Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 8: Chào cờ.

157@-

Ngày hôm đó, Thịnh Khải Cơ và các bác không trở về, trên bàn cơm chỉ có bà nội và Thịnh Ngộ.


Lộ Dữ Chu cũng không trở về. Quản gia gọi điện hỏi thăm, anh chỉ nói đang chuẩn bị cho cuộc thi, không có thời gian về.


Thịnh Ngộ vừa xúc một miếng cơm, vừa nuốt luôn câu “kỳ thi học sinh giỏi môn Vật lý đã kết thúc từ lâu rồi” xuống bụng.


Ăn xong, tài xế đưa cậu về lại hẻm Hỉ Thước. Chiếc xe lớn không thể đi vào con hẻm nhỏ, phải dừng ở đầu ngõ. Tài xế nhìn vào trong một lúc, không nhịn được nói:


“Ở đây hình như không tiện đi lại lắm?”


Đường trong hẻm quanh co phức tạp, ô tô không thể quay đầu dễ dàng. Thịnh Ngộ chỉ có thể xuống xe tại đầu hẻm, đi bộ thêm hơn 200 mét mới về tới nơi.


“Cũng không tệ lắm đâu ạ.” Cậu cười nhẹ, xách ba lô bước xuống xe, như vô tâm không phổi, đi đến đâu cũng như cá gặp nước.


Mưa dầm kéo dài ba ngày liền, mãi đến cuối kỳ nghỉ giữa kỳ mới có dấu hiệu tạnh.


Sáng sớm, Thịnh Ngộ đeo cặp đi học. Trong không khí còn phảng phất mùi ẩm ướt. Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, những hàng cây bên đường vẫn còn đọng sương sớm xào xạc theo gió lay động.


Cậu quẹt thẻ xe buýt, ngồi xuống hàng ghế phía sau.


Lúc này trên xe buýt không có nhiều người lắm, trên xe chỉ lác đác vài học sinh mặc đồng phục, từng nhóm ba bốn người dựa vào ghế tranh thủ ngủ bù.


Thịnh Ngộ nghỉ học ở nhà hơn nửa tháng, ngủ đã no rồi , chẳng còn buồn ngủ nữa. Cậu chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, tì cằm vào tay, mở tin nhắn nhóm lớp ra xem.


Trong nhóm lớp, cứ nghỉ học là ai nấy như sống lại, còn vừa đi học trở lại thì cả đám như chết lâm sàng. Từ tối qua tới giờ, trong nhóm gần như không có mấy ai nói chuyện. Chỉ lướt vài cái mà Thịnh Ngộ đã là người đầu danh sách tương tác.


Cậu buồn chán tắt điện thoại, dựa lưng vào ghế xe buýt nhắm mắt nghỉ ngơi.


Xe dừng, Thịnh Ngộ bước xuống. Trước cổng trường lúc này chen chúc các xe bán đồ ăn sáng, mùi thơm của đủ món bay ngào ngạt trong gió. Cậu nhìn qua một vòng, chọn đại một xe bán bánh bao hấp, gọi một xửng bánh bao cùng một ly sữa đậu nành nóng.


Hôm nay có đến ba chú bảo vệ đứng gác trước cổng, không học sinh nào dám mang đồ ăn vào. Thế là bên cạnh dải cây xanh sát cổng trường, học sinh ngồi xổm kín cả một hàng để tranh thủ ăn sáng, trông chẳng khác gì một đám phạm nhân sắp bị áp giải — cảnh tượng phải nói là vừa buồn cười vừa thê thảm.


Lễ chào cờ tổ chức mỗi thứ hai. Dù ngày thường trường có thể chẳng mấy ai quan tâm đến vẻ ngoài, nhưng nghi thức chào cờ thì vẫn là dịp để giữ thể diện.


Giờ phút này, tất cả học sinh đứng hoặc ngồi quanh cổng đều mặc đồng phục màu xám đen đúng quy định. Một mình Thịnh Ngộ mặc áo thun phối với quần túi hộp đen tuyền, trên cổ tay còn buộc một chiếc khăn lụa đen viền đỏ, trở nên đặc biệt nổi bật giữa đám đông. Lúc cậu vứt rác xong đi về phía cổng trường, trên đường đi thu hút ánh nhìn tò mò và sáng ngời của nữ sinh.


Với bộ trang phục này, không bất ngờ gì khi cậu bị chặn lại ở cổng trường.


“Em lớp nào đấy? Mặc đồ kiểu gì vậy?” Một chú bảo vệ trẻ tuổi giơ tay chặn cậu lại hỏi.


Một nhân viên bảo vệ khác nghiêng người về phía trước. Chính là chú từng trực cổng kỳ thi tháng trước. Thịnh Ngộ có gương mặt đẹp, dáng người cao ráo nổi bật, thuộc dạng ai từng gặp một lần là khó quên, chú bảo vệ ấy nhận ra ngay.


“Cháu chưa được phát đồng phục à?” Bác bảo vệ cầm sổ đăng ký đi ra, l**m ngón tay lật vài trang, vừa nhìn vừa hỏi:


“Lớp 1 Thực nghiệm, học sinh mới chuyển tới đúng không… để xem, tên Thịnh Ngộ?”


Thịnh Ngộ gật đầu. Bác bảo vệ cũng không làm khó nữa, dù sao học sinh mới thường sẽ được thông cảm một chút.


Sau khi vào cổng trường, tất cả học sinh đi lại đều mang đồng phục học sinh chỉnh tề. Nhờ sự chăm sóc chu đáo mấy năm qua của nhà họ Thịnh, Thịnh Ngộ với thân hình cao gầy, cậu đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hôm nay cậu lại ăn mặc rất nổi bật, giống như con công đang xòe đuôi  lạc trong bầy chim nhỏ màu xám, quá mức bắt mắt.


Cậu mơ hồ nghe loáng thoáng có hai nữ sinh đi ngang qua bàn tán:


“Đẹp trai quá…”


“Chưa từng thấy qua nhỉ…”


“Chụp tạp chí người mẫu đấy à?”


Thịnh Ngộ phải lấy điện thoại ra, cúi đầu giả vờ chăm chú nghịch điện thoại, trong lòng thầm tính có nên gọi cho Lưu Dung trước, mượn tạm một bộ đồng phục dự phòng không.



Còn chưa kịp vào khu dạy học thì chuông đọc sách buổi sáng đã reo leng keng. Những học sinh còn đang lang thang ngoài sân không chạy vào lớp mà lại đổ xô về phía sân thể dục.


Không bao lâu sau, học sinh trong các lớp cũng bắt đầu xuống lầu. Đám học trò này có vẻ là học trò cần cù chăm chỉ, hầu như tất cả bọn họ đều cầm sách từ vựng, các câu hỏi sai, vừa đi vừa chăm chú đọc, như thể họ đang làm ngơ thế tục, chỉ cầu đèn đuốc thi cử.


Thịnh Ngộ bối rối, không rõ tình huống gì đang xảy ra.


Năm phút sau, Thịnh Ngộ vẫn còn ngơ ngác thì đã bị dòng người như kén tằm cuốn tới sân thể dục. Tiếng chuông trong loa cũng chuyển thành nhạc dạo nghi thức chào cờ.


“……”


Chào cờ trong giờ đọc sách buổi sáng?


Mỗi trường đều có quy định riêng trong việc tổ chức lễ chào cờ, không thống nhất toàn quốc. Thịnh Ngộ mới vừa chuyển trường, nhất thời chưa theo kịp.


Cậu mơ hồ hai giây, rất nhanh hoàn hồn lại, tiện tay túm lấy một cậu nam sinh thấp bé bên cạnh hỏi:
“Lớp 1 Thực nghiệm, khối 11 ở đâu?”


Nam sinh kia liếc mắt đánh giá cậu từ đầu đến chân, bĩu môi rồi chỉ tay về một hướng.


Thịnh Ngộ lập tức len lỏi vào đội ngũ, như cá trạch luồn lách, vào hàng không ai hay biết.


….. Giả đấy.


“Ai bảo cậu đứng ở đây hả?” Bí thư lớp chống nạnh đi tới.


Thịnh Ngộ yên lặng quay đầu lại, nam sinh thấp bé phía sau lên tiếng đầy tự tin:


“Cậu ấy mới tới, chưa có chỗ, tôi tốt bụng nhường cho cậu ấy đứng trước tôi, sao hả?”


Cô nàng tên Lâm Gia Gia, vừa là cán bộ hội học sinh, vừa là lớp phó kỷ luật. Mỗi lần chào cờ đều do cô phụ trách kiểm tra đồng phục lớp, tránh bị trừ điểm. Nhìn ngoài thì như một nữ sinh ngoan hiền, nhưng mở miệng ra là y như vừa ăn pháo nổ.


“Sao hả? Còn sao hả?! Người thấp thì đứng trước, cao thì đứng sau! Hai người—”


Cô khoa tay múa chân giữa Thịnh Ngộ và cậu bạn thấp kia, hai tay dang rộng thật dài, mô tả một khoảng cách cực lớn.


“Một người trên trời, một người dưới đất! Làm sao có thể đứng cùng nhau?!”


Nam sinh thấp bé cứng đầu nói:


“Thì rõ ràng cậu ấy thấp hơn tôi, bảo cậu ấy ra phía trước thêm tí nữa là đúng rồi.”


“Sài Hàn!” Lâm Gia Gia tức giận quát:


“Cậu tưởng tượng mình cao đến điên rồi à!”


Cái tiết mục này hiển nhiên không phải lần đầu tiên được trình diễn, các học sinh xung quanh đã quen rồi. Hàng phía sau, đám nam sinh vươn cổ hóng chuyện; còn nữ sinh bên cạnh thì che miệng cười trộm.


Làm ầm thêm chút nữa là thật sự thành tiết mục gây cười. Thịnh Ngộ thực ra còn cảm ơn cậu bạn này, nếu không có người anh em thì cậu cũng không biết phải đứng ở đâu.


Sài Hàn vừa định ngẩng đầu lên phản pháo thì bỗng có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai.


Quay đầu nhìn lại, thì thấy học sinh mới chuyển trường đang cụp mắt xuống, ra vẻ nghiêm túc hỏi:
“Kì thi tháng này cậu thi thế nào?”


“Cũng ổn.” Sài Hàn trả lời theo bản năng.


“Điểm Toán được bao nhiêu?”


“143.”


Thịnh Ngộ gật đầu có vẻ suy nghĩ:
“Tớ được 71.”


Sài Hàn: “……”



“Tớ cao 1m83, đổi với 143 điểm toán, cậu chịu không?”


Sài Hàn không chút nghĩ ngợi, đáp: “Không đổi!’


“Thấy chưa.” Thịnh Ngộ nhún vai với cậu ta, “Thế thì với cậu chuyện này vốn không quan trọng. Hơn nữa cậu còn chưa trưởng thành, khung xương còn đang phát triển, biết đâu học kỳ này lại cao lên được một chút thì sao.”


An ủi bạn học xong, Lâm Gia Gia liền thúc giục cậu đi thẳng ra cuối hàng, nói không cần phải nhìn gì cả, với chiều cao của cậu thì chắc chắn phải đứng hàng sau rồi.


Mãi cho đến tận cuối đội hình, nơi đó đã có một nam sinh tóc húi cua đứng sẵn.


Lâm Gia Gia cũng không chắc ai cao hơn ai, cứ đi tới đi lui giữa hai người một vòng rồi cuối cùng giơ tay đẩy Thịnh Ngộ vào vị trí cuối cùng.


“Gì chứ?!” Nam sinh đầu húi cua bất mãn: “Dựa vào cái gì?! Rõ ràng cậu ấy lùn hơn tớ mà!”


“Cậu ấy đẹp trai hơn cậu!” Lâm Gia Gia chống hông nói. Cô đúng là không nên làm lớp phó kỷ luật, phải làm lớp trưởng mới đúng. Cái dáng dạy người ta y như cô Lưu Dung, đúng chuẩn đệ tử chính tông.


“Dạo gần đây có đài truyền hình tới phỏng vấn, đẹp trai thì phải đứng hàng sau cùng, làm gương mặt đại diện!”


Nam sinh đầu đinh liếc mắt nhìn mặt Thịnh Ngộ hai vòng, miễn cưỡng phục có 40%, còn nói:


 “Không chịu! Chính cô nói là xếp theo chiều cao, cho dù cậu ấy có đẹp như tiên đi nữa cũng không được.”


Lâm Gia Gia nói:


“Nhường chút cho bạn mới thì sao! Cô nói lát nữa sau giờ chào cờ phải có người đi lấy sách giúp Thịnh Ngộ, cậu có muốn đi không?!”


Nghe thấy có thể được về sớm, nam sinh đầu đinh không nói thêm câu nào, lập tức cười toe toét:
“Đi, đi ——”


Lâm Gia Gia bực mình liếc cậu ta một cái rồi quay sang nói với Thịnh Ngộ:
“Cậu là học sinh mới, chưa được phát đồng phục, tớ đã giải thích với bên hội học sinh rồi, họ sẽ không ghi tên cậu vào danh sách bị trừ điểm đâu, cứ yên tâm.”


Lâm Gia Gia vừa rời đi thì loa bắt đầu phát Quốc ca. Nói ra cũng buồn cười, trong cả buổi lễ chào cờ, thời gian dùng để thực sự chào cờ là ngắn nhất.


Sau khi chào cờ xong,  thầy hiệu trưởng bước lên bục đọc diễn văn. Nam sinh đầu húi cua lùi về sau hai bước, nghiêng mặt, mím môi phun ra mấy chữ:


“Cậu chính là Thịnh Ngộ  ‘không được chơi địa chủ thì treo cổ trước cổng trường’ đó hả?”


Thịnh Ngộ sững sốt một giây, sau đó đáp:


“Chào cậu, 0126.”


Hạ Dương quay đầu lại, mặt đầy nghi hoặc:
“Sao cậu lại gọi tớ bằng mã số học sinh?”


Thịnh Ngộ:


“…… Không biết nữa, thuận miệng thôi.”


Toàn lớp chỉ có mỗi Hạ Dương là để biệt danh có kèm mã số, nên Thịnh Ngộ cũng thấy hơi lạ.


“Cái nhóm chat ấy là mới lập khi vừa vào năm lớp 10, lúc đó xếp chỗ ngồi theo mã học sinh, ai cũng chưa quen ai, giáo viên bảo bọn tớ đổi biệt danh sang kiểu như vậy cho dễ nhận mặt. Sau đó mọi người đều đổi lại rồi, còn tớ thì lười, không đổi.”


Hạ Dương giải thích xong, lại nhấn mạnh thêm một chút:


“Cậu cứ gọi tên tớ là được rồi, gọi kiểu đó nghe là lạ… hơi giống nước mắt sau song sắt, tớ còn chưa tính chuyện đi tù đâu.”


Thịnh Ngộ bật cười, đáp:


“Được, Hạ Dương.”


Hai người bắt tay, xem như chính thức làm quen.


Không lâu sau, hội học sinh điểm danh sỉ số các lớp xong, đứng ở khoảng trống phía sau đội hình để giám sát kỷ luật. Thịnh Ngộ quay đầu lại nhìn một vòng. Trong đám người đó không có Lộ Dữ Chu, vừa nãy lúc xuống cậu vừa đi vừa nhìn một đường mà chưa thấy Lộ Dữ Chu



Lộ Dữ Chu không học ở lớp 1?


Cậu đang thắc mắc thì Hạ Dương đột nhiên cười hai tiếng, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó, khuỷu tay huých nhẹ Thịnh Ngộ, nói:


“Này, người cao nhất lớp chúng ta quay về rồi kìa.”


Lộ Dữ Chu trở lại đội hình vào lúc hiệu trưởng vừa rời khỏi khán đài, các bạn học lác đác vỗ tay. Anh tiện tay gấp bản phát biểu thành một cục vuông nhỏ, chán quá không có gì làm, liền giơ tay chọc người phía trước, định hỏi Hạ Dương có mang theo tài liệu học gì không, mượn đọc một chút giết thời gian.


Vừa chọc xong, anh ngẩng đầu lên, lại thấy… một cái gáy đen sì.


“?”


Lộ Dữ Chu nhướng mày nhìn kỹ ra phía trước, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào giữa anh và Hạ Dương lại chen vào một người đầu tóc đen nhánh.


Tóc đen còn rất hợp thời trang... chỉ cần rẽ trái bước ra khỏi sân là có thể debut luôn rồi.


Nhận ra mình vừa chọc nhầm người, Lộ Dữ Chu khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:


 “Xin lỗi, nhìn nhầm.”


Người tóc đen rủ tay xuống bên người, lòng bàn tay hơi gãi nhẹ, giống như đang âm thầm xây dựng tâm lý.


Giây tiếp theo, mái tóc đen quay đầu lại. Làn da trắng trẻo, mắt đen, lông mi dày cong vút, trông như búp bê Tây Dương, biểu cảm có phần hơi ngại ngùng:


 “Không sao đâu.”


Lộ Dữ Chu: “....”


Anh thì có sao đấy.


Sững người mất vài giây ngắn ngủi, Lộ Dữ Chu lập tức thu lại cảm xúc, hờ hững đáp một tiếng “Ừ”, rồi cúi đầu tiếp tục gấp lại bản thảo phát biểu.


Hạ Dương thật vất vả mới chờ được hội học sinh rời đi, lập tức quay đầu lại. Vừa quay lại liền phát hiện sắc mặt hai người sau lưng quái quái, không khí giữa họ cũng là lạ.


Cậu ta bối rối vài giây, rồi mở miệng giới thiệu:


“Đây là Thịnh Ngộ, học sinh chuyển trường mới tới, hôm nọ chúng ta từng cùng nhau đánh game Đấu Địa Chủ trực tuyến đấy.”


Sau đó quay sang Thịnh Ngộ nói tiếp:


“Người đứng phía sau ấy, cái người mặt như quan tài kia tên là Lộ Dữ Chu, đừng thấy sắc mặt cậu ấy hôm nay khó coi, ngày thường nó còn mặt lạnh hơn cơ."


Để giữ thể diện cho Hạ Dương, Thịnh Ngộ ngoái đầu lại, ánh mắt khẽ chạm vào ánh nhìn của Lộ Dữ Chu, sau đó lập tức dời đi.


Hạ Dương nhìn mà chẳng hiểu gì:


Hai người này từng nói chuyện à? Sao lúng túng thế?


Nghĩ không ra thì không nghĩ nửa, Hạ Dương nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi Lộ Dữ Chu:


“Sao cậu lại quay về rồi? Không phải lát nữa còn phải lên phát biểu sao?”


“Phía trước nói dài quá.” Lộ Dữ Chu khẽ hất cằm về phía hiệu trưởng đang đứng gần khán đài:


“Phần phía sau của bọn tôi bị cắt rồi.”


Hạ Dương bật cười một tiếng, quay sang giải thích với Thịnh Ngộ:


“Lão Lộ giành giải nhất kỳ thi vật lý lần này, vốn hôm nay có một đoạn phát biểu riêng. Mà mấy lãnh đạo phát biểu dài dòng quá, nên mấy đoạn sau bị lược hết. Chuyện xảy ra như cơm bữa ấy.”


“……” Thịnh Ngộ nghe xong mà chẳng biết nên phản ứng sao.



Hạ Dương lại quay sang hỏi:


“Giờ cậu rảnh không?”


Lộ Dữ Chu liếc mắt: “Làm gì?”


Hạ Dương nói:


“Tớ đi giúp học sinh mới nhận sách giáo khoa, lát nữa nếu có điểm danh thì nhờ cậu giải thích giùm, nói là tớ nhận lệnh đi làm nhiệm vụ rồi.”


Lộ Dữ Chu cúi đầu, gấp bản thảo phát biểu thành một chiếc thuyền giấy, giọng nhàn nhạt:
“Không làm. Tớ còn chẳng được lên phát biểu, ở lại làm gì?”


Hạ Dương liền phản bác:


“Nói vớ vẩn, giờ cậu đang trong trạng thái chờ gọi đi, biết đâu lát nữa hiệu trưởng lại gọi cậu lên thì sao? Nếu có thể đi thì cậu đi từ đời nào rồi!”


“……”


Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Lộ Dữ Chu còn lạnh hơn mấy phần, chỉ ném lại một chữ:


“Biến.”


Hạ Dương mừng như mở cờ trong bụng, chắp tay cảm ơn lấy lệ một cái, cúi đầu chui vào hàng lớp khác, thoắt cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.


Thịnh Ngộ liếc nhìn theo bóng lưng Hạ Dương, im lặng vài giây vẫn nhịn không được hỏi:


“Cậu ta đi về phía bồn hoa làm gì thế?”


Lộ Dữ Chu ngước mắt lên, giọng nhàn nhạt:


“Sau mà quay về sẽ bị hội học sinh bắt. Bên bồn hoa có một con đường nhỏ, đi thẳng được tới khu dạy học.”


“Hả? Không phải cậu ta nói đi làm nhiệm vụ à?”


“Trong mắt hội học sinh, không có giấy xin phép thì đều bị coi là làm phản.”


Thịnh Ngộ: “… À.”


Trong lúc hai người còn đang trò chuyện, bên kia, Hạ Dương đã mon men áp sát hàng rào gần sân thể dục.


Dọc theo hàng rào là một hàng cây tùng thấp mọc sát nhau. Hạ Dương nhìn đông ngó tây, thấy không ai chú ý, lập tức chui vào giữa bụi cây, vèo một tiếng mất hút.


Thịnh Ngộ giật mình chấn động, dòng suy nghĩ bay tán loạn, nhịn không được quay đầu lại hỏi:


“Cậu cũng thường xuyên đi đường đấy à?"


Mí mắt Lộ Dữ Chu giật giật, ánh nhìn như thể đang đi dạo yên lành trên đường thì bất ngờ bị chó cắn một phát.


Thịnh Ngộ: “Quấy rầy rồi.”


Soái ca trời sinh vốn đã là tiêu điểm, mà khi hai soái ca đi cùng nhau, hiệu ứng thị giác chẳng khác gì một bữa tiệc mãn nhãn. Cả hai đang ở ngay trung tâm ánh nhìn của mọi người, nhưng vì đã quen với việc bị chú ý nên không hề nhận ra rằng xung quanh có biết bao ánh mắt đang len lén đổ dồn về phía họ.


Lứa tuổi mười mấy vốn chẳng giỏi che giấu cảm xúc, dù ngoài mặt giả vờ bình tĩnh nhìn xung quanh, quay đầu nói chuyện, lại lén lút đưa mắt nhìn trộm, tránh ánh nhìn trực tiếp... tất cả đều không giấu nổi nét tán thưởng và ngưỡng mộ trong mắt.


Tiếng xì xầm nổi lên khắp nơi, mọi người đều đang bàn tán xem chàng trai chuyển trường mới đến là thần thánh phương nào. Cũng có người so sánh cậu  với soái ca xếp cuối hàng, tranh luận xem ai đẹp trai hơn, ai theo đuổi sẽ khó hơn.


Thế nhưng... Mưa nắng thất thường, sự việc luôn khó đoán.


Chỉ vài phút sau, hai nhân vật tiêu điểm giữa đám đông đã bị chủ nhiệm giáo dục lôi ra khỏi hàng ngũ, mỗi người đều được nhớ bởi một cái tên.


Một người để tóc dài.


Một người thì không mặc đồng phục trường.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 8: Chào cờ.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...