Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Chương 2: Lộ Dữ Chu.
105@-
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời có mưa. Nên trước khi ra khỏi nhà, Thịnh Ngộ tiện tay nhét một chiếc ô vào balo.
Cậu theo dòng người quét mã bước vào ga tàu điện ngầm. Mới nửa tháng trước thôi, ngay cả các tuyến tàu điện ngầm ở thành phố A cậu còn chưa phân biệt được rõ ràng. Vậy mà chỉ mất hai ba ngày, Thịnh Ngộ đã thuộc làu các trạm thường đi và cả tuyến đường cần đổi chuyến.
Rời khỏi Thịnh gia cậu mới biết được, không phải nơi nào cũng có thể đi đến bằng xe, nếu không tính trước tuyến đường đi, rất dễ bị tắc nghẽn giữa dòng người và xe cộ chen chúc ở khu trung tâm thương mại. Nhiều lúc, bắt taxi còn không nhanh bằng đi tàu điện ngầm.
Con người mà, đúng là sinh vật ngoan cường — ở đâu cũng có thể tìm được cách sống của riêng mình.
Mộ phần của mẹ Lộ nằm trong nghĩa trang công cộng Nam Sơn, ở tận vùng ngoại ô. Đi tàu điện ngầm đến trạm cuối, rồi còn phải bắt thêm một tuyến xe buýt nữa mới tới được nơi.
Chưa đến 9 giờ, bầu trời u ám đã bịt kín ánh nắng tươi đẹp, màn mưa bụi lất phất tung bay, cảnh sắc lùi dần ngoài cửa sổ là một tầng mưa mông lung.
Thịnh Ngộ bung ô xuống xe, trong lòng nhiều hơn một bó hoa nhài trắng, là lúc đổi xe cậu đi mua. Đây là lần đầu cậu cùng mẹ ruột gặp mặt, không biết chuẩn bị cái gì liền mua một bó hoa cho bà.
Hôm nay là ngày trong tuần, không phải ngày lễ tết, người tới thăm mộ cũng không nhiều lắm. Thịnh Ngộ mơ màng đi lòng vòng hai, ba vòng mới tìm được đúng vị trí.
Men theo hai bên bậc thang dẫn lên, từ xa, cậu đã trông thấy một bóng người cao gầy, đơn độc đứng trước bia mộ.
Ban đầu Thịnh Ngộ không nhận ra, chỉ cắm cúi che ô đi tiếp, trong đầu nghĩ sẵn mấy câu tế lễ để lát nữa đọc.
Lúc đến gần, người kia khẽ nghiêng đầu vì nghe tiếng động.
Mái tóc mái ướt đẫm che nửa hàng mi, đôi mắt đen trầm như nước, lạnh lẽo, sâu hút — ánh nhìn ấy khiến người ta liên tưởng đến sương mù giăng kín trên một ngọn núi, suốt bao năm không tan.
Thịnh Ngộ khựng lại một chút, không biết phải làm sao.
—— Cậu có nghĩ cũng không nghĩ sẽ gặp được Lộ Dữ Chu ở đây.
Chần chừ một lát, người kia đã thu hồi tầm mắt, anh cúi đầu bấm nút trên chiếc máy MP3, rồi lôi từ túi ra một cặp tai nghe có dây. c*m v**, đặt gọn cùng MP3 trước bia mộ.
Động tác thuần thục, không hề do dự — hiển nhiên đã làm điều này vô số lần.
Thấy vậy, chút ngượng ngùng trong lòng Thịnh Ngộ cũng tan thành mây khói. Phải rồi, hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu ấy, làm sao có chuyện không đến.
Gặp thì gặp thôi, cùng lắm thì chào khách sáo đôi câu, thắp hương cúng bái xong là ai về nhà nấy.
Thịnh Ngộ ôm hoa đi qua, trước bia mộ đã bày một đĩa trái cây, một đĩa điểm tâm và một đĩa cá nướng. Nghĩa trang công cộng không cho đốt vàng mã, nhưng Lộ Dữ Chu vẫn cẩn thận gấp hai thỏi vàng giấy nhỏ, đặt ở góc mộ.
“Cậu đến lúc nào vậy?” Thịnh Ngộ mở lời trước, như một câu xã giao.
Cậu đặt bó hoa nhài xuống trước mộ, liếc sang bên cạnh thì thấy chiếc máy MP3 cũ đã tróc sơn trắng ở vỏ. Nhịn không được, Thịnh Ngộ khẽ hỏi:
“Bà ấy thích nghe nhạc à?”
‘Bà ấy’ nói ai trong lòng hai người họ đều biết rõ ràng, nhưng Lộ Dữ Chu cũng không có hứng thú trả lời, chỉ cúi đầu phủi bụi trên điện thoại.
Thịnh Ngộ bị làm lơ như không khí.
Cậu cũng không thấy tình huống này có gì khó xử, rõ ràng là Lộ Dữ Chu không thích mình. Chỉ qua vài lần gặp mặt, Thịnh Ngộ đã nhận ra điều đó.
Nếu không vì mối quan hệ rối rắm này — cắt không được, gỡ càng rối — thì thật ra cậu rất muốn biến thành không khí, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của người ta.
Lần đầu chạm mặt cũng chỉ là trùng hợp. Khi ấy, Lộ Dữ Chu lần đầu bước chân vào Thịnh gia, được trợ lý của chủ tịch Thịnh đưa tới.
Trong lúc người lớn nói chuyện, anh chỉ lặng lẽ đứng một mình cạnh cửa sổ, hứng gió — im lặng như một bóng hình lạc lõng.
Sau khi nghe người làm nói, hôm đó anh bị cảm mạo nên cả ngày đều đeo khẩu trang. Cho nên vừa rồi cậu cũng không nhận ra người ta.
Ngày đó cũng là ngày Thịnh Ngộ chuẩn bị dọn ra khỏi đại trạch nhà họ Thịnh.
Không lâu sau khi nhận được kết quả báo cáo xét nghiệm ADN, Thịnh Ngộ thật ra không thể chấp nhận cái sự thật như trò đùa ấy. Cậu kéo vali, đứng lặng trước cửa phòng bà nội suốt nửa tiếng, cố nghẹn nước mắt không cho rơi xuống.
Việc dọn về nhà cũ của nhà họ Lộ là do chính cậu đề nghị.
Thiếu niên vẫn là thiếu niên — rõ ràng, trắng đen phân minh. Nhặt được đồng xu thì phải giao cho chú cảnh sát, cầm đồ không thuộc về mình, thì dù có đập đầu chảy máu, róc thịt rút xương… cũng phải trả lại cho bằng được.
Người lớn không thể hiểu loại khí phách này của thiếu niên, cho nên bà nội không có mở cửa tiễn cậu đi.
Kéo vali đi qua hành lang, Thịnh Ngộ có chút không chịu nổi, lén rơi hai giọt nước mắt. Cậu nhanh tay dụi mắt, vừa mới ngẩng đầu lên thì liền thấy một người đang đứng bên cửa sổ.
Người đó vóc người rất cao, đeo khẩu trang đen, vai gầy, dáng người thanh mảnh — rõ ràng là một thiếu niên. Cậu ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang, mang theo vẻ… như đang nhìn một đứa con nít đang khóc nháo không biết xấu hổ.
Cứ tưởng là khách đến nhà, lại gặp đúng lúc bản thân mất mặt, Thịnh Ngộ có phần khó chịu với ánh mắt hơi thiếu lễ phép đó, cau mày hỏi:
“Cậu lạc đường sao?”
Thấy đối phương không trả lời, cậu lại chỉ sang một bên:
“Bên kia có một cái sân khá an tĩnh, ít người qua lại, cậu có thể qua đó nghỉ ngơi.”
‘Khách đến nhà’ không nói, một đôi mắt như bị sương mù bao phủ, sâu không thấy đáy. Sau một lúc lâu, anh mới cúi đầu, rũ mắt đùa nghịch điện thoại trên tay, tiếng nói trầm khàn khàn:
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Thịnh Ngộ nghe ra người kia bị bệnh, hỏi: “Cậu thích nơi này à?”
“Ừm.”
Ừm xong chưa tới hai phút, Thịnh Ngộ đã đi ra phòng khách kéo đến cái sô pha dành cho một người ngồi lại, hự hự đặt bên cạnh chân anh.
Sô pha một người.
Lộ Dữ Chu: “.....”
Sau này nghĩ lại Thịnh Ngộ cảm thấy đầu mình bị cửa kẹp, nhưng lúc đó cậu không nghĩ nhiều như vậy, nhìn nam sinh quần áo đơn giản, đôi giày giặt đến mức trắng bệch, cậu tưởng là học sinh nghèo mà tập đoàn giúp đỡ.
Đám bạn cùng tuổi đó, phần lớn đều quen sống trong hoàn cảnh túng thiếu, bị ép vào những quy tắc lễ nghi phức tạp của Thịnh gia, cả người cứ như cứng đờ lại. Dù trong phòng có ghế, có nước, họ cũng chẳng dám ngồi, chẳng dám uống.
Thế nên luôn cần có người chủ động phá vỡ sự giằng co ấy.
Lúc làm xong việc cần làm, Thịnh Ngộ kéo vali chuẩn bị rời đi. Vừa bước được vài bước, cậu như sực nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, dặn dò một câu:
“À đúng rồi, hồi nãy tôi lỡ tay làm vỡ bình hoa trong phòng khách. Lát nữa nếu có người hỏi, cậu cứ nói là tôi làm. Tôi tên Thịnh Ngộ.”
Nam sinh nhìn cậu chằm chằm, gật đầu với biên độ rất nhỏ.
Hôm đó gió rất lớn.
Trong sân, hoa sơn chi đang vào độ nở rộ, gió thổi tung cả khung cửa sổ, mùi hoa nồng nàn lan khắp dãy hành lang.
Cậu thiếu niên dựa nghiêng bên khung cửa, một vài lọn tóc bị gió thổi rối tung. Tóc mái vén lên, để lộ gương mặt có đường nét sâu, lạnh lẽo mà tinh xảo — đẹp đến mức như bước ra từ tạp chí thời trang.
…
Trên bia mộ là ảnh một người phụ nữ còn trẻ, dung mạo dịu dàng thanh tú, tóc dài vấn gọn phía sau vai, bên tai là đôi hoa tai trân châu tròn trịa óng ánh.
Mẹ Lộ họ Văn, tên chỉ có một chữ Ý, ghép lại thành Văn Ý.
Bà qua đời sớm, Thịnh gia tra tư liệu về bà cũng chỉ có hai trang giấy mỏng manh. Theo thông tin ghi lại, sinh thời bà là một y tá, từng tham gia cứu trợ động đất, rồi mất tích trong một lần nhiệm vụ, không thể quay về. Khi đó, Lộ Dữ Chu vừa mới chào đời.
Cha Lộ tên đầy đủ là Lộ Thừa, là một giáo viên tiểu học bình thường. Sau khi vợ qua đời, ông sống lặng lẽ vài năm rồi cũng buồn bã mà mất.
Ở thời điểm ấy, hoàn cảnh gia đình nhà họ Lộ thật ra cũng không đến mức quá tệ. Mọi chuyện chỉ bắt đầu sa sút sau khi hai vợ chồng lần lượt qua đời.
Lộ Dữ Chu nhét đôi tai nghe Bluetooth vào tai, tùy ý chọn một bài hát bật lên từ chiếc MP3 cũ kỹ.
Mẹ anh mất khi còn rất trẻ, lúc đó vẫn còn mang đôi chút tính cách thiếu nữ — thích nghe Châu Kiệt Luân hát, thích đeo những món trang sức xinh xắn.
Vào cuối mỗi dịp Thanh Minh hằng năm, cha anh sẽ tải các bài hát mới của Châu Kiệt Luân vào chiếc MP3 bà từng dùng, mang đến nghĩa trang để bật lên cho bà nghe, lặp lại trong khoảng 15 phút.
Sau khi cha mất, Lộ Dữ Chu tiếp nối thói quen này, nhưng ở nghĩa trang mà mở loa thì có chút quỷ dị, dễ dọa đến người qua đường. Cho nên, anh bèn dùng tai nghe đôi — mẹ nghe phần của mẹ, anh nghe phần của anh.
Bên cạnh, vị “khách không mời mà đến” kia có hơi ồn ào, hoàn toàn không giống với kiểu yên tĩnh nề nếp như ở Thịnh gia.
“Những món cúng này… có ăn được không nhỉ?” Ý nghĩ ấy chỉ mới vừa lóe lên trong đầu, thì khách không mời đã bắt đầu hành động thật.
Lộ Dữ Chu giơ tay tháo một bên tai nghe xuống, cúi người cầm từ đĩa cúng một trái quýt, đưa cho người bên cạnh mà không quay đầu lại.
Ăn đi, ăn đi. Dù sao cũng là đồ mẹ cậu thích ăn.
Lộ Dữ Chu cầm tai nghe mang về, âm thanh bóc quýt sột soạt vang lên rất khẽ.
Chưa tới nửa phút, cánh tay Lộ Dữ Chu như bị ai đó nhẹ chạm vào, một nửa quả quýt đã được đưa tới trước mặt anh.
Bàn tay đưa quýt thanh tú và trắng trẻo, các khớp xương rõ ràng như được khắc thành. Trong lòng bàn tay không dính chút nước, còn lót thêm một lớp vỏ bên dưới, nửa quả quýt được bóc tỉ mỉ, sạch sẽ đến không còn sót một mảnh.
Lộ Dữ Chu khẽ nhướng mày, quay đầu lại. Lúc này mới phát hiện Thịnh Ngộ đã đứng rất gần, chiếc ô đen nặng nề bao trùm lên cả hai người, tách biệt hoàn toàn làn mưa bụi mịn ngoài kia.
Thịnh Ngộ nhìn về phía bia mộ, vẻ mặt trang nghiêm xen chút tò mò:
“Nhà tôi ở xa, nên phải về trước. Không biết bà ấy thích loại hoa nào, cậu có thể nói cho tôi biết không? Lần sau đến, tôi muốn mang theo thứ bà thích.”
Vị thiếu gia này trời sinh đã mang theo một vẻ ngoài điềm đạm, chỉ cần mở miệng nói, lời nào cũng tựa như có mười phần chân thành và nghiêm túc.
Ánh mắt Lộ Dữ Chu dừng lại trên sườn mặt cậu một lát, rồi chậm rãi di chuyển — dừng ở ngón tay đang cầm ô giúp mình che mưa của Thịnh Ngộ.
Sau một lúc lâu, Lộ Dữ Chu dời tầm mắt, trả lại nửa quả quýt trên tay lại cho cậu.
Anh mở miệng nói câu đầu tiên trong lần gặp mặt này:
“Hoa hướng dương.”
Trời vẫn đang mưa, Thịnh Ngộ nhìn Lộ Dữ Chu không mang theo dù, lễ phép hỏi:
“Cậu không mang dù à? Dù này của tôi có thể cho cậu dùng.”
Lộ Dữ Chu rũ mắt, đem mấy cái đĩa đồ cúng cất vào giỏ, hỏi:
“Vậy cậu dùng cái gì?”
Thịnh Ngộ nghĩ cũng đúng.
“Vậy không bằng chúng ta về cùng nhau đi?”
Lộ Dữ Chu ngồi dậy, trên mặt là vẻ mặt như thể vừa bị ép ăn phải cơm thiu.
Thịnh Ngộ giơ tay gãi nhẹ sống mũi, giọng có chút lúng túng:
“Cũng phải, cậu chắc phải về Thịnh gia rồi. Hai chúng ta… không cùng đường.”
—— Cơm thiu có độc.
Lộ Dữ Chu lập tức hóa thân thành mặt lạnh di động, từ chân tóc đến gót chân đều tỏa ra khí lạnh.
Thịnh Ngộ im bặt, tự giác lùi lại một bước, làm động tác “mời cậu đi trước” đầy nhường nhịn.
Nhìn theo bóng dáng Lộ Dữ Chu đi xa, Thịnh Ngộ thở phào một hơi, cảm giác như mình vừa đi một vòng quỷ môn quan.
——Thiếu chút nữa cậu đã quên, Lộ Dữ Chu không thích cậu, càng không thích Thịnh gia,
Chính bản thân Thịnh Ngộ cũng không nhớ rõ vì sao mình lại đi đến kết luận này, có đâu chỉ là trực giác. Cậu ở Thịnh gia sống mười bảy năm, thực ra chưa cùng Thịnh gia cắt đứt hoàn toàn, dù đã dọn ra ngoài sống, thỉnh thoảng cậu vẫn quay về ăn bữa cơm, cũng vì thế mà khó tránh khỏi vài lần chạm mặt với Lộ Dữ Chu.
Trong ấn tượng của cậu, Lộ Dữ Chu là kiểu người ít nói, trầm mặc ít lời. Từ lúc bước qua cánh cổng lớn của Thịnh gia, cậu ta liền như biến thành một khúc gỗ, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí được sắp sẵn, bắt đầu tiếp nhận đủ loại quan tâm và bù đắp từ người nhà họ Thịnh.
Không biết có phải là kiểu "ông cụ non" hay không, nhưng ở người này, gần như không thể cảm nhận được chút dao động cảm xúc nào.
Thỉnh thoảng chạm mặt, Thịnh Ngộ luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Như thể chỉ cần một ánh mắt, người kia có thể nhìn thấu sự xa cách trong lòng cậu — đồng dạng, chỉ cần liếc qua một cái, Thịnh Ngộ cũng có thể nhận ra, Lộ Dữ Chu dường như bài xích tất cả mọi thứ xung quanh một cách âm thầm và nhạt nhẽo.
Nhưng cậu không có tư cách để chất vấn điều đó.
Hơn nữa…
Dù có hỏi, có lẽ cũng chẳng ai thật sự trả lời được.
Dù sao thì trong Thịnh gia, quan hệ giữa hai người họ… cũng giống như cửa trước và cửa sau — bề ngoài là người một nhà, nhưng thực chất chẳng mấy thân thiết.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời có mưa. Nên trước khi ra khỏi nhà, Thịnh Ngộ tiện tay nhét một chiếc ô vào balo.
Cậu theo dòng người quét mã bước vào ga tàu điện ngầm. Mới nửa tháng trước thôi, ngay cả các tuyến tàu điện ngầm ở thành phố A cậu còn chưa phân biệt được rõ ràng. Vậy mà chỉ mất hai ba ngày, Thịnh Ngộ đã thuộc làu các trạm thường đi và cả tuyến đường cần đổi chuyến.
Rời khỏi Thịnh gia cậu mới biết được, không phải nơi nào cũng có thể đi đến bằng xe, nếu không tính trước tuyến đường đi, rất dễ bị tắc nghẽn giữa dòng người và xe cộ chen chúc ở khu trung tâm thương mại. Nhiều lúc, bắt taxi còn không nhanh bằng đi tàu điện ngầm.
Con người mà, đúng là sinh vật ngoan cường — ở đâu cũng có thể tìm được cách sống của riêng mình.
Mộ phần của mẹ Lộ nằm trong nghĩa trang công cộng Nam Sơn, ở tận vùng ngoại ô. Đi tàu điện ngầm đến trạm cuối, rồi còn phải bắt thêm một tuyến xe buýt nữa mới tới được nơi.
Chưa đến 9 giờ, bầu trời u ám đã bịt kín ánh nắng tươi đẹp, màn mưa bụi lất phất tung bay, cảnh sắc lùi dần ngoài cửa sổ là một tầng mưa mông lung.
Thịnh Ngộ bung ô xuống xe, trong lòng nhiều hơn một bó hoa nhài trắng, là lúc đổi xe cậu đi mua. Đây là lần đầu cậu cùng mẹ ruột gặp mặt, không biết chuẩn bị cái gì liền mua một bó hoa cho bà.
Hôm nay là ngày trong tuần, không phải ngày lễ tết, người tới thăm mộ cũng không nhiều lắm. Thịnh Ngộ mơ màng đi lòng vòng hai, ba vòng mới tìm được đúng vị trí.
Men theo hai bên bậc thang dẫn lên, từ xa, cậu đã trông thấy một bóng người cao gầy, đơn độc đứng trước bia mộ.
Ban đầu Thịnh Ngộ không nhận ra, chỉ cắm cúi che ô đi tiếp, trong đầu nghĩ sẵn mấy câu tế lễ để lát nữa đọc.
Lúc đến gần, người kia khẽ nghiêng đầu vì nghe tiếng động.
Mái tóc mái ướt đẫm che nửa hàng mi, đôi mắt đen trầm như nước, lạnh lẽo, sâu hút — ánh nhìn ấy khiến người ta liên tưởng đến sương mù giăng kín trên một ngọn núi, suốt bao năm không tan.
Thịnh Ngộ khựng lại một chút, không biết phải làm sao.
—— Cậu có nghĩ cũng không nghĩ sẽ gặp được Lộ Dữ Chu ở đây.
Chần chừ một lát, người kia đã thu hồi tầm mắt, anh cúi đầu bấm nút trên chiếc máy MP3, rồi lôi từ túi ra một cặp tai nghe có dây. c*m v**, đặt gọn cùng MP3 trước bia mộ.
Động tác thuần thục, không hề do dự — hiển nhiên đã làm điều này vô số lần.
Thấy vậy, chút ngượng ngùng trong lòng Thịnh Ngộ cũng tan thành mây khói. Phải rồi, hôm nay là ngày giỗ mẹ cậu ấy, làm sao có chuyện không đến.
Gặp thì gặp thôi, cùng lắm thì chào khách sáo đôi câu, thắp hương cúng bái xong là ai về nhà nấy.
Thịnh Ngộ ôm hoa đi qua, trước bia mộ đã bày một đĩa trái cây, một đĩa điểm tâm và một đĩa cá nướng. Nghĩa trang công cộng không cho đốt vàng mã, nhưng Lộ Dữ Chu vẫn cẩn thận gấp hai thỏi vàng giấy nhỏ, đặt ở góc mộ.
“Cậu đến lúc nào vậy?” Thịnh Ngộ mở lời trước, như một câu xã giao.
Cậu đặt bó hoa nhài xuống trước mộ, liếc sang bên cạnh thì thấy chiếc máy MP3 cũ đã tróc sơn trắng ở vỏ. Nhịn không được, Thịnh Ngộ khẽ hỏi:
“Bà ấy thích nghe nhạc à?”
‘Bà ấy’ nói ai trong lòng hai người họ đều biết rõ ràng, nhưng Lộ Dữ Chu cũng không có hứng thú trả lời, chỉ cúi đầu phủi bụi trên điện thoại.
Thịnh Ngộ bị làm lơ như không khí.
Cậu cũng không thấy tình huống này có gì khó xử, rõ ràng là Lộ Dữ Chu không thích mình. Chỉ qua vài lần gặp mặt, Thịnh Ngộ đã nhận ra điều đó.
Nếu không vì mối quan hệ rối rắm này — cắt không được, gỡ càng rối — thì thật ra cậu rất muốn biến thành không khí, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của người ta.
Lần đầu chạm mặt cũng chỉ là trùng hợp. Khi ấy, Lộ Dữ Chu lần đầu bước chân vào Thịnh gia, được trợ lý của chủ tịch Thịnh đưa tới.
Trong lúc người lớn nói chuyện, anh chỉ lặng lẽ đứng một mình cạnh cửa sổ, hứng gió — im lặng như một bóng hình lạc lõng.
Sau khi nghe người làm nói, hôm đó anh bị cảm mạo nên cả ngày đều đeo khẩu trang. Cho nên vừa rồi cậu cũng không nhận ra người ta.
Ngày đó cũng là ngày Thịnh Ngộ chuẩn bị dọn ra khỏi đại trạch nhà họ Thịnh.
Không lâu sau khi nhận được kết quả báo cáo xét nghiệm ADN, Thịnh Ngộ thật ra không thể chấp nhận cái sự thật như trò đùa ấy. Cậu kéo vali, đứng lặng trước cửa phòng bà nội suốt nửa tiếng, cố nghẹn nước mắt không cho rơi xuống.
Việc dọn về nhà cũ của nhà họ Lộ là do chính cậu đề nghị.
Thiếu niên vẫn là thiếu niên — rõ ràng, trắng đen phân minh. Nhặt được đồng xu thì phải giao cho chú cảnh sát, cầm đồ không thuộc về mình, thì dù có đập đầu chảy máu, róc thịt rút xương… cũng phải trả lại cho bằng được.
Người lớn không thể hiểu loại khí phách này của thiếu niên, cho nên bà nội không có mở cửa tiễn cậu đi.
Kéo vali đi qua hành lang, Thịnh Ngộ có chút không chịu nổi, lén rơi hai giọt nước mắt. Cậu nhanh tay dụi mắt, vừa mới ngẩng đầu lên thì liền thấy một người đang đứng bên cửa sổ.
Người đó vóc người rất cao, đeo khẩu trang đen, vai gầy, dáng người thanh mảnh — rõ ràng là một thiếu niên. Cậu ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang, mang theo vẻ… như đang nhìn một đứa con nít đang khóc nháo không biết xấu hổ.
Cứ tưởng là khách đến nhà, lại gặp đúng lúc bản thân mất mặt, Thịnh Ngộ có phần khó chịu với ánh mắt hơi thiếu lễ phép đó, cau mày hỏi:
“Cậu lạc đường sao?”
Thấy đối phương không trả lời, cậu lại chỉ sang một bên:
“Bên kia có một cái sân khá an tĩnh, ít người qua lại, cậu có thể qua đó nghỉ ngơi.”
‘Khách đến nhà’ không nói, một đôi mắt như bị sương mù bao phủ, sâu không thấy đáy. Sau một lúc lâu, anh mới cúi đầu, rũ mắt đùa nghịch điện thoại trên tay, tiếng nói trầm khàn khàn:
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Thịnh Ngộ nghe ra người kia bị bệnh, hỏi: “Cậu thích nơi này à?”
“Ừm.”
Ừm xong chưa tới hai phút, Thịnh Ngộ đã đi ra phòng khách kéo đến cái sô pha dành cho một người ngồi lại, hự hự đặt bên cạnh chân anh.
Sô pha một người.
Lộ Dữ Chu: “.....”
Sau này nghĩ lại Thịnh Ngộ cảm thấy đầu mình bị cửa kẹp, nhưng lúc đó cậu không nghĩ nhiều như vậy, nhìn nam sinh quần áo đơn giản, đôi giày giặt đến mức trắng bệch, cậu tưởng là học sinh nghèo mà tập đoàn giúp đỡ.
Đám bạn cùng tuổi đó, phần lớn đều quen sống trong hoàn cảnh túng thiếu, bị ép vào những quy tắc lễ nghi phức tạp của Thịnh gia, cả người cứ như cứng đờ lại. Dù trong phòng có ghế, có nước, họ cũng chẳng dám ngồi, chẳng dám uống.
Thế nên luôn cần có người chủ động phá vỡ sự giằng co ấy.
Lúc làm xong việc cần làm, Thịnh Ngộ kéo vali chuẩn bị rời đi. Vừa bước được vài bước, cậu như sực nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, dặn dò một câu:
“À đúng rồi, hồi nãy tôi lỡ tay làm vỡ bình hoa trong phòng khách. Lát nữa nếu có người hỏi, cậu cứ nói là tôi làm. Tôi tên Thịnh Ngộ.”
Nam sinh nhìn cậu chằm chằm, gật đầu với biên độ rất nhỏ.
Hôm đó gió rất lớn.
Trong sân, hoa sơn chi đang vào độ nở rộ, gió thổi tung cả khung cửa sổ, mùi hoa nồng nàn lan khắp dãy hành lang.
Cậu thiếu niên dựa nghiêng bên khung cửa, một vài lọn tóc bị gió thổi rối tung. Tóc mái vén lên, để lộ gương mặt có đường nét sâu, lạnh lẽo mà tinh xảo — đẹp đến mức như bước ra từ tạp chí thời trang.
…
Trên bia mộ là ảnh một người phụ nữ còn trẻ, dung mạo dịu dàng thanh tú, tóc dài vấn gọn phía sau vai, bên tai là đôi hoa tai trân châu tròn trịa óng ánh.
Mẹ Lộ họ Văn, tên chỉ có một chữ Ý, ghép lại thành Văn Ý.
Bà qua đời sớm, Thịnh gia tra tư liệu về bà cũng chỉ có hai trang giấy mỏng manh. Theo thông tin ghi lại, sinh thời bà là một y tá, từng tham gia cứu trợ động đất, rồi mất tích trong một lần nhiệm vụ, không thể quay về. Khi đó, Lộ Dữ Chu vừa mới chào đời.
Cha Lộ tên đầy đủ là Lộ Thừa, là một giáo viên tiểu học bình thường. Sau khi vợ qua đời, ông sống lặng lẽ vài năm rồi cũng buồn bã mà mất.
Ở thời điểm ấy, hoàn cảnh gia đình nhà họ Lộ thật ra cũng không đến mức quá tệ. Mọi chuyện chỉ bắt đầu sa sút sau khi hai vợ chồng lần lượt qua đời.
Lộ Dữ Chu nhét đôi tai nghe Bluetooth vào tai, tùy ý chọn một bài hát bật lên từ chiếc MP3 cũ kỹ.
Mẹ anh mất khi còn rất trẻ, lúc đó vẫn còn mang đôi chút tính cách thiếu nữ — thích nghe Châu Kiệt Luân hát, thích đeo những món trang sức xinh xắn.
Vào cuối mỗi dịp Thanh Minh hằng năm, cha anh sẽ tải các bài hát mới của Châu Kiệt Luân vào chiếc MP3 bà từng dùng, mang đến nghĩa trang để bật lên cho bà nghe, lặp lại trong khoảng 15 phút.
Sau khi cha mất, Lộ Dữ Chu tiếp nối thói quen này, nhưng ở nghĩa trang mà mở loa thì có chút quỷ dị, dễ dọa đến người qua đường. Cho nên, anh bèn dùng tai nghe đôi — mẹ nghe phần của mẹ, anh nghe phần của anh.
Bên cạnh, vị “khách không mời mà đến” kia có hơi ồn ào, hoàn toàn không giống với kiểu yên tĩnh nề nếp như ở Thịnh gia.
“Những món cúng này… có ăn được không nhỉ?” Ý nghĩ ấy chỉ mới vừa lóe lên trong đầu, thì khách không mời đã bắt đầu hành động thật.
Lộ Dữ Chu giơ tay tháo một bên tai nghe xuống, cúi người cầm từ đĩa cúng một trái quýt, đưa cho người bên cạnh mà không quay đầu lại.
Ăn đi, ăn đi. Dù sao cũng là đồ mẹ cậu thích ăn.
Lộ Dữ Chu cầm tai nghe mang về, âm thanh bóc quýt sột soạt vang lên rất khẽ.
Chưa tới nửa phút, cánh tay Lộ Dữ Chu như bị ai đó nhẹ chạm vào, một nửa quả quýt đã được đưa tới trước mặt anh.
Bàn tay đưa quýt thanh tú và trắng trẻo, các khớp xương rõ ràng như được khắc thành. Trong lòng bàn tay không dính chút nước, còn lót thêm một lớp vỏ bên dưới, nửa quả quýt được bóc tỉ mỉ, sạch sẽ đến không còn sót một mảnh.
Lộ Dữ Chu khẽ nhướng mày, quay đầu lại. Lúc này mới phát hiện Thịnh Ngộ đã đứng rất gần, chiếc ô đen nặng nề bao trùm lên cả hai người, tách biệt hoàn toàn làn mưa bụi mịn ngoài kia.
Thịnh Ngộ nhìn về phía bia mộ, vẻ mặt trang nghiêm xen chút tò mò:
“Nhà tôi ở xa, nên phải về trước. Không biết bà ấy thích loại hoa nào, cậu có thể nói cho tôi biết không? Lần sau đến, tôi muốn mang theo thứ bà thích.”
Vị thiếu gia này trời sinh đã mang theo một vẻ ngoài điềm đạm, chỉ cần mở miệng nói, lời nào cũng tựa như có mười phần chân thành và nghiêm túc.
Ánh mắt Lộ Dữ Chu dừng lại trên sườn mặt cậu một lát, rồi chậm rãi di chuyển — dừng ở ngón tay đang cầm ô giúp mình che mưa của Thịnh Ngộ.
Sau một lúc lâu, Lộ Dữ Chu dời tầm mắt, trả lại nửa quả quýt trên tay lại cho cậu.
Anh mở miệng nói câu đầu tiên trong lần gặp mặt này:
“Hoa hướng dương.”
Trời vẫn đang mưa, Thịnh Ngộ nhìn Lộ Dữ Chu không mang theo dù, lễ phép hỏi:
“Cậu không mang dù à? Dù này của tôi có thể cho cậu dùng.”
Lộ Dữ Chu rũ mắt, đem mấy cái đĩa đồ cúng cất vào giỏ, hỏi:
“Vậy cậu dùng cái gì?”
Thịnh Ngộ nghĩ cũng đúng.
“Vậy không bằng chúng ta về cùng nhau đi?”
Lộ Dữ Chu ngồi dậy, trên mặt là vẻ mặt như thể vừa bị ép ăn phải cơm thiu.
Thịnh Ngộ giơ tay gãi nhẹ sống mũi, giọng có chút lúng túng:
“Cũng phải, cậu chắc phải về Thịnh gia rồi. Hai chúng ta… không cùng đường.”
—— Cơm thiu có độc.
Lộ Dữ Chu lập tức hóa thân thành mặt lạnh di động, từ chân tóc đến gót chân đều tỏa ra khí lạnh.
Thịnh Ngộ im bặt, tự giác lùi lại một bước, làm động tác “mời cậu đi trước” đầy nhường nhịn.
Nhìn theo bóng dáng Lộ Dữ Chu đi xa, Thịnh Ngộ thở phào một hơi, cảm giác như mình vừa đi một vòng quỷ môn quan.
——Thiếu chút nữa cậu đã quên, Lộ Dữ Chu không thích cậu, càng không thích Thịnh gia,
Chính bản thân Thịnh Ngộ cũng không nhớ rõ vì sao mình lại đi đến kết luận này, có đâu chỉ là trực giác. Cậu ở Thịnh gia sống mười bảy năm, thực ra chưa cùng Thịnh gia cắt đứt hoàn toàn, dù đã dọn ra ngoài sống, thỉnh thoảng cậu vẫn quay về ăn bữa cơm, cũng vì thế mà khó tránh khỏi vài lần chạm mặt với Lộ Dữ Chu.
Trong ấn tượng của cậu, Lộ Dữ Chu là kiểu người ít nói, trầm mặc ít lời. Từ lúc bước qua cánh cổng lớn của Thịnh gia, cậu ta liền như biến thành một khúc gỗ, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí được sắp sẵn, bắt đầu tiếp nhận đủ loại quan tâm và bù đắp từ người nhà họ Thịnh.
Không biết có phải là kiểu "ông cụ non" hay không, nhưng ở người này, gần như không thể cảm nhận được chút dao động cảm xúc nào.
Thỉnh thoảng chạm mặt, Thịnh Ngộ luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Như thể chỉ cần một ánh mắt, người kia có thể nhìn thấu sự xa cách trong lòng cậu — đồng dạng, chỉ cần liếc qua một cái, Thịnh Ngộ cũng có thể nhận ra, Lộ Dữ Chu dường như bài xích tất cả mọi thứ xung quanh một cách âm thầm và nhạt nhẽo.
Nhưng cậu không có tư cách để chất vấn điều đó.
Hơn nữa…
Dù có hỏi, có lẽ cũng chẳng ai thật sự trả lời được.
Dù sao thì trong Thịnh gia, quan hệ giữa hai người họ… cũng giống như cửa trước và cửa sau — bề ngoài là người một nhà, nhưng thực chất chẳng mấy thân thiết.
Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Story
Chương 2: Lộ Dữ Chu.
10.0/10 từ 50 lượt.