Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 45: Bất thường.

203@-

Chương 44. Bất thường.


Không biết có phải do đầu chịu nhiều áp lực không mà Thịnh Ngộ cả đêm ngủ cứ chập chờn, còn mơ thấy một vài giấc mộng kỳ quái.


Đến khi bị chuông báo thức đánh thức, cậu vẫn mơ màng như vừa mới chợp mắt, hoang mang mở mắt ra, không hiểu tại sao mới nhắm mắt mà trời đã sáng.


“……”


Mùa hè trời sáng rất sớm, ánh sáng ngoài trời xuyên qua lớp rèm kẻ ô chiếu vào, khiến căn phòng ngập tràn ánh sáng.


Thịnh Ngộ trợn mắt nhìn trần nhà hai giây, sau đó lại nhắm mắt, cậu mơ màng đưa tay lần mò đồng hồ báo thức. Nhưng chưa chạm được đồng hồ, tay cậu lại chạm phải một cánh tay mát lạnh.


Cậu nghiêng đầu nhìn, bên cạnh có một bóng người đang nằm nghiêng, hông phủ hờ một góc chăn, tay đặt ngẫu nhiên trước ngực, theo nhịp thở mà khẽ phập phồng.


….. A.


Đêm qua trời mưa, cậu tốt bụng cho Lộ Dữ Chu ngủ cùng.


Người bị chuông đánh thức đầu tiên là Thịnh Ngộ, nhưng người dậy trước là Lộ Dữ Chu.


Trong lúc Thịnh Ngộ còn đang vật lộn để tỉnh táo, Lộ Dữ Chu đã đưa tay ấn tắt đồng hồ báo thức, nghiêng người ngồi dậy, hai chân dẫm lên dép lê trên sàn.


Anh giơ tay lên nhìn cổ tay, dù chiếc đồng hồ cũ đã bị cướp mất từ lâu, thói quen này vẫn không bỏ được. Thấy cổ tay trống trơn, anh ngó lơ cái đồng hồ báo thức đang nằm dưới đất, mắt còn ngái ngủ quay sang hỏi Thịnh Ngộ:


“... Mấy giờ rồi?”


Thịnh Ngộ đưa cổ tay ra trước mặt anh, Lộ Dữ Chu nắm lấy, nheo mắt nhìn một hồi.


Không còn nghi ngờ gì, cả hai đã dậy muộn.


Lộ Dữ Chu là người chỉ cần ngủ ba tiếng vẫn có thể tỉnh táo như thường, nhanh chóng xỏ dép đi xuống lầu. Khi Thịnh Ngộ ra khỏi phòng, anh đã thay quần áo xong, đang ở sân sau phơi chiếc đệm bị mưa tạt ướt tối qua lên cây phơi mới dựng.


Giờ này, chuyến xe buýt mà họ thường ngồi đã rời trạm từ lâu, không còn bóng dáng đâu nữa.


Thịnh Ngộ cũng chẳng có hứng vùng vẫy chạy theo cho kịp, tự nhủ ráng chịu thêm vài ngày nữa, đợi đến kỳ nghỉ hè học được cách đi xe đạp rồi, sẽ bắt Lộ Dữ Chu ngồi phía sau để thử cảm giác ê mông do đường núi xóc nảy thế nào.


Cậu như hồn ma lết ra sân, vừa ngồi xuống đã cảm thấy chỗ ngồi có gì đó lạ lạ, cậu giật mình bật dậy, cúi đầu nhìn kỹ ——


Lộ Dữ Chu ấn chuông xe đạp, lười biếng thúc giục:


“Nhanh lên, trễ rồi đấy.”


Thịnh Ngộ còn đang bối rối, nói:


“Lộ Dữ Chu, ghế sau của cậu biến thành ghế da rồi.”


Lộ Dữ Chu lại ấn chuông lần nữa:


“Ừ, còn có cả tựa lưng nữa đấy, cậu thấy vừa lòng chưa?”


Thịnh Ngộ nhanh chóng xuống xe kiểm tra.


Ghế sau giờ được bọc thêm một lớp đệm da màu đen, dày khoảng 7cm, cố định bằng ốc vít.


Phía sau còn có thêm phần tựa lưng, chất liệu mềm mại mà không bị xẹp xuống.


Cái này được lắp lên từ khi nào thế?


Cậu vẫn đang ngơ ngác, mãi đến khi chiếc xe chạy được vài trăm mét mới kéo góc áo Lộ Dữ Chu, thò đầu ra khỏi đám sương sớm và gió lạnh, hỏi:


“Cậu gắn thêm cái này từ khi nào vậy ——”


Tốc độ xe giảm lại, Lộ Dữ Chu đáp lại bằng giọng biếng nhác:


“Buổi tối hôm cậu kêu tôi làm đèn xấu quá.”


Thịnh Ngộ: “...”


Ghế sau có thêm lớp đệm, độ cao của tay vịn cũng thay đổi trở nên khó nắm hơn. 


Thịnh Ngộ đổi vài tư thế tìm điểm bám đều không bám được, do dự một lúc rồi đưa tay về phía eo của Lộ Dữ Chu.


Chiếc xe đạp đột ngột xóc nảy, đầu xe vẽ ra mấy vòng cong hình chữ S, Lộ Dữ Chu khó khăn giữ thăng bằng.


Tốc độ anh nói nhanh hơn mọi khi, thậm chí có phần hoảng hốt:


“…… Làm gì đấy?”



Thịnh Ngộ suýt nữa bị hất văng, nghi ngờ eo của Lộ Dữ Chu là điểm mẫn cảm, vừa chạm vào đã phản ứng dữ dội.


Cậu vội níu lấy vạt áo Lộ Dữ Chu, lớn tiếng nói: 


“Không sao, tôi sẽ không chạm vào cậu nữa ——”


Lộ Dữ Chu: “……”


May mắn là cuối cùng cả hai cũng bình an đến được trường.


-


Kỳ thi cuối kỳ đang cận kề, học sinh như bị nhấn chìm trong biển đề, ai nấy đều như xác sống bị hút cạn tinh lực, trán dán đầy bùa tri thức, ánh mắt mơ màng, đầu óc không còn chỗ cho tám chuyện, chỉ còn lại công thức và đề thi.


Ngay cả khi Đại Mã Hầu nói gần đây trong trường có người đang yêu sớm, mọi người cũng chỉ nghe như một nghi thức chào cờ, chào cờ xong thì giải tán, Đại Mã Hầu nói gì? Chẳng ai quan tâm.


Chuyện thân thế của Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu, so với chuyện Lưu Dung đổi kiểu tóc còn chẳng được bàn tán nhiều bằng, như cát ngoài bãi biển bị sóng triều cuốn trôi không để lại dấu vết nào.


Cuộc sống trôi qua bình lặng nhưng cũng không nhàm chán.


Thỉnh thoảng Thịnh Ngộ sẽ ghé qua sòng bạc ăn cơm, dì cảm thấy mình nợ cậu. Mỗi lần cậu đến đó, trên bàn cơm liền xuất hiện một mâm thức ăn thịnh soạn, chỉ cần cậu gắp món nào nhiều hơn mấy đũa, dì sẽ gắp chất thành từng đống nhỏ trong chén của cậu.


Một hôm, Thịnh Ngộ để quên đồ ở đó, đến tận mấy tiếng sau mới sực nhớ để quay lại lấy.


Lúc đó sòng bạc vẫn chưa đóng cửa. Sảnh lớn không có khách, đèn cũng mờ mờ, chỉ có mấy phòng chơi cờ tự phục vụ ở tầng một còn sáng đèn.


Thịnh Ngộ vén rèm cao su bước vào, thấy dì đang ngồi dựa lên bàn sau quầy, tay cầm một tập hồ sơ dày đọc như từ điển.


Vừa thấy cậu quay lại, dì bảo chờ chút, nhất quyết phải đưa cho cậu một hũ đậu phộng vừa rang xong mang về.


Thịnh Ngộ rảnh đến phát chán, nhìn thoáng qua đống tài liệu trên quầy.


Chỉ cần một cái liếc, cậu đã nhận ra đó là bút tích của Thịnh Khải Cơ.


Vì vậy, cậu tò mò tiến lại gần lật xem thử… Quả nhiên, là một bản lý lịch cuộc đời cậu do Thịnh Khải Cơ đích thân biên soạn. Câu chữ ngắn gọn súc tích, nội dung chi tiết, gần như bao quát toàn bộ mười bảy năm đã qua, thậm chí còn kèm theo ảnh minh họa cho từng mốc thời gian.


Tuy nhiên, dì đọc rất chậm, cố gắng lắm cũng mới đọc được hơn nửa.


Mấy ngày sau, Thịnh Ngộ đến ăn cơm, vừa bước vào đã nghe bác gái Tiền ở trước cửa quán tám chuyện với người khác, nói rằng gần đây dì đặc biệt chăm chỉ, ngày nào cũng ngồi sau quầy đọc sách, không rõ là sợi dây thần kinh nào bị chập nữa.


Cho nên khi Thịnh Ngộ bước vào, cậu lại nhìn xấp tài liệu trên quầy. So với lần trước cậu xem, mới chỉ lật thêm được mười lăm trang.


Quãng đời trước của cậu, giống như một cuốn sách dày nặng nề.


Dì ngồi nghiêm túc đọc từng trang, chăm chú đọc rất lâu, rất lâu.


-


Khoảng tuần thứ hai sau khi bị đuổi khỏi nhà, cuối cùng dì cũng tỏ lòng thương xót mà tha thứ cho Lộ Dữ Chu.


Biểu hiện rõ nhất chính là việc cho phép anh trở về ăn cơm.


Ngày hôm nay tan học sớm, Thịnh Ngộ cùng Lộ Dữ Chu đến thẳng sòng bạc.


Hạ Dương nghe thấy tiếng xe thì từ tầng hai lao xuống như tên bắn, vừa chạy qua đại sảnh vừa tiện tay vớ lấy ba cây kem đá, nhét cho mỗi người một cây, cậu ta xé bao bì rồi nói:


“Gần đây mẹ tớ đang đến kỳ mãn kinh, nhìn ai cũng thấy chướng mắt, hai người đến vừa hay chiụ chung với tớ.”


Thịnh Ngộ mở vỏ cây kem ra cắn một miếng.


Vị đào mật, hơi ngấy.


Cậu chép miệng, liếc mắt thấy cây kem vị nguyên bản của Lộ Dữ Chu, liền đề nghị:


“Này, cậu thích đào mật không? Tôi đổi với cậu nhé.”


Lộ Dữ Chu lúc đó đang khóa xe, đầu cũng không nâng lên, chỉ vào cây kem phía sau nói:


“Cậu tự lấy đi.”


Chờ khóa xe xong, Lộ Dữ Chu cất chìa khóa đứng dậy, một cây kem đã bị xé vỏ đưa thẳng đến trước mặt anh.


Tập trung nhìn kỹ, kem bị cắn mất một góc.


Lộ Dữ Chu: 


“…… Tôi không cần, cậu ăn đi.”


Thịnh Ngộ tưởng anh không thích phần mình đã cắn, vội giải thích:



“Tôi không muốn ăn.” Lộ Dữ Chu nghe vậy càng thêm không vui, mặt lạnh tanh quay đi, cầm theo cặp sách vào nhà.


Thịnh Ngộ bất đắc dĩ:


“Tôi không thể ăn hết hai cây mà!”


Lộ Dữ Chu đã đi vào trong, chẳng khác gì phía sau có bom nổ chậm đuổi theo, giọng nói cũng mang theo vài phần vội vàng:


“Cho ai cũng được, đưa cho Hạ Dương ấy ——”


Thịnh Ngộ: “……”


 Hạ Dương từ siêu thị nhỏ gần đó quay về, hai tay ôm hai chai nước xoài lớn, vừa vặn thấy cảnh đó, không nhịn được cười hỏi:


“Các cậu đang giận nhau à?”


Thịnh Ngộ vẻ mặt oan uổng:


“Tớ có làm gì cậu ấy đâu.”


Dạo gần đây Lộ Dữ Chu rất bất thường, đột nhiên đến mức khiến Thịnh Ngộ bắt đầu nghi ngờ không biết anh có phải đã bị gì đó k*ch th*ch không.


Người kia trước đấy đã không thích tiếp xúc tay chân, gần đây lại càng nghiêm trọng hơn.


Tan học trên đường, Thịnh Ngộ theo thói quen vỗ vai anh, chưa được hai giây đã bị gạt xuống; nửa đêm chơi game mệt mỏi, nằm tạm trên giường anh một lát cũng khiến đối phương không vừa lòng; có lần trong nhà cúp điện, Thịnh Ngộ nóng đến chịu không nổi, mượn tạm áo ba lỗ của anh mặc vào, lúc đó Lộ Dữ Chu không nói gì, nhưng sau này chiếc áo ấy cũng chưa từng thấy xuất hiện lại.


Hàng loạt biểu hiện bất thường ấy, đại khái đều bắt đầu từ lần vô tình cùng nhau xem phim người lớn hôm đó.


Thịnh Ngộ có lý do để nghi ngờ anh đang ngại ngùng.


Lần đầu tiên cùng người khác xem phim khiêu dâm, có chút ngại ngùng cũng là chuyện bình thường.


Rất hợp lý.


Thịnh Ngộ thở dài một hơi, cũng không nhắc đến nữa, sóng vai cùng Hạ Dương đi vào nhà.


Dì đang nấu cơm ở tầng hai, hương cay nồng của ớt phi lan khắp hành lang.


Đã một thời gian không về, căn phòng ngủ giờ đã hoàn toàn trở thành lãnh địa của Hạ Dương. Lộ Dữ Chu mở cửa phòng ra, chưa đến hai giây đã quay trở ra, mặt lạnh kéo tay áo lên, tiện tay đặt cặp sách trong phòng khách, chỉ vào Hạ Dương, nói:


“Vào dọn đống vớ thối của cậu đi.”


Thịnh Ngộ còn chưa hiểu chuyện gì, ngậm kem đá đi theo Lộ Dữ Chu vào phòng, lời nói không rõ lời:


“Bẩn đến thế à? Để tôi giúp…”


Kết quả là giúp không nổi.


Phòng bừa như ổ gà, bên trái vứt một cái áo, bên phải một cái quần, rối tung rối mù. Cửa sổ còn đóng kín mít, trong không gian chật hẹp ngập tràn mùi mồ hôi của thanh thiếu niên, lên men đến mức muốn ép nghẹt khoang mũi và cả lồng ngực, cảm giác như cả đỉnh đầu cũng bị bức đến choáng váng.


Thịnh Ngộ đứng ngây một lúc ở cửa, choáng váng hai giây sau đó quay đầu bỏ chạy:


“Quấy rầy rồi.”


Cửa phòng được đóng lại, Lộ Dữ Chu lôi Hạ Dương vào cùng nhau dọn dẹp chiến trường như thế chiến thứ ba.


Thịnh Ngộ ngồi một mình thấy chán, lại thật sự không chịu nổi cái mùi kia, bèn kéo một chiếc ghế nhỏ đi vào bếp ngồi.


Dì phát hiện ra cậu, thỉnh thoảng liếc về phía cậu khi đang chiên sườn.


Âm thanh lách tách trong chảo dần lắng xuống, sườn đã chín, dì đổ vào một chén nước xí muội, đậy nắp nồi lại rồi hạ nhỏ lửa.


Thịnh Ngộ đang cùng bạn học chơi một ván đấu địa chủ, chăm chú đếm hạt đậu.


Xung quanh yên tĩnh, khói bếp trắng lượn lờ, bất ngờ cậu nghe thấy một câu giống như trò chuyện phiếm vang lên:


“Thịnh gia đối xử với cháu thế nào?”


“……”


Thịnh Ngộ mờ mịt ngẩng đầu, qua vài giây mới kịp phản ứng, nhìn về phía dì đang ngồi xổm bên thùng rác bóc tỏi, cười nói:


“Rất tốt ạ, các bác các chú trong nhà đều thương cháu. Sao dì đột nhiên lại hỏi vậy?”


Dì ngồi quay lưng lại với cậu trên chiếc ghế nhỏ lột tỏi, động tác trên tay vẫn không ngừng, giọng nói không rõ cảm xúc:


“Dì có đi hỏi thăm một chút, nghe nói tập đoàn Thịnh Thế rất có tiền… Gia đình kiểu đó, con cái thường sinh ra toàn mưu tính, đề phòng lẫn nhau, anh em thì hận không thể khiến nhau mất mạng. Nhưng trong hồ sơ không nhắc đến mấy chuyện này, nên dì hỏi một chút.”


Người dân bình thường ở khu phố nhỏ khó có cái nhìn đúng về các gia tộc giàu sang. Dì trong thời gian này đi khắp nơi dò hỏi, cộng thêm một chút tưởng tượng, thành ra hình tượng của Thịnh Ngộ trong lòng bà đã biến thành một đứa trẻ đáng thương mẹ mất sớm, cha chẳng đoái hoài, sống trong cảnh cúi đầu chịu đựng, tình thân không có, chỉ có mỗi tiền bạc.



Thế nhưng tài liệu Thịnh gia gửi sang viết rất bình lặng, chẳng có tình tiết sóng gió, hoàn toàn không hợp với kiểu tưởng tượng của bà. Dì bán tín bán nghi, nghi ngờ Thịnh gia cố tình dựng chuyện gạt bà.


Thịnh Ngộ nghe xong, trong lòng dở khóc dở cười, không biết phải trả lời sao cho phải, cân nhắc một lúc rồi đáp:


“Dì nghe ở đâu mấy chuyện đó vậy… Mấy chuyện như dì nói cũng có thể xảy ra thật, nhưng cháu cũng chỉ từng nghe kể, chưa từng chứng kiến tận mắt. Hơn nữa, Thịnh gia cũng ít người, thật sự chém giết nhau thì sớm muộn gì cũng hết người thừa kế.”


Nghe chính miệng cậu nói thế, dì mới hơi yên tâm phần nào, đôi mày đang nhíu lại cũng giãn ra:


“Không có thì tốt… Hai hôm nay dì cứ mơ thấy mẹ cháu, em ấy để lại một đứa nhỏ như cháu, suốt mười bảy năm chẳng ai hay biết, vậy mà dì lại cũng không phát hiện ra gì, còn phải để người ta tự mình tìm đến. Trong mộng, em ấy cứ khóc mãi, trách dì làm chị mà không đáng tin…”


Thịnh Ngộ nghe xong cảm thấy không ổn, vội cất điện thoại đi, kéo ghế lại ngồi sát dì, nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy mắt bà đã đỏ hoe.


Cậu chớp mắt hai cái, mỉm cười nói:


“Vậy dì cứ nói với mẹ cháu đi, nói rằng tuy cháu có bị bỏ rơi, nhưng chạy lang thang ngoài kia mười bảy năm, rốt cuộc cũng tự mọc chân mà quay về rồi, nó thông minh lắm.”


Nghe đến đó, dì không kìm được nữa, quay mặt đi lau nước mắt, cười nói:


“Cái miệng dẻo thế này, học của ai không biết…”


Cuộc đời có những chuyện không phải lúc nào cũng ập đến trong một khoảnh khắc, mà là kéo dài với dư chấn dai dẳng.


Lúc Thịnh gia đến tìm, Văn Tú không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ thấy bỗng nhiên có thêm một đứa con trai, rất ngoan, cũng khá tốt.


Nhưng về sau, khi bà đi ngang qua tiệm giày trên phố, thấy một đôi giày bóng rổ màu trắng rất đẹp, nhìn rất hợp với Thịnh Ngộ.


Khi thanh toán, chủ tiệm hỏi cỡ giày, bà ngây người không biết.


Chính khoảnh khắc ấy, Văn Tú mới ý thức được, đứa bé này lẽ ra phải là người lớn lên bên cạnh bà, vậy mà thật sự đã bị thất lạc suốt mười bảy năm.


Khoảng thời gian mười bảy năm đó của cậu là một khoảng trống đáng sợ.


Đêm xuống, bà bắt đầu mở lại xấp tài liệu mà Thịnh gia đưa… Đám người có tiền kia nói chuyện như người ngoài hành tinh, viết toàn những từ ngữ khó hiểu kỳ quặc, bà phải lên mạng tra từng chữ một. Xem suốt nửa tháng vẫn chưa xong nổi! Đúng là muốn giết người mà!


“Không được.” Vừa nhắc đến người nhà họ Thịnh, dì lại nhíu mày, ném mớ tỏi đã bóc vào rổ, vỗ vỗ tay để rũ mấy mảnh vụn, nói tiếp:


“Hiện giờ thì không có gì, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không. Nhà giàu kiểu đó, sớm muộn cũng sẽ tranh gia sản, sau này cháu phải cẩn thận. Dù cháu không còn là người Thịnh gia nữa, nhưng không chừng có ai đó ngấm ngầm muốn ngáng chân cháu.”


Thịnh Ngộ nhất thời không biết nên đáp thế nào, đành cười nói:


“Được thôi, nếu có ai muốn hại cháu, cháu sẽ chạy thật nhanh.”


Dì lau tay vào tạp dề, thò tay vào túi lục lọi một hồi lâu, cuối cùng móc ra một chiếc thẻ ngân hàng.


“Dì có gọi điện với cái người họ Thịnh đó. Ông ta nói mọi chi tiêu của cháu và tiểu Lộ sẽ do ông ấy lo. Nhưng dì nghĩ, con người vẫn phải có chút tiền riêng thì mới an tâm. Thẻ này dì làm cho hai đứa, coi như tiền tiêu vặt. Sau này nếu cháu có gây gổ với người nhà họ Thịnh cũng đừng sợ. Cứ ngẩng cao đầu, dì đây và sòng bạc sẽ luôn là chỗ dựa cho cháu.”


Thịnh Ngộ hoảng hốt xua tay:


“Không cần đâu, thật sự không cần… Thịnh gia cho cháu rất nhiều tiền rồi, đủ dùng mà, thật đó.”


Dì trừng mắt nhìn cậu, giọng nói thẳng thắn không khoan nhượng:


“Nếu cháu có thể thật sự yên tâm tiêu tiền nhà họ Thịnh, thì trước đây đã chẳng dọn vào cái hẻm Hỉ Thước kia rồi, đúng không?!”


“……”


Thịnh Ngộ l**m môi, có chút chột dạ.


Dì nhét chiếc thẻ vào tay cậu, trách mắng:


“Con nít xài tiền của người lớn thì có gì sai chứ! Nói trắng ra, cháu làm con mười bảy năm cho người ta, lấy chút tiền đền bù tinh thần cũng chẳng quá đáng! Dì nhìn cái ông họ Thịnh kia là biết, người không có tướng hưởng phúc, nhặt được cháu đúng là ông ấy gặp vận may lớn!”


Nghe vậy, Thịnh Ngộ cũng hơi dao động.


Cái khác không nói, Thịnh Khải Cơ đúng là rất khó ở chung.


Cậu cầm thẻ ngân hàng trong tay, vuốt nhẹ hoa văn nổi trên mặt thẻ, một lúc lâu sau mới bật cười khẽ:


“Phải rồi, nhặt được cháu là ông ấy may mắn lớn.”


Trước đây, Thịnh Ngộ vẫn luôn nghĩ, thân thế của mình giống như bị trời đánh một cú sét giữa trời quang — vì cuộc sống của cậu trôi qua quá suôn sẻ, nên ông trời mới tung ra một đòn để cân bằng lại.


Nhưng đến hôm nay cậu mới thấy, có khi đó lại là một món quà.


Một vận may.


Vận may để cậu có được hai gia đình.


Cậu nhận lấy thẻ ngân hàng, lúc đó sườn vừa được nấu xong, dì gắp cho cậu một miếng. Vừa đưa qua như sực nhớ ra gì đó, bà liếc mắt về phía cửa, hạ thấp giọng dặn dò:



Thịnh Ngộ cắn miếng sườn, gật đầu.


Dì nói thêm:


“Đừng kể với Hạ Dương, nó không có.”


Thịnh Ngộ: “……”


-


Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu cứ thế cùng nhau sống ở hẻm Hỉ Thước.


Dì vốn định để cả hai dọn về nhà mình, nhưng tầng hai của sòng bạc chỉ có hai phòng ngủ, một phòng bà ở, còn lại chỉ đủ cho một người. Ba người chen nhau một phòng thì chẳng thà ở ký túc xá trường học.


Hơn nữa, sòng bạc lại không yên tĩnh bằng hẻm Hỉ Thước, không thích hợp với bọn trẻ đang học lớp cuối cấp.


Tuy nhiên cũng có chút rắc rối.


Không có Lộ Dữ Chu giám sát, tần suất Hạ Dương đi học muộn tăng vọt. Mỗi sáng đều bị Đại Mã Hầu chặn lại ở cổng trường.


Cậu ta nghĩ ra một cách, mỗi ngày trước khi đến trường sẽ vòng qua hẻm Hỉ Thước một chuyến. Nếu may mắn gặp Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu vừa ra khỏi nhà, thì còn kịp — nếu hai người đã đi rồi, khỏi cần đoán, chắc chắn là đi trễ.


Trong trường hợp hai người kia đi mất rồi, cậu ta sẽ không vào bằng cổng chính nữa, mà trực tiếp trèo tường vào.


Chiêu này tuy có hơi mạo hiểm, nhưng lại rất hiệu quả.


Trên đường đến trường có thêm bạn đồng hành, tâm trạng Lộ Dữ Chu ra sao thì chưa rõ, nhưng Thịnh Ngộ cảm thấy rất thú vị.


Hạ Dương thỉnh thoảng nổi hứng hiếu thắng không rõ nguyên do, đột nhiên giảm tốc, rồi bất ngờ tăng tốc vượt lên trước Lộ Dữ Chu, sau đó lớn tiếng kiêu ngạo hô:


“Đuổi theo tớ đi, đuổi theo đi ——”


Lộ Dữ Chu chẳng bao giờ thèm để ý, ánh mắt mỗi lần đều như đang nhìn một tên ngốc.


Thế nhưng Thịnh Ngộ lại rất hợp tác.


“Đuổi theo cậu ấy đi! Không đuổi thì cậu ta chạy mất.”


Lộ Dữ Chu: “……”


Thế giới thật là khó hiểu.


Phía trước chính là một đoạn dốc nhỏ, độ dốc không quá lớn. Hạ Dương đã bắt đầu leo lên, bước đi chậm rãi, như thể tin chắc hai người kia sẽ không đuổi theo.


Lộ Dữ Chu dừng xe ở ven đường, tháo cặp xuống đưa cho Thịnh Ngộ phía sau, hỏi:


“Cậu thực sự muốn thắng à?”


Thịnh Ngộ chỉ muốn tạo không khí, nhưng vì Lộ Dữ Chu đã hỏi thì cậu tự nhiên nói: 


“Muốn thắng, không thể thua Hạ Dương được.”


Lộ Dữ Chu gật đầu, nói:


“Đeo cặp cho chắc vào, giữ chặt.”


Gần như ngay sau khi dứt lời, chiếc xe đạp lao vút đi. Ở đoạn đường bằng lấy đủ đà, rồi bất ngờ xông thẳng lên con dốc.


Lộ Dữ Chu đứng lên, người hơi khom về phía trước, áo khoác bị gió thổi căng lên, phần phật tung bay về phía sau, giống cánh chim đại bàng đang giương rộng.


Thịnh Ngộ chỉ mất một giây để bắt nhịp, dang tay ra đón gió. Khi vượt qua Hạ Dương, còn không quên hét lớn một tiếng khiêu khích:


“Cậu chậm quá đấy ——”


Lúc ấy là sáng sớm, đường không đông người.


Chân trời rạng sáng, ánh mặt trời le lói xuyên qua tầng mây, phủ lên thế gian ánh vàng dịu nhẹ.


Qua khỏi đỉnh dốc là đoạn đường bằng phẳng hơn. Lộ Dữ Chu không tiếp tăng tốc nữa, anh ngồi trở lại yên xe, khống chế tốc độ ổn định mà nhanh.


Phía sau, Hạ Dương tức tối hét lên:


“Đậu má, Lộ Dữ Chu, cậu chơi bẩn ——”


Ghế sau có thêm đệm, chỉ thấp hơn yên trước vài centimet. Khi nói chuyện, chỉ cần Thịnh Ngộ hơi nghiêng người về phía trước là Lộ Dữ Chu có thể nghe rõ.


Hôm nay cậu có chút hưng phấn, vô tình nghiêng đầu lại gần, hơi thở phả vào tai Lộ Dữ Chu:


“Cậu đẹp trai quá ——”


Chiếc xe lại quẹo gắt thêm một lần nữa theo hình chữ S.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 45: Bất thường.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...