Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 6: Đấu địa chủ.
189@-
Chương 6. Đấu địa chủ.
Thịnh Ngộ thừa nhận mình có vài phần trẻ con, nhưng làm trò trước mặt người khác, vẫn là quá xấu hổ.
Cậu vứt hết những chiếc lá đã chọn cẩn thận vào thùng rác.
Các giáo viên không đến trường vào kì nghỉ, chỉ còn vài kẻ xui xẻo bị gọi đi trực ban hoặc chấm bài. Cả văn phòng rộng lớn chỉ có đúng một chỗ có người ngồi, một thầy giáo trẻ, trông có vẻ đang mơ màng buồn ngủ.
Thịnh Ngộ đẩy cửa bước vào, ánh nắng chiếu xiên từ sau lưng kéo dài một vệt xuống tận sàn.
“Đến làm thẻ học sinh à?”
Nghe xong mục đích của cậu, thầy giáo bóp bóp mũi cho tỉnh ngủ, mặt mũi rõ ràng còn đang buồn ngủ lắm, nhưng vẫn đứng dậy lê đôi dép lạch bạch lạch bạch đi tới đi lui.
Vì chẳng có việc gì khác, mà cũng không có ai khác trong phòng, nên việc làm thẻ học sinh tiến hành nhanh chóng bất ngờ. Thầy giáo quấn một sợi dây đeo màu xanh dài lên bảng tên, ngáp một cái rồi nói:
“Dây dài quá, nếu thấy vướng thì gắn kim băng ở phía sau cho chắc, biến nó thành bảng tên đeo ngực cũng được.”
Thịnh Ngộ nhận lấy bảng tên, thử đeo thử thấy đúng là hơi dài, bảng tên rủ xuống tận bụng dưới.
Bảng tên có in ảnh cỡ 3x4, bên dưới là tên lớp và họ tên:
Lớp 11A1.
Thịnh Ngộ.
Lúc này, thầy giáo trẻ kia vừa thấy Lộ Dữ Chu ngoài cửa, thuận miệng nói luôn:
“À đúng rồi, bằng khen của em chắc gửi về rồi ha? Chúc mừng nha, lại giành giải nhất đấy.”
Lộ Dữ Chu gật đầu không nói gì.
Thầy biết Lộ Dữ Chu có tính cách như thế nào nên cũng không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn lục tìm trên bàn một lúc, nói:
“Bài kiểm tra tháng này sắp chấm xong rồi, bài thi toán của em đang ở chỗ thầy. Em có thể mượn đáp án từ chị Dung, chép lại vài phần để tham khảo. Em bị trừ ba điểm, có muốn xem là sai ở đâu không?”
Tổ Toán lớp 11 làm việc rất nhanh, thi xong là hôm sau có điểm luôn. Nhưng Lộ Dữ Chu cũng chẳng hỏi han gì vì trong lòng đã rõ mình sai chỗ nào.
Anh chìa tay ra, thầy giáo liền đưa bài thi tới.
Thịnh Ngộ đứng bên cạnh có chút tò mò, muốn xem thử một bài thi gần điểm tuyệt đối trông thế nào, nên nghiêng người lại gần Lộ Dữ Chu hơn chút.
“Muốn xem à?” Thầy giáo cũng đưa cho Thịnh Ngộ một bản, “Còn dư mấy bản đây, cứ cầm xem đi.”
Thịnh Ngộ mỉm cười nhận lấy, rồi lại dịch ra xa một chút.
Lộ Dữ Chu liếc mắt nhìn cậu một cái.
Bài sai có ba điểm, nhìn lướt qua là biết sai ở đâu rồi. Chủ yếu là bị trừ điểm phần trình bày. Bên lề bài thi còn bị giáo viên ghi chú, nét chữ là của chủ nhiệm Lưu. Có vẻ cô thật sự muốn trị cái thói tiết kiệm mực của anh.
Lộ Dữ Chu chỉ nhìn thoáng qua, rồi gập bài thi đem trả lại.
Thịnh Ngộ cũng làm theo, gập bài thi rồi bỏ vào túi tài liệu của mình.
Lộ Dữ Chu: “……”
“Làm sao vậy?” Thấy ánh mắt anh lạnh lùng nhìn qua, Thịnh Ngộ siết chặt lấy túi tài liệu, sợ bị giật lại.
“Cô Lưu đưa cho tôi bài thi kiểm tra tháng, tôi chỉ muốn xin thêm bản đáp án thôi, không được sao?”
Thầy giáo trẻ đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, rõ ràng rất hứng thú, mở miệng giúp giải vây:
“Em là Thịnh Ngộ đúng không? Ở đây còn có đáp án mấy môn khác nữa đấy, có muốn lấy luôn không?”
Tất nhiên Thịnh Ngộ muốn.
Chờ ra khỏi phòng, không ngờ Lộ Dữ Chu vẫn đứng đợi ở khúc ngoặt. Lưng tựa vào tường gạch men, cúi đầu nghịch điện thoại.
Thịnh Ngộ vội vàng bước nhanh mấy bước, vừa đến gần thì Lộ Dữ Chu đã xách cặp quay người rời đi.
Hai người vẫn giữ khoảng cách một trước một sau, dọc đường chẳng ai nói gì.
Chuyện chuyển trường thật ra là do bà nội gợi ý. Lúc đầu vốn chỉ là xin nghỉ tạm thời. Nhưng không hiểu sao, tin tức xét nghiệm ADN lại bị rò rỉ, truyền thông đánh hơi được, kết quả là từ tạm nghỉ thành chuyển trường luôn.
Thời thiếu niên, sự mẫn cảm luôn được giấu kín dưới vẻ ngoài ngông nghênh và khí thế bốc đồng, từng sợi tóc cũng nhuốm một chút kiêu ngạo. Thịnh Ngộ chưa từng hỏi ‘tại sao’, nhưng ít nhiều trong lòng cũng đoán được phần nào.
Không thể hy vọng hai cậu thiếu niên chưa hiểu sự đời, trong một tình huống vi diệu như thế, lại có thể bình tĩnh mà đối diện nhau. Cách duy nhất để duy trì bề ngoài yên ổn, chính là tách họ ra.
Thịnh Khải Cơ có ý định chuyển Lộ Dữ Chu sang trường quốc tế, vì vậy bà nội mới chuyển cậu sang trường cấp ba trọng điểm.
Thế nhưng, vị Chủ tịch Thịnh đầy quyền lực và oai phong trên thương trường, lại vô tình đánh mất bình tĩnh trong vấn đề này, chẳng những không hiểu được những ý tốt của mẹ, còn cố chấp cho hai đứa nhỏ vào cùng một trường.
“Chẳng lẽ em không để ý sao?”
Ven đường chất đống những chiếc lá rụng. Một chiếc xe thể thao màu bạc vừa lướt qua, kéo theo một luồng gió cuốn vụt qua chân.
Giọng nói của Thịnh Gia Trạch mang theo ý cười, Thịnh Ngộ giả vờ không nghe thấy, chỉ chống khuỷu tay lên cửa sổ, nghiêng đầu chống cằm nhìn ra ngoài:
“Chủ tịch Thịnh sẽ không bất cẩn như thế, có khi cảm thấy để hai đứa học chung với nhau cũng không có vấn đề gì, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thịnh Gia Trạch bật cười, nửa đùa nửa thật nói: “Hay bây giờ gọi cho ông ấy mắng một trận?”
Thịnh Ngộ suy nghĩ về cảnh tượng lúc đó, nói:
“Em không dám.”
Thịnh Gia Trạch cười khẩy: “Đồ hèn này.”
Thịnh Ngộ: “Vậy anh đi?”
Thịnh Gia Trạch im bặt không đáp.
Thịnh Ngộ: “Đồ hèn.”
Thật ra, Thịnh Ngộ không phải đứa trẻ quá ngoan ngoãn. Chỉ là khi lớn lên, sự ngang bướng bẩm sinh bị giấu đi phần nào. Chỉ khi ở bên những người thân quen, cậu mới để lộ ra nét sắc sảo và cái miệng độc mồm độc miệng của mình.
Xe thể thao lại một lần nữa lao vút qua đoạn đường đầy bụi, mui siêu xe hạ xuống. Thịnh Gia Trạch lại bắt đầu khoe khoang rùm beng.
Thịnh Ngộ đang chống cằm ngẩn ngơ suýt ngủ gật thì đột nhiên bị cơn gió đầy bụi ập vào mặt. Cậu vừa định mở miệng nói gì đó, thì bụi đã bay thẳng vào mồm.
“……”
Đây là cuộc sống của con người sao?
Hơn 12 giờ trưa, trung tâm thành phố đã bắt đầu kẹt xe.
Chiếc xe thể thao dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Thịnh Gia Trạch một tay gõ nhẹ lên vô lăng, tay kia khẽ chỉnh kính râm, cười nói:
“Đừng nói mấy chuyện rắc rối đấy nữa, đi ăn cái gì đi. Muốn ăn gì? Anh mời!”
Ai ngờ em họ lại lạnh nhạt buông một câu:
“Đến rồi, thả em xuống.”
Thịnh Gia Trạch nghiêng đầu nhìn thử, cách đó không xa có một quán ăn Nhật với cái biển hiệu to oành.
“Em muốn ăn đồ Nhật à?”
Hắn lắc đầu, từ chối ngay: “Quán này không ổn, nguyên liệu không tươi, đổi chỗ khác đi.”
Thịnh Ngộ chẳng mấy bận tâm vuốt mái tóc rối tung như ổ quạ của mình:
“Không cần. Anh cứ đi đi, em ăn no rồi.”
Thịnh Gia Trạch ngơ ngác: “Em ăn lúc nào vậy?”
Thịnh Ngộ mặt không cảm xúc, ánh mắt xa xăm, đáp như thật:
“Vừa ăn gió Tây Bắc xong.”
Thịnh Gia Trạch: “....”
Thịnh Gia Trạch quen tự do, không có khái niệm thời gian, cơm nước xong lại lôi Thịnh Ngộ đi hát karaoke, đến khoảng 9 giờ thì kết thúc. Anh họ uống chút rượu, Thịnh Ngộ không cho anh chở về mà tự bắt xe.
Ra phòng tắm với cơ thể còn bốc hơi nước, Thịnh Ngộ mở điện thoại lên, thấy sáu, bảy tin nhắn chưa đọc trên màn hình khóa.
Tất cả tin nhắn đều là lời mời kết bạn, đầu tên đều có ‘Lớp 11 thực nghiệm, lớp 1, Trường THPT số 1 thành phố A.’. Vừa nhìn lướt qua đã biết mấy người này là bạn học cùng lớp mới.
Cậu mở nhóm lớp ra xem thử, quả nhiên, hôm nay mới bắt đầu nghỉ, trong nhóm toàn là những đứa vừa thoát khỏi ‘núi rừng’ trường học, hưng phấn mà túm lấy mạng xã hội để quẩy. Có đứa khoe chỗ ăn uống, có đứa la hét rủ đi đá bóng, cả nhóm ồn ào náo nhiệt không chịu nổi.
Thịnh Ngộ chuyển qua lại giữa hai giao diện, vừa đồng ý lời mời kết bạn, vừa sao chép biệt danh trong nhóm lớp để dán vào ghi chú, tiện cho việc nhận người.
Cuối cùng còn một người chưa ghi chú tên xong, một tin nhắn mới liền bắn tới:
Ê anh em, cậu tên gì thế?
Đấu địa chủ nha, thiếu hai người, cậu chơi không?
Thịnh Ngộ nhấc mắt liếc nhìn phần ghi chú người gửi '0126 Hạ Dương'.
Thịnh Ngộ: Tiểu nhân họ Thịnh, tên Thịnh Ngộ
Kéo tôi vô game với, cảm ơn nhé.
Đối phương hiển nhiên chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, không ngờ Thịnh Ngộ lại phối hợp hết mình như vậy, nên im một lát mới nhắn lại:
Có gấp không? có một người vẫn đang tắm rửa.
Tắm rửa?
Học sinh nội trú à? Nghỉ lễ rồi còn ở trường?
Thịnh Ngộ cũng không hỏi gì thêm, vừa lau tóc vừa gõ chữ:
Gấp, nếu nửa tiếng nửa không được chơi địa chủ tôi sẽ tự tử ở cổng trường luôn đấy.
Bên kia hiện dòng "đang nhập...", rồi nhắn lại:
Nghe đáng sợ ghê.
Hạ Dương nói cái người đang tắm là ‘đại ca’, hối không được, càng hối càng dễ bị ăn chửi, nên bảo Thịnh Ngộ cứ chơi tạm vài ván trước cho ấm máy.
Để tiện mở phòng, Hạ Dương gửi cho cậu một đường link vào nhóm chat, Thịnh Ngộ vừa vào thì thành thành viên thứ sáu của nhóm.
Nhóm chat có cái tên rất vang dội: 'Quay đầu gọi đứa ở ra hát ca'.
Trong nhóm lúc này không ai online, Thịnh Ngộ cũng không đến mức quá thèm game, cậu đơn giản chỉ là miệng ngứa tay nhột, muốn có chỗ để nói linh tinh cho vui thôi.
Không có ai đánh game cùng, Thịnh Ngộ ném điện thoại qua một bên, rút một cây bút từ ống đựng bút ra, rồi lấy bài thi đợt kiểm tra tháng của Nhất Trung lần này ra xem.
Cậu nhét tai nghe vào tai, chỉnh đèn bàn vàng nhạt về mức sáng vừa đủ, rất nhanh tâm trí cậu liền không còn nhạc nhẽo gì nữa, chỉ còn mấy hàng ký hiệu rối tung như xyz hiện đầy trong đầu.
Bài thi toán có thời gian làm hai tiếng, nhưng Thịnh Ngộ mới làm được 45 phút thì đã bị mắc lại, cậu bắt đầu cắn móng tay, rồi tháo nắp bút ra, lại đậy vào, do dự hồi lâu.
Cuối cùng, vẫn là lấy tờ bài thi 147 điểm của Lộ Dữ Chu ra để đối chiếu thử.
Đang suy nghĩ mấy câu hỏi liên quan đến quan hệ nhân quả trong đáp án, thì điện thoại trên giường sáng lên, có vài tin nhắn mới được gửi tới.
Thịnh Ngộ liếc qua, rồi vươn tay mở khóa màn hình.
Bạn cùng lớp - Hạ Dương, quả nhiên là rất nhiệt tình. Biết học sinh mới chuyển tới thì cái cần nhất là thông tin, nên chỉ cần vài câu ngắn gọn, cậu ta đã giải thích rõ ràng tình hình lớp học hiện tại. Ví dụ như: Giáo viên nào chấm bài gắt gao nhất, giáo viên nào có thể “ngủ bù” trong giờ, xen lẫn một số thông tin quan trọng như: giờ giấc sinh hoạt của học sinh ngoài trường, quán ăn vặt được ưa chuộng nhất và ít được ưa chuộng.
Thịnh Ngộ bớt thời gian trả lời:Cảm ơn nhé, rất hữu ích.
0126 Hạ Dương: Không có gì, đều là bạn học cả. Chị Dung nói cậu là học sinh ngoại trú, cậu sống ở đâu?
Thịnh Ngộ tháo tai nghe xuống, đáp:Hẻm Hỉ Thước.
Sau khi trả lời, cậu ném bút lên bàn rồi đứng dậy điều chỉnh vị trí của ghế. Phòng ngủ quá nhỏ, chân mà thò xuống dưới gầm bàn là hết đường duỗi, cậu nhìn Lộ Dữ Chu còn cao hơn cậu một chút, mà nghĩ không biết mấy năm nay anh chịu đựng kiểu gì.
Dịch ghế ra nửa mét, cuối cùng cũng thấy đỡ bí, Thịnh Ngộ vừa ngồi xuống duỗi chân cho thoải mái thì khung chat bật ra một tin nhắn mới.
0126 Hạ Dương: Oa, thật có duyên nha, trước đây có đứa bạn tớ cũng ở khu đó, chỗ đó tớ rành, cần gì thì cứ gọi nha.
Được. Thịnh Ngộ không từ chối, nhưng cũng không thật sự để ý.
Hạ Dương nói xong liền gửi đến một cuộc gọi video, Thịnh Ngộ chẳng quen mấy kiểu này, cứ thế bấm vào nghe thử.
Khung hình đầu tiên là trần nhà màu vàng nhạt, camera hơi rung, tiếp theo là hình một bạn nam tóc cắt ngắn kiểu húi cua, chỉ lộ ra nửa gương mặt.
“Bọn tớ chơi bài hay bật video, lỡ chơi hăng quá thì chửi nhau luôn cho tiện. Quên mất cậu là người mới. Hôm nay thôi thì văn minh một chút vậy, cái pha lỡ tay này cho xóa luôn nhé.”
"Không sao đâu, đã bật rồi thì cứ bật luôn." Thịnh Ngộ không quá thích kiểu ưu ái dành cho người mới, kiểu ưu đãi như vậy thường cảm thấy khá xa lạ.
"Cứ để thế này cũng được, tiện nói chuyện hơn. Người còn lại đâu? Có định lập nhóm trò chuyện không?"
Hạ Dương đáp:
"Không cần đâu, cậu ấy đang ở cùng tôi."
Màn hình lại rung lên một trận, chắc Hạ Dương định để hai người chào hỏi nhau một tiếng. Một cánh tay trắng lạnh, khớp xương rõ ràng lướt ngang qua màn hình chỉ trong tích tắc. Ngay sau đó, một bóng người mờ mờ xuất hiện trong khung hình, tóc vẫn còn nhỏ nước, lưng áo phía sau ướt đẫm, lờ mờ hiện lên đường cong bờ vai và xương bướm trơn mượt.
"Ra chào bạn mới một cái nè—— ê, nói một tiếng cũng không được à!"
Hạ Dương nói vọng ra ngoài với người nào đó ngoài màn hình. Thịnh Ngộ chỉ yên lặng đợi. Một lúc sau, màn hình mới quay lại Hạ Dương, cậu ta chỉ lộ nửa mặt, cười ngượng ngùng, l**m nhẹ răng nanh:
"Cậu ấy tính như thế, cậu đừng để ý. Bọn mình đánh bài với nhau trước cũng được."
Thịnh Ngộ gật đầu, xoay camera đi chỗ khác, đại khái để thẳng vào một tờ bài thi trên bàn. Cậu bật chế độ im lặng, rồi đứng dậy vào nhà tắm lấy máy sấy, vừa sấy tóc vừa liếc bài thi một cách nhàn nhã.
Tiếng gió ù ù bên tai, Hạ Dương nói nhà mình mở tiệm đánh bạc nhỏ, cách con hẻm Hỉ Thước chỉ hai con phố, bảo Thịnh Ngộ rảnh thì tới nhà ăn cơm.
Thịnh Ngộ sấy tóc xong, trận đấu đấu địa chủ vừa rồi cũng tạm khép lại. Cậu cuộn gọn dây máy sấy, chợt phát hiện cuộc gọi video không biết đã im tiếng từ lúc nào. Giọng lải nhải của Hạ Dương giống như bị ai đó ấn nút tạm dừng.
Cậu vội vàng tắt chế độ im lặng, thử gọi:
"Hạ Dương?"
"..."
"Còn đánh tiếp không?"
"..."
"0126?"
Gọi ba lần, vẫn chẳng có ai trả lời. Lúc này, một bàn tay nghiêng nghiêng vươn vào màn hình, lòng bàn tay rộng, dễ dàng che mất nửa khung hình. Người này chắc là người thứ hai trong phòng của Hạ Dương, vừa rồi cũng cùng bọn họ đánh bài, vẫn luôn online, nhưng gần như không lên tiếng.
So với Hạ Dương nói nhiều, câu nào cũng nhanh như pháo nổ, người này hoàn toàn ngược lại, không nói chuyện, không nhắn tin. Có lúc chỉ dùng chức năng ghi âm giọng nói sẵn trong trò chơi để thúc bài, lạnh lùng vỏn vẹn một câu, từng khiến Hạ Dương cười điên vì vô tình bấm nhầm vào đoạn hỏi: “Bạn là nam hay nữ?”
Lúc này, bên kia chỉ ngắn gọn bật ra một câu, giọng điệu có chút lạnh lùng:
“Chơi.”
Thịnh Ngộ cảm thấy bản thân chắc chắn có "tâm ma" – giờ ai nói chuyện với cậu, cậu cũng nghe ra giống giọng Lộ Dữ Chu.
“Hạ Dương đâu rồi?”
“Bị mẹ gọi đi quét nhà.”
À.
Thịnh Ngộ cúi đầu, dùng hai tay xoa xoa mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn một chút. Lộ Dữ Chu cũng đâu phải ma, sao lại âm hồn không tan mãi được.
“Tôi hỏi cậu chuyện này.”
Cậu thở ra một hơi, dựng điện thoại dựa vào tường, lấy tờ bài thi của Lộ Dữ Chu ra, giơ lên trước camera:
“Câu thứ hai của bài đại số này này, cậu xem quá trình giải đề đó đi, cậu hiểu nổi không? Có thể giúp tôi liệt kê sơ qua kiến thức liên quan chỗ này không?”
Hình ảnh trên màn hình khẽ rung lên một chút, lộ ra một đoạn cổ thon dài, tóc ướt vẫn còn nhỏ nước xuống vành tai.
Bên kia im lặng một lúc, rồi mới thả ra một câu: “Cậu không hiểu chỗ nào?”
“…”
Thịnh Ngộ câm nín.
“Cậu cảm thấy cách giải này chi tiết lắm hả?”
“Ừ.”
Thịnh Ngộ lập tức nhắm mắt, ngửa người nằm bẹp ra lưng ghế, trong đầu nghĩ, trẫm thật sự sắp tiêu đời rồi.
“Lộ Dữ Chu ở lớp mấy cậu có được lòng người không?”
“Nghe nói bài thi của cậu ấy thường bị người khác lấy làm đáp án mẫu. Mà cậu ta giải kiểu này mà vẫn không bị ai đánh à?”
“....”
Đối diện yên tĩnh kì lạ trong nửa phút, như không còn gì để nói.
Sau một lúc lâu, một cây bút mới xuất hiện trong khung hình, phần đuôi cử động nhẹ nhẹ — chắc là đang viết gì đó.
Camera khẽ xoay chuyển, lần này ghi lại góc nghiêng của một cánh tay đang viết. Áo tay ngắn màu xám, cổ áo hơi trễ, để lộ đường cằm sắc nét với góc nghiêng hoàn hảo.
Ngay sau đó, điện thoại Thịnh Ngộ rung lên, giọng nam trầm thấp, hơi lạnh lùng vang lên từ loa điện thoại:
“Câu này thuộc chương trình toán lớp 12, kỳ hai. Tôi khoanh vùng giúp cậu rồi, cứ theo mấy trang này ôn lại trước đi.”
Cậu bấm mở tin nhắn, là ảnh chụp một tờ giấy với mấy dòng chữ viết tay nguệch ngoạc và số trang tài liệu.
Thịnh Ngộ liếc qua, rồi đưa mắt nhìn lại màn hình, chăm chú ngắm nửa khuôn mặt kia. Đến khi nhìn kỹ lại phần cằm, cậu sững người.
“…Nè bạn học, cằm cậu hình như bị xước thì phải?”
Đối phương im lặng vài giây như không hiểu vì sao đang nói bài tập lại bị chuyển chủ đề. Một lúc lâu sau mới hờ hững trả lời:
“Bị trầy thôi.”
Thịnh Ngộ càng nhìn càng cảm thấy quen, không nhịn được mà hỏi:
“Cậu bị thương lúc nào vậy?”
“… Cậu có vẻ rảnh quá nhỉ? Bài tập ít quá à?” – giọng bên kia vẫn lạnh nhạt như thường, như muốn né chủ đề.
Giọng nói càng nghe càng quen tai.
Thịnh Ngộ: “…Cậu cũng học lớp một?”
“Không còn việc gì thì tắt máy.”
“Lộ Dữ Chu?”
“Ừ.”
Thịnh Ngộ ấn tắt cuộc gọi video.
Còn ừ!
Cậu ta vậy mà còn ừ!
Cứng đờ như thây ma, cậu ngồi đơ tại chỗ mất hai phút, rồi hơi cúi đầu xuống, gục trán lên mặt bàn. Từng mạch máu ở tai và sau gáy như sôi ùng ục, cả người đỏ rực như con tôm luộc.
Có gì xấu hổ hơn việc nói xấu người ta sau lưng bị bắt gặp không?
Có chứ.
—--Đó chính là cùng đương sự nói xấu bản thân cậu ta.
Cái cảm giác này, chẳng khác gì đang trong WC thì bị người ta đạp cửa bước vào!
Thịnh Ngộ cảm thấy gần đây bản thân làm những chuyện ngu ngốc với tần suất rất lớn.
Cái kiểu hành xử đó hoàn toàn không hợp với hình tượng thông minh, điềm tĩnh, ít nói, nội tâm, thận trọng mà cậu vẫn luôn có.
Tại sao lại không hỏi tên người bạn cùng đánh bài còn lại?!
Mười phút trôi qua.
Thịnh Ngộ vẫn gục đầu xuống bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hoa văn lát sàn bên dưới, như hóa đá. Người còn nóng rực, mặt mày vẫn chưa hết đỏ.
Con người xấu hổ là lúc yếu ớt nhất.
Vậy mà đúng lúc này, có người còn đổ thêm dầu vào lửa. Vừa tắt cuộc gọi được mấy phút, mấy tin nhắn mới liền “leng keng” bay tới:
0126 Hạ Dương:
Cậu với lão Lộ quen nhau à?
Mẹ kiếp, tớ thấy nửa tháng trước cậu còn like bài cậu ấy trong vòng bạn bè. Hai người thông đồng từ nửa tháng trước rồi á?!
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 6. Đấu địa chủ.
Thịnh Ngộ thừa nhận mình có vài phần trẻ con, nhưng làm trò trước mặt người khác, vẫn là quá xấu hổ.
Cậu vứt hết những chiếc lá đã chọn cẩn thận vào thùng rác.
Các giáo viên không đến trường vào kì nghỉ, chỉ còn vài kẻ xui xẻo bị gọi đi trực ban hoặc chấm bài. Cả văn phòng rộng lớn chỉ có đúng một chỗ có người ngồi, một thầy giáo trẻ, trông có vẻ đang mơ màng buồn ngủ.
Thịnh Ngộ đẩy cửa bước vào, ánh nắng chiếu xiên từ sau lưng kéo dài một vệt xuống tận sàn.
“Đến làm thẻ học sinh à?”
Nghe xong mục đích của cậu, thầy giáo bóp bóp mũi cho tỉnh ngủ, mặt mũi rõ ràng còn đang buồn ngủ lắm, nhưng vẫn đứng dậy lê đôi dép lạch bạch lạch bạch đi tới đi lui.
Vì chẳng có việc gì khác, mà cũng không có ai khác trong phòng, nên việc làm thẻ học sinh tiến hành nhanh chóng bất ngờ. Thầy giáo quấn một sợi dây đeo màu xanh dài lên bảng tên, ngáp một cái rồi nói:
“Dây dài quá, nếu thấy vướng thì gắn kim băng ở phía sau cho chắc, biến nó thành bảng tên đeo ngực cũng được.”
Thịnh Ngộ nhận lấy bảng tên, thử đeo thử thấy đúng là hơi dài, bảng tên rủ xuống tận bụng dưới.
Bảng tên có in ảnh cỡ 3x4, bên dưới là tên lớp và họ tên:
Lớp 11A1.
Thịnh Ngộ.
Lúc này, thầy giáo trẻ kia vừa thấy Lộ Dữ Chu ngoài cửa, thuận miệng nói luôn:
“À đúng rồi, bằng khen của em chắc gửi về rồi ha? Chúc mừng nha, lại giành giải nhất đấy.”
Lộ Dữ Chu gật đầu không nói gì.
Thầy biết Lộ Dữ Chu có tính cách như thế nào nên cũng không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn lục tìm trên bàn một lúc, nói:
“Bài kiểm tra tháng này sắp chấm xong rồi, bài thi toán của em đang ở chỗ thầy. Em có thể mượn đáp án từ chị Dung, chép lại vài phần để tham khảo. Em bị trừ ba điểm, có muốn xem là sai ở đâu không?”
Tổ Toán lớp 11 làm việc rất nhanh, thi xong là hôm sau có điểm luôn. Nhưng Lộ Dữ Chu cũng chẳng hỏi han gì vì trong lòng đã rõ mình sai chỗ nào.
Anh chìa tay ra, thầy giáo liền đưa bài thi tới.
Thịnh Ngộ đứng bên cạnh có chút tò mò, muốn xem thử một bài thi gần điểm tuyệt đối trông thế nào, nên nghiêng người lại gần Lộ Dữ Chu hơn chút.
“Muốn xem à?” Thầy giáo cũng đưa cho Thịnh Ngộ một bản, “Còn dư mấy bản đây, cứ cầm xem đi.”
Thịnh Ngộ mỉm cười nhận lấy, rồi lại dịch ra xa một chút.
Lộ Dữ Chu liếc mắt nhìn cậu một cái.
Bài sai có ba điểm, nhìn lướt qua là biết sai ở đâu rồi. Chủ yếu là bị trừ điểm phần trình bày. Bên lề bài thi còn bị giáo viên ghi chú, nét chữ là của chủ nhiệm Lưu. Có vẻ cô thật sự muốn trị cái thói tiết kiệm mực của anh.
Lộ Dữ Chu chỉ nhìn thoáng qua, rồi gập bài thi đem trả lại.
Thịnh Ngộ cũng làm theo, gập bài thi rồi bỏ vào túi tài liệu của mình.
Lộ Dữ Chu: “……”
“Làm sao vậy?” Thấy ánh mắt anh lạnh lùng nhìn qua, Thịnh Ngộ siết chặt lấy túi tài liệu, sợ bị giật lại.
“Cô Lưu đưa cho tôi bài thi kiểm tra tháng, tôi chỉ muốn xin thêm bản đáp án thôi, không được sao?”
Thầy giáo trẻ đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, rõ ràng rất hứng thú, mở miệng giúp giải vây:
“Em là Thịnh Ngộ đúng không? Ở đây còn có đáp án mấy môn khác nữa đấy, có muốn lấy luôn không?”
Tất nhiên Thịnh Ngộ muốn.
Chờ ra khỏi phòng, không ngờ Lộ Dữ Chu vẫn đứng đợi ở khúc ngoặt. Lưng tựa vào tường gạch men, cúi đầu nghịch điện thoại.
Thịnh Ngộ vội vàng bước nhanh mấy bước, vừa đến gần thì Lộ Dữ Chu đã xách cặp quay người rời đi.
Hai người vẫn giữ khoảng cách một trước một sau, dọc đường chẳng ai nói gì.
Chuyện chuyển trường thật ra là do bà nội gợi ý. Lúc đầu vốn chỉ là xin nghỉ tạm thời. Nhưng không hiểu sao, tin tức xét nghiệm ADN lại bị rò rỉ, truyền thông đánh hơi được, kết quả là từ tạm nghỉ thành chuyển trường luôn.
Thời thiếu niên, sự mẫn cảm luôn được giấu kín dưới vẻ ngoài ngông nghênh và khí thế bốc đồng, từng sợi tóc cũng nhuốm một chút kiêu ngạo. Thịnh Ngộ chưa từng hỏi ‘tại sao’, nhưng ít nhiều trong lòng cũng đoán được phần nào.
Không thể hy vọng hai cậu thiếu niên chưa hiểu sự đời, trong một tình huống vi diệu như thế, lại có thể bình tĩnh mà đối diện nhau. Cách duy nhất để duy trì bề ngoài yên ổn, chính là tách họ ra.
Thịnh Khải Cơ có ý định chuyển Lộ Dữ Chu sang trường quốc tế, vì vậy bà nội mới chuyển cậu sang trường cấp ba trọng điểm.
Thế nhưng, vị Chủ tịch Thịnh đầy quyền lực và oai phong trên thương trường, lại vô tình đánh mất bình tĩnh trong vấn đề này, chẳng những không hiểu được những ý tốt của mẹ, còn cố chấp cho hai đứa nhỏ vào cùng một trường.
“Chẳng lẽ em không để ý sao?”
Ven đường chất đống những chiếc lá rụng. Một chiếc xe thể thao màu bạc vừa lướt qua, kéo theo một luồng gió cuốn vụt qua chân.
Giọng nói của Thịnh Gia Trạch mang theo ý cười, Thịnh Ngộ giả vờ không nghe thấy, chỉ chống khuỷu tay lên cửa sổ, nghiêng đầu chống cằm nhìn ra ngoài:
“Chủ tịch Thịnh sẽ không bất cẩn như thế, có khi cảm thấy để hai đứa học chung với nhau cũng không có vấn đề gì, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thịnh Gia Trạch bật cười, nửa đùa nửa thật nói: “Hay bây giờ gọi cho ông ấy mắng một trận?”
Thịnh Ngộ suy nghĩ về cảnh tượng lúc đó, nói:
“Em không dám.”
Thịnh Gia Trạch cười khẩy: “Đồ hèn này.”
Thịnh Ngộ: “Vậy anh đi?”
Thịnh Gia Trạch im bặt không đáp.
Thịnh Ngộ: “Đồ hèn.”
Thật ra, Thịnh Ngộ không phải đứa trẻ quá ngoan ngoãn. Chỉ là khi lớn lên, sự ngang bướng bẩm sinh bị giấu đi phần nào. Chỉ khi ở bên những người thân quen, cậu mới để lộ ra nét sắc sảo và cái miệng độc mồm độc miệng của mình.
Xe thể thao lại một lần nữa lao vút qua đoạn đường đầy bụi, mui siêu xe hạ xuống. Thịnh Gia Trạch lại bắt đầu khoe khoang rùm beng.
Thịnh Ngộ đang chống cằm ngẩn ngơ suýt ngủ gật thì đột nhiên bị cơn gió đầy bụi ập vào mặt. Cậu vừa định mở miệng nói gì đó, thì bụi đã bay thẳng vào mồm.
“……”
Đây là cuộc sống của con người sao?
Hơn 12 giờ trưa, trung tâm thành phố đã bắt đầu kẹt xe.
Chiếc xe thể thao dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Thịnh Gia Trạch một tay gõ nhẹ lên vô lăng, tay kia khẽ chỉnh kính râm, cười nói:
“Đừng nói mấy chuyện rắc rối đấy nữa, đi ăn cái gì đi. Muốn ăn gì? Anh mời!”
Ai ngờ em họ lại lạnh nhạt buông một câu:
“Đến rồi, thả em xuống.”
Thịnh Gia Trạch nghiêng đầu nhìn thử, cách đó không xa có một quán ăn Nhật với cái biển hiệu to oành.
“Em muốn ăn đồ Nhật à?”
Hắn lắc đầu, từ chối ngay: “Quán này không ổn, nguyên liệu không tươi, đổi chỗ khác đi.”
Thịnh Ngộ chẳng mấy bận tâm vuốt mái tóc rối tung như ổ quạ của mình:
“Không cần. Anh cứ đi đi, em ăn no rồi.”
Thịnh Gia Trạch ngơ ngác: “Em ăn lúc nào vậy?”
Thịnh Ngộ mặt không cảm xúc, ánh mắt xa xăm, đáp như thật:
“Vừa ăn gió Tây Bắc xong.”
Thịnh Gia Trạch: “....”
Thịnh Gia Trạch quen tự do, không có khái niệm thời gian, cơm nước xong lại lôi Thịnh Ngộ đi hát karaoke, đến khoảng 9 giờ thì kết thúc. Anh họ uống chút rượu, Thịnh Ngộ không cho anh chở về mà tự bắt xe.
Ra phòng tắm với cơ thể còn bốc hơi nước, Thịnh Ngộ mở điện thoại lên, thấy sáu, bảy tin nhắn chưa đọc trên màn hình khóa.
Tất cả tin nhắn đều là lời mời kết bạn, đầu tên đều có ‘Lớp 11 thực nghiệm, lớp 1, Trường THPT số 1 thành phố A.’. Vừa nhìn lướt qua đã biết mấy người này là bạn học cùng lớp mới.
Cậu mở nhóm lớp ra xem thử, quả nhiên, hôm nay mới bắt đầu nghỉ, trong nhóm toàn là những đứa vừa thoát khỏi ‘núi rừng’ trường học, hưng phấn mà túm lấy mạng xã hội để quẩy. Có đứa khoe chỗ ăn uống, có đứa la hét rủ đi đá bóng, cả nhóm ồn ào náo nhiệt không chịu nổi.
Thịnh Ngộ chuyển qua lại giữa hai giao diện, vừa đồng ý lời mời kết bạn, vừa sao chép biệt danh trong nhóm lớp để dán vào ghi chú, tiện cho việc nhận người.
Cuối cùng còn một người chưa ghi chú tên xong, một tin nhắn mới liền bắn tới:
Ê anh em, cậu tên gì thế?
Đấu địa chủ nha, thiếu hai người, cậu chơi không?
Thịnh Ngộ nhấc mắt liếc nhìn phần ghi chú người gửi '0126 Hạ Dương'.
Thịnh Ngộ: Tiểu nhân họ Thịnh, tên Thịnh Ngộ
Kéo tôi vô game với, cảm ơn nhé.
Đối phương hiển nhiên chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, không ngờ Thịnh Ngộ lại phối hợp hết mình như vậy, nên im một lát mới nhắn lại:
Có gấp không? có một người vẫn đang tắm rửa.
Tắm rửa?
Học sinh nội trú à? Nghỉ lễ rồi còn ở trường?
Thịnh Ngộ cũng không hỏi gì thêm, vừa lau tóc vừa gõ chữ:
Gấp, nếu nửa tiếng nửa không được chơi địa chủ tôi sẽ tự tử ở cổng trường luôn đấy.
Bên kia hiện dòng "đang nhập...", rồi nhắn lại:
Nghe đáng sợ ghê.
Hạ Dương nói cái người đang tắm là ‘đại ca’, hối không được, càng hối càng dễ bị ăn chửi, nên bảo Thịnh Ngộ cứ chơi tạm vài ván trước cho ấm máy.
Để tiện mở phòng, Hạ Dương gửi cho cậu một đường link vào nhóm chat, Thịnh Ngộ vừa vào thì thành thành viên thứ sáu của nhóm.
Nhóm chat có cái tên rất vang dội: 'Quay đầu gọi đứa ở ra hát ca'.
Trong nhóm lúc này không ai online, Thịnh Ngộ cũng không đến mức quá thèm game, cậu đơn giản chỉ là miệng ngứa tay nhột, muốn có chỗ để nói linh tinh cho vui thôi.
Không có ai đánh game cùng, Thịnh Ngộ ném điện thoại qua một bên, rút một cây bút từ ống đựng bút ra, rồi lấy bài thi đợt kiểm tra tháng của Nhất Trung lần này ra xem.
Cậu nhét tai nghe vào tai, chỉnh đèn bàn vàng nhạt về mức sáng vừa đủ, rất nhanh tâm trí cậu liền không còn nhạc nhẽo gì nữa, chỉ còn mấy hàng ký hiệu rối tung như xyz hiện đầy trong đầu.
Bài thi toán có thời gian làm hai tiếng, nhưng Thịnh Ngộ mới làm được 45 phút thì đã bị mắc lại, cậu bắt đầu cắn móng tay, rồi tháo nắp bút ra, lại đậy vào, do dự hồi lâu.
Cuối cùng, vẫn là lấy tờ bài thi 147 điểm của Lộ Dữ Chu ra để đối chiếu thử.
Đang suy nghĩ mấy câu hỏi liên quan đến quan hệ nhân quả trong đáp án, thì điện thoại trên giường sáng lên, có vài tin nhắn mới được gửi tới.
Thịnh Ngộ liếc qua, rồi vươn tay mở khóa màn hình.
Bạn cùng lớp - Hạ Dương, quả nhiên là rất nhiệt tình. Biết học sinh mới chuyển tới thì cái cần nhất là thông tin, nên chỉ cần vài câu ngắn gọn, cậu ta đã giải thích rõ ràng tình hình lớp học hiện tại. Ví dụ như: Giáo viên nào chấm bài gắt gao nhất, giáo viên nào có thể “ngủ bù” trong giờ, xen lẫn một số thông tin quan trọng như: giờ giấc sinh hoạt của học sinh ngoài trường, quán ăn vặt được ưa chuộng nhất và ít được ưa chuộng.
Thịnh Ngộ bớt thời gian trả lời:Cảm ơn nhé, rất hữu ích.
0126 Hạ Dương: Không có gì, đều là bạn học cả. Chị Dung nói cậu là học sinh ngoại trú, cậu sống ở đâu?
Thịnh Ngộ tháo tai nghe xuống, đáp:Hẻm Hỉ Thước.
Sau khi trả lời, cậu ném bút lên bàn rồi đứng dậy điều chỉnh vị trí của ghế. Phòng ngủ quá nhỏ, chân mà thò xuống dưới gầm bàn là hết đường duỗi, cậu nhìn Lộ Dữ Chu còn cao hơn cậu một chút, mà nghĩ không biết mấy năm nay anh chịu đựng kiểu gì.
Dịch ghế ra nửa mét, cuối cùng cũng thấy đỡ bí, Thịnh Ngộ vừa ngồi xuống duỗi chân cho thoải mái thì khung chat bật ra một tin nhắn mới.
0126 Hạ Dương: Oa, thật có duyên nha, trước đây có đứa bạn tớ cũng ở khu đó, chỗ đó tớ rành, cần gì thì cứ gọi nha.
Được. Thịnh Ngộ không từ chối, nhưng cũng không thật sự để ý.
Hạ Dương nói xong liền gửi đến một cuộc gọi video, Thịnh Ngộ chẳng quen mấy kiểu này, cứ thế bấm vào nghe thử.
Khung hình đầu tiên là trần nhà màu vàng nhạt, camera hơi rung, tiếp theo là hình một bạn nam tóc cắt ngắn kiểu húi cua, chỉ lộ ra nửa gương mặt.
“Bọn tớ chơi bài hay bật video, lỡ chơi hăng quá thì chửi nhau luôn cho tiện. Quên mất cậu là người mới. Hôm nay thôi thì văn minh một chút vậy, cái pha lỡ tay này cho xóa luôn nhé.”
"Không sao đâu, đã bật rồi thì cứ bật luôn." Thịnh Ngộ không quá thích kiểu ưu ái dành cho người mới, kiểu ưu đãi như vậy thường cảm thấy khá xa lạ.
"Cứ để thế này cũng được, tiện nói chuyện hơn. Người còn lại đâu? Có định lập nhóm trò chuyện không?"
Hạ Dương đáp:
"Không cần đâu, cậu ấy đang ở cùng tôi."
Màn hình lại rung lên một trận, chắc Hạ Dương định để hai người chào hỏi nhau một tiếng. Một cánh tay trắng lạnh, khớp xương rõ ràng lướt ngang qua màn hình chỉ trong tích tắc. Ngay sau đó, một bóng người mờ mờ xuất hiện trong khung hình, tóc vẫn còn nhỏ nước, lưng áo phía sau ướt đẫm, lờ mờ hiện lên đường cong bờ vai và xương bướm trơn mượt.
"Ra chào bạn mới một cái nè—— ê, nói một tiếng cũng không được à!"
Hạ Dương nói vọng ra ngoài với người nào đó ngoài màn hình. Thịnh Ngộ chỉ yên lặng đợi. Một lúc sau, màn hình mới quay lại Hạ Dương, cậu ta chỉ lộ nửa mặt, cười ngượng ngùng, l**m nhẹ răng nanh:
"Cậu ấy tính như thế, cậu đừng để ý. Bọn mình đánh bài với nhau trước cũng được."
Thịnh Ngộ gật đầu, xoay camera đi chỗ khác, đại khái để thẳng vào một tờ bài thi trên bàn. Cậu bật chế độ im lặng, rồi đứng dậy vào nhà tắm lấy máy sấy, vừa sấy tóc vừa liếc bài thi một cách nhàn nhã.
Tiếng gió ù ù bên tai, Hạ Dương nói nhà mình mở tiệm đánh bạc nhỏ, cách con hẻm Hỉ Thước chỉ hai con phố, bảo Thịnh Ngộ rảnh thì tới nhà ăn cơm.
Thịnh Ngộ sấy tóc xong, trận đấu đấu địa chủ vừa rồi cũng tạm khép lại. Cậu cuộn gọn dây máy sấy, chợt phát hiện cuộc gọi video không biết đã im tiếng từ lúc nào. Giọng lải nhải của Hạ Dương giống như bị ai đó ấn nút tạm dừng.
Cậu vội vàng tắt chế độ im lặng, thử gọi:
"Hạ Dương?"
"..."
"Còn đánh tiếp không?"
"..."
"0126?"
Gọi ba lần, vẫn chẳng có ai trả lời. Lúc này, một bàn tay nghiêng nghiêng vươn vào màn hình, lòng bàn tay rộng, dễ dàng che mất nửa khung hình. Người này chắc là người thứ hai trong phòng của Hạ Dương, vừa rồi cũng cùng bọn họ đánh bài, vẫn luôn online, nhưng gần như không lên tiếng.
So với Hạ Dương nói nhiều, câu nào cũng nhanh như pháo nổ, người này hoàn toàn ngược lại, không nói chuyện, không nhắn tin. Có lúc chỉ dùng chức năng ghi âm giọng nói sẵn trong trò chơi để thúc bài, lạnh lùng vỏn vẹn một câu, từng khiến Hạ Dương cười điên vì vô tình bấm nhầm vào đoạn hỏi: “Bạn là nam hay nữ?”
Lúc này, bên kia chỉ ngắn gọn bật ra một câu, giọng điệu có chút lạnh lùng:
“Chơi.”
Thịnh Ngộ cảm thấy bản thân chắc chắn có "tâm ma" – giờ ai nói chuyện với cậu, cậu cũng nghe ra giống giọng Lộ Dữ Chu.
“Hạ Dương đâu rồi?”
“Bị mẹ gọi đi quét nhà.”
À.
Thịnh Ngộ cúi đầu, dùng hai tay xoa xoa mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn một chút. Lộ Dữ Chu cũng đâu phải ma, sao lại âm hồn không tan mãi được.
“Tôi hỏi cậu chuyện này.”
Cậu thở ra một hơi, dựng điện thoại dựa vào tường, lấy tờ bài thi của Lộ Dữ Chu ra, giơ lên trước camera:
“Câu thứ hai của bài đại số này này, cậu xem quá trình giải đề đó đi, cậu hiểu nổi không? Có thể giúp tôi liệt kê sơ qua kiến thức liên quan chỗ này không?”
Hình ảnh trên màn hình khẽ rung lên một chút, lộ ra một đoạn cổ thon dài, tóc ướt vẫn còn nhỏ nước xuống vành tai.
Bên kia im lặng một lúc, rồi mới thả ra một câu: “Cậu không hiểu chỗ nào?”
“…”
Thịnh Ngộ câm nín.
“Cậu cảm thấy cách giải này chi tiết lắm hả?”
“Ừ.”
Thịnh Ngộ lập tức nhắm mắt, ngửa người nằm bẹp ra lưng ghế, trong đầu nghĩ, trẫm thật sự sắp tiêu đời rồi.
“Lộ Dữ Chu ở lớp mấy cậu có được lòng người không?”
“Nghe nói bài thi của cậu ấy thường bị người khác lấy làm đáp án mẫu. Mà cậu ta giải kiểu này mà vẫn không bị ai đánh à?”
“....”
Đối diện yên tĩnh kì lạ trong nửa phút, như không còn gì để nói.
Sau một lúc lâu, một cây bút mới xuất hiện trong khung hình, phần đuôi cử động nhẹ nhẹ — chắc là đang viết gì đó.
Camera khẽ xoay chuyển, lần này ghi lại góc nghiêng của một cánh tay đang viết. Áo tay ngắn màu xám, cổ áo hơi trễ, để lộ đường cằm sắc nét với góc nghiêng hoàn hảo.
Ngay sau đó, điện thoại Thịnh Ngộ rung lên, giọng nam trầm thấp, hơi lạnh lùng vang lên từ loa điện thoại:
“Câu này thuộc chương trình toán lớp 12, kỳ hai. Tôi khoanh vùng giúp cậu rồi, cứ theo mấy trang này ôn lại trước đi.”
Cậu bấm mở tin nhắn, là ảnh chụp một tờ giấy với mấy dòng chữ viết tay nguệch ngoạc và số trang tài liệu.
Thịnh Ngộ liếc qua, rồi đưa mắt nhìn lại màn hình, chăm chú ngắm nửa khuôn mặt kia. Đến khi nhìn kỹ lại phần cằm, cậu sững người.
“…Nè bạn học, cằm cậu hình như bị xước thì phải?”
Đối phương im lặng vài giây như không hiểu vì sao đang nói bài tập lại bị chuyển chủ đề. Một lúc lâu sau mới hờ hững trả lời:
“Bị trầy thôi.”
Thịnh Ngộ càng nhìn càng cảm thấy quen, không nhịn được mà hỏi:
“Cậu bị thương lúc nào vậy?”
“… Cậu có vẻ rảnh quá nhỉ? Bài tập ít quá à?” – giọng bên kia vẫn lạnh nhạt như thường, như muốn né chủ đề.
Giọng nói càng nghe càng quen tai.
Thịnh Ngộ: “…Cậu cũng học lớp một?”
“Không còn việc gì thì tắt máy.”
“Lộ Dữ Chu?”
“Ừ.”
Thịnh Ngộ ấn tắt cuộc gọi video.
Còn ừ!
Cậu ta vậy mà còn ừ!
Cứng đờ như thây ma, cậu ngồi đơ tại chỗ mất hai phút, rồi hơi cúi đầu xuống, gục trán lên mặt bàn. Từng mạch máu ở tai và sau gáy như sôi ùng ục, cả người đỏ rực như con tôm luộc.
Có gì xấu hổ hơn việc nói xấu người ta sau lưng bị bắt gặp không?
Có chứ.
—--Đó chính là cùng đương sự nói xấu bản thân cậu ta.
Cái cảm giác này, chẳng khác gì đang trong WC thì bị người ta đạp cửa bước vào!
Thịnh Ngộ cảm thấy gần đây bản thân làm những chuyện ngu ngốc với tần suất rất lớn.
Cái kiểu hành xử đó hoàn toàn không hợp với hình tượng thông minh, điềm tĩnh, ít nói, nội tâm, thận trọng mà cậu vẫn luôn có.
Tại sao lại không hỏi tên người bạn cùng đánh bài còn lại?!
Mười phút trôi qua.
Thịnh Ngộ vẫn gục đầu xuống bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hoa văn lát sàn bên dưới, như hóa đá. Người còn nóng rực, mặt mày vẫn chưa hết đỏ.
Con người xấu hổ là lúc yếu ớt nhất.
Vậy mà đúng lúc này, có người còn đổ thêm dầu vào lửa. Vừa tắt cuộc gọi được mấy phút, mấy tin nhắn mới liền “leng keng” bay tới:
0126 Hạ Dương:
Cậu với lão Lộ quen nhau à?
Mẹ kiếp, tớ thấy nửa tháng trước cậu còn like bài cậu ấy trong vòng bạn bè. Hai người thông đồng từ nửa tháng trước rồi á?!
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 6: Đấu địa chủ.
10.0/10 từ 50 lượt.