Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 90: Sanction (1)
102@-
[Chứng lo âu chia ly]
Chu Tích Tuyết lần thứ hai đến thăm tòa biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt này, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác so với lần trước. Ngồi trên xe do Cận Dập cầm lái, cô tò mò nhìn ngắm xung quanh. Lần đó là ban đêm, còn lần này là ban ngày, tầm nhìn rõ ràng hơn hẳn. Khi tấm màn bí ẩn của đêm tối được vén lên, tòa nhà này cũng chẳng khác biệt nhiều so với các kiến trúc khác ở vùng lân cận.
Trái lại, Cận Dập vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không hề có bất cứ biểu cảm nào. Nhưng Chu Tích Tuyết cảm giác được một cách khó hiểu rằng anh dường như đang kiểm soát mọi thứ, thầm lên kế hoạch cho toàn cục.
Đông chí đã qua, thời tiết ở khu vực Mayor lại càng thêm buốt giá.
Thật ra Chu Tích Tuyết không thích mùa đông lắm, vì cô luôn bị ốm vào mùa này, từ cảm cúm, ho khan đến viêm phổi đều thay phiên nhau “ghé thăm”.
Nhưng có một điều mâu thuẫn là, vì tên cô có chữ “Tuyết”, nên cô lại mong được nhìn thấy tuyết vào mùa đông. Thế nhưng, HongKong đã mấy chục năm không có tuyết rơi. Nếu muốn ngắm tuyết, cô chỉ có thể đến một nơi khác.
Năm nay, từ khi bắt đầu vào đông, Chu Tích Tuyết đã lo lắng liệu mình có bị ốm không. Nhưng cô bất ngờ phát hiện, bản thân đã lâu không còn triệu chứng thiếu máu, và tình trạng huyết áp thấp cũng gần như không còn xảy ra.
Chiếc xe chầm chậm đi qua con đường rợp bóng cây. Hai hàng cây bồ đề hai bên đường vào mùa đông vẫn vươn những cành lá sum suê.
Lần này, số xe đậu ven đường không nhiều, nhìn có vẻ vắng vẻ hơn lần trước rất nhiều.
Cận Dập lái xe thẳng vào cổng chính, xuống xe rồi đi vòng sang bên ghế phụ, mở cửa cho Chu Tích Tuyết.
Vừa được Cận Dập đỡ xuống xe, Chu Tích Tuyết đã nghe thấy một tiếng gào thét giận dữ:
“Lục Khuê Tây! Anh có bị điên không hả? Sáng sớm đưa tôi tới cái nơi quái quỷ này làm gì?! Tôi đã nói là tôi muốn ngủ! Anh không hiểu tiếng người à?”
Đó là giọng của một cô gái, và điều quan trọng hơn là cô ấy đang nói tiếng Trung.
Sự tò mò khiến Chu Tích Tuyết nhìn theo hướng âm thanh để xem đối phương trông thế nào.
Từ một chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa, một cô gái người Hoa hạ cửa kính xe và thò nửa đầu ra ngoài. Với mái tóc đen dài và khuôn mặt tinh xảo, lạnh lùng, cô đang la hét vào một người đàn ông mặc vest phẳng phiu: “Tôi đã bảo anh là một người đàn ông ích kỷ mà! Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến niềm vui của mình, hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của tôi! Tôi phải về ngủ! Tôi phải về ngay bây giờ!”
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc vest kia liền mở cửa ghế sau xe.
Sau đó, cô gái bị anh ta vác ra ngoài.
Tình huống có chút buồn cười, thu hút không ít sự chú ý.
Chu Tích Tuyết đứng bên cạnh Cận Dập, âm thầm nắm tay anh, say sưa xem kịch như một khán giả.
Cô cảm thấy cô gái kia hơi quen mắt nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Ngược lại, người đàn ông mặc vest đang vác cô gái, Chu Tích Tuyết nhận ra ngay lập tức.
Là anh ta.
Lục Khuê Tây, tên tiếng Anh là Quincy, giám đốc điều hành của công ty công nghệ Neuro Nexus, cũng là một nhân vật nổi tiếng trên mạng.
Rất nhanh, Lục Khuê Tây vác cô gái đi ngang qua họ. Anh ta có đôi chân dài, bước đi không nhanh không chậm. Cô gái bị anh ta n*ng m*ng vác đi, vùng vẫy đến đỏ bừng mặt.
Khuôn mặt của Lục Khuê Tây có vài nét tương đồng với Cận Dập nhưng trông ngạo mạn hơn, giống một cậu ấm nhà giàu hỗn xược. Mặc dù vừa rồi bị cô gái mắng thẳng mặt là “đầu óc có vấn đề”, nhưng nét mặt anh ta chẳng hề tức giận, ngược lại còn có một chút cưng chiều.
“Xin lỗi, bạn gái tôi tính tình có chút nóng nảy ấy mà.”
Khi đi ngang qua, Lục Khuê Tây chủ động khẽ gật đầu với Cận Dập như một lời chào.
Chu Tích Tuyết nhìn sang Cận Dập, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng cũng không hề tỏ ra chán ghét đối phương.
Sau khi nhạy cảm nhận ra điều này, Chu Tích Tuyết tò mò hỏi: “Anh với anh ta quan hệ tốt sao?”
Cận Dập đáp: “Có quan hệ hợp tác.”
“À.”
Cá nhân Chu Tích Tuyết không mấy thích người đàn ông tên Lục Khuê Tây này. Lần trước ở bữa tiệc, anh ta cố ý nở một nụ cười khó hiểu với cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có quan hệ hợp tác không có nghĩa là quan hệ tốt.
Trước lợi ích, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.
Ngoài Chu Tích Tuyết, nhiều người cũng đang hóng chuyện nhưng giờ đều tản ra đi vào sảnh lớn.
Cô gái có lẽ cảm thấy xấu hổ, giọng điệu với Lục Khuê Tây đã dịu đi: “Anh mau thả em xuống, cứu mạng! Mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.”
“Yên tâm, không ai dám cười em đâu.” Lục Khuê Tây vừa nói vừa cười, lúc này mới buông cô gái xuống, nắm chặt tay cô rồi cùng đi vào.
Chiếc bàn ăn lớn lần trước ở đại sảnh đã được dời đi, thay vào đó là những chiếc ghế sofa đơn để tiếp khách. Bên cạnh mỗi chiếc sofa đều có một bàn trà nhỏ xinh xắn, trên đó đặt một bộ ấm chén tinh xảo.
Người đến không nhiều lắm, nhưng Chu Tích Tuyết liếc mắt một cái đã nhìn thấy vợ chồng “Song K”. Vẻ mặt họ đờ đẫn, thất thần như vừa gặp phải đả kích lớn, hoàn toàn khác với vẻ tự tin kiêu ngạo ở buổi tiệc lần trước.
Cận Dập không để Chu Tích Tuyết có nhiều thời gian nhìn ngắm lung tung, anh đưa cô đến một căn phòng riêng tư hơn. Cứ như vậy, cô có thể tránh tiếp xúc với những người bên ngoài.
Với Chu Tích Tuyết, đây là một sự sắp xếp tuyệt vời nhất.
Căn phòng này khá rộng, cũng giống như một nơi tiếp khách với ghế sofa thoải mái, bàn trà và vài bức tranh nghệ thuật trừu tượng treo trên tường.
Cận Dập còn rất chu đáo mở TV cho Chu Tích Tuyết để cô bớt buồn.
“Một lát nữa chúng ta có đi xem ông P không?” Chu Tích Tuyết hỏi.
“Em không cần đi, đen đủi lắm, sẽ rước xui xẻo vào người.”
Chu Tích Tuyết không nhịn được bật cười: “Anh cũng tin mấy chuyện này à?”
“Không tin.” Anh chỉ không muốn cô gặp bất cứ chuyện không may nào.
Chu Tích Tuyết không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, nhưng cô vẫn thắc mắc hỏi Cận Dập: “Thế anh đưa em ra ngoài làm gì?”
Thà để cô ở nhà tận hưởng máy sưởi còn hơn.
Ở nhà cô sẽ cảm thấy thoải mái và tự do hơn, còn ở ngoài ít nhiều sẽ có cảm giác bị gò bó.
“Để em ở nhà một mình, anh không yên tâm.”
Chu Tích Tuyết: “…”
Cô đâu phải là đứa trẻ lên ba đâu chứ.
Thực tế, Cận Dập ở một mức độ nào đó đã biểu hiện một chút chứng lo âu chia ly.
Khi đã thiết lập mối quan hệ thân mật với Chu Tích Tuyết, anh cũng xem cô là đối tượng không muốn xa rời. Anh muốn cô ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi, nếu không, anh sẽ không tự chủ được mà nảy sinh một loạt những tưởng tượng tiêu cực. Lo lắng cô sẽ bị lạc đường, bị bắt cóc, bị tổn thương, v.v.
Một tối nọ, Cận Dập thậm chí đã có một giấc mơ tương tự như vậy, anh mơ thấy không lâu sau khi mình rời khỏi nhà, Chu Tích Tuyết đã bị người của gia tộc Valoi bắt cóc.
Trong cơn ác mộng, Keppel đã sai người đưa Chu Tích Tuyết đến một hầm ngục tăm tối, ẩm ướt, rồi dùng những hình phạt đáng sợ với cô. Người chú ruột này của Cận Dập không chỉ tự tay hại chết bố anh hơn hai mươi năm trước, mà giờ lại đến làm tổn thương người vợ mà anh trân quý nhất.
Cận Dập cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của giấc mơ, để đi cứu Chu Tích Tuyết. Nhưng dù làm cách nào, anh vẫn không thể tìm thấy căn hầm ngục ấy.
Đêm đó, sau khi tỉnh mộng, Cận Dập không thể nào ngủ lại được, anh chỉ ôm chặt lấy Chu Tích Tuyết, để chắc chắn cô luôn ở bên mình từng giây từng phút.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng.
Cận Dập cẩn thận mở cửa, thấy Lục Khuê Tây đang nắm tay một cô gái đứng ở đó.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì vợ anh là người Trung Quốc phải không? Vừa hay có thể bầu bạn với cô ấy.” Người mà Lục Khuê Tây nhắc đến chính là Cố Ninh Duyệt đang đứng bên cạnh anh ta.
Cố Ninh Duyệt làm loạn cả buổi sáng khiến Lục Khuê Tây đau đầu, anh ta thật sự muốn lấy kim chỉ khâu miệng cô lại cho xong chuyện.
Có điều, Lục Khuê Tây nghĩ lại, vợ của Cận Dập và Cố Ninh Duyệt không phải là đồng hương sao? Có lẽ tìm cho Cố Ninh Duyệt một người để trò chuyện, cô ấy sẽ yên tĩnh hơn, thế là anh ta đến gõ cửa.
Chưa đợi Cận Dập trả lời, Cố Ninh Duyệt đã tò mò thò đầu vào trong, nhìn thấy Chu Tích Tuyết với vẻ mặt kinh ngạc và reo lên: “Đúng là cậu rồi!”
Chu Tích Tuyết đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cố Ninh Duyệt giải thích: “Là tớ nè! Lần ở sân bay, cậu nhặt được chứng minh thư của tớ! Tớ còn nói muốn mời cậu một ly cà phê nữa.”
Sau lời nhắc nhở, Chu Tích Tuyết lập tức nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy.
Cô loáng thoáng nhớ rằng lúc đó mình còn nói với đối phương rằng không chừng sau này có thể gặp lại.
Tuy lúc đó chỉ là lời khách sáo, nhưng khi thật sự gặp lại nhau, cô lại cảm thấy rất có duyên, đặc biệt là ở một nơi như thế này.
Cố Ninh Duyệt lúc này thò nửa người vào cửa, với vẻ mặt thân quen nói với Chu Tích Tuyết: “Ở đây chán quá, tớ có thể vào nói chuyện với cậu một lát được không?”
Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không thể.”
Cận Dập dứt khoát thay Chu Tích Tuyết từ chối người ngoài vào phòng.
Anh rất am hiểu làm những chuyện như vậy.
Cố Ninh Duyệt liếc xéo Cận Dập một cái, rồi kéo kéo tay áo Lục Khuê Tây.
Lục Khuê Tây nở nụ cười đầy ẩn ý, anh ta thật sự bất ngờ khi phát hiện hai người họ còn có quen biết.
“Cận Dập.” Chu Tích Tuyết đứng dậy.
Có lẽ vì cảm thấy cô gái này rất có duyên, Chu Tích Tuyết không hề bài xích việc xã giao, cô muốn Cận Dập đừng quá hung dữ với người ta.
Cố Ninh Duyệt là một người lanh lợi, vừa nhìn đã biết ai là người làm chủ trong nhà này. Cô thấy Chu Tích Tuyết đã đồng ý, lập tức chui tọt vào phòng.
Sau khi Chu Tích Tuyết đã nói rõ, Cận Dập không còn ngăn cản Cố Ninh Duyệt nữa.
“Lần trước gặp cậu ở sân bay, cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tớ đó! Đúng là người vừa đẹp lại vừa tốt bụng! Lần đó tớ đã muốn kết bạn và xin số liên lạc với cậu rồi, nhưng vì một vài lý do nên cuối cùng lại thôi. Không ngờ chúng ta lại có duyên phận như vậy! Tớ lại gặp được cậu ở đây rồi!” Cố Ninh Duyệt nói chuyện như bôi mật, rất biết cách lấy lòng người khác.
Chu Tích Tuyết dễ dàng bị cảm xúc của đối phương lôi cuốn, cô ngại ngùng cười theo.
“Tớ là Cố Ninh Duyệt, còn cậu thì sao?”
“Chu Tích Tuyết.”
“Thế tớ gọi cậu là Tiểu Tuyết nhé, được không?”
“Được.”
Chu Tích Tuyết không thể cưỡng lại đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết của Cố Ninh Duyệt. Ở đất nước này, cô không có bạn bè, ngoại trừ Cận Dập ra, đã rất lâu rồi cô không tiếp xúc với người ngoài.
“Tên cậu liên quan đến tuyết, vậy cậu có thích tuyết không?”
“Có á.” Tên này do mẹ cô đặt, mẹ cô rất thích tuyết, vì vậy cô cũng thích tuyết.
“Hay quá, tớ cũng thích tuyết! Gần đây dự báo thời tiết nói sắp có tuyết rơi, tớ còn đang rất mong chờ đây.”
So với một người sợ xã giao như Chu Tích Tuyết, Cố Ninh Duyệt quả thực là một “trùm” xã giao chính hiệu.
Có Cố Ninh Duyệt ở đây, không khí trò chuyện gần như không bao giờ tẻ nhạt. Dưới sự dẫn dắt của cô, tinh thần của Chu Tích Tuyết cũng trở nên hào hứng hơn hẳn.
“Cậu biết trượt tuyết không? Có một sân trượt tuyết ở Vail rất tuyệt, tớ đã trượt ở đó ba năm liên tiếp rồi. Lần tới chúng ta có thể đi chơi cùng nhau!”
Nghe vậy, mắt Chu Tích Tuyết sáng lên, hiếm hoi thể hiện sự hứng thú.
Cô chưa từng thử trượt tuyết, thật sự rất muốn chơi, vì thế theo bản năng nhìn sang Cận Dập.
Cận Dập, người luôn chú ý đến cô, ngay lập tức hiểu ý cô ngay khi họ nhìn nhau, anh gật đầu đồng ý.
Ý của anh là, anh nhất định sẽ đưa cô đi chơi sớm thôi.
Đúng lúc đó, Lục Khuê Tây đang đứng ở cửa lên tiếng: “Cố Ninh Duyệt, em ngoan ngoãn ở lại đây nhé.”
Cố Ninh Duyệt đáp lại với thái độ dửng dưng: “Biết rồi.”
Đồng thời, Cận Dập cũng dặn Chu Tích Tuyết tạm thời ở lại đây, anh sẽ đi một lát rồi quay lại.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[Chứng lo âu chia ly]
Chu Tích Tuyết lần thứ hai đến thăm tòa biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt này, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác so với lần trước. Ngồi trên xe do Cận Dập cầm lái, cô tò mò nhìn ngắm xung quanh. Lần đó là ban đêm, còn lần này là ban ngày, tầm nhìn rõ ràng hơn hẳn. Khi tấm màn bí ẩn của đêm tối được vén lên, tòa nhà này cũng chẳng khác biệt nhiều so với các kiến trúc khác ở vùng lân cận.
Trái lại, Cận Dập vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không hề có bất cứ biểu cảm nào. Nhưng Chu Tích Tuyết cảm giác được một cách khó hiểu rằng anh dường như đang kiểm soát mọi thứ, thầm lên kế hoạch cho toàn cục.
Đông chí đã qua, thời tiết ở khu vực Mayor lại càng thêm buốt giá.
Thật ra Chu Tích Tuyết không thích mùa đông lắm, vì cô luôn bị ốm vào mùa này, từ cảm cúm, ho khan đến viêm phổi đều thay phiên nhau “ghé thăm”.
Nhưng có một điều mâu thuẫn là, vì tên cô có chữ “Tuyết”, nên cô lại mong được nhìn thấy tuyết vào mùa đông. Thế nhưng, HongKong đã mấy chục năm không có tuyết rơi. Nếu muốn ngắm tuyết, cô chỉ có thể đến một nơi khác.
Năm nay, từ khi bắt đầu vào đông, Chu Tích Tuyết đã lo lắng liệu mình có bị ốm không. Nhưng cô bất ngờ phát hiện, bản thân đã lâu không còn triệu chứng thiếu máu, và tình trạng huyết áp thấp cũng gần như không còn xảy ra.
Chiếc xe chầm chậm đi qua con đường rợp bóng cây. Hai hàng cây bồ đề hai bên đường vào mùa đông vẫn vươn những cành lá sum suê.
Lần này, số xe đậu ven đường không nhiều, nhìn có vẻ vắng vẻ hơn lần trước rất nhiều.
Cận Dập lái xe thẳng vào cổng chính, xuống xe rồi đi vòng sang bên ghế phụ, mở cửa cho Chu Tích Tuyết.
Vừa được Cận Dập đỡ xuống xe, Chu Tích Tuyết đã nghe thấy một tiếng gào thét giận dữ:
“Lục Khuê Tây! Anh có bị điên không hả? Sáng sớm đưa tôi tới cái nơi quái quỷ này làm gì?! Tôi đã nói là tôi muốn ngủ! Anh không hiểu tiếng người à?”
Đó là giọng của một cô gái, và điều quan trọng hơn là cô ấy đang nói tiếng Trung.
Sự tò mò khiến Chu Tích Tuyết nhìn theo hướng âm thanh để xem đối phương trông thế nào.
Từ một chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa, một cô gái người Hoa hạ cửa kính xe và thò nửa đầu ra ngoài. Với mái tóc đen dài và khuôn mặt tinh xảo, lạnh lùng, cô đang la hét vào một người đàn ông mặc vest phẳng phiu: “Tôi đã bảo anh là một người đàn ông ích kỷ mà! Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến niềm vui của mình, hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của tôi! Tôi phải về ngủ! Tôi phải về ngay bây giờ!”
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc vest kia liền mở cửa ghế sau xe.
Sau đó, cô gái bị anh ta vác ra ngoài.
Tình huống có chút buồn cười, thu hút không ít sự chú ý.
Chu Tích Tuyết đứng bên cạnh Cận Dập, âm thầm nắm tay anh, say sưa xem kịch như một khán giả.
Cô cảm thấy cô gái kia hơi quen mắt nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Ngược lại, người đàn ông mặc vest đang vác cô gái, Chu Tích Tuyết nhận ra ngay lập tức.
Là anh ta.
Lục Khuê Tây, tên tiếng Anh là Quincy, giám đốc điều hành của công ty công nghệ Neuro Nexus, cũng là một nhân vật nổi tiếng trên mạng.
Rất nhanh, Lục Khuê Tây vác cô gái đi ngang qua họ. Anh ta có đôi chân dài, bước đi không nhanh không chậm. Cô gái bị anh ta n*ng m*ng vác đi, vùng vẫy đến đỏ bừng mặt.
Khuôn mặt của Lục Khuê Tây có vài nét tương đồng với Cận Dập nhưng trông ngạo mạn hơn, giống một cậu ấm nhà giàu hỗn xược. Mặc dù vừa rồi bị cô gái mắng thẳng mặt là “đầu óc có vấn đề”, nhưng nét mặt anh ta chẳng hề tức giận, ngược lại còn có một chút cưng chiều.
“Xin lỗi, bạn gái tôi tính tình có chút nóng nảy ấy mà.”
Khi đi ngang qua, Lục Khuê Tây chủ động khẽ gật đầu với Cận Dập như một lời chào.
Chu Tích Tuyết nhìn sang Cận Dập, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng cũng không hề tỏ ra chán ghét đối phương.
Sau khi nhạy cảm nhận ra điều này, Chu Tích Tuyết tò mò hỏi: “Anh với anh ta quan hệ tốt sao?”
Cận Dập đáp: “Có quan hệ hợp tác.”
“À.”
Cá nhân Chu Tích Tuyết không mấy thích người đàn ông tên Lục Khuê Tây này. Lần trước ở bữa tiệc, anh ta cố ý nở một nụ cười khó hiểu với cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có quan hệ hợp tác không có nghĩa là quan hệ tốt.
Trước lợi ích, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.
Ngoài Chu Tích Tuyết, nhiều người cũng đang hóng chuyện nhưng giờ đều tản ra đi vào sảnh lớn.
Cô gái có lẽ cảm thấy xấu hổ, giọng điệu với Lục Khuê Tây đã dịu đi: “Anh mau thả em xuống, cứu mạng! Mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.”
“Yên tâm, không ai dám cười em đâu.” Lục Khuê Tây vừa nói vừa cười, lúc này mới buông cô gái xuống, nắm chặt tay cô rồi cùng đi vào.
Chiếc bàn ăn lớn lần trước ở đại sảnh đã được dời đi, thay vào đó là những chiếc ghế sofa đơn để tiếp khách. Bên cạnh mỗi chiếc sofa đều có một bàn trà nhỏ xinh xắn, trên đó đặt một bộ ấm chén tinh xảo.
Người đến không nhiều lắm, nhưng Chu Tích Tuyết liếc mắt một cái đã nhìn thấy vợ chồng “Song K”. Vẻ mặt họ đờ đẫn, thất thần như vừa gặp phải đả kích lớn, hoàn toàn khác với vẻ tự tin kiêu ngạo ở buổi tiệc lần trước.
Cận Dập không để Chu Tích Tuyết có nhiều thời gian nhìn ngắm lung tung, anh đưa cô đến một căn phòng riêng tư hơn. Cứ như vậy, cô có thể tránh tiếp xúc với những người bên ngoài.
Với Chu Tích Tuyết, đây là một sự sắp xếp tuyệt vời nhất.
Căn phòng này khá rộng, cũng giống như một nơi tiếp khách với ghế sofa thoải mái, bàn trà và vài bức tranh nghệ thuật trừu tượng treo trên tường.
Cận Dập còn rất chu đáo mở TV cho Chu Tích Tuyết để cô bớt buồn.
“Một lát nữa chúng ta có đi xem ông P không?” Chu Tích Tuyết hỏi.
“Em không cần đi, đen đủi lắm, sẽ rước xui xẻo vào người.”
Chu Tích Tuyết không nhịn được bật cười: “Anh cũng tin mấy chuyện này à?”
“Không tin.” Anh chỉ không muốn cô gặp bất cứ chuyện không may nào.
Chu Tích Tuyết không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, nhưng cô vẫn thắc mắc hỏi Cận Dập: “Thế anh đưa em ra ngoài làm gì?”
Thà để cô ở nhà tận hưởng máy sưởi còn hơn.
Ở nhà cô sẽ cảm thấy thoải mái và tự do hơn, còn ở ngoài ít nhiều sẽ có cảm giác bị gò bó.
“Để em ở nhà một mình, anh không yên tâm.”
Chu Tích Tuyết: “…”
Cô đâu phải là đứa trẻ lên ba đâu chứ.
Thực tế, Cận Dập ở một mức độ nào đó đã biểu hiện một chút chứng lo âu chia ly.
Khi đã thiết lập mối quan hệ thân mật với Chu Tích Tuyết, anh cũng xem cô là đối tượng không muốn xa rời. Anh muốn cô ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi, nếu không, anh sẽ không tự chủ được mà nảy sinh một loạt những tưởng tượng tiêu cực. Lo lắng cô sẽ bị lạc đường, bị bắt cóc, bị tổn thương, v.v.
Một tối nọ, Cận Dập thậm chí đã có một giấc mơ tương tự như vậy, anh mơ thấy không lâu sau khi mình rời khỏi nhà, Chu Tích Tuyết đã bị người của gia tộc Valoi bắt cóc.
Trong cơn ác mộng, Keppel đã sai người đưa Chu Tích Tuyết đến một hầm ngục tăm tối, ẩm ướt, rồi dùng những hình phạt đáng sợ với cô. Người chú ruột này của Cận Dập không chỉ tự tay hại chết bố anh hơn hai mươi năm trước, mà giờ lại đến làm tổn thương người vợ mà anh trân quý nhất.
Cận Dập cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của giấc mơ, để đi cứu Chu Tích Tuyết. Nhưng dù làm cách nào, anh vẫn không thể tìm thấy căn hầm ngục ấy.
Đêm đó, sau khi tỉnh mộng, Cận Dập không thể nào ngủ lại được, anh chỉ ôm chặt lấy Chu Tích Tuyết, để chắc chắn cô luôn ở bên mình từng giây từng phút.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng.
Cận Dập cẩn thận mở cửa, thấy Lục Khuê Tây đang nắm tay một cô gái đứng ở đó.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì vợ anh là người Trung Quốc phải không? Vừa hay có thể bầu bạn với cô ấy.” Người mà Lục Khuê Tây nhắc đến chính là Cố Ninh Duyệt đang đứng bên cạnh anh ta.
Cố Ninh Duyệt làm loạn cả buổi sáng khiến Lục Khuê Tây đau đầu, anh ta thật sự muốn lấy kim chỉ khâu miệng cô lại cho xong chuyện.
Có điều, Lục Khuê Tây nghĩ lại, vợ của Cận Dập và Cố Ninh Duyệt không phải là đồng hương sao? Có lẽ tìm cho Cố Ninh Duyệt một người để trò chuyện, cô ấy sẽ yên tĩnh hơn, thế là anh ta đến gõ cửa.
Chưa đợi Cận Dập trả lời, Cố Ninh Duyệt đã tò mò thò đầu vào trong, nhìn thấy Chu Tích Tuyết với vẻ mặt kinh ngạc và reo lên: “Đúng là cậu rồi!”
Chu Tích Tuyết đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cố Ninh Duyệt giải thích: “Là tớ nè! Lần ở sân bay, cậu nhặt được chứng minh thư của tớ! Tớ còn nói muốn mời cậu một ly cà phê nữa.”
Sau lời nhắc nhở, Chu Tích Tuyết lập tức nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy.
Cô loáng thoáng nhớ rằng lúc đó mình còn nói với đối phương rằng không chừng sau này có thể gặp lại.
Tuy lúc đó chỉ là lời khách sáo, nhưng khi thật sự gặp lại nhau, cô lại cảm thấy rất có duyên, đặc biệt là ở một nơi như thế này.
Cố Ninh Duyệt lúc này thò nửa người vào cửa, với vẻ mặt thân quen nói với Chu Tích Tuyết: “Ở đây chán quá, tớ có thể vào nói chuyện với cậu một lát được không?”
Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không thể.”
Cận Dập dứt khoát thay Chu Tích Tuyết từ chối người ngoài vào phòng.
Anh rất am hiểu làm những chuyện như vậy.
Cố Ninh Duyệt liếc xéo Cận Dập một cái, rồi kéo kéo tay áo Lục Khuê Tây.
Lục Khuê Tây nở nụ cười đầy ẩn ý, anh ta thật sự bất ngờ khi phát hiện hai người họ còn có quen biết.
“Cận Dập.” Chu Tích Tuyết đứng dậy.
Có lẽ vì cảm thấy cô gái này rất có duyên, Chu Tích Tuyết không hề bài xích việc xã giao, cô muốn Cận Dập đừng quá hung dữ với người ta.
Cố Ninh Duyệt là một người lanh lợi, vừa nhìn đã biết ai là người làm chủ trong nhà này. Cô thấy Chu Tích Tuyết đã đồng ý, lập tức chui tọt vào phòng.
Sau khi Chu Tích Tuyết đã nói rõ, Cận Dập không còn ngăn cản Cố Ninh Duyệt nữa.
“Lần trước gặp cậu ở sân bay, cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tớ đó! Đúng là người vừa đẹp lại vừa tốt bụng! Lần đó tớ đã muốn kết bạn và xin số liên lạc với cậu rồi, nhưng vì một vài lý do nên cuối cùng lại thôi. Không ngờ chúng ta lại có duyên phận như vậy! Tớ lại gặp được cậu ở đây rồi!” Cố Ninh Duyệt nói chuyện như bôi mật, rất biết cách lấy lòng người khác.
Chu Tích Tuyết dễ dàng bị cảm xúc của đối phương lôi cuốn, cô ngại ngùng cười theo.
“Tớ là Cố Ninh Duyệt, còn cậu thì sao?”
“Chu Tích Tuyết.”
“Thế tớ gọi cậu là Tiểu Tuyết nhé, được không?”
“Được.”
Chu Tích Tuyết không thể cưỡng lại đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết của Cố Ninh Duyệt. Ở đất nước này, cô không có bạn bè, ngoại trừ Cận Dập ra, đã rất lâu rồi cô không tiếp xúc với người ngoài.
“Tên cậu liên quan đến tuyết, vậy cậu có thích tuyết không?”
“Có á.” Tên này do mẹ cô đặt, mẹ cô rất thích tuyết, vì vậy cô cũng thích tuyết.
“Hay quá, tớ cũng thích tuyết! Gần đây dự báo thời tiết nói sắp có tuyết rơi, tớ còn đang rất mong chờ đây.”
So với một người sợ xã giao như Chu Tích Tuyết, Cố Ninh Duyệt quả thực là một “trùm” xã giao chính hiệu.
Có Cố Ninh Duyệt ở đây, không khí trò chuyện gần như không bao giờ tẻ nhạt. Dưới sự dẫn dắt của cô, tinh thần của Chu Tích Tuyết cũng trở nên hào hứng hơn hẳn.
“Cậu biết trượt tuyết không? Có một sân trượt tuyết ở Vail rất tuyệt, tớ đã trượt ở đó ba năm liên tiếp rồi. Lần tới chúng ta có thể đi chơi cùng nhau!”
Nghe vậy, mắt Chu Tích Tuyết sáng lên, hiếm hoi thể hiện sự hứng thú.
Cô chưa từng thử trượt tuyết, thật sự rất muốn chơi, vì thế theo bản năng nhìn sang Cận Dập.
Cận Dập, người luôn chú ý đến cô, ngay lập tức hiểu ý cô ngay khi họ nhìn nhau, anh gật đầu đồng ý.
Ý của anh là, anh nhất định sẽ đưa cô đi chơi sớm thôi.
Đúng lúc đó, Lục Khuê Tây đang đứng ở cửa lên tiếng: “Cố Ninh Duyệt, em ngoan ngoãn ở lại đây nhé.”
Cố Ninh Duyệt đáp lại với thái độ dửng dưng: “Biết rồi.”
Đồng thời, Cận Dập cũng dặn Chu Tích Tuyết tạm thời ở lại đây, anh sẽ đi một lát rồi quay lại.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 90: Sanction (1)
10.0/10 từ 11 lượt.