Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 42: Dày vò.
168@-
Ngón tay Lộ Dữ Chu khẽ cử động, nhưng vì xung quanh có nhiều người nên không nắm lại.
Thế là hai người cứ thế đứng sững ở cửa lớp, chẳng khác nào bức tượng người, ít nhất mất hai phút.
“Chuyện gì vậy?”
Một nam sinh ngồi hàng đầu cuối cùng cũng ngẩng lên, nghi hoặc phá tan bầu không khí yên lặng.
Anh chàng cảm thấy ánh sáng bị chắn mất, ngước mắt khỏi đề thi, liền nhìn thấy hai người còn đang nắm tay, không hiểu lắm hỏi:
“Các cậu đang khoe vòng đôi à?”
Câu nói vừa vang lên, mấy học sinh hàng giữa và phía sau cũng ngẩng đầu theo, ánh mắt quét qua mặt hai người, sau đó dừng lại ở đôi tay đang nắm.
Nhận thấy có gì đó không ổn, Thịnh Ngộ lập tức hất tay Lộ Dữ Chu ra.
Thật sự là hất ra.
Lộ Dữ Chu rõ ràng chưa phản ứng kịp, cánh tay bị văng ra sau, lơ lửng giữa không trung một chút, rồi mới chậm rãi buông xuống bên người.
Lộ Dữ Chu: “…”
Tuy Thịnh Ngộ buông tay rất nhanh, nhưng vẫn có không ít người trông thấy cảnh đó. Có người suy nghĩ vài giây, chợt bừng tỉnh:
“Hai người có phải làm lớp bị trừ điểm không? Nên chị Dung mới bắt đứng phạt trước lớp cho xấu hổ?”
Chuyện này hoàn toàn mang phong cách của Lưu Dung.
Nếu có hai người làm lớp bị trừ điểm, cô sẽ bắt họ đứng trước cửa nắm tay nhau như một hình phạt.
Hợp lý, nghĩ thế càng thấy hợp lý.
Một nam sinh ngồi hàng ghế sau đứng bật dậy, hưng phấn nói lớn, không nhịn được móc điện thoại ra khỏi hộc bàn: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Để tớ chụp cái đã… Hai cậu đứng kiểu này giống người mẫu quá, tớ đăng lên nhóm lớp làm hình bìa mới…”
Cả lớp lập tức ồn ào, nhao nhao cười đùa. Bất an của Thịnh Ngộ giống như làn sương mỏng bị ánh mặt trời xua tan, chút xíu cũng không còn.
Cậu khẽ kéo quai cặp lên, nở một nụ cười nhẹ, định hòa vào câu chuyện thì bỗng cảm giác có thứ gì đập vào sau đầu ——
“Chuông reo rồi sao chưa vào? Muốn làm thần giữ cửa thế à? Thế thì hai đứa lên bục giảng đứng đi.”
Gõ Thịnh Ngộ còn chưa đủ, Lưu Dung lại siết chặt tập điểm danh trong tay, gõ thần giữ cửa số hai bên cạnh – Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cùng lúc đần mặt.
Cô Lưu đẩy vai hai người ra, lách vào giữa hai “tượng đá” cao lớn, chỉnh lại mic khuếch đại âm thanh:
“Tầng này chỉ có lớp mình ồn nhất —”
Nói xong câu thoại kinh điển, cô ngẩng mắt lên, liếc thấy bên cửa sổ có một cái điện thoại giơ cao đang ghi hình.
“…Triệu Lập Minh.” Lưu Dung cười lạnh, vặn micro lên hết cỡ, giọng vang như sấm:
"Điện thoại nộp lên đây. Còn cậu, cút ra ngoài.”
Triệu Lập Minh rút điện thoại không đủ nhanh: “……”
-
Triệu Lập Minh trí nhớ kém. Trong một năm, số lần bị tịch thu điện thoại đủ để chất đầy ngăn tủ của cô Lưu, bị mắng cũng chẳng nhớ được lâu, cứ bị tịch thu xong rồi lần sau lại mang tiếp. Mọi người cũng thấy nhiều thành quen, không ai ngạc nhiên nữa.
Có lão Triệu “làm gương”, Lưu Dung sau tiết học không chừa góc nào trong lớp mà lục soát triệt để, lại thu được thêm ba cái, tay xách chiến lợi phẩm oai phong rời đi.
Triệu Lập Minh không có điện thoại, rảnh rỗi buồn chán, hết tiết đi xuống phía sau lớp để quấy rối Lộ Dữ Chu.
“Người ta vẫn thường nói giang hồ hiểm ác, có nghĩa khí nâng đỡ lẫn nhau thì mới sống nổi…”
Lộ Dữ Chu đang bổ sung bài tập. Tối qua anh không viết được chữ nào, hôm nay lại phải nộp bài nên cả anh và Thịnh Ngộ đều đang vùi đầu vào viết.
Lộ Dữ Chu: “Có chuyện nói nhanh, có rắm mau thả.”
Triệu Lập Minh đoạt lấy một cái ghế, ngồi chễm chệ ngay lối đi giữa hai bàn, đảo mắt nhìn Thịnh Ngộ, lại nhìn sang Lộ Dữ Chu, cuối cùng chọn người thân quen hơn để mở lời.
“Chuyện kia, nói trước là tớ tuyệt đối không đi rêu rao đâu, nhưng mà tớ thật sự rất tò mò… cái chuyện kia ấy, là thiệt hả?”
Hắn liếc nhìn Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ phía trước đang vùi đầu viết bỗng khựng lại, không lên tiếng, cây bút trong tay khẽ xoay một vòng.
Thời học sinh là thời kỳ lòng hiếu kỳ mạnh nhất. Mọi người không hỏi, không bàn tán, là vì cảm thông và tôn trọng, nhưng bọn họ không bị mất trí nhớ, không thể xóa bỏ ký ức nhanh chóng như thế.
Tin nhắn trên WeChat, chỉ cần không mang ác ý thì hầu như Thịnh Ngộ đều trả lời. Nhưng đối với vấn đề này, cậu chưa từng phản hồi rõ ràng, thường chỉ trả lời mơ hồ: “Không quan trọng.”
“Chuyện đó quan trọng sao?” Lộ Dữ Chu dừng bút, ngẩng mắt hỏi ngược lại.
Thịnh Ngộ sững sờ.
“Tôi không thấy nó quan trọng. Tôi là ai, Thịnh Ngộ là ai, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện chúng tôi có thể làm bạn hay không. Nếu đã vậy, cần gì phải ép cho ra một đáp án rõ ràng?”
Đây gần như là thái độ sống của Lộ Dữ Chu.
Anh không hề bị ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài, luôn có thể nhìn thẳng vào vấn đề một cách sắc bén. Có người nói anh lạnh nhạt, vô vị, nhưng trong mắt Thịnh Ngộ, sự lý trí điềm đạm ấy chính là một phần sức hút riêng biệt của anh.
Triệu Lập Minh bĩu môi, cảm thấy bản thân bị thuyết phục rồi.
“Rồi, coi như tớ nhiều chuyện.” Triệu Lập Minh vỗ miệng mình một cái, nghĩ ngợi rồi hỏi:
“Vậy lần sau có ai hỏi mấy cậu là quan hệ gì…”
“Lần trước tớ chẳng phải nói rồi sao?” Thịnh Ngộ cuối cùng cũng lên tiếng sau hồi lâu, tựa người vào tường, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào mắt Lộ Dữ Chu, khóe môi cong lên ngày càng cao:
“Bọn tớ sinh cùng một ngày.”
Bọn bạn tò mò không phải ít, cứ tan học là quanh bàn hai người họ lại xuất hiện vài bạn học “trùng hợp” đi lấy nước.
“Anh em muốn hỏi cậu một câu hỏi nhanh, cậu phải trả lời nhanh nhé—"
Nam sinh bưng ly nước, dừng lại trước bàn Thịnh Ngộ, thì thầm như điệp viên bí mật, nhỏ giọng nói đầy cảnh giác:
“Chính là chuyện đó trong nhóm……”
Thịnh Ngộ: “Không quan trọng.”
Nam sinh: “Được rồi.”
Lộ Dữ Chu càng trực tiếp hơn.
“Anh Lộ, em hỏi một chút……”
“Đừng hỏi.”
“Hai người là……”
“Sinh cùng ngày.”
“Không phải cái đó……”
“Không thể tiết lộ.”
Mấy bạn học bình thường chơi cũng khá thân, đi vòng qua hóng chuyện, hỏi không ra manh mối gì cũng không để tâm nữa.
Lớp phó lao động mỗi ngày chỉ cần sắp xếp trực nhật, việc này chẳng có ai biết ơn nhưng thần kì là ở lớp một không ai vì mấy chuyện nhỏ nhặt như này mà làm khó cán bộ lớp, nhân duyên của Sài Hàn tốt đến bất ngờ.
Chỉ là cậu ấy không thích náo nhiệt, mà chơi thân với vài nam sinh cùng phòng ký túc xá, trong lớp thì luôn ngồi ở vị trí không quá gần cũng chẳng quá xa.
Thịnh Ngộ lục lại trong trí nhớ mấy lần từng nói chuyện với Sài Hàn, dù sao người ta coi như cũng là nửa ân nhân của cậu, lời cảm ơn vẫn nên bày tỏ một chút.
Lúc nghỉ trưa, tranh thủ chưa đến giờ học, Thịnh Ngộ mua hai lon nước ngọt có ga ở quầy vặt, bóp nhẹ lon rồi mang vào lớp. Đảo mắt một vòng, quả nhiên thấy Sài Hàn đang ngồi tại chỗ làm đề.
Chuông nghỉ trưa còn chưa reo, nhưng cũng nhanh thôi, học sinh trong lớp bắt đầu cởi áo khoác làm “tổ” trên bàn, cố gắng cho nó mềm mại và thoải mái nhất có thể.
Thịnh Ngộ tiến lại gần, đặt lon nước lên bàn Sài Hàn, hạ giọng xuống, dùng khẩu hình nói:
“……Cảm ơn.”
Sài Hàn đang làm đề, liếc mắt nhìn lon nước còn đọng hơi nước mát lạnh, ngẩng đầu nhìn cậu, khó hiểu hỏi:
“……Cảm ơn cái gì?”
Thịnh Ngộ nghẹn lời, sợ làm phiền các bạn học xung quanh nên chỉ vào tờ giấy nháp trên bàn, ra hiệu đưa cậu giấy bút.
Cậu cúi người, nhanh chóng viết lên giấy nháp: Cảm ơn cậu vì đã lên tiếng giúp tôi trong nhóm.
Sài Hàn nhíu mày, đoạt bút từ tay cậu, cũng viết: Vốn dĩ mấy chuyện đó không nên nói.
Thịnh Ngộ viết tiếp: Cậu đá mấy người ra khỏi nhóm, có bị sao không?
Sài Hàn: Chị Dung phạt tớ trực nhật hai ngày, chẳng phải chuyện gì lớn. Mấy đứa lắm mồm kia bị trừ điểm hạnh kiểm, đáng đời.
Thịnh Ngộ vội viết: Để tớ giúp cậu nhé?
Sài Hàn suy nghĩ một chút: Không cần đâu, Lâm Gia Gia cũng bị phạt hai ngày trực nhật, cậu giúp cô ấy đi. Chị Dung nói bọn tớ lạm dụng quyền hạn, giờ cần tạo chút bầu không khí "công bằng chính trực", chỉ là làm cho có thôi.
Thịnh Ngộ: Vậy để tớ nói Lộ Dữ Chu thay cậu, lần này cảm ơn cậu nhiều lắm.
Sài Hàn không chịu nổi nữa, giật luôn tờ giấy nháp đi, trợn mắt, dùng khẩu hình nói: “……Tuỳ cậu.”
Thịnh Ngộ ra ngoài một chuyến, khi trở về đã ôm theo hai phần nhiệm vụ trực nhật.
Vì Lưu Dung đã tịch thu vài chiếc điện thoại di động vào buổi sáng, lại đang trong giai đoạn nghi thần nghi quỷ, lớp học vốn ồn ào cũng trở nên im thin thít. Suốt cả ngày, không ai dám đụng tới thiết bị điện tử, sợ Lưu Dung sẽ bất ngờ từ đâu đó chui ra.
Thịnh Ngộ cùng Lộ Dữ Chu làm xong trực nhật mới rời khỏi cổng trường, lúc ấy trời đã chạng vạng tối. Con đường bạch quả trước trường vắng tanh không bóng người. Cửa sổ phòng bảo vệ đóng chặt, qua lớp kính có thể nhìn thấy bác bảo vệ đang ngồi ngủ gà gật, mũ trùm kín mặt.
Vừa ra khỏi cổng, Thịnh Ngộ liền đưa tay vào cặp s* s**ng tìm điện thoại. Còn chưa lấy ra thì âm thanh khởi động máy đã vang lên.
Lộ Dữ Chu đi lấy xe. Còn cậu thì đứng dưới tán cây, tranh thủ kiểm tra tin nhắn mới. Mới mở nhóm chat lớp, phía sau đã hiện 99+ tin chưa đọc. Cậu bấm vào xem.
Tụ lại tám chuyện:
Cảm ơn ông chủ.
Cảm ơn ông chủ.
Cảm ơn ông chủ.
...
Thói quen của Thịnh Ngộ là chẳng cần biết đầu đuôi ra sao, cứ +1 theo đội hình trước cái đã.
Thịnh Ngộ: Cảm ơn ông chủ.
Tin này vừa gửi đi, tình hình lập tức thay đổi.
Triệu Lập Minh: Cậu cảm ơn cái gì? @Thịnh Ngộ
Sau đó là một đống người bắt đầu copy - paste câu đó, liên tục @ tên cậu đến choáng cả đầu.
Cậu liên tục lướt về phía trước và phát hiện ra rằng nửa giờ trước, ngay sau tiết học thứ tám, Lộ Dữ Chu đã gửi tám, chín phong bao lì xì lớn cho nhóm.
Bao lì xì đầu tiên ghi: Mời mọi người uống nước.
Mấy người tay nhanh nhận được rồi lập tức gửi icon cảm ơn rối rít, vừa cảm ơn xong đã bắt đầu ồn ào: Phí bịt miệng đúng không, hiểu rồi, còn người kia đâu?
@Thịnh Ngộ.
Vì thế Lộ Dữ Chu lại gửi cái thứ hai.
Lộ Dữ Chu: Tôi thay cậu ấy phát.
Mọi người càng ồn ào hơn, chẳng biết xấu hổ là gì. Nhận xong bao lì xì còn gây chuyện:
Sao bao lì xì của cậu lại không lớn bằng anh Lộ thế? @Thịnh Ngộ
Vậy là Lộ Dữ Chu lại gửi tiếp cái thứ ba.
Đếm kỹ thì tổng cộng mười cái, ba cái của Lộ Dữ Chu, bảy cái thay Thịnh Ngộ phát.
Dĩ nhiên cũng có người đùa: Không phải chứ, hai người dùng chung tài khoản à? Vậy sau này tớ muốn tìm Thịnh Ngộ có thể trực tiếp nhắn riêng cho anh Lộ không?
Lộ Dữ Chu: Không đến mức đó đâu, điện thoại cậu ấy hết pin, hôm nay là bất đắc dĩ thôi.
... Hết pin cái đầu cậu.
Thịnh Ngộ nhìn kỹ thời gian mấy tin đó được gửi, lúc ấy cậu còn đi lấy nước lau sàn, mệt đến mức nằm bẹp xuống đất, hoàn toàn không để ý Lộ Dữ Chu bên cạnh mình đang phát tiền.
Giờ thì tốt rồi, sự thật đã bị phơi bày.
Tụ lại tám chuyện:
Sạc xong rồi à? Ông chủ?
Anh à, hai người dùng chung tài khoản hả? Shocked.jpg
Đã gặp qua quan hệ thân thiết, nhưng thân thiết đến mức này thì chưa từng thấy…
Thịnh Ngộ nhìn qua vài dòng, thấy hơi đau đầu, cũng không biết phải giải thích sao cho rõ. Dứt khoát gửi một bao lì xì để dập lửa:
Anh Lộ mời mọi người ăn kem que.
Cậu gửi 50 bao lì xì, hầu như ai cũng cướp được.
Tụ lại tám chuyện:
Cảm ơn hai ông chủ!
……
Tin nhắn bị đẩy lên trên, không ai còn bàn luận về mấy chuyện lặt vặt kia nữa.
Gửi tin xong thì xe đạp địa hình cũng vừa dừng bên vệ đường. Thịnh Ngộ chạy chậm xuống, vừa đến gần đã đấm nhẹ một phát lên vai Lộ Dữ Chu:
“Cậu phát lì xì trong nhóm sao không nói trước với tôi? Giờ thì hay rồi, cả đám đều bảo hai chúng ta dùng chung tiền luôn rồi!”
Lộ Dữ Chu rất phối hợp, hơi lắc vai một cái, đế giày đạp đất mà người thì vẫn đứng vững như cũ:
“Lúc đó chẳng phải cậu than mệt gần chết, bảo cả tay cũng lười nhấc lên à? Có gì to tát đâu, tôi phát luôn cho tiện.”
Nói như thế không sai.
Thịnh Ngộ:
“Thế nhưng phát xong cũng phải báo tôi một tiếng chứ.”
Thịnh Ngộ: “……”
Cứ như là trò hề vậy.
Trên đường về vẫn là hành trình đầy khổ sở.
Thịnh Ngộ cảm thấy sáng nay mình ngồi đến bị thương rồi, vùng xương cụt đau âm ỉ, tuy không lột quần ra xem nhưng cậu thật sự nghi ngờ có vết bầm tím.
Ngồi một hai lần còn có thể chịu được, chứ cứ ngồi mãi kiểu này thì tội cho cái mông quá, hoặc là bị chai mông, hoặc là mông rụng luôn.
Thịnh Ngộ cảm thấy khả năng rụng cao hơn.
Lại thêm một cái gờ giảm tốc nữa, xe xóc nảy bật cả xương chậu, Thịnh Ngộ không nhịn nổi hét lên:
“Lộ Dữ Chu ——”
Chiếc xe đạp chạy chậm lại:
Lộ Dữ Chu: “Hả?”
Thịnh Ngộ do dự một lúc, vờ như không có gì, nói:
“Ngày mai chúng ta đi bằng xe buýt được không?”
Lộ Dữ Chu: “Lý do.”
Thịnh Ngộ: “Tôi muốn ngắm cảnh.”
“……”
Câu nói dối này vụng về tới mức không cần phân tích cũng biết thật giả.
Lộ Dữ Chu đạp phanh, xe chậm rãi dừng lại. Đây là một con phố yên tĩnh, bên cạnh là khu dân cư, hai bên đường trồng hàng cây hương chương đều đặn, tán lá đan xen che kín đầu, ve sầu kêu râm ran, yên tĩnh đến mức tưởng như chỉ còn hai người họ trên đời.
“Cậu không muốn ngồi xe đạp à?”
Thịnh Ngộ có chút ngại ngùng không nói thật, một phần vì mất mặt, phần khác là sợ phụ lòng tốt người ta:
“Không phải, không phải đâu, chỉ là… tôi sợ làm cậu mệt…”
Lộ Dữ Chu: “Nói thật đi.”
Thịnh Ngộ: “Mông đau.”
Trong khoảnh khắc, cả hai đều im lặng.
Tay Lộ Dữ Chu vẫn đặt trên tay lái, phản ứng đầu tiên là muốn bật cười. Nhưng anh sợ vừa cười thành tiếng, người phía sau đang xấu hổ sẽ nhảy xuống xe chạy trốn mất, nên đành cố nhịn.
Anh quay đầu nhìn, thấy biểu cảm của Thịnh Ngộ đã sụp đổ, cậu trừng mắt nhìn anh, sống động như đang viết ra câu ‘Cậu nhất định phải hỏi cho bằng được à! Hài lòng chưa?! Cái đồ vô tình!’
Lộ Dữ Chu thu lại ánh mắt, nụ cười nghẹn trong cổ họng khiến từng chữ thốt ra đều mang theo ý trêu chọc.
“…Cậu sao lại yếu ớt thế hả?”
Yếu ớt?!
Thịnh Ngộ biện minh cho bản thân: “Tôi có ghét bỏ cái ghế này đâu, vốn dĩ đã đau sẵn rồi. Mông tôi mềm, mà ghế thì bằng sắt, ngày mai cậu thử cho Hạ Dương ngồi một chuyến xem, coi cậu ấy có thấy đau không…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Lộ Dữ Chu đã đạp chân chống xuống, cả chiếc xe nghiêng hẳn sang một bên,Thịnh Ngộ ngồi không vững trượt khỏi yên xe.
Lộ Dữ Chu không nói gì thêm, nhanh chóng tháo cặp sách xuống, mở khóa tìm đồ.
Lát sau, anh lôi ra cái áo khoác đồng phục của mình, xếp lại gọn gàng thành một khối vuông nhỏ.
Trong ánh mắt mờ mịt của Thịnh Ngộ, anh trải áo khoác lên yên inox phía sau, dùng tay ấn thử độ mềm rồi đứng thẳng dậy, có chút bất đắc dĩ nói:
“Lót tạm vậy đi, chịu khó chút nhé, tiểu thiếu gia.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Ngón tay Lộ Dữ Chu khẽ cử động, nhưng vì xung quanh có nhiều người nên không nắm lại.
Thế là hai người cứ thế đứng sững ở cửa lớp, chẳng khác nào bức tượng người, ít nhất mất hai phút.
“Chuyện gì vậy?”
Một nam sinh ngồi hàng đầu cuối cùng cũng ngẩng lên, nghi hoặc phá tan bầu không khí yên lặng.
Anh chàng cảm thấy ánh sáng bị chắn mất, ngước mắt khỏi đề thi, liền nhìn thấy hai người còn đang nắm tay, không hiểu lắm hỏi:
“Các cậu đang khoe vòng đôi à?”
Câu nói vừa vang lên, mấy học sinh hàng giữa và phía sau cũng ngẩng đầu theo, ánh mắt quét qua mặt hai người, sau đó dừng lại ở đôi tay đang nắm.
Nhận thấy có gì đó không ổn, Thịnh Ngộ lập tức hất tay Lộ Dữ Chu ra.
Thật sự là hất ra.
Lộ Dữ Chu rõ ràng chưa phản ứng kịp, cánh tay bị văng ra sau, lơ lửng giữa không trung một chút, rồi mới chậm rãi buông xuống bên người.
Lộ Dữ Chu: “…”
Tuy Thịnh Ngộ buông tay rất nhanh, nhưng vẫn có không ít người trông thấy cảnh đó. Có người suy nghĩ vài giây, chợt bừng tỉnh:
“Hai người có phải làm lớp bị trừ điểm không? Nên chị Dung mới bắt đứng phạt trước lớp cho xấu hổ?”
Chuyện này hoàn toàn mang phong cách của Lưu Dung.
Nếu có hai người làm lớp bị trừ điểm, cô sẽ bắt họ đứng trước cửa nắm tay nhau như một hình phạt.
Hợp lý, nghĩ thế càng thấy hợp lý.
Một nam sinh ngồi hàng ghế sau đứng bật dậy, hưng phấn nói lớn, không nhịn được móc điện thoại ra khỏi hộc bàn: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Để tớ chụp cái đã… Hai cậu đứng kiểu này giống người mẫu quá, tớ đăng lên nhóm lớp làm hình bìa mới…”
Cả lớp lập tức ồn ào, nhao nhao cười đùa. Bất an của Thịnh Ngộ giống như làn sương mỏng bị ánh mặt trời xua tan, chút xíu cũng không còn.
Cậu khẽ kéo quai cặp lên, nở một nụ cười nhẹ, định hòa vào câu chuyện thì bỗng cảm giác có thứ gì đập vào sau đầu ——
“Chuông reo rồi sao chưa vào? Muốn làm thần giữ cửa thế à? Thế thì hai đứa lên bục giảng đứng đi.”
Gõ Thịnh Ngộ còn chưa đủ, Lưu Dung lại siết chặt tập điểm danh trong tay, gõ thần giữ cửa số hai bên cạnh – Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cùng lúc đần mặt.
Cô Lưu đẩy vai hai người ra, lách vào giữa hai “tượng đá” cao lớn, chỉnh lại mic khuếch đại âm thanh:
“Tầng này chỉ có lớp mình ồn nhất —”
Nói xong câu thoại kinh điển, cô ngẩng mắt lên, liếc thấy bên cửa sổ có một cái điện thoại giơ cao đang ghi hình.
“…Triệu Lập Minh.” Lưu Dung cười lạnh, vặn micro lên hết cỡ, giọng vang như sấm:
"Điện thoại nộp lên đây. Còn cậu, cút ra ngoài.”
Triệu Lập Minh rút điện thoại không đủ nhanh: “……”
-
Triệu Lập Minh trí nhớ kém. Trong một năm, số lần bị tịch thu điện thoại đủ để chất đầy ngăn tủ của cô Lưu, bị mắng cũng chẳng nhớ được lâu, cứ bị tịch thu xong rồi lần sau lại mang tiếp. Mọi người cũng thấy nhiều thành quen, không ai ngạc nhiên nữa.
Có lão Triệu “làm gương”, Lưu Dung sau tiết học không chừa góc nào trong lớp mà lục soát triệt để, lại thu được thêm ba cái, tay xách chiến lợi phẩm oai phong rời đi.
Triệu Lập Minh không có điện thoại, rảnh rỗi buồn chán, hết tiết đi xuống phía sau lớp để quấy rối Lộ Dữ Chu.
“Người ta vẫn thường nói giang hồ hiểm ác, có nghĩa khí nâng đỡ lẫn nhau thì mới sống nổi…”
Lộ Dữ Chu đang bổ sung bài tập. Tối qua anh không viết được chữ nào, hôm nay lại phải nộp bài nên cả anh và Thịnh Ngộ đều đang vùi đầu vào viết.
Lộ Dữ Chu: “Có chuyện nói nhanh, có rắm mau thả.”
Triệu Lập Minh đoạt lấy một cái ghế, ngồi chễm chệ ngay lối đi giữa hai bàn, đảo mắt nhìn Thịnh Ngộ, lại nhìn sang Lộ Dữ Chu, cuối cùng chọn người thân quen hơn để mở lời.
“Chuyện kia, nói trước là tớ tuyệt đối không đi rêu rao đâu, nhưng mà tớ thật sự rất tò mò… cái chuyện kia ấy, là thiệt hả?”
Hắn liếc nhìn Lộ Dữ Chu.
Thịnh Ngộ phía trước đang vùi đầu viết bỗng khựng lại, không lên tiếng, cây bút trong tay khẽ xoay một vòng.
Thời học sinh là thời kỳ lòng hiếu kỳ mạnh nhất. Mọi người không hỏi, không bàn tán, là vì cảm thông và tôn trọng, nhưng bọn họ không bị mất trí nhớ, không thể xóa bỏ ký ức nhanh chóng như thế.
Tin nhắn trên WeChat, chỉ cần không mang ác ý thì hầu như Thịnh Ngộ đều trả lời. Nhưng đối với vấn đề này, cậu chưa từng phản hồi rõ ràng, thường chỉ trả lời mơ hồ: “Không quan trọng.”
“Chuyện đó quan trọng sao?” Lộ Dữ Chu dừng bút, ngẩng mắt hỏi ngược lại.
Thịnh Ngộ sững sờ.
“Tôi không thấy nó quan trọng. Tôi là ai, Thịnh Ngộ là ai, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện chúng tôi có thể làm bạn hay không. Nếu đã vậy, cần gì phải ép cho ra một đáp án rõ ràng?”
Đây gần như là thái độ sống của Lộ Dữ Chu.
Anh không hề bị ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài, luôn có thể nhìn thẳng vào vấn đề một cách sắc bén. Có người nói anh lạnh nhạt, vô vị, nhưng trong mắt Thịnh Ngộ, sự lý trí điềm đạm ấy chính là một phần sức hút riêng biệt của anh.
Triệu Lập Minh bĩu môi, cảm thấy bản thân bị thuyết phục rồi.
“Rồi, coi như tớ nhiều chuyện.” Triệu Lập Minh vỗ miệng mình một cái, nghĩ ngợi rồi hỏi:
“Vậy lần sau có ai hỏi mấy cậu là quan hệ gì…”
“Lần trước tớ chẳng phải nói rồi sao?” Thịnh Ngộ cuối cùng cũng lên tiếng sau hồi lâu, tựa người vào tường, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào mắt Lộ Dữ Chu, khóe môi cong lên ngày càng cao:
“Bọn tớ sinh cùng một ngày.”
Bọn bạn tò mò không phải ít, cứ tan học là quanh bàn hai người họ lại xuất hiện vài bạn học “trùng hợp” đi lấy nước.
“Anh em muốn hỏi cậu một câu hỏi nhanh, cậu phải trả lời nhanh nhé—"
Nam sinh bưng ly nước, dừng lại trước bàn Thịnh Ngộ, thì thầm như điệp viên bí mật, nhỏ giọng nói đầy cảnh giác:
“Chính là chuyện đó trong nhóm……”
Thịnh Ngộ: “Không quan trọng.”
Nam sinh: “Được rồi.”
Lộ Dữ Chu càng trực tiếp hơn.
“Anh Lộ, em hỏi một chút……”
“Đừng hỏi.”
“Hai người là……”
“Sinh cùng ngày.”
“Không phải cái đó……”
“Không thể tiết lộ.”
Mấy bạn học bình thường chơi cũng khá thân, đi vòng qua hóng chuyện, hỏi không ra manh mối gì cũng không để tâm nữa.
Lớp phó lao động mỗi ngày chỉ cần sắp xếp trực nhật, việc này chẳng có ai biết ơn nhưng thần kì là ở lớp một không ai vì mấy chuyện nhỏ nhặt như này mà làm khó cán bộ lớp, nhân duyên của Sài Hàn tốt đến bất ngờ.
Chỉ là cậu ấy không thích náo nhiệt, mà chơi thân với vài nam sinh cùng phòng ký túc xá, trong lớp thì luôn ngồi ở vị trí không quá gần cũng chẳng quá xa.
Thịnh Ngộ lục lại trong trí nhớ mấy lần từng nói chuyện với Sài Hàn, dù sao người ta coi như cũng là nửa ân nhân của cậu, lời cảm ơn vẫn nên bày tỏ một chút.
Lúc nghỉ trưa, tranh thủ chưa đến giờ học, Thịnh Ngộ mua hai lon nước ngọt có ga ở quầy vặt, bóp nhẹ lon rồi mang vào lớp. Đảo mắt một vòng, quả nhiên thấy Sài Hàn đang ngồi tại chỗ làm đề.
Chuông nghỉ trưa còn chưa reo, nhưng cũng nhanh thôi, học sinh trong lớp bắt đầu cởi áo khoác làm “tổ” trên bàn, cố gắng cho nó mềm mại và thoải mái nhất có thể.
Thịnh Ngộ tiến lại gần, đặt lon nước lên bàn Sài Hàn, hạ giọng xuống, dùng khẩu hình nói:
“……Cảm ơn.”
Sài Hàn đang làm đề, liếc mắt nhìn lon nước còn đọng hơi nước mát lạnh, ngẩng đầu nhìn cậu, khó hiểu hỏi:
“……Cảm ơn cái gì?”
Thịnh Ngộ nghẹn lời, sợ làm phiền các bạn học xung quanh nên chỉ vào tờ giấy nháp trên bàn, ra hiệu đưa cậu giấy bút.
Cậu cúi người, nhanh chóng viết lên giấy nháp: Cảm ơn cậu vì đã lên tiếng giúp tôi trong nhóm.
Sài Hàn nhíu mày, đoạt bút từ tay cậu, cũng viết: Vốn dĩ mấy chuyện đó không nên nói.
Thịnh Ngộ viết tiếp: Cậu đá mấy người ra khỏi nhóm, có bị sao không?
Sài Hàn: Chị Dung phạt tớ trực nhật hai ngày, chẳng phải chuyện gì lớn. Mấy đứa lắm mồm kia bị trừ điểm hạnh kiểm, đáng đời.
Thịnh Ngộ vội viết: Để tớ giúp cậu nhé?
Sài Hàn suy nghĩ một chút: Không cần đâu, Lâm Gia Gia cũng bị phạt hai ngày trực nhật, cậu giúp cô ấy đi. Chị Dung nói bọn tớ lạm dụng quyền hạn, giờ cần tạo chút bầu không khí "công bằng chính trực", chỉ là làm cho có thôi.
Thịnh Ngộ: Vậy để tớ nói Lộ Dữ Chu thay cậu, lần này cảm ơn cậu nhiều lắm.
Sài Hàn không chịu nổi nữa, giật luôn tờ giấy nháp đi, trợn mắt, dùng khẩu hình nói: “……Tuỳ cậu.”
Thịnh Ngộ ra ngoài một chuyến, khi trở về đã ôm theo hai phần nhiệm vụ trực nhật.
Vì Lưu Dung đã tịch thu vài chiếc điện thoại di động vào buổi sáng, lại đang trong giai đoạn nghi thần nghi quỷ, lớp học vốn ồn ào cũng trở nên im thin thít. Suốt cả ngày, không ai dám đụng tới thiết bị điện tử, sợ Lưu Dung sẽ bất ngờ từ đâu đó chui ra.
Thịnh Ngộ cùng Lộ Dữ Chu làm xong trực nhật mới rời khỏi cổng trường, lúc ấy trời đã chạng vạng tối. Con đường bạch quả trước trường vắng tanh không bóng người. Cửa sổ phòng bảo vệ đóng chặt, qua lớp kính có thể nhìn thấy bác bảo vệ đang ngồi ngủ gà gật, mũ trùm kín mặt.
Vừa ra khỏi cổng, Thịnh Ngộ liền đưa tay vào cặp s* s**ng tìm điện thoại. Còn chưa lấy ra thì âm thanh khởi động máy đã vang lên.
Lộ Dữ Chu đi lấy xe. Còn cậu thì đứng dưới tán cây, tranh thủ kiểm tra tin nhắn mới. Mới mở nhóm chat lớp, phía sau đã hiện 99+ tin chưa đọc. Cậu bấm vào xem.
Tụ lại tám chuyện:
Cảm ơn ông chủ.
Cảm ơn ông chủ.
Cảm ơn ông chủ.
...
Thói quen của Thịnh Ngộ là chẳng cần biết đầu đuôi ra sao, cứ +1 theo đội hình trước cái đã.
Thịnh Ngộ: Cảm ơn ông chủ.
Tin này vừa gửi đi, tình hình lập tức thay đổi.
Triệu Lập Minh: Cậu cảm ơn cái gì? @Thịnh Ngộ
Sau đó là một đống người bắt đầu copy - paste câu đó, liên tục @ tên cậu đến choáng cả đầu.
Cậu liên tục lướt về phía trước và phát hiện ra rằng nửa giờ trước, ngay sau tiết học thứ tám, Lộ Dữ Chu đã gửi tám, chín phong bao lì xì lớn cho nhóm.
Bao lì xì đầu tiên ghi: Mời mọi người uống nước.
Mấy người tay nhanh nhận được rồi lập tức gửi icon cảm ơn rối rít, vừa cảm ơn xong đã bắt đầu ồn ào: Phí bịt miệng đúng không, hiểu rồi, còn người kia đâu?
@Thịnh Ngộ.
Vì thế Lộ Dữ Chu lại gửi cái thứ hai.
Lộ Dữ Chu: Tôi thay cậu ấy phát.
Mọi người càng ồn ào hơn, chẳng biết xấu hổ là gì. Nhận xong bao lì xì còn gây chuyện:
Sao bao lì xì của cậu lại không lớn bằng anh Lộ thế? @Thịnh Ngộ
Vậy là Lộ Dữ Chu lại gửi tiếp cái thứ ba.
Đếm kỹ thì tổng cộng mười cái, ba cái của Lộ Dữ Chu, bảy cái thay Thịnh Ngộ phát.
Dĩ nhiên cũng có người đùa: Không phải chứ, hai người dùng chung tài khoản à? Vậy sau này tớ muốn tìm Thịnh Ngộ có thể trực tiếp nhắn riêng cho anh Lộ không?
Lộ Dữ Chu: Không đến mức đó đâu, điện thoại cậu ấy hết pin, hôm nay là bất đắc dĩ thôi.
... Hết pin cái đầu cậu.
Thịnh Ngộ nhìn kỹ thời gian mấy tin đó được gửi, lúc ấy cậu còn đi lấy nước lau sàn, mệt đến mức nằm bẹp xuống đất, hoàn toàn không để ý Lộ Dữ Chu bên cạnh mình đang phát tiền.
Giờ thì tốt rồi, sự thật đã bị phơi bày.
Tụ lại tám chuyện:
Sạc xong rồi à? Ông chủ?
Anh à, hai người dùng chung tài khoản hả? Shocked.jpg
Đã gặp qua quan hệ thân thiết, nhưng thân thiết đến mức này thì chưa từng thấy…
Thịnh Ngộ nhìn qua vài dòng, thấy hơi đau đầu, cũng không biết phải giải thích sao cho rõ. Dứt khoát gửi một bao lì xì để dập lửa:
Anh Lộ mời mọi người ăn kem que.
Cậu gửi 50 bao lì xì, hầu như ai cũng cướp được.
Tụ lại tám chuyện:
Cảm ơn hai ông chủ!
……
Tin nhắn bị đẩy lên trên, không ai còn bàn luận về mấy chuyện lặt vặt kia nữa.
Gửi tin xong thì xe đạp địa hình cũng vừa dừng bên vệ đường. Thịnh Ngộ chạy chậm xuống, vừa đến gần đã đấm nhẹ một phát lên vai Lộ Dữ Chu:
“Cậu phát lì xì trong nhóm sao không nói trước với tôi? Giờ thì hay rồi, cả đám đều bảo hai chúng ta dùng chung tiền luôn rồi!”
Lộ Dữ Chu rất phối hợp, hơi lắc vai một cái, đế giày đạp đất mà người thì vẫn đứng vững như cũ:
“Lúc đó chẳng phải cậu than mệt gần chết, bảo cả tay cũng lười nhấc lên à? Có gì to tát đâu, tôi phát luôn cho tiện.”
Nói như thế không sai.
Thịnh Ngộ:
“Thế nhưng phát xong cũng phải báo tôi một tiếng chứ.”
Thịnh Ngộ: “……”
Cứ như là trò hề vậy.
Trên đường về vẫn là hành trình đầy khổ sở.
Thịnh Ngộ cảm thấy sáng nay mình ngồi đến bị thương rồi, vùng xương cụt đau âm ỉ, tuy không lột quần ra xem nhưng cậu thật sự nghi ngờ có vết bầm tím.
Ngồi một hai lần còn có thể chịu được, chứ cứ ngồi mãi kiểu này thì tội cho cái mông quá, hoặc là bị chai mông, hoặc là mông rụng luôn.
Thịnh Ngộ cảm thấy khả năng rụng cao hơn.
Lại thêm một cái gờ giảm tốc nữa, xe xóc nảy bật cả xương chậu, Thịnh Ngộ không nhịn nổi hét lên:
“Lộ Dữ Chu ——”
Chiếc xe đạp chạy chậm lại:
Lộ Dữ Chu: “Hả?”
Thịnh Ngộ do dự một lúc, vờ như không có gì, nói:
“Ngày mai chúng ta đi bằng xe buýt được không?”
Lộ Dữ Chu: “Lý do.”
Thịnh Ngộ: “Tôi muốn ngắm cảnh.”
“……”
Câu nói dối này vụng về tới mức không cần phân tích cũng biết thật giả.
Lộ Dữ Chu đạp phanh, xe chậm rãi dừng lại. Đây là một con phố yên tĩnh, bên cạnh là khu dân cư, hai bên đường trồng hàng cây hương chương đều đặn, tán lá đan xen che kín đầu, ve sầu kêu râm ran, yên tĩnh đến mức tưởng như chỉ còn hai người họ trên đời.
“Cậu không muốn ngồi xe đạp à?”
Thịnh Ngộ có chút ngại ngùng không nói thật, một phần vì mất mặt, phần khác là sợ phụ lòng tốt người ta:
“Không phải, không phải đâu, chỉ là… tôi sợ làm cậu mệt…”
Lộ Dữ Chu: “Nói thật đi.”
Thịnh Ngộ: “Mông đau.”
Trong khoảnh khắc, cả hai đều im lặng.
Tay Lộ Dữ Chu vẫn đặt trên tay lái, phản ứng đầu tiên là muốn bật cười. Nhưng anh sợ vừa cười thành tiếng, người phía sau đang xấu hổ sẽ nhảy xuống xe chạy trốn mất, nên đành cố nhịn.
Anh quay đầu nhìn, thấy biểu cảm của Thịnh Ngộ đã sụp đổ, cậu trừng mắt nhìn anh, sống động như đang viết ra câu ‘Cậu nhất định phải hỏi cho bằng được à! Hài lòng chưa?! Cái đồ vô tình!’
Lộ Dữ Chu thu lại ánh mắt, nụ cười nghẹn trong cổ họng khiến từng chữ thốt ra đều mang theo ý trêu chọc.
“…Cậu sao lại yếu ớt thế hả?”
Yếu ớt?!
Thịnh Ngộ biện minh cho bản thân: “Tôi có ghét bỏ cái ghế này đâu, vốn dĩ đã đau sẵn rồi. Mông tôi mềm, mà ghế thì bằng sắt, ngày mai cậu thử cho Hạ Dương ngồi một chuyến xem, coi cậu ấy có thấy đau không…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Lộ Dữ Chu đã đạp chân chống xuống, cả chiếc xe nghiêng hẳn sang một bên,Thịnh Ngộ ngồi không vững trượt khỏi yên xe.
Lộ Dữ Chu không nói gì thêm, nhanh chóng tháo cặp sách xuống, mở khóa tìm đồ.
Lát sau, anh lôi ra cái áo khoác đồng phục của mình, xếp lại gọn gàng thành một khối vuông nhỏ.
Trong ánh mắt mờ mịt của Thịnh Ngộ, anh trải áo khoác lên yên inox phía sau, dùng tay ấn thử độ mềm rồi đứng thẳng dậy, có chút bất đắc dĩ nói:
“Lót tạm vậy đi, chịu khó chút nhé, tiểu thiếu gia.”
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 42: Dày vò.
10.0/10 từ 50 lượt.