Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 58: Secure (2)

85@-

Cô cố tình chuyển hướng sự chú ý của anh, lẩm bẩm: “Sau chuyện đêm qua, em có một ý tưởng.”


“Là gì?” Giọng anh khàn đặc, giống như tiếng giấy nhám cọ xát.


“Anh đã là người thừa kế của gia tộc Valoi, vậy anh đương nhiên có quyền sở hữu tất cả mọi thứ của gia tộc, đúng không?”


“Ừm.” Câu trả lời của anh tưởng chừng qua loa, nhưng lại rất chân thành. Chẳng qua bấy lâu nay anh không hề quan tâm đến quyền thế, không bận tâm có sở hữu hay không. Dù có bị người khác cướp đi những thứ vốn thuộc về mình, anh cũng chẳng buồn tranh giành.


Chu Tích Tuyết nói: “Em chán ghét những người ở đó.”


Thật thú vị là, trong hầu hết mọi chuyện, hai vợ chồng họ đều có cùng một quan điểm.


Chu Tích Tuyết nói tiếp: “Em hy vọng tất cả những người đã từng bắt nạt anh sẽ không có kết cục tốt đẹp!”


Chỉ một câu nói ấy thôi cũng đủ để làm tan biến mọi uất ức, tủi thân và bất lực mà Cận Dập đã tích tụ bấy lâu nay.


Anh cảm thấy may mắn, vì giờ đây đôi cánh của mình đã đủ cứng cáp để bảo vệ cô.


Trò chơi sáng nay luôn do bàn tay của Chu Tích Tuyết nắm quyền kiểm soát. Nhưng giờ phút này, Cận Dập đã chiếm thế thượng phong. Anh một tay giữ gáy cô, bá đạo và mạnh mẽ hôn lên môi cô.


Đồng thời, bàn tay còn lại của anh bao trọn lấy mu bàn tay cô, cùng cô “chạy đua”.


Một lúc lâu sau, trong không khí ngập tràn hương thơm thoang thoảng, nhịp thở của họ dần trở nên ổn định.


Hai trái tim kề sát bên nhau, cùng chung một nhịp đập.


Chu Tích Tuyết dựa vào ngực Cận Dập, cằm đặt nhẹ trên cơ ngực săn chắc của anh, cố gắng duỗi tay đến gần gối đầu, nhìn thời gian.


Đã gần giữa trưa.


Cô lười biếng, không muốn rời khỏi giường, cọ cọ người vào ngực anh rồi hỏi: “Hôm nay còn có thể đi mua sắm không?”



Cô nhớ còn vài thứ quan trọng chưa mua.


Cận Dập gật đầu.


Chỉ cần cô muốn làm gì, anh đều sẵn sàng.


Anh ôm cô thêm một lúc.


Chu Tích Tuyết bị anh nắm lấy tay, kéo đi về một hướng nào đó.


Chưa kịp chạm đến nơi, hơi ấm từ anh đã lan tỏa nóng rực đến từng đầu ngón tay cô.


Cô kinh ngạc, mở to mắt nhìn anh: “Không phải, anh vừa rồi không phải đã “cái đó” rồi sao?”


Mới được bao lâu mà đã thế này rồi?


Cận Dập nhạy cảm nhận ra cô có chút kháng cự, liền lại áp mặt vào ngực cô, như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.


Chu Tích Tuyết không kiềm được v**t v* mái tóc ngắn của anh, mang theo ý cười dò hỏi: “Này, anh còn muốn làm gì thế?”


“Có thể lại chạm vào một lần nữa được không?” Giọng anh nghẹn lại, buồn bã, vẫn áp mặt vào ngực cô. Mềm mại, ấm áp.


Ý anh là muốn tay cô lại mỏi thêm một lần sao?


“Mơ đẹp quá đấy!”


Chu Tích Tuyết rút tay lại, rồi từ trong chăn chui ra. Cô gom hết tóc dài lên cao, nhìn anh từ trên xuống.


“Nói thật nhé, em có thể chơi súng của anh không?”


Cận Dập nhắm tít mắt.


Cảm xúc dâng trào đến mức làm anh hơi choáng váng, trong chốc lát có phần lạc hướng.



Chu Tích Tuyết nhắc lại: “Là súng thật đấy nhé!”


Tối qua cô rất muốn nhìn khẩu súng kia của anh, nhưng anh thu lại nhanh hơn ai hết, không biết có khi còn tưởng cô sẽ lấy mất đó.


Nhưng cô thật sự rất muốn chơi một chút.


“Em muốn chơi bây giờ à?”


Giọng anh trở nên điềm tĩnh, như đang suy nghĩ. Thực ra chuyện này cũng không phải không thể, chỉ cần anh lấy hết đạn ra khỏi súng, để cô thoải mái chơi cũng không sao.


Hiện tại, anh hoàn toàn tỉnh táo, có thể đảm bảo an toàn.


Lời vừa dứt, chưa chờ Chu Tích Tuyết đáp lại, Cận Dập đã quay người xuống giường đi tìm súng.


Khi trở lại, trên tay anh thật sự cầm khẩu súng đó.


Vốn dĩ cô cho rằng không thể chơi, nhưng thực tế điều này làm cô rất phấn khích, toàn thân như tràn đầy năng lượng.


Khẩu súng màu đen tuyền được tháo hết đạn, viên đạn được đặt gọn trên bàn bên cạnh, linh kiện rải ra.


Cận Dập làm trò trước mặt Chu Tích Tuyết, thoăn thoắt lắp ráp từng bộ phận. Đôi tay thon dài của anh linh hoạt di chuyển, trong lúc hành động, mu bàn tay hiện rõ khớp xương cùng tĩnh mạch màu xanh, vô tình đánh thức cảm xúc của cô, khiến cô mê mẩn ngắm nhìn không chớp mắt.


Thoăn thoắt mấy cái, một khẩu súng liền lắp ráp hoàn chỉnh, đưa tới trước mặt cô.


Mắt Chu Tích Tuyết sáng rỡ, đưa tay ra nhận.


Khi tiếp nhận khẩu súng từ tay Cận Dập, cô có chút “tâm cơ”, cố ý nắm chặt tay anh không buông.


Cận Dập vì thế mà tạm dừng giữa không trung, cúi đầu nhìn cô.


Cô mỉm cười với anh, nhẹ nhàng véo ngón tay anh rồi mới thả ra.


Khoảnh khắc đó, trong lòng anh dâng lên một làn sóng cảm xúc mãnh liệt, khiến đầu ngón tay anh tê rần.



Cô, đã gắt gao nắm chặt anh trong lòng bàn tay rồi.


Cảm xúc khi cầm súng thật có khuynh hướng mãnh liệt hơn, đặt trên tay cô tựa như trở nên nặng trĩu hẳn.


Chu Tích Tuyết chơi chút, nhìn Cận Dập nhếch mép hỏi: “Anh đã từng dùng khẩu súng này chưa?”


Cận Dập gật đầu: “Đã dùng rồi.”


“Trong hoàn cảnh nào thế?”


“Ở vùng hoang vắng không người, có một con sói hoang đuổi theo không buông, anh đã dùng cây súng này để dọa nó.” Trong những tình huống bình thường, anh dùng súng săn, còn súng lục chỉ để luyện tập bắn mục tiêu ở sân bắn mà thôi.


“Lúc đó anh không sao chứ?” Chu Tích Tuyết nhíu mày hỏi, “Còn nữa, sao anh luôn làm những việc nguy hiểm như vậy hả?”


Nguyên nhân chính là vì sự nguy hiểm càng k*ch th*ch adrenaline trong người anh.


Anh vốn là người yếu đuối, bất lực, chỉ có liên tục ép mình rơi vào tình thế hiểm nguy mới có thể phát huy tiềm năng lớn nhất.


Cho nên anh không sợ nguy hiểm, cùng lắm là chết mà thôi.


Cận Dập thở ra nhẹ nhàngmột hơi, buông tay ra, ý tứ là để cô xem anh bây giờ vẫn rất ổn.


Anh lúc này trần nửa người trên, không che giấu, không ngại ngùng, thân hình gợi cảm hiện rõ hết.


Cùng lúc đó, những vết sẹo lớn nhỏ trên người anh lại hiện lên trong mắt Chu Tích Tuyết.


Cô nhìn kỹ vết sẹo trên ngực anh rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Sau này không được đi lại những chỗ nguy hiểm như thế nữa đâu đấy.”


“Được”


“Còn nữa, không cho phép trên người anh xuất hiện thêm bất kì một vết sẹo nào nữa.”


“Được.”



Chu Tích Tuyết tiếp tục cúi đầu nghịch khẩu súng, thoạt nhìn không có thời gian để ý phản ứng của anh.


Trong nước không có nhiều cơ hội như thế này, không tranh thủ chơi giờ, sau này có thể sẽ không còn dịp nữa.


Cô rất tò mò, muốn biết Cận Dập dạy mình cách nạp đạn và lắp ráp súng như thế nào.


Cận Dập không do dự, bước đến đứng phía sau cô, vòng tay ôm lấy, nhẹ nhàng đặt cằm l*n đ*nh đầu cô. Tay anh đè lên tay cô, hai người thân mật bên nhau, bắt đầu dạy học.


Chu Tích Tuyết thất thần học, cả người bị hơi thở của anh cuốn hút, lòng ngứa ngáy khó tả.


Không lâu sau, giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau: “Súng nào chơi vui hơn thế?”


Chu Tích Tuyết không hiểu lắm: “Hửm? Còn có khẩu súng nào nữa sao?”


Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt anh cười như không cười, môi cong nhẹ, vẻ thỏa mãn trên mặt còn có chút hư hỏng.


Người này mang theo vẻ mặt kiêu ngạo, bất cần, toát ra khí chất không chút kiêng nể.


Chu Tích Tuyết liền hiểu ngay, thoải mái nhún vai: “Cũng như nhau thôi.”


Như nhau…


Có vẻ, anh vẫn chưa thể thỏa mãn nhu cầu của cô.


Cận Dập chôn mặt vào hõm vai cô, nhẹ nhàng cắn một cái trên cổ cô.


Anh chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ theo bản năng khao khát, nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện làm bậy.


Anh càng không muốn cô chịu bất cứ tổn thương nào.


Về chuyện này, Cận Dập nghiêm túc tự hỏi chính mình.


Anh còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi thêm.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 58: Secure (2)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...