Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 43: Chen chúc.

143@-

Lộ Dữ Chu đã nói vậy rồi, Thịnh Ngộ cũng ngại nói thêm. Mặc dù cậu cảm thấy lót thêm áo cũng chẳng có tác dụng gì.


Trên đường về, Thịnh Ngộ lặng lẽ nghĩ lại một chút, chợt nhận ra tật xấu kén cá chọn canh của mình hình như lại tái phát.


Dọn về hẻm Hỉ Thước, chất lượng sinh hoạt dĩ nhiên là phải giảm xuống. Trước giờ cậu vẫn thích nghi không tệ, có điều gần đây sống hơi sung sướng quá, chuyện gì cũng có người chiều theo, khiến cậu bắt đầu muốn gây chuyện một chút cho vui. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng chẳng rõ cái cảm giác này bắt nguồn từ đâu.


Thịnh Ngộ âm thầm quyết tâm phải tiết chế lại, cậu không muốn cả đời bị dán cái nhãn ‘yếu ớt’.


Xe đạp địa hình xóc nảy không ngừng, Thịnh thiếu gia suốt đường chỉ biết ngửa mặt lên trời, không nói một lời.


Khi vào đến con hẻm quen thuộc, bánh xe xóc lên mấy chỗ ổ gà, lắc lư dừng lại trước cánh cổng lớn rỉ sét màu xanh.


Lộ Dữ Chu tay bóp phanh, một chân dài chống đất ổn định xe, quay đầu hỏi:


“Có mang chìa khóa không? Tôi đi xử lý chút việc, khoảng nửa tiếng nữa về.”


Thịnh Ngộ nhanh nhẹn bước xuống xe, cũng không hỏi nhiều:


“Được, vậy tôi chờ cậu về ăn cơm chung.”


Đợi bóng dáng Lộ Dữ Chu và chiếc xe khuất dần nơi cuối ngõ, cậu mới thở phào một hơi, vừa tìm chìa khóa cổng, vừa nhanh tay xoa xoa hai bên mông đang tê dại cứng đờ.


Không xoa thì thôi, vừa xoa xong cậu đã tự thấy mình đáng kinh, còn phát ra một tiếng "tch", chán ghét bản thân đến độ gõ vào tay mình mấy cái, mu bàn tay đỏ ửng lên.


Lúc ngồi thì đau, nhưng xuống xe thì không tới nỗi nào, không ảnh hưởng đến việc đi lại, nằm ngồi. Thịnh Ngộ cũng chẳng yếu ớt tới mức phải vén quần lên kiểm tra. Có bầm thì vài ba hôm nó tự tan.


Cậu thay đồng phục rồi ra cửa lấy cơm bà chủ đưa đến, cơm được bọc hai lớp giấy bạc để giữ ấm.


Thật ra trong mùa hè, đồ ăn có thể giữ ấm vài giờ, nhưng cậu không chắc khi nào Lộ Dữ Chu mới về, nên vẫn cẩn thận bọc lại cho chắc.


Sau khi cất cẩn thận cơm hộp, Thịnh Ngộ bưng ly tào phớ lên lầu làm bài tập.


Hôm nay bà chủ đưa hai phần cơm hộp, tào phớ cũng gấp đôi, chắc do chưa xem kỹ tin nhắn trên WeChat, tưởng cả hai phần đều là đặt gấp đôi.


Ban ngày hơi nóng chưa tan, trong phòng ngột ngạt đến mức khiến người ta hoảng hốt. Thịnh Ngộ mở toang cửa sổ, đặt chiếc đèn hình gấu trúc xấu không nỡ nhìn kia lên bệ cửa sổ.


Cậu vừa ăn tào phớ vừa làm bài tập, viết đến khi mỏi cả đôi mắt, cậu ngước nhìn ra ngoài thư giãn thì tình cờ đụng trúng hai con mắt bé tí của gấu trúc xấu xí đang trừng mình.


Thịnh Ngộ xoay bút, không nhịn được cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Lộ Dữ Chu.


Thịnh Ngộ:


Cậu đi nhầm đường rồi, con này đáng ra nên dùng để trừ tà. Đặt lên cửa sổ một cái, bảo đảm quỷ cũng phải tránh xa ba thước.


Không biết Lộ Dữ Chu đang làm gì, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.


Lộ Dữ Chu:


Có là được rồi, đừng kén chọn.


Thịnh Ngộ:


Ai kén chọn? Tôi đang khen cậu khéo tay tinh tế mà.



Lộ Dữ Chu:


Ngại xấu à? Vậy tự sửa một chút.


Thịnh Ngộ:


Không muốn động tay.


Lộ Dữ Chu:


…… Cậu chẳng làm gì, chỉ biết nói thôi.


Đọc đến đây, Thịnh Ngộ nằm oặt xuống ghế cười không ngừng.


Cậu vốn không cảm thấy mình đang vô lý, nhưng khi kéo lại đoạn trò chuyện cũ, phát hiện toàn bộ đều là cậu chủ động nhắn trước.


Thịnh Ngộ:


Vậy tôi không nói nữa.


Thịnh Ngộ:


Ngoan ngoãn im lặng.jpg


Vừa im lặng chưa được mấy phút, ly tào phớ đã sạch đáy.


Thịnh Ngộ ngả người lên ghế lắc qua lắc lại mấy cái, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà cầm điện thoại lên.


Thịnh Ngộ:


Lộ Dữ Chu ^^


Lộ Dữ Chu?


Lộ Dữ Chu ~


Lộ Dữ Chu:


…… Cậu cho nổ tung nhà rồi à?


Bình thường chỉ khi Thịnh Ngộ gặp rắc rối mới gửi tin nhắn kèm cảm xúc kiểu này, nên không lạ gì nếu Lộ Dữ Chu nghĩ đến điều xấu.


Thịnh Ngộ:


Không có, chỉ là muốn hỏi cậu một chút. Hôm nay bà chủ đưa nhầm hai phần tào phớ, tôi có thể ăn phần của cậu không?


Giữa người với người, điều quý giá nhất là sự tin tưởng. Đừng cứ nghi ngờ tôi, ảnh hưởng tình cảm đôi ta.


Lộ Dữ Chu:


Ăn đi.


Tôi cũng không định can thiệp thói quen ăn uống của cậu, nhưng vẫn phải nhắc một câu, tào phớ lạnh đấy, ăn nhiều coi chừng đau bụng.


Thịnh Ngộ gửi lại một biểu tượng cảm xúc mặt bĩu môi,  ném điện thoại lên bàn rồi đi xuống lầu.



Tim Thịnh Ngộ giật thót, nghĩ bụng, không lẽ nào Lộ Dữ Chu về nhanh vậy?


Tào phớ còn chưa kịp ăn miếng nào đâu.


Cậu ôm ly tào phớ ra mở cửa, tay còn đang mở nắp cúi đầu húp một ngụm, nhai nhai mấy cái rồi ngẩng lên, có chút chột dạ nói:


“Dù cậu đã về nhưng tôi lỡ ăn một miếng tào phớ rồi, trừ khi cậu không chê……”


Câu nói còn chưa dứt, Thịnh Ngộ khựng người lại, mắt mở to, đờ đẫn nhai thêm vài cái rồi nuốt chửng:


“…… Ba?”


Người đứng ngoài cửa là Thịnh Khải Cơ.


-


Chủ tịch Thịnh là dùng chân đi đến.


Hẻm Hỉ Thước đối xử công bằng, bất kể anh ngồi siêu xe gì, đến đầu ngõ vẫn phải xuống xe đi bộ.


Dường như vừa rời khỏi một bữa tiệc thương mại nào đó, Thịnh Khải Cơ vẫn mặc nguyên bộ vest, áo khoác khoác lên khuỷu tay, tay áo sơ mi xắn lên, chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay lấp lánh chói mắt.


Ông quét mắt đánh giá Thịnh Ngộ từ đầu đến chân, rồi liếc vào bên trong phòng một cái, như thể không vừa ý lắm. Vẫn là dáng vẻ cau mày quen thuộc, nhưng khi định mở miệng lại chợt nhớ ra điều gì đó, những lời sắp nói lại nuốt vào, chỉnh lại gọng kính, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:


“…… Tan học rồi? Dữ Chu đâu, ba có chuyện muốn nói với hai đứa.”


Chủ tịch Thịnh không bao giờ đến nhà ai trừ khi có việc quan trọng. Những việc có thể nói qua điện thoại thì ông sẽ không đến tận nơi. Lần này đích thân đến cửa, cho thấy việc ông sắp nói thực sự rất quan trọng, cần phải gặp mặt nói chuyện trực tiếp.


“Cậu ấy có việc, lát nữa sẽ về ngay.” Thịnh Ngộ vội vàng lau miệng, nói: “Ba vào trước đi ạ.”


Uống nốt vài ngụm tào phớ còn lại, Thịnh Ngộ vào bếp rửa tay, sau đó ba bước thành hai bước lao thẳng lên lầu, chụp lấy điện thoại gọi cho Lộ Dữ Chu.


Vừa nãy khi cậu húp tào phớ hăng say, chủ tịch Thịnh cứ định nói lại thôi, rõ ràng có chuyện muốn nói nhưng lại kìm nén. Nếu là thường ngày, chắc chắn Thịnh Ngộ đã bị mắng cho một trận, nhưng hôm nay Thịnh Khải Cơ lại không nói gì.


Gọi điện cho Lộ Dữ Chu xong, Thịnh Ngộ nhanh chóng xuống lầu. Trước mặt Thịnh Khải Cơ, cậu lật tung tủ phòng khách như muốn kiếm thứ gì, nhưng tìm khắp cũng không thấy một lá trà nào.


“Không cần gấp.” Thịnh Khải Cơ đứng phía sau, giọng thản nhiên. 


“Ta cũng đâu phải đến kiểm tra. Con lên lầu làm bài đi, chờ Dữ Chu về, ta sẽ gọi.”


Thế có được không?


Thịnh Ngộ chưa bao giờ để người lớn ngồi một mình dưới nhà, cậu cầm hai chai nước khoáng lạnh mang ra, nói qua loa: 


“Bài con làm xong rồi, cũng không có gì bận, để con ngồi với ba một lúc.”


Nhưng nước lạnh hiển nhiên không hợp với lý tưởng sức khỏe của chủ tịch Thịnh, chai nước đặt xuống bàn trà, không ai đụng đến.


Hai cha con cứ thế nhìn nhau, cha nhìn con, con nhìn cha.


Năm phút sau, tiếng xe đạp vang lên ngoài cửa, Lộ Dữ Chu đã về.


Lần này gặp mặt không giống mấy lần trước, không phải trên xe, cũng không phải trong tiệc tùng, mà là… ừm, trong một phòng khách nóng bức, không có máy lạnh.


Chiếc quạt điện thì chẳng có tác dụng gì, trán của Thịnh Khải Cơ rất nhanh đã lấm tấm mồ hôi. Ông xắn tay áo lên, trước tiên hỏi về tình hình hôm bị paparazzi chụp ảnh, sau đó hỏi tiếp xem chuyện có ảnh hưởng gì tới cuộc sống ở trường không.



Nghe nói mọi thứ vẫn ổn, Thịnh Khải Cơ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.


"Dữ Chu gần đây thường xuyên ra vào biệt thự Thịnh gia, có người phát hiện là điều dễ hiểu. Thân phận của con không công khai, truyền thông lại thích đào bới những thông tin che giấu này. Đương nhiên, con yên tâm, tập đoàn đã xử lý ổn thỏa. Vấn đề này là do Thịnh gia quá mức được công chúng chú ý. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ kỹ rồi, con nói đúng. Mười bảy năm đầu không có Thịnh gia, con vẫn sống rất tốt."


Nói tới đây, Thịnh Khải Cơ dừng lại một chút, ngồi thẳng lưng, ánh mắt sau gọng kính viền vàng trầm tĩnh đầy lý trí.


“Ta bị lối suy nghĩ cũ bó buộc, nên không nghĩ rằng… không chuyển về Thịnh gia, có lẽ lại là lựa chọn tốt hơn. Vừa tránh được sự chú ý tiêu cực, vừa có thể sống thoải mái theo cách của riêng mình.”


“Ta đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ chỉ có các con mới thật sự biết mình thấy thoải mái nhất trong trạng thái nào. Thế nên về sau, chuyện con có về Thịnh gia hay không, có chuyển đến trường quốc tế hay không, có đổi họ hay không… Ta đều tôn trọng quyết định của con.”


“Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, con cần phải hiểu những nguyên lý vận hành cơ bản của công ty. Học song song ngành kinh doanh, hoặc đến thời điểm thích hợp thì đi thực tập ở các chi nhánh… Đều tùy con chọn.”


Thịnh Khải Cơ là sản phẩm điển hình của nền giáo dục ưu tú.


Ông luôn thích xử lý vấn đề theo cách hiệu quả nhất, vì thế đôi khi thiếu mất vài phần cảm tình và sự mềm mỏng. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông không có tình cảm.


Thật ra, những quyết định mà ông đưa ra lần này cũng là sau khi suy nghĩ rất lâu. Mãi đến khi sự việc paparazzi chụp ảnh xảy ra, giống như một nhát dao rạch toạc bóng tối, ép mọi thứ ra ánh sáng, ký ức của ông lập tức quay trở về năm Thịnh Ngộ bị bắt cóc.


Ông không muốn chuyện này xảy ra lần nữa.


Chủ tịch Thịnh nói rất nhiều, nhưng khác với Lưu Dung, ông nói chậm rãi, cho mọi người đủ thời gian suy nghĩ. Nghe xong, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.


Thảo nào hôm nay ông ấy không mắng cậu ăn mấy thứ đồ ăn rác rưởi.


Thịnh Ngộ thầm nghĩ.


“Ừm… biết rồi.” Lộ Dữ Chu đáp, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nghiêng đầu đi chỗ khác.


Anh luôn ăn mềm không ăn cứng, quen đối đầu gay gắt với chủ tịch Thịnh, đột nhiên được đối xử hòa nhã thế này, nhất thời anh lại cảm thấy khó tiếp nhận.


Bầu không khí dần trở nên dịu đi. Thịnh Khải Cơ hỏi thêm vài câu chuyện thường ngày, Lộ Dữ Chu đều trả lời đàng hoàng, không còn kiểu đối chọi gay gắt nữa.


Ngồi chưa được bao lâu, Thịnh Khải Cơ đứng dậy, nói:


“Ta còn có việc, bữa tối hai đứa cứ tự ăn. Nếu không đủ tiền thì gọi điện cho ba, nhớ về thăm bà nội thường xuyên.”


Hôm nay chủ đề chính là xoay quanh Lộ Dữ Chu, Thịnh Ngộ cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, nên suốt buổi gần như không mở miệng.


Đến khi tiễn Thịnh Khải Cơ ra cửa, ông như còn điều gì muốn nói, bèn dừng bước.


“Con muốn quay lại trường quốc tế không?” Thịnh Khải Cơ hỏi.


Đầu óc Thịnh Ngộ suýt nữa nổ tung: “Lại chuyển trường?!”


Thấy cậu phản ứng dữ dội như vậy, Thịnh Khải Cơ ngược lại nở nụ cười nhàn nhạt:


“Chỉ là hỏi vậy thôi. Lúc quyết định chuyển trường có phần gấp gáp, chúng ta cũng chưa hỏi ý con. Không biết con có chịu được áp lực học hành ở đây không… Nếu chưa quen, bây giờ quay lại vẫn còn kịp.”


Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút, cười khô khan:


“Không cần đâu… Bạn bè bên này đều tốt với con…”


Thịnh Khải Cơ khẽ gật đầu, nói:


 “Tiểu Ngộ, những lời vừa rồi ta nói với Dữ Chu, cũng muốn nói với con. Cuộc đời con… Con có thể tự do quyết định.”



-


Đêm đó trời đổ mưa.


Thời tiết thế này, trời mưa nhiệt độ sẽ giảm mạnh. Nửa đêm Thịnh Ngộ bị lạnh tỉnh, co chân rút vào trong chăn, nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ bên ngoài.


Căn nhà này cách âm không tốt, nếu bên ngoài có người đi lại thì bên trong nghe rất rõ. Thịnh Ngộ lắng nghe một lúc, không nghe rõ lắm, như thể người đó cố tình đi nhẹ để không làm phiền ai.


Một lát sau, cửa phòng cậu bị ai đó rất nhẹ nhàng đẩy ra…


Thịnh Ngộ hơi nheo mắt rồi mở ra, còn chưa nhìn rõ mặt người trước mặt đã buồn bực lầm bầm một câu:


“Lộ Dữ Chu…?”


Người kia không bật đèn, bóng dáng hơi mơ hồ, nhưng giọng nói lại rất dễ nhận ra. Anh thấp giọng hỏi: “Đánh thức cậu à?”


Đúng là giọng của Lộ Dữ Chu.


Thịnh Ngộ yên tâm trở mình, lẩm bẩm như nói mớ:


“Vào phòng tôi làm gì vậy…”


“Trời mưa to quá, gió tạt nước vào cửa sổ làm ướt cả nệm giường tôi.” Lộ Dữ Chu cầm tay nắm cửa, nghiêng đầu liếc ra phía cửa sổ.


“Tôi qua xem thử cậu có đóng cửa sổ không.”


Thịnh Ngộ cũng không nhớ nổi lúc tối mình có đóng cửa sổ chưa.


Nhưng Lộ Dữ Chu cũng không nói thêm gì, chắc là thấy đã đóng nên quay về.


Cánh cửa phòng khép lại.


Ngoài trời mưa vẫn rơi ào ạt, còn trong phòng thì yên ắng, ánh đèn vàng nhạt chiếu trên trần nhà, mơ hồ mà ấm áp.


Thịnh Ngộ ngủ được một lúc, bất chợt có một suy nghĩ lướt qua.


Cậu mệt mỏi mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.


Đệm giường của Lộ Dữ Chu bị ướt, vậy… anh ngủ ở đâu?


Nằm im trên giường thêm hai phút, Thịnh Ngộ lăn một vòng ngồi bật dậy, mở cửa phòng cái xoạt, vừa đúng lúc bắt gặp Lộ Dữ Chu đang ôm gối từ phòng ngủ bước ra.


Thịnh Ngộ nửa tỉnh nửa mê, khả năng phản ứng vẫn còn chậm, nhìn Lộ Dữ Chu trong bộ dạng thế kia một lượt, cau mày hỏi:


“Cậu định đi đâu vậy?”


Lộ Dữ Chu nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, nói:


“Ra sofa nằm tạm một đêm, cậu ngủ tiếp đi.”


Sofa?


Ngủ cả đêm trên đó khác gì tự hành hạ mình,


“Cậu ngủ với tôi đi.” Thịnh Ngộ dụi mắt, vừa ngáp vừa nói, giọng ngái ngủ mang theo chút mũi nghèn nghẹt:


“Giường hơi nhỏ, cậu không chê thì có thể chen chúc với tôi một đêm.”


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 43: Chen chúc.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...