Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 56: Salvation (3)
123@-
Giây tiếp theo, Cận Dập bế bổng Chu Tích Tuyết lên, ấn cô vào tường.
Từng giọt nước lạnh buốt từ quần áo của họ chảy xuống, lan tỏa trong không gian chật hẹp, tạo nên một sự căng thẳng khó diễn tả thành lời.
Cận Dập siết chặt lấy Chu Tích Tuyết, dùng cơ thể ướt đẫm nước lạnh ôm chặt lấy cô, hai cơ thể nóng bỏng dán sát vào nhau.
Cơ thể anh cũng đang run rẩy, nhưng vẫn giữ được lý trí, anh dùng tay gạt những sợi tóc ướt dính trên má cô, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa kiềm chế: “Em sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Chỉ trong khoảnh khắc đó, mọi tủi thân và bất lực trong lòng Chu Tích Tuyết bỗng chốc tan biến.
Cô vòng tay lên cổ anh, rướn người dán sát vào anh hơn, hơi thở giao hòa trong khoảng cách gần kề:
“Vậy còn anh? Cứ đứng mãi dưới nước lạnh như thế, chẳng lẽ không sợ bị cảm sao?”
“Anh không cảm được.” Anh làm sao có thể bị cảm lạnh chứ.
“Vậy thì em cũng không sao.”
Vừa dứt lời, Chu Tích Tuyết đã hôn lên môi Cận Dập, dùng đầu lưỡi lạnh lạnh tách nhẹ răng môi anh, như muốn tìm kiếm nguồn nhiệt ẩn sâu trong đó.
Cận Dập chỉ ngẩn người trong thoáng chốc, rồi lập tức đáp lại cô — không chỉ đơn thuần là hôn, mà là một sự quấn quýt ngày càng cuồng nhiệt.
Nụ hôn nóng rực ấy như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ khô, chỉ một chút tia lửa đã bùng lên. Và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi đau đớn trên người Cận Dập dường như đều tan biến.
Vẫn là những nụ hôn có phần lộn xộn, gấp gáp quá mức, đến mức đã quên mất kỹ thuật.
Vì quá đỗi mạnh mẽ, anh không ít lần vô tình m*t đến mức khiến môi cô đau, nhưng cô hoàn toàn không để tâm.
Dù Chu Tích Tuyết còn non nớt, nhưng bàn tay đang nghịch ngợm lại chẳng hề an phận, lần mò khắp nơi. Nhờ theo đuổi hội họa, cô đã quá quen thuộc với cấu trúc cơ thể người — ngay cả khi nhắm mắt, cô cũng có thể vẽ ra chính xác từng đường nét. Đầu ngón tay ấy như một cây cọ mềm, từng chút từng chút một lướt xuống, chậm rãi phác họa.
Mãi cho đến khi tay cô chạm vào một thứ to lớn đến mức không thể “cầm” nổi, Chu Tích Tuyết khựng lại, gần như ngẩn người. Nụ hôn giữa hai người cũng theo đó mà tạm ngừng. Bên tai cô vang lên tiếng th* d*c trầm thấp của Cận Dập, như một con dã thú bị giam cầm đang bất lực r*n r*.
“Em muốn giúp anh…” Chu Tích Tuyết lẩm bẩm, giọng có phần bối rối, “Nhưng em không biết phải làm thế nào…”
Cận Dập im lặng không nói gì, chỉ vươn tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn chặt lấy Chu Tích Tuyết.
Anh chỉ biết, cơ thể mỏng manh này không chịu nổi việc bị nước lạnh dội lâu như vậy.
Chiếc khăn tắm rộng lớn phủ luôn lên đầu Chu Tích Tuyết, để lộ gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt trong veo ấy nhìn anh đăm đăm không chớp.
Cô cúi đầu, như không chắc chắn, lại lén liếc nhìn thêm một lần nữa. Cái nhìn ấy càng trực quan hơn, và cũng khiến cô càng thêm kinh ngạc.
Trước đây, Chu Tích Tuyết từng nghe em họ nói đến những chuyện liên quan đến phương diện này, nhưng khi đó cô vẫn luôn mơ hồ, ngơ ngác. Con người thường dễ phủ nhận những điều mình không hiểu, cho rằng đó chẳng qua chỉ là lời nói quá.
Qua lớp khăn vải ướt lạnh, tay cô vẫn đang nắm lấy “Cận Dập” — mà anh thì chưa từng đẩy ra.
Cô tò mò không nhịn nổi. Vừa động nhẹ, ngay lập tức cảm nhận được cơ thể anh run rẩy cùng tiếng thở sâu nặng nề.
Cận Dập quấn khăn tắm quanh Chu Tích Tuyết rồi nhẹ nhàng bế cô lên, đặt ngồi lên bồn rửa mặt.
Hiện tại phản ứng của cô có phần ngốc nghếch, nhưng anh cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Em chắc chứ?” Anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn như một chiếc bóng ma phủ kín thân hình cô.
“Chắc chắn mà.” Chu Tích Tuyết gật đầu, hơi ngượng ngùng, đồng thời trong ánh mắt cũng có chút tò mò và khát khao khám phá.
Khi chiếc gông xiềng trói buộc được gỡ bỏ, anh đứng trước cô không giữ lại gì, thành thật và thuần khiết.
Dưới ánh mắt anh chứa đựng d*c v*ng nồng nàn, nhưng khi nhìn cô thì vẫn bình thản như trước.
Thậm chí càng nhìn kỹ, Chu Tích Tuyết vẫn không chớp mắt, đôi mắt đảo liên tục.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu cô hoàn toàn trống rỗng, vì quá mức kinh ngạc mà quên mất phải e thẹn.
Đại đa số mọi người, nếu không tận mắt chứng kiến, sẽ rất khó mà tin.
Hơn nữa, cũng không có cảm giác đáng sợ, ngược lại, thật đáng yêu.
Có lẽ vì làn da của anh khác biệt với người thường, trắng nõn, cho nên thế mà lại là màu hồng phấn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dung mạo như thế.
“Có lạnh không?” Anh vẫn còn quan tâm hỏi cô.
Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Không lạnh.”
Cô không cảm thấy lạnh, thậm chí trên mặt và trên tay đều nóng muốn phỏng.
Cô như đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với đồ chơi mới, cảm thấy thật mới lạ, vươn tay ra, đầu tiên là dùng đầu ngón tay chạm nhẹ.
Món đồ chơi vì cô chạm vào mà không thể kìm chế, giật nhẹ một cái, theo sau đó là tiếng thở nặng nề hơn.
Chu Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Cận Dập, trong đáy mắt ánh lên sự ham học.
Tiếp theo nên làm thế nào đây?
Trong lúc im lặng đối diện nhau, Cận Dập nắm lấy tay Chu Tích Tuyết, đặt lên trên bề mặt, dạy cô cách tiến hành.
Anh không có nhiều kinh nghiệm, cũng chỉ là bản năng tự nhiên. Có cô trợ giúp mới hiểu được tư vị ấy ngon ngọt biết nhường nào.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Chu Tích Tuyết hỏi.
“Ừm.” Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, gò má ửng đỏ khác thường.
“Anh nhìn em đi nè.” Cô nghịch ngợm nói.
“Không.” Anh đưa tay che lấy mắt cô, không thể nhìn thẳng.
Chu Tích Tuyết né sang bên một chút, rồi lại nhìn thẳng anh.
Anh bị cô bắt gặp ánh mắt, đành đối diện.
Trong lần giao nhau ấy, ánh mắt anh càng thêm kiên định.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bóng đêm dường như càng thêm sâu đậm, tiếng nước trong phòng tắm văng vẳng khắp nơi.
Quá trình này thật ra không khó tiếp thu như cô tưởng, dù đôi tay cô đã có phần tê mỏi, nhưng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của cô.
Rốt cuộc, anh không thể kiềm chế được nữa, hôn sâu cô, lại lần nữa cắn đau môi cô.
Cô cũng không vừa, cắn lại mạnh trên vai anh, để lại dấu vết rõ ràng.
Vòi nước trên bồn rửa tay bật lên, anh nắm lấy tay cô, tỉ mỉ rửa sạch cho cô.
Thuốc đã phát huy tác dụng khiến cơ thể anh vô cùng mệt mỏi, bất lực.
Ngoài ra, còn nhiều thứ khác làm tinh thần anh rối loạn, lúc này trong mắt anh, cô như có hai hình ảnh cùng lúc hiện lên.
Trực giác mách bảo cô rằng thuốc này không đơn giản như vậy.
Cô nhìn anh phản ứng, dò hỏi cảm giác của anh.
Cận Dập dùng khăn lau tay cho cô, nghiêm túc nói: “Anh từng muốn đứng trên tòa nhà cao tầng, nhảy xuống, để bản thân tan xương nát thịt.”
Có khoảnh khắc, anh thậm chí còn muốn cầm súng chĩa vào đầu mình.
“Đoàng” một tiếng, chắc chắn sẽ vô cùng sảng khoái.
Đó là một khuynh hướng tự hủy hoại bản thân đến cực độ.
Chu Tích Tuyết sợ đến mức mọi cảm xúc kiều diễm đều tan biến, chỉ còn lại những cơn tim đập nhanh dồn dập.
Vẻ mặt của anh lúc đó, tuyệt đối không giống đang nói đùa.
Chu Tích Tuyết hỏi: “Còn nữa không?”
“Muốn đi chết.”
Chu Tích Tuyết ôm chầm lấy Cận Dập, nghiêm túc nói: “Không được nói những lời này, càng không được làm như vậy.”
“Được.” Anh sẽ không nói nữa, cũng sẽ không làm.
“Bây giờ, anh chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh em.”
“Được.”
“Bây giờ, chúng ta đi rửa mặt, ngủ một giấc thật ngon, xóa bỏ hết những ý nghĩ đó trong đầu, được không?”
“Được.”
Sau đêm khiến lòng người run sợ, Chu Tích Tuyết đã ở bên Cận Dập không rời một bước.
Dù sao, cô đã chứng kiến tất cả mọi mặt của anh, nên việc nhìn thêm vài lần nữa cũng chẳng có gì đáng ngại.
Cô dẫn dắt anh, giống như một cô giáo mầm non kiên nhẫn nhất, dịu dàng và cẩn thận.
Còn trong mắt Cận Dập, cô giống như ánh nắng ấm áp của ngày xuân, ấm áp mà không chói lóa.
Khi ôm nhau ngủ, Chu Tích Tuyết nhìn chằm chằm Cận Dập, sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng được. Vì vậy, cô ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh an ủi: “Ngủ đi.”
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cận Dập không hề có chút buồn ngủ nào. Mặc dù cơ thể cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu óc anh lại như vừa uống một liều cà phê quá mạnh, khiến anh tỉnh táo lạ thường.
Điều anh chưa nói ra là loại thuốc này sẽ khiến anh trở nên không còn là chính mình.
Anh trở nên càng thô bạo hơn, h*m m**n phá hủy mạnh mẽ, không chỉ muốn tự làm mình đau, mà còn muốn hủy diệt mọi thứ.
Nhưng chính vì có cô, anh đã kiềm chế tất cả.
Dù nội tâm đã tan vỡ, nhưng anh không muốn cô phải chịu bất cứ tổn hại nào.
Cuối cùng, thuốc trong cơ thể anh sẽ dần dần được thay thế.
Thế nhưng, sự thù hận đối với các thành viên trong gia tộc lại điên cuồng trỗi dậy.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ.
Nửa đêm, Chu Tích Tuyết muốn trở mình để đổi tư thế ngủ, nhưng bên eo cô là một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ, giam chặt cô lại.
Cô muốn thoát ra, nhưng ngay sau đó cơn buồn ngủ lại ập đến, cô chỉ khẽ cọ vào lòng anh rồi tiếp tục ngủ. Còn người phía sau, trong giấc ngủ sâu vẫn theo bản năng ôm chặt lấy cô, không nỡ rời một tấc.
Cận Dập không biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh táo, ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt lên khuôn mặt cô.
Trước đây anh ngủ luôn không đủ an toàn, giấc ngủ của anh rất nông, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng đủ khiến anh tỉnh giấc. Nhưng đêm nay, hay nói đúng hơn là đêm nay có Chu Tích Tuyết ở trong lòng, anh đã ngủ rất ngon.
Anh biết, có cô ở đây chính là nhà.
Đây không phải lần đầu họ ôm nhau ngủ, nhưng lần này, tâm trạng của Cận Dập thuần khiết hơn nhiều.
Đêm nay, Cận Dập lại mơ thấy cơn ác mộng cũ. Trong mơ, anh vẫn bị bắt nạt, bị xua đuổi, tràn ngập sự đau khổ và bất an.
May mắn là, anh đã bắt đầu học được cách trở nên chai sạn.
Thế nhưng, sự ra đi của mẹ lại giáng cho anh một đòn nặng nề. Mặc dù bà rất hiếm khi tỏ vẻ tốt với anh, cũng luôn dùng lời lẽ để công kích anh, nhưng ít nhất, bà sẽ cho anh một bữa cơm, ném cho anh một bộ quần áo.
Nếu tâm trạng của bà tốt, bà cũng sẽ nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt anh, thì thầm bằng tiếng Trung vào tai anh: “Cận Dập, đây là tên tiếng Trung của con, Cận là họ của bà ngoại con, Dập có nghĩa là rạng rỡ, mong sau này trên đường đời của con sẽ không còn bóng tối nữa.”
Khi ấy, anh không hiểu tiếng Trung, cũng không biết những lời này có ý nghĩa gì. Nhưng trí thông minh đã giúp anh khắc ghi những lời đó vào trong đầu, giống như một lá bùa hộ mệnh, in sâu trong lòng.
Sau này, anh tự học tiếng Trung và hiểu được nhiều hơn những lời nói đó.
— “A Dập, hãy mau lớn lên, trở nên mạnh mẽ nhé con.”
— “A Dập, con nhất định phải hướng về phía mặt trời mà sống, rực rỡ lấp lánh.”
— “A Dập, hãy tha thứ cho sự bất lực của mẹ.”
Thế nhưng, bà đã vô tình bỏ lại anh mà đi, không để lại bất cứ lời nào, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.
Anh hoàn toàn trở thành một kẻ dị biệt không nơi nương tựa, ngay cả sự yếu đuối cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Anh buộc phải trở nên hung ác, dùng vẻ ngoài tàn bạo để che giấu sự yếu đuối bên trong.
Thế nhưng, kết thúc của giấc mơ lần này lại không giống như những lần trước.
Một bóng hình nhỏ bé xuất hiện trước mặt anh, với ánh mắt tinh anh, để ý kĩ lưỡng đến nhất cử nhất động của anh.
“Các người ai dám bắt nạt anh ấy thử xem, tôi sẽ báo cảnh sát tống cổ từng người một vào tù đó!” Cô gái mặc chiếc váy trắng hoa nhí đứng chắn trước mặt anh, dùng tấm lưng nhỏ bé che chở anh, trên gương mặt là sự kiên định mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Đôi mắt đen láy của cô lấp lánh ánh sáng dũng cảm và kiên nghị, dường như chỉ trong khoảnh khắc đã xua tan mọi ác ý và sự khiêu khích xung quanh anh.
Sau đó, cô cúi xuống, dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay anh, khẽ gọi: “Cận Dập, anh có đau không?”
Một luồng ánh sáng ấm áp tỏa ra trước mắt anh, anh biết rất rõ, đó là vầng sáng phát ra từ người cô, soi rọi anh trong bóng đêm.
Có đau không?
Có lẽ là đau.
Nhưng anh đã sớm chai sạn rồi.
Cô kéo anh lại gần, rồi kiễng chân hôn lên má anh, dang rộng vòng tay ôm lấy cơ thể anh, dịu dàng thì thầm: “Nếu chúng ta là vợ chồng, thì phải yêu thương nhau, anh biết không?”
Anh biết rồi.
Giờ anh đã hiểu hết rồi.
Anh cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Giây tiếp theo, Cận Dập bế bổng Chu Tích Tuyết lên, ấn cô vào tường.
Từng giọt nước lạnh buốt từ quần áo của họ chảy xuống, lan tỏa trong không gian chật hẹp, tạo nên một sự căng thẳng khó diễn tả thành lời.
Cận Dập siết chặt lấy Chu Tích Tuyết, dùng cơ thể ướt đẫm nước lạnh ôm chặt lấy cô, hai cơ thể nóng bỏng dán sát vào nhau.
Cơ thể anh cũng đang run rẩy, nhưng vẫn giữ được lý trí, anh dùng tay gạt những sợi tóc ướt dính trên má cô, giọng nói vừa bất đắc dĩ vừa kiềm chế: “Em sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Chỉ trong khoảnh khắc đó, mọi tủi thân và bất lực trong lòng Chu Tích Tuyết bỗng chốc tan biến.
Cô vòng tay lên cổ anh, rướn người dán sát vào anh hơn, hơi thở giao hòa trong khoảng cách gần kề:
“Vậy còn anh? Cứ đứng mãi dưới nước lạnh như thế, chẳng lẽ không sợ bị cảm sao?”
“Anh không cảm được.” Anh làm sao có thể bị cảm lạnh chứ.
“Vậy thì em cũng không sao.”
Vừa dứt lời, Chu Tích Tuyết đã hôn lên môi Cận Dập, dùng đầu lưỡi lạnh lạnh tách nhẹ răng môi anh, như muốn tìm kiếm nguồn nhiệt ẩn sâu trong đó.
Cận Dập chỉ ngẩn người trong thoáng chốc, rồi lập tức đáp lại cô — không chỉ đơn thuần là hôn, mà là một sự quấn quýt ngày càng cuồng nhiệt.
Nụ hôn nóng rực ấy như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ khô, chỉ một chút tia lửa đã bùng lên. Và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi đau đớn trên người Cận Dập dường như đều tan biến.
Vẫn là những nụ hôn có phần lộn xộn, gấp gáp quá mức, đến mức đã quên mất kỹ thuật.
Vì quá đỗi mạnh mẽ, anh không ít lần vô tình m*t đến mức khiến môi cô đau, nhưng cô hoàn toàn không để tâm.
Dù Chu Tích Tuyết còn non nớt, nhưng bàn tay đang nghịch ngợm lại chẳng hề an phận, lần mò khắp nơi. Nhờ theo đuổi hội họa, cô đã quá quen thuộc với cấu trúc cơ thể người — ngay cả khi nhắm mắt, cô cũng có thể vẽ ra chính xác từng đường nét. Đầu ngón tay ấy như một cây cọ mềm, từng chút từng chút một lướt xuống, chậm rãi phác họa.
Mãi cho đến khi tay cô chạm vào một thứ to lớn đến mức không thể “cầm” nổi, Chu Tích Tuyết khựng lại, gần như ngẩn người. Nụ hôn giữa hai người cũng theo đó mà tạm ngừng. Bên tai cô vang lên tiếng th* d*c trầm thấp của Cận Dập, như một con dã thú bị giam cầm đang bất lực r*n r*.
“Em muốn giúp anh…” Chu Tích Tuyết lẩm bẩm, giọng có phần bối rối, “Nhưng em không biết phải làm thế nào…”
Cận Dập im lặng không nói gì, chỉ vươn tay lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn chặt lấy Chu Tích Tuyết.
Anh chỉ biết, cơ thể mỏng manh này không chịu nổi việc bị nước lạnh dội lâu như vậy.
Chiếc khăn tắm rộng lớn phủ luôn lên đầu Chu Tích Tuyết, để lộ gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt trong veo ấy nhìn anh đăm đăm không chớp.
Cô cúi đầu, như không chắc chắn, lại lén liếc nhìn thêm một lần nữa. Cái nhìn ấy càng trực quan hơn, và cũng khiến cô càng thêm kinh ngạc.
Trước đây, Chu Tích Tuyết từng nghe em họ nói đến những chuyện liên quan đến phương diện này, nhưng khi đó cô vẫn luôn mơ hồ, ngơ ngác. Con người thường dễ phủ nhận những điều mình không hiểu, cho rằng đó chẳng qua chỉ là lời nói quá.
Qua lớp khăn vải ướt lạnh, tay cô vẫn đang nắm lấy “Cận Dập” — mà anh thì chưa từng đẩy ra.
Cô tò mò không nhịn nổi. Vừa động nhẹ, ngay lập tức cảm nhận được cơ thể anh run rẩy cùng tiếng thở sâu nặng nề.
Cận Dập quấn khăn tắm quanh Chu Tích Tuyết rồi nhẹ nhàng bế cô lên, đặt ngồi lên bồn rửa mặt.
Hiện tại phản ứng của cô có phần ngốc nghếch, nhưng anh cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Em chắc chứ?” Anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn như một chiếc bóng ma phủ kín thân hình cô.
“Chắc chắn mà.” Chu Tích Tuyết gật đầu, hơi ngượng ngùng, đồng thời trong ánh mắt cũng có chút tò mò và khát khao khám phá.
Khi chiếc gông xiềng trói buộc được gỡ bỏ, anh đứng trước cô không giữ lại gì, thành thật và thuần khiết.
Dưới ánh mắt anh chứa đựng d*c v*ng nồng nàn, nhưng khi nhìn cô thì vẫn bình thản như trước.
Thậm chí càng nhìn kỹ, Chu Tích Tuyết vẫn không chớp mắt, đôi mắt đảo liên tục.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu cô hoàn toàn trống rỗng, vì quá mức kinh ngạc mà quên mất phải e thẹn.
Đại đa số mọi người, nếu không tận mắt chứng kiến, sẽ rất khó mà tin.
Hơn nữa, cũng không có cảm giác đáng sợ, ngược lại, thật đáng yêu.
Có lẽ vì làn da của anh khác biệt với người thường, trắng nõn, cho nên thế mà lại là màu hồng phấn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dung mạo như thế.
“Có lạnh không?” Anh vẫn còn quan tâm hỏi cô.
Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Không lạnh.”
Cô không cảm thấy lạnh, thậm chí trên mặt và trên tay đều nóng muốn phỏng.
Cô như đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với đồ chơi mới, cảm thấy thật mới lạ, vươn tay ra, đầu tiên là dùng đầu ngón tay chạm nhẹ.
Món đồ chơi vì cô chạm vào mà không thể kìm chế, giật nhẹ một cái, theo sau đó là tiếng thở nặng nề hơn.
Chu Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Cận Dập, trong đáy mắt ánh lên sự ham học.
Tiếp theo nên làm thế nào đây?
Trong lúc im lặng đối diện nhau, Cận Dập nắm lấy tay Chu Tích Tuyết, đặt lên trên bề mặt, dạy cô cách tiến hành.
Anh không có nhiều kinh nghiệm, cũng chỉ là bản năng tự nhiên. Có cô trợ giúp mới hiểu được tư vị ấy ngon ngọt biết nhường nào.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Chu Tích Tuyết hỏi.
“Ừm.” Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ sát đất, gò má ửng đỏ khác thường.
“Anh nhìn em đi nè.” Cô nghịch ngợm nói.
“Không.” Anh đưa tay che lấy mắt cô, không thể nhìn thẳng.
Chu Tích Tuyết né sang bên một chút, rồi lại nhìn thẳng anh.
Anh bị cô bắt gặp ánh mắt, đành đối diện.
Trong lần giao nhau ấy, ánh mắt anh càng thêm kiên định.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bóng đêm dường như càng thêm sâu đậm, tiếng nước trong phòng tắm văng vẳng khắp nơi.
Quá trình này thật ra không khó tiếp thu như cô tưởng, dù đôi tay cô đã có phần tê mỏi, nhưng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của cô.
Rốt cuộc, anh không thể kiềm chế được nữa, hôn sâu cô, lại lần nữa cắn đau môi cô.
Cô cũng không vừa, cắn lại mạnh trên vai anh, để lại dấu vết rõ ràng.
Vòi nước trên bồn rửa tay bật lên, anh nắm lấy tay cô, tỉ mỉ rửa sạch cho cô.
Thuốc đã phát huy tác dụng khiến cơ thể anh vô cùng mệt mỏi, bất lực.
Ngoài ra, còn nhiều thứ khác làm tinh thần anh rối loạn, lúc này trong mắt anh, cô như có hai hình ảnh cùng lúc hiện lên.
Trực giác mách bảo cô rằng thuốc này không đơn giản như vậy.
Cô nhìn anh phản ứng, dò hỏi cảm giác của anh.
Cận Dập dùng khăn lau tay cho cô, nghiêm túc nói: “Anh từng muốn đứng trên tòa nhà cao tầng, nhảy xuống, để bản thân tan xương nát thịt.”
Có khoảnh khắc, anh thậm chí còn muốn cầm súng chĩa vào đầu mình.
“Đoàng” một tiếng, chắc chắn sẽ vô cùng sảng khoái.
Đó là một khuynh hướng tự hủy hoại bản thân đến cực độ.
Chu Tích Tuyết sợ đến mức mọi cảm xúc kiều diễm đều tan biến, chỉ còn lại những cơn tim đập nhanh dồn dập.
Vẻ mặt của anh lúc đó, tuyệt đối không giống đang nói đùa.
Chu Tích Tuyết hỏi: “Còn nữa không?”
“Muốn đi chết.”
Chu Tích Tuyết ôm chầm lấy Cận Dập, nghiêm túc nói: “Không được nói những lời này, càng không được làm như vậy.”
“Được.” Anh sẽ không nói nữa, cũng sẽ không làm.
“Bây giờ, anh chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh em.”
“Được.”
“Bây giờ, chúng ta đi rửa mặt, ngủ một giấc thật ngon, xóa bỏ hết những ý nghĩ đó trong đầu, được không?”
“Được.”
Sau đêm khiến lòng người run sợ, Chu Tích Tuyết đã ở bên Cận Dập không rời một bước.
Dù sao, cô đã chứng kiến tất cả mọi mặt của anh, nên việc nhìn thêm vài lần nữa cũng chẳng có gì đáng ngại.
Cô dẫn dắt anh, giống như một cô giáo mầm non kiên nhẫn nhất, dịu dàng và cẩn thận.
Còn trong mắt Cận Dập, cô giống như ánh nắng ấm áp của ngày xuân, ấm áp mà không chói lóa.
Khi ôm nhau ngủ, Chu Tích Tuyết nhìn chằm chằm Cận Dập, sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng được. Vì vậy, cô ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh an ủi: “Ngủ đi.”
Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cận Dập không hề có chút buồn ngủ nào. Mặc dù cơ thể cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu óc anh lại như vừa uống một liều cà phê quá mạnh, khiến anh tỉnh táo lạ thường.
Điều anh chưa nói ra là loại thuốc này sẽ khiến anh trở nên không còn là chính mình.
Anh trở nên càng thô bạo hơn, h*m m**n phá hủy mạnh mẽ, không chỉ muốn tự làm mình đau, mà còn muốn hủy diệt mọi thứ.
Nhưng chính vì có cô, anh đã kiềm chế tất cả.
Dù nội tâm đã tan vỡ, nhưng anh không muốn cô phải chịu bất cứ tổn hại nào.
Cuối cùng, thuốc trong cơ thể anh sẽ dần dần được thay thế.
Thế nhưng, sự thù hận đối với các thành viên trong gia tộc lại điên cuồng trỗi dậy.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ.
Nửa đêm, Chu Tích Tuyết muốn trở mình để đổi tư thế ngủ, nhưng bên eo cô là một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ, giam chặt cô lại.
Cô muốn thoát ra, nhưng ngay sau đó cơn buồn ngủ lại ập đến, cô chỉ khẽ cọ vào lòng anh rồi tiếp tục ngủ. Còn người phía sau, trong giấc ngủ sâu vẫn theo bản năng ôm chặt lấy cô, không nỡ rời một tấc.
Cận Dập không biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh táo, ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt lên khuôn mặt cô.
Trước đây anh ngủ luôn không đủ an toàn, giấc ngủ của anh rất nông, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng đủ khiến anh tỉnh giấc. Nhưng đêm nay, hay nói đúng hơn là đêm nay có Chu Tích Tuyết ở trong lòng, anh đã ngủ rất ngon.
Anh biết, có cô ở đây chính là nhà.
Đây không phải lần đầu họ ôm nhau ngủ, nhưng lần này, tâm trạng của Cận Dập thuần khiết hơn nhiều.
Đêm nay, Cận Dập lại mơ thấy cơn ác mộng cũ. Trong mơ, anh vẫn bị bắt nạt, bị xua đuổi, tràn ngập sự đau khổ và bất an.
May mắn là, anh đã bắt đầu học được cách trở nên chai sạn.
Thế nhưng, sự ra đi của mẹ lại giáng cho anh một đòn nặng nề. Mặc dù bà rất hiếm khi tỏ vẻ tốt với anh, cũng luôn dùng lời lẽ để công kích anh, nhưng ít nhất, bà sẽ cho anh một bữa cơm, ném cho anh một bộ quần áo.
Nếu tâm trạng của bà tốt, bà cũng sẽ nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt anh, thì thầm bằng tiếng Trung vào tai anh: “Cận Dập, đây là tên tiếng Trung của con, Cận là họ của bà ngoại con, Dập có nghĩa là rạng rỡ, mong sau này trên đường đời của con sẽ không còn bóng tối nữa.”
Khi ấy, anh không hiểu tiếng Trung, cũng không biết những lời này có ý nghĩa gì. Nhưng trí thông minh đã giúp anh khắc ghi những lời đó vào trong đầu, giống như một lá bùa hộ mệnh, in sâu trong lòng.
Sau này, anh tự học tiếng Trung và hiểu được nhiều hơn những lời nói đó.
— “A Dập, hãy mau lớn lên, trở nên mạnh mẽ nhé con.”
— “A Dập, con nhất định phải hướng về phía mặt trời mà sống, rực rỡ lấp lánh.”
— “A Dập, hãy tha thứ cho sự bất lực của mẹ.”
Thế nhưng, bà đã vô tình bỏ lại anh mà đi, không để lại bất cứ lời nào, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.
Anh hoàn toàn trở thành một kẻ dị biệt không nơi nương tựa, ngay cả sự yếu đuối cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Anh buộc phải trở nên hung ác, dùng vẻ ngoài tàn bạo để che giấu sự yếu đuối bên trong.
Thế nhưng, kết thúc của giấc mơ lần này lại không giống như những lần trước.
Một bóng hình nhỏ bé xuất hiện trước mặt anh, với ánh mắt tinh anh, để ý kĩ lưỡng đến nhất cử nhất động của anh.
“Các người ai dám bắt nạt anh ấy thử xem, tôi sẽ báo cảnh sát tống cổ từng người một vào tù đó!” Cô gái mặc chiếc váy trắng hoa nhí đứng chắn trước mặt anh, dùng tấm lưng nhỏ bé che chở anh, trên gương mặt là sự kiên định mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Đôi mắt đen láy của cô lấp lánh ánh sáng dũng cảm và kiên nghị, dường như chỉ trong khoảnh khắc đã xua tan mọi ác ý và sự khiêu khích xung quanh anh.
Sau đó, cô cúi xuống, dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay anh, khẽ gọi: “Cận Dập, anh có đau không?”
Một luồng ánh sáng ấm áp tỏa ra trước mắt anh, anh biết rất rõ, đó là vầng sáng phát ra từ người cô, soi rọi anh trong bóng đêm.
Có đau không?
Có lẽ là đau.
Nhưng anh đã sớm chai sạn rồi.
Cô kéo anh lại gần, rồi kiễng chân hôn lên má anh, dang rộng vòng tay ôm lấy cơ thể anh, dịu dàng thì thầm: “Nếu chúng ta là vợ chồng, thì phải yêu thương nhau, anh biết không?”
Anh biết rồi.
Giờ anh đã hiểu hết rồi.
Anh cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 56: Salvation (3)
10.0/10 từ 11 lượt.