Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 7: Tiệc gia đình.
99@-
Thông đồng.
— Nghĩa là cùng nhau làm việc mờ ám, không đàng hoàng.
Cái này mà cũng gọi là thông đồng hả? Cậu ta học văn ở đâu ra vậy? Nghe không vừa tai gì hết!
Thịnh Ngộ tức tới muốn thổ huyết, bấm khung chat lạch cạch đánh chữ cực nhanh:
Không phải! Không biết là thêm nhau từ lúc nào, tớ cũng vừa mới biết có cả WeChat đấy!
Cậu chắc chắn Hạ Dương có hỏi thì cũng chẳng moi ra được gì đâu, vì Lộ Dữ Chu chỉ thiếu điều khắc lên trán mấy chữ “Con đường rộng mở, mỗi người tự đi con đường của mình.”
Nhắn xong, Thịnh Ngộ quay lại xem vòng bạn bè của Lộ Dữ Chu. Lần trước cậu đã xóa gần hết các lượt thả tim, nhưng đang làm dang dở thì bị anh cắt ngang. Hôm nay, khi cậu lướt xuống không ngờ vẫn sót lại hai cái.
Ngoài ra còn có một vài hình đại diện bên cạnh cột thích. Trước đây cậu và Lộ Dữ Chu không có bất kì người bạn chung nào, vì vậy những trái tim nhỏ bé đều cô đơn. Bây giờ lại có thêm mấy bạn học từ lớp thực nghiệm trong danh bạ và đằng sau là một hàng trái tim nhỏ.
Cậu nhìn chằm chằm dãy avatar đó vài giây, rồi hạ quyết tâm, dứt khoát hủy like.
Lúc này, Hạ Dương lại gửi tiếp:
Nghe giống nghiệt duyên ghê.
Lão Lộ là một tên kiêu ngạo, không bao giờ thêm bạn người khác. Khả năng là do cậu có thù với cậu ấy đấy.
Câu đó nghe thật lọt tai, tâm trạng Thịnh Ngộ đang bay cao, nhắn tin cũng bắt đầu nhí nhảnh hơn:
Ừ ừ ~ (^o^)
Hạ Dương:
Má ơi, sao cậu còn dùng cái kiểu mặt cười này, lạc hậu quá.
Không có sticker à? Để tớ gửi cậu ít!
Khung chat lạch cạch hiện ra mười mấy cái sticker trừu tượng hết chỗ nói, toàn mấy biểu cảm lạ hoắc.
Thịnh Ngộ tiện tay ấn lưu về, vừa cười vừa giải thích:
Có khoảng thời gian tớ cùng ba nhắn tin, dùng nhiều thành thói quen luôn rồi. Mấy chú trung niên mà, sticker của mấy ông ấy trừu tượng quá, tớ nhìn không hiểu nổi.
Chuyện này cũng là từ một năm trước, lúc đó Thịnh Ngộ tham gia trại hè hợp tác Trung - nước ngoài, trong chương trình có một tháng phải ở nội trú học tập. Cậu theo chân thầy cô rong ruổi khắp nơi, chủ tịch Thịnh không yên tâm, ra lệnh cưỡng chế bắt cậu mỗi tối trước khi ngủ phải báo cáo hành trình.
Mà nhắn tin WeChat với mấy ông chú trung niên đúng là một môn học khó nhằn. So với mấy sticker giàu trí tưởng tượng, thì biểu tượng cảm xúc bình thường vẫn hợp để giao tiếp hơn.
0126 Hạ Dương: Không trách được.
0126 Hạ Dương: Thế thì cậu nhắn thử cái đó đi.
Thịnh Ngộ lập tức gửi một cái “ngủ ngon” phiên bản nhắn văn bản không icon.
Tắt điện thoại, cậu liếc nhìn tờ bài toán mới làm được một nửa trên bàn, tâm trạng tụt xuống vài bậc, qua loa gấp gọn rồi nhét đại vào sách.
—— Trên đời này không có việc gì là khó, chỉ cần từ bỏ là xong. Không làm được bài thì cắn bút cả đêm cũng chẳng khá lên được.
Cậu quay đầu lôi quyển sách tiếng anh qua, chưa tới hai phút đã tiến vào trạng thái học tập, đặt bút viết như nước chảy mây trôi, làm xong còn ngẩng đầu nhìn đồng hồ — thời gian làm bài vẫn còn dư tận hai mươi phút.
So đáp án xong, độ chính xác cũng không đến nỗi nào.
Thịnh Ngộ bình tĩnh, cậu nói mình vẫn là còn có cơ hội trở thành học bá chứ bộ.
Với hai phần lo lắng và chín mươi tám phần tự mãn, Thịnh Ngộ tự tán thưởng bản thân bằng một tràng vỗ tay. Thịnh Ngộ tắt quạt ở góc rồi lăn lên giường. Lúc này chưa phải là thời điểm trời nóng nhất, nhưng vì căn phòng có hướng xấu nên khiến nó trở nên oi nóng. Cuối giường là cửa sổ, đã mở ra từ sớm, gió đêm thổi qua, làm tấm rèm vải khung ô vuông đập lạch phạch vào khung cửa.
Rạng sáng một giờ, Thịnh Ngộ đang mơ màng sắp ngủ, đột nhiên mở bừng mắt, trong đầu như có tia sáng loé lên, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch.
Không đúng.
Sao Lộ Dữ Chu không ở Thịnh gia?
Câu hỏi này cứ ong ong trong đầu, đến tận trưa hôm sau cậu vẫn chưa nghĩ thông được.
Đêm hôm trước có mưa, giữa đêm Thịnh Ngộ bị tiếng mưa rơi đánh thức, ngủ không ngon giấc. Trưa hôm sau, Thịnh Gia Trạch tới đón, xe đỗ sẵn ở ven đường. Thịnh Ngộ mệt mỏi bò lên ghế phụ, cả người uể oải. Anh họ liếc qua gương chiếu hậu nhìn cậu, vừa thấy đã bật cười:
“Ồ, em mới đi ăn trộm về à?”
Thịnh Ngộ cúi đầu thắt dây an toàn, ngáp một cái, lười biếng đáp:
Hôm nay là tiệc gia đình, Thịnh Gia Trạch lái một chiếc SUV màu đen, kiểu dáng trầm ổn khiêm tốn, nhưng không gian bên trong rộng rãi dễ chịu. Thịnh Ngộ nghiêng người dựa vào ghế, lướt điện thoại được chưa tới hai phút đã bắt đầu gà gật đi gặp Chu công.
Tiệc gia đình là truyền thống do cụ cố của nhà họ Thịnh để lại, ban đầu tổ chức mỗi tuần một lần vào cuối tuần, nhằm gắn kết các thành viên trong nhà, tránh sự xa cách. Đến thế hệ của Thịnh Khải Cơ, quan niệm gia tộc dần phai nhạt, nhưng thói quen này cũng không hoàn toàn biến mất — chỉ là đổi lại thành mỗi tháng một lần.
Đối với những người không tiện trở về như Thịnh Gia Trạch thì chỉ cần gọi điện thoại thông báo.
Xe dừng lại trước cổng sắt, trời vẫn mưa nặng hạt. Mùa hạ năm nay dường như đặc biệt ẩm ướt.
Thịnh Gia Trạch lười phải đưa xe vào gara, đưa chìa khóa cho tài xế đang đứng đợi bên hiên, rồi vòng ra sau xe lấy hai chiếc ô, vòng sang bên ghế phụ, lấy dù chọc chọc vào người Thịnh Ngộ:
“Còn ngủ à? Về đến nhà rồi.”
Thịnh Ngộ đã tỉnh từ sớm, lấy dù trong tay anh họ, bung ra rồi xuống xe.
“Em thích cái xe này. Sau này lần nào đi đâu cũng lấy xe này đi nhé? Đồng ý rồi đấy.”
Thịnh Gia Trạch giơ ngón giữa ra.
Anh họ cậu bây giờ đang trên đà phát triển thành một loại b**n th** nào đó. Trong nhà quản rất nghiêm, cấm tuyệt đối nói bậy, hắn bị nghẹn đến điên giống như phi tần bị nhốt lâu trong lãnh cung, rảnh là lại giơ tay múa chân tỏ ý.
Thịnh Ngộ lười để ý, coi như không nhìn thấy, giả vờ không hiểu ngôn ngữ người câm điếc.
Trong vườn, lá chuối bị mưa dội sáng lấp lánh, hai người theo lối nhỏ rảo bước vào trong. Gần trưa là lúc bận rộn nhất, người hầu trong nhà đi tới đi lui như cá bơi trong nước.
Vừa thay giày, Thịnh Gia Trạch tiện tay kéo một người giúp việc lại hỏi:
“Bà nội đâu rồi?”
“Lão phu nhân đang ở trong thư phòng, hôm nay thời tiết không tốt nên bà ấy muốn ngủ.”
Nghe vậy, Thịnh Gia Trạch chỉ cười:
“Vậy thì tạm thời không quấy rầy bà nữa.”
Hai người tùy tiện chọn một phòng khách nhỏ để chờ, vừa ngồi vừa uống mấy ly trà đuổi lạnh.
Thịnh Gia Trạch cầm lấy một cái gối ôm, đập nhẹ vào Thịnh Ngộ lúc này đang nằm lười bên cửa sổ, mắt díp lại:
Gặp ma còn không đến mức này, mà là tiếng mưa rơi lộp bộp rất khó chịu. Thêm nữa đêm đó cậu mơ một giấc mơ. Trong mơ Lộ Dữ Chu không nhà để về, không có cơm ăn, không ai quan tâm đến anh, còn bị chó đuổi.
Cậu bị dọa cho tỉnh dậy hai, ba lần.
Tất nhiên chuyện này không thể nào nói với Thịnh Gia Trạch được.
Thịnh Ngộ ôm lại cái gối, lót dưới người, lười biếng bò lên sofa, tựa lưng, nhìn mưa ngoài cửa sổ tí tách chảy xuống:
“Vừa mới chuyển trường, bài vở hơi áp lực, ngủ không ngon.”
Thịnh Gia Trạch gật gù:
“Cũng đúng. Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, đâu giống cái hồi bọn anh học hành chểnh mảng mà vẫn qua môn được. Em thấy khó chỗ nào không? anh giúp được gì không?”
Thịnh Ngộ nghịch điều khiển từ xa, bấm cho rèm cửa mở ra rồi đóng lại, lại mở ra.
“Anh dạy kèm em được không?”
Thịnh Gia Trạch : “Anh có thể giúp em tìm gia sư dạy kèm.”
Thôi bỏ đi.
Thịnh Gia Trạch mỗi tấm bằng tốt nghiệp đều phải nhờ quan hệ mới lấy được, vì căn bản hắn không phải kiểu người có năng khiếu học hành. Trông mong hắn dạy kèm cho Thịnh Ngộ, đúng là chuyện điên rồ.
Mà thật ra, Thịnh Ngộ cũng chẳng định thuê gia sư. Chưa cần thiết đến mức đó. Thành tích của cậu xưa nay vẫn luôn khá tốt, dù gặp phải môn khó thì cũng tự mình cố gắng vượt qua, chưa từng nhờ vả ai. Là học sinh giỏi suốt mười bảy năm, ít nhiều cũng có chút tự tôn, ít nhất phải đâm đầu vào tường vài lần rồi mới chịu quay lại tính chuyện khác.
Buổi trưa, do tập đoàn đột xuất có việc, Thịnh Khải Cơ phải vội vàng họp gấp, tiệc trưa vì vậy cũng bị dời lại vài tiếng. Thịnh Gia Trạch thì không ngồi yên được, gặm vài cái bánh ở chỗ bà nội rồi ra ngoài tụ tập với bạn bè.
Thịnh Ngộ chỉ ăn nửa bát trái cây lót dạ, chờ mãi cũng thấy buồn chán, bèn quay về phòng nghỉ.
Nhà chính của Thịnh gia vốn là một biệt viện truyền đời, diện tích rộng lớn, chứa thêm vài ba đứa cháu không ra gì cũng chẳng thành vấn đề. Ngay cả Thịnh Gia Trạch, người quanh năm không về cũng có riêng một căn phòng được giữ lại.
Phòng của Thịnh Ngộ dĩ nhiên vẫn còn nguyên.
Hành lang tầng hai trống trãi không người, nhìn một lượt chỉ thấy một màu xám xịt. Thịnh Ngộ đứng ở đầu hành lang, những suy nghĩ không có lời giải lại lởn vởn trong đầu, như muỗi vo ve bên tai, càng nghĩ càng phiền. Đứng tại chỗ một lúc, cậu vẫn quyết định xoay người đi lên tầng ba.
— Những phòng đẹp hướng tốt ở tầng hai đều đã có chủ, nếu muốn sắp xếp phòng ngủ cho Lộ Dữ Chu thì khả năng lớn là ở trên tầng ba.
Cậu phải biết rõ, Lộ Dữ Chu là thỉnh thoảng mới ở nhờ nhà Hạ Dương, hay là… đã không còn về Thịnh gia nữa?
Trên đường, hai người hầu đi ngang qua thấy cậu đi vòng vòng quanh hành lang cũng không hỏi nhiều — từ nhỏ tiểu thiếu gia đã thích chơi như vậy, chẳng khác nào nhà thám hiểm thăm dò mọi ngóc ngách trong nhà, có lần còn chui vào tận tủ bếp, mọi người đều quen rồi.
Gõ đến căn phòng thứ năm, Thịnh Ngộ thử ấn tay nắm cửa, nhưng không vặn ra được.
“Tiểu thiếu gia?” Lại có một người hầu khác từ dưới lầu đi lên, thấy từ xa cậu đang giằng co với tay nắm cửa, không nhịn được lên tiếng: “Tiểu thiếu gia, căn phòng đó có người ở rồi.”
Thịnh Ngộ vuốt nhẹ hoa văn trên tay nắm cửa rồi buông ra.
Cậu quay đầu hỏi: “Đây có phải là phòng của Lộ Dữ Chu không? Sao lại khóa?”
“Cái này… Ờm…” Người hầu kia liếc nhìn cậu một cái, lúng túng không dám nói thẳng.
Thịnh Ngộ chớp mắt, cười nhẹ rồi bảo: “Không sao đâu, cứ nói đi, tôi với cậu ấy cũng không đến mức quan hệ căng thẳng như vậy.”
Trong mắt người hầu Thịnh gia, tiểu thiếu gia này là người dễ gần nhất, hiền lành, không hay nổi nóng. Dù có gặp chuyện lớn đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ về phòng ngủ một giấc, sau đó tỉnh dậy lại tươi cười như thường.
Chuyện thật – giả thiếu gia lần này có thể nói là trời long đất lở, vậy mà cậu vẫn không hề dao động: ăn vẫn ăn, ngủ vẫn ngủ, mấy lời đồn nhảm nghe tai này lọt tai kia, chẳng để tâm.
Người hầu thấy Thịnh Ngộ khẽ cong khóe mắt cười, cũng yên tâm hơn, đáp:
“Không phải nhầm phòng đâu, đúng là phòng của thiếu gia Vũ Châu. Dạo này cậu ấy bận thi nên không ở nhà.”
Thịnh Ngộ như đang suy nghĩ điều gì đó, hỏi:
“Là kỳ thi vật lý à?”
Người hầu vội vàng gật đầu:
“Vâng, đúng vậy.”
Cậu không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay người đi xuống lầu.
Nhưng xuống đến nơi, Thịnh Ngộ không về phòng cũng chẳng vào phòng khách, mà vòng qua đi thẳng vào bếp. Ở sau bếp có một gian phòng nhỏ chuyên dùng để cất dụng cụ nhà bếp. Cậu đã quen cửa quen nẻo, mở thẳng tủ bát, lần lượt lướt mắt quét qua những bộ bát đĩa có khắc tên từng người.
—— không hề có tên của Lộ Dữ Chu.
Thịnh gia từ trước đến nay đều chia dụng cụ sinh hoạt theo từng người: bộ bát đĩa, ly trà, cốc cà phê… mỗi người đều có riêng một bộ, ghi rõ tên. Không có tên Lộ Dữ Chu, đồng nghĩa với việc anh căn bản chưa từng ở lại Thịnh gia.
Xong thật rồi.
Thịnh Ngộ cau mày lại, lặng lẽ đóng tủ bát lại, trái tim nặng trĩu. Trên đường rời khỏi bếp, tiện tay cậu lấy một phần pudding mới ra lò, vừa đi vừa suy nghĩ đầy tâm sự.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Thông đồng.
— Nghĩa là cùng nhau làm việc mờ ám, không đàng hoàng.
Cái này mà cũng gọi là thông đồng hả? Cậu ta học văn ở đâu ra vậy? Nghe không vừa tai gì hết!
Thịnh Ngộ tức tới muốn thổ huyết, bấm khung chat lạch cạch đánh chữ cực nhanh:
Không phải! Không biết là thêm nhau từ lúc nào, tớ cũng vừa mới biết có cả WeChat đấy!
Cậu chắc chắn Hạ Dương có hỏi thì cũng chẳng moi ra được gì đâu, vì Lộ Dữ Chu chỉ thiếu điều khắc lên trán mấy chữ “Con đường rộng mở, mỗi người tự đi con đường của mình.”
Nhắn xong, Thịnh Ngộ quay lại xem vòng bạn bè của Lộ Dữ Chu. Lần trước cậu đã xóa gần hết các lượt thả tim, nhưng đang làm dang dở thì bị anh cắt ngang. Hôm nay, khi cậu lướt xuống không ngờ vẫn sót lại hai cái.
Ngoài ra còn có một vài hình đại diện bên cạnh cột thích. Trước đây cậu và Lộ Dữ Chu không có bất kì người bạn chung nào, vì vậy những trái tim nhỏ bé đều cô đơn. Bây giờ lại có thêm mấy bạn học từ lớp thực nghiệm trong danh bạ và đằng sau là một hàng trái tim nhỏ.
Cậu nhìn chằm chằm dãy avatar đó vài giây, rồi hạ quyết tâm, dứt khoát hủy like.
Lúc này, Hạ Dương lại gửi tiếp:
Nghe giống nghiệt duyên ghê.
Lão Lộ là một tên kiêu ngạo, không bao giờ thêm bạn người khác. Khả năng là do cậu có thù với cậu ấy đấy.
Câu đó nghe thật lọt tai, tâm trạng Thịnh Ngộ đang bay cao, nhắn tin cũng bắt đầu nhí nhảnh hơn:
Ừ ừ ~ (^o^)
Hạ Dương:
Má ơi, sao cậu còn dùng cái kiểu mặt cười này, lạc hậu quá.
Không có sticker à? Để tớ gửi cậu ít!
Khung chat lạch cạch hiện ra mười mấy cái sticker trừu tượng hết chỗ nói, toàn mấy biểu cảm lạ hoắc.
Thịnh Ngộ tiện tay ấn lưu về, vừa cười vừa giải thích:
Có khoảng thời gian tớ cùng ba nhắn tin, dùng nhiều thành thói quen luôn rồi. Mấy chú trung niên mà, sticker của mấy ông ấy trừu tượng quá, tớ nhìn không hiểu nổi.
Chuyện này cũng là từ một năm trước, lúc đó Thịnh Ngộ tham gia trại hè hợp tác Trung - nước ngoài, trong chương trình có một tháng phải ở nội trú học tập. Cậu theo chân thầy cô rong ruổi khắp nơi, chủ tịch Thịnh không yên tâm, ra lệnh cưỡng chế bắt cậu mỗi tối trước khi ngủ phải báo cáo hành trình.
Mà nhắn tin WeChat với mấy ông chú trung niên đúng là một môn học khó nhằn. So với mấy sticker giàu trí tưởng tượng, thì biểu tượng cảm xúc bình thường vẫn hợp để giao tiếp hơn.
0126 Hạ Dương: Không trách được.
0126 Hạ Dương: Thế thì cậu nhắn thử cái đó đi.
Thịnh Ngộ lập tức gửi một cái “ngủ ngon” phiên bản nhắn văn bản không icon.
Tắt điện thoại, cậu liếc nhìn tờ bài toán mới làm được một nửa trên bàn, tâm trạng tụt xuống vài bậc, qua loa gấp gọn rồi nhét đại vào sách.
—— Trên đời này không có việc gì là khó, chỉ cần từ bỏ là xong. Không làm được bài thì cắn bút cả đêm cũng chẳng khá lên được.
Cậu quay đầu lôi quyển sách tiếng anh qua, chưa tới hai phút đã tiến vào trạng thái học tập, đặt bút viết như nước chảy mây trôi, làm xong còn ngẩng đầu nhìn đồng hồ — thời gian làm bài vẫn còn dư tận hai mươi phút.
So đáp án xong, độ chính xác cũng không đến nỗi nào.
Thịnh Ngộ bình tĩnh, cậu nói mình vẫn là còn có cơ hội trở thành học bá chứ bộ.
Với hai phần lo lắng và chín mươi tám phần tự mãn, Thịnh Ngộ tự tán thưởng bản thân bằng một tràng vỗ tay. Thịnh Ngộ tắt quạt ở góc rồi lăn lên giường. Lúc này chưa phải là thời điểm trời nóng nhất, nhưng vì căn phòng có hướng xấu nên khiến nó trở nên oi nóng. Cuối giường là cửa sổ, đã mở ra từ sớm, gió đêm thổi qua, làm tấm rèm vải khung ô vuông đập lạch phạch vào khung cửa.
Rạng sáng một giờ, Thịnh Ngộ đang mơ màng sắp ngủ, đột nhiên mở bừng mắt, trong đầu như có tia sáng loé lên, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch.
Không đúng.
Sao Lộ Dữ Chu không ở Thịnh gia?
Câu hỏi này cứ ong ong trong đầu, đến tận trưa hôm sau cậu vẫn chưa nghĩ thông được.
Đêm hôm trước có mưa, giữa đêm Thịnh Ngộ bị tiếng mưa rơi đánh thức, ngủ không ngon giấc. Trưa hôm sau, Thịnh Gia Trạch tới đón, xe đỗ sẵn ở ven đường. Thịnh Ngộ mệt mỏi bò lên ghế phụ, cả người uể oải. Anh họ liếc qua gương chiếu hậu nhìn cậu, vừa thấy đã bật cười:
“Ồ, em mới đi ăn trộm về à?”
Thịnh Ngộ cúi đầu thắt dây an toàn, ngáp một cái, lười biếng đáp:
Hôm nay là tiệc gia đình, Thịnh Gia Trạch lái một chiếc SUV màu đen, kiểu dáng trầm ổn khiêm tốn, nhưng không gian bên trong rộng rãi dễ chịu. Thịnh Ngộ nghiêng người dựa vào ghế, lướt điện thoại được chưa tới hai phút đã bắt đầu gà gật đi gặp Chu công.
Tiệc gia đình là truyền thống do cụ cố của nhà họ Thịnh để lại, ban đầu tổ chức mỗi tuần một lần vào cuối tuần, nhằm gắn kết các thành viên trong nhà, tránh sự xa cách. Đến thế hệ của Thịnh Khải Cơ, quan niệm gia tộc dần phai nhạt, nhưng thói quen này cũng không hoàn toàn biến mất — chỉ là đổi lại thành mỗi tháng một lần.
Đối với những người không tiện trở về như Thịnh Gia Trạch thì chỉ cần gọi điện thoại thông báo.
Xe dừng lại trước cổng sắt, trời vẫn mưa nặng hạt. Mùa hạ năm nay dường như đặc biệt ẩm ướt.
Thịnh Gia Trạch lười phải đưa xe vào gara, đưa chìa khóa cho tài xế đang đứng đợi bên hiên, rồi vòng ra sau xe lấy hai chiếc ô, vòng sang bên ghế phụ, lấy dù chọc chọc vào người Thịnh Ngộ:
“Còn ngủ à? Về đến nhà rồi.”
Thịnh Ngộ đã tỉnh từ sớm, lấy dù trong tay anh họ, bung ra rồi xuống xe.
“Em thích cái xe này. Sau này lần nào đi đâu cũng lấy xe này đi nhé? Đồng ý rồi đấy.”
Thịnh Gia Trạch giơ ngón giữa ra.
Anh họ cậu bây giờ đang trên đà phát triển thành một loại b**n th** nào đó. Trong nhà quản rất nghiêm, cấm tuyệt đối nói bậy, hắn bị nghẹn đến điên giống như phi tần bị nhốt lâu trong lãnh cung, rảnh là lại giơ tay múa chân tỏ ý.
Thịnh Ngộ lười để ý, coi như không nhìn thấy, giả vờ không hiểu ngôn ngữ người câm điếc.
Trong vườn, lá chuối bị mưa dội sáng lấp lánh, hai người theo lối nhỏ rảo bước vào trong. Gần trưa là lúc bận rộn nhất, người hầu trong nhà đi tới đi lui như cá bơi trong nước.
Vừa thay giày, Thịnh Gia Trạch tiện tay kéo một người giúp việc lại hỏi:
“Bà nội đâu rồi?”
“Lão phu nhân đang ở trong thư phòng, hôm nay thời tiết không tốt nên bà ấy muốn ngủ.”
Nghe vậy, Thịnh Gia Trạch chỉ cười:
“Vậy thì tạm thời không quấy rầy bà nữa.”
Hai người tùy tiện chọn một phòng khách nhỏ để chờ, vừa ngồi vừa uống mấy ly trà đuổi lạnh.
Thịnh Gia Trạch cầm lấy một cái gối ôm, đập nhẹ vào Thịnh Ngộ lúc này đang nằm lười bên cửa sổ, mắt díp lại:
Gặp ma còn không đến mức này, mà là tiếng mưa rơi lộp bộp rất khó chịu. Thêm nữa đêm đó cậu mơ một giấc mơ. Trong mơ Lộ Dữ Chu không nhà để về, không có cơm ăn, không ai quan tâm đến anh, còn bị chó đuổi.
Cậu bị dọa cho tỉnh dậy hai, ba lần.
Tất nhiên chuyện này không thể nào nói với Thịnh Gia Trạch được.
Thịnh Ngộ ôm lại cái gối, lót dưới người, lười biếng bò lên sofa, tựa lưng, nhìn mưa ngoài cửa sổ tí tách chảy xuống:
“Vừa mới chuyển trường, bài vở hơi áp lực, ngủ không ngon.”
Thịnh Gia Trạch gật gù:
“Cũng đúng. Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, đâu giống cái hồi bọn anh học hành chểnh mảng mà vẫn qua môn được. Em thấy khó chỗ nào không? anh giúp được gì không?”
Thịnh Ngộ nghịch điều khiển từ xa, bấm cho rèm cửa mở ra rồi đóng lại, lại mở ra.
“Anh dạy kèm em được không?”
Thịnh Gia Trạch : “Anh có thể giúp em tìm gia sư dạy kèm.”
Thôi bỏ đi.
Thịnh Gia Trạch mỗi tấm bằng tốt nghiệp đều phải nhờ quan hệ mới lấy được, vì căn bản hắn không phải kiểu người có năng khiếu học hành. Trông mong hắn dạy kèm cho Thịnh Ngộ, đúng là chuyện điên rồ.
Mà thật ra, Thịnh Ngộ cũng chẳng định thuê gia sư. Chưa cần thiết đến mức đó. Thành tích của cậu xưa nay vẫn luôn khá tốt, dù gặp phải môn khó thì cũng tự mình cố gắng vượt qua, chưa từng nhờ vả ai. Là học sinh giỏi suốt mười bảy năm, ít nhiều cũng có chút tự tôn, ít nhất phải đâm đầu vào tường vài lần rồi mới chịu quay lại tính chuyện khác.
Buổi trưa, do tập đoàn đột xuất có việc, Thịnh Khải Cơ phải vội vàng họp gấp, tiệc trưa vì vậy cũng bị dời lại vài tiếng. Thịnh Gia Trạch thì không ngồi yên được, gặm vài cái bánh ở chỗ bà nội rồi ra ngoài tụ tập với bạn bè.
Thịnh Ngộ chỉ ăn nửa bát trái cây lót dạ, chờ mãi cũng thấy buồn chán, bèn quay về phòng nghỉ.
Nhà chính của Thịnh gia vốn là một biệt viện truyền đời, diện tích rộng lớn, chứa thêm vài ba đứa cháu không ra gì cũng chẳng thành vấn đề. Ngay cả Thịnh Gia Trạch, người quanh năm không về cũng có riêng một căn phòng được giữ lại.
Phòng của Thịnh Ngộ dĩ nhiên vẫn còn nguyên.
Hành lang tầng hai trống trãi không người, nhìn một lượt chỉ thấy một màu xám xịt. Thịnh Ngộ đứng ở đầu hành lang, những suy nghĩ không có lời giải lại lởn vởn trong đầu, như muỗi vo ve bên tai, càng nghĩ càng phiền. Đứng tại chỗ một lúc, cậu vẫn quyết định xoay người đi lên tầng ba.
— Những phòng đẹp hướng tốt ở tầng hai đều đã có chủ, nếu muốn sắp xếp phòng ngủ cho Lộ Dữ Chu thì khả năng lớn là ở trên tầng ba.
Cậu phải biết rõ, Lộ Dữ Chu là thỉnh thoảng mới ở nhờ nhà Hạ Dương, hay là… đã không còn về Thịnh gia nữa?
Trên đường, hai người hầu đi ngang qua thấy cậu đi vòng vòng quanh hành lang cũng không hỏi nhiều — từ nhỏ tiểu thiếu gia đã thích chơi như vậy, chẳng khác nào nhà thám hiểm thăm dò mọi ngóc ngách trong nhà, có lần còn chui vào tận tủ bếp, mọi người đều quen rồi.
Gõ đến căn phòng thứ năm, Thịnh Ngộ thử ấn tay nắm cửa, nhưng không vặn ra được.
“Tiểu thiếu gia?” Lại có một người hầu khác từ dưới lầu đi lên, thấy từ xa cậu đang giằng co với tay nắm cửa, không nhịn được lên tiếng: “Tiểu thiếu gia, căn phòng đó có người ở rồi.”
Thịnh Ngộ vuốt nhẹ hoa văn trên tay nắm cửa rồi buông ra.
Cậu quay đầu hỏi: “Đây có phải là phòng của Lộ Dữ Chu không? Sao lại khóa?”
“Cái này… Ờm…” Người hầu kia liếc nhìn cậu một cái, lúng túng không dám nói thẳng.
Thịnh Ngộ chớp mắt, cười nhẹ rồi bảo: “Không sao đâu, cứ nói đi, tôi với cậu ấy cũng không đến mức quan hệ căng thẳng như vậy.”
Trong mắt người hầu Thịnh gia, tiểu thiếu gia này là người dễ gần nhất, hiền lành, không hay nổi nóng. Dù có gặp chuyện lớn đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ về phòng ngủ một giấc, sau đó tỉnh dậy lại tươi cười như thường.
Chuyện thật – giả thiếu gia lần này có thể nói là trời long đất lở, vậy mà cậu vẫn không hề dao động: ăn vẫn ăn, ngủ vẫn ngủ, mấy lời đồn nhảm nghe tai này lọt tai kia, chẳng để tâm.
Người hầu thấy Thịnh Ngộ khẽ cong khóe mắt cười, cũng yên tâm hơn, đáp:
“Không phải nhầm phòng đâu, đúng là phòng của thiếu gia Vũ Châu. Dạo này cậu ấy bận thi nên không ở nhà.”
Thịnh Ngộ như đang suy nghĩ điều gì đó, hỏi:
“Là kỳ thi vật lý à?”
Người hầu vội vàng gật đầu:
“Vâng, đúng vậy.”
Cậu không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay người đi xuống lầu.
Nhưng xuống đến nơi, Thịnh Ngộ không về phòng cũng chẳng vào phòng khách, mà vòng qua đi thẳng vào bếp. Ở sau bếp có một gian phòng nhỏ chuyên dùng để cất dụng cụ nhà bếp. Cậu đã quen cửa quen nẻo, mở thẳng tủ bát, lần lượt lướt mắt quét qua những bộ bát đĩa có khắc tên từng người.
—— không hề có tên của Lộ Dữ Chu.
Thịnh gia từ trước đến nay đều chia dụng cụ sinh hoạt theo từng người: bộ bát đĩa, ly trà, cốc cà phê… mỗi người đều có riêng một bộ, ghi rõ tên. Không có tên Lộ Dữ Chu, đồng nghĩa với việc anh căn bản chưa từng ở lại Thịnh gia.
Xong thật rồi.
Thịnh Ngộ cau mày lại, lặng lẽ đóng tủ bát lại, trái tim nặng trĩu. Trên đường rời khỏi bếp, tiện tay cậu lấy một phần pudding mới ra lò, vừa đi vừa suy nghĩ đầy tâm sự.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 7: Tiệc gia đình.
10.0/10 từ 50 lượt.