Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 5: Bảo vệ cửa.

157@-

Lưu Dung xem qua đề thi, phát hiện anh đúng là không nói quá, đáp án mấy tờ bài thi giao lên đều làm khá giống nhau. Bình thường, đáp án phần tự luận về cơ bản khá thống nhất, điều này cũng chứng tỏ đề lần này đúng là không khó.


“Dù vậy cũng không thể nộp bài sớm như thế được!” Lưu Dung tuy đã nguôi giận hơn nửa, nhưng vẫn giữ nguyên tắc làm mọi thứ cẩn thận như mọi khi, mắng tiếp: 


“Em, còn cả đám Hạ Dương, Triệu Lập Minh, Văn Tĩnh… Tất cả trong kỳ nghỉ phải làm thêm ba đề! Cô sẽ đăng lên nhóm lớp, sau kỳ nghỉ sẽ kiểm tra lại!”


Kiểu phạt này đối với bọn học trò chẳng khác gì gãi ngứa, Lộ Dữ Chu chỉ gật đầu: “Được ạ.”


Lưu Dung nhìn biểu cảm của anh, thấy chưa đủ sức răn đe, lại tiếp lời:


“Còn nữa, nhớ đi cắt tóc! Cái kiểu đầu lưu manh đó… nhìn ra cái thể thống gì! Lần trước cô đã nhắc nhở rồi.” Lưu Dung gõ bàn nói mãi.


Nói đến mức này, Thịnh Ngộ không nhịn được lòng hiếu kì liền quay đầu nhìn qua.


Đừng nói là có vẻ lưu manh, chỉ riêng kiểu tóc đã đủ khiến người ta liên tưởng tới các thiếu niên nổi loạn, tóc để dài một thời gian không cắt, mọc như cỏ dại giữa mùa mưa.


Anh bạn kia thì lại càng đặc biệt, tóc mái được vuốt ra sau, hai tay đút túi đứng bên cửa sổ, dáng đứng như chụp bìa tạp chí học đường.


Đáng tiếc là không hợp gu thẩm mỹ của giáo viên.


Hơn nữa gương mặt đẹp trai này nhìn có vài phần quen mắt.


Quen đến 50%.


Cực kì quen mắt.


Nhận ra Lộ Dữ Chu trong nháy mắt, đôi mắt Thịnh Ngộ theo bản năng sáng lên, ở hoàn cảnh xa lạ này mà gặp được người quen là ai thì cũng cảm thấy may mắn.


Nhưng rất nhanh, cậu chú ý thấy ánh mắt thoáng qua của Lộ Dữ Chu, rồi lập tức quay đi.


“....”


Thịnh Ngộ đang định lên tiếng chào, lời nói đến bên môi lại bị nuốt ngược trở vào, giống như con vịt đồ chơi bị rút pin, “cạp” một tiếng rồi tắt ngúm.


Lộ Dữ Chu lười biếng nói:


“Vậy cạo trọc luôn được không?”


Lưu Dung đáp ngay:


“Cô không khuyến khích, dễ gây chú ý quá.”


“Em thì không sao.”


“Nhưng cô thì có. Cô không muốn trở thành chủ đề tám chuyện mới nhất của học sinh khối 11.”


Lộ Dữ Chu thở dài, quay đầu đi, mấy đề xuất liên tục bị bác bỏ, nhìn cũng biết anh chẳng còn hứng thú gì nữa.


Lúc này Lưu Dung mới nhớ ra còn có Thịnh Ngộ đang ngồi bên cạnh, quay sang thì thấy cậu đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ, hàng mi dài phủ xuống mí mắt, in thành một vệt bóng mờ, thoạt nhìn vô cớ lại có vẻ… buồn buồn.


“Trực tiếp đưa đến tiệm cắt tóc luôn cho rồi, em quá cứng đầu, phải có dịch vụ ‘chăm sóc đặc biệt’.” Lưu Dung tức giận mắng Lộ Dữ Chu một trận. Cô vừa nói vừa cầm điện thoại lướt mấy cái, tìm được ID nhóm lớp, rồi chép vào mảnh giấy nháp, quay sang hỏi:


“Hai em quen nhau à?”


Thịnh Ngộ khẽ mím môi.


Lộ Dữ Chu liếc nhìn cậu một cái, bình tĩnh nói: 


“Không quen.”



Lưu Dung cũng không nói gì thêm. Quản thì vẫn phải quản, nhưng không cần thiết phải quá chặt chẽ, kiểu chuyện nhỏ không đau không ngứa như thế này cứ để học sinh tự xử lý là được.


“Bây giờ thì quen nhau rồi.” Cô gấp tờ giấy nháp lại vài lần rồi nhét vào tập hồ sơ Thịnh Ngộ mang theo, sau đó chỉ vào Lộ Dữ Chu:


“Cậu ấy là học sinh giỏi nhất lớp thực nghiệm 1, đại diện môn toán, thành tích toán - lý - hóa đều không tệ, thuộc dạng người câm, ba gậy quật xuống cũng khó mà moi ra được một câu cho tử tế.”


Lại chỉ sang Thịnh Ngộ:


“Chuyển từ trường quốc tế, ngoại ngữ không tệ, đọc hiểu sách tiếng Anh trơn tru, còn biết thêm một chút ngôn ngữ phụ. Có điều tiến độ học mấy môn văn hóa cơ bản thì hơi chậm, em rảnh thì kèm thêm cho bạn ấy.”


Lộ Dữ Chu: “Không rảnh.”


Lưu Dung tức đến bật cười, tiện tay chộp lấy quyển bài tập trên cùng, quăng xuống bàn trước mặt anh:


“Cô thấy em cũng biết tiết kiệm thời gian lắm mà, bài làm câu lớn không thèm viết quá trình giải, viết thêm hai cái công thức cũng lãng phí mực chắc?”


Quyển sách bài tập bị ném xuống bàn, phát ra một tiếng “phạch” rõ mồn một.


Thịnh Ngộ bị tiếng động dọa giật mình, nhưng nhìn kỹ sắc mặt Lưu Dung thì lại không giống đang thực sự tức giận.


Khóe mắt cậu liếc nhìn tiêu đề cuốn sách —-


A.


Câu lớn mà chỉ viết có ba dòng, vị này cũng thật là…


Thịnh Ngộ bỗng thấy nhẹ lòng. Cậu nói mà, việc đọc không hiểu quá trình giải đề không phải lỗi của mình. Quả nhiên, là do Lộ Dữ Chu lược bỏ quá nhiều bước.


Lộ Dữ Chu nói thản nhiên: “Những thứ cần thiết đều đã viết rồi.”


Lưu Dung bị nghẹn một chút.


Lời này nói ra cũng không sai.


Lộ Dữ Chu là học sinh thi đua, số lượng đề đã làm qua có thể sánh với một lớp học sinh cấp ba cộng lại. Anh có thể giải một bài toán bằng nhiều cách, nhưng chỉ chọn một phương án để viết. Ý tưởng giải đề nhìn thì có vẻ như nhảy cóc, tuy vậy cuối cùng vẫn đạt được điểm gần như tuyệt đối.


“... Thôi được rồi.” Lưu Dung lười đôi co với anh.


Học sinh như Lộ Dữ Chu, không phải kiểu xuất chúng một cách rực rỡ, nhưng lại là kiểu chuyện gì cũng có đáp án, việc gì cũng không để lộ cảm xúc, trong xương cốt thì cứng đầu đến đáng sợ, một khi cho rằng mình không sai thì tuyệt đối sẽ không sửa.


Lưu Dung càng nhìn càng thấy nhức đầu. Dù sao bài cũng nộp rồi, cô cũng không thể trói cậu ta ở đây mãi, dứt khoát khoát tay đuổi người:


“Biến! Biến biến biến ——”


Lộ Dữ Chu lập tức đẩy cửa biến đi.


Thịnh Ngộ vẫn còn chút cảm giác của học sinh mới, yên lặng đứng dậy chào tạm biệt Lưu Dung, khi ra đến cửa còn tiện tay xách luôn túi rác của văn phòng mang đi.


Còn mười lăm phút nữa mới tới giờ thi, lớp học nào đi ngang qua cũng trống không, cả khuôn viên rộng lớn của trường trông có phần vắng vẻ.


Giữa hai dãy nhà dạy học có một bồn hoa dài trồng đầy tulip, tạo thành từng luống rực rỡ. Thịnh Ngộ bước đi trên con đường lát sỏi, cúi đầu xem các tin nhắn trong nhóm.


Lưu Dung lúc đó đang rảnh, cậu vừa gửi yêu cầu vào nhóm thì lập tức được duyệt.


Hiện tại trong nhóm cũng chẳng có mấy người hoạt động, đều đang bận thi cử cả.


Thịnh Ngộ lật xem tin nhắn trong nhóm, tải về một vài tài liệu ôn tập trọng điểm.


Tiến độ tải chưa được một nửa thì mạng đột nhiên mất kết nối, tiếp theo đó là một cuộc gọi đến.


Anh họ như thể muốn chui qua đường truyền mạng để b*p ch*t cậu:



“Á à, thì ra em còn ở trong nước hả —— ha ha ha ha ha ha! Anh nhắn cho mày mấy chục cái tin WeChat đấy! Mày coi anh mày là không khí chắc!”


Thịnh Ngộ đưa điện thoại khỏi tai, liếc mắt nhìn qua màn hình. Tin nhắn của Thịnh Gia Trạch quả thật nhiều vô kể. Vốn vì thấy phiền nên cậu đã bật chế độ không làm phiền, nhưng lại quên chưa tắt.


Ưu điểm lớn nhất của Thịnh Ngộ là biết giả vờ mềm mỏng bán manh.


“Xin lỗi anh, em vừa từ văn phòng của giáo viên ra nên giờ mới thấy.”


Thịnh Gia Trạch nghe thế thì lập tức nguôi giận:


“... Nộp hồ sơ xong rồi? Mọi việc có thuận lợi không?”


Không thuận lợi lắm.


Thịnh Ngộ nói trong lòng, gặp quỷ.


“Khá tốt.”


“Mở định vị đi, anh tới đón em.”


Mấy hôm trước Thịnh Gia Trạch mới tậu được một chiếc xe thể thao mới, nóng lòng muốn khoe khoang, yêu cầu Thịnh Ngộ đứng yên một chỗ đừng đi đâu, còn hắn thì cho dù lái xe vượt núi băng đèo cũng sẽ đến đón.


Thịnh Ngộ biết bản tính anh họ thích khoe mẽ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng là anh em, mất mặt một chút cũng không sao, nên đành đồng ý.


Cậu đã gửi định vị xong, đang định tìm một tiệm trà sữa ngồi tạm, ai ngờ lúc ra tới cổng trường thì đụng phải tường rào chắn ngang ——


“Chưa thi xong, học sinh không được phép rời khỏi trường.”


Thịnh Ngộ: “……”


Bảo vệ gác cổng là một chú trung niên thân hình hơi mập, mới ăn cơm xong, lúc nói chuyện còn mang theo mùi tỏi, một tay chống cửa, nửa người thò ra ngoài, nheo mắt nhìn Thịnh Ngộ từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy nghi ngờ.


Thịnh Ngộ vội vàng lùi lại hai bước, theo phản xạ chạm vào mép túi, rồi mới nhớ ra mình vừa mới báo danh, còn chưa tính là học sinh chính thức.


Thịnh Ngộ: “Thật ra tôi là giáo viên.”


Bảo vệ cổng: “... Trẻ quá đấy.”


Thịnh Ngộ: “Tuổi trẻ đầy triển vọng, không còn cách nào khác.”


Bảo vệ nghe mà buồn cười, nhấc cây tăm xỉa răng đang ngậm trong miệng xuống, gập ngón tay gõ gõ lên cạnh cửa sổ hai cái: “Thẻ giáo viên.”


Thịnh Ngộ: “Hiệu trưởng ra khỏi trường cũng cần thẻ à?”


Bảo vệ: “Không cần.”


Thịnh Ngộ: “Vậy tôi là hiệu trưởng.”


Bảo vệ đem cửa đóng soạt một tiếng.


Thịnh Ngộ ngượng ngùng cúi đầu cọ chóp mũi, được rồi, ra không được thì nhịn vậy, đợi thi xong rồi chuồn sau.


Suy nghĩ vừa dứt, bên cạnh vang lên một giọng nói lười biếng:


“Cậu ấy là học sinh chuyển trường, học cùng lớp cháu, bác gọi cho giáo viên chủ nhiệm đi.”


Giọng nói kia lạnh lùng, tiết tấu ngắt quãng rất đặc trưng, Thịnh Ngộ vừa nghe liền nhận ra, đột nhiên quay đầu lại.


Lộ Dữ Chu đang đứng dưới tán cây bên cạnh nghịch điện thoại, bóng dáng bị ánh nắng chiếu kéo dài, uốn lượn mãi đến bên chân cậu.


Phía trong cổng trường là một con đường dài trăm mét rợp bóng cây bạch quả, ánh sáng loang lổ xen lẫn bóng râm, đúng lúc có gió thổi nghiêng từ một phía lướt tới, làm cổ áo của Lộ Dữ Chu bay phất phơ. Người nọ nhấc quai cặp lên một chút, có vẻ bị ánh nhìn chăm chú làm phiền, ngẩng đầu lên với vẻ mặt không biểu cảm.



“Học sinh lớp cháu?”  Bảo vệ lại soạt một tiếng mở cửa sổ ra, vừa hỏi vừa rướn cổ ra nhìn, quét mắt từ đầu đến chân Lộ Dữ Chu vài lượt.


Gương mặt này nhìn thật quen, năm nào cũng treo trên bảng thành tích vinh danh, đến nỗi nhìn mãi cũng phát chán.


“Đợi tí, để bác hỏi cái đã.” Nói xong, bác bảo vệ đóng cửa sổ rồi quay vào trong.


Cổng trường lúc này chỉ còn lại hai “hình người” xấu hổ đứng đó, con đường lát gạch bạch quả trải dài trống trải, dường như có phần trống trải vì kì nghỉ.


Rõ ràng Lộ Dữ Chu không có ý định nói chuyện, nghĩ đến điểm này, Thịnh Ngộ cũng không tùy tiện lên tiếng.


“Thịnh Ngộ đúng không? Xác minh rồi, ký tên vào đây.” Bảo vệ rất nhanh quay trở lại, phá tan bầu không khí yên ắng. Ông chỉ vào một chỗ trống trong sổ đăng ký, rồi nói tiếp: “Chủ nhiệm lớp cháu bảo cháu đi làm giấy xác nhận học sinh ngoại trú, cứ đi thẳng đến tòa giáo vụ, lên lầu hai tìm văn phòng giáo vụ.”


Nói xong, ông lại nhìn sang Lộ Dữ Chu đang đứng bên cạnh, chỉ chỉ vào cậu thiếu niên là “huyền thoại thành tích” của khối, nói tiếp: “Chủ nhiệm lớp bảo cháu dẫn cậu ấy đi.”


Lộ Dữ Chu: “.....”


Thịnh Ngộ “.....”


Thịnh Ngộ sững người, vừa định mở miệng, đã thấy Lộ Dữ Chu hạ mi mắt, giành nói trước:


“Ai cơ?”


Bảo vệ không buồn ngẩng đầu lên, vừa rút lại sổ vừa đáp:


“Lộ Dữ Chu, ‘cậu trai siêu đẹp cao ráo đeo cặp đen’, không phải cậu thì ai?”


Im lặng gần hai giây, Lộ Dữ Chu đưa ra một quyết định có thể gọi là… phủi sạch quan hệ huyết thống.


“Không quen. Cháu không quen người này.”


Bác bảo vệ bị hai đứa dở hơi này chọc đến bật cười.


“Cậu không quen nó, nhưng tôi thì nhận ra — gương mặt giống cậu như đúc còn gì. Tòa giáo vụ ngay đối diện, đi bộ vài phút là tới. Dù sao thì bây giờ cậu cũng không thể ra khỏi cổng trường đâu.”


“...Vì sao?” Lộ Dữ Chu cau mày.


Thịnh Ngộ liếc mắt nhìn qua, đúng lúc bắt gặp một vảy máu nhỏ dưới cằm Lộ Dữ Chu, nằm ở góc rất khéo, đứng chính diện gần như không thấy được.


Bị thương lúc nào vậy? Đánh nhau à?


Thịnh Ngộ lơ đãng phân tâm một giây.


Bác bảo vệ tiếp tục:


“Mới có quy định mới, phải đợi hết thời gian thi, chuông reo mới được ra khỏi trường.”


“Thi xong rồi cũng không được à?”


“Chính là để đề phòng mấy đứa nộp bài sớm như các cậu.”


Lộ Dữ Chu: “……”


-


Mặt trời trên cao chói chang, hai bên tòa giáo vụ là hàng cây hoa long não, men theo chân tường mà đi, coi như có được chút yên tĩnh hiếm hoi.


Thịnh Ngộ cố tình đi chậm rì rì tụt lại phía sau, cúi đầu nhắn tin cho Thịnh Gia Trạch:  Chuẩn bị cho em một cái quan tài.


Anh họ đang lái xe thể thao trên đường, lát sau trả lời một tin:?


Thịnh Ngộ:Em vừa gặp Lộ Dữ Chu ở Nhất Trung.



Thịnh Gia Trạch chấn động:Nó muốn giết em à?


Cũng không đến mức đó.Thịnh Ngộ cảm thấy tình hình chưa đến mức nguy hiểm như thế, nhưng liếc nhìn bóng dáng người phía trước đang tỏa ra khí tức 'Tôi đang rất khó chịu', lại nhắn:


Nhưng chắc cũng sắp rồi.


Thịnh Gia Trạch: ……


Hắn mới về nước không lâu, còn chưa nắm rõ tình hình cụ thể. Chỉ nhìn bên ngoài thì thấy Thịnh gia hiện tại gió yên biển lặng, không thể biết được hai người anh em thật – giả đang trong trạng thái "ngoài thì hòa, trong thì gượng gạo".


Thịnh Gia Trạch:Anh còn tưởng hai người các em vừa gặp đã như cố nhân chứ.


Thôi được, anh tới cứu em, mười phút nữa đến nơi.


Ai có thể vừa gặp đã thấy như thân nhau từ lâu với người chiếm đi mười bảy năm cuộc đời của mình chứ.


Không bất hòa đã là tốt lắm rồi.


Thịnh Ngộ âm thầm phun tào trong bụng, dưới bàn chân vang lên tiếng leng keng, cậu cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình đang đứng ngay trên nắp cống.


Ngẩng đầu lên xem, Lộ Dữ Chu đã chẳng thấy bóng dáng đâu, xung quanh cũng không có ai.


Cậu nhanh chóng đi sang một bên, nhảy nhảy ba cái.


Phong kiến mê tín thì không thể tin thật, nhưng chẳng phải vẫn có câu “không nghe lời người già, thiệt thân trước mắt” sao?


Dù sao thì bà nội cậu cũng từng dặn: “Dẫm lên nắp cống là xui, phải nhảy để đuổi vận đen đi.”


Nhảy xong, Thịnh Ngộ còn khom lưng nhặt hai mảnh lá cây khô, nhẹ nhàng phủi phủi lên mũi giày mình.


Thịnh Ngộ thỉnh thoảng cũng hơi mê tín kiểu ngốc nghếch, nhất là mỗi khi đứng trước một lựa chọn lớn thì lại càng dễ rối rắm. Ví dụ như bây giờ, cậu nhìn đám lá rơi đầy đất, cứ cảm thấy lá sau lại đẹp hơn lá trước.


Nhặt một lá, tiếp tục nhặt thêm một lá.


Cứ thế vừa đi vừa dừng, không lâu sau cậu đã cầm một đống trong tay.


Ba phút sau, Thịnh Ngộ mắt to trừng mắt nhỏ với Lộ Dữ Chu sau chỗ ngoặt.


“....”


Cậu vội càng quay đầu lại.


Khu giáo vụ của Nhất Trung có thiết kế hình tròn độc đáo, tòa nhà chính là một khối cấu trúc hình chữ “Hồi” (), bọn họ vừa nãy mới đi ngang một vòng, mà vị trí hiện tại — vừa vặn có thể nhìn thấy đoạn đường kia.


Cho nên, Lộ Dữ Chu không hề rời đi.


Người này thế mà lại lẳng lặng đứng đó, nhìn mình ở đằng kia... thu gom lá cây?


Thịnh Ngộ nhìn thì có vẻ bình tĩnh, chứ thật ra trong lòng đã muốn chết mấy lần.


Cậu muốn quay đầu lại nói gì đó, nhưng vừa nhìn sang, liền sững người.


Chỗ ngoặt có một khoảng ranh giới rõ ràng giữa sáng và tối, Lộ Dữ Chu đứng ngay trong bóng râm ấy. Cặp sách đặt dưới chân, thân người tựa nhẹ vào tường, lông mi cụp xuống che khuất ánh mắt, môi mím thành một đường mảnh.


Biểu cảm vẫn là kiểu lạnh nhạt thường thấy, nhưng đường cong nơi vai và cổ lại lộ ra một vẻ buông lỏng hiếm có, giống như người đang ngồi phơi nắng trên ghế dài công viên vào một buổi chiều yên bình.


Cả người anh toát lên một loại khí chất... rất bình yên.


Thịnh Ngộ vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.


— Trời đúng là nắng quá lớn rồi


Đến cả băng sơn cũng có thể bị phơi chảy.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 5: Bảo vệ cửa.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...