Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 47: Mông lung.

145@-

Lộ Dữ Chu đã ngủ, lúc mở cửa, mí mắt còn cụp xuống, ánh nhìn mang vài phần mệt mỏi.


“Có chuyện gì vậy?” Anh nắm tay nắm cửa, uể oải tựa người vào khung cửa, giọng nói vừa tỉnh dậy khàn khàn.


Thịnh Ngộ không khách sáo đẩy anh sang một bên, ôm gối chen thẳng vào phòng ngủ.


“Hạ Dương ngáy to quá, tôi không ngủ nổi nên sang chỗ cậu kiếm chút yên tĩnh.”


Nghe thế, Lộ Dữ Chu bật cười, như đã đoán được từ trước:


“Cậu ta càng ngủ sâu thì tiếng càng lớn, hôm nay còn uống rượu, chắc chắn sẽ ngáy kinh khủng hơn. Vậy mà cậu còn thu nhận cậu ta.”


Cửa phòng ngủ khép lại, cách biệt tiếng ngáy lúc cao lúc thấp bên ngoài.


Khi anh quay lại, Thịnh Ngộ đã leo lên giường, nằm sấp xem điện thoại, gối đầu lên gối của Lộ Dữ Chu, còn lấy chăn người ta đắp lên eo mình. Ngang ngược như một tên côn đồ nhỏ.


Lộ Dữ Chu nhìn thoáng qua rồi quay đi, đến bàn học bật đèn lên, kéo ghế ngồi xuống.


Ban đầu Thịnh Ngộ chưa để ý, đợi vài phút, phát hiện bên cạnh chẳng có ai nằm xuống mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh đèn bàn mờ tối, ngây người vài giây rồi liếc sang bóng lưng Lộ Dữ Chu.


“Cậu không ngủ à?”


Trên bàn để một quyển tuyển tập văn mẫu, nhìn qua cũng biết là dùng để giết thời gian. Lộ Dữ Chu mở bừa một trang, kẹp bút bi giữa hai ngón tay, đầu ngón tay thi thoảng lại ấn nhẹ lên phần đầu bút.


“Không phải cậu muốn yên tĩnh một lúc sao? Giường tạm thời nhường cho cậu trước, khi nào cậu đi thì tôi ngủ sau.”


Thịnh Ngộ ngơ ra, một lát sau mới phản ứng lại, không thể tin được chỉ ngón tay về phía đối diện:


“Bên kia động đất còn không bằng, cậu định để tôi quay lại đó thật à?”


Lộ Dữ Chu liếc sang, nơi đuôi mắt lấp ló chút do dự:


“Cậu muốn ngủ ở đây thật sao?”


Thịnh Ngộ chẳng thèm đáp, rất tự nhiên lăn sang bên mép giường, vỗ hai cái lên chỗ còn trống, ý bảo Lộ Dữ Chu mau lên nằm.


Không rõ vì sao, Lộ Dữ Chu vẫn chưa trả lời.


Rất lâu sau, Thịnh Ngộ buồn ngủ đến díp cả mắt, mới nghe thấy một câu khẽ như gió thoảng:


“Cậu ngủ đi, tôi xuống lầu.”


Thịnh Ngộ giật mình tỉnh giấc.


Cậu lập tức mở to mắt, bắt gặp Lộ Dữ Chu đang cúi người xuống, định rút chiếc gối đầu bị cậu ôm mất. Gần như theo phản xạ, Thịnh Ngộ nắm lấy tay anh, đầu óc còn chưa tỉnh táo nhưng cơn giận đã bùng lên:


“Sao thế? Không phải chỉ xem phim người lớn thôi à, còn trốn tôi nhiều ngày như vậy. Thế là đủ đủ rồi đấy, Lộ Dữ Chu.”


Trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, chỉ có một chiếc đèn bàn lẻ loi, chiếu sáng một khoảng nhỏ xung quanh.


Hai cái bóng gầy cao đổ lên tường, trong đó một cái nghiêng người xuống, có khoảnh khắc đầu mũi chạm vào hàng mày và mắt của bóng còn lại, tựa như một nụ hôn non nớt.


Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, cổ tay khẽ dùng sức, định vùng khỏi sự kìm kẹp.


Thịnh Ngộ lại không chịu buông, hiếm khi cố chấp như vậy, vừa cau mày vừa siết chặt lấy cổ tay Lộ Dữ Chu, đến mức các đầu ngón tay trắng bệch cả ra.



Cậu không khỏe bằng Lộ Dữ Chu, bình thường chắc chắn không giữ nổi con ngựa hoang này, nhưng tối nay như bị sao Vũ Khúc nhập vào người, phát huy vượt ngưỡng, giằng co mấy phút, cuối cùng lại là Lộ Dữ Chu nhường trước.


“Tôi không quen ngủ chung với người khác.” Lộ Dữ Chu khẽ mím môi, đơn giản giải thích.


Thịnh Ngộ: “Lừa đảo.”


Không có bằng chứng gì cụ thể, cậu chỉ đơn thuần dựa vào trực giác mà chắc chắn Lộ Dữ Chu đang nói dối.


Cậu thật sự không hiểu nổi, chuyện kia đã xảy ra hơn một tuần rồi, cho dù có xấu hổ hay ngại ngùng thì cũng nên qua rồi chứ. Thế nhưng Lộ Dữ Chu chẳng hề có dấu hiệu muốn thoát khỏi tình trạng ấy. Ngoài lời nói và cử chỉ bình thường ra, hễ thân thể vừa chạm vào nhau, anh liền không nói không rằng mà né tránh người kia — mà “người kia” ở đây, rõ ràng là Thịnh Ngộ.


Thịnh Ngộ hiểu rõ trong lòng, nhưng không vạch trần.


Cậu nghĩ, có lẽ Lộ Dữ Chu sống như một hòn đảo cô lập, với những chuyện thế này thì né tránh cũng là điều dễ hiểu, phản ứng quá mức cũng không có gì lạ.


Nhưng nếu sự đối xử đặc biệt này chỉ áp dụng lên mình cậu, thì cậu lập tức cảm thấy không vui.


Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu không giống Hạ Dương?


"Cũng đâu phải xem phim gay, cậu trốn tôi làm gì? Có ý gì thế hả? Ý cậu tôi là con gái à?”


Lộ Dữ Chu vùng ra, Thịnh Ngộ cũng buông tay, nhưng cơn bực trong lòng vẫn chưa nguôi. Cậu xoay người ngồi dậy, trừng mắt nhìn đối phương, hai tay tỳ lên đầu gối, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi cắn vào quai hàm mình một cái.


“Nếu hôm nay cậu dám bước ra khỏi cửa, thì từ nay chúng ta không còn là bạn nữa.”


Có lẽ chưa từng thấy ai vô lý đến thế. Lộ Dữ Châu im lặng một lúc rồi nói: 


“Không phải vì bộ phim.”


Nghe giọng anh như sắp mở lòng tâm sự cả đêm, Thịnh Ngộ lập tức dựa lưng ra sau, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn để sẵn sàng nói chuyện.


Lộ Dữ Chu cũng không thích cảm giác mơ hồ này, nhưng anh vẫn chưa sắp xếp xong những suy nghĩ hỗn loạn đó nên không tiện nói ra.


Anh vẫn cần thêm chút thời gian.


Bên ngoài cửa sổ, tiếng ve bất chợt vang lên, kéo Lộ Dữ Chu ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Anh vô thức ngẩng đầu, chưa kịp lấy lại tinh thần thì trong tầm mắt đã xuất hiện một khoảng trắng.


Tà áo ngủ của Thịnh Ngộ theo động tác mà xốc lên, để lộ một mảng eo nhỏ thon gọn. Chính cậu chẳng nhận ra, còn bắt chéo chân, vẻ mặt nghiêm túc chờ nghe tâm sự.


Làn da ở chỗ đó rất mỏng, mỏng manh và cân đối, ẩn chứa sức bật. Khi chạm vào, chủ nhân của nó sẽ khẽ run.


“....”


Nhận ra bản thân đang nghĩ gì, Lộ Dữ Chu đột ngột siết chặt ngón tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, còn khẽ quay đầu sang hướng khác như muốn che giấu cảm xúc.


Hầu kết anh khẽ chuyển động vài lần, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Được rồi, chúng ta ngủ chung.”


Thịnh Ngộ: “……”


Cậu còn rất miễn cưỡng?


Cái kiểu giải thích này nghe xong chỉ càng khiến người ta khó chịu hơn. Nhìn thấy Lộ Dữ Chu tắt đèn, dáng người gầy gò đứng ở mép giường, ánh trăng chiếu lên khiến thân ảnh ấy như bị kéo dài, Thịnh Ngộ bỗng dâng lên một cơn giận khó hiểu.


Cậu bất ngờ vươn tay, túm chặt cổ áo của Lộ Dữ Chu, dùng sức kéo mạnh người kia ngã xuống giường.


Quả nhiên, Lộ Dữ Chu mất thăng bằng, lảo đảo ngã xuống.


Tầm nhìn của Thịnh Ngộ chỉ kịp thấy một cái bóng lớn ập về phía mình, trời đất trước mắt xoay chuyển, đến khi tầm mắt ổn định lại thì chỉ thấy trần nhà mờ tối trên đầu. Trên người cậu lúc này đã có thêm một thân thể nặng nề đè xuống.



Làm ác cuối cùng lại chuốc lấy tai họa cho mình.


Thịnh Ngộ bị đè chặt đến không thể nhúc nhích, nhưng vẫn muốn bật cười. Cậu cảm nhận được hơi thở gần sát trong gang tấc của Lộ Dữ Chu, chính mình cũng th* d*c hỗn loạn vài nhịp, bình tĩnh lại nói:


“Nếu cậu còn dám nói tôi không giống Hạ Dương, thì tôi tuyệt giao với cậu luôn.”


Thịnh Ngộ lúc nào cũng chê Lộ Dữ Chu nhỏ mọn thù dai, thật ra bản thân cậu cũng chẳng khá hơn là bao.


Có lẽ bị choáng sau cú ngã, Lộ Dữ Chu bất động hồi lâu, khuỷu tay chống xuống bên người Thịnh Ngộ, cố gắng nhấc nửa người trên lên:


“…Sao cậu cứ nhất quyết muốn giống cậu ta vậy?”


Hơi thở anh hơi loạn, chậm rãi nóng bỏng trêu chọc lên cổ Thịnh Ngộ.


Thịnh Ngộ bị chọc đến nhột, nghiêng mặt sang một bên. Đường cong sau gáy dưới ánh trăng hiện rõ, theo nhịp thở siết chặt rồi thả lỏng, giống như một tác phẩm nghệ thuật sống động.


“Tôi xem cậu là người đặc biệt quan trọng, có đi có lại, cậu cũng phải như thế, ít nhất… Tôi phải được đối xử ngang Hạ Dương.”


Tính chiếm hữu trong tình bạn, chẳng thua kém bất kỳ thứ tình cảm nào khác.


Thịnh Ngộ không thích một bên nhiệt tình. Cậu xem ai là người quan trọng, thì trong lòng người đó, cậu cũng muốn có một vị trí tương tự.


Như vậy mới công bằng.


Lộ Dữ Chu khẽ cười một tiếng, không rõ đang cười cái gì. Cả người anh khẽ run lên.


Thịnh Ngộ bất mãn đẩy anh một cái:


“Cười cái gì đấy?”


Hai người kề sát vào nhau, gần như không có chút khoảng trống nào. Hơi thở và nhiệt độ cơ thể nóng bức quấn lấy nhau, như hai khối bơ tan chảy rồi hòa vào nhau.


Chỉ một chút cử động nhẹ cũng trở nên vô cùng rõ ràng, truyền thẳng vào cơ thể đối phương.


Lộ Dự Chu hơi dùng sức, ngồi dậy rồi dịch sang một bên, hai tay chống ra sau, ánh mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.


Ánh trăng nhàn nhạt lạnh lẽo, mơ hồ làm mờ vẻ dịu dàng hiếm thấy trên gương mặt anh. Sắc đỏ ửng nơi vành tai cũng bị màn đêm che khuất.


“Ngủ đi.” Anh nói.


“Tôi không có trốn cậu.”


-


Đêm hôm đó trôi qua, Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu lại trở về quan hệ như trước kia.


Thịnh Ngộ rất thích đùa giỡn với người khác. Cử chỉ tay chân đối với cậu là một cách quan trọng để biểu đạt cảm xúc. Thường ngày đi trên đường, không có chuyện gì làm là cậu lại dùng vai húc vào Hạ Dương một cái. Đợi Hạ Dương phản ứng lại thì cậu đã tươi cười rạng rỡ chạy xa mất rồi.


Đương nhiên, người cậu thích trêu nhất vẫn là Lộ Dữ Chu.


Phản ứng của Lộ Dữ Chu khác hẳn Hạ Dương. Cái người này như thể mọc thêm mắt sau gáy, mỗi lần Thịnh Ngộ lén lút tiếp cận, anh đều nhanh như chớp vươn tay bắt lại.


Lúc thì nắm ngón tay Thịnh Ngộ, lúc thì túm sau gáy cậu.


Mười lần thì Thịnh Ngộ chắc cũng chỉ tránh được hai lần.


Chơi trò ‘ai nhanh hơn’ với Lộ Dữ Chu trở thành niềm vui duy nhất giữa những ngày học tập khô khan.



Thịnh Ngộ chơi không biết chán trò này.


Là một trường trung học trọng điểm, trường Nhất Trung đã không phụ lòng kỳ vọng của học sinh khi tước đi kỳ nghỉ của họ. Sau kỳ thi cuối kỳ, Lưu Dung đứng trên bục giảng, nói lời thấm thía: 


“Năm lớp 11 là năm quan trọng nhất trong cả cấp ba…”


Sau đó tin tức học bù được thông báo.


Cả lớp đều đã chuẩn bị tâm lý. Vừa nghe nhà trường thông báo, tan học là ai nấy thở dài kéo nhau đến bảng thông báo, xem thời khóa biểu mới.


Kế hoạch học kéo dài hơn dự tính, tận đến hơn ngày mười tháng tám, tương đương với hơn nửa tháng học thêm.


Ngày có điểm thi cuối kỳ, hai quả nho trong sân đã chín.


Xếp hạng cụ thể phải tuần sau mới công bố, nhưng Thịnh Ngộ đã chủ động tìm Lưu Dung xin bài thi, mang về Thịnh gia cho Thịnh Khải Cơ và bà nội xem qua, sau đó mới quay về hẻm Hỉ Thước.


Cậu tự thấy mình làm bài không tệ, chạy như bay về nhà, còn chưa vào đến cửa đã hò hét ầm lên:


“Lộ Dữ Chu! Lộ Dữ Chu! Lộ Dữ Chu ——!”


Cửa lớn khép hờ, Thịnh Ngộ đẩy cửa bước vào, trở tay đóng lại rồi hấp tấp chạy thẳng vào trong, vừa đến phòng khách thì bất chợt khựng lại.


Trước bàn bếp, có một dáng người cao gầy, là Lộ Dữ Chu.


Thịnh Ngộ ném cặp sách sang một bên, chạy vào bếp, ló đầu ra từ bên cạnh Lộ Dữ Chu, chống tay lên bàn hỏi:


 “Cậu nấu ăn à?”


Trên bàn bày một thau lớn nhân thịt, bên cạnh có một xấp vỏ sủi cảo đã được cán sẵn.


Lộ Dữ Chu đang mang bao tay, gói từng cái một.


“Dì bảo vào mùa hè phải ăn thịt dê. Đây, thau này là thịt dê đấy.” Lộ Dự Chu nhanh tay nắn xong một chiếc bánh, đặt lên tấm thớt phủ đầy bột mì, thở dài nói: 


“Mua nhiều quá ăn không hết, dì bảo gói thành bánh rồi cất tủ đông, chúng ta đói lúc nào thì lấy ra nấu.”


Thịnh Ngộ tặc lưỡi:


“Thế thì phải gói bao nhiêu cái mới hết?”


Lộ Dự Chu khẽ cười, nói: “Thau này chỉ là phần nhỏ thôi. Dì chia phần này cho chúng ta, ở sòng bạc vẫn còn một cái thau to hơn, phần đó là của Hạ Dương.”


Thịnh Ngộ không từ chối, xắn tay áo lên:


“Găng tay đâu? Tôi tới làm phụ.”


Trong nhà không còn đôi nào, đành phải dùng tạm găng tay y tế. Thịnh Ngộ loay hoay lục trong hộp thuốc, lúc đứng dậy bị một vệt màu tím ngoài cửa sổ thu hút ánh nhìn.


Cậu nheo mắt lại nhìn kỹ, không ngờ trên giàn nho có hai quả tím rồi.


Ngay lập tức cậu phấn khích hẳn lên, vứt găng tay đi. Người đã lao ra sân, giọng nói theo sau một nhịp mới vang lên:


“Lộ Dự Chu! Nho chín rồi——”


Nghe vậy, Lộ Dữ Chu ngó đầu ra nhìn theo.


Vài năm trước, anh tiện tay chôn xuống một hạt nho, dây leo bám lên một cây sào không dùng. Anh cũng chẳng quan tâm, lá cây xanh mướt mơn mởn, nhưng suốt mấy năm vẫn chưa từng kết được trái nào.



Năm đầu tiên Thịnh Ngộ đến đây, dây nho như không thể đợi thêm, vội vàng trổ hoa kết trái.


Thịnh tiểu thiếu gia đối với mấy quả nho kia đặc biệt hứng thú, ngày nào cũng hỏi bao giờ mới ăn được. Lộ Dữ Chu nghe mãi thành quen, không khỏi chú ý hơn đến mấy quả nho này.


Anh nhớ rõ lúc sáng ra khỏi cửa, hai quả kia vẫn còn xanh.


Chắc là chưa ăn được, nhưng Thịnh Ngộ nào có để ý, vừa bước ra đã vội vàng cầm lấy cây gậy trúc, hái hai quả nho đã hơi ngả sang tím xuống, rửa sạch ở bồn nước ngoài sân, xong mang thẳng vào bếp.


“Mỗi người một quả, cậu ăn trước đi.”


Thịnh Ngộ đầy tha thiết đưa quả nho lên môi Lộ Dữ Chu, trong ánh mắt mong chờ còn lấp ló tia háo hức như chờ xem anh gặp họa.


Cậu cũng chẳng chắc là chua hay không, chỉ cần Lộ Dữ Chu lộ ra chút biểu cảm khác thường nào, thì quả còn lại đừng hòng lọt vào miệng cậu.


Lúc ấy Lộ Dữ Chu đang tập trung gói sủi cảo, chẳng nhìn kỹ, nghiêng đầu định cắn quả nho thì vô tình cắn luôn đầu ngón tay Thịnh Ngộ.


Anh phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng đầu, tạo khoảng cách an toàn với tay Thịnh Ngộ, sau đó mới ngậm quả nho vào miệng, nhai nhẹ hai cái.


Thịnh Ngộ hỏi: “Ngọt không?”


Lộ Dữ Chu chẳng nếm ra được vị gì.


“Cũng được.”


Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, hẳn là không phải đang cố nhịn.


Thịnh Ngộ lập tức yên tâm, cậu bóc vỏ nho, cắn nửa quả, tò mò muốn biết nho mình trồng khác gì nho bán ngoài chợ.


Nhai cái đầu tiên, cậu còn chưa phân biệt được mùi vị. Sang đến cái thứ hai, có gì đó không ổn lắm. Nhai cái thứ ba...


Đầu cậu như bị sét đánh.


Chua đến mức biểu cảm mất kiểm soát, mắt trái mắt phải giật giật muốn nhắm lại, đối mắt Lộ Dữ Chu nháy mắt mấy lần như đang wink.


Chua chết mất!!


Tên khốn Lộ Dữ Chu này dám chơi xỏ cậu!


Lộ Dữ Chu nhả vỏ nho ra, thấy cậu đang xoay vòng vòng tại chỗ, hơi chần chừ nói: “Tôi ăn thì thấy bình thường, chắc quả cậu ăn chua hơn….”


Còn chưa nói dứt câu, nửa quả nho cắn dở của Thịnh Ngộ đã đưa đến bên miệng anh.


Thịnh Ngộ bảo: “Chua quá tôi ăn không nổi, cậu ăn nốt nửa quả này đi.”


Lộ Dữ Chu bị tấn công bất ngờ, vô thức há miệng cắn nửa quả nho. Lông mày anh lập tức nhíu lại, lùi sau hai bước, răng hàm nghiến xuống, nước nho b*n r* trong miệng.


Thịnh Ngộ dán mắt quan sát nét mặt anh. Phát hiện ra cũng như vừa rồi — mặt anh chẳng có biểu cảm gì.


Thịnh Ngộ tin rồi, người này không phải cố ý lừa mình, chính là thật sự không thấy vị gì hết!


“Tôi đi uống ngụm nước!”


Chua đến ê cả răng, cậu vội xua tay chạy đi, mở tủ lạnh rút ra một chai nước khoáng, ngửa đầu tu ừng ực.


Lộ Dữ Chu nhai thêm mấy cái, mặt vẫn không đổi sắc nhả vỏ nho còn thừa ra, ném vào thùng rác.


Thần sắc anh lạnh lùng, động tác ung dung. Nếu không để ý vệt đỏ lan dọc sau gáy, thật đúng là chẳng có gì khác thường.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 47: Mông lung.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...