Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 41: Nghĩ về cậu.
178@-
Chương 40. Nghĩ về cậu.
Cánh cổng sắt xanh lục hoen gỉ mở ra, sân nhỏ bên trong tối tăm, trong phòng lờ mờ kéo dài vài dải ánh sáng nghiêng ngả.
Lộ Dữ Chu đã thay bộ đồ thường ngày rộng rãi, tay nhét trong túi, cổ áo lệch sang một bên để lộ xương quai xanh thon gọn.
Thịnh Ngộ bị ánh sáng lấp lóe hấp dẫn, cúi đầu nhìn xuống:
“Đây là cái gì thế?”
Trong tay Lộ Dữ Chu là một món đồ to bằng bàn tay, phát sáng dịu nhẹ, bên ngoài được bọc một lớp chất liệu giống như bông, ánh sáng mờ mờ ấm áp.
“Chỉ là món đồ nhỏ thôi, tôi vừa làm xong. Gác mái còn đống đồ cũ, tôi tháo ra sửa lại một chút là dùng được.” Lộ Dữ Chu liếc nhìn phía sau cậu, hỏi:
“Cặp sách của cậu đâu rồi?”
Thịnh Ngộ phàn nàn: “Ở trong phòng khách, đến chìa khóa tôi cũng không mang. Nếu tối nay cậu không tới, chắc tôi phải gọi người mở khóa…”
Lộ Dữ Chu nhìn cậu từ đầu đến chân.
Thịnh Ngộ mặc chính là đồng phục học sinh, quần thể thao có cạp chun.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Lộ Dữ Chu hơi cúi người, vươn tay nhấc vạt áo trên của cậu lên một chút, móc vào dây quần, rồi cực kỳ nhanh gọn treo cái món đồ phát sáng kia vào.
“…”
Thịnh Ngộ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chỗ khó nói trên quần đang phát sáng.
Giờ nhìn kỹ mới rõ, đó là một món đồ thủ công nhỏ dùng làm phụ kiện, bên trong có gắn đèn, trên đầu còn móc khóa cỡ ngón tay cái có thể treo vào bất cứ thứ gì.
“Cái này là sao?” Thịnh Ngộ nhéo thử món đồ, ngắm nghía mãi vẫn không hiểu nổi.
Lộ Dữ Chu không đáp, hai tay đút vào túi quần rồi bước về phía trong nhà. Một lúc sau mới có giọng nói thản nhiên vang vọng lại:
“Đồ trang trí, tôi đề xuất cậu nên treo vào cặp sách. Đương nhiên, nếu cậu thích thì cứ treo mãi như thế cũng được.”
Thịnh Ngộ “xì” một tiếng, không buồn tháo ra, quay đầu nhanh chóng đóng cổng chính lại, sau đó hai ba bước vọt đến bên cạnh Lộ Dữ Chu, quàng tay qua cổ anh từ phía sau.
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Làm gì vậy?”
“Món đồ chơi này xấu hổ quá, tôi phải lôi cậu cùng mang.” Thịnh Ngộ nhỏ giọng nói.
Lộ Dữ Chu khẽ bật cười, giọng trầm thấp mơ hồ, như bị kìm nén nơi cổ họng.
“Cũng có ai thấy đâu…”
Thịnh Ngộ cúi đầu liếc lại một cái, nhịn không nổi ngắt lời:
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao còn làm mấy cái đồ thủ công bling bling như trẻ con thế, có thấy ấu trĩ quá không?”
Lộ Dữ Chu: “Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn thích mặc mấy bộ quần áo phát sáng xấu chết.”
Thịnh Ngộ: “Còn không phải do tôi sợ tối à…”
Lộ Dữ Chu: “Cái này trị chứng sợ bóng tối của cậu.”
Lời này vừa ra, Thịnh Ngộ liền hiểu ngay ý của anh.
Lúc nãy vào cửa cậu không để ý đèn từ lầu một đều được bật sáng, ánh sáng hắt qua cửa sổ khiến cả sân trông sáng sủa, rõ ràng hơn.
Như thể cố ý bật sẵn, chờ cậu quay về.
Chú ý đến chi tiết đó, lòng Thịnh Ngộ hơi động, tay đang đặt trên vai Lộ Dữ Chu cũng thả lỏng ra:
“… Cảm ơn cậu.”
Lộ Dữ Chu cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, xoay cổ hoạt động một chút, nói:
“Đừng cảm ơn, nếu bây giờ tôi mà về chắc bị dì đánh chết mất, cho tôi tá túc vài hôm là được rồi.”
Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng giọng điệu lại rất tự nhiên.
Thịnh Ngộ "chậc" một tiếng, bực bội nói:
“Cậu cũng có hỏi trước đâu, tắm cũng tắm xong rồi, còn giả vờ giả vịt.”
Đừng tưởng cậu không ngửi được mùi sữa tắm trên người đối phương.
Lộ Dữ Chu nhướng mày:
“Vậy tôi giặt đồ, nấu cơm cho cậu, coi như trả tiền thuê nhà.”
Thịnh Ngộ cười toe toét:
“Lại bán nghệ nữa hả? Được thôi, tôi không kén chọn đâu.”
-
Chiếc đèn nhỏ được làm rất đơn giản, nhét dây đèn vào trong bình thủy tinh, gắn pin, công tắc đặt ở bên ngoài, sau đó tạo hình theo ý thích.
Cái đèn nhỏ của Thịnh Ngộ vào ban ngày chỉ là một bình thủy tinh trang trí đơn giản với vài bông cotton.
Dù bực bội là vậy, dì cũng không nỡ để Lộ Dữ Chu lang thang bên ngoài. Chưa đến 9 giờ đã sai Hạ Dương gọi điện thoại tới.
“Alo, lão Lộ, cậu đang ở đâu đấy? Khi nào về nhà?” — Giọng Hạ Dương rất lớn, nghe như thể đang bị ai đó giục hỏi.
Lúc bọn họ gọi điện, Thịnh Ngộ vừa tắm xong đi ra, Lộ Dữ Chu đang dọn đồ ra ban công, bày vài dụng cụ linh tinh, có vẻ chuẩn bị làm gì đó. Điện thoại bật loa ngoài đặt trên bàn.
Thấy Thịnh Ngộ đi tới, Lộ Dữ Chu ngước mắt nhìn, ra hiệu bằng ánh mắt chỉ vào chỗ đối diện, ý bảo cậu qua giúp.
Thịnh Ngộ tay chân nhẹ nhàng đi qua.
“Ở hẻm Hỉ Thước, đang ở chung với Thịnh Ngộ.”
Hạ Dương: “... Vậy cậu ăn cơm chưa? Tôi để phần cho cậu nhé.”
Lộ Dữ Chu đến mắt cũng chẳng muốn nâng:
“Ăn rồi, yên tâm đi, tôi không để bản thân đói đâu.”
Vừa dứt lời, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng phụ nữ:
“Lo cho nó làm gì! Nó thiếu gì tiền, không có chỗ ở thì đi khách sạn, đói bụng thì đi tiệm cơm, bà đây quản không nổi ——”
Mắng thêm mấy câu nữa, điện thoại tắt, chỉ còn tiếng "tút tút tút".
Thịnh Ngộ cầm cái mỏ lết nghịch nghịch, nghe vậy không nhịn được ngắt lời:
“Sao cậu lại nói kiểu đó? Giờ thì hay rồi, dì biết cậu có chỗ ở, có cơm ăn, chắc chắn sẽ không cho cậu về nữa. Mấy lúc thế này phải biết bán thảm chứ, nói kiểu ‘con cải thìa mọc giữa đất hoang, không ai yêu thương, không ai quan tâm’ gì đó…”
Lộ Dữ Chu không nghĩ nhiều như thế, ung dung nói:
“Cậu cũng biết nhiều nhỉ.”
Thịnh Ngộ:
“Người lớn đều dễ mắc chiêu này mà.”
Trên bàn chất đầy đồ cũ, bao gồm một tác phẩm chạm khắc gỗ kiểu cách được lấy từ đâu đó, một số tấm ván gỗ nguyên khối, chụp đèn cũ và bóng đèn nhiều kích cỡ khác nhau…
Lộ Dữ Chu trời sinh không có dây thần kinh biết tỏ ra đáng thương, lười đáp lại, chỉ tiện tay đẩy một chiếc bình thủy tinh nhỏ đến trước mặt cậu:
“Làm đi.”
Thịnh Ngộ: “Làm gì cơ?”
Lộ Dữ Chu đáp: “Đèn. Cậu không phải chê tôi làm đồ trẻ con sao? Bóng đèn đã lắp xong rồi, bên ngoài có thể dán bông, giấy vụn, vải thừa… Để tôi xem cậu làm ra được cái gì không.”
Người này đúng là có thù tất báo, Thịnh Ngộ chưa từng thấy ai thù dai đến thế.
Cậu bật cười tức giận. Cậu nói rồi, nếu Lộ Dữ Chu mà không tranh cãi với cậu, thế mới là bị người đoạt xá.
“Không làm đâu… Tay tôi quý lắm, chỉ cầm được bút thôi, không làm được việc nặng.” Thịnh Ngộ bĩu môi, đẩy cái bình thủy tinh trở về.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng là cậu chẳng có năng khiếu thủ công, xác suất bị thương khi làm việc còn cao hơn xác suất làm ra được thứ gì ra hồn.
Lộ Dữ Chu chỉ cúi đầu cười khẽ.
Dù không động tay làm, nhưng Thịnh Ngộ không rời đi. Cậu lấy điện thoại ra chơi game, coi như ngồi cạnh bầu bạn với anh.
Ban ngày đã tiêu hao quá nhiều thể lực, cảm xúc cũng lên xuống thất thường nên vừa ngồi xuống một lúc mí mắt Thịnh Ngộ bắt đầu đánh nhau. Chưa được bao lâu đã gục đầu xuống bàn, mắt mờ dần, chẳng còn thấy rõ màn hình nữa.
Lúc mơ mơ màng màng, hình như Lộ Dữ Chu có rời đi một lúc.
Thịnh Ngộ cảm giác bản thân không ngủ thiếp đi, nhưng cậu bị một cái gì đó đánh thức.
“Thịnh Ngộ?”
Ngón tay của ai đó nhẹ nhàng đặt trên đầu cậu, ban đầu giống như chạm nhẹ để thăm dò, sau đó lại nhẹ nhàng xoa hai lần, mang theo sự mới mẻ xen chút vụng về.
Thịnh Ngộ bị vuốt tỉnh, còn chưa mở mắt đã theo phản xạ tóm lấy tay thủ phạm.
Ngước mắt lên, quả nhiên là bàn tay nghịch ngợm của Lộ Dữ Chu.
“Làm gì thế?” Vừa mở miệng, Thịnh Ngộ mới nhận ra giọng mình mang theo chút giọng mũi, thật sự đã ngủ rồi.
Trên mặt bàn có thêm mấy chiếc đèn, có loại lớn như đèn tường, cũng có loại nhỏ như đèn đặt sàn, phần lớn là ánh sáng vàng ấm, dịu nhẹ soi sáng một góc ban công.
Lộ Dữ Chu dưới ánh đèn ấy trở nên dịu dàng lạ thường. Anh nói:
“Làm xong rồi, về phòng ngủ đi.”
Thịnh Ngộ lúc này mới thả tay anh ra, uể oải ngồi thẳng dậy, chợt cảm thấy có gì đó đè nặng lên vai. Nghiêng mắt nhìn sang, hóa ra có người khoác cho cậu một chiếc áo.
Không đúng.
Trong nhà còn ai nữa chứ.
Thịnh Ngộ tự thấy mình chắc ngủ đến hồ đồ rồi, ngoài Lộ Dữ Chu thì còn ai làm chuyện này được nữa đây.
Cậu đứng dậy, duỗi người một cái đầy lười biếng, ngáp dài rồi đưa áo khoác cho Lộ Dữ Chu, giọng mũi nặng nề:
“Vậy tôi về phòng trước đây… Mai gặp.”
Lộ Dữ Chu nhận lấy áo, cúi đầu dọn dẹp đống dụng cụ bày bừa trên bàn.
Thịnh Ngộ như cái xác không hồn lê về phòng, lật chăn mỏng đắp lên bụng.
Nằm một chút trước khi ngủ quả thật là sai lầm — vừa nãy cậu còn buồn ngủ, vậy mà giờ chỉ thấy đầu óc choáng váng, thái dương giật liên hồi, không sao ngủ nổi.
Cậu nhắm mắt lại, nhưng không bao lâu thì cửa phòng bị gõ.
Thịnh Ngộ trở mình, đưa lưng về phía cửa, nói:
“Vào đi.”
Lộ Dữ Chu bước chân rất nhẹ đi vào, dừng lại cách giường vài bước.
"Đèn này để trong phòng ngủ, cậu muốn đặt ở đâu?"
Thịnh Ngộ cuộn mình trong chăn, lại xoay người nằm ngửa.
Tầm nhìn mơ hồ trong bóng tối, cậu lờ mờ thấy Lộ Dữ Chu đang cầm một chiếc đèn ngủ to tròn, phát ra ánh sáng vàng ấm. Bên ngoài vẫn bọc bông như mọi cái, điểm khác là lần này có hình dáng rõ ràng.
Thịnh Ngộ nhìn kỹ mấy giây rồi càu nhàu:
“Con gấu trúc này xấu quá…”
Lớp bông lót nền, bên trên dán vài vòng tròn màu đen, miễn cưỡng mới nhận ra là gấu trúc.
Lộ Dữ Chu điều chỉnh độ sáng nhỏ xuống một chút, bình tĩnh đáp:
“Có hình dạng là được.”
Thịnh Ngộ hừ nhẹ, nói:
“Đặt lên bàn đi.”
Cậu có vẻ không quan tâm lắm, nhưng đợi đến khi Lộ Dữ Chu rời đi, không nhịn được mở mắt, khe hở hàng mi lén nhìn chiếc đèn gấu trúc tròn trịa đặt trên bàn.
Khả năng hành động của Lộ Dữ Chu đúng là vô địch, chỉ là gu thẩm mỹ cần phải cải thiện.
Dù nhìn kiểu gì, nhìn lần hai, lần ba… Thịnh Ngộ vẫn thấy xấu.
Dù vậy cậu lại không nhịn được mà bật cười.
Cả một bàn toàn đồ, tất cả đều là vật liệu làm đèn.
Không cần nói cũng biết là vì ai mà làm, không cần hỏi cũng rõ.
“Cứ làm quá lên…” — Thịnh Ngộ nhỏ giọng lầm bầm, kéo góc chăn trùm kín mặt trở mình, tránh để cái đèn gấu trúc kia phát hiện ra cậu đang rất vui.
Cậu sớm đã qua cái tuổi cần đèn ngủ mới ngủ được rồi. Nhà họ Thịnh từng bỏ nhiều tiền mời bác sĩ tâm lý, ít nhiều cũng có tác dụng. Giờ trừ những tình huống đặc biệt, cậu hầu như không còn cảm thấy bất an.
Nhưng khi biết có người để tâm đến mình như vậy…
Lại không sao nói được câu “tôi ổn”.
-
Sáng hôm sau, Lộ Dữ Chu dậy sớm đi đến sòng bạc lái chiếc xe đạp địa hình gắn yên mà hôm trước để lại ở đó về.
Thịnh Ngộ khoác cặp, đứng trước cửa vừa ngáp vừa gà gật, mãi đến khi chiếc xe lướt đến dừng ngay trước mắt mới tỉnh táo lại đôi chút.
“Chắc tôi không rớt xuống giữa đường đâu ha?” Thịnh Ngộ ngồi lên với vẻ nghi ngờ.
“Không thì để tôi đi xe buýt cũng được……”
Lộ Dữ Chu lạnh nhạt cắt lời: “Hôm nay cậu dậy trễ, không muốn muộn thì lên đi.”
“…” Thịnh Ngộ mím môi, đặt chân lên bàn đạp, cẩn thận ngồi lên yên sau.
Gió sáng sớm mát mẻ, sương sớm phảng phất mùi hương nhè nhẹ, xe đạp chạy băng qua phố lớn ngõ nhỏ, tiếng ồn ào phía sau dần bị bỏ lại.
Thịnh Ngộ ít khi ngồi loại xe này, cứng đờ mà ngồi nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt thành ghế, sợ làm ảnh hưởng đến việc lái xe của Lộ Dữ Chu là hai người cứ thế chạy thẳng đến hố mương.
Đi được nửa đường, cậu hơi thả lỏng một chút.
“Cậu vừa mới về từ sòng bạc thế có gặp dì không?”
Xe đạp không chạy nhanh, nhưng tiếng gió thổi vù vù bên tai khiến người ngồi trước rất khó để nghe rõ lời.
Lộ Dữ Chu: “Hả?”
Thịnh Ngộ phải rướn cổ lên, hét: “Cậu —— có —— gặp —— dì —— không ——?!”
Vai Lộ Dữ Chu khẽ rung lên, như đang cố nhịn cười.
“Có, bà ấy bảo tôi cút đi.”
Thịnh Ngộ lo lắng: “Dì giận đến mức đó à —— hay là cậu —— nghiêm túc xin lỗi một lần ——”
Tốc độ xe đột nhiên chậm lại, lốp xe lăn chậm rì rì, giọng Lộ Dữ Chu cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn: “Dì ấy đang giận thôi, vài hôm nữa sẽ nguôi.”
Thịnh Ngộ nhíu mày: “Trong khoảng thời gian này cậu vẫn không được về nhà sao?”
Lộ Dữ Chu lười biếng đáp: “Chắc vậy.”
—
Trước khi xuất phát, Thịnh Ngộ còn lo mình sẽ ngủ gật rồi rớt khỏi xe.
Rất nhanh sau đó, cậu liền nhận ra bản thân lo bò trắng răng.
Cái yên sau cứng tới mức muốn nát mông!!!
Hạ Dương đến từ sớm, không vào trường trước mà đứng ở bãi để xe. Thấy Thịnh Ngộ xuống xe, cậu ta lập tức xách mấy túi nilon chạy tới, nhìn Lộ Dữ Chu trước, rồi lại nhìn Thịnh Ngộ, xác nhận cả hai đều nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trên đường không gặp tên b**n th** nào chứ?” Cậu ta dúi vào tay Thịnh Ngộ một túi bánh bao, nói:
“Tối qua tớ thức đêm tra bối cảnh Tập đoàn Thịnh Thế, má ơi, nhiều tiền dữ vậy! Hai người các cậu giờ có khác gì máy ATM di động đâu, lần sau đi đâu phải cẩn thận, dễ gặp họa.”
Thịnh Ngộ nhận lấy ly sữa đậu nành, nhấp một ngụm, yếu ớt nói:
“Không đến mức nghiêm trọng vậy đâu, bây giờ là xã hội pháp trị rồi.”
So với bị cướp, thì cái mông đau mới là vấn đề to nhất cậu đang đối mặt.
Nếu không phải xung quanh đông người, cậu thật sự muốn xoa bóp cho nó vài lần.
Lộ Dữ Chu khóa xe cẩn thận, ba người cùng hướng vào trong trường.
Thịnh Ngộ sáng nay không muốn ăn, túi bánh bao cuối cùng vẫn về tay Hạ Dương. Tuân theo nguyên tắc tuyệt đối không lãng phí lương thực, khi bị bảo vệ chặn lại trước cổng, Hạ Dương vẫy tay bảo hai người kia:
“Vào trước đi, tớ ăn xong sẽ vô liền.”
Ba người lập tức thành hai người.
Vừa bước vào khuôn viên trường, Thịnh Ngộ bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Tin đồn lan nhanh, nhưng lý ra chuyện này không nhiều người biết, càng không mấy ai bàn tán công khai.
Cậu cứ tưởng mình không để tâm, nhưng đến phút chót, mới thấy bản thân vẫn bị ánh mắt thế tục làm cho áp lực.
Không sợ lời đàm tiếu thì chỉ có thánh nhân.
Lộ Dữ Chu dường như nhận ra cảm xúc của cậu. Bình thường chỉ muốn cách người khác hai mét, lúc này lại chủ động đặt tay lên vai Thịnh Ngộ.
Hai người vai kề vai, cùng nhau bước vào khu giảng dạy.
Trước khi vào lớp, cả hai bị Lưu Dung canh ở hành lang gọi lại.
Cô không dẫn hai người về văn phòng mà tìm một phòng học trống gần đó, liếc nhanh qua bản điểm danh rồi hòa nhã nói:
“Nhân lúc chưa bắt đầu tiết học, cô muốn nói vài lời với các em về chuyện đã xảy ra. Thứ nhất, ba của các em đã báo lại sự việc với cô. Tổ giáo vụ đã họp xuyên đêm để xử lý tình hình hiện tại. Từ hôm nay, công tác an ninh trong trường sẽ được siết chặt toàn diện, tuyệt đối không để chuyện học sinh bị người ngoài truy đuổi tái diễn.Thứ hai, sự việc này chưa lan truyền rộng, cũng không có nhiều người bàn tán. Thầy cô đã thống nhất rằng đây là chuyện cá nhân, không cần công khai phản hồi. Về sau nếu có ai hỏi, các em không cần trả lời. Nếu họ vẫn cố tình dò hỏi, bảo họ đến tìm cô, cô sẽ thưởng cho một cái kiểm điểm. Thứ ba, phần lớn học sinh lớp mình đều là người biết lý lẽ, tối qua cô cũng hỏi một vài bạn, mức độ bàn tán không nhiều. Các em cứ yên tâm học hành, nếu cảm thấy quá áp lực, cô sẽ phối hợp để các em chuyển lớp.”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu: “……”
Mỗi lần bị Lưu Dung gọi lên nói chuyện, hai người cảm giác như vừa từ chiến trường mưa bom bão đạn sống sót trở về, lúc bước ra mặt mũi đờ đẫn.
Thịnh Ngộ: “Cậu nghe được bao nhiêu?”
Lộ Dữ Chu: “Thứ nhất, thứ hai, thứ ba, sáu chữ.”
… Biết cách nắm trọng tâm thật đấy.
Bị cô Lưu Dung giữ lại nói chuyện một hồi, lúc hai người quay lại lớp học thì chuông đã reo.
Cửa sau lớp học đã đóng, họ chỉ có thể đi vào từ cửa trước.
Lớp học im lặng tới mức rơi kim cũng nghe thấy, ngay cửa lớp có một bạn ngồi chắn, dãy bàn phía trước có mấy cái đầu đồng loạt ngẩng lên.
Bị hơn chục ánh mắt nhìn chằm chằm, Thịnh Ngộ bất giác căng thẳng, bản năng dừng bước, tay đưa sang bên cạnh, nắm lấy ngón tay của Lộ Dữ Chu.
—----------
Chuột: Mang ngay cái lễ đường đến đâyyyyy
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 40. Nghĩ về cậu.
Cánh cổng sắt xanh lục hoen gỉ mở ra, sân nhỏ bên trong tối tăm, trong phòng lờ mờ kéo dài vài dải ánh sáng nghiêng ngả.
Lộ Dữ Chu đã thay bộ đồ thường ngày rộng rãi, tay nhét trong túi, cổ áo lệch sang một bên để lộ xương quai xanh thon gọn.
Thịnh Ngộ bị ánh sáng lấp lóe hấp dẫn, cúi đầu nhìn xuống:
“Đây là cái gì thế?”
Trong tay Lộ Dữ Chu là một món đồ to bằng bàn tay, phát sáng dịu nhẹ, bên ngoài được bọc một lớp chất liệu giống như bông, ánh sáng mờ mờ ấm áp.
“Chỉ là món đồ nhỏ thôi, tôi vừa làm xong. Gác mái còn đống đồ cũ, tôi tháo ra sửa lại một chút là dùng được.” Lộ Dữ Chu liếc nhìn phía sau cậu, hỏi:
“Cặp sách của cậu đâu rồi?”
Thịnh Ngộ phàn nàn: “Ở trong phòng khách, đến chìa khóa tôi cũng không mang. Nếu tối nay cậu không tới, chắc tôi phải gọi người mở khóa…”
Lộ Dữ Chu nhìn cậu từ đầu đến chân.
Thịnh Ngộ mặc chính là đồng phục học sinh, quần thể thao có cạp chun.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Lộ Dữ Chu hơi cúi người, vươn tay nhấc vạt áo trên của cậu lên một chút, móc vào dây quần, rồi cực kỳ nhanh gọn treo cái món đồ phát sáng kia vào.
“…”
Thịnh Ngộ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chỗ khó nói trên quần đang phát sáng.
Giờ nhìn kỹ mới rõ, đó là một món đồ thủ công nhỏ dùng làm phụ kiện, bên trong có gắn đèn, trên đầu còn móc khóa cỡ ngón tay cái có thể treo vào bất cứ thứ gì.
“Cái này là sao?” Thịnh Ngộ nhéo thử món đồ, ngắm nghía mãi vẫn không hiểu nổi.
Lộ Dữ Chu không đáp, hai tay đút vào túi quần rồi bước về phía trong nhà. Một lúc sau mới có giọng nói thản nhiên vang vọng lại:
“Đồ trang trí, tôi đề xuất cậu nên treo vào cặp sách. Đương nhiên, nếu cậu thích thì cứ treo mãi như thế cũng được.”
Thịnh Ngộ “xì” một tiếng, không buồn tháo ra, quay đầu nhanh chóng đóng cổng chính lại, sau đó hai ba bước vọt đến bên cạnh Lộ Dữ Chu, quàng tay qua cổ anh từ phía sau.
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Làm gì vậy?”
“Món đồ chơi này xấu hổ quá, tôi phải lôi cậu cùng mang.” Thịnh Ngộ nhỏ giọng nói.
Lộ Dữ Chu khẽ bật cười, giọng trầm thấp mơ hồ, như bị kìm nén nơi cổ họng.
“Cũng có ai thấy đâu…”
Thịnh Ngộ cúi đầu liếc lại một cái, nhịn không nổi ngắt lời:
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao còn làm mấy cái đồ thủ công bling bling như trẻ con thế, có thấy ấu trĩ quá không?”
Lộ Dữ Chu: “Vậy cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn thích mặc mấy bộ quần áo phát sáng xấu chết.”
Thịnh Ngộ: “Còn không phải do tôi sợ tối à…”
Lộ Dữ Chu: “Cái này trị chứng sợ bóng tối của cậu.”
Lời này vừa ra, Thịnh Ngộ liền hiểu ngay ý của anh.
Lúc nãy vào cửa cậu không để ý đèn từ lầu một đều được bật sáng, ánh sáng hắt qua cửa sổ khiến cả sân trông sáng sủa, rõ ràng hơn.
Như thể cố ý bật sẵn, chờ cậu quay về.
Chú ý đến chi tiết đó, lòng Thịnh Ngộ hơi động, tay đang đặt trên vai Lộ Dữ Chu cũng thả lỏng ra:
“… Cảm ơn cậu.”
Lộ Dữ Chu cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, xoay cổ hoạt động một chút, nói:
“Đừng cảm ơn, nếu bây giờ tôi mà về chắc bị dì đánh chết mất, cho tôi tá túc vài hôm là được rồi.”
Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng giọng điệu lại rất tự nhiên.
Thịnh Ngộ "chậc" một tiếng, bực bội nói:
“Cậu cũng có hỏi trước đâu, tắm cũng tắm xong rồi, còn giả vờ giả vịt.”
Đừng tưởng cậu không ngửi được mùi sữa tắm trên người đối phương.
Lộ Dữ Chu nhướng mày:
“Vậy tôi giặt đồ, nấu cơm cho cậu, coi như trả tiền thuê nhà.”
Thịnh Ngộ cười toe toét:
“Lại bán nghệ nữa hả? Được thôi, tôi không kén chọn đâu.”
-
Chiếc đèn nhỏ được làm rất đơn giản, nhét dây đèn vào trong bình thủy tinh, gắn pin, công tắc đặt ở bên ngoài, sau đó tạo hình theo ý thích.
Cái đèn nhỏ của Thịnh Ngộ vào ban ngày chỉ là một bình thủy tinh trang trí đơn giản với vài bông cotton.
Dù bực bội là vậy, dì cũng không nỡ để Lộ Dữ Chu lang thang bên ngoài. Chưa đến 9 giờ đã sai Hạ Dương gọi điện thoại tới.
“Alo, lão Lộ, cậu đang ở đâu đấy? Khi nào về nhà?” — Giọng Hạ Dương rất lớn, nghe như thể đang bị ai đó giục hỏi.
Lúc bọn họ gọi điện, Thịnh Ngộ vừa tắm xong đi ra, Lộ Dữ Chu đang dọn đồ ra ban công, bày vài dụng cụ linh tinh, có vẻ chuẩn bị làm gì đó. Điện thoại bật loa ngoài đặt trên bàn.
Thấy Thịnh Ngộ đi tới, Lộ Dữ Chu ngước mắt nhìn, ra hiệu bằng ánh mắt chỉ vào chỗ đối diện, ý bảo cậu qua giúp.
Thịnh Ngộ tay chân nhẹ nhàng đi qua.
“Ở hẻm Hỉ Thước, đang ở chung với Thịnh Ngộ.”
Hạ Dương: “... Vậy cậu ăn cơm chưa? Tôi để phần cho cậu nhé.”
Lộ Dữ Chu đến mắt cũng chẳng muốn nâng:
“Ăn rồi, yên tâm đi, tôi không để bản thân đói đâu.”
Vừa dứt lời, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng phụ nữ:
“Lo cho nó làm gì! Nó thiếu gì tiền, không có chỗ ở thì đi khách sạn, đói bụng thì đi tiệm cơm, bà đây quản không nổi ——”
Mắng thêm mấy câu nữa, điện thoại tắt, chỉ còn tiếng "tút tút tút".
Thịnh Ngộ cầm cái mỏ lết nghịch nghịch, nghe vậy không nhịn được ngắt lời:
“Sao cậu lại nói kiểu đó? Giờ thì hay rồi, dì biết cậu có chỗ ở, có cơm ăn, chắc chắn sẽ không cho cậu về nữa. Mấy lúc thế này phải biết bán thảm chứ, nói kiểu ‘con cải thìa mọc giữa đất hoang, không ai yêu thương, không ai quan tâm’ gì đó…”
Lộ Dữ Chu không nghĩ nhiều như thế, ung dung nói:
“Cậu cũng biết nhiều nhỉ.”
Thịnh Ngộ:
“Người lớn đều dễ mắc chiêu này mà.”
Trên bàn chất đầy đồ cũ, bao gồm một tác phẩm chạm khắc gỗ kiểu cách được lấy từ đâu đó, một số tấm ván gỗ nguyên khối, chụp đèn cũ và bóng đèn nhiều kích cỡ khác nhau…
Lộ Dữ Chu trời sinh không có dây thần kinh biết tỏ ra đáng thương, lười đáp lại, chỉ tiện tay đẩy một chiếc bình thủy tinh nhỏ đến trước mặt cậu:
“Làm đi.”
Thịnh Ngộ: “Làm gì cơ?”
Lộ Dữ Chu đáp: “Đèn. Cậu không phải chê tôi làm đồ trẻ con sao? Bóng đèn đã lắp xong rồi, bên ngoài có thể dán bông, giấy vụn, vải thừa… Để tôi xem cậu làm ra được cái gì không.”
Người này đúng là có thù tất báo, Thịnh Ngộ chưa từng thấy ai thù dai đến thế.
Cậu bật cười tức giận. Cậu nói rồi, nếu Lộ Dữ Chu mà không tranh cãi với cậu, thế mới là bị người đoạt xá.
“Không làm đâu… Tay tôi quý lắm, chỉ cầm được bút thôi, không làm được việc nặng.” Thịnh Ngộ bĩu môi, đẩy cái bình thủy tinh trở về.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng là cậu chẳng có năng khiếu thủ công, xác suất bị thương khi làm việc còn cao hơn xác suất làm ra được thứ gì ra hồn.
Lộ Dữ Chu chỉ cúi đầu cười khẽ.
Dù không động tay làm, nhưng Thịnh Ngộ không rời đi. Cậu lấy điện thoại ra chơi game, coi như ngồi cạnh bầu bạn với anh.
Ban ngày đã tiêu hao quá nhiều thể lực, cảm xúc cũng lên xuống thất thường nên vừa ngồi xuống một lúc mí mắt Thịnh Ngộ bắt đầu đánh nhau. Chưa được bao lâu đã gục đầu xuống bàn, mắt mờ dần, chẳng còn thấy rõ màn hình nữa.
Lúc mơ mơ màng màng, hình như Lộ Dữ Chu có rời đi một lúc.
Thịnh Ngộ cảm giác bản thân không ngủ thiếp đi, nhưng cậu bị một cái gì đó đánh thức.
“Thịnh Ngộ?”
Ngón tay của ai đó nhẹ nhàng đặt trên đầu cậu, ban đầu giống như chạm nhẹ để thăm dò, sau đó lại nhẹ nhàng xoa hai lần, mang theo sự mới mẻ xen chút vụng về.
Thịnh Ngộ bị vuốt tỉnh, còn chưa mở mắt đã theo phản xạ tóm lấy tay thủ phạm.
Ngước mắt lên, quả nhiên là bàn tay nghịch ngợm của Lộ Dữ Chu.
“Làm gì thế?” Vừa mở miệng, Thịnh Ngộ mới nhận ra giọng mình mang theo chút giọng mũi, thật sự đã ngủ rồi.
Trên mặt bàn có thêm mấy chiếc đèn, có loại lớn như đèn tường, cũng có loại nhỏ như đèn đặt sàn, phần lớn là ánh sáng vàng ấm, dịu nhẹ soi sáng một góc ban công.
Lộ Dữ Chu dưới ánh đèn ấy trở nên dịu dàng lạ thường. Anh nói:
“Làm xong rồi, về phòng ngủ đi.”
Thịnh Ngộ lúc này mới thả tay anh ra, uể oải ngồi thẳng dậy, chợt cảm thấy có gì đó đè nặng lên vai. Nghiêng mắt nhìn sang, hóa ra có người khoác cho cậu một chiếc áo.
Không đúng.
Trong nhà còn ai nữa chứ.
Thịnh Ngộ tự thấy mình chắc ngủ đến hồ đồ rồi, ngoài Lộ Dữ Chu thì còn ai làm chuyện này được nữa đây.
Cậu đứng dậy, duỗi người một cái đầy lười biếng, ngáp dài rồi đưa áo khoác cho Lộ Dữ Chu, giọng mũi nặng nề:
“Vậy tôi về phòng trước đây… Mai gặp.”
Lộ Dữ Chu nhận lấy áo, cúi đầu dọn dẹp đống dụng cụ bày bừa trên bàn.
Thịnh Ngộ như cái xác không hồn lê về phòng, lật chăn mỏng đắp lên bụng.
Nằm một chút trước khi ngủ quả thật là sai lầm — vừa nãy cậu còn buồn ngủ, vậy mà giờ chỉ thấy đầu óc choáng váng, thái dương giật liên hồi, không sao ngủ nổi.
Cậu nhắm mắt lại, nhưng không bao lâu thì cửa phòng bị gõ.
Thịnh Ngộ trở mình, đưa lưng về phía cửa, nói:
“Vào đi.”
Lộ Dữ Chu bước chân rất nhẹ đi vào, dừng lại cách giường vài bước.
"Đèn này để trong phòng ngủ, cậu muốn đặt ở đâu?"
Thịnh Ngộ cuộn mình trong chăn, lại xoay người nằm ngửa.
Tầm nhìn mơ hồ trong bóng tối, cậu lờ mờ thấy Lộ Dữ Chu đang cầm một chiếc đèn ngủ to tròn, phát ra ánh sáng vàng ấm. Bên ngoài vẫn bọc bông như mọi cái, điểm khác là lần này có hình dáng rõ ràng.
Thịnh Ngộ nhìn kỹ mấy giây rồi càu nhàu:
“Con gấu trúc này xấu quá…”
Lớp bông lót nền, bên trên dán vài vòng tròn màu đen, miễn cưỡng mới nhận ra là gấu trúc.
Lộ Dữ Chu điều chỉnh độ sáng nhỏ xuống một chút, bình tĩnh đáp:
“Có hình dạng là được.”
Thịnh Ngộ hừ nhẹ, nói:
“Đặt lên bàn đi.”
Cậu có vẻ không quan tâm lắm, nhưng đợi đến khi Lộ Dữ Chu rời đi, không nhịn được mở mắt, khe hở hàng mi lén nhìn chiếc đèn gấu trúc tròn trịa đặt trên bàn.
Khả năng hành động của Lộ Dữ Chu đúng là vô địch, chỉ là gu thẩm mỹ cần phải cải thiện.
Dù nhìn kiểu gì, nhìn lần hai, lần ba… Thịnh Ngộ vẫn thấy xấu.
Dù vậy cậu lại không nhịn được mà bật cười.
Cả một bàn toàn đồ, tất cả đều là vật liệu làm đèn.
Không cần nói cũng biết là vì ai mà làm, không cần hỏi cũng rõ.
“Cứ làm quá lên…” — Thịnh Ngộ nhỏ giọng lầm bầm, kéo góc chăn trùm kín mặt trở mình, tránh để cái đèn gấu trúc kia phát hiện ra cậu đang rất vui.
Cậu sớm đã qua cái tuổi cần đèn ngủ mới ngủ được rồi. Nhà họ Thịnh từng bỏ nhiều tiền mời bác sĩ tâm lý, ít nhiều cũng có tác dụng. Giờ trừ những tình huống đặc biệt, cậu hầu như không còn cảm thấy bất an.
Nhưng khi biết có người để tâm đến mình như vậy…
Lại không sao nói được câu “tôi ổn”.
-
Sáng hôm sau, Lộ Dữ Chu dậy sớm đi đến sòng bạc lái chiếc xe đạp địa hình gắn yên mà hôm trước để lại ở đó về.
Thịnh Ngộ khoác cặp, đứng trước cửa vừa ngáp vừa gà gật, mãi đến khi chiếc xe lướt đến dừng ngay trước mắt mới tỉnh táo lại đôi chút.
“Chắc tôi không rớt xuống giữa đường đâu ha?” Thịnh Ngộ ngồi lên với vẻ nghi ngờ.
“Không thì để tôi đi xe buýt cũng được……”
Lộ Dữ Chu lạnh nhạt cắt lời: “Hôm nay cậu dậy trễ, không muốn muộn thì lên đi.”
“…” Thịnh Ngộ mím môi, đặt chân lên bàn đạp, cẩn thận ngồi lên yên sau.
Gió sáng sớm mát mẻ, sương sớm phảng phất mùi hương nhè nhẹ, xe đạp chạy băng qua phố lớn ngõ nhỏ, tiếng ồn ào phía sau dần bị bỏ lại.
Thịnh Ngộ ít khi ngồi loại xe này, cứng đờ mà ngồi nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt thành ghế, sợ làm ảnh hưởng đến việc lái xe của Lộ Dữ Chu là hai người cứ thế chạy thẳng đến hố mương.
Đi được nửa đường, cậu hơi thả lỏng một chút.
“Cậu vừa mới về từ sòng bạc thế có gặp dì không?”
Xe đạp không chạy nhanh, nhưng tiếng gió thổi vù vù bên tai khiến người ngồi trước rất khó để nghe rõ lời.
Lộ Dữ Chu: “Hả?”
Thịnh Ngộ phải rướn cổ lên, hét: “Cậu —— có —— gặp —— dì —— không ——?!”
Vai Lộ Dữ Chu khẽ rung lên, như đang cố nhịn cười.
“Có, bà ấy bảo tôi cút đi.”
Thịnh Ngộ lo lắng: “Dì giận đến mức đó à —— hay là cậu —— nghiêm túc xin lỗi một lần ——”
Tốc độ xe đột nhiên chậm lại, lốp xe lăn chậm rì rì, giọng Lộ Dữ Chu cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn: “Dì ấy đang giận thôi, vài hôm nữa sẽ nguôi.”
Thịnh Ngộ nhíu mày: “Trong khoảng thời gian này cậu vẫn không được về nhà sao?”
Lộ Dữ Chu lười biếng đáp: “Chắc vậy.”
—
Trước khi xuất phát, Thịnh Ngộ còn lo mình sẽ ngủ gật rồi rớt khỏi xe.
Rất nhanh sau đó, cậu liền nhận ra bản thân lo bò trắng răng.
Cái yên sau cứng tới mức muốn nát mông!!!
Hạ Dương đến từ sớm, không vào trường trước mà đứng ở bãi để xe. Thấy Thịnh Ngộ xuống xe, cậu ta lập tức xách mấy túi nilon chạy tới, nhìn Lộ Dữ Chu trước, rồi lại nhìn Thịnh Ngộ, xác nhận cả hai đều nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trên đường không gặp tên b**n th** nào chứ?” Cậu ta dúi vào tay Thịnh Ngộ một túi bánh bao, nói:
“Tối qua tớ thức đêm tra bối cảnh Tập đoàn Thịnh Thế, má ơi, nhiều tiền dữ vậy! Hai người các cậu giờ có khác gì máy ATM di động đâu, lần sau đi đâu phải cẩn thận, dễ gặp họa.”
Thịnh Ngộ nhận lấy ly sữa đậu nành, nhấp một ngụm, yếu ớt nói:
“Không đến mức nghiêm trọng vậy đâu, bây giờ là xã hội pháp trị rồi.”
So với bị cướp, thì cái mông đau mới là vấn đề to nhất cậu đang đối mặt.
Nếu không phải xung quanh đông người, cậu thật sự muốn xoa bóp cho nó vài lần.
Lộ Dữ Chu khóa xe cẩn thận, ba người cùng hướng vào trong trường.
Thịnh Ngộ sáng nay không muốn ăn, túi bánh bao cuối cùng vẫn về tay Hạ Dương. Tuân theo nguyên tắc tuyệt đối không lãng phí lương thực, khi bị bảo vệ chặn lại trước cổng, Hạ Dương vẫy tay bảo hai người kia:
“Vào trước đi, tớ ăn xong sẽ vô liền.”
Ba người lập tức thành hai người.
Vừa bước vào khuôn viên trường, Thịnh Ngộ bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng.
Tin đồn lan nhanh, nhưng lý ra chuyện này không nhiều người biết, càng không mấy ai bàn tán công khai.
Cậu cứ tưởng mình không để tâm, nhưng đến phút chót, mới thấy bản thân vẫn bị ánh mắt thế tục làm cho áp lực.
Không sợ lời đàm tiếu thì chỉ có thánh nhân.
Lộ Dữ Chu dường như nhận ra cảm xúc của cậu. Bình thường chỉ muốn cách người khác hai mét, lúc này lại chủ động đặt tay lên vai Thịnh Ngộ.
Hai người vai kề vai, cùng nhau bước vào khu giảng dạy.
Trước khi vào lớp, cả hai bị Lưu Dung canh ở hành lang gọi lại.
Cô không dẫn hai người về văn phòng mà tìm một phòng học trống gần đó, liếc nhanh qua bản điểm danh rồi hòa nhã nói:
“Nhân lúc chưa bắt đầu tiết học, cô muốn nói vài lời với các em về chuyện đã xảy ra. Thứ nhất, ba của các em đã báo lại sự việc với cô. Tổ giáo vụ đã họp xuyên đêm để xử lý tình hình hiện tại. Từ hôm nay, công tác an ninh trong trường sẽ được siết chặt toàn diện, tuyệt đối không để chuyện học sinh bị người ngoài truy đuổi tái diễn.Thứ hai, sự việc này chưa lan truyền rộng, cũng không có nhiều người bàn tán. Thầy cô đã thống nhất rằng đây là chuyện cá nhân, không cần công khai phản hồi. Về sau nếu có ai hỏi, các em không cần trả lời. Nếu họ vẫn cố tình dò hỏi, bảo họ đến tìm cô, cô sẽ thưởng cho một cái kiểm điểm. Thứ ba, phần lớn học sinh lớp mình đều là người biết lý lẽ, tối qua cô cũng hỏi một vài bạn, mức độ bàn tán không nhiều. Các em cứ yên tâm học hành, nếu cảm thấy quá áp lực, cô sẽ phối hợp để các em chuyển lớp.”
Thịnh Ngộ: “……”
Lộ Dữ Chu: “……”
Mỗi lần bị Lưu Dung gọi lên nói chuyện, hai người cảm giác như vừa từ chiến trường mưa bom bão đạn sống sót trở về, lúc bước ra mặt mũi đờ đẫn.
Thịnh Ngộ: “Cậu nghe được bao nhiêu?”
Lộ Dữ Chu: “Thứ nhất, thứ hai, thứ ba, sáu chữ.”
… Biết cách nắm trọng tâm thật đấy.
Bị cô Lưu Dung giữ lại nói chuyện một hồi, lúc hai người quay lại lớp học thì chuông đã reo.
Cửa sau lớp học đã đóng, họ chỉ có thể đi vào từ cửa trước.
Lớp học im lặng tới mức rơi kim cũng nghe thấy, ngay cửa lớp có một bạn ngồi chắn, dãy bàn phía trước có mấy cái đầu đồng loạt ngẩng lên.
Bị hơn chục ánh mắt nhìn chằm chằm, Thịnh Ngộ bất giác căng thẳng, bản năng dừng bước, tay đưa sang bên cạnh, nắm lấy ngón tay của Lộ Dữ Chu.
—----------
Chuột: Mang ngay cái lễ đường đến đâyyyyy
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 41: Nghĩ về cậu.
10.0/10 từ 50 lượt.