Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 3: Khói dày.

131@-

Buổi chiều mưa đã ngưng, sương tan mây tản, từng ánh nắng vàng thoắt ẩn thoắt hiện sau tầng mây. Về đến nhà, từ cặp sách Thịnh Ngộ lấy ra chiếc chìa khóa nhà, vừa bước vào cậu phát hiện trước cửa nhiều hơn hai gói chuyển phát nhanh.


Nhà cũ của Lộ gia có một cái hộp thư nhỏ, đã hỏng hết nửa. Nhân viên giao hàng quen tay, mấy bưu kiện nhỏ đều nhét tạm vào đó. Hôm nay cả hai đều là tài liệu, bị mưa làm ướt một góc, màu xanh lục của hộp thư cũng không giấu nổi viền túi văn kiện lộ ra bên ngoài.


Thịnh Ngộ vừa mở cửa vừa đưa tay gom bưu kiện vào lòng.


Vừa vào sân, con chó đen đang nằm ngủ dưới mái hiên lười biếng ngẩng đầu lên, hừ một tiếng, móng vuốt còn đẩy đẩy cái bát ăn cơm của mình ra.


Nó chắc chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như Thịnh Ngộ, bị nó sủa đuổi hai ngày trời còn chưa chịu đi, còn dám táy máy tay chân sờ lên người nó, tức đến mức khiến nó cũng không biết phải phản ứng thế nào.


Nó hiếm khi im lặng, cái đuôi đung đưa qua lại, Thịnh Ngộ ngứa tay, khi đi ngang qua nhịn không được vuốt một phát lên thân nó.


“Gâu—--”


Bản thân sờ lông nó trước, Thịnh Nộ chột dạ chạy mấy bước vào nhà, nhanh tay lẹ mắt đóng cửa.


Thịnh Ngộ ôm túi tài liệu lên lầu hai.


Tầng hai có hai gian phòng ngủ, phòng đối phòng. Trong đó có một phòng đã bị khóa, cậu vào căn phòng còn lại không bị khóa, để cặp sách xuống, cúi đầu nhìn dòng chữ nghiêm chỉnh trên hai gói chuyển phát nhanh.


Một cái là thủ tục chuyển trường của cậu, một cái khác…


Hình như không phải của cậu?


Thịnh Ngộ liếc dòng ghi họ trên chuyển phát nhanh, mắt phải không nhịn được giật một chút.


Liên hệ với bên chuyển phát nhanh qua đường dây nóng, Thịnh Ngộ nói chuyện với nhân viên trực điện thoại rằng bên họ có gói chuyển phát nhanh giao nhầm rồi.


Chốc lát sau, nhân viên gọi người phụ trách đơn hàng lại nghe điện thoại.


“Đơn hàng này đã giao đúng địa chỉ được ghi trên thông tin, nhưng số điện thoại của người nhận lại không liên lạc được, chúng tôi giữ lại mấy ngày rồi. Hình như là tài liệu quan trọng, nhưng giờ không giao được nên tính trả hàng.”


Thịnh Ngộ: “…”


Trên phiếu giao hàng, người nhận chỉ ghi vỏn vẹn một chữ: ‘Lộ’.


Tuy đã sớm đoán được có thể là gửi nhầm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ở chỗ này mang họ Lộ, ngoài người kia ra thì còn ai vào đây nữa?


Tắt cuộc gọi, cậu nhìn trên chuyển phát nhanh có một dãy số của người nhận. Không ngoài dự đoán, khi bấm số trên dòng đầu tiên trong danh bạ hiện lên ghi chú:  Lộ Dữ Chu .


“......”


Thật là nghiệp chướng a.


Phiền muộn thở dài, Thịnh Ngộ quay đầu đi về phía ban công.


Mưa dầm vừa mới qua, ban công lát gạch đỏ dài hẹp còn vương chút ẩm ướt, mép tường phủ một tầng rêu xanh mỏng. Thịnh Ngộ đứng ở đó, tiện tay cào một nhúm rêu, nghiền nát trong lòng bàn tay, im lặng nghe tiếng tút dài đơn điệu vang lên trong ống nghe.


Quả nhiên, không ai bắt máy.



Cậu sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhân viên chuyển phát nhanh còn không gọi được thì chắc mình cũng không khá hơn là bao, nhưng mà cậu còn một chiêu khác —---- Wechat của Lộ Dữ Chu.


Nếu nhớ không lầm, 11: 32 tối hôm qua, Lộ Dữ Chu còn đăng một bài lên vòng bạn bè. Như vậy có thể loại trừ hàng loạt lý do bên ngoài như: điện thoại hỏng, mất sóng, bị bắt cóc…


Rất có thể, cậu ta chỉ đơn giản là không muốn nghe điện thoại của ai đó, thế là tạm thời kéo đen cả thế giới cho yên thân.


—- đừng hỏi vì sao cậu biết, vì cậu cũng thích làm như thế, suy bụng ta ra bụng người, cậu cảm thấy Lộ Dữ Chu chắc cũng không khá hơn mình là mấy.


Thịnh Ngộ gửi tấm ảnh chụp gói hàng qua: JPG


Thịnh Ngộ:Có một kiện hàng chuyển phát nhanh trước nhà cậu, nhìn xem thử có quan trọng không? Nếu cần gấp thì tôi nhờ người chuyển qua cho.


Gửi đi xong, Thịnh Ngộ đọc lại một lần, cảm thấy có chút cứng nhắc. Suy nghĩ chốc lát, thế là lại thêm một câu:  


Hoặc tôi để tạm trong nhà, khi nào cậu tiện thì về lấy nha. ^-^


Đợi năm phút, không có hồi đáp. Thịnh Ngộ lấy gói hàng khác ra ban công, đi đến chiếc ghế mây bên cạnh rồi xé giấy niêm phong.


Chuyển trường có chút gấp gáp, hồ sơ không được đầy đủ, nhưng nhìn chung thì không có gì thiếu sót, là do Thịnh Khải Cơ tự mình đi làm, ông sẽ không để cho mình mắc những sai lầm cơ bản như thế.


Thịnh Ngộ qua loa lật xem một lần, di động trong túi bỗng dưng rung một chút.


Cậu lấy ra xem, người gửi tin nhắn có ghi chú là Ba ba


Ba ba: Thủ tục đã được xử lí xong rồi. Ngày kia 9 giờ có buổi gặp mặt, đừng đến trễ. .


Ba ba: Nhìn thấy thì trả lời.


Thịnh Ngộ đọc lướt qua hai dòng tin nhắn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái tên được lưu kia, im lặng một lát, chọc vào khung đổi tên, đem ghi chú đổi thành Chủ tịch Thịnh .


Sau đó cậu nhấn gọi điện thoại.


Lúc này hiển nhiên không phải thời gian làm việc, chủ tịch Thịnh rất nhanh đã bắt máy:


“A lô.”


Thịnh Ngộ nhấp môi, mơ hồ mà nói từ gì đó: “....Là con.”


Không biết chủ tịch Thịnh có  nghe ra cậu cố tình gọi nhỏ như vậy không, hoặc là nhận ra ý đồ của cậu, hồi lâu sau vẫn chưa nói chuyện, trong ống nghe chỉ còn  tiếng hít thở yên tĩnh.


“.... Bên chỗ mới có quen chưa?” 


Một khoảng trầm mặc dài như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng chủ tịch Thịnh cũng mở miệng, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì, vẫn là kiểu lời ít ý nhiều quen thuộc.


Thịnh Ngộ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi tới bên ban công,


“ Vâng, thích ứng rất tốt, bên này có rất nhiều quán ăn vặt.”


Chủ tịch Thịnh: “ Toàn là thực phẩm rác, có cái gì đáng giá mà phải vui vẻ như thế.”


Thịnh Ngộ: “....”



Kể từ khi Thịnh Ngộ có ký ức, chủ tịch Thịnh đã là một cái máy ít nói ít cười, ăn cơm, uống nước, ngồi nằm đều rập khuôn theo một tiêu chuẩn hoàn hảo. Trong miệng truyền thông, ông là người cầm quyền có thủ đoạn quyết liệt như sấm rền gió cuốn.


Bất luận là với bên ngoài hay bên trong Thịnh gia, hình tượng của ông đều là không dễ tiếp cận, nghiêm khắc.


Thịnh Ngộ từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, riêng chỉ có vị phụ thân đại nhân này lại khiến cậu sợ hãi.


Không riêng gì cậu, đám anh chị em họ của cậu đều thế. Hồi còn nhỏ nghịch ngợm tới nửa đêm cũng không chịu ngủ, chỉ cần người lớn dọa một câu: “Gia chủ Thịnh đến”, dùng ba chữ này nói so ra còn đáng sợ hơn cả dọa quỷ.


“Nhà cũ nhà Lộ gia ở hơi xa, ngày mai ta cho con một tài xế đưa đón con đi học.”


Trên tay Thịnh Ngộ moi đầy rong rêu, chậm chạp đáp: “Không được đâu ạ, bên này hẽm nhỏ, xe chui vô không lọt.”


“....”


Lại là một trận im lặng kéo dài.


Thịnh Gia Trạch hình như vẫn còn điều muốn nói, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, giằng co ba bốn phút cũng không còn lời gì để nói.


Tháng sáu là mùa hoa cẩm tú cầu nở rộ, trong gió có hương hoa nhàn nhạt, Trên ban công lầu hai,  dọc theo mé tường là một hàng hoa hướng dương nhưng vì không có ánh nắng, cả đám đều ỉu xìu rũ đầu, như đang uể oải ngủ gật.


Thịnh Ngộ dùng mũi chân đá đá viên sỏi bên chậu hoa, nói:


“Không còn việc gì nữa thì con cúp máy đây.”


Chủ tịch Thịnh đáp:


“Ừ.”


Cuộc gọi kết thúc, đúng lúc đồng hồ treo tường ở hành lang vang lên một tiếng "tích”.


Thịnh Ngộ vẫn duy trì tư thế trước khi tắt máy, cậu ngửa đầu nhìn trời, đứng ngây ra đó một lát.


Sợ thì sợ thật, nhưng đột nhiên không còn là cha con, thì vẫn là có chút hụt hẫng.


-


Thịnh Ngộ vẫn luôn để ý đến Wechat của Lộ Dữ Chu, tuy rằng khung trò chuyện ít tin nhắn đến đáng thương.


Đã hơn tám giờ, Thịnh Ngộ lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, ba tin nhắn kia vẫn cô đơn nằm lẻ loi trong khung chat.


Mình là l**m cẩu à?


Chửi thầm một câu, cậu ngồi xuống bàn học, tiện tay nhấn mở vòng bạn bè của Lộ Dữ Chu.


Hình đại diện của Lộ Dữ Chu là hình mặc định  thuần một màu đen, Thịnh Ngộ chưa từng thấy đối phương đổi ảnh bao giờ. Từ cái ảnh đại diện ấy cũng đoán được vài phần tính cách người dùng là lạnh nhạt, xa cách.


Tên Wechat cũng đơn giản, chính là từ họ của anh dịch qua tiếng Anh, Road.


Người này chẳng có hứng thú gì với việc chia sẻ cuộc sống thường ngày, vòng bạn bè cực ít bài đăng. Thỉnh thoảng mới thấy đăng mấy thứ như “cải bẹ thủ công”, “chao thủ công”, “tương ớt thủ công”, kiểu như đang giúp ai đó quảng cáo.


Thịnh Ngộ kéo lên xem từng bài, mới phát hiện bài nào cũng có dấu mình đã thả tim. Lần đầu tiên cậu nhận ra, hóa ra bản thân thích thả tim đến thế, giống như sợ người ta không biết mình từng ghé qua, phải lưu lại dấu vết “từng đến đây”.



Cậu kéo xuống dưới cùng, bắt đầu từ bài đầu tiên tỉ mẩn bỏ từng lượt like một. Có vài cái thậm chí chẳng nhớ mình đã like từ khi nào. Cũng không biết lúc Lộ Dữ Chu nhận được thông báo “ai đó thả tim 10 bài liên tiếp” thì có nghĩ là cậu bị bệnh không nữa…


Hủy thi diệt tích xong xuôi, điện thoại bỗng nhiên rung lên một tiếng.


Thịnh Ngộ giật mình, vội vàng quay lại khung chat. Một tin nhắn ngắn gọn đập vào mắt — chữ ít mà ý nhiều, đúng chuẩn phong cách của người kia.


Đến từ avatar màu đen:


Tôi tới lấy ngay.


Ngay… bây giờ?


Thịnh Ngộ theo phản xạ liếc mắt nhìn đồng hồ — 8:46 tối, giờ Bắc Kinh.


Từ Thịnh gia chạy đến đây, ít nhất cũng mất hơn một tiếng.


Cậu trả lời lại một chữ:


Được.


Sau đó đặt điện thoại úp xuống bàn, đứng dậy đi hoạt động lòng vòng quanh phòng hai vòng.


Thật ra cũng không phải căng thẳng gì, chỉ là không nhịn được muốn tìm chút chuyện làm cho đỡ sốt ruột. Chứ đâu chỉ Lộ Dữ Chu ghét bỏ cậu — mỗi lần thấy người kia, cậu cũng chẳng khá hơn, tay chân cứ lóng ngóng, không biết đặt vào đâu.


Dù sao còn hơn một tiếng nữa mới gặp, Thịnh Ngộ quyết định xuống lầu làm chút gì ăn. Cậu sống một mình, chuyện ăn uống vốn cẩu thả, có lúc đói đến hoa mắt cũng lười động tay.


Trong tủ lạnh còn vài món xào đóng hộp mua từ tiệm cơm gần nhà, chỉ cần hâm lại là xong. Nhà không có lò vi sóng, cậu đành bật bếp ga hâm lại.


Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, Thịnh Ngộ còn chưa ý thức được chuyện này có gì bất thường, trong đầu chỉ thoáng qua một suy nghĩ vu vơ, mấy phim truyền hình có nói quá không nhỉ? Sao ngọn lửa này nhìn cũng… hừng hực thật đấy.


-


Hẻm Hỉ Thước qua 10 giờ đêm rất yên tĩnh,  cư dân quanh đây phần lớn là người lớn tuổi, giờ này đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi.


Nam sinh trẻ tuổi đi dọc con hẻm, tay cầm đèn pin, bóng dáng dưới ánh đèn đường khi gần khi xa. Anh cúi đầu lướt điện thoại, không buồn nhìn đường, dường như đã quá quen thuộc với khu này. Màn hình sáng lên, hiển thị hàng chữ: “Đề thi thử đại học 2021…” 


Đi ngang qua một dãy thùng rác phân loại, ánh đèn đường chiếu xuống đỉnh đầu, ánh sáng vàng mờ như những mảnh kim loại vụn vương nhẹ trên mái tóc anh.


Biết sắp tới nơi, Lộ Dữ Chu chuyển giao diện, điền nốt câu hỏi cuối cùng vào mục ghi chú, rồi đút điện thoại vào túi.


Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu — nhìn thấy cuối con đường quen thuộc là căn nhà cũ có bức tường đầy hoa tú cầu. Lúc này, bên trong đang bốc ra từng làn khói đậm đặc, cuồn cuộn lan ra ngoài như muốn thiêu rụi cả màn đêm.


“....”


Tên khốn nào dám phóng hỏa nhà hắn?


Cổng chính đóng kín, Lộ Dữ Chu không có thời gian tìm chìa khóa. Anh quăng cặp sách, mấy bước lấy đà rồi thoăn thoắt leo qua bức tường cao chưa đến hai mét.


Trong sân, con chó đen đang ngủ lim dim bỗng giật mình đứng bật dậy, ánh mắt và anh chạm nhau đúng hai giây. Sau đó… nó lại chậm rì rì ngồi xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.


Lộ Dữ Chu không có thời gian thắc mắc con chó ngốc này sao lại ở đây. Anh lao thẳng đến vòi nước trong sân, giật lấy ống mềm tưới cây rồi quay người, nhắm thẳng vào đám cháy phun tới.



Giây tiếp theo, ‘Tên khốn’ phóng hỏa ấy bưng cái chảo sắt cháy đen sì từ trong bếp chạy ra, vừa vặn đụng mặt Lộ Dữ Chu.


“Cậu…”


‘Tên khốn’ so với anh nhìn còn đần mặt hơn, nhìn qua cánh cửa sắt đã khóa chặt, rồi lại nhìn anh, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ to đùng: Sao cậu vào được vậy?


Dòng nước muộn màng phun ra từ đầu vòi cao su, Lộ Dữ Chu híp mắt, giơ ngón cái chặn vòi nước, ánh mắt sắc như dao.


“Tôi thấy có khói lan ra, chưa cháy đấy chứ?”


Thịnh Ngộ thành thật gật đầu.


“Cháy rồi.”


Lộ Dữ Chu xách ống nước định xông thẳng vào bếp: “Cháy chỗ nào?”


“Chỗ này.”


Thịnh Ngộ đưa cái chảo sắt đen sì ra trước mặt hắn như nộp tang vật.


Lộ Dữ Chu: “……”


Thiếu gia này tuy không phân nổi đâu là gạo, đâu là nếp, tay chân thì chẳng dùng để nấu cơm bao giờ, nhưng phản ứng khi gặp nguy còn coi như không tệ — thấy lửa không đè được là lập tức chạy ra ngoài sân lôi bình chữa cháy vào dập.


Khói dày cuồn cuộn suýt nữa xông cho cậu choáng váng, may mà thiệt hại cũng chỉ có mỗi cái chảo sắt cháy đen.


Trong sân có đặt sẵn một bồn nước cao ngang hông, vòi nước bên này áp lực mạnh hơn trong bếp. Thịnh Ngộ ném cái chảo vào bồn, Lộ Dữ Chu cầm ống nước súc rửa. Hai người không ai nói câu nào.


Chưa đến nửa phút, Lộ Dữ Chu xoay người tắt vòi nước, lạnh lùng nói: “Cháy thủng rồi.”


Ngụ ý, không cứu được nữa.


Thịnh Ngộ chột dạ l**m môi một cái.


Cái chảo này đâu phải của cậu, là “di sản quý giá” của hộ gia đình tiền nhiệm —— Lộ Dữ Chu tiên sinh —— để lại mà.


Thấy đối phương không có ý trách móc, cậu vội vàng duỗi tay định nhặt:


“Vậy… vậy để tôi vứt đi, mấy bữa nữa mua cái mới ——”


Lời còn chưa dứt, bỗng a lên một tiếng, cái chảo loảng xoảng rơi xuống đất, cả người ôm lấy tay phải, cong người lại như con tôm luộc.


Lộ Dữ Chu theo bản năng vươn tay, ánh mắt lướt qua tay Thịnh Ngộ, mơ hồ thấy ngón trỏ bên phải đỏ lên một vệt — chắc là vừa mới bị bỏng, lúc trước chưa thấy gì, giờ mới bắt đầu đau.


Vừa muốn đến đỡ vai đối phương lên, thì vị tiểu thiếu gia nào đó lại đột nhiên kêu to một tiếng, dựng ngón trỏ lên thổi phù phù, rồi nhảy nhót tại chỗ — bên trái hai bước, bên phải hai bước — sống động như một con cá bị giẫm trúng đuôi.


Lộ Dữ Chu vẫn giữ nguyên tư thế duỗi tay, gương mặt không chút gợn sóng:


“....”


Bị sao nữa đây?


Cháy đứt gân rồi à?


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 3: Khói dày.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...