Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 46: Ba người.

151@-

Vài ngày trước kỳ thi, những cây nho trong sân bắt đầu ra quả.


Lộ Dữ Chu chăm sóc hoa cẩm tú cầu và hoa hướng dương rất cẩn thận, riêng mấy dây nho này lại khá tùy hứng, có thời gian thì chăm chút một chút, bận thì cứ để mặc vậy.


Thịnh Ngộ lần đầu tiên được thấy nho thật mọc trên giàn, cảm thấy vô cùng mới lạ, ngày nào trước khi đi học cũng phải ghé lại xem qua một lần.


Lịch thi của lớp thực nghiệm dày đặc, môn tiếng anh và toán đều có thêm đề phụ, còn có cả bộ tài liệu bổ sung cho khoa học tự nhiên. Lần này không có kỳ nghỉ như hồi giữa kỳ, để đảm bảo thời gian thi không trùng với lớp chính khóa, nên ngày thi đầu tiên được lên lịch vào buổi tối.


Khi ra khỏi phòng thi đã hơn 9 giờ tối, Lộ Dữ Chu vừa bước khỏi cổng trường đã bị Lưu Dung gọi đi. Vừa đến cuối kì, lớp trưởng lớp phó đều bận túi bụi.


Thịnh Ngộ một mình đi bộ về phía cổng.


Hôm nay các lớp không có tiết tự học ban đêm, hành lang vốn ồn ào giờ lại vắng lặng, cả ngôi trường rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ còn khu ký túc xá là còn chút âm thanh.


Đi được nửa đường, Hạ Dương đuổi kịp.


Vị anh họ này được giao trọng trách hộ tống người về nhà lúc khẩn cấp, tay cầm chìa khóa xe đạp của Lộ Dữ Chu, được dặn phải đảm bảo đưa Thịnh Ngộ về an toàn.


“Hôm nay làm bài thế nào?” Hạ Dương vô tư khoác  vai cậu.


Thịnh Ngộ vừa thi xong là quên luôn, tâm trạng cực kỳ thoải mái:


“Không biết, đến đề bài tớ còn chẳng nhớ rõ.”


Hạ Dương thực chất chỉ thuận miệng hỏi một câu, thấy tinh thần Thịnh Ngộ vẫn còn tốt, mấy ý tưởng trong đầu bắt đầu trỗi dậy.


“Giờ còn sớm, hay đi ăn khuya một bữa?”


Thịnh Ngộ hứng thú: “Ăn gì?”


“Tùy cậu, muốn ăn đồ nướng hay món kho, tớ sao cũng được.”


Sau phố vẫn còn một vài quán mở cửa, nhưng theo lời người từng trải - Hạ Dương thì hương vị chẳng khác gì nhau.


Thịnh Ngộ giao toàn quyền quyết định cho Hạ Dương.


Hạ Dương đạp xe một mạch sáu cây số, cuối cùng cũng tìm được một quán nhỏ nằm sâu trong hẻm.


Cậu ta hào hứng nói: 


“Tớ thấy quán này trên mạng từ lâu rồi, thèm chết đi được, nay phải ăn cho đã!”


Thịnh Ngộ khô khan cười một tiếng.


Lúc đi trên đường, cậu lén nhìn bản đồ, từ đây quay về hẻm Hỉ Thước mất khoảng hai mươi phút nếu đi xe buýt, mà xe đạp thì chắc phải hơn nửa tiếng.


...Cậu có linh cảm đêm nay về nhà thế nào cũng bị mắng.


Nhưng đã tới rồi, chẳng lẽ giờ lại quay về?


Quán ăn lúc này khá đông, dù vậy chưa đến giờ cao điểm nên vẫn còn bàn trống, hai người chọn một chỗ ở phía ngoài.


Hạ Dương định gọi bia thì bị Thịnh Ngộ ngăn lại không cho.


Thịnh Ngộ nói:


“Mai còn phải thi nữa, dì nói, nếu lần này cậu mà rớt khỏi lớp thực nghiệm được thì sẽ đánh gãy chân chó của cậu đấy.”



Hạ Dương không cam lòng đẩy chai bia sang một bên, thở dài: 


“Ai đời ăn khuya mà không có bia chứ.”


Thành phố A là khu vực ven biển, thực đơn nhìn qua một lượt toàn là hải sản, vô cùng phong phú.


Hai người chọn vài món được gắn mác đặc sản. Mới ăn miếng đầu tiên, Hạ Dương đã nhận ra hôm nay đi uổng công rồi.


“Trên mạng đúng là toàn lừa người.” Cậu ta buồn bã than thở.


Món ăn không ngon, phục vụ lại tệ, Hạ Dương đề nghị chơi trò bẻ ngón tay để giết thời gian, ai thua phải ăn hết một chén tôm hùm đất.


Thịnh Ngộ hăng hái giơ tay hưởng ứng.


Trò này khá đơn giản, gọi là ‘tôi có, cậu không’. Mỗi người luân phiên nói một việc mình từng trải qua, người còn lại nếu thật sự chưa từng làm, phải bẻ một ngón tay xuống. Ai hết mười ngón trước sẽ thua.


Hạ Dương mở màn: “Tớ từng ăn ruột già heo chưa rửa sạch.”


...Vừa chơi đã tung đòn nặng thế?


Thịnh Ngộ miễn cưỡng bẻ một ngón, trầm ngâm đáp:


“Tớ từng làm vỡ món đồ sứ trị giá mấy triệu.”


Hạ Dương thật sự chẳng thích ăn tôm hùm đất, nhìn đống hải sản trên bàn mà lòng hăng hái chiến thắng dâng cao: 


“Tớ có một người em trai bị ôm nhầm từ nhỏ.”


Thịnh Ngộ tức cười: “Tớ bị bế nhầm từ nhỏ đấy.”


Hạ Dương nói: “Hồi bé tớ tập xe đạp, ngã gãy cả chân.”


Thịnh Ngộ: “Tớ từng ở trong cốp xe ô tô suốt mười bốn tiếng đồng hồ.”


Hạ Dương: “Tớ suýt chút nữa thì… Khoan đã, tại sao lại ở trong cốp xe lâu như vậy? Chơi trốn tìm hả?”


Thịnh Ngộ đang hào hứng, liền giục: “Cứ chơi trước đã, đợi tí kể sau.”


Khát vọng thắng thua đôi khi lại là mấu chốt. Chẳng mấy chốc, Thịnh Ngộ đã thắng sát nút, vui vẻ đẩy đĩa tôm hùm đất về phía Hạ Dương: “Bóc đi, thua là phải chịu.”


Hạ Dương mang bao tay nilon vào, thở dài một hơi, nhưng vẫn chưa quên được chuyện mười bốn tiếng:


“Đừng nói cậu lừa tớ nhé? Chỗ chật chội vậy mà ngồi mười bốn tiếng thì chắc phát điên mất, có phải cậu thổi phồng lên không? Thật ra là bốn tiếng bốn mươi phút?”


Thịnh Ngộ dùng đũa gắp miếng thịt tôm Hạ Dương vừa bóc xong cho vào chén mình, bình thản nói:


“Không phải, thật đấy.”


Cậu tóm gọn thuật lại chuyện năm chín tuổi từng bị bắt cóc, cố ý kể nhẹ nhàng, thêm thắt vài chi tiết hài hước để tránh làm không khí trở nên nặng nề.


Hạ Dương tiếp thu tốt hơn Lộ Dữ Chu một chút, không tỏ ra quá sốc, chỉ nhíu mày gật đầu: 


“Đúng là chuyện gì cũng có hai mặt. Có tiền là có lợi, nhưng cũng dễ rước họa.”


Sau đó, Hạ Dương không nói gì thêm, im lặng ngồi bóc tôm.


Trên đường đi, Lộ Dữ Chu nhắn tin hỏi Thịnh Ngộ xem hai người đang ở đâu.


Chờ lúc cậu cúi đầu trả lời tin nhắn, Hạ Dương đã gọi thêm hai lon bia.



Đến khi Thịnh Ngộ ngẩng lên, bia chỉ còn một lon.


Hạ Dương đối diện vừa đánh một cái ợ, mùi rượu phả ra, hai gò má ửng đỏ, nhìn không rõ là say hay chưa.


“……”


Thịnh Ngộ cảm thấy không thể trông mong gì vào cậu ta đưa mình về, vội nhắn cho Lộ Dữ Chu:


Tôi khóa xe cậu ở gần đây được không? Hạ Dương uống bia rồi, tôi không dám ngồi sau xe cậu ấy. Để tôi bắt taxi chở cả hai về.


Lộ Dữ Chu:


… Gửi định vị cho tôi.


Thịnh Ngộ thấy mức độ này chưa cần thiết phải tới đón, nhưng vẫn gửi định vị.


Độ cồn bia không cao, Hạ Dương uống liền hai lon, dù mặt có hơi đỏ nhưng vẫn chưa có dấu hiệu say.


Cả hai ngồi xổm bên vệ đường chờ Lộ Dữ Chu.


Hạ Dương vặt một bông hoa dại, xoay xoay trong tay, hỏi: “Mấy người đó bị bắt chưa? Bị giam mấy năm?”


Thịnh Ngộ hơi sững lại, mới nhận ra cậu ta vẫn còn để tâm đến chuyện khi nãy. Cậu hồi tưởng rồi đáp:


“Chắc hẳn bị bắt rồi. Còn bản án bao nhiêu năm thì tớ không nhớ rõ, chỉ biết là lâu lắm. Căn bản đời này khó mà gặp lại.”


Hạ Dương gật đầu, hỏi tiếp: “Cậu có bị thương gì không?”


Thịnh Ngộ vốn định nói không, nhưng nghĩ lại thì che giấu việc này là không cần thiết.


“Chỉ một chút thôi, không nghiêm trọng. Tớ đã đi khám bác sĩ tâm lý nhiều năm rồi, chuyện này Lộ Dữ Chu cũng biết.”


Hạ Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, như bừng tỉnh mà “à” một tiếng:


“Bảo sao lão Lộ nói cậu không thể đi đường vào ban đêm một mình.”


Thịnh Ngộ dở khóc dở cười:


“Làm gì nghiêm trọng đến mức đó. Cậu đừng nghe cậu ấy nói nhảm. Tớ có đèn pin thì một mình đi đêm chẳng vấn đề gì.”


Hạ Dương không hỏi thêm, chỉ vỗ vai Thịnh Ngộ, giọng điệu buồn rầu:


“Đứa nhỏ đáng thương.”


Lộ Dữ Chu đến rất nhanh.


Chiếc taxi dừng bên vệ đường, nam sinh từ ghế sau bước xuống, vừa nghe điện thoại vừa liếc mắt đã thấy hai người đang đứng bên lề đường, mang theo cặp sách tiến lại gần.


Thịnh Ngộ đứng lên, nói:


“Xe khóa ở ven đường, cậu đến rồi hay là chạy về luôn?”


Cậu nói năng tỉnh táo, nét mặt sáng sủa, rõ ràng là không hề uống bia.


Lộ Dữ Chu chăm chú quan sát cậu vài giây, sau đó chuyển mắt nhìn Hạ Dương đang ngồi xổm bên cạnh như cây nấm, im lặng một lúc rồi mặt không đổi sắc nói vào điện thoại:


“Vâng, thấy rồi. Hạ Dương không gây chuyện, Thịnh Ngộ đang học cùng cậu ấy.”


Thịnh Ngộ: “…?”



Học cái gì? Cách bóc tôm sao?


Cúp máy, cuối cùng Lộ Dữ Chu cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, quay sang Thịnh Ngộ nói:


“Thi xong không về nhà, chạy đến đây làm gì? Dì nấu canh bổ, chờ mãi không thấy đèn xe ngoài ngõ, liền đoán được Hạ Dương lại kéo cậu đi chơi. May là tôi phản ứng nhanh, không thì cả hai người đã bị mắng.”


Thịnh Ngộ có chút áy náy:


“Bọn tôi chỉ định đi ăn khuya thôi… vô tình đi hơi xa.”


Lộ Dữ Chu không nhiều lời, tiến lên đá Hạ Dương một cái, bình tĩnh hỏi:


“Còn bò được không?”


“…Được, nhưng mà lão Lộ này, có thể đừng đá mông tôi không?


Hạ Dương vì ngồi xổm quá lâu nên chân tê cứng, lảo đảo hai cái mới đứng lên được, bất mãn lèm bèm:


“Không biết còn tưởng cậu là anh trai tôi đấy.”


Lộ Dữ Chu chẳng buồn đáp lại, móc điện thoại ra gọi xe.


Hạ Dương dịch sang bên cạnh, khoác vai Thịnh Ngộ thì thào:


“Người như lão Lộ, tính cách chẳng dễ gần. Tốt nhất ít chơi với cậu ta thôi, không khéo bị ảnh hưởng…”


“…”


Thịnh Ngộ nghi ngờ Hạ Dương đã say, giơ hai ngón tay ra thử:


“Số mấy đây?”


Hạ Dương nhướng mày cười nhạo:


“Hai, giờ yên tâm chưa?”


Ồ.


May là chưa say.


Thịnh Ngộ thở phào.


Lộ Dữ Chu không đi xe đạp mà đi chung xe taxi với bọn họ.


Chờ xe đến nơi, Hạ Dương vốn yên lặng suốt đường cuối cùng cũng bắt đầu làm loạn.


Xe mới dừng giữa hẻm Hỉ Thước với sòng bạc, Thịnh Ngộ xuống trước, định đi bộ chậm lại, chờ Lộ Dữ Chu đưa Hạ Dương về xong thì có thể gặp nhau trên đường.


Kết quả vừa mới xuống xe, Hạ Dương đã lảo đảo theo sau.


“Không được, cậu không thể tự mình về được.” Hạ Dương bước nhanh mấy bước đuổi kịp Thịnh Ngộ, khoác vai cậu, mày nhíu chặt, vẻ mặt trầm tư như đang cân nhắc điều gì nghiêm túc lắm:


“Trong ngõ nhỏ nhiều đường nhỏ, cậu chắc sợ lắm, để tối nay anh ở lại với cậu, anh bảo vệ cậu.”


Thịnh Ngộ: “?”


Cảm xúc của Hạ Dương luôn có độ trễ.


Giống như hôm Thịnh gia gọi điện thoại tới, khi biết thân thế của Lộ Dữ Chu và Thịnh Ngộ, ban đầu cậu ta chỉ tức giận bất bình thay cậu, nhưng càng nghĩ càng xúc động, suýt chút nữa không kiềm chế nổi, nước mắt rơi đầy thành phố A.



Lần này cũng vậy.


Lúc đầu nghe chuyện, cậu ta chỉ cảm khái vài câu. Nhưng khi xuống xe, giống như mới tiêu hóa xong tất cả, bỗng nhiên mũi cay mắt đỏ, túm lấy Thịnh Ngộ, nước mắt lưng tròng:


“Sao cậu không nói sớm! Nếu nói sớm, lão Lộ mà không có thời gian, tớ đã đưa cậu về rồi! Tớ là anh cậu mà…”


Người này dính chặt như bạch tuộc, Thịnh Ngộ phải chịu đựng trọng lượng của cả hai, gian nan bước đi:


“Được rồi, được rồi… Cậu trước hết xuống khỏi người tớ đã…”


Hạ Dương hoàn toàn chìm trong thế giới của mình, chẳng hề nghe lọt tai:


“Bảo sao lần đầu gặp tớ đã thấy cậu hợp ý! Chúng ta chắc chắn có quan hệ huyết thống, sao tớ không sớm nhận ra chứ…”


Thịnh Ngộ: “Không muộn, không muộn… Bỏ tay ra trước cái đã…”


Hạ Dương lại tiếp tục:


“Ngay cả lão Lộ còn xứng làm anh cậu hơn tớ. Tớ sao có thể sơ ý đến vậy——”


Lộ Dữ Chu đi phía sau hai người, tay cầm đèn pin chiếu xuống chân Thịnh Ngộ, ánh sáng lặng lẽ chuyển động theo từng bước chân, không nhanh không chậm.


Anh không lên tiếng, cũng không can thiệp, cứ để mặc Hạ Dương bám víu như keo dính vào người Thịnh Ngộ. Mỗi lần Thịnh Ngộ quay đầu lại, trong ánh sáng lờ mờ có thể thấy được khóe miệng Lộ Dữ Chu hơi nhếch lên, như đang cười.


Thịnh Ngộ và Hạ Dương đẩy đẩy kéo kéo nhau trở về hẻm Hỉ Thước.


Vào nhà, Hạ Dương nhất định đòi ngủ chung với Thịnh Ngộ, bảo muốn có một đêm thắp nến tâm sự cùng anh em, tăng cường tình cảm.


Không rõ là phát điên hay do men rượu lên men, tóm lại cả người cậu ta nồng nặc mùi bia rượu, đi về sòng bạc chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.


Thịnh Ngộ nhất thời mềm lòng, nói:


“Được rồi, ngủ cùng cũng được.”


Hạ Dương chẳng xem mình là khách, cậu ta đi từ trên xuống dưới trang bị đầy đủ. Đoạt lấy khăn tắm ở đáy tủ Lộ Dữ Chu, cầm một chiếc áo thun của Thịnh Ngộ, thậm chí còn lôi trong tủ ra một chiếc q**n l*t mới tinh chưa dùng tới.


Lộ Dữ Chu tắm xong đi ra, dựa vào khung cửa phòng ngủ, nghe âm thanh la hét ầm ĩ vang lên từ tầng dưới, thần sắc vẫn bình thản như nước.


Thịnh Ngộ cầm hai chai nước khoáng lên lầu, thấy anh nhìn chằm chằm vào phòng ngủ, lập tức ngỏ lời đề nghị, nghĩ rằng anh cô đơn do bị cho ra rìa:


“Hay là… Ba đứa mình tối nay cùng ngủ dưới đất đi?”


Cậu chỉ nghĩ đơn giản là Lộ Dữ Chu buồn nên nhiệt tình rủ rê.


Không ngờ Lộ Dữ Chu như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất đêm, nhíu mày, hơi ngẩng cằm chỉ vào Hạ Dương:


“Với cậu ta? Tôi bị bệnh chắc?”


Cười xong, anh lại lắc đầu, giây lát sau thu lại biểu cảm mơ hồ khó hiểu kia, nói một câu “Ngủ ngon” rồi quay lưng vào phòng, đóng cửa.


Khi đó Thịnh Ngộ vẫn chưa hiểu vì sao Lộ Dữ Chu lại phản ứng kiểu đó.


Đến 1 giờ 12 sáng, theo giờ Bắc Kinh.


Bên tai cậu, tiếng ngáy như sấm rền vang vọng.


Thịnh Ngộ mở mắt nhìn trần nhà, tự an ủi bản thân:


“Cố gắng chịu chút, ngủ rồi là không nghe thấy nữa…”


Mười lăm phút sau, hoàn toàn không ngủ được, Thịnh Ngộ ôm gối đi gõ cửa phòng đối diện.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 46: Ba người.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...