất mà chui vào, giống như một con vật nhỏ ngủ đông.
Lộ Dữ Chu nhìn ra được cậu thật sự rất thích dì.
Theo như tưởng tượng của tiểu thiếu gia Thịnh, việc ra mắt hai bên chắc hẳn sẽ diễn ra vào một ngày lành tháng tốt. Khi ấy, cậu sẽ ăn mặc chỉnh tề, cổ áo và giày dép đều sạch sẽ ngăn nắp, tay cầm theo một xấp giấy khen lớn nhỏ, đến gặp người lớn trong một không gian tuy không xa hoa nhưng chắc chắn yên tĩnh, trịnh trọng tự giới thiệu thân phận của mình.
Thứ nghi thức đầy trịnh trọng mà buồn cười.
Lộ Dữ Chu không nói gì, nhưng đến khoảnh khắc này, anh lại thầm hy vọng Thịnh Ngộ có thể có thời gian chuẩn bị những thứ trang trí lộng lẫy mà chẳng có mấy tác dụng thực tế ấy.
Ít nhất cũng không đến mức như bây giờ, bối rối, lúng túng, lại còn bị cơn giận giáng lên đầu.
“… Là lỗi của cháu, dì đừng trách cậu ấy.” Giọng vừa dứt, Lộ Dữ Chu còn chưa kịp ngẩng hẳn mặt lên thì dì đã xuất hiện trước mắt. Một bàn tay bất ngờ vung lên —
Bốp!
Vỗ thẳng vào cánh tay anh.
“Thật là —- kiếp trước bà đây nợ cậu mà…” Dì tức đến mức th* d*c từng hơi, ngón tay chỉ thẳng vào anh khẽ run.
“Trong mắt anh tôi là gì hả?! Là cái gì?! Một kẻ không phân rõ đúng sai, không có học vấn à?! Trách nó làm gì! Bà đây thật muốn đập chết anh cho rồi!”
“Anh hoàn toàn không hiểu vì sao tôi nổi giận đúng không? Hả?!”
Lộ Dữ Chu mím môi, thấp giọng nói:
“… Biết. Chuyện lớn như vậy mà cháu lại không nói với người nhà.”
Dì trừng hắn, vành mắt chợt đỏ lên:
“Biết mà còn nói nhảm! Sao? Giờ tôi quản không nổi anh nữa rồi?! Anh mới mười bảy tuổi, một mình đi gặp người lớn nói chuyện, không sợ sao? Lỡ như người ta không thích anh, không chấp nhận anh, làm anh mất mặt, anh chẳng có ai đứng bênh mình đâu!”
Dì vừa mắng vừa lôi cả chuyện cũ ra nói. Mắng mãi, bỗng dưng chuyển sang hồi tưởng, từ khi Lộ Dữ Chu còn mặc quần thủng đáy cho đến giờ, cứ thế lôi ra từng chuyện để kể, độ dài có thể kéo tới lúc cả hai bảy, tám mươi tuổi cũng chưa hết.
Ban đầu Thịnh Ngộ còn thấp thỏm lo sợ, về sau
nghe đến tê rần cả tai, thậm chí thấy hơi nhàm chán, bắt đầu nghịch tay Lộ Dữ Chu.
Dạo gần đây, số lần bọn họ nắm tay tăng nhanh chóng mặt. Lúc đầu còn e dè, chỉ dám nắm cổ tay, về sau có lúc hoảng hốt quá, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Suy cho cùng cũng là con trai, nắm tay chút thì có gì to tát.
Nếu là một năm trước, Thịnh Ngộ chắc chắn không thể thoải mái như vậy. Nhưng hai người họ đã cùng trải qua quá nhiều chuyện, so với những thứ đó, việc nắm tay giờ đây chỉ là một điều nhỏ nhặt nhưng lại là một cách truyền thêm sức mạnh cho nhau.
Có một vết chai ở đốt ngón giữa nơi Lộ Dữ Chu cầm bút, sờ vào rất thô ráp. Thịnh Ngộ cũng có vết chai như vậy, nhưng phạm vi không rộng bằng Lộ Dữ Chu nên cậu khá hứng thú, cứ lấy lòng bàn tay vuốt nhẹ, như đang cảm nhận một dấu ấn thuộc về riêng người kia.
Lộ Dữ Chu có lẽ thấy ngứa, anh lấy móng tay cào nhẹ lòng bàn tay Thịnh Ngộ, ý bảo ngoan chút đi.
“… Hai đứa đang làm gì đó?”
Dì đang mắng hăng say, vừa quay đầu lại liền thấy hai người đang nắm tay, còn cào qua cào lại, rõ là chẳng xem bà ra gì.
Lộ Dữ Chu lập tức buông tay ra, mặt nghiêm túc:
“Cậu ấy nói cậu ấy đói.”
Dì lườm anh một cái:
“Đứa nhỏ này… Đói sao không nói.”
Dì hắng giọng, chỉnh lại cổ áo một chút, ánh mắt dừng trên gương mặt Thịnh Ngộ. Lời đến bên miệng bỗng nhiên lại quên sạch, khóe mắt chợt dâng lên chút cay cay.
“Con… rất giống mẹ con.”
Dì có phần ngượng ngùng, định đưa tay xoa đầu Thịnh Ngộ, nhưng không hiểu sao lại đổi hướng, vỗ nhẹ lên vai cậu.
“Đi nào, ăn cơm với dì.”
Trò hề kéo dài cả ngày cuối cùng cũng hạ màn.
Lộ Dữ Chu thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau, anh bị dì xách chổi đuổi ra khỏi sòng bạc, lúc ấy mới nhận ra mình thả lỏng sớm quá rồi.
-
Hạ Dương vốn hay bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Lộ Dữ Chu cũng cùng chung số phận.
Phản ứng đầu tiên của cậu ta là vui mừng khi người khác gặp họa, nhưng nhanh chóng lại chuyển thành lo lắng — giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, lão Lộ biết đi đâu bây giờ?
“Mày quan tâm làm gì. Nó có thể bị gì, người ta khác với mày. Người ta còn nói chuyện được với cả chủ tịch, gia cảnh có vấn đề cũng chẳng cần báo với người lớn, tự mình có thể quyết định mọi chuyện rồi.”
Dì kẹp đôi đũa, giọng điệu âm dương quái khí.
Bữa cơm diễn ra trong không khí bình lặng. Hạ Dương lo lắng sốt ruột nhưng không dám nhiều lời. Thịnh Ngộ ban đầu còn căng thẳng, nhưng không biết nghĩ gì mà sắc mặt bỗng thả lỏng, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Dì giỏi nấu cơm nhà, tuy không đến mức xuất sắc, nhưng vị mặn mà đậm đà, ăn với cơm rất ngon.
Lúc Thịnh Ngộ ăn đến bát thứ hai, dì bắt đầu trò
chuyện:
“Dạo này con đang ở đâu?”
“Cháu ở Hẻm Hỉ Thước, chỗ lúc trước của Lộ Dữ Chu.”
“Ừ…” Dì gật đầu.
“Chỗ đó cũng được, yên tĩnh hơn sòng bạc nhiều. Nhưng nhớ khoá kỹ cửa chính với ban công, tường rào ở đó thấp, dễ bị trộm ghé.”
Thịnh Ngộ gật đầu.
“Con học trường nào?”
“Trường Nhất Trung, học cùng lớp với Lộ Dữ Chu ạ.”
“Tốt lắm, chứng tỏ thành tích không tệ.”
Một bữa cơm xong xuôi, dì đã nắm rõ tình hình hiện tại của Thịnh Ngộ rõ ràng rành mạch, còn hiệu quả hơn đống giấy tờ vớ vẩn Thịnh gia gửi đến.
Cơm nước xong, Thịnh Ngộ chuẩn bị quay về hẻm Hỉ Thước.
Dì cầm đèn pin tiễn ra đến tận cửa. Sắc mặt có phần u sầu, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt nữa, thấy cậu cao ráo chân dài, vóc dáng phát triển tốt, không nhịn được gật đầu, vui vẻ nói:
“Cao thật đấy, ngoan nữa, lớn lên cũng đẹp trai.”
Thịnh Ngộ mỉm cười với dì, nói:
“Giống dì. Dì bảo con giống mẹ mà, vậy bốn bỏ năm lên là giống dì rồi.”
“Cái thằng nhóc này.” Dì biết rõ là cậu đang nịnh mình, nhưng vẫn bị dỗ đến mức không biết đông tây nam bắc.
“Hồi trẻ dì cũng coi như có chút sắc nước hương trời đấy…”
Mãi cho đến khi Thịnh Ngộ rẽ vào con hẻm nhỏ, vẫn còn nghe thấy tiếng dì gọi với theo từ cửa:
“Nhớ ghé về ăn cơm thường xuyên nhé ——”
-
Thịnh Ngộ cầm đèn pin, vừa đi vừa chạy chậm về nhà cũ. Tất nhiên không phải vì cậu sợ tối.
Từ xa, cậu đã nhìn thấy ánh đèn phát ra từ tầng hai, lập tức xác nhận được suy đoán trong lòng, vội vàng chạy nhanh tới, suýt nữa thì không kịp phanh lại trước cửa.
Thịnh Ngộ không mang theo chìa khóa nên bước tới ấn chuông, rồi lùi lại vài bước đứng chờ.
Quả nhiên chẳng mấy chốc, từ ban công tầng hai ló ra một gương mặt quen thuộc.
"Biết ngay là cậu ở đây mà!" Thịnh Ngộ lập tức nở nụ cười, giọng cao lên vài phần, vui vẻ vẫy tay về phía tầng hai:
“Mau xuống mở cửa cho tôi với! Tôi quên mang chìa khóa rồi!”
Nam sinh đứng trên ban công tầng hai, tựa vào lan can nhìn xuống.
Gió đêm nhẹ lướt qua, tóc anh bị thổi rối tung,
sắc mặt điềm tĩnh, nụ cười mơ hồ ẩn trong bóng tối
“Đợi tôi.” Lộ Dữ Chu đáp lại.
—-------------
Chuột: Húu mang ngay cái lễ đường đến cho tuii, hai ảnh có biết mình đang làm gì khum thíaa. Còn là do Lộ ca chủ động nữa, mịa nó!!!
Đoạn của dì Văn Tú không phải tui dịch sai đâu nhen, tại mấy bà mẹ tui gặp lúc tức giận hay xưng anh/chị với con cái lắm. Để thế cho có không khí =)
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Thịnh Ngộ là bị ‘xách’ đi.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn đã bị tay Hạ Dương đè lên vai kéo đi một mạch. Đi được một đoạn đường, Thịnh Ngộ mới sực nhận ra cậu chẳng mang theo cái gì, chỉ mang theo thân mình, trên tay còn cầm chén tào phớ vừa mở.
Hôm nay Hạ Dương đặc biệt im lặng. Trên đường đến sòng bạc, cậu ta luôn dắt Đại Hắc đi phía trước, bước chân nhanh như chạy.
Thỉnh thoảng còn lắc đầu, không biết có phải do cơn tức ban nãy còn chưa tan hết hay không.
Thịnh Ngộ lùi lại hai bước, sóng vai đi cùng Lộ Dữ Chu, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:
“Không phải Hồng Môn yến đấy chứ?”
Lộ Dữ Chu bật cười khẽ một tiếng, lười biếng hỏi lại:
“Sao lại giống Hồng Môn yến rồi?”
Thịnh Ngộ cũng không rõ.
Cậu chỉ thấy hai anh em này thật khó hiểu. Vừa mới đó còn đòi đánh nhau sống chết, vậy mà quay ngoắt chuyển kênh về đề tài gia đình, nói về nhà ăn cơm là đi thật.
“Kỳ quái… Tôi không hiểu nổi mấy cậu.”
Thịnh Ngộ cúi đầu uống cạn tào phớ, chẹp miệng đi ngang thùng rác vứt ly nhựa vào.
Hai nơi cách nhau không xa, đi nhanh thì chỉ mười phút là tới.
Vừa rẽ qua một ngã ba, ba người bọn họ liền trông thấy một chiếc siêu xe đậu ven đường.
Có những chiếc xe phải nhìn kỹ mới biết là xe sang, nhưng cũng có loại chưa cần nhìn kỹ đã đập thẳng chữ ‘giàu’ vào mặt.
Chiếc trước mắt chính là kiểu sau, một con xe mui trần đỏ rực nổi bật.
Thịnh Ngộ chỉ cần liếc qua là biết chủ xe là ai, cậu lẩm bẩm:
“Thịnh Gia Trạch…”
Hạ Dương cau mày khó hiểu, lúc cậu ta rời khỏi nhà, rõ ràng chưa thấy chiếc xe này đỗ ngoài cửa.
Lòng mang đầy nghi hoặc, cả ba vén rèm cửa cao su bước vào. Còn chưa kịp mở miệng, không khí nặng nề trong phòng đã ập đến bao trùm lấy họ, len lỏi qua từng tế bào, bọn họ sợ tới mức tất cả lời định nói đều nuốt trở vào.
Sòng bạc vốn luôn nhộn nhịp, hôm nay lại vắng lặng lạ thường. Trên sàn nhà lác đác những mảnh giấy vụn, bình phong trong sảnh chính ngả nghiêng rối loạn. Chỉ có một chiếc bàn là có người ngồi.
Trên bàn có hai người đang ngồi, mà ngồi ở vị trí chính là chủ quán – dì Văn Tú. Trước mặt dì là một tập tài liệu, ngón tay dì chỉ theo từng chữ một cách khó nhọc. Đôi lông mày thưa thớt nhíu chặt lại, nhưng dì vẫn chăm chú đọc.
Ngồi đối diện là một thanh niên trẻ tuổi điển trai mặc bộ vest gọn gàng. Nhưng không giống kiểu người ăn mặc đoan chính điềm đạm, mà giống con khỉ quậy mặc vest hơn, hắn mới ngồi yên được chưa đầy hai phút đã bắt đầu ngứa ngáy, chân nọ bắt chéo chân kia.
Người đang đọc tài liệu là dì.
Con khỉ nghịch ngợm ngồi không yên, không ai khác ngoài Thịnh Gia Trạch.
Ngón tay thô ráp của dì lướt đến một đoạn nào đó, vừa nhìn thấy vài chữ, đôi mày lại nhíu chặt hơn. Dì đẩy tập tài liệu đến trước mặt thanh niên kia hỏi:
“Đoạn này có nghĩa là gì?”
Thịnh Gia Trạch vội ngồi thẳng lưng, cúi đầu nhìn qua.
“Căn cứ quy luật di truyền học Mendel... Ừm, mấy cái này đều là luận cứ thôi, không quan trọng lắm, dì cứ xem phần kết luận là được rồi.”
Hắn giúp lật qua một trang, chỉ vào dòng “Thịnh Khải Cơ là cha ruột sinh học của Lộ Dữ Chu”, rồi liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, cẩn thận nói:
“Đoạn này chắc dì đọc hiểu chứ…”
Văn Tú cau mày:
“Gì mà luận cứ với luận điểm?”
Thịnh Gia Trạch: “…”
Đang không biết phải trả lời sao thì người phụ nữ trước mặt bỗng ngẩng đầu nhìn ra cửa:
“Về rồi à? Có đói không, muốn ăn cơm trước không?”
Ai còn muốn ăn cơm ngay lúc này chứ.
Ba người đứng ở cửa, không ai dám trả lời, đồng loạt lắc đầu từ chối.
Văn Tú lại tiếp tục xem đống tài liệu, nói:
“Vậy lên lầu trước đi, đây là chuyện người lớn, mấy đứa đừng xen vào.”
Khi đến hành lang, Thịnh Ngộ vô tình chạm mắt với Thịnh Gia Trạch, cậu mấp máy môi, không tiếng động mà hỏi bằng khẩu hình: Anh đến làm gì?
Thịnh Gia Trạch nhếch môi, cười khổ như muốn khóc.
Hắn cũng muốn biết mình tới đây làm gì đây.
Một tiếng trước, hai nhà gọi điện trao đổi, giải thích đại khái ngọn nguồn mọi chuyện, khiến dì và Hạ Dương sợ đến ngây người.
Bên Lộ gia chưa biết chuyện, nhưng Thịnh Khải Cơ thì biết. Để tránh nhà người ta nghĩ đây chỉ là một trò đùa nhảm nhí, sau khi thông báo bằng miệng xong, ông còn tìm một người bên nhà Thịnh mang theo mấy tập tài liệu tới.
Người nhà Thịnh đó chính là Thịnh Gia Trạch.
Thịnh Khải Cơ lúc ấy bận xử lý đám paparazzi, không rảnh phân thân đến gặp, đành phải lôi Thịnh Gia Trạch ra làm quân tiên phong.
Trong tập tài liệu, ngoài kết quả giám định huyết thống, còn có cả hồ sơ sinh hoạt của Thịnh Ngộ từ lúc sáu tuổi: học tiểu học ở đâu, từng được giải thưởng gì… Bày biện chỉnh chu như một bản sơ yếu lý lịch cá nhân.
Phong cách của Thịnh Khải Cơ là như vậy, thích đơn giản hóa mọi quy trình. Tuy xuất phát điểm thì tốt đấy, nhưng đôi khi khiến người ta phải đau đầu.
Mà lúc này, đầu của Thịnh Gia Trạch không chỉ to, mà còn đau như búa bổ.
Không ai nói cho hắn biết người phụ nữ này sẽ xem báo cáo nghiêm túc đến như vậy!
Khó khăn lắm Văn Tú mới xem xong phần giám định, tiếp tục cầm đến bản sơ lược ‘Sơ yếu lý lịch cuộc đời Thịnh Ngộ’.
Vừa đọc dòng đầu tiên, bà dừng lại, hỏi:
“Chữ ‘Ngộ’ trong tên này có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Câu hỏi này làm Thịnh Gia Trạch xịt keo cứng ngắc.
“À… cái này…” Hắn đáp không được, đành nói bừa:
“Ngũ hành… đúng rồi, ngũ hành của tôi thiếu Thủy nên tên là Trạch, còn tiểu Ngộ thì… thiếu Mộc.”
“Vậy thôi á?” Văn Tú tỏ vẻ không hài lòng:
“Hồi đó Dữ Chu sinh ra, tôi còn tra từ điển ròng rã nửa tháng đấy. Người già ở quê nói, tên xấu dễ rước họa, tên đẹp thì gặp điều lành. Nhà các người bao nhiêu người giỏi giang, sao lại vô dụng như thế, chỉ biết xem ngũ hành hả?”
Thịnh Gia Trạch: “…”
Văn Tú lại xem thêm vài trang, càng xem càng khó chịu, cuối cùng đóng sập tập hồ sơ lại, mặt lạnh tanh nói:
“Thôi khỏi, đọc phát bực. Tám tuổi mà mỗi ngày học năm tiết mấy môn năng khiếu… May mắn tiểu Lộ không lớn lên ở nhà các người.”
Thịnh Gia Trạch nào dám hó hé gì.
“Cậu về đi. Mấy tờ giấy này cứ để lại đây, tôi từ từ đọc.” Người phụ nữ vung tay đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy ra một đoạn xa, xua tay đuổi khách:
“Đồ ăn không nấu nhiều, không giữ cậu lại ăn cơm được.”
-
Bên kia, hành lang trên lầu có ba người đang rình ở khe cửa nghe lén.
—— Thật ra chủ yếu là Hạ Dương với Thịnh Ngộ nghe, còn Lộ Dữ Chu chẳng hứng thú gì với mấy chuyện này.
“Người đó là ai vậy? Cậu biết không?” Hạ Dương dán sát tai vào khe cửa, ghé đầu hỏi Thịnh Ngộ đang đứng cạnh.
Thịnh Ngộ nhìn thử qua khe cửa, nhưng chỉ lờ mờ thấy được hai đôi chân, nửa thân trên không thấy đâu, nghe vậy liền đáp: “Thịnh Gia Trạch, anh họ tớ.”
“À.” Hạ Dương trước tiên đáp.
Một giây sau lập tức thấy có gì đó sai sai, quay phắt đầu lại nhíu mày chỉnh đốn: “Cậu lấy đâu ra anh trai khác, chỉ có tôi thôi.”
“……”
Thịnh Ngộ không nói gì.
Hạ Dương suy nghĩ chốc lát về quan hệ giữa mọi người, rồi bỗng cười phá lên quay sang nhìn người đang đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt Lộ Dữ Chu lộ rõ chuyện này chẳng liên quan đến tôi, cậu ta trêu chọc:
“Anh họ ruột của cậu này, không xuống hỏi thăm à?”
Lộ Dữ Chu dựa người bên khung cửa sổ, vừa định nói gì đó thì hai kẻ nghe lén bên cạnh đột nhiên luống cuống tản ra, một người cầm chổi quét sàn, một người cầm chổi lông gà lăng xăng phủi phủi.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa hành lang bị đẩy mở, dì từ trong bước ra, im lặng không nói một câu.
Sự im lặng đáng sợ kéo dài gần năm phút.
Hạ Dương không muốn quét nữa nhưng cũng chẳng dám dừng, cứ thế chổng đít lên trời mà quét.
Thịnh Ngộ càng không dám quay đầu, giả vờ nghiêm túc phủi bụi, vừa làm vừa dịch người sang, phủi dọc theo căn phòng nhỏ cho tới khi đến gần chỗ Lộ Dữ Chu.
Cậu hơi hồi hộp, cần phải có một người quen đứng cạnh để trấn an.
Trời vẫn còn vương chút nắng chiều, Lộ Dữ Chu đứng dựa cửa sổ, gương mặt ngược sáng khiến anh vừa mơ hồ lại vừa lạnh nhạt.
Thịnh Ngộ đứng yên chưa được bao lâu, bàn tay buông thõng của cậu đã bị ai đó nắm lấy. Không giống những lần bình thường chỉ mượn lực nắm hờ, lần này lực tay của Lộ Dữ Chu rất nhẹ, các ngón tay mát lạnh dễ dàng luồn vào khe hở giữa tay Thịnh Ngộ, mười ngón đan xen, siết chặt. Một động tác nhỏ bé như thế, lại mang đến cho Thịnh Ngộ cảm giác an toàn thật lớn.
Lầu hai không bật đèn, tầm nhìn mờ ảo, không ai để ý tới động tác nhỏ của hai người họ. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp mà bình thản của Lộ Dữ Chu vang lên, rõ ràng dứt khoát, như thể đã tập dượt trong đầu cả vạn lần:
“Là lỗi của cháu, cháu và nhà họ Thịnh không hợp nhau, nên mới giấu mọi người; cháu không thích ứng được, nên mới khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng. Ngay từ đầu Thịnh Ngộ đã mong có thể chính thức gặp mặt mọi người, là cháu ở giữa ngăn cản, vì tôn trọng ý của cháu nên cậu ấy mới luôn giấu giếm……”
Một đoạn dài được nói ra lưu loát, cả hành lang chìm trong im lặng.
Hạ Dương tròn xoe mắt như chuông đồng, cậu ta sợ đến mức suýt làm rơi cây chổi.
“Rốt cuộc cháu muốn nói gì?” Dì cạch một tiếng bật công tắc đèn, vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh mà hỏi.
Ánh đèn dây tóc sáng bừng lên, Lộ Dữ Chu hơi nghiêng đầu, quay sang nhìn Thịnh Ngộ đang trưng ra bộ mặt ‘cậu đang nói cái quỷ gì thế?’
“……”
Thịnh Ngộ vẫn luôn như vậy, chuyện tốt không mấy thiết tha, còn chuyện xấu thì nhất định phải cùng nhau gánh vác.
Dù có tủi thân cũng chẳng hé răng nửa lời, chỉ lặng lẽ tìm một góc khuất mà chui vào, giống như một con vật nhỏ ngủ đông.
Lộ Dữ Chu nhìn ra được cậu thật sự rất thích dì.
Theo như tưởng tượng của tiểu thiếu gia Thịnh, việc ra mắt hai bên chắc hẳn sẽ diễn ra vào một ngày lành tháng tốt. Khi ấy, cậu sẽ ăn mặc chỉnh tề, cổ áo và giày dép đều sạch sẽ ngăn nắp, tay cầm theo một xấp giấy khen lớn nhỏ, đến gặp người lớn trong một không gian tuy không xa hoa nhưng chắc chắn yên tĩnh, trịnh trọng tự giới thiệu thân phận của mình.
Thứ nghi thức đầy trịnh trọng mà buồn cười.
Lộ Dữ Chu không nói gì, nhưng đến khoảnh khắc này, anh lại thầm hy vọng Thịnh Ngộ có thể có thời gian chuẩn bị những thứ trang trí lộng lẫy mà chẳng có mấy tác dụng thực tế ấy.
Ít nhất cũng không đến mức như bây giờ, bối rối, lúng túng, lại còn bị cơn giận giáng lên đầu.
“… Là lỗi của cháu, dì đừng trách cậu ấy.” Giọng vừa dứt, Lộ Dữ Chu còn chưa kịp ngẩng hẳn mặt lên thì dì đã xuất hiện trước mắt. Một bàn tay bất ngờ vung lên —
Bốp!
Vỗ thẳng vào cánh tay anh.
“Thật là —- kiếp trước bà đây nợ cậu mà…” Dì tức đến mức th* d*c từng hơi, ngón tay chỉ thẳng vào anh khẽ run.
“Trong mắt anh tôi là gì hả?! Là cái gì?! Một kẻ không phân rõ đúng sai, không có học vấn à?! Trách nó làm gì! Bà đây thật muốn đập chết anh cho rồi!”
“Anh hoàn toàn không hiểu vì sao tôi nổi giận đúng không? Hả?!”
Lộ Dữ Chu mím môi, thấp giọng nói:
“… Biết. Chuyện lớn như vậy mà cháu lại không nói với người nhà.”
Dì trừng hắn, vành mắt chợt đỏ lên:
“Biết mà còn nói nhảm! Sao? Giờ tôi quản không nổi anh nữa rồi?! Anh mới mười bảy tuổi, một mình đi gặp người lớn nói chuyện, không sợ sao? Lỡ như người ta không thích anh, không chấp nhận anh, làm anh mất mặt, anh chẳng có ai đứng bênh mình đâu!”
Dì vừa mắng vừa lôi cả chuyện cũ ra nói. Mắng mãi, bỗng dưng chuyển sang hồi tưởng, từ khi Lộ Dữ Chu còn mặc quần thủng đáy cho đến giờ, cứ thế lôi ra từng chuyện để kể, độ dài có thể kéo tới lúc cả hai bảy, tám mươi tuổi cũng chưa hết.
Ban đầu Thịnh Ngộ còn thấp thỏm lo sợ, về sau
nghe đến tê rần cả tai, thậm chí thấy hơi nhàm chán, bắt đầu nghịch tay Lộ Dữ Chu.
Dạo gần đây, số lần bọn họ nắm tay tăng nhanh chóng mặt. Lúc đầu còn e dè, chỉ dám nắm cổ tay, về sau có lúc hoảng hốt quá, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Suy cho cùng cũng là con trai, nắm tay chút thì có gì to tát.
Nếu là một năm trước, Thịnh Ngộ chắc chắn không thể thoải mái như vậy. Nhưng hai người họ đã cùng trải qua quá nhiều chuyện, so với những thứ đó, việc nắm tay giờ đây chỉ là một điều nhỏ nhặt nhưng lại là một cách truyền thêm sức mạnh cho nhau.
Có một vết chai ở đốt ngón giữa nơi Lộ Dữ Chu cầm bút, sờ vào rất thô ráp. Thịnh Ngộ cũng có vết chai như vậy, nhưng phạm vi không rộng bằng Lộ Dữ Chu nên cậu khá hứng thú, cứ lấy lòng bàn tay vuốt nhẹ, như đang cảm nhận một dấu ấn thuộc về riêng người kia.
Lộ Dữ Chu có lẽ thấy ngứa, anh lấy móng tay cào nhẹ lòng bàn tay Thịnh Ngộ, ý bảo ngoan chút đi.
“… Hai đứa đang làm gì đó?”
Dì đang mắng hăng say, vừa quay đầu lại liền thấy hai người đang nắm tay, còn cào qua cào lại, rõ là chẳng xem bà ra gì.
Lộ Dữ Chu lập tức buông tay ra, mặt nghiêm túc:
“Cậu ấy nói cậu ấy đói.”
Dì lườm anh một cái:
“Đứa nhỏ này… Đói sao không nói.”
Dì hắng giọng, chỉnh lại cổ áo một chút, ánh mắt dừng trên gương mặt Thịnh Ngộ. Lời đến bên miệng bỗng nhiên lại quên sạch, khóe mắt chợt dâng lên chút cay cay.
“Con… rất giống mẹ con.”
Dì có phần ngượng ngùng, định đưa tay xoa đầu Thịnh Ngộ, nhưng không hiểu sao lại đổi hướng, vỗ nhẹ lên vai cậu.
“Đi nào, ăn cơm với dì.”
Trò hề kéo dài cả ngày cuối cùng cũng hạ màn.
Lộ Dữ Chu thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau, anh bị dì xách chổi đuổi ra khỏi sòng bạc, lúc ấy mới nhận ra mình thả lỏng sớm quá rồi.
-
Hạ Dương vốn hay bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Lộ Dữ Chu cũng cùng chung số phận.
Phản ứng đầu tiên của cậu ta là vui mừng khi người khác gặp họa, nhưng nhanh chóng lại chuyển thành lo lắng — giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, lão Lộ biết đi đâu bây giờ?
“Mày quan tâm làm gì. Nó có thể bị gì, người ta khác với mày. Người ta còn nói chuyện được với cả chủ tịch, gia cảnh có vấn đề cũng chẳng cần báo với người lớn, tự mình có thể quyết định mọi chuyện rồi.”
Dì kẹp đôi đũa, giọng điệu âm dương quái khí.
Bữa cơm diễn ra trong không khí bình lặng. Hạ Dương lo lắng sốt ruột nhưng không dám nhiều lời. Thịnh Ngộ ban đầu còn căng thẳng, nhưng không biết nghĩ gì mà sắc mặt bỗng thả lỏng, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Dì giỏi nấu cơm nhà, tuy không đến mức xuất sắc, nhưng vị mặn mà đậm đà, ăn với cơm rất ngon.
Lúc Thịnh Ngộ ăn đến bát thứ hai, dì bắt đầu trò
chuyện:
“Dạo này con đang ở đâu?”
“Cháu ở Hẻm Hỉ Thước, chỗ lúc trước của Lộ Dữ Chu.”
“Ừ…” Dì gật đầu.
“Chỗ đó cũng được, yên tĩnh hơn sòng bạc nhiều. Nhưng nhớ khoá kỹ cửa chính với ban công, tường rào ở đó thấp, dễ bị trộm ghé.”
Thịnh Ngộ gật đầu.
“Con học trường nào?”
“Trường Nhất Trung, học cùng lớp với Lộ Dữ Chu ạ.”
“Tốt lắm, chứng tỏ thành tích không tệ.”
Một bữa cơm xong xuôi, dì đã nắm rõ tình hình hiện tại của Thịnh Ngộ rõ ràng rành mạch, còn hiệu quả hơn đống giấy tờ vớ vẩn Thịnh gia gửi đến.
Cơm nước xong, Thịnh Ngộ chuẩn bị quay về hẻm Hỉ Thước.
Dì cầm đèn pin tiễn ra đến tận cửa. Sắc mặt có phần u sầu, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt nữa, thấy cậu cao ráo chân dài, vóc dáng phát triển tốt, không nhịn được gật đầu, vui vẻ nói:
“Cao thật đấy, ngoan nữa, lớn lên cũng đẹp trai.”
Thịnh Ngộ mỉm cười với dì, nói:
“Giống dì. Dì bảo con giống mẹ mà, vậy bốn bỏ năm lên là giống dì rồi.”
“Cái thằng nhóc này.” Dì biết rõ là cậu đang nịnh mình, nhưng vẫn bị dỗ đến mức không biết đông tây nam bắc.
“Hồi trẻ dì cũng coi như có chút sắc nước hương trời đấy…”
Mãi cho đến khi Thịnh Ngộ rẽ vào con hẻm nhỏ, vẫn còn nghe thấy tiếng dì gọi với theo từ cửa:
“Nhớ ghé về ăn cơm thường xuyên nhé ——”
-
Thịnh Ngộ cầm đèn pin, vừa đi vừa chạy chậm về nhà cũ. Tất nhiên không phải vì cậu sợ tối.
Từ xa, cậu đã nhìn thấy ánh đèn phát ra từ tầng hai, lập tức xác nhận được suy đoán trong lòng, vội vàng chạy nhanh tới, suýt nữa thì không kịp phanh lại trước cửa.
Thịnh Ngộ không mang theo chìa khóa nên bước tới ấn chuông, rồi lùi lại vài bước đứng chờ.
Quả nhiên chẳng mấy chốc, từ ban công tầng hai ló ra một gương mặt quen thuộc.
"Biết ngay là cậu ở đây mà!" Thịnh Ngộ lập tức nở nụ cười, giọng cao lên vài phần, vui vẻ vẫy tay về phía tầng hai:
“Mau xuống mở cửa cho tôi với! Tôi quên mang chìa khóa rồi!”
Nam sinh đứng trên ban công tầng hai, tựa vào lan can nhìn xuống.
Gió đêm nhẹ lướt qua, tóc anh bị thổi rối tung,
sắc mặt điềm tĩnh, nụ cười mơ hồ ẩn trong bóng tối
“Đợi tôi.” Lộ Dữ Chu đáp lại.
—-------------
Chuột: Húu mang ngay cái lễ đường đến cho tuii, hai ảnh có biết mình đang làm gì khum thíaa. Còn là do Lộ ca chủ động nữa, mịa nó!!!
Đoạn của dì Văn Tú không phải tui dịch sai đâu nhen, tại mấy bà mẹ tui gặp lúc tức giận hay xưng anh/chị với con cái lắm. Để thế cho có không khí =)
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 40: Ăn ý.
10.0/10 từ 50 lượt.