Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 49: Lôi kéo.

134@-

Thịnh Khải Cơ không thích xem tin nhắn Wechat, bình thường có việc gì sẽ trực tiếp gọi điện thoại.


Trong nhóm chat, dù có bị tag bao nhiêu lần đi nữa ông cũng không trả lời.


Thịnh Ngộ quan sát một lúc, thấy chủ tịch Thịnh không xuất hiện thì mới dần thở phào. Cậu gõ vào nhóm:


Chủ tịch lúc này chắc đang bận làm việc.


Không sao đâu, cháu sẽ cứ gửi tin nhắn cho đến khi ông ấy trả lời tôi mới thôi! ^^ Cháu sẽ ép ông ấy cho một bao lì xì thật to luôn!!


Tính cách Thịnh Khải Cơ vốn cứng nhắc, không mấy khi tỏ ra thân thiện. Thường ngày khi người thân tụ họp, ai cũng gọi ông là chủ tịch, bọn nhỏ cũng học theo mà gọi vậy.


Người một nhà tương thân tương ái:


Chủ tịch đúng là bận rộn.


Ha ha ha ha Thịnh Khải Cơ, con trai ông cũng gọi ông là chủ tịch luôn kìa.


Cô nhỏ trước tiên cho cháu một bao nè @Thịnh Ngộ.


Trong nhóm lại bắt đầu một đợt lì xì mới. Thậm chí có mấy vị trưởng bối còn cố ý gửi riêng lì xì cho Thịnh Ngộ.


Cậu nhận vài cái, sau đó nói mình phải đi học tiết tự học buổi tối, giả vờ tắt máy thoát nhóm.


Trong nhóm bạn bè, cậu luôn là người phát bao lì xì, có vài lúc xem náo nhiệt cậu cũng sẽ lập tức gửi một cái mới để rôm rả thêm. Nhưng trong nhóm gia đình thì không thể như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận, cảm ơn, rồi lại cảm ơn nữa… đến mức kho biểu cảm của cậu cũng sắp cạn kiệt.


Người trung niên chẳng mấy ai thích hoạt động online, không bao lâu sau khi cậu biến mất, trong nhóm ngừng hẳn tin nhắn mới.


Thịnh Ngộ nghĩ sai lầm này đến đây là kết thúc, ai ngờ khoảng mười một giờ, cậu lại nhận được cuộc gọi từ Thịnh Khải Cơ.


Lúc đó cậu đang chơi game. Vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ, cậu muốn thả lỏng một chút, liền hẹn Hạ Dương chơi thâu đêm.


Wifi ở hẻm Hỉ Thước hơi chập chờn, nên khi chơi cậu phải bật dữ liệu di động. Cuộc gọi từ Thịnh Khải Cơ đã làm gián đoạn kết nối mạng, âm thanh trò chơi bỗng tắt ngúm. Nhìn thấy tên trong phần hiển thị người gọi, Thịnh Ngộ suýt nữa run tay ném cả điện thoại.


Một cảm giác kỳ lạ như thể mình vừa làm chuyện xấu trào lên khiến cậu hơi chột dạ.


Thậm chí khi bấm nhận máy, cậu còn giấu đầu hở đuôi mà buột miệng:


“Alô? Tôi đang làm bài tập? Ai đấy?”


Chủ tịch Thịnh không chút nghi ngờ, giọng ông mang chút khàn khàn mệt mỏi vì đi đường xa:


“Là ba đây. Mới xuống máy bay, có làm phiền con không?”


Thịnh Ngộ nhanh chóng bật lại wifi, tin nhắn của Hạ Dương ồ ạt hiện ra:


Cậu đang làm cái gì vậy?! Cái trạm kia vẫn chưa chịu di chuyển kìa!


Cậu bật loa ngoài, cùng lúc thao tác để nhân vật trong game không đứng yên, lấy lệ đáp:



“Không, không có. Con chỉ còn một câu hỏi nhỏ thôi, sắp làm xong rồi.”


Thịnh Khải Cơ khẽ ừ một tiếng.


“Tin nhắn trong nhóm, ba vừa xem rồi. Thành tích kiểm tra không tệ.”


Thịnh Ngộ hơi bất ngờ, cậu tưởng Thịnh Khải Cơ sẽ chặn hết mấy tin nhắn tán gẫu vô bổ trong nhóm.


“Không có, không có đâu.” Cậu do dự một chút, nhưng rồi cảm thấy kiểu hành vi tranh công này quá ngốc, nên dứt khoát nói thật:


“Con muốn gửi cho Thịnh Gia Trạch để khoe, không cẩn thận gửi nhầm vào nhóm. Ba cứ coi như không thấy là được.”


Dù gì cũng đâu phải con nít, thi được điểm tuyệt đối còn đòi thưởng gì nữa. Mười bảy tuổi đầu cũng coi như nửa người lớn rồi, Thịnh Ngộ tuyệt đối không làm mấy trò ngớ ngẩn như đòi lì xì.


“Gửi cho ta cũng được.” Thịnh Khải Cơ nói: 


“Chú Ngô của con bảo, con trai cậu ấy mỗi lần thi tốt đều được thưởng. Con muốn gì?”


“…” Thịnh Ngộ im lặng. 


“Ba, con chú Ngô mới tám tuổi thôi.”


Thịnh Khải Cơ chẳng thấy có gì sai, thậm chí còn nhấn mạnh:


“Ừ, con học cấp ba, so với tiểu học thì khó hơn một chút.”


… Nói vậy cũng đúng?


Thịnh Ngộ cảm thấy căn bệnh xấu hổ của mình lại bắt đầu tái phát. Phiên bản dịu dàng của Thịnh Khải Cơ đúng là khiến người ta khó lòng chống đỡ.


Cậu không thuyết phục được ông, suy nghĩ một hồi rồi quyết định chuyển hướng đề tài:


“Con gửi ba bảng xếp hạng khối nhé. Ba nhìn xem… Ở trên cùng, người đứng nhất kia… có phải là Lộ Dữ Chu không? Con thấy cậu ấy cũng nên được lì xì.”


-


Lộ Dữ Chu mỗi lần bước vào cổng trường đều tắt nguồn điện thoại, cả ngày chẳng bao giờ lấy ra. Mãi đến chiều hôm sau, anh mới thấy tin nhắn của Thịnh Khải Cơ.


Thịnh Khải Cơ: Thi không tệ.


Thịnh Khải Cơ: Con muốn thưởng gì không?


Ngay sau đó là mấy khoản chuyển tiền lớn, ghi chú:


Lì xì .


Lộ Dữ Chu: “?”


Lịch học mùa hè rất dày đặc, nhưng có một điểm tốt duy nhất, đó là buổi tối không phải học tiết tự học nên mấy người Thịnh Ngộ có thể về hẻm Hỉ Thước trước khi trời tối.


Hôm nay tan học sớm, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, Thịnh Ngộ và Hạ Dương xách ống nước ra sân tắm cho Đại Hắc.



“Ngồi xuống! Tao là ba mày! Ngồi xuống ——”


Chủ tịch lại nổi cơn gì nữa đây?


Lộ Dữ Chu nhìn chằm chằm màn hình, khẽ nhíu mày, rồi như chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn ra cửa.


Thịnh Ngộ bị nước bắn ướt như chuột lột, ống quần xắn cao, tay cầm ống nước đuổi theo Đại Hắc, vừa chạy vừa hét sang Hạ Dương:


“Anh em, cậu mau đè nó xuống ——”


Hạ Dương cũng gào theo:


“Tớ đè không nổi nữa ——”


Giữa lúc dừng lại th* d*c, Thịnh Ngộ như cảm giác được có ai đang nhìn mình. Chớp chớp hàng mi đọng nước, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trong nhà.


Lộ Dữ Chu nhanh chóng dời mắt đi, chính anh cũng không rõ mình đang né tránh điều gì, nhưng trực giác mách bảo anh đừng nhìn quá lâu vào mắt Thịnh Ngộ


Tuy nhiên muộn rồi, Thịnh Ngộ đã chú ý thấy anh. Cậu ném ống nước xuống, kéo đôi dép lê ướt sũng lẹp xẹp đi vào nhà, để lại một hàng dấu chân đẫm nước.


“Cậu có việc gì không?” Thịnh Ngộ thở hổn hển, từng giọt nước từ tóc nhỏ xuống làm hàng mi ướt đẫm trở nên đen nhánh khác thường. 


“Nếu cậu không có việc gì thì ra giúp một tay đè Đại Hắc lại đi, nó bẩn muốn chết, trên người toàn bùn khô đóng vảy.”


Lộ Dữ Chu nhìn ra ngoài rồi nói: "Có nghiêm trọng không? Không thì chúng ta mang nó đến tiệm thú cưng đi."


Thịnh Ngộ lắc đầu: “Không nghiêm trọng, chỉ cần xối nước là được, nhưng nó không chịu hợp tác.”


Lộ Dữ Chu gật đầu, cúi mắt mở khoản tiền lớn kia ra, chuẩn bị trả lại: 


“Chờ chút…”


“Thịnh Khải Cơ cũng gửi cho cậu à?” Mắt Thịnh Ngộ liếc thấy màn hình của anh, lập tức gạt tay Lộ Dữ Chu ra, ghé sát gương mặt ướt át vào nhìn.


“Bao lì xì… ha ha ha ha ha, Thịnh Khải Cơ đúng là bị bệnh…”


Lộ Dữ Chu cúi mắt nhìn cậu: “Cũng gửi?”


“Ừ, tối qua tôi lỡ tay gửi bảng điểm vào nhóm gia đình, xấu hổ muốn chết. Họ coi tôi như trẻ con ba tuổi, khen đến mức da đầu tê rần.” 


Thịnh Ngộ luồn tay vào cào nhẹ mái tóc ướt, liếc nhìn Lộ Dữ Chu, cười giải thích:


“Thịnh Khải Cơ nhất quyết bắt tôi nhận lì xì. Tôi thấy ngại nên gửi luôn bảng điểm của cậu cho ông ấy. Giờ thì cả hai chúng ta cùng mất mặt.”


Sau khi nghe xong nguyên nhân, Lộ Dữ Chu lộ vẻ mặt một lời khó nói, nhanh tay trả lại lì xì đầu tiên.


Thịnh Ngộ nhìn anh trả lại hai bao lì xì: 


“... Cậu không nhận lấy cái nào à?”


“Không cần.”



Cậu lười tranh cãi với anh, gạt tay Lộ Dữ Chu ra rồi bấm nhận luôn hai cái lì xì còn lại.


Có ai mà không cần được động viên tinh thần? Có ai mà không muốn nghe lời khen? Lộ Dữ Chu không phải là không muốn, chỉ là anh quá độc lập, đã quen với việc sống mà không cần vào mấy thứ này.


“Số tiền này nhỏ thôi, với Thịnh Khải Cơ thì chẳng khác nào muối bỏ biển, cho nên cậu đừng thấy áp lực.”


Nhận xong, Thịnh Ngộ khẽ thở ra. Ngón tay cậu còn đọng nước, chạm vào người khác sẽ mang đến cảm giác mát lạnh.


Tất nhiên, bản thân cậu không hề nhận ra, cũng không biết rằng, mỗi khi ngẩng mắt lên nghiêm túc khen ngợi ai đó, cậu lại khiến người ta không biết phải làm gì.


“Đứng đầu khối thật sự rất giỏi, mà còn nhiều lần đều giữ hạng nhất… Xác suất này đúng là đáng sợ. Lộ Dữ Chu, cậu phải nhìn thẳng vào thành tựu của mình một chút. Cả nước được mấy người có thể đảm bảo luôn đứng nhất khối? Nhìn xem thử, có mấy ai vừa giỏi hơn cậu vừa đẹp trai hơn? Chị Dung lần nào cũng khen cậu đủ kiểu, cậu đều coi như gió thoảng bên tai sao? Học bổng thì nhận, còn lì xì của Thịnh Khải Cơ lại không cần. Cậu nên biết, mấy lời khen này là cậu xứng đáng nhận được.”


Lộ Dữ Chu: “....”


Ngón tay Thịnh Ngộ đặt trên cổ tay anh, mang theo chút lành lạnh.


Anh nhìn thẳng vào Thịnh Ngộ — đôi mắt vì sự nghiêm túc mà trở nên tròn hơn, lông mi đen nhánh, đồng tử long lanh ánh nước, so với ngày thường lại càng sáng, phản chiếu cả sắc trời ngoài cửa, như thể có thể soi thấu lòng người.


Có lẽ ánh mắt ấy quá sáng, Lộ Dữ Chu bỗng hơi mất tập trung. Đợi khi xung quanh trở nên yên tĩnh, những lời vừa rồi mới chậm rãi lọt vào tai anh.


Thật ra anh không có cảm xúc gì quá mạnh. Nhiều thói quen đã hình thành từ lâu, đâu thể thay đổi chỉ trong vài câu nói. Nhưng anh biết Thịnh Ngộ đang cố gắng hết sức để kéo mình lại.


Thịnh Ngộ từng nói nhiều lần rằng Lộ Dữ Chu sống quá cô đơn, không hứng thú gì với con người, như thể anh sinh ra đã ghét náo nhiệt.


Bản thân Lộ Dữ Chu thấy chuyện đó chẳng sao, nhưng Thịnh Ngộ không thích, cậu luôn cố kéo anh đến những nơi đông người.


Ban đầu tiểu thiếu gia Thịnh còn lịch sự hỏi ý kiến, tuy nhiên sau này thì không hỏi nữa, mà cứ thế ném vào anh đủ thứ chuyện, nào là tình bạn, tình thân, cho anh cảm nhận hơi ấm của con người, cảm giác thuộc về…


Lộ Dữ Chu vẫn luôn hiểu điều đó, nhưng chưa bao giờ giống như khoảnh khắc này…


Có một cảm xúc không thể diễn tả được.


Anh bỗng muốn nắm tay Thịnh Ngộ, hoặc chạm nhẹ vào chóp mũi đối phương.


Anh không thể giải thích tại sao, có lẽ là vì tim anh đập quá nhanh, anh thấy mình hơi bồn chồn, như thể có một sợi dây vô hình đang kéo mình làm điều gì đó.


Nhưng cụ thể là gì thì anh hoàn toàn không biết.


Tựa hồ chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hay hơi thở của Thịnh Ngộ, anh sẽ bình tĩnh hơn một chút.


-


Sau khi tự nhận bao lì xì thay cho Lộ Dữ Chu, người này lên lầu và không quay xuống nữa.


Thịnh Ngộ cùng Hạ Dương chạy vòng vòng trong sân đuổi theo Đại Hắc, cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ cho nó. Hai người mệt lả ngồi phịch xuống bậc thềm phơi nắng.


“Tôi muốn xử Lộ Dữ Chu quá…” Thịnh Ngộ chống tay ra sau, ngửa đầu nhìn trời, mệt rã rời. 


“Cái đồ khốn này, ném Đại Hắc cho bọn mình rồi tự lên lầu trốn…”


Hạ Dương chẳng quan tâm hình tượng, nằm thẳng xuống, quần áo ướt sũng dính đầy bùn bẩn không chịu nổi.



“Vừa rồi cậu nói gì với lão Lộ thế? Tớ thấy lúc cậu ta lên lầu, nét mặt hơi quái.”


Thịnh Ngộ xua tay:


“Không liên quan gì đến tôi đâu, dạo gần đây cậu ấy vẫn luôn như vậy.”


Cũng chẳng phải là kỳ lạ gì, chỉ là thỉnh thoảng anh lại như đang thả hồn đi đâu mất.


Đôi lúc cứ nhìn vào một điểm vô định, trông thì như ngẩn người, mà lại có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.


Có khi còn nhíu mày, như thể gặp phải một câu hỏi siêu khó nằm ngoài chương trình học, phải vắt óc phân tích từng ý một để giải.


Nhưng mấy lần như thế thường chẳng kéo dài lâu, bởi vì luôn bị người khác làm gián đoạn. Có lúc là Lưu Dung giao nhiệm vụ bất chợt, có lúc là bạn học đến hỏi bài, có lúc là Hạ Dương, cũng có lúc là chính Thịnh Ngộ —-


Việc học căng thẳng, bọn họ vốn chẳng có bao nhiêu thời gian dành cho riêng mình.


Nếu tính kỹ, trạng thái này của Lộ Dữ Chu đã kéo dài hơn một tháng.


Câu hỏi gì thế không biết? Suýt nữa đã làm khó chết cả học sinh giỏi đứng đầu khối của chúng ta.


Nghỉ ngơi một lát, Thịnh Ngộ xỏ dép lê vô, nói:


“Tớ lên lầu lấy máy sấy, sấy khô cho con chó đáng chết này.”


Hạ Dương gật gù nằm yên, lười đến mức chẳng muốn động.


Thịnh Ngộ nghĩ tiện thể sẽ thay cái áo, cậu muốn mượn áo ba lỗ của Lộ Dữ Chu mặc cho mát.


“Lộ Dữ Chu — cho tôi mượn cái áo ba lỗ —”


Cậu ồn ào chạy lên tầng hai, cửa phòng ngủ hé mở, bên trong hình như không có ai.


Thịnh Ngộ gõ gõ cửa, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Một lúc sau, từ chỗ hành lang nối tầng hai lên tầng ba vang xuống giọng lạnh nhạt của Lộ Dữ Chu:


“Trong tủ quần áo, tự lấy đi.”


Được rồi.


Thịnh Ngộ ngẩng lên nhìn về phía hành lang, hô to:


“Vậy tôi vào phòng ngủ của cậu đấy!”


“Cậu vào đi.”


Trên gác mái vang lên tiếng bước chân nhẹ, nghe như Lộ Dữ Chu đang tìm thứ gì đó.


Lộ Dữ Chu thích mặc áo ba lỗ, góc trên bên phải tủ quần áo còn dành hẳn một ngăn để xếp chúng.


Thịnh Ngộ tiện tay rút ra một cái màu đen, nghĩ chắc Lộ Dữ Chu sẽ không xuống ngay nên cũng lười vào phòng tắm thay. Cậu kéo rèm lại, nhanh chóng cởi chiếc áo thun còn ẩm vắt lên lưng ghế.


Cậu cầm áo ba lỗ màu đen lên, đang phân biệt mặt trước mặt sau thì cửa phòng bỗng mở ra.


Lộ Dữ Chu đứng ở đó, tay đặt trên nắm cửa. Khoảnh khắc nhìn rõ Thịnh Ngộ, ngón tay anh bỗng siết chặt đến mức trắng bệch.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 49: Lôi kéo.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...