Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 1: Thịnh Ngộ.

97@-

Đúng 6 giờ sáng, chuông báo thức vang lên.


Thịnh Ngộ giơ tay ra, mò mẫm tắt đồng hồ. Theo thói quen cậu trùm chăn lên mặt, mơ màng lẩm bẩm:


“Ngủ thêm một chút nữa thôi…”


“Gâu — gâu gâu gâu gâu ——”


Không cho cậu cơ hội trì hoãn, tiếng chó sủa vang dội đánh tan giấc mơ đẹp.


Thịnh Ngộ mở bừng mắt, đầu óc trống rỗng vài giây.


Trần nhà cũ vàng úa, chiếc bàn gỗ cũ, tủ quần áo lỗi thời… không gian chưa đến hai mươi mét vuông, bày biện đơn sơ chật chội.


Cậu xoa xoa tóc rối, ngồi dậy. Ánh nắng chiếu vào cuối giường, phản chiếu thành vài mảng sáng chập chờn. Cảnh vật trước mắt vẫn còn đôi chút xa lạ.


Thịnh Ngộ ngẩn người nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa ô vuông cũ kỹ, cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh táo —— à phải rồi.


Nơi này không còn là biệt thự nhà họ Thịnh, mà là căn nhà cũ nằm trong ngõ nhỏ ở Hỉ Thước.


Cậu thở phào một hơi, cúi đầu dùng sức xoa mặt cho tỉnh táo.


Trên tủ đầu giường có một tờ lịch bàn, ngày hôm nay được khoanh tròn bằng bút đỏ: Giỗ mẹ Lộ.


Ngày 6 tháng 8 – chính là hôm nay.


Thịnh Ngộ xỏ dép, mở tủ quần áo, tùy tiện chọn một bộ. Mộ của vợ chồng nhà họ Lộ nằm ở phía nam thành phố, trong khi cậu đang sống ở khu phố cũ phía bắc – đi lại mất hơn 4 tiếng, nếu đường không kẹt.


Nếu muốn về kịp trước 12 giờ trưa, ít nhất phải xuất phát từ 7 giờ sáng.


Thu dọn nhanh chóng, buộc dây giày xong là cậu lao thẳng xuống lầu.


Cầu thang nhà cũ bằng gỗ, bước chân dẫm lên kêu kẽo kẹt. Tiếng động lớn đánh thức cả con chó đen đang nằm phơi nắng trong sân.


Nó bật dậy như quả bóng, nhe răng sủa inh ỏi, cứ như cậu từng đắc tội với tổ tiên nhà nó.



Thịnh Ngộ chẳng buồn quan tâm đến con chó ngốc này, phóng thẳng ra khỏi cổng.


Sáng sớm 6 giờ, bầu trời mới hửng sáng, không khí mang theo hơi ẩm mát lạnh. Các quán ăn sáng bắt đầu dọn hàng, khói sương trắng lượn lờ trong con hẻm nhỏ.


Cậu lướt qua những người bán hàng đủ kiểu dáng, vóc dáng cao gầy nổi bật giữa đám đông. Khi chạy, cậu như một chú cá bơi trong nước, chiếc áo thun tung bay, để lộ vòng eo thiếu niên thon gọn.


“Chú Vương! Cho cháu hai cái bánh quẩy!” – Cậu chạy đến đầu ngõ, giọng nói trong trẻo khiến những người đang ăn sáng đều ngoái đầu nhìn.


Thịnh Ngộ chen vào đám đông, vừa th* d*c vừa vuốt lại tóc, lộ ra vầng trán sáng bóng.


Chủ quầy bánh quẩy, ông Vương, đáp lại: “Có ngay!”


Lúc cậu đang lấy tiền trong túi quần, có một bà cô gần đó liếc nhìn cậu rồi hỏi:


“Nhóc là con nhà ai đấy? Đẹp trai ghê.”


Ở địa phương này, “ngoan” cũng mang nghĩa là đẹp.


Thịnh Ngộ khẽ cười, đáp: “Cháu mới chuyển đến thôi ạ.”


“Vậy kết hôn chưa?” – bà cô chọc tiếp.


Thịnh Ngộ nghiêm túc trả lời: “Chưa ạ, cháu còn đang cố gắng thi đỗ thủ khoa trước đã.”


“Ha ha ha ——”


Cả đám thực khách bật cười, chủ quán ông Vương cũng không nhịn được mà cong khóe môi.


Thịnh Ngộ mới dọn đến đây được ba ngày. Ngày đầu tiên đã tới quán này mua bánh quẩy, khi ấy vừa bước xuống từ chiếc xe sang bóng loáng, áo sơ mi trắng phẳng phiu, ống quần không một nếp gấp, đôi giày thể thao trắng tinh —— cứ như tiểu thiếu gia nhà ai đi "trải nghiệm cuộc sống".


Ấy vậy mà chỉ ba ngày sau, thiếu gia nhỏ đã nghe hiểu được chất giọng địa phương, sáng nào cũng ra quán mua đồ ăn sáng, lại có thể vừa cười vừa chạy về nhà như cây non mùa xuân – rạng rỡ và tràn đầy sức sống.


Chẳng mấy chốc, bánh quẩy được chiên xong. Thịnh Ngộ xách túi đồ chui khỏi đám đông, mới đi được mấy bước thì nghe ông Vương hô lớn:


“Thịnh Ngộ —— cháu chưa lấy tiền thừa!”


“Ôi trời ——!”




Sự thật là, cậu vẫn chưa hề quen với nhịp sống vụn vặt, túng thiếu ở nơi này.


Năm mười bảy tuổi, cuộc đời Thịnh Ngộ rẽ ngoặt bất ngờ.


Cậu phát hiện ra rằng: ba mẹ cậu không phải ruột thịt, nhà họ Thịnh cũng không phải nhà thật của cậu.


Nói ngắn gọn, cậu là đứa trẻ bị ôm nhầm. Mười bảy năm qua, cậu sống trong nhung lụa với tư cách "con trai nhà họ Thịnh" – nhưng người con trai ruột thật sự, tên Lộ Dữ Chu, mới là thiếu gia chính hiệu.


Lộ Dữ Chu hiện đang sống ở số 106, hẻm Hỉ Thước, khu phố cũ.


Hằng năm, tập đoàn Thịnh thị đều trao học bổng cho học sinh giỏi có hoàn cảnh khó khăn vào các trường đại học lớn và các trường trung học trọng điểm. Lộ Dữ Chu nổi bật trong buổi tuyển chọn tài trợ như vậy và đứng trước mặt Thịnh Khải Cơ.


Ngày diễn ra lễ trao học bổng, Chủ tịch Thịnh – người đã quen đối mặt sóng gió – khi nhìn thấy Lộ Dữ Chu thì lập tức sững người.


Đứa trẻ này… cùng lão phu nhân ở nhà lớn lên quá giống.


Lão phu nhân là nói mẹ ruột chủ tịch Thịnh. Bà cụ nhà họ Thịnh có dòng máu lai, đôi mắt xanh lục hiếm thấy, sống mũi cao, hốc mắt sâu, mặt nhỏ môi mỏng, đường nét thâm thúy mà không mất đi nét dịu dàng.


Còn Lộ Dữ Chu lớn lên nghèo khó – từ sống mũi đến đôi mắt, đến cả khí chất, nếu không phải có đôi mắt đen thì như thể được “sao chép” từ bà cụ.


Ngay đêm đó, Chủ tịch Thịnh trằn trọc không ngủ, không biết anh em nào trong nhà ra ngoài làm bậy.


Sáng sớm hôm sau, ông gọi điện cho toàn bộ anh em trong nhà – cả người ở nước ngoài cũng bị gọi. Không nói gì, chỉ thở dài đầy ẩn ý.


Chú Thịnh ở bên kia đại dương run sợ tới mức hồn phi phách tán, hốt hoảng gọi điện cho mẹ:


“Mẹ ơi, con nghĩ anh hai sắp không tha cho con rồi…”


Thế nhưng kết quả xét nghiệm ADN lại khiến mọi người không khỏi sửng sốt.


Lộ Dữ Chu… lại chính là con ruột của Thịnh Khải Cơ.


Chủ tịch Thịnh hoài nghi tất cả mọi người, riêng chính mình lại bỏ qua, bỗng nhiên bị một chiếc nồi to từ trên trời giáng xuống, khiến ông bị đập mà còn ngơ ngác.


Ông không tin tà, phái người đi tra chuyện mười bảy năm trước, cuối cùng tra ra được vài chuyện.



Lúc ấy, nhân viên y tế đi theo lập tức đưa bà rời khỏi tàu để chờ xe cứu thương. Trong lúc chờ đợi, họ được một gia đình gần đó cho ở nhờ tạm trong vòng nửa tiếng.


Chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, không ai ngờ lại trở thành bước ngoặt của cả một đời người.


Mãi đến mười bảy năm sau, chính ông Thịnh – nay đã là chủ tịch – khi quay lại cảm ơn ân nhân cũ, mới phát hiện ra: năm đó, trong căn nhà ấy cũng vừa có một đứa trẻ được sinh ra, cùng ngày sinh, cùng nhóm máu với con trai ông.


Có lẽ, nhầm lẫn đã xảy ra ở chính đoạn giao thời đó.


Cuối cùng, hai đứa trẻ – vốn không hề có huyết thống với nhau – đã hoán đổi vị trí, lớn lên trong hai gia đình hoàn toàn trái ngược suốt mười bảy năm trời.


Hôm nay - sau mười bảy năm, vợ chồng Lộ gia lần lượt qua đời. Thịnh  phu nhân tuổi xuân chết sớm, năm ấy Thịnh Ngộ tròn ba tuổi bà buông tay rời nhân gian.


Thời gian đã hơn mười năm, ký ức lúc đó đã không mấy rõ ràng. Những người liên quan đều đã sớm qua đời, còn truy cứu đúng sai chỉ khiến người sống càng thêm đau lòng.


Thôi thì… cứ để mọi chuyện trôi qua trong mơ hồ như thế đi.


Thời gian gấp rút, Thịnh Ngộ vừa đi vừa nhai tạm hai miếng bánh quẩy, sau đó đẩy mạnh cánh cổng sắt lớn sơn xanh đã han rỉ nhà mình, bước thẳng đến nhà bếp, cậu múc nửa bát cơm chó, đặt xuống cho vị khách không mời trong sân.


Cậu ngồi xuống đối diện với con chó đen lớn:


“Tôi ra ngoài một chuyến đây, cậu có thể ở đây nhưng không được sủa bậy, càng không được đi theo mấy tên trộm chó, nghe rõ chưa?”


Chó đen hừ một tiếng trong mũi, lười biếng lắc lư đi tới, ngậm lấy chiếc bát cơm như thể mình là chủ nhân nhà này, bước đi đầy ngạo nghễ và tự đắc.


Nó không phải do Thịnh Ngộ nuôi.


Ngay buổi tối hôm sau khi cậu dọn đến, nó đột nhiên xuất hiện trong sân, tự nhiên như coi mình chủ.


Thịnh Ngộ hỏi thăm một vòng, hàng xóm không ai có chó lạc, có người nói đây là chó hoang quanh vùng, sống bằng cơm trăm nhà mà lớn. Nó đặc biệt thân thiết với cậu con trai từng sống ở số 106 hẻm Hỉ Thước, thường xuyên chạy vào sân nhà người ta phơi nắng.


Tính khí nó thì khỏi phải nói – kiêu căng, khó ưa. Chỉ cần ngồi vào sân là chiếm luôn cả ngày, thấy Thịnh Ngộ là lại sủa inh ỏi. Ưu điểm duy nhất là không cắn người.


Sủa chán rồi, nó nằm dài ngay cửa, dùng đôi mắt tròn như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngộ—ánh mắt ấy cứ như tướng quân trấn thủ biên cương, quyết tâm phải đuổi cậu “người ngoài xâm nhập” này ra khỏi thành trì của nó cho bằng được.


Ban đầu Thịnh Ngộ còn sợ nó, mời bác sĩ thú y đến khám thì nhận được kết quả là:


“Nó không mắc bệnh, chỉ là nhìn thấy cậu là người lạ, nên cứ sủa.”



Wow.


Một chiến binh chính hiệu mang lòng thù hận thuần khiết.


Qua một đêm, Thịnh Ngộ cũng nắm được tính tình của nó. Lười đuổi, cậu dứt khoát mua cả túi to thức ăn cho chó về, đổ ra đó cho nó muốn ăn thì ăn, muốn nằm thì nằm.


Xử lý xong “tổ tông bốn chân” này, Thịnh Ngộ quay lại bếp, tự rót cho mình một ly sữa bò. Uống hết, cậu lên lầu lấy cặp sách chuẩn bị ra ngoài.


Căn nhà cũ này của Lộ gia có ba tầng, tầng hai có hai phòng ngủ cùng một cái ban công nhỏ, trên tầng cao nhất còn một cái gác mái không phù hợp cho người ở. 


Dù nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, nhưng trong một thành phố đắt đỏ như A, căn nhà này thực chất là bất động sản cực kỳ giá trị – nhiều người có tiền cũng chưa chắc mua được. Không thì đã chẳng thể giữ lại làm nhà tổ bao nhiêu năm nay.


Nghe nói ngôi nhà được xây từ thời Dân Quốc, đến giờ vẫn còn lưu giữ được nét kiến trúc cổ – gạch đỏ ngói xanh, sân nhỏ tường cao – mang theo hơi thở của một thời xưa cũ.


Lộ Dữ Chu chuyển đi khá vội, để lại không ít đồ đạc. Sân nhà vẫn ngập tràn sức sống – tầng hai còn nguyên một dãy hoa hướng dương, tường viện phủ kín tú cầu, nở rộ rực rỡ vào đúng mùa.


Thịnh Ngộ đeo cặp sách xuống tầng, đi ngang qua tủ giày, thuận tay lấy chiếc chìa khóa nhà đặt đúng vị trí quen thuộc. Theo thói quen, cậu quay đầu lại gọi một tiếng:


“Con đi đây nhé ——”


Giọng nói trong trẻo vang vọng trong gian phòng khách cũ kỹ, đáp lại cậu chỉ là sự yên tĩnh và trầm mặc của căn viện nhỏ.


Cậu khựng lại hai giây, đứng trước cánh cổng sắt, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía sau.


Ánh mắt cậu chạm phải cái nhìn sắc sảo của con chó đen đang ngồi đó — sáng rực, chăm chú, đầy thần thái.


Qua hai giây nhìn nhau chằm chằm, Thịnh Ngộ kêu một tiếng, rồi đột nhiên quay trở lại, bước đi vội vàng lại nhẹ nhàng, mang theo điểm đặc biệt ở tuổi thiếu niên.


Cậu phanh gấp dừng lại trước mặt con chó đen.


“Tôi đi đây, hẹn gặp lại.”


Nói xong, cậu cúi người, in một cái hôn chụt lên trán nó.


“……”


Thịnh Ngộ khóa cửa rồi đi ra ngoài. Chưa kịp bước hết mười mét, phía sau đã vang lên tiếng chó tru đầy căm phẫn — như thể một người đàn ông bị xúc phạm đến lòng tự trọng:


“Gâu ——!”


Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Truyện Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt Story Chương 1: Thịnh Ngộ.
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...