Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 4: Chuyển trường.

191@-

Bình thường bị bỏng miệng vết thương sẽ hơi đau một chút, đối với Lộ Dữ Chu nhìn vết bỏng này thấy cũng không tính là vết thương nặng nề gì.


Nhưng vị trước mặt này lại không nghĩ như thế, nếu mà còn không đi xử lí nữa, anh nghi ngờ đối phương sẽ gọi 120.


Lộ Dữ Chu quay mặt đi, im lặng thở dài.


Trong sân không bật đèn, chiều muộn như được phủ thêm một tấm màn sa khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Thịnh Ngộ đột nhiên nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, cậu ngẩng cái đầu đang rịn ra một tầng mồ hôi lạnh lên.


Ánh sáng yếu ớt từ phòng khách hắt ra, phác họa bóng dáng Lộ Dữ Chu đứng bên cạnh bồn nước. Sườn mặt anh lạnh nhạt, không thấy rõ biểu cảm, một tay chỉnh vòi nước, bóng người tĩnh lặng đổ dài trên mặt đất.


Thịnh Ngộ cũng không có tự luyến, nhưng Lộ Dữ Chu không có việc gì làm lại nghịch nước… 


—- Chắc không phải để cho cậu chứ?


Cậu thử bước vài bước lại gần, không thấy Lộ Dữ Chu có phản ứng.


Vậy mà lại mở cho cậu thật.


Thịnh Ngộ ngượng ngùng kéo từng bước chân qua.


Cậu đương nhiên biết lúc nãy mình nhìn mình mất mặt bao nhiêu, vừa la vừa hét, nhưng thật sự không có biện pháp, có vài thói quen đâu thể nói bỏ là bỏ được. Từ bé đến lớn, cậu chính là kiểu động tí là kêu trời kêu đất, đầu gối bị cọ trầy tí da cũng có thể gào hết  một ngày.


Không biết là do cảm giác đau của cậu nhạy hơn người khác, hay là do giọng nói trời sinh đã lảnh lót hơn người.


Tiếng nước chảy lẫn vào bước chân Lộ Dữ Chu vang lên mơ hồ trong nhà.


Thịnh Ngộ không có chút tự giác nào của chủ nhà, Lộ Dữ Chu vừa đi khỏi, cậu liền nhẹ hẳn cả người, lập tức lấy điện thoại ra, mở công cụ tìm kiếm, gõ vào một hàng chữ: “Ngón tay bị bỏng, uống thuốc giảm đau có tác dụng không?”


Câu trả lời đầu tiên: Không cần thiết.


Cậu hừ mũi một tiếng, rất nhỏ, rất nhẹ, cảm thấy những người này căn bản là không hiểu nổi khổ thế gian.


Lững thững quay vào nhà, Thịnh Ngộ vừa dùng khăn giấy lau tay trên bàn trà, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy phía trước bệ bếp, có một bóng người đang đứng thẳng tắp. Lộ Dữ Chu dáng người cao gầy, đứng đó thẳng tắp như một cây tùng, khí chất nghiêm túc đến mức giống hệt lãnh đạo xuống nông thôn thị sát.


Thịnh Ngộ do dự một chút, cuối cùng nhịn không được bám vào khung cửa nói nhiều một câu:


“Cái kia… chắc là lửa chưa cháy lan qua chỗ khác đâu, nếu cậu muốn thì kiểm tra thử cũng được. Mặt bàn hơi bừa một chút, tôi thu dọn lại ngay. Trong nhà không có máy hút mùi, mùi dầu khét hơi nồng, cậu mà thấy khó chịu thì… có thể ra ngoài trước.”


Câu nói rơi xuống, không khí trong phòng bếp càng thêm tĩnh lặng kì dị. Lộ Dữ Chu quay đầu, ngón tay rũ xuống bên người khẽ run hai cái, trong đôi mắt là một lời khó nói hết.


…Anh lại mắng người.


Dùng ánh mắt mà mắng người.


Thịnh Ngộ cực kì muốn mắng lại, nhưng không dám.


Lộ Dữ Chu thu ánh nhìn về. Dưới ánh sáng mờ nhạt, bóng lưng thiếu niên thoáng hiện ra vài phần mệt mỏi mang phong vị “ông cụ non”. Cả người đứng đó không giống người đến chữa cháy, mà như một trưởng bối bất đắc dĩ đang đối mặt với một đứa nhỏ nghịch lửa đốt đồ.


Thịnh Ngộ nhìn anh đẩy mấy lọ gia vị qua một bên, phía dưới lộ ra một cái công tắc nhỏ nửa ẩn nửa hiện. Lộ Dữ Chu khẽ gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ một cái lên đó.


“Ô ——”


Hai cánh quạt hút mùi phía trên cửa sổ lập tức “gào rú” khởi động, luồng khói dầu còn sót lại dễ dàng bị hút sạch ra ngoài.


Thịnh Ngộ: “……”


Khoan đã.


Quạt hút mùi?


Không khí yên tĩnh như đã trôi qua cả một thế kỷ.


Thành phố A đêm nay cũng cùng cậu tắt tiếng rồi.


Lộ Dữ Chu nghiêng đầu nhìn cậu:


“Không thì cậu nghĩ đây là cái gì?”


Thịnh Ngộ mím môi muốn tìm một cái lỗ chui xuống, cậu khó khăn hỏi:


“Lỡ đâu là dùng để hóng mát thì sao?”


—— Mùa hè mà, nấu cơm thì nóng, gắn hai cái quạt để thổi thổi, mang lại chút gió mát ấm lòng mát lạnh cho người nấu ăn cũng đâu có gì sai…



“....”


Lộ Dữ Chu không đáp, chỉ quay đầu rời đi, bóng lưng lạnh nhạt như khắc chữ: Ngốc nghếch.


Người sống một mình lâu ngày luôn có thói quen trật tự và ngăn nắp. Trong lúc Thịnh Ngộ lên lầu lấy chuyển phát nhanh, Lộ Dữ Chu đã thu dọn sạch sẽ phòng bếp, rác phân loại thành ba túi lớn, buộc gọn gàng đặt ngay ngắn trước cửa.


Khi Thịnh Ngộ ôm chuyển phát nhanh xuống nhà, đi ngang qua căn bếp sạch bong như chưa từng xảy ra gì, cậu không nhịn được dừng bước, nhìn quanh một vòng, lẩm bẩm: “Đây là…phép thuật sao?”


Ngồi xổm trước tủ TV lục lọi, Lộ Dữ Chu nghe thấy câu lẩm bẩm kia nhưng lười để ý. Rất nhanh, anh tìm thấy hộp thuốc, từ trong hộp lôi ra một hũ nhỏ màu xanh lục.


—— Vừa bước vào nhà, anh đã phát hiện nơi này hầu như vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu. Đồ đạc chẳng mấy động đến, đến cả những món linh tinh anh tùy tiện nhét trong ngăn kéo ngày trước cũng vẫn còn nguyên.


“Bốn tiếng thay thuốc một lần. Trong hai ngày nếu không khá lên thì đi bệnh viện.”


Lộ Dữ Chu đứng dậy, đặt lọ thuốc xanh lục lên bàn trà. Dừng một chút, anh quay lại chỗ hộp thuốc, lấy ra vỉ con nhộng màu vàng ở ngăn trên.


“Ibuprofen, thuốc giảm đau. Nếu đau quá thì uống một viên.”


—— Quá sức chu đáo rồi.


Thịnh Ngộ vội vàng lấy lọ thuốc giảm đau trên bàn, trong lòng còn có chút do dự:


“Tôi coi trên mạng, người ta đều nói không cần uống…”


Lộ Dữ Chu nhàn nhạt nhìn cậu một cái, đáp ngắn gọn:
“Khả năng là do bọn họ không đủ… kiều khí.”


Thịnh Ngộ: “……”


Sau khi nói ra lời khắc nghiệt, Lộ Dữ Chu bước lại gần rút túi tài liệu trong ngực Thịnh Ngộ ra một cách tự nhiên. Anh xé lớp niêm phong, dốc ngược mép túi xuống, một tờ giấy chứng nhận vinh dự bị giũ rớt như rác rưởi, Lộ Dữ Chu khom người nhặt lên, phủi lớp bụi bám bên ngoài, không để tâm nhiều, liếc sơ dòng chữ trên đó.


“Cậu tính làm sao với Đại Hắc đây?”


“Đại Hắc?” Vẻ mặt Thịnh Ngộ ngơ ngác.


“À, cậu đang nói con chó đen bự ngoài kia hả?”


Ai đặt cái tên này vậy, cũng quá chuẩn rồi đi.


Cậu suy nghĩ vài giây, nói: “Tôi cũng không biết nữa, hàng xóm xung quanh nói nó là chó hoang, hay là tôi tìm người phù hợp nhận nuôi nó. ”


Lộ Dữ Chu lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa. Nơi đó chỉ là một mảng bóng đêm, không thấy bóng dáng Đại Hắc đâu, chẳng biết nó đang cuộn mình nơi xó xỉnh nào.


Con chó này có linh tính, hai hôm trước còn nháo loạn không ngừng, nhưng đêm nay Lộ Dữ Chu đến gần, nó lại như uống thuốc an thần, ngoan ngoãn lạ thường.


“Nếu cậu không tiện nuôi, thì để tôi mang nó đi.” Lộ Dữ Chu nói:


“Nó là do tôi nuôi lớn, nên mới quen thói mò đến đây ăn. Dưới giá bồn hoa có một cái lỗ chó, nếu cậu không muốn nó ra vào nữa, thì kiếm tảng đá chặn lại.”


Cũng đúng.


Thịnh Ngộ nghĩ bụng, dù thế nào đi nữa, chắc chắn cũng sẽ tốt hơn là để nó lang thang ở chỗ mình. Lộ Dữ Chu vừa nhìn đã biết kiểu người trầm ổn, đáng tin cậy.


“Được.” Cậu xoay người quay lại phòng bếp, rất nhanh đã mang ra một túi thức ăn cùng dây dắt cho chó.


“Đây là cái dây được tặng kèm khi mua thức ăn cho chó, cậu đều mang đi đi, để ở chỗ tôi thì cũng lãng phí.”


Lúc rời đi đã gần 10 giờ tối. Sắc trời đã tối đen, bên trên những sợi dây điện chằng chịt của khu phố cũ, treo lơ lửng một vầng trăng lưỡi liềm.


Lộ Dữ Chu dắt chó rời khỏi nhà. Dưới ánh đèn đường, một người một chó kéo dài thành hai cái bóng mảnh khảnh, có chút quạnh quẽ.


Ngay lúc được đeo dây cổ Đại Hắc vẫn còn đang rất vui vẻ, cứ vòng tới vòng lui bên chân Lộ Dữ Chu. Nhưng vừa ra khỏi cửa, con chó ngốc này lại như cắm rễ dưới chân, bốn cái móng như đeo tạ, kéo như nào cũng không chịu đi.


Lộ Dữ Chu nhìn thế liền hiểu, nó rất thích Thịnh Ngộ, mới hai ngày không gặp đã làm phản nhanh như thế rồi.


“Đi tạm biệt đi.” Lộ Dữ Chu nới lỏng dây cầm trên tay.


“Tôi với cậu ấy không có nhiều cơ hội gặp mặt đâu.”


Đại Hắc tuy không nghe hiểu tiếng người, nhưng lại hiểu ý thả dây ra của Lộ Dữ Chu, lập tức hí hửng quay về phía cửa, ngẩng đầu lên lầu sủa một tiếng:


“Gâu —--”


Trên lầu hai, Thịnh Ngộ đang tựa vào cửa sổ nhìn bóng dáng họ rời đi. Nghe tiếng sủa, cậu lập tức nhăn mặt làm một cái mặt quỷ với Đại Hắc, rồi xoay người đóng sập cửa sổ lại.


Một người một chó đối diện nhau trong im lặng.



“Ngươi vừa làm gì với cậu ấy vậy?”


Đôi mắt long lanh của Đại Hắc mở to, không nói gì, nhìn hết sức vô tội.


-


Sáng sớm 7 giờ, chuyến xe buýt cuối cùng của tuyến trung tâm dừng lại ở trạm cuối. Một nam sinh bước xuống từ cửa sau, thuận tay kéo vành mũ lưỡi trai trên đầu.


Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, mí mắt cụp xuống đầy uể oải, nhưng vẫn cố gắng xoa nhẹ mặt vài cái để lấy lại tinh thần.


Màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở giao diện khung trò chuyện nào đó, mấy đoạn ghi âm 60 giây xếp chồng như núi, phía sau là hàng loạt chấm đỏ thông báo chưa đọc.


Thịnh Ngộ không thèm để ý, thoát ra mở ứng dụng hướng dẫn tìm đường, xác định vị trí khu dạy học, rồi lại trở về khung trò chuyện, nhấn mở đoạn ghi âm chưa đọc đầu tiên.


“Ôm nhầm thì ôm nhầm, người nhà trực hệ của Lộ gia cũng đã qua đời cả rồi, em nhất định phải dọn về căn nhà cũ đó sao ——”


“Thịnh gia chẳng lẽ nuôi không nổi thêm hai đứa trẻ à? Nuôi thêm mấy người các em cũng chẳng tốn bao nhiêu cơm ——”


“Thời đại nào rồi mà còn diễn cái trò đó nữa, ai là cái kẻ ngốc nghếch bày ra cái chủ ý này vậy hả ——”


Người đang mắng té tát trên WeChat chính là con một của bác cả bên Thịnh gia — Thịnh Gia Trạch. Anh ta và cha mình định cư ở nước ngoài, chỉ thỉnh thoảng về nhà vào dịp lễ Tết. Gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy, cả nhà họ Thịnh chấn động. Các thân thích vốn phân tán tứ phương, không ở nước ngoài thì là đang ở ngoài vũ trụ, đều gấp rút đặt vé máy bay quay về.


Chuyện Thịnh Ngộ dọn ra khỏi nhà họ Thịnh diễn ra trong âm thầm, mãi đến hôm nay Thịnh Gia Trạch mới hay tin. Tức đến nỗi nổ tung tại chỗ, không dám đi tìm chủ tịch Thịnh chất vấn, nhưng lại dám sáng sớm 5 giờ rưỡi gọi điện đánh thức cậu em họ, hoàn toàn không quan tâm việc ‘đóa hoa của Tổ quốc’ đang trong giấc ngủ ngon lành.


Thịnh Ngộ tắt ba cuộc gọi xong cũng không còn buồn ngủ, cậu liền dậy sớm chuẩn bị hồ sơ để đến trường làm thủ tục nhập học.


Trường Nhất Trung gần đây vừa tổ chức kỳ thi tháng, hôm nay là ngày thi cuối, chỉ còn vài lớp chuyên đang chiến đấu sôi nổi, còn các lớp thường đều được nghỉ, nên lúc này trong trường không đông lắm, cổng trường bao phủ bởi lớp sương mù buổi sớm.


Cậu không ăn uống gì, lướt qua mấy quán ăn lề đường rồi chui thẳng vào cổng trường.


Thịnh Ngộ vừa bước vào, từ cửa hàng bún gạo bên cạnh cũng có một nam sinh thân hình cao gầy đi ra. Hôm nay được nghỉ, học sinh đều mặc thường phục, người kia mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, xương vai rõ ràng và hơi nhô cao, ngón tay khẽ móc lấy một phần bún xào đóng gói.


“Lão Lộ —--” Lời vừa dứt, một bóng người như một con khỉ đột nhiên phanh lại ở phía bên kia đường, từ xa vẫy tay về phía anh.


Lộ Dữ Chu khẽ gật đầu. Trong chớp mắt, ‘con khỉ’ đã chạy đến trước mặt.


“Cho nè, ngàn vạn lần đừng để lại sẹo nhé, cái mặt này của cậu đủ làm khuôn mẫu phẫu thuật thẩm mỹ rồi, tôi còn định bắt cậu đi bán đó.”


Hạ Dương với vẻ thần bí đưa cho anh một tuýp gel trị sẹo.


“……”


Lộ Dữ Chu cụp mắt, không mặn không nhạt đáp: “Không cần.”


Nhìn kỹ sẽ thấy, bên cằm của soái ca này có một vết trầy nhẹ, đã bôi povidone iodine nhưng còn chưa hoàn toàn đóng vảy.


Dạo gần đây, anh đang ở nhờ nhà Hạ Dương. Mẹ của Hạ Dương kinh doanh một sòng bài nhỏ, quy mô không lớn, khách khứa ra vào cũng chẳng phải người quá đàng hoàng, đôi khi còn có kẻ thua bạc đến đỏ mắt. Gặp mấy ca như vậy, thường là hai đứa họ ra mặt xử lý — dù sao cũng là thanh niên trai tráng, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến nhiều người chùn bước.


Nhưng tối qua lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.


Tên khách gây rối uống vài ly rượu mạnh, toàn thân sặc mùi khó ngửi. Vừa thấy hắn bước vào, Hạ Dương đã cảm thấy không lành. Quả nhiên, đánh bài được nửa chừng thì gã lật tung bàn, rồi quay sang đánh nhau với người cùng bàn.


Khi hai người ra ngăn cản, trong lúc hỗn loạn, mặt Lộ Dữ Chu vô tình bị cà vào tường, trầy xước một chút.


Hạ Dương giả vờ như không nghe thấy, không buồn đôi co mà nhét tuýp gel vào ngăn bên hông cặp của Lộ Dữ Chu, rồi lại lôi từ túi nilon ra một hộp băng cá nhân:


“Cầm lấy.”


“Trong nhà không phải còn sao?”


“Đơn 50 giảm 10, tiện tay mua luôn, dù gì mấy thứ này cũng là đồ dùng một cái hết một cái.”


Lộ Dữ Chu chẳng buồn nói thêm, tiện tay nhận lấy rồi nhét sang túi bên còn lại của cặp.


Hôm nay bảo vệ trực cổng trường khó tính, Hạ Dương tháo cặp ra, nhân tiện nhét hộp bún gạo đang cầm vào bên trong, vừa loay hoay vừa lải nhải:


“À mà này, tối qua cậu nửa đêm mò ra ngoài làm gì thế? Về lúc nào tớ còn không hay, mẹ tớ sáng nay còn hỏi cậu đâu cơ.”


“Không làm gì hết, chỉ ra lấy đồ chuyển phát nhanh.”


“Lạ ghê! Trạm nhận hàng cách có hai bước chân mà đi tận nửa tiếng!”


Lộ Dữ Chu lấy thẻ học sinh từ trong túi ra, quấn mấy vòng quanh ngón tay rồi thả lỏng buông xuống bên người, lười biếng đáp:


“Gửi về nhà, tôi trở lại lấy.”



Hạ Dương ngay lập tức cười hì hì nói:


“Tớ đã nói mà, đến cả Đại Hắc cũng dắt theo, chắc chắn là về Hẻm Hỉ Thước một chuyến. Thế nào?”


“Cái gì?”


“Nhà cậu không phải là còn một người sao?”


Lộ Dữ Chu trầm mặc vài giây.


Nghiêm túc mà nói, anh phải gọi Hạ Dương là anh họ. Mẹ của Hạ Dương cũng chính là dì của anh, sau khi cha anh qua đời thì bà trở thành người giám hộ mới của anh. Một tay bà vừa trông một quán đánh bài nhỏ, vừa nuôi cả đám bọn họ lớn lên.


Khi nhà họ Thịnh ban đầu tìm tới cửa, nói là muốn hỗ trợ dưới danh nghĩa "giúp đỡ", dì của Lộ Dữ Chu vì trình độ văn hóa không cao, nghe mãi cũng chẳng hiểu những thuật ngữ chuyên ngành kia. Cho đến bây giờ, dì vẫn nghĩ rằng Lộ Dữ Chu thường xuyên đến nhà họ Thịnh là để bày tỏ lòng biết ơn với chủ tịch Thịnh vì đã giúp đỡ.


Hạ Dương tuy nhìn ra chút manh mối, nhưng Lộ Dữ Chu không nói, hắn cũng không tiện hỏi.


Mãi cho đến dạo gần đây, Lộ Dữ Chu bỗng nhiên dọn ra khỏi nhà, vừa hỏi thì chỉ qua loa nói là để tập trung ôn tập vật lí, sang nhà hắn ăn nhờ cơm. Hạ Dương không phải kẻ ngốc, sau đó lén về Hẻm Hỉ Thước một chuyến, nghe mấy bà dì hàng xóm tám chuyện, mới biết trong căn nhà cũ kia, có một cậu trai trẻ vừa dọn đến.


“....Cậu là bách khoa toàn thư sao? Chuyện gì cũng biết.” Lộ Dữ Chu không phản ứng gì.


“Quá khen.” Hạ Dương cười hì hì, nói:


“Tớ tò mò thôi mà. Cậu ta là gì của cậu vậy? Còn khiến cậu dọn ra khỏi nhà cũ vì người ta… Chuyện này rõ ràng không đơn giản đâu ha.”


Lộ Dữ Chu: “Có kim chỉ không?”


“Để làm gì?”


“Khâu miệng cậu lại.”


Hạ Dương lập tức làm động tác kéo khóa miệng, tỏ vẻ mình ngoan rồi.


Khu chính của trường Nhất Trung có hai tòa nhà lớn là tòa Thận Hành và tòa Tri Hành, ở giữa nối với nhau bằng một hành lang dài, ánh sáng rất tốt. Những mảng nắng to lọt qua tán cây, loang lổ rải xuống mặt đất, trông vừa tĩnh lặng vừa có sức sống.


Thịnh Ngộ dễ dàng tìm được tổ văn phòng của khối lớp 11. Chủ nhiệm mới của cậu họ Lưu, tên là Lưu Dung, lúc này không có ở đó, các thầy cô trong văn phòng nói hôm nay có cuộc họp chủ nhiệm lớp định kỳ nên cô tạm thời chưa quay lại.


“Ngồi đây chờ một lát đi.” giáo viên nữ đang nói rót cho cậu một ly nước, rồi chỉ vào chiếc ghế trống gần đó.


Thịnh Ngộ lễ phép nói cảm ơn, sau đó mở sách bài tập Toán ra định tranh thủ giết thời gian.


Mới nhìn được một lúc, cậu đã cảm thấy không ổn.


Trường Nhất Trung là trường trọng điểm trong nội thành, danh tiếng lẫy lừng. Thịnh Ngộ trước kia học ở một trường cấp ba quốc tế, thành tích cũng... không khiêm tốn mà nói, đủ để tự tin – nếu không cũng đã chẳng được xếp thẳng vào lớp thực nghiệm trọng điểm. Nhưng cậu vừa mở sách bài tập ra trong lòng liền rơi lộp bộp mấy tiếng.


Không phải là quá khó, nhưng mà rõ ràng, khối 11 của lớp thực nghiệm đã học xong toàn bộ chương trình cấp ba,  còn bài tập này thì trên bìa lại in dòng chữ to đùng: Đợt ôn tập lần hai - Quyển 16.


Ôn tập lần thứ hai, cuốn thứ 16.


Cuốn 16.


“Làm sao thế? Áp lực à?”


Nhìn cậu không khác gì tấm gỗ đang ngồi thẳng băng, ngay lập tức giáo viên nữ có dáng vẻ hiền lành, tay cầm bình giữ nhiệt đi đến, cười tủm tỉm hỏi han.


“Trường quốc tế và trường trọng điểm công lập khác nhau lắm. Cảm thấy áp lực là bình thường. Cứ từ từ thích nghi là tốt rồi.”


Thịnh Ngộ cười gượng hai tiếng.


Thành phố A có một ngôi trường trung học quốc tế nổi tiếng, được dân tình ưu ái gọi là "nôi xuất khẩu du học sinh" — phần lớn phụ huynh cho con học ở đây đều đã lên sẵn lộ trình du học, chẳng cần thi đại học trong nước, thành tích môn chính cũng không quá đặt nặng. Lên lớp 11 rồi mà chương trình học vẫn chỉ nhàn nhã như đang lớp 10.


Mà Thịnh Ngộ chính là học sinh lớp 11, thành tích vừa phải, vừa hay đúng chuẩn lớp 11 bình thường.


Cậu lật thêm một trang bài tập nữa. Cuốn sách này không rõ là của ai làm, các bước giải bị bỏ đến mức tối đa, nếu như không có phần chấm điểm bắt buộc, có lẽ cả dấu ∵∴ người đó cũng lười viết.


Đúng hay sai thì chưa biết, nhưng nếu cả trường Nhất Trung đều ở trình độ này, thì Thịnh Ngộ cảm thấy mình nên chuẩn bị sẵn tâm lý… làm đứa đội sổ.


Nữ giáo viên nhìn cuốn bài tập, như chợt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi:


“Đợt thi đua môn Vật lý lần này chắc có kết quả rồi nhỉ? Thành tích thế nào?”


“Em mới xem trên bảng thông báo, Nhất Trung có một giải nhất.”


“Ghê đấy, học sinh lớp nào vậy?”


“Còn ai vào đây nữa, chính là cái cậu nhóc lớp một ấy.”



Trong văn phòng, các giáo viên tôi một câu, cậu một câu, trò chuyện rôm rả. Thịnh Ngộ không hứng thú gì đối với người được thầy cô đưa ra bàn luận, cậu hiện tại ốc còn không mang nổi mình mốc, đang đau đầu nghĩ xem nên chen vào lớp ôn thi cấp ba nào thì ổn.


Đúng lúc họ đang nói chuyện, cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra. Một giáo viên nữ  đeo kính gọng đen hấp tấp bước vào, tay xách bình giữ nhiệt:


“Nói chuyện gì đó? Náo nhiệt thế —--”


Cô uống mấy ngụm nước lớn, cả người như miếng bọt biển lung lay lại gần, ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại ở chàng trai đang ngồi ngay ngắn gần cửa sổ.


“Ơ đây là ai? Nhìn như bước ra từ truyện tranh vậy, đừng nói là học sinh trường nghệ thuật tới học ké nha?”


“Ừ, chúc mừng cô.” Thầy giáo dựa tường cười trêu: “Lớp các cô đúng là giờ nhan sắc trung bình ngang ngửa lớp nghệ thuật rồi đó.”


Đúng lúc này Thịnh Ngộ đứng dậy, hướng về phía cô khẽ cúi người chào. Động tác không quá khoa trương, tóc mái gọn gàng vừa khéo rủ xuống ngay trên hàng lông mày.


“Chào cô, em là Thịnh Ngộ ạ.”


Loa phát thanh trên tường đột ngột vang lên, gọi các giáo viên có liên quan đến chấm bài sang bên khu giáo vụ. Cái văn phòng đông đúc lúc nãy trong nháy mắt chỉ còn lại ba bóng người.


“Trường mình sắp nghỉ lễ trung thu rồi, ba ngày tới không có tiết. Cô xem hồ sơ thấy em xin học ngoại trú, mấy ngày này tranh thủ đi quanh trường làm quen đường sá đi.”


Lưu Dung vừa nói vừa viết vào tờ giấy nháp trước mặt: “Đây là danh sách sách tham khảo do tổ bộ môn gợi ý, trường không phát đâu, các em phải tự mua…”


Nói đến đây, cây bút trong tay cô bỗng khựng lại, một chấm mực đen từ đầu bút lan ra giấy, càng lúc càng to.


Lưu Dung nói chuyện cũng giống như đi đường, vừa ào ào cuốn gió vừa chẳng biết rẽ hướng nào. Nghe cô chỉ đạo mà cứ như một trận mưa đá rào rào tạt vào tai, Thịnh Ngộ nghe đến ngẩn cả người.


Đúng lúc đang lơ mơ, tiếng mưa đá bỗng dừng lại.


Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt như đang suy xét điều gì đó của cô chủ nhiệm mới.


“Em cắt tóc ở đâu vậy?” – Cô chủ nhiệm đột ngột hỏi.


Thịnh Ngộ: “....”


Quả thực là một câu hỏi không thể nào đoán trước được. Cậu còn phải tạm dừng suy nghĩ một lúc mới theo kịp nhịp nói chuyện kỳ quặc này, cũng may cô không có ý định đào sâu thêm, mà chỉ gõ bàn kéo cậu về hiện tại, rồi nhịp nhàng nói:


“Gửi địa chỉ cho cô đi, lát nữa cô bảo đám nhóc lớp mình lần lượt đến cắt. Kiểu tóc này đẹp đấy.”


Cô hành nghề đã mười một năm, vậy mà đây là lần đầu tiên thấy học sinh nào cắt tóc vừa đúng quy định lại vừa đẹp trai đến thế — chụp lên thẻ học sinh cũng như có sẵn mẫu ảnh minh họa.


Dĩ nhiên, lời này chỉ là đùa vui thôi, Thịnh Ngộ nghe ra được, chứ nếu làm thật, mai thôi là đã bị gọi lên văn phòng nhận lỗi.


Cậu chỉ cười, không đáp lại.


Tóc tai của nam sinh cấp ba có quy định: phía trước không che lông mày, hai bên không che tai, phía sau không quá cổ, tuyệt đối không để mấy kiểu dị hợm. Trường Nhất Trung cũng không quá nghiêm khắc, nhưng lâu lâu vẫn có mấy cuộc kiểm tra đột xuất. Mà giáo viên chủ nhiệm trong trường thì chia làm hai loại: một loại "làm ngơ cho xong", một loại thì luôn “sống trong yên bình nhưng không quên nguy cơ”. Lưu Dung thuộc nhóm thứ hai.


Cô vừa dứt lời phàn nàn xong, thì cửa văn phòng đã bị đẩy ra, và một ví dụ điển hình liền bước vào.


Lộ Dữ Chu đặt xấp bài thi đã chấm lên bàn Lưu Dung, mắt cũng không thèm ngẩng, quay đầu tính rời đi.


Lưu Dung nhìn chằm chằm vào phần tóc mái của anh, rồi đột ngột đập cây bút lên bàn.


“……”


Lộ Dữ Chu lập tức dừng bước, đợi giáo viên chủ nhiệm lên tiếng.


Thịnh Ngộ thật ra không nhìn thấy rõ người vừa đến là ai, lưng cậu quay về phía cửa, chỉ cảm nhận được luồng khí lạnh len qua kẽ cửa, còn người kia thì mang theo hơi nóng khô khan, đứng sát ngay bên cạnh mình.


Ánh mắt lướt qua khóe mắt, chỉ có thể nhìn thấy cổ tay gầy gò, trên chiếc đồng hồ đen còn đeo thêm một chiếc vòng tràng hạt đàn hương nhỏ, da trắng gần như tái nhợt, bị phơi nắng đến hơi ửng hồng, các đốt ngón tay hơi nhô ra, thon dài đều đặn rũ bên cạnh.


“Cái này là cái gì?” Lưu Dung tức tối chỉ vào thứ anh vừa đặt lên bàn.


“Giao bài thi trước, thầy Vương bảo em mang tới cho cô.” Lộ Dữ Chu đáp lại.


Lưu Dung nhận lấy bài thi, lật qua một lượt sơ sơ, quả nhiên lại là mấy cái tên quen thuộc. Dưới cùng là một tờ, tên họ viết qua loa nhưng nét bút mạnh mẽ viết ba chữ to: Lộ Dữ Chu.


Thầy Vương thường xếp bài thi theo thứ tự nộp, tờ này nằm dưới cùng, nghĩa là nộp đầu tiên.


“Biết ngay mà.” Cô không nhịn được cười tức giận, “Biết ngay là có em! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng nộp bài sớm, đừng nộp bài sớm, mà vẫn không chịu nghe. Hai mươi mấy phút mà ngồi cũng không yên à? Ai nấy mông cứ như có rệp cắn, sốt ruột nhảy dựng lên chạy ra ngoài!”


Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, giọng điệu đặc biệt đáng ghét:


 “Đề dễ quá, em ngồi không nổi.”


Giữa mùa hè oi ả, Thịnh Ngộ đang mải lắng nghe tiếng ve ngoài cửa sổ kêu inh ỏi, trong bụi cỏ có vài con côn trùng bay loạn. Giọng nói của nam sinh kia vang lên xen lẫn giữa muôn tiếng ồn ào lộn xộn của mùa hè.


Thịnh Ngộ nghe xong, chỉ cảm thấy… quen quen tai.


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 4: Chuyển trường.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...