Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 57: Secure (1)
103@-
[“Súng nào chơi vui hơn thế?”]
Khi ánh sáng xuyên qua kẽ hở của rèm cửa chiếu vào, đồng hồ đã điểm 7 giờ sáng. Ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách gõ trên cửa sổ, tạo thành một âm thanh trắng thật dễ chịu.
Thật hiếm khi cả Chu Tích Tuyết và Cận Dập lại ngủ say đến tận trưa như vậy. Có lẽ là vì tối qua đã tiêu tốn quá nhiều sức lực trong buổi tiệc, hoặc cũng có thể là do tác dụng của thuốc đã khuấy động cảm xúc của cả hai.
Vì câu nói “muốn đi chết” của Cận Dập, Chu Tích Tuyết đã ngủ một đêm đầy lo sợ. Cô luôn giật mình tỉnh giấc, ôm chặt lấy anh để chắc chắn rằng anh vẫn ở bên cạnh mình mới an tâm.
Cô thậm chí còn gặp một cơn ác mộng. Trong mơ, Cận Dập toàn thân đẫm máu, trên cổ bị một vật gì đó cứa một vết rách, chất lỏng màu xanh lam không ngừng tuôn ra.
Không chỉ vậy, trên tay anh còn cầm một con dao găm, từng chút một cắt vào da thịt của chính mình. Anh dường như không hề cảm thấy đau đớn, khóe miệng nở một nụ cười chói mắt, gương mặt anh tuấn đến mức không giống con người.
Trong mơ, anh ở rất gần cô. Nhưng giữa họ lại luôn như có một rào cản, dù cô có gọi thế nào, anh cũng không đáp lại.
Chu Tích Tuyết là người vốn rất thích xem phim kinh dị và máu me, nhưng vẫn không kiềm được mà toàn thân run rẩy, bị nỗi sợ hãi gắt gao bao trùm.
Khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, khóe mắt cô vẫn còn ướt đẫm nước mắt.
Tấm rèm dày che khuất ánh sáng, khiến cô không phân rõ giờ giấc, căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ người bên cạnh.
Khi Chu Tích Tuyết mệt mỏi thức giấc, Cận Dập vẫn còn đang say ngủ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng gương mặt anh lúc ngủ, một cảm xúc lạ thường cứ quanh quẩn trong lòng cô.
Cô dụi mắt, lặng lẽ nhìn anh, không hề quấy rầy.
Trái tim cô bỗng trở nên mềm mại.
May quá, bây giờ anh đang ngoan ngoãn nằm ngay bên cạnh cô.
Có vẻ như thuốc trong cơ thể anh đã được thay thế gần hết rồi.
Trông anh thật ngoan ngoãn.
Gương mặt này lúc ngủ trông hiền lành và vô hại hơn hẳn so với ban ngày. Mặc dù đường nét khuôn mặt vẫn sắc sảo, nhưng đôi mắt nhắm nghiền đã làm giảm đi rất nhiều vẻ sắc bén. Hàng mi dài mềm mại nằm yên trên mí mắt, dịu dàng như một đứa trẻ sơ sinh.
Chu Tích Tuyết lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt Cận Dập, không nỡ rời mắt.
Cô phải thừa nhận, trái tim mình đã bị anh lay động, không còn là tâm trạng tùy tiện tìm một bến đỗ như lúc trước nữa.
Đây là tình yêu ư?
Một lần, khi tâm sự với cô em họ Lâm Mân, Lâm Mân đã hỏi cô: “Chị đã bao giờ có cảm xúc muốn từ bỏ tất cả để được ở bên một người chưa? Hay nói cách khác, trở thành một người hoàn toàn không phải chính mình ấy?”
Khi ấy, Chu Tích Tuyết lập tức nghĩ: “Chị điên mới làm vậy chắc.”
Chẳng phải đó là “não yêu đương” chính hiệu sao?
Lâm Mân lại nói: “Thật ra, thứ tình yêu thuần khiết ấy tốt đẹp làm sao, nhưng tiếc là nó không thể duy trì mãi mãi. Thế nên, việc từ bỏ mọi thứ để bất chấp ở bên đối phương cũng không thể kéo dài được lâu.”
Mọi mối quan hệ đều cần được vun đắp, tuyệt đối không thể chỉ là sự hy sinh đơn phương.
Chu Tích Tuyết, người còn ngây thơ chưa hiểu hết về tình yêu, cũng cảm thấy rất băn khoăn.
Năm phút sau, Chu Tích Tuyết nằm trên giường, có chút bồn chồn, không chỉ đơn giản là muốn nhìn Cận Dập nữa.
Ánh mắt cô trượt dần theo đường nét rõ ràng trên gương mặt anh, dừng lại nơi yết hầu, rồi chậm rãi lướt xuống xương quai xanh.
Hơi thở của Cận Dập tuy đều đặn, nhưng lồng ngực rắn chắc vẫn khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Trên làn da trắng mịn ấy, rõ ràng có thể nhìn thấy từng dấu vết đỏ ửng – những vệt lưu lại không thể che giấu.
Những dấu vết ấy từ đâu mà có, cô rõ hơn ai hết, đặc biệt là dấu răng gọn gàng, hằn sâu trên vai anh.
Lúc cắn anh, thậm chí chính anh cũng cố ý để cô cắn mạnh thêm một chút.
Thành thật mà nói, vào khoảnh khắc đó, Chu Tích Tuyết cũng không kìm được lòng, trong lòng có chút rung động.
Tay cô tiếp tục động tác giúp anh giảm bớt, nhịp điệu theo cảm giác mà mỗi lúc một nhanh hơn, nhiệt độ trên người cô cũng dần dâng cao.
Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh xảy ra đêm qua, Chu Tích Tuyết không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Lần đầu nếm trải, vì thế vừa hồi hộp vừa phấn khích, lại càng trở nên táo bạo và liều lĩnh.
Không bao lâu sau, Cận Dập mở mắt. Hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở, đôi mắt lam trong suốt như đại dương sâu thẳm, khiến người ta dễ dàng chìm sâu vào bên trong.
Ánh mắt ấy khi nhìn về phía cô, sự ôn nhu và cưng chiều cũng không kiềm được mà trào ra bên ngoài.
Ánh mắt giao nhau, anh đưa tay vòng qua eo cô, kéo cô sát lại gần cơ thể mình.
Sau đó là một khoảng thời gian dài, cả hai lặng lẽ ôm nhau, không cần quá nhiều lời nói, tất cả đều được thể hiện qua cử chỉ thân mật và giao cảm giữa tứ chi.
Giống như đêm qua, cô đã dùng đôi tay mình để giữ lấy anh.
Đó có phải là yêu không?
Cận Dập vẫn còn non nớt trong chuyện này, nhưng cảm xúc lại thật sự bị rung động.
“Không dậy nổi à?”
Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập ngủ nướng.
Cô tinh nghịch đưa tay chạm nhẹ vào phần eo gầy hẹp của anh, khẽ cào một cái, rồi lập tức có chút háo hức muốn trêu tiếp.
Cận Dập chỉ ôm cô thật chặt, khẽ thở dài một hơi, nhưng rõ ràng không có ý muốn rời giường.
Cô hỏi anh: “Anh còn nhớ chuyện tối qua không?”
Anh im lặng chớp mắt một cái, rồi đáp: “Nhớ rõ.”
Là bị bỏ thuốc, nhưng không đến mức mất ý thức. Hơn nữa, anh cũng chưa từng cho phép bản thân say rượu.
Những hình ảnh đó vừa lóe lên trong đầu, Cận Dập lập tức có phản ứng rõ rệt, không cách nào khống chế được.
Có lẽ, cả đời này anh cũng không thể xoá bỏ đoạn ký ức đó. Mà anh cũng không nỡ quên đi.
Chu Tích Tuyết và anh đều đang suy nghĩ theo hướng hoàn toàn khác, cô nghiêm túc hỏi:
“Hiện tại… còn có cảm giác như vậy không?”
Lần này anh im lặng còn lâu hơn trước, giọng khàn hẳn đi:
“Còn.”
Vẫn còn muốn cảm giác được đôi tay cô bao lấy.
Anh biết, một tay cô không ôm trọn được, thì sẽ dùng cả hai. Tuy động tác còn vụng về, nhưng mỗi lần chạm vào đều khiến da đầu anh tê dại.
Chu Tích Tuyết nghe vậy lập tức nghiêm túc hẳn lên, liền hỏi tiếp:
“Là do thuốc vẫn chưa hết tác dụng sao? Bây giờ anh vẫn còn muốn tự làm đau mình à? Không được, chúng ta phải tới bệnh viện kiểm tra ngay thôi.”
Vừa nói xong, cô liền định ngồi dậy.
Cận Dập đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở lại, ép nằm xuống giường.
Anh thật sự không biết nên giải thích thế nào, là cô hiểu nhầm ý anh, hoặc là nói anh vừa rồi hiểu nhầm ý cô.
Nhưng không cần anh lên tiếng, phản ứng trên cơ thể đã thành thật trả lời thay anh rồi.
Chu Tích Tuyết gần như ngay lập tức cảm nhận được.
Cô cúi đầu nhìn, vì cả hai đang kề sát vào nhau nên tầm mắt bị cản trở, nhưng cảm giác nóng rực trên làn da lại vô cùng rõ ràng.
Cô mới vỡ lẽ:
“À, thì ra là cảm giác đó à?”
Cận Dập như thể ngượng đến mức không chịu nổi, vùi mặt vào cổ cô.
Chu Tích Tuyết không nhịn được đẩy đẩy anh:
“Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt em đi.”
Người đang chôn mặt trên cổ cô nghe vậy thì từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt sắc nét ấy hiện ra trước mắt cô một cách vô cùng ngoan ngoãn. Anh nhìn cô, đôi mắt không còn là sự trong trẻo đơn thuần, mà đã ngập tràn sắc thái quyến luyến mê hoặc.
Cô rất thích đôi mắt của anh, đến mức không kìm được muốn áp sát vào, khẽ hôn lên hàng mi của anh.
Và cô cũng thật sự làm vậy — nhưng lại là dương đông kích tây, trong lúc hôn lên hàng mi đó, một bàn tay của cô cũng đồng thời lặng lẽ trượt xuống, bao lấy anh.
Tối hôm qua Chu Tích Tuyết đã hết mình hết lòng “chơi” một lần rồi, cùng lắm là mới bắt đầu còn ngượng ngùng đối mặt một chút, bây giờ thì chẳng khác gì “người chơi” thuần thục cả, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đã có thể k*ch th*ch tới điểm mẫn cảm.
Thú vị ghê. Càng chơi càng cuốn. Càng thích lại càng không nỡ buông tay.
Thân thể Cận Dập cứng đờ, nhưng chỗ bị bàn tay bé nhỏ của cô bao lấy lại một lần nữa không thể kiểm soát được mà “thay đổi”.
Cuối cùng, anh không thể kiềm chế nữa, lại một lần nữa chôn mặt vào cổ cô, hơi thở nặng nề theo từng nhịp đập.
So với khi bị thuốc chi phối khiến mọi cảm quan bị ép buộc đêm qua, cảm giác bây giờ ngược lại càng thêm rõ ràng, chân thực hơn gấp bội. Anh tận hưởng từng cái từng cái chạm nhẹ của cô trên từng tấc da thịt; đôi tay mềm mại như kẹo bông của cô hình thành sức tương phản mãnh liệt với anh.
Muốn xem anh biến hóa ra sao, muốn xem phản ứng của anh, muốn nhìn thấy anh ở một hình thái khác đầy quyến rũ.
Cô chính là một người lớn mật như thế đấy.
“Đêm qua muốn chơi súng của anh một chút thôi mà, ai ngờ anh lại keo kiệt đến vậy, xem cũng không cho em xem một chút nào.” Chu Tích Tuyết áp môi vào tai anh, nhỏ giọng trách móc.
Là khẩu súng nào?
Anh cảm thấy đầu óc hơi loạn lên, cơ thể một mặt như bị lửa đốt cháy, một mặt cố phân tán suy nghĩ để hiểu cô đang nói gì.
Ngay sau đó, Chu Tích Tuyết đã được như ý.
Cô ngồi dậy, người chỉ khoác mỗi chiếc váy ngủ, bất chấp dây đai trượt xuống, chỉ chăm chăm nhìn anh.
Trong bóng tối dịu nhẹ, vẫn là dáng vẻ màu hồng phấn đáng yêu như cũ.
Có thể vì sự táo bạo của cô mà phản ứng ngay lập tức, hoặc là nhảy lên, hoặc thẹn thùng quay đi, có chút cảm giác cứng đầu quen thuộc.
Cận Dập bất lực, anh tựa người ra sau, tay đặt lên trán. Không rõ cô thật sự muốn làm gì, cũng không định ngăn cản.
Chu Tích Tuyết dừng nụ hôn trên môi anh, khiến anh vì vui sướng mà suýt nữa mất kiểm soát.
Sau đó, cô dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, tay vẫn nhẹ nhàng v**t v*, rồi lướt qua và dừng lại, cười khúc khích nhìn anh.
“Anh trông có vẻ hơi thống khổ đấy, em làm như vậy không đúng sao?” Cô nheo mắt tinh nghịch hỏi.
Không có chút không đúng nào cả.
Chỉ là sung sướng quá mức đôi khi khiến người ta quên mất phải kiểm soát biểu cảm của mình thôi.
Cố tình nó lại như thế, khiến anh trông thật quyến rũ đến loạn cả lên. Anh hơi ngửa đầu, yết hầu nhấp nhô, tựa như một quả mọng chín tươi đang mời gọi người hái.
Cận Dập th* d*c, cố gắng nắm lấy cổ tay cô.
Nếu nhanh hơn một chút, hoặc nắm đúng vị trí hơn một chút, sẽ tốt hơn.
Chu Tích Tuyết nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt, thậm chí vì tò mò mà càng tập trung hơn.
Nếu cô khẽ m*t một cái lên đó, anh sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu Chu Tích Tuyết, cuối cùng cô vẫn không đủ gan dạ để làm vậy.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[“Súng nào chơi vui hơn thế?”]
Khi ánh sáng xuyên qua kẽ hở của rèm cửa chiếu vào, đồng hồ đã điểm 7 giờ sáng. Ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách gõ trên cửa sổ, tạo thành một âm thanh trắng thật dễ chịu.
Thật hiếm khi cả Chu Tích Tuyết và Cận Dập lại ngủ say đến tận trưa như vậy. Có lẽ là vì tối qua đã tiêu tốn quá nhiều sức lực trong buổi tiệc, hoặc cũng có thể là do tác dụng của thuốc đã khuấy động cảm xúc của cả hai.
Vì câu nói “muốn đi chết” của Cận Dập, Chu Tích Tuyết đã ngủ một đêm đầy lo sợ. Cô luôn giật mình tỉnh giấc, ôm chặt lấy anh để chắc chắn rằng anh vẫn ở bên cạnh mình mới an tâm.
Cô thậm chí còn gặp một cơn ác mộng. Trong mơ, Cận Dập toàn thân đẫm máu, trên cổ bị một vật gì đó cứa một vết rách, chất lỏng màu xanh lam không ngừng tuôn ra.
Không chỉ vậy, trên tay anh còn cầm một con dao găm, từng chút một cắt vào da thịt của chính mình. Anh dường như không hề cảm thấy đau đớn, khóe miệng nở một nụ cười chói mắt, gương mặt anh tuấn đến mức không giống con người.
Trong mơ, anh ở rất gần cô. Nhưng giữa họ lại luôn như có một rào cản, dù cô có gọi thế nào, anh cũng không đáp lại.
Chu Tích Tuyết là người vốn rất thích xem phim kinh dị và máu me, nhưng vẫn không kiềm được mà toàn thân run rẩy, bị nỗi sợ hãi gắt gao bao trùm.
Khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, khóe mắt cô vẫn còn ướt đẫm nước mắt.
Tấm rèm dày che khuất ánh sáng, khiến cô không phân rõ giờ giấc, căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ người bên cạnh.
Khi Chu Tích Tuyết mệt mỏi thức giấc, Cận Dập vẫn còn đang say ngủ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng gương mặt anh lúc ngủ, một cảm xúc lạ thường cứ quanh quẩn trong lòng cô.
Cô dụi mắt, lặng lẽ nhìn anh, không hề quấy rầy.
Trái tim cô bỗng trở nên mềm mại.
May quá, bây giờ anh đang ngoan ngoãn nằm ngay bên cạnh cô.
Có vẻ như thuốc trong cơ thể anh đã được thay thế gần hết rồi.
Trông anh thật ngoan ngoãn.
Gương mặt này lúc ngủ trông hiền lành và vô hại hơn hẳn so với ban ngày. Mặc dù đường nét khuôn mặt vẫn sắc sảo, nhưng đôi mắt nhắm nghiền đã làm giảm đi rất nhiều vẻ sắc bén. Hàng mi dài mềm mại nằm yên trên mí mắt, dịu dàng như một đứa trẻ sơ sinh.
Chu Tích Tuyết lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt Cận Dập, không nỡ rời mắt.
Cô phải thừa nhận, trái tim mình đã bị anh lay động, không còn là tâm trạng tùy tiện tìm một bến đỗ như lúc trước nữa.
Đây là tình yêu ư?
Một lần, khi tâm sự với cô em họ Lâm Mân, Lâm Mân đã hỏi cô: “Chị đã bao giờ có cảm xúc muốn từ bỏ tất cả để được ở bên một người chưa? Hay nói cách khác, trở thành một người hoàn toàn không phải chính mình ấy?”
Khi ấy, Chu Tích Tuyết lập tức nghĩ: “Chị điên mới làm vậy chắc.”
Chẳng phải đó là “não yêu đương” chính hiệu sao?
Lâm Mân lại nói: “Thật ra, thứ tình yêu thuần khiết ấy tốt đẹp làm sao, nhưng tiếc là nó không thể duy trì mãi mãi. Thế nên, việc từ bỏ mọi thứ để bất chấp ở bên đối phương cũng không thể kéo dài được lâu.”
Mọi mối quan hệ đều cần được vun đắp, tuyệt đối không thể chỉ là sự hy sinh đơn phương.
Chu Tích Tuyết, người còn ngây thơ chưa hiểu hết về tình yêu, cũng cảm thấy rất băn khoăn.
Năm phút sau, Chu Tích Tuyết nằm trên giường, có chút bồn chồn, không chỉ đơn giản là muốn nhìn Cận Dập nữa.
Ánh mắt cô trượt dần theo đường nét rõ ràng trên gương mặt anh, dừng lại nơi yết hầu, rồi chậm rãi lướt xuống xương quai xanh.
Hơi thở của Cận Dập tuy đều đặn, nhưng lồng ngực rắn chắc vẫn khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Trên làn da trắng mịn ấy, rõ ràng có thể nhìn thấy từng dấu vết đỏ ửng – những vệt lưu lại không thể che giấu.
Những dấu vết ấy từ đâu mà có, cô rõ hơn ai hết, đặc biệt là dấu răng gọn gàng, hằn sâu trên vai anh.
Lúc cắn anh, thậm chí chính anh cũng cố ý để cô cắn mạnh thêm một chút.
Thành thật mà nói, vào khoảnh khắc đó, Chu Tích Tuyết cũng không kìm được lòng, trong lòng có chút rung động.
Tay cô tiếp tục động tác giúp anh giảm bớt, nhịp điệu theo cảm giác mà mỗi lúc một nhanh hơn, nhiệt độ trên người cô cũng dần dâng cao.
Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh xảy ra đêm qua, Chu Tích Tuyết không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Lần đầu nếm trải, vì thế vừa hồi hộp vừa phấn khích, lại càng trở nên táo bạo và liều lĩnh.
Không bao lâu sau, Cận Dập mở mắt. Hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở, đôi mắt lam trong suốt như đại dương sâu thẳm, khiến người ta dễ dàng chìm sâu vào bên trong.
Ánh mắt ấy khi nhìn về phía cô, sự ôn nhu và cưng chiều cũng không kiềm được mà trào ra bên ngoài.
Ánh mắt giao nhau, anh đưa tay vòng qua eo cô, kéo cô sát lại gần cơ thể mình.
Sau đó là một khoảng thời gian dài, cả hai lặng lẽ ôm nhau, không cần quá nhiều lời nói, tất cả đều được thể hiện qua cử chỉ thân mật và giao cảm giữa tứ chi.
Giống như đêm qua, cô đã dùng đôi tay mình để giữ lấy anh.
Đó có phải là yêu không?
Cận Dập vẫn còn non nớt trong chuyện này, nhưng cảm xúc lại thật sự bị rung động.
“Không dậy nổi à?”
Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập ngủ nướng.
Cô tinh nghịch đưa tay chạm nhẹ vào phần eo gầy hẹp của anh, khẽ cào một cái, rồi lập tức có chút háo hức muốn trêu tiếp.
Cận Dập chỉ ôm cô thật chặt, khẽ thở dài một hơi, nhưng rõ ràng không có ý muốn rời giường.
Cô hỏi anh: “Anh còn nhớ chuyện tối qua không?”
Anh im lặng chớp mắt một cái, rồi đáp: “Nhớ rõ.”
Là bị bỏ thuốc, nhưng không đến mức mất ý thức. Hơn nữa, anh cũng chưa từng cho phép bản thân say rượu.
Những hình ảnh đó vừa lóe lên trong đầu, Cận Dập lập tức có phản ứng rõ rệt, không cách nào khống chế được.
Có lẽ, cả đời này anh cũng không thể xoá bỏ đoạn ký ức đó. Mà anh cũng không nỡ quên đi.
Chu Tích Tuyết và anh đều đang suy nghĩ theo hướng hoàn toàn khác, cô nghiêm túc hỏi:
“Hiện tại… còn có cảm giác như vậy không?”
Lần này anh im lặng còn lâu hơn trước, giọng khàn hẳn đi:
“Còn.”
Vẫn còn muốn cảm giác được đôi tay cô bao lấy.
Anh biết, một tay cô không ôm trọn được, thì sẽ dùng cả hai. Tuy động tác còn vụng về, nhưng mỗi lần chạm vào đều khiến da đầu anh tê dại.
Chu Tích Tuyết nghe vậy lập tức nghiêm túc hẳn lên, liền hỏi tiếp:
“Là do thuốc vẫn chưa hết tác dụng sao? Bây giờ anh vẫn còn muốn tự làm đau mình à? Không được, chúng ta phải tới bệnh viện kiểm tra ngay thôi.”
Vừa nói xong, cô liền định ngồi dậy.
Cận Dập đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở lại, ép nằm xuống giường.
Anh thật sự không biết nên giải thích thế nào, là cô hiểu nhầm ý anh, hoặc là nói anh vừa rồi hiểu nhầm ý cô.
Nhưng không cần anh lên tiếng, phản ứng trên cơ thể đã thành thật trả lời thay anh rồi.
Chu Tích Tuyết gần như ngay lập tức cảm nhận được.
Cô cúi đầu nhìn, vì cả hai đang kề sát vào nhau nên tầm mắt bị cản trở, nhưng cảm giác nóng rực trên làn da lại vô cùng rõ ràng.
Cô mới vỡ lẽ:
“À, thì ra là cảm giác đó à?”
Cận Dập như thể ngượng đến mức không chịu nổi, vùi mặt vào cổ cô.
Chu Tích Tuyết không nhịn được đẩy đẩy anh:
“Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt em đi.”
Người đang chôn mặt trên cổ cô nghe vậy thì từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt sắc nét ấy hiện ra trước mắt cô một cách vô cùng ngoan ngoãn. Anh nhìn cô, đôi mắt không còn là sự trong trẻo đơn thuần, mà đã ngập tràn sắc thái quyến luyến mê hoặc.
Cô rất thích đôi mắt của anh, đến mức không kìm được muốn áp sát vào, khẽ hôn lên hàng mi của anh.
Và cô cũng thật sự làm vậy — nhưng lại là dương đông kích tây, trong lúc hôn lên hàng mi đó, một bàn tay của cô cũng đồng thời lặng lẽ trượt xuống, bao lấy anh.
Tối hôm qua Chu Tích Tuyết đã hết mình hết lòng “chơi” một lần rồi, cùng lắm là mới bắt đầu còn ngượng ngùng đối mặt một chút, bây giờ thì chẳng khác gì “người chơi” thuần thục cả, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đã có thể k*ch th*ch tới điểm mẫn cảm.
Thú vị ghê. Càng chơi càng cuốn. Càng thích lại càng không nỡ buông tay.
Thân thể Cận Dập cứng đờ, nhưng chỗ bị bàn tay bé nhỏ của cô bao lấy lại một lần nữa không thể kiểm soát được mà “thay đổi”.
Cuối cùng, anh không thể kiềm chế nữa, lại một lần nữa chôn mặt vào cổ cô, hơi thở nặng nề theo từng nhịp đập.
So với khi bị thuốc chi phối khiến mọi cảm quan bị ép buộc đêm qua, cảm giác bây giờ ngược lại càng thêm rõ ràng, chân thực hơn gấp bội. Anh tận hưởng từng cái từng cái chạm nhẹ của cô trên từng tấc da thịt; đôi tay mềm mại như kẹo bông của cô hình thành sức tương phản mãnh liệt với anh.
Muốn xem anh biến hóa ra sao, muốn xem phản ứng của anh, muốn nhìn thấy anh ở một hình thái khác đầy quyến rũ.
Cô chính là một người lớn mật như thế đấy.
“Đêm qua muốn chơi súng của anh một chút thôi mà, ai ngờ anh lại keo kiệt đến vậy, xem cũng không cho em xem một chút nào.” Chu Tích Tuyết áp môi vào tai anh, nhỏ giọng trách móc.
Là khẩu súng nào?
Anh cảm thấy đầu óc hơi loạn lên, cơ thể một mặt như bị lửa đốt cháy, một mặt cố phân tán suy nghĩ để hiểu cô đang nói gì.
Ngay sau đó, Chu Tích Tuyết đã được như ý.
Cô ngồi dậy, người chỉ khoác mỗi chiếc váy ngủ, bất chấp dây đai trượt xuống, chỉ chăm chăm nhìn anh.
Trong bóng tối dịu nhẹ, vẫn là dáng vẻ màu hồng phấn đáng yêu như cũ.
Có thể vì sự táo bạo của cô mà phản ứng ngay lập tức, hoặc là nhảy lên, hoặc thẹn thùng quay đi, có chút cảm giác cứng đầu quen thuộc.
Cận Dập bất lực, anh tựa người ra sau, tay đặt lên trán. Không rõ cô thật sự muốn làm gì, cũng không định ngăn cản.
Chu Tích Tuyết dừng nụ hôn trên môi anh, khiến anh vì vui sướng mà suýt nữa mất kiểm soát.
Sau đó, cô dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, tay vẫn nhẹ nhàng v**t v*, rồi lướt qua và dừng lại, cười khúc khích nhìn anh.
“Anh trông có vẻ hơi thống khổ đấy, em làm như vậy không đúng sao?” Cô nheo mắt tinh nghịch hỏi.
Không có chút không đúng nào cả.
Chỉ là sung sướng quá mức đôi khi khiến người ta quên mất phải kiểm soát biểu cảm của mình thôi.
Cố tình nó lại như thế, khiến anh trông thật quyến rũ đến loạn cả lên. Anh hơi ngửa đầu, yết hầu nhấp nhô, tựa như một quả mọng chín tươi đang mời gọi người hái.
Cận Dập th* d*c, cố gắng nắm lấy cổ tay cô.
Nếu nhanh hơn một chút, hoặc nắm đúng vị trí hơn một chút, sẽ tốt hơn.
Chu Tích Tuyết nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt, thậm chí vì tò mò mà càng tập trung hơn.
Nếu cô khẽ m*t một cái lên đó, anh sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu Chu Tích Tuyết, cuối cùng cô vẫn không đủ gan dạ để làm vậy.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 57: Secure (1)
10.0/10 từ 11 lượt.