Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 48: Thói quen.
Gói sủi cảo cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.
Thịnh Ngộ từng nghe nói qua nhưng chưa từng tham gia, nên lúc gặp tình huống này, tiểu thiếu gia Thịnh như vị tiên vừa hạ phàm, chuyện gì cũng thấy mới mẻ và thú vị.
Gói mấy cái sủi cảo mà cái nào cũng bị rách vỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm chỏng chơ trên thớt.
Thịnh Ngộ cúi người nhìn đám vỏ sủi cảo rách của mình, bị chính kiệt tác của bản thân chọc cười.
“Tôi không làm nữa, Lộ Dữ Chu, mấy cái còn lại đều cho cậu làm.”
Cậu vặn vòi nước rửa sạch bột mì dính trên tay, dứt khoát phủi tay làm ông chủ rút lui.
Lộ Dữ Chu sớm đoán được, nhận lấy đôi găng tay cậu ném qua, bình tĩnh nói:
“Trong tủ lạnh có dưa hấu, đã cắt sẵn rồi, đi ăn đi.”
Dưa hấu được cắt thành những miếng nhỏ đều tăm tắp đặt trong chiếc bát thủy tinh, trông mọng nước ngon miệng.
Thịnh Ngộ không làm nhưng cũng không rời đi, cậu bưng bát trái cây, thỉnh thoảng gắp một miếng bỏ vào miệng, lười biếng tựa vào bàn, vừa ăn vừa xem trong nhóm bạn học than thở độ khó của kỳ thi cuối kỳ lần này.
Cậu chợt nhớ tới bài kiểm tra trong cặp, nhắn +1 vào nhóm xong quay sang nói với Lộ Dữ Chu:
“Tôi nhận được điểm thi Toán rồi, thầy Lộ, đoán xem học sinh cưng của cậu lần này được bao nhiêu điểm?”
Lộ Dữ Chu cúi mắt, khéo léo bóp mép sủi cảo thành những nếp gọn gàng, chỉ chốc lát thớt đã bày ra một hàng sủi cảo đầy đặn.
Người này làm việc nhà rất thành thạo và nhanh nhẹn. Rõ ràng là người từng được dì tận tình dạy bảo.
“Bao nhiêu?”
Thịnh Ngộ tặc lưỡi, không hài lòng với giọng điệu nhạt nhẽo của anh:
“Tốt xấu gì tôi cũng là đệ tử thân truyền duy nhất của cậu. Thầy có thể hứng thú hơn chút được không? Nhỡ đâu tôi thi trượt thì sao?”
Lộ Dữ Chu nhàn nhạt đáp:
“Nếu cậu thi trượt, vừa rồi đã không gọi tên tôi từ ngoài cửa đi vào.”
Thịnh Ngộ nghĩ một chút, nhưng lại cảm thấy có gì sai sai.
“Sao cậu biết tôi thi trượt thì sẽ như thế nào?”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ. Lộ Dữ Chu quay lưng về phía cậu, nhìn không rõ nét mặt, chỉ thấy đường cong sau gáy mơ hồ, không biết có phải đang cười hay không.
“Cần gì đoán? Nếu trượt, cậu sẽ lập tức lên lầu luyện đề, không đóng cửa ôn luyện một vòng thì sẽ không ra ngoài.”
Đây hoàn toàn là cách làm của cậu.
Câu trả lời ấy khiến Thịnh Ngộ không còn hứng khoe khoang nữa, nhiều hơn là cảm giác vui vẻ vì Lộ Dữ Chu rất hiểu mình. Cậu không làm vẻ bí mật nữa, nói:
“136, chị Dung nói lớp mình chỉ có mười học sinh đạt hơn 120 điểm, cô không ngờ tôi cũng ở trong số đó. Tôi thấy khá ổn liền mang về cho bà nội xem, còn gặp phải chủ tịch Thịnh nên cho ông ấy xem luôn.”
Thịnh Ngộ nói mà mặt đầy vẻ đắc ý.
Cậu vốn như thế, chẳng hề tỏ ra khiêm tốn, kiêu ngạo nhưng không tự mãn. Tuy hay ra vẻ, lại chẳng khiến người ta ghét bỏ.
Khi con công xòe đuôi ra, việc của bạn chỉ là vỗ tay tán thưởng.
Lộ Dữ Chu nói:
“Tôi biết chắc sẽ có tên cậu, cậu thật sự rất chịu khó.”
Thịnh Ngộ mang kiểu mặt lúc nào cũng như không chịu được khổ, nhưng thực ra lại chăm chỉ hơn ai hết. Chỉ cần đã xác định mục tiêu, cậu chẳng bận tâm cực nhọc, mọi gian khổ đều trở thành phong cảnh trên con đường cậu đi.
Thịnh Ngộ thật vui khi nhận được lời khen, đến khi thỏa mãn rồi liền thu lại.
Trong nhóm chat sôi nổi vô cùng, mỗi người một chủ đề, kẻ bàn chuyện điểm số, người lên kế hoạch lịch học hè, cũng có vài nhóm tám chuyện linh tinh. Chưa bao lâu tin nhắn đã nhảy lên 99+.
Chưa đến năm giờ, trời ngoài cửa sổ vẫn trong xanh, hơi nóng trong không khí dần tản ra. Ngoài sân, chim sẻ ríu rít, tiếng ếch kêu vang lên thỉnh thoảng như nhạc đệm.
Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu mỗi người chiếm một góc, ai làm việc nấy, thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu.
Thịnh Ngộ: “Lịch học hè không có ngày nghỉ cuối tuần, đáng sợ quá. Chị Dung bảo sẽ cho nghỉ bù hai ngày trước khi học bù, không biết bao giờ mới thực hiện.”
Lộ Dữ Chu: “Trường Nhất Trung trước đến nay vẫn thế, quen rồi thì tốt.”
Thịnh Ngộ: “Buổi tối tiết tự học có học không?”
Lộ Dữ Chu: “Không, nghỉ hè sẽ không có tự học buổi tối.”
Lướt hết tin nhắn nhóm, Thịnh Ngộ thoát khỏi ứng dụng trò chuyện, vào chơi game.
Ván đầu vừa kết thúc, thông báo mới bật lên.
Cậu mở ra xem, rồi nói với Lộ Dữ Chu đang chuyên tâm làm sủi cảo:
“Dì bảo cậu làm riêng một phần nhân cho thêm chút ớt cay, dì muốn mang sang cho bác gái Tiền.”
Lộ Dữ Chu mở tủ bếp lấy bột ớt ra, hỏi:
“Thêm bao nhiêu?”
Thịnh Ngộ đang bận nhắn tin cho sòng bạc bên kia, một lúc sau mới trả lời:
“Dì bảo cậu tự cho.”
“……”
Lộ Dữ Chu thử rắc ít bột ớt vào, trộn đều rồi dùng một đôi đũa sạch gắp một chút, đưa vào miệng nếm.
Anh không kén ăn nên khó nhận ra những khác biệt nhỏ này.
Do dự một chút, anh đổi sang chiếc đũa khác, chấm chút nhân, đưa tới bên miệng Thịnh Ngộ:
“Thử xem.”
Thịnh Ngộ lúc này vẫn đang chơi game, mắt dán vào màn hình, chỉ nghiêng người qua, mở miệng nếm một ngụm, chép chép miệng:
“Chưa đủ cay, cho thêm chút nữa.”
Năm phút sau, Lộ Dữ Chu lại dùng đũa gắp chút nhân mới trộn xong, đưa qua:
“Thử xem.”
Thịnh Ngộ nếm kỹ một lúc:
“Được rồi, gói đi.”
Lộ Dữ Chu lại cúi người tiếp tục làm sủi cảo, động tác thuần thục nhanh nhẹn. Trong khung cảnh đời thường này, bóng dáng anh bỗng trở nên đặc biệt có sức sống.
Thịnh Ngộ chơi xong mới ngẩng lên, thấy cảnh ấy liền khoanh tay dựa vào bàn, ngắm một hồi lâu, nhớ lại đoạn hội thoại vừa rồi, bất giác bật cười.
“Lộ Dữ Chu, cậu có cảm thấy hai ta như vậy… đặc biệt giống…”
Trong đầu Thịnh Ngộ bất chợt vụt qua một từ vừa kỳ lạ vừa chuẩn xác, dù nghe không hợp lắm:
“Vợ chồng già?”
“……”
Lộ Dữ Chu còn chưa kịp nói gì, Thịnh Ngộ đã thấy hơi quá.
Bọn họ mới mười bảy tuổi, vợ chồng già cái quỷ gì chứ, nghe như biến cả hai thành ông lão rồi.
“Rút lời, rút lời! Tôi còn trẻ mà…”
Cậu vừa xua tay vừa bỏ cái bát thủy tinh đã ăn sạch vào bồn rửa, rồi nói với Lộ Dữ Chu:
“Dì bảo tôi đi lấy vỏ sủi cảo mới. Cậu có muốn lấy thêm gì không? Tôi mang về luôn.”
Lộ Dữ Chu suy nghĩ chốc lát, khẽ rũ mắt nói:
“Lấy thêm chút bột mì, đừng nhiều quá.”
Thịnh Ngộ búng tay: “Rõ.”
Cậu vừa rời đi, căn nhà cũ lập tức trở lại yên tĩnh.
Ban đầu Lộ Dữ Chu không thấy gì lạ. Anh đã sống một mình ở đây hơn mười năm, quen với từng mùa trong căn hộ này. Trong ký ức của anh, mùa hè ở nhà cũ gói gọn trong một chữ, nóng.
Nóng đến mức phải tắm hai lần một ngày, ngoài ra chẳng còn gì đáng nhớ.
Nhưng hôm nay, anh chợt nhận ra mùa hè ở đây cũng có những âm thanh rất ồn ào:
Tiếng hàng xóm bật tivi xem chương trình giải trí; Tiếng ai đó đang nấu nướng; Tiếng bọn trẻ tụm ba tụm bảy chạy ngang cửa, vừa cười vừa làm chim sẻ trên mái bay tán loạn.
Tất cả những thanh âm ấy hòa thành sự ồn ào đầy sức sống, và khi áp vào sự trống trải trong nhà cũ, càng khiến cái tĩnh lặng trở nên khó chịu.
Cảm giác này thật khó diễn tả.
Lộ Dữ Chu chỉ thấy thính giác của mình trở nên nhạy bén lạ thường, rõ ràng nghe được tiếng cửa lớn ngoài hiên bị gió lay kẽo kẹt.
Anh như thể đang chờ ai đó trở về và đẩy cánh cửa lớn ra.
Ngón tay đang bóp mép vỏ sủi cảo bỗng khựng lại, anh ngẩng mắt lên.
Dù phản ứng có hơi chậm, nhưng anh đã hiểu mình đang nghĩ gì.
… Anh chỉ là đang nhớ Thịnh Ngộ.
Rõ ràng người kia mới đi có năm phút.
-
Bảng xếp hạng kỳ thi cuối kỳ được dán vào ngày đầu tiên bắt đầu học bù.
Bảng dán ngay ở bảng thông báo trước lớp, ghi rõ từ thứ hạng toàn lớp đến điểm từng môn, rõ ràng không sót một chữ.
Thịnh Ngộ xếp hạng 22, một vị trí không cao cũng chẳng thấp, nhưng nói thật, cậu hơi khó chịu.
Ba môn Toán, Văn, Anh không bị lệch nhiều, nhưng thời gian ôn tập quá ngắn, cậu dồn trọng tâm vào các môn chính, nên những môn khác bị bỏ lại, thành ra chúng hơi kém hơn.
Nhất là vật lý.
Cả hai bộ đề tổ hợp khoa học tự nhiên, Thịnh Ngộ đều bị môn này kéo tụt điểm.
Xem xong bảng điểm, Thịnh Ngộ thở dài quay về chỗ, phàn nàn với Lộ Dữ Chu:
“Có khi nào tôi sẽ bị bắt vào đồn không?”
Thầy dạy vật lý của lớp một họ Trình, mọi người hay gọi thầy là ‘Quýt’.
Khi ai bị thầy dạy lý gọi vào văn phòng để mắng, cả khối đều nói là ‘vào đồn’.
Lộ Dữ Chu dùng ngón tay kẹp tờ giấy ghi chú màu vàng, lật qua lật lại không biết đang làm gì. Anh rũ mắt, nhàn nhạt nói:
“Yên tâm, có Hạ Dương làm đệm lưng cho cậu rồi. Cậu ta tụt xuống tận hạng 42.”
Thịnh Ngộ khô khan khẽ cười, bất lực nói:
“Đây là chuyện để an ủi à.”
“Đừng động, tôi cho cậu cái này.”
Lộ Dữ Chu gõ gõ mặt bàn, ra hiệu cho cậu chìa tay ra.
Thịnh Ngộ lật bàn tay lên, một con thuyền giấy màu vàng nhạt nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.
“……”
Trước ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu nhướng mày:
“Mở ra xem.”
Lần trước gấp thuyền giấy, Lộ Dữ Chu còn chút do dự, vừa muốn cho cậu thấy lại vừa sợ bị nhìn thấy; lần này thì thẳng thắn hơn nhiều.
Thịnh Ngộ lần theo nếp gấp mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn một câu:
Muốn học thêm môn vật lý không?
Muốn.
Muốn thầy Lộ dạy.
Thịnh Ngộ cười cong mắt, nắm chặt tờ giấy trong tay, bật cười:
“Lần này sao không vẽ như bản đồ Yến quốc nữa?”
Lộ Dữ Chu thu dọn bàn, đáp:
“Dài quá, tôi lười viết.”
Kết quả thi vừa công bố, có người vui người buồn. Trong lớp bỗng tràn ngập một bầu không khí phấn khởi khó hiểu — ai thi tốt thì tất nhiên hớn hở, còn ai thi không tốt thì quyết tâm vươn lên. Không khí học tập còn sôi nổi hơn cả trước khi thi.
Hạ Dương chỉ giữ được sự quyết tâm đó đến… hết buổi sáng. Chiều lại đâu vào đấy.
Buổi chiều, bảng xếp hạng top 100 toàn khối được dán.
Hạ Dương thấy mình tuy đứng cuối cùng trong lớp, nhưng vẫn chưa rớt khỏi top 100. Lập tức cảm thấy ổn rồi, lại có thể chơi tiếp.
Thịnh Ngộ đã quên béng chuyện này, cho tới khi Hạ Dương gọi điện đến.
“Thịnh Ngộ, cậu biết mình xếp hạng toàn khối bao nhiêu chưa? Có cần tôi xem hộ không—”
Thịnh Ngộ đang ngồi ghế sau xe đạp địa hình, giữa làn gió đêm “A” một tiếng, theo bản năng hỏi:
“Tôi có trong top 100 không?”
Hạ Dương: “Vô nghĩa! Không trong top 100 thì chẳng phải cậu đã rớt khỏi lớp thực nghiệm rồi à?”
Câu đó như gõ một tiếng chuông vào đầu Thịnh Ngộ — rốt cuộc cậu nhớ ra mình vốn đang học ở lớp trọng điểm.
Cậu bảo Hạ Dương xem hộ. Hạ Dương nói xung quanh bảng thông báo đông nghẹt người, bảo chờ một chút.
Không biết bảng thông báo có gì hấp dẫn mà đông thế, cho tới khi gần về đến nhà, Thịnh Ngộ mới nhận được tấm ảnh Hạ Dương liều mạng chen vào chụp.
Trong ảnh là biển đầu người dày đặc. Hạ Dương bị đẩy ra tận tầng người thứ tư, nếu cậu ta không cao to chắc chẳng chụp nổi.
Thịnh Ngộ bấm mở ảnh, phóng to, vừa thấy rõ xếp hạng thì gáy lập tức tê rần.
Xếp hạng lớp 22, cậu vốn đã không mấy hài lòng.
Nhưng hạng toàn khối 36, trong đầu Thịnh Ngộ vang lên cùng một ý nghĩ với Hạ Dương:
… Cậu khỏe lại rồi.
Cảm xúc của Thịnh Ngộ thay đổi quá rõ rệt. Khi chiếc xe chạy vào con hẻm nhỏ, Lộ Dữ Chu cố ý giảm tốc, thong thả kéo dài giọng:
“Vui vẻ lại rồi à?”
Thịnh Ngộ chìa điện thoại đưa tấm ảnh chụp đến trước mặt Lộ Dữ Chu, vỗ vai anh, giọng điệu nghiêm túc:
“Thầy Lộ, đây chưa phải thực lực thật sự của tôi đâu. Chờ tôi bù mấy môn khác, e là phải tranh ngôi nhất khối với thầy đấy… Chuẩn bị tinh thần đi nha.”
Lộ Dữ Chu nghe tiếng cười gần sát bên tai, không nhịn được khẽ nghiêng đầu, khóe mắt liếc sang, bắt gặp một đôi mắt sáng rực dưới ánh hoàng hôn.
Thiếu niên khí thế hăng hái đúng là khiến người ta rung động.
Mà Thịnh Ngộ… vẫn luôn luôn hăng hái như vậy.
-
Nhà họ Thịnh có một nhóm chat gia đình với cái tên rất bình dị, gọi là Người một nhà tương thân tương ái.Nhóm này được lập để mỗi dịp Tết âm lịch mọi người tiện phát lì xì. Ngày thường gần như chẳng ai nói gì, im lìm như vũng nước đọng.
Tối nay, hơn 9 giờ, cái nhóm nửa năm chưa có tiếng động ấy bỗng hiện một tin nhắn mới.
Có vẻ là gửi nhầm, vì chưa đầy hai phút sau đã bị thu hồi.
Nhóm này vốn chẳng bao giờ ồn ào, duy nhất rôm rả là mấy ngày Tết. May sao không ai bị chặn, nên dù tin nhắn bị rút nhanh, vẫn có người kịp nhìn thấy.
Thịnh Bác Văn: Tiểu Ngộ vào top 100 toàn khối rồi, chúc mừng chúc mừng! Rải hoa! Rải hoa!.jpg
Ngay sau đó gửi kèm một bao lì xì.
Bao lì xì vừa tung ra, nhóm “chết” lâu năm bỗng sống lại. Lần lượt có người lên tiếng. Người trẻ thì chẳng mấy ai thích nói trong nhóm họ hàng, nên toàn các bậc trung niên trả lời, lời lẽ giản dị, mang vẻ đẹp mộc mạc chưa bị internet làm mai một.
Người một nhà tương thân tương ái:
Tuyệt vời lắm Tiểu Ngộ! Tiếp tục cố gắng, lại lập kỳ tích nhé!
Tiểu Ngộ vẫn luôn rất xuất sắc. (Ngón tay cái.jpg)
Học giỏi Toán Lý Hóa, đi khắp thiên hạ chẳng sợ ai!
Trong khi đó, nhân vật chính Thịnh Ngộ đang ở hẻm Hỉ Thước dùng ngón chân moi mặt đất.
Tấm ảnh kia không nghi ngờ gì chính là bảng xếp hạng top 100 toàn khối lần này, trên đó tên cậu bị khoanh đỏ chót. Cậu vốn định gửi riêng cho Thịnh Gia Trạch, không ngờ lại bấm nhầm vào nhóm gia đình.
Cậu có chút thích khoe khoang, nhưng chưa đến mức muốn khoe khoang trước cả họ hàng. Cậu đã nhanh chóng thu hồi ảnh, nào ngờ bác cả tinh mắt, vẫn kịp nhìn thấy.
Mọi người trong nhóm đều đang nói chuyện về cậu, Thịnh Ngộ thấy cũng nên lên tiếng đáp lại.
Cậu hít sâu một hơi.
Tính tình cậu vui vẻ, quan hệ với các trưởng bối đều không tệ. Từ sau khi thân thế được làm rõ, đám người từng trải này hiểu rõ nhưng không nói ra, vẫn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi tặng quà cho Lộ Dữ Chu, họ thường tiện thể chuẩn bị thêm một phần cho cậu.
Nhà họ Thịnh coi cậu và Lộ Dữ Chu như sinh đôi mà nuôi.
Thịnh Ngộ không phải cục đá, tất nhiên hiểu những điều này. Lộ Dữ Chu không để bụng, thì cậu cũng không cần cố chấp nữa.
Hiện tại tình huống này, thuần túy là… ngượng chết đi được.
Thịnh Ngộ: Cảm ơn mọi người đã khích lệ ^O^
Thịnh Ngộ:
Tin nhắn bị gửi nhầm, không cẩn thận gửi vào nhóm. Tiểu Ngộ sẽ tiếp tục cố gắng! Lần sau nhất định giành ngôi đầu khối!
Ngay lập tức có người hỏi:
Vốn dĩ định gửi cho ai thế?
Thịnh Ngộ tất nhiên không thể nói là gửi cho Thịnh Gia Trạch để… khoe mẽ.
Thịnh Ngộ: Gửi cho ba của cháu ^^
Chỉ một giây sau, cậu đã hối hận vì cái miệng nhanh hơn não.
Người một nhà tương thân tương ái:
@Thịnh Khải Cơ
Khải Cơ, Tiểu Ngộ lần này thi tốt lắm, nhớ thưởng cho thằng bé nhé. @Thịnh Khải Cơ
@Thịnh Khải Cơ, anh có đứa con giỏi thật đấy, không giống con nhà tôi.
Thịnh Ngộ: “……”
Không cần đâu mà!!
—------------
Chuột: Sắp rồi mọi người ạ, thấy thầy Lộ tỉnh táo sớm é=)))
Biệt danh thầy dạy lý:
Thầy tên (Chéng) — nhưng ở đây không trực tiếp liên quan đến “quýt”.
Biệt danh “” (quýt):
Có thể do tên lót hoặc tên đệm của thầy phát âm gần giống từ “jú” ().
Hoặc do ngoại hình (mặc áo màu cam, mặt đỏ, hay hay nhắc đến trái cây...) khiến học sinh đặt biệt danh “quýt”.
Trong văn hóa học đường Trung Quốc, đặt biệt danh kiểu này rất phổ biến, không nhất thiết phải logic 100%, miễn cả lớp hiểu là ai.
Chơi chữ “” (vào đồn):
- Trong tiếng lóng, “” = đồn cảnh sát.
- - Ở đây, “” (júzi – quýt) và “” (júzi – đồn) đồng âm trong tiếng Trung.
- - Nên “” vừa có nghĩa thật là bị cảnh sát bắt vào đồn, vừa là nghĩa “bị thầy Quýt gọi vào văn phòng mắng”.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt