Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 88: Shimmer (1)
76@-
[Nên chết]
Cách đây không lâu, Lâm Mân đã gửi cho Chu Tích Tuyết hình ảnh và video thực tế về cảnh phóng viên vây kín cổng nhà họ Chu.
Trước căn biệt thự mà Chu Tích Tuyết không thể quen thuộc hơn, một đám người đứng chật như nêm, thiết bị quay phim trong tay như những cây thương dài, nòng pháo lớn chĩa thẳng vào nhà họ Chu.
Thật bất ngờ, trong đoạn video, Chu Tích Tuyết bỗng nhìn thấy bóng dáng của dì nhỏ Trần Duyệt Nghi, thậm chí còn nghe thấy tiếng dì lớn giọng: “Mẹ nó cái thằng Chu Văn Hạo! Hắn tính cái thá gì mà đàn ông tốt! Vứt con gái mình không thèm chăm sóc! Trọng nam khinh nữ! Cháu gái đáng thương của tôi ơi! Sao số con lại khổ như vậy! Bây giờ một mình một thân bị bỏ rơi ở nước ngoài…”
Nghe những lời than vãn khóc lóc của dì, Chu Tích Tuyết xấu hổ đến nỗi muốn đào một tòa lâu đài, thầm nghĩ dì út không đi làm diễn viên thì thật sự quá đáng tiếc.
Lâm Mân cũng có cùng suy nghĩ: [Nếu em có được có niềm tin kiên định như mẹ, có lẽ đã sớm thành công rồi!]
Chu Tích Tuyết trả lời Lâm Mân: [Nếu chị có tràn đầy năng lượng như em, chị cũng có thể trở thành một họa sĩ vĩ đại rồi!]
Cùng lúc đó, tại nhà họ Chu ở Cảng Thành.
“Đây là con trai tốt mà em nuôi dưỡng đấy!”
Chu Văn Hạo vừa xuống máy bay đã chạy thẳng về nhà, bắt đầu nổi trận lôi đình. Người đàn ông mặc một bộ vest thẳng thớm, dáng người cân đối, hai chân thon dài. Vẻ mặt sắc bén càng tăng thêm khí thế uy h**p.
“Rầm!”
Giỏ trái cây trên bàn trà bị hất đổ xuống đất, những quả táo đỏ lăn tứ tung khắp sàn.
Chu Văn Hạo chống hai tay vào hông, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Chẳng lẽ em không biết những việc nó làm bên ngoài sao? Tại sao không ngăn nó lại sớm? Chuyện đã diễn biến thành cục diện này, để mặt mũi tôi biết giấu vào đâu!”
“Năm đó nếu không phải thấy nó hiểu chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không để nó vào gia phả nhà họ Chu!”
“Tôi hỏi em, bây giờ phải làm sao! Từng người từng người! Không người nào làm tôi bớt lo!”
Người bị chỉ vào mũi mắng là Chu Giai Tuệ.
Chu Giai Tuệ rưng rưng nước mắt, với hình tượng một người vợ hiền mẹ tốt chất phác, đứng im lặng một bên. Bà hiểu rõ tính cách của Chu Văn Hạo, cứng đối cứng với ông sẽ không có kết quả tốt, vì vậy bà phải ngụy trang mình thành bên yếu thế. Do đó, khuôn mặt không trang điểm của bà trông rất tiều tụy, quần áo trên người cũng đều là những bộ cũ không có nhãn hiệu gì.
Chờ Chu Văn Hạo nguôi giận, bà sẽ thuận thế làm mình trở nên đáng thương, thủ thỉ bên gối mấy câu, chuyện này hơn phân nửa sẽ không cần bà gánh chịu bất kỳ hậu quả nào.
Chu Văn Hạo đã qua tuổi năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài như người mới ngoài bốn mươi. Ông là một doanh nhân nổi tiếng ở Cảng Thành, nhờ ngoại hình ưu việt và chiến lược marketing hiệu quả nên những năm gần đây danh tiếng của ông càng thêm nổi bật.
Hiện tại, với bê bối của Chu Hàn Phi bị phanh phui, hình ảnh của Chu Văn Hạo cũng bị tổn hại ở một mức độ nhất định.
Tập đoàn Chu thị khởi nghiệp nhờ các sản phẩm điện tử, thiết bị điện cao thấp áp và công tắc. Giai đoạn hưng thịnh nhất có lẽ là sau khi Chu Văn Hạo kết hôn với người vợ trước. Khoảng thời gian đó, số lượng đơn đặt hàng của công ty tăng vọt, sản phẩm xuất khẩu cả trong và ngoài nước, các chi nhánh công ty mọc lên như nấm.
Mấy năm gần đây, khi nền kinh tế thực thể đi xuống, Chu thị bắt đầu thử sức với lĩnh vực đầu tư quản lý, đẩy mạnh các ngành như dữ liệu lớn (big data), Internet Vạn Vật (IoT), nhưng hiệu quả đều không mấy khả quan.
Sau khi Chu Hàn Phi gia nhập tập đoàn Chu thị, anh bắt đầu tận dụng sức ảnh hưởng của mạng internet để xây dựng hình ảnh cá nhân cho Chu Văn Hạo, biến ông trở thành một người đàn ông hoàn hảo vừa chăm lo cho sự nghiệp vừa chăm sóc gia đình, nhờ đó mà giành được rất nhiều thiện cảm.
Chiêu này quả thực khá hiệu quả, ít nhất là đã thỏa mãn được tính hiếu danh của Chu Văn Hạo.
Trước khi chuyện của Chu Hàn Phi xảy ra, Chu Văn Hạo vẫn khá hài lòng về anh ta. Mặc dù đứa con này không phải con ruột của mình, nhưng anh ta thông minh, lanh lợi, ăn nói khéo léo, thường xuyên dỗ cho người cha kế này vui vẻ.
Thế nhưng, mức độ ảnh hưởng của vụ việc lần này lại vượt quá sức tưởng tượng của Chu Giai Tuệ.
Thái độ của Chu Văn Hạo đã rõ, ông muốn từ bỏ Chu Hàn Phi.
Nhưng với tư cách là một người mẹ, Chu Giai Tuệ không thể khoanh tay đứng nhìn Chu Hàn Phi. Đây là đứa con trai mà bà đã mang nặng đẻ đau mười tháng, là kết tinh tình yêu của bà với người chồng đầu tiên, đã cùng bà trải qua vô số gian khổ.
Lần này, Chu Giai Tuệ thậm chí đã đích thân bay đến đất nước Z, bận rộn chạy vạy khắp nơi để lo các mối quan hệ. Bà gần như đã tiêu sạch toàn bộ tiền riêng của mình để đưa Chu Hàn Phi về nước.
Về nước, ít nhất còn có thể gặp mặt, còn có thể chuẩn bị tiếp.
Đây đã là kết quả tốt nhất mà Chu Giai Tuệ có thể làm được.
Không ai biết được, ngày hôm đó khi Chu Giai Tuệ gặp Chu Hàn Phi trong nhà giam, nội tâm bà đã phải chịu đựng nỗi đau sâu sắc đến nhường nào.
Khi cảnh sát dẫn ra, Chu Hàn Phi ngồi trên xe lăn, thần sắc hoảng loạn, cả người run rẩy như một kẻ điên bị tra tấn đến cực độ, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng vô hạn.
Chu Giai Tuệ không ngừng gọi tên Chu Hàn Phi, mong anh ta tỉnh táo lại.
Hai mẹ con đối diện nhau, Chu Hàn Phi cuối cùng cũng như bừng tỉnh, lao đến trước mặt Chu Giai Tuệ gào lên: “Mẹ, đưa con về! Mau mau thả con về! Con không thể ở đây nữa! Con sẽ phát điên mất!”
Cảm xúc của Chu Hàn Phi quá khích, mồ hôi chảy dài trên trán, môi mấp máy liên tục: “Không được, mẹ bảo họ đừng đến đây, đừng động vào con…”
Trong tù, Chu Hàn Phi trở thành đối tượng được “chăm sóc” đặc biệt. Làn da anh ta trắng trẻo, vóc người mảnh khảnh, quan trọng là không có bất kỳ khả năng phản kháng nào. Cả miệng và hậu môn đều được chào đón một cách bất thường, khiến những người đàn ông khát khao như chết đói xếp hàng nhau để luân phiên “chăm sóc”.
Một đoạn video chất lượng cao ghi lại cảnh Chu Hàn Phi bị “chăm sóc” được Lục Khuê Tây gửi cho Cận Dập, kèm theo giọng điệu trêu chọc: “Thế nào? Kết quả này làm anh vừa lòng không?”
Cận Dập không biểu cảm nhìn video, cảm xúc không hề gợn sóng. Anh đã nói rõ với Lục Khuê Tây rằng không muốn Chu Hàn Phi chết, bởi vì anh quá hiểu cái chết mới là sự giải thoát. Anh xem video không phải vì hứng thú với những trải nghiệm “kinh diễm” của Chu Hàn Phi, mà là để xác nhận xem anh ta có bị tra tấn hay không.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Chu Tích Tuyết xuất hiện ở cửa.
Cận Dập cẩn thận đóng màn hình máy tính lại, không muốn để cô nhìn thấy những hình ảnh dơ bẩn đó.
Rõ ràng, Chu Tích Tuyết đã biết về tai ương tù tội mà Chu Hàn Phi phải đối mặt.
“Cái này gọi là gì nhỉ? Gieo gió gặt bão!” Chu Tích Tuyết vui vẻ đến nỗi mặt mày rạng rỡ.
“Ai bảo hắn làm nhiều chuyện xấu, xem ra ông trời cũng không nhịn được nữa rồi! Đây chính là quả báo của hắn!”
“Ha ha, nghĩ đến việc người mẹ kế kia của em tự tay nuôi ra một con quỷ rồi bị nó phản bội, em không nhịn được vỗ tay tán thưởng!”
“Ông bố chỉ biết nổi giận của em, giờ chắc đang tức đến mức bốc khói bảy lỗ rồi!”
“Đúng là hả hê quá đi mà!”
Trong phòng ấm áp, Chu Tích Tuyết vừa mới rời khỏi giường thì chân trần chạy tới thư phòng, một thân mong manh đơn giản.
Cận Dập v**t v* những ngón tay còn hơi lạnh của cô, cúi đầu hôn lên ngón tay ấy.
Bởi vì cô vui vẻ phấn chấn, cơ thể anh cũng nảy sinh cảm xúc hưng phấn. Cảm giác này như vị ngọt mềm bên trong của viên kẹo cứng, chỉ cần cắn một miếng sẽ ngọt ngào tràn ra, làm anh không thể kìm chế mà cúi xuống hôn lên môi cô, một tay giữ cằm cô, ép cô sát bên mình hơn .
Chu Tích Tuyết ý thức được không đúng lắm, định đứng lên rời đi, nhưng đã không kịp.
Trong thư phòng này, dấu vết của họ lưu lại rất nhiều, hơn nữa Cận Dập rất thích ôm cô đọc sách ở đây.
Đôi mắt anh chăm chú vào những con chữ trên trang sách, nhưng đôi tay không rảnh rỗi, linh hoạt v**t v* người cô, quen tay vừa tìm sách vừa nhẹ nhàng xoa bóp, như thể đang xem cô là một thứ gì đó có thể xoa bóp để xoa dịu căng thẳng vậy.
Điều bất đắc dĩ là, Chu Tích Tuyết lại không hề có ý chí phản kháng. Cô không đẩy anh ra, cũng không muốn đẩy, thậm chí còn muốn giữ tay anh lại để tiếp tục khám phá. Thỉnh thoảng, đắm chìm trong cảm giác thoải mái này cũng khiến cô có chút tội lỗi.
Nhưng nghĩ lại, đời người ngắn ngủi, chẳng bằng tận hưởng trước hết.
Chu Tích Tuyết bắt lấy tay Cận Dập, vẻ mặt nửa từ chối nửa đón nhận:
“Anh có thể đồng ý với em một việc được không?”
“Việc gì?”
“Làm người mẫu cho em.”
Cận Dập hơi ngạc nhiên: “Người mẫu gì?”
“Là… khỏa thân, cái loại phải cởi hết quần áo á.”
“Thật sao?” Cận Dập cười nhẹ, “Vậy giờ em có thể c** q**n áo anh rồi.”
Trước mặt Chu Tích Tuyết, Cận Dập gần như không có quy tắc nào đáng kể, miễn là cô muốn, anh đều có thể làm được.
Dự đoán trước kết quả này, Chu Tích Tuyết cảm thấy vui vẻ và yên tâm.
Tâm trạng lúc này của cô rất tốt, nên chủ động dựa vào vai anh, tách hai đầu gối ngồi lên đùi, hôn lên môi anh.
“Em vẽ tranh khá chậm, có thể yêu cầu anh giữ nguyên tư thế này cả chục tiếng đồng hồ.”
“Em muốn anh giữ tư thế gì?”
“Nằm yên, anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng cứ thế này, đường cong cơ thể anh sẽ chưa được phô bày hết mức.”
Cận Dập khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo một tia ngụ ý, dường như rất hứng thú với sự sắp xếp của cô, sẵn lòng làm theo ý cô.
Chu Tích Tuyết nghĩ ngợi: “Đứng mệt quá, vậy ngồi nhé?”
“Được.”
“Ừm, sao anh nghe lời thế? Em bảo làm gì là anh đồng ý làm theo à?” Chu Tích Tuyết không kìm được đưa tay ôm lấy mặt Cận Dập, hôn anh một cái thật mạnh.
Cận Dập không tìm thấy lý do gì để từ chối cô. Anh vui vẻ chấp nhận.
“Anh nghĩ xem, em nên thưởng cho anh thế nào thì tốt đây?”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[Nên chết]
Cách đây không lâu, Lâm Mân đã gửi cho Chu Tích Tuyết hình ảnh và video thực tế về cảnh phóng viên vây kín cổng nhà họ Chu.
Trước căn biệt thự mà Chu Tích Tuyết không thể quen thuộc hơn, một đám người đứng chật như nêm, thiết bị quay phim trong tay như những cây thương dài, nòng pháo lớn chĩa thẳng vào nhà họ Chu.
Thật bất ngờ, trong đoạn video, Chu Tích Tuyết bỗng nhìn thấy bóng dáng của dì nhỏ Trần Duyệt Nghi, thậm chí còn nghe thấy tiếng dì lớn giọng: “Mẹ nó cái thằng Chu Văn Hạo! Hắn tính cái thá gì mà đàn ông tốt! Vứt con gái mình không thèm chăm sóc! Trọng nam khinh nữ! Cháu gái đáng thương của tôi ơi! Sao số con lại khổ như vậy! Bây giờ một mình một thân bị bỏ rơi ở nước ngoài…”
Nghe những lời than vãn khóc lóc của dì, Chu Tích Tuyết xấu hổ đến nỗi muốn đào một tòa lâu đài, thầm nghĩ dì út không đi làm diễn viên thì thật sự quá đáng tiếc.
Lâm Mân cũng có cùng suy nghĩ: [Nếu em có được có niềm tin kiên định như mẹ, có lẽ đã sớm thành công rồi!]
Chu Tích Tuyết trả lời Lâm Mân: [Nếu chị có tràn đầy năng lượng như em, chị cũng có thể trở thành một họa sĩ vĩ đại rồi!]
Cùng lúc đó, tại nhà họ Chu ở Cảng Thành.
“Đây là con trai tốt mà em nuôi dưỡng đấy!”
Chu Văn Hạo vừa xuống máy bay đã chạy thẳng về nhà, bắt đầu nổi trận lôi đình. Người đàn ông mặc một bộ vest thẳng thớm, dáng người cân đối, hai chân thon dài. Vẻ mặt sắc bén càng tăng thêm khí thế uy h**p.
“Rầm!”
Giỏ trái cây trên bàn trà bị hất đổ xuống đất, những quả táo đỏ lăn tứ tung khắp sàn.
Chu Văn Hạo chống hai tay vào hông, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Chẳng lẽ em không biết những việc nó làm bên ngoài sao? Tại sao không ngăn nó lại sớm? Chuyện đã diễn biến thành cục diện này, để mặt mũi tôi biết giấu vào đâu!”
“Năm đó nếu không phải thấy nó hiểu chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không để nó vào gia phả nhà họ Chu!”
“Tôi hỏi em, bây giờ phải làm sao! Từng người từng người! Không người nào làm tôi bớt lo!”
Người bị chỉ vào mũi mắng là Chu Giai Tuệ.
Chu Giai Tuệ rưng rưng nước mắt, với hình tượng một người vợ hiền mẹ tốt chất phác, đứng im lặng một bên. Bà hiểu rõ tính cách của Chu Văn Hạo, cứng đối cứng với ông sẽ không có kết quả tốt, vì vậy bà phải ngụy trang mình thành bên yếu thế. Do đó, khuôn mặt không trang điểm của bà trông rất tiều tụy, quần áo trên người cũng đều là những bộ cũ không có nhãn hiệu gì.
Chờ Chu Văn Hạo nguôi giận, bà sẽ thuận thế làm mình trở nên đáng thương, thủ thỉ bên gối mấy câu, chuyện này hơn phân nửa sẽ không cần bà gánh chịu bất kỳ hậu quả nào.
Chu Văn Hạo đã qua tuổi năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài như người mới ngoài bốn mươi. Ông là một doanh nhân nổi tiếng ở Cảng Thành, nhờ ngoại hình ưu việt và chiến lược marketing hiệu quả nên những năm gần đây danh tiếng của ông càng thêm nổi bật.
Hiện tại, với bê bối của Chu Hàn Phi bị phanh phui, hình ảnh của Chu Văn Hạo cũng bị tổn hại ở một mức độ nhất định.
Tập đoàn Chu thị khởi nghiệp nhờ các sản phẩm điện tử, thiết bị điện cao thấp áp và công tắc. Giai đoạn hưng thịnh nhất có lẽ là sau khi Chu Văn Hạo kết hôn với người vợ trước. Khoảng thời gian đó, số lượng đơn đặt hàng của công ty tăng vọt, sản phẩm xuất khẩu cả trong và ngoài nước, các chi nhánh công ty mọc lên như nấm.
Mấy năm gần đây, khi nền kinh tế thực thể đi xuống, Chu thị bắt đầu thử sức với lĩnh vực đầu tư quản lý, đẩy mạnh các ngành như dữ liệu lớn (big data), Internet Vạn Vật (IoT), nhưng hiệu quả đều không mấy khả quan.
Sau khi Chu Hàn Phi gia nhập tập đoàn Chu thị, anh bắt đầu tận dụng sức ảnh hưởng của mạng internet để xây dựng hình ảnh cá nhân cho Chu Văn Hạo, biến ông trở thành một người đàn ông hoàn hảo vừa chăm lo cho sự nghiệp vừa chăm sóc gia đình, nhờ đó mà giành được rất nhiều thiện cảm.
Chiêu này quả thực khá hiệu quả, ít nhất là đã thỏa mãn được tính hiếu danh của Chu Văn Hạo.
Trước khi chuyện của Chu Hàn Phi xảy ra, Chu Văn Hạo vẫn khá hài lòng về anh ta. Mặc dù đứa con này không phải con ruột của mình, nhưng anh ta thông minh, lanh lợi, ăn nói khéo léo, thường xuyên dỗ cho người cha kế này vui vẻ.
Thế nhưng, mức độ ảnh hưởng của vụ việc lần này lại vượt quá sức tưởng tượng của Chu Giai Tuệ.
Thái độ của Chu Văn Hạo đã rõ, ông muốn từ bỏ Chu Hàn Phi.
Nhưng với tư cách là một người mẹ, Chu Giai Tuệ không thể khoanh tay đứng nhìn Chu Hàn Phi. Đây là đứa con trai mà bà đã mang nặng đẻ đau mười tháng, là kết tinh tình yêu của bà với người chồng đầu tiên, đã cùng bà trải qua vô số gian khổ.
Lần này, Chu Giai Tuệ thậm chí đã đích thân bay đến đất nước Z, bận rộn chạy vạy khắp nơi để lo các mối quan hệ. Bà gần như đã tiêu sạch toàn bộ tiền riêng của mình để đưa Chu Hàn Phi về nước.
Về nước, ít nhất còn có thể gặp mặt, còn có thể chuẩn bị tiếp.
Đây đã là kết quả tốt nhất mà Chu Giai Tuệ có thể làm được.
Không ai biết được, ngày hôm đó khi Chu Giai Tuệ gặp Chu Hàn Phi trong nhà giam, nội tâm bà đã phải chịu đựng nỗi đau sâu sắc đến nhường nào.
Khi cảnh sát dẫn ra, Chu Hàn Phi ngồi trên xe lăn, thần sắc hoảng loạn, cả người run rẩy như một kẻ điên bị tra tấn đến cực độ, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng vô hạn.
Chu Giai Tuệ không ngừng gọi tên Chu Hàn Phi, mong anh ta tỉnh táo lại.
Hai mẹ con đối diện nhau, Chu Hàn Phi cuối cùng cũng như bừng tỉnh, lao đến trước mặt Chu Giai Tuệ gào lên: “Mẹ, đưa con về! Mau mau thả con về! Con không thể ở đây nữa! Con sẽ phát điên mất!”
Cảm xúc của Chu Hàn Phi quá khích, mồ hôi chảy dài trên trán, môi mấp máy liên tục: “Không được, mẹ bảo họ đừng đến đây, đừng động vào con…”
Trong tù, Chu Hàn Phi trở thành đối tượng được “chăm sóc” đặc biệt. Làn da anh ta trắng trẻo, vóc người mảnh khảnh, quan trọng là không có bất kỳ khả năng phản kháng nào. Cả miệng và hậu môn đều được chào đón một cách bất thường, khiến những người đàn ông khát khao như chết đói xếp hàng nhau để luân phiên “chăm sóc”.
Một đoạn video chất lượng cao ghi lại cảnh Chu Hàn Phi bị “chăm sóc” được Lục Khuê Tây gửi cho Cận Dập, kèm theo giọng điệu trêu chọc: “Thế nào? Kết quả này làm anh vừa lòng không?”
Cận Dập không biểu cảm nhìn video, cảm xúc không hề gợn sóng. Anh đã nói rõ với Lục Khuê Tây rằng không muốn Chu Hàn Phi chết, bởi vì anh quá hiểu cái chết mới là sự giải thoát. Anh xem video không phải vì hứng thú với những trải nghiệm “kinh diễm” của Chu Hàn Phi, mà là để xác nhận xem anh ta có bị tra tấn hay không.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Chu Tích Tuyết xuất hiện ở cửa.
Cận Dập cẩn thận đóng màn hình máy tính lại, không muốn để cô nhìn thấy những hình ảnh dơ bẩn đó.
Rõ ràng, Chu Tích Tuyết đã biết về tai ương tù tội mà Chu Hàn Phi phải đối mặt.
“Cái này gọi là gì nhỉ? Gieo gió gặt bão!” Chu Tích Tuyết vui vẻ đến nỗi mặt mày rạng rỡ.
“Ai bảo hắn làm nhiều chuyện xấu, xem ra ông trời cũng không nhịn được nữa rồi! Đây chính là quả báo của hắn!”
“Ha ha, nghĩ đến việc người mẹ kế kia của em tự tay nuôi ra một con quỷ rồi bị nó phản bội, em không nhịn được vỗ tay tán thưởng!”
“Ông bố chỉ biết nổi giận của em, giờ chắc đang tức đến mức bốc khói bảy lỗ rồi!”
“Đúng là hả hê quá đi mà!”
Trong phòng ấm áp, Chu Tích Tuyết vừa mới rời khỏi giường thì chân trần chạy tới thư phòng, một thân mong manh đơn giản.
Cận Dập v**t v* những ngón tay còn hơi lạnh của cô, cúi đầu hôn lên ngón tay ấy.
Bởi vì cô vui vẻ phấn chấn, cơ thể anh cũng nảy sinh cảm xúc hưng phấn. Cảm giác này như vị ngọt mềm bên trong của viên kẹo cứng, chỉ cần cắn một miếng sẽ ngọt ngào tràn ra, làm anh không thể kìm chế mà cúi xuống hôn lên môi cô, một tay giữ cằm cô, ép cô sát bên mình hơn .
Chu Tích Tuyết ý thức được không đúng lắm, định đứng lên rời đi, nhưng đã không kịp.
Trong thư phòng này, dấu vết của họ lưu lại rất nhiều, hơn nữa Cận Dập rất thích ôm cô đọc sách ở đây.
Đôi mắt anh chăm chú vào những con chữ trên trang sách, nhưng đôi tay không rảnh rỗi, linh hoạt v**t v* người cô, quen tay vừa tìm sách vừa nhẹ nhàng xoa bóp, như thể đang xem cô là một thứ gì đó có thể xoa bóp để xoa dịu căng thẳng vậy.
Điều bất đắc dĩ là, Chu Tích Tuyết lại không hề có ý chí phản kháng. Cô không đẩy anh ra, cũng không muốn đẩy, thậm chí còn muốn giữ tay anh lại để tiếp tục khám phá. Thỉnh thoảng, đắm chìm trong cảm giác thoải mái này cũng khiến cô có chút tội lỗi.
Nhưng nghĩ lại, đời người ngắn ngủi, chẳng bằng tận hưởng trước hết.
Chu Tích Tuyết bắt lấy tay Cận Dập, vẻ mặt nửa từ chối nửa đón nhận:
“Anh có thể đồng ý với em một việc được không?”
“Việc gì?”
“Làm người mẫu cho em.”
Cận Dập hơi ngạc nhiên: “Người mẫu gì?”
“Là… khỏa thân, cái loại phải cởi hết quần áo á.”
“Thật sao?” Cận Dập cười nhẹ, “Vậy giờ em có thể c** q**n áo anh rồi.”
Trước mặt Chu Tích Tuyết, Cận Dập gần như không có quy tắc nào đáng kể, miễn là cô muốn, anh đều có thể làm được.
Dự đoán trước kết quả này, Chu Tích Tuyết cảm thấy vui vẻ và yên tâm.
Tâm trạng lúc này của cô rất tốt, nên chủ động dựa vào vai anh, tách hai đầu gối ngồi lên đùi, hôn lên môi anh.
“Em vẽ tranh khá chậm, có thể yêu cầu anh giữ nguyên tư thế này cả chục tiếng đồng hồ.”
“Em muốn anh giữ tư thế gì?”
“Nằm yên, anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng cứ thế này, đường cong cơ thể anh sẽ chưa được phô bày hết mức.”
Cận Dập khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo một tia ngụ ý, dường như rất hứng thú với sự sắp xếp của cô, sẵn lòng làm theo ý cô.
Chu Tích Tuyết nghĩ ngợi: “Đứng mệt quá, vậy ngồi nhé?”
“Được.”
“Ừm, sao anh nghe lời thế? Em bảo làm gì là anh đồng ý làm theo à?” Chu Tích Tuyết không kìm được đưa tay ôm lấy mặt Cận Dập, hôn anh một cái thật mạnh.
Cận Dập không tìm thấy lý do gì để từ chối cô. Anh vui vẻ chấp nhận.
“Anh nghĩ xem, em nên thưởng cho anh thế nào thì tốt đây?”
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 88: Shimmer (1)
10.0/10 từ 11 lượt.