Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 89: Shimmer (2)
59@-
Thông thường, người mẫu sẽ được trả thù lao theo thời gian làm việc. Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, ngay cả khi Cận Dập không lấy tiền, cô cũng không thể coi anh là lao động miễn phí. Trong trường hợp này, dùng từ “khen thưởng” rõ ràng có thể khuấy động cảm xúc hơn.
Quả nhiên, khi nghe thấy hai chữ “khen thưởng”, Cận Dập cong môi cười. Vẻ mặt anh khác lạ, có chút bất cần, dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v* trên môi cô.
Chu Tích Tuyết thuận theo cử chỉ, ngậm lấy ngón tay Cận Dập, cố ý m*t nhẹ một cái. Lần này, trong mắt Cận Dập lóe lên tia vui sướng. Cô thấy chưa đủ lại m*t tiếp một lần nữa. Với động tác tương tự, cô từ từ thả ngón tay ra một chút, rồi lại nhẹ nhàng bao bọc lấy.
“Thưởng như vậy, anh thấy hài lòng chưa?” Chu Tích Tuyết ngước mắt nhìn Cận Dập, đôi môi bóng mềm như nước.
Cận Dập lắc đầu, anh vốn tham lam và đầy khao khát chiếm hữu, bên người cô, anh chỉ càng muốn nhiều hơn nữa.
“Nói xem, anh muốn nhận được phần thưởng gì nè?”
Ánh mắt Cận Dập dõi theo đôi môi Chu Tích Tuyết.
Anh tác oai tác quái trên người cô nhiều lần như vậy, cũng không nghĩ mình có quyền đưa ra yêu cầu gì.
Chu Tích Tuyết hơi sốt ruột, dẫn đường anh: “Anh không nói, vậy em đi nhé?”
Cô nói rồi cố ý định từ trên người anh xuống.
Nhưng anh siết chặt vòng eo cô, không cho cô cử động.
Chu Tích Tuyết cũng chỉ giả vờ như vậy thôi, thực ra cũng không nỡ xuống khỏi anh.
Nói thật, Chu Tích Tuyết cũng mới gần đây mới phát hiện anh thật sự rất say mê đọc sách. Một quyển dày hàng mấy chục vạn chữ, anh có thể ngồi cả ngày, thậm chí chỉ trong hai ngày đã đọc xong toàn bộ.
Dưới những cơn mưa dầm dề, Chu Tích Tuyết cũng hứng khởi, lấy một cuốn sách từ trên giá xuống để đọc. Nhưng cô chợt nhận ra mình chẳng có chút hứng thú nào với những cuốn sách này, thế là cô liền mở điện thoại ra, say sưa đọc truyện mạng.
Chỉ một lần, Chu Tích Tuyết trong lúc vô tình từ trên bàn sách của anh Cận Dập lấy một quyển sách, không ngờ đây lại là loại sách giáo d*c t*nh cảm không thể nói thành lời.
Cô vốn có thái độ khác với thể loại sách này, hơi ngại ngùng khi mở ra đọc. Rốt cuộc, cô và anh Cận Dập đã từng có vô số trải nghiệm thực tế.
Cũng vì tò mò nào đó, Chu Tích Tuyết mở quyển sách ra, nghiêm túc nhìn qua một lượt, quả nhiên đây là kho kiến thức rộng lớn.
Vài ngày trước, Chu Tích Tuyết cùng anh Cận Dập đi siêu thị mua sắm, cô thấy anh đặt vào xe một hộp, trong đó là những vật dụng cho vợ chồng. Lúc đó cô mới chợt nhận ra, chiếc thùng đầy ắp kia từ lâu đã bất tri bất giác dùng tới đáy.
Có thể thấy, tần suất sinh hoạt chung của hai người mấy tháng qua khá cao.
Người ta nói, một cây làm chẳng nên non. Trong chuyện tình cảm này, Cận Dập không biết mệt mỏi, Chu Tích Tuyết vừa hay cũng vậy.
Kiến thức trong đầu họ như một ngọn đèn sáng, chiếu rọi lên những lúc mông lung, dẫn đường chỉ lối cho tương lai.
Chỉ dùng tay mà đã không thể kiểm soát được, vậy nếu đổi sang nơi khác thì sao mà chịu nổi?
Chu Tích Tuyết cúi đầu nhìn xuống, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn. Cô dùng đầu lưỡi khẽ đẩy má, đang suy nghĩ làm sao chứa nổi thì Cận Dập dường như đã đoán được ý nghĩ trong mắt cô.
“Em định làm gì?”
“Đang nghĩ xem nên thưởng cho anh thế nào đây.” Cô vừa nói, tay vừa khẽ di chuyển.
“Em không cần làm thế.”
“Hửm? Anh lại biết em muốn làm gì à?” Chu Tích Tuyết cố tình trêu chọc, “Vậy anh nói thử xem, em đang nghĩ gì nào?”
Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó, hơi thở của Cận Dập đã bắt đầu trở nên dồn dập. Má anh ửng lên một mảng đỏ bất tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía môi cô cũng có chút dao động.
Chu Tích Tuyết khẽ thở dài: “Có lẽ kết quả sẽ làm anh thất vọng rồi.”
Trên thực tế, bất kể Chu Tích Tuyết làm gì, anh cũng sẽ không thất vọng.
Trừ khi, cô rời bỏ anh.
Chu Tích Tuyết ngồi trên đùi Cận Dập,
Năm nay, khu vực Mayor đón mùa lạnh sớm hơn so với mọi năm.
Cứ mỗi độ giao mùa thu đông, Chu Tích Tuyết lại rất dễ bị cảm cúm. Thể chất của cô quá yếu, mong manh tựa một đóa hoa nhỏ không chịu nổi sương gió.
Nhưng mấy tháng nay, Chu Tích Tuyết cảm nhận rõ ràng sức khỏe của mình đang tốt lên.
Dưới sự chăm sóc “một kèm một” của Cận Dập, Chu Tích Tuyết không thể không tuân thủ nếp sinh hoạt điều độ. Nếu tối cô không định buông điện thoại xuống để ngủ, anh sẽ có cách khiến cô phải đổ mồ hôi một trận, cảm giác mệt mỏi sẽ làm cô không còn cách nào khác ngoài nhắm mắt lại.
Về chuyện Chu Tích Tuyết kén ăn, Cận Dập luôn tìm mọi cách thay đổi thực đơn với những món ăn có giá trị dinh dưỡng tương đương, hoặc đơn giản là nấu nướng theo nhiều kiểu khác nhau.
Trải qua mùa đông đầu tiên ở đất khách quê người, Chu Tích Tuyết khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng, mặc thiếu vài lớp quần áo cũng chẳng thấy lạnh.
Hai vợ chồng họ thường ở nhà và ít khi ra ngoài. Những dịp hiếm hoi ra ngoài mua sắm hoặc đi chơi, hai người gần như không rời nhau nửa bước.
Chu Tích Tuyết nhạy cảm nhận ra một điều: Cận Dập dường như không thích cô một mình ra ngoài giao lưu.
Hàng xóm gần đó để thể hiện sự thân thiện đã mang tặng bánh ngọt tự làm, đồng thời mời Chu Tích Tuyết tham gia buổi tụ họp của họ. Thế nhưng, Cận Dập không hề nể nang mà thẳng thừng từ chối lời mời, nói rằng hai người không tiện tham dự.
Cận Dập cũng chẳng bận tâm đến việc làm “người xấu”, vì thế mối quan hệ của họ với hàng xóm láng giềng chỉ ở mức xã giao thông thường. Nhưng chỉ có Chu Tích Tuyết mới hiểu rõ nhất: việc không cần xã giao quả thực là điều tuyệt vời nhất đối với cô!
Đối mặt với sự nhiệt tình của người lạ, Chu Tích Tuyết thường cảm thấy vô cùng ngại ngùng và không biết phải từ chối thế nào. Cô rất thích sự cô độc và tĩnh lặng, cũng chẳng có ý định kết thêm bạn mới. Nếu phải hòa mình vào một buổi tiệc ồn ào một cách vô cớ, cô sẽ thấy vô cùng gượng gạo.
Chu Tích Tuyết không thích ra ngoài, Cận Dập cũng chẳng mong cô phải ra ngoài, hai người đúng thật là trời sinh một đôi, sinh ra để dành cho nhau.
Với Chu Tích Tuyết, căn biệt thự này gần như không thiếu thứ gì — bể bơi ngoài trời, rạp chiếu phim mini dưới tầng hầm, phòng gym, v.v… Dù không bước chân ra khỏi cửa, chỉ cần vận động trong nhà thôi cũng đã đủ tiêu chuẩn rèn luyện sức khỏe.
Cận Dập còn đặc biệt chuẩn bị cho cô một phòng vẽ tranh, vì biết cô yêu thích hội họa. Căn phòng được thiết kế quay mặt về hướng nam, mát mẻ mùa hè, ấm áp mùa đông.
Cuộc sống hiện tại của Chu Tích Tuyết đúng nghĩa là hiện thực hóa giấc mơ lý tưởng nhất của một người mê sống ẩn dật.
Nhưng sáng nay, Cận Dập chọn cho cô một bộ đồ phù hợp để tham gia một sự kiện khá trang trọng, rồi bảo cô rằng hôm nay phải ra ngoài.
Tuy trong lòng hơi kháng cự, nhưng nghĩ đến việc có anh đi cùng, lại còn chăm sóc chu đáo, cô cũng tạm chấp nhận được.
“Đi đâu vậy anh?” – cô hỏi.
“Đi xem hơi thở cuối cùng của Priestley Valoi – xem ông ta chết thế nào.”
Chu Tích Tuyết nhất thời không nhận ra cái tên đó, nghiêng đầu hỏi:
“Ý anh là ông P đó hả? Ông ấy sắp chết rồi à?”
Cận Dập nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, khóe môi cong lên đầy cưng chiều:
“Ừ, đến lúc ông ta phải chết rồi.”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Thông thường, người mẫu sẽ được trả thù lao theo thời gian làm việc. Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, ngay cả khi Cận Dập không lấy tiền, cô cũng không thể coi anh là lao động miễn phí. Trong trường hợp này, dùng từ “khen thưởng” rõ ràng có thể khuấy động cảm xúc hơn.
Quả nhiên, khi nghe thấy hai chữ “khen thưởng”, Cận Dập cong môi cười. Vẻ mặt anh khác lạ, có chút bất cần, dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v* trên môi cô.
Chu Tích Tuyết thuận theo cử chỉ, ngậm lấy ngón tay Cận Dập, cố ý m*t nhẹ một cái. Lần này, trong mắt Cận Dập lóe lên tia vui sướng. Cô thấy chưa đủ lại m*t tiếp một lần nữa. Với động tác tương tự, cô từ từ thả ngón tay ra một chút, rồi lại nhẹ nhàng bao bọc lấy.
“Thưởng như vậy, anh thấy hài lòng chưa?” Chu Tích Tuyết ngước mắt nhìn Cận Dập, đôi môi bóng mềm như nước.
Cận Dập lắc đầu, anh vốn tham lam và đầy khao khát chiếm hữu, bên người cô, anh chỉ càng muốn nhiều hơn nữa.
“Nói xem, anh muốn nhận được phần thưởng gì nè?”
Ánh mắt Cận Dập dõi theo đôi môi Chu Tích Tuyết.
Anh tác oai tác quái trên người cô nhiều lần như vậy, cũng không nghĩ mình có quyền đưa ra yêu cầu gì.
Chu Tích Tuyết hơi sốt ruột, dẫn đường anh: “Anh không nói, vậy em đi nhé?”
Cô nói rồi cố ý định từ trên người anh xuống.
Nhưng anh siết chặt vòng eo cô, không cho cô cử động.
Chu Tích Tuyết cũng chỉ giả vờ như vậy thôi, thực ra cũng không nỡ xuống khỏi anh.
Nói thật, Chu Tích Tuyết cũng mới gần đây mới phát hiện anh thật sự rất say mê đọc sách. Một quyển dày hàng mấy chục vạn chữ, anh có thể ngồi cả ngày, thậm chí chỉ trong hai ngày đã đọc xong toàn bộ.
Dưới những cơn mưa dầm dề, Chu Tích Tuyết cũng hứng khởi, lấy một cuốn sách từ trên giá xuống để đọc. Nhưng cô chợt nhận ra mình chẳng có chút hứng thú nào với những cuốn sách này, thế là cô liền mở điện thoại ra, say sưa đọc truyện mạng.
Chỉ một lần, Chu Tích Tuyết trong lúc vô tình từ trên bàn sách của anh Cận Dập lấy một quyển sách, không ngờ đây lại là loại sách giáo d*c t*nh cảm không thể nói thành lời.
Cô vốn có thái độ khác với thể loại sách này, hơi ngại ngùng khi mở ra đọc. Rốt cuộc, cô và anh Cận Dập đã từng có vô số trải nghiệm thực tế.
Cũng vì tò mò nào đó, Chu Tích Tuyết mở quyển sách ra, nghiêm túc nhìn qua một lượt, quả nhiên đây là kho kiến thức rộng lớn.
Vài ngày trước, Chu Tích Tuyết cùng anh Cận Dập đi siêu thị mua sắm, cô thấy anh đặt vào xe một hộp, trong đó là những vật dụng cho vợ chồng. Lúc đó cô mới chợt nhận ra, chiếc thùng đầy ắp kia từ lâu đã bất tri bất giác dùng tới đáy.
Có thể thấy, tần suất sinh hoạt chung của hai người mấy tháng qua khá cao.
Người ta nói, một cây làm chẳng nên non. Trong chuyện tình cảm này, Cận Dập không biết mệt mỏi, Chu Tích Tuyết vừa hay cũng vậy.
Kiến thức trong đầu họ như một ngọn đèn sáng, chiếu rọi lên những lúc mông lung, dẫn đường chỉ lối cho tương lai.
Chỉ dùng tay mà đã không thể kiểm soát được, vậy nếu đổi sang nơi khác thì sao mà chịu nổi?
Chu Tích Tuyết cúi đầu nhìn xuống, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn. Cô dùng đầu lưỡi khẽ đẩy má, đang suy nghĩ làm sao chứa nổi thì Cận Dập dường như đã đoán được ý nghĩ trong mắt cô.
“Em định làm gì?”
“Đang nghĩ xem nên thưởng cho anh thế nào đây.” Cô vừa nói, tay vừa khẽ di chuyển.
“Em không cần làm thế.”
“Hửm? Anh lại biết em muốn làm gì à?” Chu Tích Tuyết cố tình trêu chọc, “Vậy anh nói thử xem, em đang nghĩ gì nào?”
Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó, hơi thở của Cận Dập đã bắt đầu trở nên dồn dập. Má anh ửng lên một mảng đỏ bất tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía môi cô cũng có chút dao động.
Chu Tích Tuyết khẽ thở dài: “Có lẽ kết quả sẽ làm anh thất vọng rồi.”
Trên thực tế, bất kể Chu Tích Tuyết làm gì, anh cũng sẽ không thất vọng.
Trừ khi, cô rời bỏ anh.
Chu Tích Tuyết ngồi trên đùi Cận Dập,
Năm nay, khu vực Mayor đón mùa lạnh sớm hơn so với mọi năm.
Cứ mỗi độ giao mùa thu đông, Chu Tích Tuyết lại rất dễ bị cảm cúm. Thể chất của cô quá yếu, mong manh tựa một đóa hoa nhỏ không chịu nổi sương gió.
Nhưng mấy tháng nay, Chu Tích Tuyết cảm nhận rõ ràng sức khỏe của mình đang tốt lên.
Dưới sự chăm sóc “một kèm một” của Cận Dập, Chu Tích Tuyết không thể không tuân thủ nếp sinh hoạt điều độ. Nếu tối cô không định buông điện thoại xuống để ngủ, anh sẽ có cách khiến cô phải đổ mồ hôi một trận, cảm giác mệt mỏi sẽ làm cô không còn cách nào khác ngoài nhắm mắt lại.
Về chuyện Chu Tích Tuyết kén ăn, Cận Dập luôn tìm mọi cách thay đổi thực đơn với những món ăn có giá trị dinh dưỡng tương đương, hoặc đơn giản là nấu nướng theo nhiều kiểu khác nhau.
Trải qua mùa đông đầu tiên ở đất khách quê người, Chu Tích Tuyết khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng, mặc thiếu vài lớp quần áo cũng chẳng thấy lạnh.
Hai vợ chồng họ thường ở nhà và ít khi ra ngoài. Những dịp hiếm hoi ra ngoài mua sắm hoặc đi chơi, hai người gần như không rời nhau nửa bước.
Chu Tích Tuyết nhạy cảm nhận ra một điều: Cận Dập dường như không thích cô một mình ra ngoài giao lưu.
Hàng xóm gần đó để thể hiện sự thân thiện đã mang tặng bánh ngọt tự làm, đồng thời mời Chu Tích Tuyết tham gia buổi tụ họp của họ. Thế nhưng, Cận Dập không hề nể nang mà thẳng thừng từ chối lời mời, nói rằng hai người không tiện tham dự.
Cận Dập cũng chẳng bận tâm đến việc làm “người xấu”, vì thế mối quan hệ của họ với hàng xóm láng giềng chỉ ở mức xã giao thông thường. Nhưng chỉ có Chu Tích Tuyết mới hiểu rõ nhất: việc không cần xã giao quả thực là điều tuyệt vời nhất đối với cô!
Đối mặt với sự nhiệt tình của người lạ, Chu Tích Tuyết thường cảm thấy vô cùng ngại ngùng và không biết phải từ chối thế nào. Cô rất thích sự cô độc và tĩnh lặng, cũng chẳng có ý định kết thêm bạn mới. Nếu phải hòa mình vào một buổi tiệc ồn ào một cách vô cớ, cô sẽ thấy vô cùng gượng gạo.
Chu Tích Tuyết không thích ra ngoài, Cận Dập cũng chẳng mong cô phải ra ngoài, hai người đúng thật là trời sinh một đôi, sinh ra để dành cho nhau.
Với Chu Tích Tuyết, căn biệt thự này gần như không thiếu thứ gì — bể bơi ngoài trời, rạp chiếu phim mini dưới tầng hầm, phòng gym, v.v… Dù không bước chân ra khỏi cửa, chỉ cần vận động trong nhà thôi cũng đã đủ tiêu chuẩn rèn luyện sức khỏe.
Cận Dập còn đặc biệt chuẩn bị cho cô một phòng vẽ tranh, vì biết cô yêu thích hội họa. Căn phòng được thiết kế quay mặt về hướng nam, mát mẻ mùa hè, ấm áp mùa đông.
Cuộc sống hiện tại của Chu Tích Tuyết đúng nghĩa là hiện thực hóa giấc mơ lý tưởng nhất của một người mê sống ẩn dật.
Nhưng sáng nay, Cận Dập chọn cho cô một bộ đồ phù hợp để tham gia một sự kiện khá trang trọng, rồi bảo cô rằng hôm nay phải ra ngoài.
Tuy trong lòng hơi kháng cự, nhưng nghĩ đến việc có anh đi cùng, lại còn chăm sóc chu đáo, cô cũng tạm chấp nhận được.
“Đi đâu vậy anh?” – cô hỏi.
“Đi xem hơi thở cuối cùng của Priestley Valoi – xem ông ta chết thế nào.”
Chu Tích Tuyết nhất thời không nhận ra cái tên đó, nghiêng đầu hỏi:
“Ý anh là ông P đó hả? Ông ấy sắp chết rồi à?”
Cận Dập nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, khóe môi cong lên đầy cưng chiều:
“Ừ, đến lúc ông ta phải chết rồi.”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 89: Shimmer (2)
10.0/10 từ 11 lượt.