Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 44: Xoa bụng

140@-

Thịnh Ngộ rất hiếm khi ngủ chung giường với người khác.


Ngay cả khoảng thời gian mất ngủ triền miên sau khi bị bắt cóc, cậu cũng chỉ ôm gối đi lòng vòng khắp nhà, mệt thì chui vào một phòng trống nào đó để ngủ. Cậu chưa từng nghĩ sẽ ngủ chung giường với bất kỳ ai.


Người bên cạnh vừa nằm xuống đã mang theo làn hơi mát lạnh của đêm mưa, trong không gian chật hẹp không cẩn thận đè lên cánh tay bên ngoài chăn của cậu.


Thịnh Ngộ không mở mắt, chỉ lật người giả vờ buồn ngủ, rút tay vào trong chăn quay mặt vào tường.


Lúc nãy gọi Lộ Dữ Chu quay lại, cậu vẫn còn đang mơ màng, tròn mắt ra như đang nói mớ. Nhưng khi nằm lại lên giường, nghe thấy âm thanh Lộ Dữ Chu ôm gối đi vào, từng tiếng bước chân, từng động tác đều gần ngay bên tai, mùi sữa tắm quen thuộc hòa quyện với hormone nam tính đặc trưng ùa tới —— bỗng nhiên khiến Thịnh Ngộ có cảm giác như mình bị chiếm đoạt.


Chiếc giường sắt cũ kỹ được dọn từ gác mái xuống, hễ trở mình là lại vang lên kẽo kẹt, chiều ngang ước chừng một mét rưỡi.


Thịnh Ngộ chưa từng đo chính xác, vì cậu cũng không nghĩ sẽ có ngày chiếc giường cũ kỹ này lại cần chứa đến hai người.


Quạt cũ chạy hết công suất, phát ra âm thanh rè rè đều đều. Thịnh Ngộ quay mặt vào tường hồi lâu mà vẫn không ngủ nổi.


Cậu thành thật được vài phút, sau đó lại cảm thấy nằm không thoải mái, thế là trở mình một cái.


“Ngủ không được à?” Lộ Dữ Chu thấp giọng hỏi.


Thịnh Ngộ đành phải mở mắt ra.


Đèn gấu trúc ngộ nghĩnh trên đầu giường vẫn phát sáng như cũ, ánh sáng vàng dịu nhẹ, đủ để thấy rõ mọi thứ trong tầm mắt.


Lộ Dữ Chu không nằm hẳn xuống mà chỉ nửa ngồi dựa vào đầu giường nghịch điện thoại. Anh nghiêng mặt lại khi hỏi, sống mũi cao tạo ra một bóng đổ rõ nét, đôi mi rũ xuống che mất đôi mắt đen sâu thẳm phía dưới.


Có thể là do ánh đèn tạo ảo giác, nhưng Thịnh Ngộ cảm thấy ánh mắt của Lộ Dữ Chu lúc này dịu dàng hơn ban ngày rất nhiều.


“Ừm, tỉnh rồi, không ngủ được.”


Thịnh Ngộ thay đổi tư thế nằm nghiêng cho thoải mái, gối đầu lên cánh tay, tầm mắt ngước lên, lười biếng trôi về phía điện thoại của Lộ Dữ Chu.


“Cậu đang xem gì vậy?”


Hàng mi Lộ Dữ Chu rũ xuống càng thấp, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt bị đè ép của cậu mấy giây, giọng bình tĩnh đáp:


“Dự báo thời tiết, xem mai có mưa không. Nếu mưa chúng ta phải dậy sớm đi xe buýt.”


“Vậy có mưa không?” Thịnh Ngộ hỏi.


“Không mưa.” Lộ Dữ Chu đáp.


“Ồ.” Thịnh Ngộ lặng lẽ thở dài, có chút thất vọng.


Cậu còn đang nhớ mong được đi xe buýt vì có thể ngủ trên ghế ngồi thoải mái.


Cả hai không ai nói gì thêm, trong phòng lặng im vài phút, ngón tay Lộ Dữ Chu vẫn lướt đều đều trên màn hình.


Cuối cùng, Thịnh Ngộ không nhịn được hỏi:


“Cậu không ngủ à?”


Lộ Dữ Chu: “Cậu cũng không ngủ.”



Thịnh Ngộ hiểu ngay, người này giống mình, nửa đêm tỉnh giấc rồi là không ngủ lại được.


Vậy thì trò chuyện chút đi.


Cậu trở mình nhìn lên trần nhà, cảm thấy hơi nóng, đá phăng chăn ra, một chân nghịch ngợm vươn ra ngoài, thử đổi vài tư thế, cuối cùng gác lên đầu gối của Lộ Dữ Chu.


Người kia liếc một cái, chẳng nói gì dời mắt đi.


“Cậu có thể nói cho tôi biết vì sao lại chọn học kiến trúc không?” Thịnh Ngộ hỏi.


Lộ Dữ Chu đang lướt tin tức, dưới ánh sáng màn hình lạnh chiếu lên nửa gương mặt, anh hờ hững đáp: 


“Thấy hứng thú.”


“Thấy hứng thú là phải học chuyên sâu à?” Thịnh Ngộ hỏi tiếp.


Lộ Dữ Chu: “Tùy bản thân cậu.”


Thịnh Ngộ suy nghĩ một lát: “Tôi khá thích ăn, hay là sau này đi làm đầu bếp?”


Lộ Dữ Chu: “……”


Không đợi bị hỏi, Thịnh Ngộ đã bật cười khúc khích, cười hơi lớn, làm chiếc giường sắt dưới thân cũng rung theo.


“…… Đùa thôi.”


Cậu cười một lúc mới ngừng lại, tiếp tục nhìn lên trần nhà. Cậu nói chậm rãi, giọng điệu có phần nghiêm túc: 


"Tôi chưa từng nghĩ đến tương lai. phần lớn đều là nghe theo trong nhà, họ bảo làm gì thì tôi làm cái đó. Dù sao họ cũng không hại tôi. Lâu dần…… hình như rất ít khi tự mình quyết định điều gì.”


Nghĩ kỹ lại, quyết định duy nhất do bản thân làm ra chính là —— dọn ra khỏi nhà họ Thịnh.


Mười bảy năm qua vẫn sống như thế, giờ đột nhiên Thịnh Khải Cơ lại hỏi ý kiến cậu, Thịnh Ngộ căn bản không biết phải trả lời thế nào. Nhìn ra phía trước chỉ thấy mù mịt, không rõ đường nào để đi.


“…… Vậy từ từ chọn.” Lời còn chưa dứt, Lộ Dữ Chu như hiểu rõ suy nghĩ của cậu, nói rõ:


“Nếu làm bài mà không biết đáp án thì cứ để đó, biết đâu một ngày nào đó ở chỗ khác lại tìm ra được.”


Thịnh Ngộ thấy hợp lý, nhưng vẫn bị cách so sánh đó chọc cười:


“Vậy nếu tôi vẫn không hoàn thành để nộp bài, thì chẳng phải tôi sẽ bị 0 điểm sao?”


Lộ Dữ Chu: “Ai quy định cậu phải nộp bài khi nào? Ai chấm điểm cho cậu?”


“……” Thịnh Ngộ mím môi, bật cười:


“Cũng đúng, trước đó cậu từng nói trong buổi phỏng vấn, cuộc đời này chỉ có bản thân mình mới có thể chấm điểm. Lúc ấy tôi không để tâm.”


Lộ Dữ Chu cúi đầu nhìn cậu, thấy nét mặt cậu có vẻ thả lỏng hơn lúc trước, bèn dời mắt đi, nói:


“Nghĩ thông rồi thì ngủ đi.”


“Tôi không ngủ được.”


Tán gẫu vài câu xong, Thịnh Ngộ lại càng tỉnh táo. Cậu cố gắng ngồi dậy.



“Ngủ không được, cậu đang xem gì thế? Cho tôi xem với.”


Thấy cậu bị đầu giường sắt cứng cộm đến nhe răng trợn mắt, Lộ Dữ Chu rút chiếc gối lót sau lưng mình đưa qua:


“Tin tức thôi, không có hay đâu. Nếu không ngủ được thì xem phim nhé?”


Thịnh Ngộ dùng hai cái gối kê đầu, cuối cùng mới tìm được tư thế ngồi dễ chịu, gật đầu nói:


“Dùng điện thoại của cậu xem luôn đi.”


Gu xem phim của hai người họ cũng chẳng khác nhau là mấy, nói đúng hơn chỉ gói gọn trong hai chữ —- tuỳ tiện.


Lộ Dữ Chu mở ứng dụng xem phim, lần lượt lướt qua những bộ sắp chiếu, đọc nhanh phần giới thiệu rồi chọn đại một phim mà cả hai đều chưa xem qua.


Đó là một bộ phim hành động Mỹ, kỹ xảo hoành tráng, hiệu ứng 3D nổi bật, nên doanh thu phòng vé cũng rất cao. Nhưng xem trên điện thoại thì đúng là tẻ nhạt vô vị.


Phim đã bật chế độ tua nhanh x2, mà Thịnh Ngộ thỉnh thoảng còn đưa tay kéo thanh tiến độ để lướt qua những đoạn chán.


Lúc này Bắc Kinh là 3 giờ 24 phút sáng, cả thành phố chìm trong giấc ngủ. Trong căn nhà cũ ở khu phố nhỏ, vẫn còn hai cậu thiếu niên dựa sát vào nhau, cố xem cho hết một bộ phim không mấy hấp dẫn chỉ để giết thời gian.


Xem đến nửa chừng, Thịnh Ngộ bắt đầu đau bụng.


Cậu đã ăn hai ly tào phớ nên không có đói, chỉ gắp đại vài miếng cơm lấy lệ. Bây giờ thì hậu quả bắt đầu xuất hiện.


Lộ Dữ Chu liếc nhìn, buông một câu:


“Tôi chẳng phải nhắc cậu rồi à?”


Thịnh Ngộ trượt khỏi gối, nằm ngửa ra giường, mắt trợn trắng nhìn trần nhà, tuệt vọng nói:


“Help… gọi xe cấp cứu giúp tôi…”


So với xe cấp cứu, Lộ Dữ Chu rõ ràng tìm thấy thuốc nhanh hơn.


Anh lục trong ngăn tủ lấy ra thuốc đau bụng, rót thêm nửa cốc nước ấm rồi đưa qua. 


Hai viên thuốc đau bụng trôi xuống theo nước ấm, Thịnh Ngộ chép miệng, kinh ngạc thốt lên:


“Thần y à, tôi sống lại rồi.”


Có lẽ do ăn nhiều thực phẩm làm từ đậu nành lại là đồ lạnh, dạ dày cậu phản ứng kém, dù vậy chưa đến mức nghiêm trọng.


Sau khi uống thuốc, Thịnh Ngộ thấy hơi mệt nhưng vẫn chưa buồn ngủ.


Màn hình điện thoại nhỏ, muốn nhìn rõ phải đến gần hơn, cậu tựa sát vào vai Lộ Dữ Chu.


Bên ngoài trời vẫn mưa, cửa sổ phòng ngủ đều đóng kín khiến không khí oi bức nóng nực. Thịnh Ngộ không ngồi ngay ngắn nổi, đầu nghiêng hẳn sang vai đối phương.


Lộ Dữ Chu hít thở đều, thỉnh thoảng hơi thở phả nhẹ lên mặt cậu, lúc gần lúc xa.


Hai lớp vải mỏng không đủ để cản sức nóng toả ra từ cơ thể. Cả hai đều là thiếu niên tràn đầy năng lượng, dựa sát vào nhau chẳng khác nào hai bếp lò nằm kề nhau.


Thịnh Ngộ chăm chú nhìn màn hình, mắt cũng không dời, hỏi:


“Lộ Dữ Chu, sao cậu nóng thế?”



Lộ Dữ Chu: “... Biết nóng mà còn dựa vào tôi?”


Thịnh Ngộ: “Không sao, tôi không chê mà.”


Lộ Dữ Chu: “… Vậy cảm ơn cậu nhiều.”


Thịnh Ngộ nhìn thấy vẻ bất lực của đối phương thì cảm thấy rất có thành tựu, không kiềm được mà cong khóe mắt bật cười, lồng ngực cậu khẽ rung động làm Lộ Dữ Chu cũng bị ảnh hưởng.


Bộ phim dần đi đến hồi kết, cơn buồn ngủ cũng đang kéo tới. Thịnh Ngộ cố gắng mở mắt,  muốn xem cho xong đoạn cuối.


Trải qua biết bao khó khăn, nam nữ chính cuối cùng cũng đến được với nhau. Hai người ôm nhau, môi kề môi, tay chân dây dưa, hơi thở quấn quýt…


?


Thịnh Ngộ nghi ngờ mắt mình có vấn đề.


Nhưng âm thanh r*n r* rõ ràng phát ra từ loa đã nói với cậu chuyện này tuyệt đối không phải là mơ.



Phòng ngủ yên tĩnh, hiệu ứng âm thanh của phim bao quanh tai hai người 360 độ, không có góc chết nào, thậm chí còn kèm theo chút tiếng vang.


Thịnh Ngộ cứng đờ, hoàn toàn không hiểu tại sao kết thúc của bộ phim lại phải bắt đầu bằng một cảnh quan hệ như vậy.


Hơn nữa…


Quay cận cảnh đến mức này làm gì?


Cần thiết phải tr*n tr** vậy không?


Lộ Dữ Chu cũng có cùng một kiểu phản ứng tương tự. Thịnh Ngộ có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể cậu đang dựa vào bỗng chốc cứng lại. Chỉ một lát sau, hơi thở ấm nóng phả bên tai đột nhiên rút đi. Có vẻ như Lộ Dữ Chu đã quay đầu tránh sang hướng khác.


“Khụ...” Giọng anh có chút khàn khàn, xương vai cũng bất giác căng lên, như thể bị sự gần gũi thân mật với Thịnh Ngộ làm cho bối rối. 


“Tôi tua qua đoạn này.”


Thịnh Ngộ nhìn chằm chằm màn hình: “Ừm.”


Xem 'phim hành động' với người cùng giới... Cậu chỉ nghe người khác kể về chuyện này. Nghe nói nhóm học sinh nội trú thường xuyên làm vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm.


Ai bày ra trò này vậy?


Xấu hổ kinh khủng.


Cái cảm giác xấu hổ đó vẫn dai dẳng bám theo đến tận nửa tiếng sau.


Cậu lần nữa trở mình, giường sắt cũ kêu lên ken két, âm thanh bên tai khiến cậu nghe cũng phải nhức đầu.


Người bên cạnh khẽ hỏi:


“Ngủ không được à?”


Thịnh Ngộ như cái bánh rán bị lật qua lật lại bỗng cứng đờ. Không ngờ Lộ Dữ Chu vẫn còn thức, lập tức không dám cử động nữa. Cậu cẩn thận hỏi:


“...Tôi làm phiền cậu à?”



“Không.” Lộ Dữ Chu đáp.


“Lạ giường nên không ngủ được. Cậu thì sao?”


Lỗ tai Thịnh Ngộ hơi nóng lên. Cậu khó mà nói thật rằng, vì xem cảnh nóng với cậu nên tôi thấy không được tự nhiên.


Chỉ có thể lúng túng nói dối: “Dạ dày hơi khó chịu... Tôi nằm chút là ổn. Cậu cứ ngủ đi.”


Lộ Dữ Chu:


“Cậu biết tự xoa bụng không?”


“Hả?” Thịnh Ngộ ngơ ra.


Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ, chăn mỏng bỗng bị vén lên một góc. Một bàn tay thăm dò luồn vào, chạm nhẹ cổ tay cậu như thể đang gõ cửa, đợi chủ nhân cho phép mới bước vào.


“Xoa bụng sẽ đỡ hơn. Nếu cậu không biết, thì để tôi giúp.”


Cả đêm Thịnh Ngộ cứ như đang trôi trong một giấc mộng mơ hồ.


Từ lúc gọi Lộ Dữ Chu ngoài cửa, cậu đã nửa mê nửa tỉnh. Sau đó là xem phim trong trạng thái mơ mơ màng màng, rồi lại bị bầu không khí kỳ lạ ấy kéo vào, tiếp đến là... bàn tay của Lộ Dữ Chu đặt lên bụng cậu.


Dường như Lộ Dữ Chu hoàn toàn không để tâm đến chuyện vừa rồi, động tác cũng chẳng chút ngượng ngập, lực tay xoa vừa phải, đều đặn mà ổn định.


Chính sự điềm nhiên ấy khiến Thịnh Ngộ dần thấy thoải mái hơn, căng thẳng ban đầu như tan biến.


Từ vị trí quanh rốn bắt đầu xoa tròn, Lộ Dữ Chu lặng lẽ di chuyển lòng bàn tay xuống vùng bụng dưới. Mỗi lần chạm đến lưng quần, anh đều dừng lại, không vượt quá giới hạn.


Thịnh Ngộ không hiểu tường tận mấy thao tác đó, nhưng cảm giác thực sự rất dễ chịu. Nhiệt độ cơ thể của Lộ Dữ Chu rất cao, ban nãy Thịnh Ngộ còn cảm thấy nóng, nhưng lúc này bụng không khỏe, hơi ấm từ tay anh giống như một miếng dán nhiệt trời sinh.


Xoa nhẹ vài phút, Thịnh Ngộ như con mèo được v**t v* thoải mái, toàn thân thư giãn đến mức đầu óc bay bỗng. Cậu đột nhiên kéo vạt áo ngủ lên, trực tiếp nhét tay Lộ Dữ Chu vào trong:


“Nếu cậu xoa kiểu này——”


Ngón tay vừa mới dùng sức vừa phải bỗng cứng đờ, sự cứng đờ lan từ ngón tay đến tận cánh tay. Chỉ trong chốc lát, toàn thân Lộ Dữ Chu cứng đờ như một khối sắt.


Ngón tay thô ráp mang theo vết chai nhẹ chạm vào làn da trần nơi eo bụng mỏng và mềm. So với lúc cách lớp vải thì xúc cảm khác biệt hoàn toàn. Thịnh Ngộ ngây người vài giây mới kịp nhận ra mình vừa làm một chuyện ngu ngốc đến mức nào.


Cậu nắm chặt cổ tay Lộ Dữ Chu, giữ lại cũng không ổn, buông ra cũng chẳng được.


Mà eo bụng của Thịnh Ngộ lúc này đang siết chặt vì căng thẳng. Đường nét rõ ràng, cơ bụng nhẹ hiện lên dưới tay, chạm vào mịn màng, mềm mại.


Lộ Dữ Chu cũng rơi vào trạng thái giống hệt, rút tay không được, để yên cũng không ổn.


Cứ như vậy giằng co một hồi trong sự bối rối không lời, cuối cùng vẫn là Lộ Dữ Chu phá vỡ im lặng trước. Giọng anh hơi khàn, như mang theo sạn đá khô ráp:


“Rất dễ, cậu tự xoa đi.”


Thịnh Ngộ “ừ” một tiếng, buông lỏng cổ tay anh.


Lộ Dữ Chu quay người, đưa lưng về phía cậu.


Thịnh Ngộ theo đó trở mình, nhìn chằm chằm vào vách tường.


Hai người nằm quay lưng lại nhau, mỗi người như con tôm bị luộc chín, đỏ bừng từ đầu tới chân.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 44: Xoa bụng
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...