Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 26: Sincere (1)
102@-
[“Tiếp tục thể hiện tình yêu của em đi.”]
Lần này ôm anh lâu như vậy, trong đầu Chu Tích Tuyết bất giác muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm chút nữa.
Bởi vì Cận Dập vẫn đứng yên không nhúc nhích, gần như như bị đóng băng tại chỗ, nên cô có thể thoải mái làm bất cứ điều gì mình muốn.
Phản ứng đờ đẫn như khúc gỗ của anh, ở một mức độ nào đó, lại có chút chạm trúng trái tim cô.
Không cần phải mặt đối mặt, Chu Tích Tuyết dường như lại càng trở nên to gan hơn một chút.
Anh cao lớn, vững chãi như một ngọn núi, gần như hoàn toàn đáp ứng mọi ảo tưởng của cô về người khác phái.
Không chỉ có gương mặt tuấn tú như bước ra từ trang sách khiến cô bị hút mắt, mà còn là dáng người gần như hoàn mỹ đến từng đường nét.
Lúc đầu, tay Chu Tích Tuyết chỉ khẽ đặt lên eo Cận Dập. Thế nhưng, cảm giác lồi lõm dưới lòng bàn tay khiến cô không kìm được mà muốn khám phá thêm.
Cô biết anh có cơ bụng, trước đây cũng từng được “mở mang tầm mắt” rồi. Lần đó do anh bị thương, cô mới có “cơ hội hiếm có” được nhìn thấy dáng người anh, thậm chí còn to gan đưa tay chạm thử.
Cảm giác mịn màng, ấm áp và căng đầy sức mạnh đó, đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên.
Tiếc là, chỉ có đúng một lần như vậy.
Không kiềm chế được, tay Chu Tích Tuyết bắt đầu có phần nghịch ngợm.
Qua lớp áo mỏng nhẹ, lòng bàn tay cô áp lên bụng anh, như thể có thể cảm nhận được làn da bên dưới đang âm thầm vận sức, căng tràn sức sống, rõ ràng là đã qua rèn luyện cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, Chu Tích Tuyết cảm nhận được thân hình dưới lòng bàn tay mình đang siết chặt, đặc biệt khi cô chậm rãi dò dọc theo khe rãnh, từng tấc da thịt như dây cung căng đầy.
Con người ta vốn dĩ luôn tham lam.
Dần dần, Chu Tích Tuyết bắt đầu không còn hài lòng với việc chỉ cách một lớp quần áo. Cô không phải đang trêu chọc anh, chỉ là muốn thỏa mãn khao khát của chính mình. Đồng thời, cô cũng đang âm thầm quan sát thái độ của Cận Dập.
Rất tốt, anh không hề kháng cự, điều đó càng khiến cô thêm háo hức muốn thử.
Nhịp thở trở nên hỗn loạn, tim đập dần nhanh hơn. Mỗi lần cô chạm vào, anh đều như nhất thời mất đi lý trí.
Giống như mãnh thú hung hãn, khi bị thợ săn bắn trúng, theo bản năng sẽ giãy giụa trong cơn hấp hối cho đến khi hoàn toàn tắt thở.
Dù cho sự giãy giụa ấy chỉ khiến cái c·hết đến nhanh hơn.
Giây tiếp theo, Cận Dập phản công lại Chu Tích Tuyết, động tác của anh khiến người ta có chút sợ hãi.
Anh chỉ nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình, như thể giành lại quyền chủ động trong một tích tắc.
Chu Tích Tuyết ngã vào tủ quần áo. Chênh lệch sức lực giữa cả hai khiến cô hoàn toàn không kịp đề phòng, cũng không còn sức phản kháng.
Thân hình cao lớn của anh lập tức phủ xuống.
Hơi thở của Cận Dập áp sát theo, nóng rực, dồn dập. Vẫn mang theo hương trái cây ngọt nhẹ khiến cô không tự chủ được mà đắm chìm.
Phản ứng của anh khiến cô cảm thấy thật thú vị.
Giống như một con mèo nhỏ bị chủ nhân chọc giận, giơ vuốt lên gầm gừ. Thế nhưng trong mắt chủ nhân, con thú cưng đang tức giận ấy lại chỉ càng thêm đáng yêu.
Chu Tích Tuyết ngồi trên tủ quần áo, vẻ mặt vô hại nhìn người đàn ông trước mặt như sắp mất kiểm soát, gọi anh: “Chồng à, anh làm em sợ đấy.”
Cô cũng không trách anh thô lỗ, dù sao tất cả mọi chuyện đều là do cô gây ra.
Nhưng mà, quá tam ba bận, nếu lần sau anh còn thô lỗ như thế, cô sẽ không chạm vào anh nữa.
Cận Dập từ trên cao nhìn xuống Chu Tích Tuyết trong tủ quần áo, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.
Rõ ràng người trước mặt gầy yếu đến thế, chỉ cần anh siết chặt cổ họng cô, cô sẽ không còn sức phản kháng.
Nhưng có những khoảnh khắc, anh lại cảm thấy hoảng loạn, bối rối. Cứ như thể mạch máu của mình đang bị cô nắm giữ, chỉ cần lơ là một chút là sẽ vạn kiếp bất phục.
Mâu thuẫn thay, trong lòng anh lại nảy sinh một cảm giác chờ mong khó tả.
Đôi bàn tay nhỏ bé càn rỡ này của cô sẽ lại dò đến đâu nữa đây?
Cảm xúc bất thường khiến hành vi của Cận Dập trở nên mất kiểm soát, anh xoay người, định rời khỏi khu vực chật hẹp này. Giống như vô số lần trước đó.
Ai ngờ, ống quần lại bị túm lấy.
Chỉ một cái chạm nhẹ vô tình của bàn tay nhỏ bé ấy vào mắt cá chân anh, lại khiến một mảng tê dại lần nữa lan tỏa.
Chu Tích Tuyết khẽ gọi từ phía sau Cận Dập, giọng mang theo chút yếu ớt: “Đừng đi…”
Tiếng nói vừa dứt, người đang định rời đi lại một lần nữa xoay người lại.
Cận Dập cúi xuống, trên mặt mang theo vẻ lạnh lẽo sắc bén, dùng ngón tay kẹp lấy cằm cô, ép cô phải đến gần mình.
“Cô còn muốn làm gì?” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi, từ cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp khàn đặc, như tiếng gầm gừ của dã thú.
Vẻ mặt Chu Tích Tuyết khó hiểu, cô vốn đã quá quen thuộc với việc tỏ ra yếu thế trước mặt anh, tủi thân nói: “Anh chẳng lẽ không nhìn ra sao? Em đang bày tỏ tình yêu với anh mà.”
“Bày tỏ tình yêu?” Cận Dập nheo mắt lại, như đang cân nhắc độ chân thật trong lời nói của cô.
Thì ra là cô muốn bày tỏ tình yêu à?
Chu Tích Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, vì em rất cảm kích anh vì những gì anh đã làm cho em. Anh không biết đâu, ngoài dì út và em họ ra, đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm em như vậy.”
Sự cảm kích này không phải là giả dối.
Từ khi Chu Tích Tuyết đặt chân đến đất nước xa lạ này, cô chưa từng phải chịu bất cứ uất ức nào, ngược lại, còn được chăm sóc vô cùng chu đáo.
Ngày đầu tiên cô đến lâu đài cổ, cô là kẻ tự tiện xông vào nhà người lạ, anh đã đề phòng cô, lộ ra những chiếc nanh vuốt sắc bén.
Còn bây giờ, họ dần quen thuộc hơn, cô được anh chăm sóc, và trong quá trình ở bên nhau, thật sự có một cảm giác thân thuộc như vợ chồng.
Cận Dập im lặng nhìn Chu Tích Tuyết một lúc, rồi đột nhiên buông cô ra.
Ngay khi Chu Tích Tuyết nghĩ rằng anh sẽ vô tình rời đi, anh lại một lần nữa khuỵu gối, nửa quỳ xuống trước mặt cô.
Trong tủ quần áo chật hẹp, cô cuộn tròn lại, trông thật gầy yếu và nhỏ bé.
Tiếp đó, cô nghe thấy anh nói: “Vậy thì ôm lấy anh đi.”
Chỉ trong tích tắc, cơ thể Chu Tích Tuyết đã phản ứng nhanh hơn cả thính giác, cô lập tức vòng tay ôm lấy cổ Cận Dập.
Còn anh thì vòng một tay qua eo cô, một tay bế cô lên, rời khỏi không gian chật chội.
Anh ôm cô, gần như chỉ cần một cánh tay.
Bàn tay rộng lớn ấy đặt trên tấm lưng mỏng manh của cô, dường như có thể cảm nhận rõ ràng từng đường nét xương cốt. Cô thật yếu ớt, gầy gò, cần được che chở cẩn thận.
Tư thế ôm nhau của hai người lúc này cũng khá buồn cười, cả tay và chân Chu Tích Tuyết đều quấn chặt lấy Cận Dập, giống như một con bạch tuộc bám lấy anh, giữa hai người không có lấy một kẽ hở.
Hôm nay anh đi ra ngoài, biết cô đã bị ngã.
Renee nói cô không sao, nhưng chỉ khi chính mắt anh nhìn thấy mới có thể xác nhận có đúng như vậy không.
Còn về lý do tại sao phải bận tâm ư?
Có lẽ giống như con sóc nhỏ anh nhặt về kia, yếu ớt đến mức không thể tự lực cánh sinh; lại giống một cây cỏ dại thiếu dinh dưỡng, thân hình gầy gò phảng phất chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua là sẽ tan biến.
Anh chẳng qua là đại phát từ bi giải cứu cô thôi.
Đã đến giờ ăn tối.
Cận Dập trực tiếp bế Chu Tích Tuyết đi đến phòng ăn.
Còn cô nàng tận chức tận trách – Renee, đã chuẩn bị sẵn một phần trái cây khai vị – táo.
Chỉ vài phút nữa, món chính sẽ được mang lên.
Chu Tích Tuyết ngồi trước bàn ăn, ngửi thấy mùi thơm thức ăn từ trong bếp vọng ra nhưng không thực sự có hứng ăn uống lắm.
Cô nghiêng đầu nhìn Cận Dập, anh đang cầm con dao gọt vỏ táo một cách nghiêm túc. Có vẻ như, động tác gọt vỏ của anh rất thuần thục, vỏ táo dài được gọt xuống hoàn chỉnh, liền mạch thành một đường thẳng.
Chu Tích Tuyết lấy điện thoại ra, có chút nóng lòng muốn thử.
Cô không quên cuộc đối thoại với Phạn Ngọc, muốn chụp lén một tấm ảnh góc nghiêng của Cận Dập để chứng minh mình không hề phóng đại sự thật. Có lẽ, còn có nhiều hơn là lòng riêng cô.
Từ góc độ của Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập, khuôn mặt góc nghiêng của anh càng thêm nổi bật trong sự đan xen của ánh sáng và bóng tối. Đường cằm vốn đã sắc nét giờ lại càng hiện rõ với cảm giác mạnh mẽ, đường nét rõ ràng. Bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, một tay cầm quả táo, một tay cầm dao, không biết lại còn tưởng anh đang chụp ảnh thời trang đó.
Đáng tiếc, chưa kịp để Chu Tích Tuyết chớp lấy khoảnh khắc xuất sắc ấy, Renee đã mang đồ ăn đến cho cô.
Renee vẫn chuẩn bị theo khẩu vị của Chu Tích Tuyết, với nhiều món thịt hun khói hơn.
Còn Cận Dập, trước mặt anh chỉ có một ly nước lạnh và một phần bánh táo.
Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập, hỏi anh: “Anh chỉ ăn táo với bánh táo thôi à?”
Như vậy sao có thể no được chứ?
Cận Dập không nói gì, chỉ thong thả cắt quả táo vừa gọt xong.
Chu Tích Tuyết nói: “Muốn ăn cùng em một chút không?”
Anh ngồi quá xa, cô muốn anh đến gần hơn một chút.
Cận Dập nghe vậy, khẽ nhướng mày, sau đó đứng dậy đi về phía cô.
Cuối cùng, anh ngồi vào vị trí bên cạnh cô.
Renee rất tinh ý, lập tức mang một bộ đồ ăn Trung Quốc mới bày biện trước mặt Cận Dập.
Cô ấy đã sớm nhận ra chủ nhân của mình có thái độ khác thường với nữ chủ nhân. Dường như chỉ cần nữ chủ nhân tùy ý vẫy vẫy ngón tay, ngài ấy cũng sẽ chủ động đi về phía cô.
Và đủ loại dấu hiệu cũng cho thấy, chủ nhân nhất định yêu nữ chủ nhân sâu đậm.
Ngay khoảnh khắc nữ chủ nhân bị ngã, cô đã lập tức nhận được chỉ thị, nhanh chóng đến xem xét. Cô rõ ràng nghe được giọng điệu của chủ nhân khác hẳn bất kỳ lúc nào trước đây, đó là sự nôn nóng.
Chu Tích Tuyết vẫn chưa nhận ra có bất kỳ điều gì khác biệt.
Cô cúi đầu chia hơn nửa phần đồ ăn từ đĩa của mình cho Cận Dập. Vừa hay, bữa trưa cô ăn khá nhiều, với lại buổi chiều không vận động mấy nên vẫn chưa đói bụng.
Ngoài ra, thấy anh có vẻ thích ăn táo như vậy, cô cũng đưa phần táo trước mặt mình cho anh.
Rất nhanh, Chu Tích Tuyết chia xong đồ ăn, tinh nghịch nghiêng đầu về phía Cận Dập: “Ăn đi.”
Cận Dập không nói gì, chỉ nhìn bàn tay cô, và cả đôi đũa trên tay cô.
Lần trước, họ ngồi ở cùng vị trí này, là cô tự tay đút anh ăn.
Anh vốn không có hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, nếu không phải cô nài nỉ, anh thậm chí sẽ không nếm thử một miếng.
Anh chờ đợi, nhưng không nhận được sự đút ăn từ cô.
Đôi mắt xanh biếc của anh tối sầm lại, trên mặt dường như không vui.
Chu Tích Tuyết không rõ nguyên do, có chút mơ màng nhìn Cận Dập: “Sao vậy anh?”
Ánh mắt Cận Dập sắc bén, nhìn chằm chằm đôi đũa trên tay cô.
Chu Tích Tuyết nghĩ nghĩ, gắp một miếng thịt từ trong chén của mình, thử đưa đến bên môi Cận Dập.
Thấy vậy, anh liền thuận theo hé miệng, không nhanh không chậm tiếp nhận sự đút ăn của cô.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
[“Tiếp tục thể hiện tình yêu của em đi.”]
Lần này ôm anh lâu như vậy, trong đầu Chu Tích Tuyết bất giác muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm chút nữa.
Bởi vì Cận Dập vẫn đứng yên không nhúc nhích, gần như như bị đóng băng tại chỗ, nên cô có thể thoải mái làm bất cứ điều gì mình muốn.
Phản ứng đờ đẫn như khúc gỗ của anh, ở một mức độ nào đó, lại có chút chạm trúng trái tim cô.
Không cần phải mặt đối mặt, Chu Tích Tuyết dường như lại càng trở nên to gan hơn một chút.
Anh cao lớn, vững chãi như một ngọn núi, gần như hoàn toàn đáp ứng mọi ảo tưởng của cô về người khác phái.
Không chỉ có gương mặt tuấn tú như bước ra từ trang sách khiến cô bị hút mắt, mà còn là dáng người gần như hoàn mỹ đến từng đường nét.
Lúc đầu, tay Chu Tích Tuyết chỉ khẽ đặt lên eo Cận Dập. Thế nhưng, cảm giác lồi lõm dưới lòng bàn tay khiến cô không kìm được mà muốn khám phá thêm.
Cô biết anh có cơ bụng, trước đây cũng từng được “mở mang tầm mắt” rồi. Lần đó do anh bị thương, cô mới có “cơ hội hiếm có” được nhìn thấy dáng người anh, thậm chí còn to gan đưa tay chạm thử.
Cảm giác mịn màng, ấm áp và căng đầy sức mạnh đó, đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên.
Tiếc là, chỉ có đúng một lần như vậy.
Không kiềm chế được, tay Chu Tích Tuyết bắt đầu có phần nghịch ngợm.
Qua lớp áo mỏng nhẹ, lòng bàn tay cô áp lên bụng anh, như thể có thể cảm nhận được làn da bên dưới đang âm thầm vận sức, căng tràn sức sống, rõ ràng là đã qua rèn luyện cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, Chu Tích Tuyết cảm nhận được thân hình dưới lòng bàn tay mình đang siết chặt, đặc biệt khi cô chậm rãi dò dọc theo khe rãnh, từng tấc da thịt như dây cung căng đầy.
Con người ta vốn dĩ luôn tham lam.
Dần dần, Chu Tích Tuyết bắt đầu không còn hài lòng với việc chỉ cách một lớp quần áo. Cô không phải đang trêu chọc anh, chỉ là muốn thỏa mãn khao khát của chính mình. Đồng thời, cô cũng đang âm thầm quan sát thái độ của Cận Dập.
Rất tốt, anh không hề kháng cự, điều đó càng khiến cô thêm háo hức muốn thử.
Nhịp thở trở nên hỗn loạn, tim đập dần nhanh hơn. Mỗi lần cô chạm vào, anh đều như nhất thời mất đi lý trí.
Giống như mãnh thú hung hãn, khi bị thợ săn bắn trúng, theo bản năng sẽ giãy giụa trong cơn hấp hối cho đến khi hoàn toàn tắt thở.
Dù cho sự giãy giụa ấy chỉ khiến cái c·hết đến nhanh hơn.
Giây tiếp theo, Cận Dập phản công lại Chu Tích Tuyết, động tác của anh khiến người ta có chút sợ hãi.
Anh chỉ nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình, như thể giành lại quyền chủ động trong một tích tắc.
Chu Tích Tuyết ngã vào tủ quần áo. Chênh lệch sức lực giữa cả hai khiến cô hoàn toàn không kịp đề phòng, cũng không còn sức phản kháng.
Thân hình cao lớn của anh lập tức phủ xuống.
Hơi thở của Cận Dập áp sát theo, nóng rực, dồn dập. Vẫn mang theo hương trái cây ngọt nhẹ khiến cô không tự chủ được mà đắm chìm.
Phản ứng của anh khiến cô cảm thấy thật thú vị.
Giống như một con mèo nhỏ bị chủ nhân chọc giận, giơ vuốt lên gầm gừ. Thế nhưng trong mắt chủ nhân, con thú cưng đang tức giận ấy lại chỉ càng thêm đáng yêu.
Chu Tích Tuyết ngồi trên tủ quần áo, vẻ mặt vô hại nhìn người đàn ông trước mặt như sắp mất kiểm soát, gọi anh: “Chồng à, anh làm em sợ đấy.”
Cô cũng không trách anh thô lỗ, dù sao tất cả mọi chuyện đều là do cô gây ra.
Nhưng mà, quá tam ba bận, nếu lần sau anh còn thô lỗ như thế, cô sẽ không chạm vào anh nữa.
Cận Dập từ trên cao nhìn xuống Chu Tích Tuyết trong tủ quần áo, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.
Rõ ràng người trước mặt gầy yếu đến thế, chỉ cần anh siết chặt cổ họng cô, cô sẽ không còn sức phản kháng.
Nhưng có những khoảnh khắc, anh lại cảm thấy hoảng loạn, bối rối. Cứ như thể mạch máu của mình đang bị cô nắm giữ, chỉ cần lơ là một chút là sẽ vạn kiếp bất phục.
Mâu thuẫn thay, trong lòng anh lại nảy sinh một cảm giác chờ mong khó tả.
Đôi bàn tay nhỏ bé càn rỡ này của cô sẽ lại dò đến đâu nữa đây?
Cảm xúc bất thường khiến hành vi của Cận Dập trở nên mất kiểm soát, anh xoay người, định rời khỏi khu vực chật hẹp này. Giống như vô số lần trước đó.
Ai ngờ, ống quần lại bị túm lấy.
Chỉ một cái chạm nhẹ vô tình của bàn tay nhỏ bé ấy vào mắt cá chân anh, lại khiến một mảng tê dại lần nữa lan tỏa.
Chu Tích Tuyết khẽ gọi từ phía sau Cận Dập, giọng mang theo chút yếu ớt: “Đừng đi…”
Tiếng nói vừa dứt, người đang định rời đi lại một lần nữa xoay người lại.
Cận Dập cúi xuống, trên mặt mang theo vẻ lạnh lẽo sắc bén, dùng ngón tay kẹp lấy cằm cô, ép cô phải đến gần mình.
“Cô còn muốn làm gì?” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi, từ cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp khàn đặc, như tiếng gầm gừ của dã thú.
Vẻ mặt Chu Tích Tuyết khó hiểu, cô vốn đã quá quen thuộc với việc tỏ ra yếu thế trước mặt anh, tủi thân nói: “Anh chẳng lẽ không nhìn ra sao? Em đang bày tỏ tình yêu với anh mà.”
“Bày tỏ tình yêu?” Cận Dập nheo mắt lại, như đang cân nhắc độ chân thật trong lời nói của cô.
Thì ra là cô muốn bày tỏ tình yêu à?
Chu Tích Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, vì em rất cảm kích anh vì những gì anh đã làm cho em. Anh không biết đâu, ngoài dì út và em họ ra, đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm em như vậy.”
Sự cảm kích này không phải là giả dối.
Từ khi Chu Tích Tuyết đặt chân đến đất nước xa lạ này, cô chưa từng phải chịu bất cứ uất ức nào, ngược lại, còn được chăm sóc vô cùng chu đáo.
Ngày đầu tiên cô đến lâu đài cổ, cô là kẻ tự tiện xông vào nhà người lạ, anh đã đề phòng cô, lộ ra những chiếc nanh vuốt sắc bén.
Còn bây giờ, họ dần quen thuộc hơn, cô được anh chăm sóc, và trong quá trình ở bên nhau, thật sự có một cảm giác thân thuộc như vợ chồng.
Cận Dập im lặng nhìn Chu Tích Tuyết một lúc, rồi đột nhiên buông cô ra.
Ngay khi Chu Tích Tuyết nghĩ rằng anh sẽ vô tình rời đi, anh lại một lần nữa khuỵu gối, nửa quỳ xuống trước mặt cô.
Trong tủ quần áo chật hẹp, cô cuộn tròn lại, trông thật gầy yếu và nhỏ bé.
Tiếp đó, cô nghe thấy anh nói: “Vậy thì ôm lấy anh đi.”
Chỉ trong tích tắc, cơ thể Chu Tích Tuyết đã phản ứng nhanh hơn cả thính giác, cô lập tức vòng tay ôm lấy cổ Cận Dập.
Còn anh thì vòng một tay qua eo cô, một tay bế cô lên, rời khỏi không gian chật chội.
Anh ôm cô, gần như chỉ cần một cánh tay.
Bàn tay rộng lớn ấy đặt trên tấm lưng mỏng manh của cô, dường như có thể cảm nhận rõ ràng từng đường nét xương cốt. Cô thật yếu ớt, gầy gò, cần được che chở cẩn thận.
Tư thế ôm nhau của hai người lúc này cũng khá buồn cười, cả tay và chân Chu Tích Tuyết đều quấn chặt lấy Cận Dập, giống như một con bạch tuộc bám lấy anh, giữa hai người không có lấy một kẽ hở.
Hôm nay anh đi ra ngoài, biết cô đã bị ngã.
Renee nói cô không sao, nhưng chỉ khi chính mắt anh nhìn thấy mới có thể xác nhận có đúng như vậy không.
Còn về lý do tại sao phải bận tâm ư?
Có lẽ giống như con sóc nhỏ anh nhặt về kia, yếu ớt đến mức không thể tự lực cánh sinh; lại giống một cây cỏ dại thiếu dinh dưỡng, thân hình gầy gò phảng phất chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua là sẽ tan biến.
Anh chẳng qua là đại phát từ bi giải cứu cô thôi.
Đã đến giờ ăn tối.
Cận Dập trực tiếp bế Chu Tích Tuyết đi đến phòng ăn.
Còn cô nàng tận chức tận trách – Renee, đã chuẩn bị sẵn một phần trái cây khai vị – táo.
Chỉ vài phút nữa, món chính sẽ được mang lên.
Chu Tích Tuyết ngồi trước bàn ăn, ngửi thấy mùi thơm thức ăn từ trong bếp vọng ra nhưng không thực sự có hứng ăn uống lắm.
Cô nghiêng đầu nhìn Cận Dập, anh đang cầm con dao gọt vỏ táo một cách nghiêm túc. Có vẻ như, động tác gọt vỏ của anh rất thuần thục, vỏ táo dài được gọt xuống hoàn chỉnh, liền mạch thành một đường thẳng.
Chu Tích Tuyết lấy điện thoại ra, có chút nóng lòng muốn thử.
Cô không quên cuộc đối thoại với Phạn Ngọc, muốn chụp lén một tấm ảnh góc nghiêng của Cận Dập để chứng minh mình không hề phóng đại sự thật. Có lẽ, còn có nhiều hơn là lòng riêng cô.
Từ góc độ của Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập, khuôn mặt góc nghiêng của anh càng thêm nổi bật trong sự đan xen của ánh sáng và bóng tối. Đường cằm vốn đã sắc nét giờ lại càng hiện rõ với cảm giác mạnh mẽ, đường nét rõ ràng. Bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, một tay cầm quả táo, một tay cầm dao, không biết lại còn tưởng anh đang chụp ảnh thời trang đó.
Đáng tiếc, chưa kịp để Chu Tích Tuyết chớp lấy khoảnh khắc xuất sắc ấy, Renee đã mang đồ ăn đến cho cô.
Renee vẫn chuẩn bị theo khẩu vị của Chu Tích Tuyết, với nhiều món thịt hun khói hơn.
Còn Cận Dập, trước mặt anh chỉ có một ly nước lạnh và một phần bánh táo.
Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập, hỏi anh: “Anh chỉ ăn táo với bánh táo thôi à?”
Như vậy sao có thể no được chứ?
Cận Dập không nói gì, chỉ thong thả cắt quả táo vừa gọt xong.
Chu Tích Tuyết nói: “Muốn ăn cùng em một chút không?”
Anh ngồi quá xa, cô muốn anh đến gần hơn một chút.
Cận Dập nghe vậy, khẽ nhướng mày, sau đó đứng dậy đi về phía cô.
Cuối cùng, anh ngồi vào vị trí bên cạnh cô.
Renee rất tinh ý, lập tức mang một bộ đồ ăn Trung Quốc mới bày biện trước mặt Cận Dập.
Cô ấy đã sớm nhận ra chủ nhân của mình có thái độ khác thường với nữ chủ nhân. Dường như chỉ cần nữ chủ nhân tùy ý vẫy vẫy ngón tay, ngài ấy cũng sẽ chủ động đi về phía cô.
Và đủ loại dấu hiệu cũng cho thấy, chủ nhân nhất định yêu nữ chủ nhân sâu đậm.
Ngay khoảnh khắc nữ chủ nhân bị ngã, cô đã lập tức nhận được chỉ thị, nhanh chóng đến xem xét. Cô rõ ràng nghe được giọng điệu của chủ nhân khác hẳn bất kỳ lúc nào trước đây, đó là sự nôn nóng.
Chu Tích Tuyết vẫn chưa nhận ra có bất kỳ điều gì khác biệt.
Cô cúi đầu chia hơn nửa phần đồ ăn từ đĩa của mình cho Cận Dập. Vừa hay, bữa trưa cô ăn khá nhiều, với lại buổi chiều không vận động mấy nên vẫn chưa đói bụng.
Ngoài ra, thấy anh có vẻ thích ăn táo như vậy, cô cũng đưa phần táo trước mặt mình cho anh.
Rất nhanh, Chu Tích Tuyết chia xong đồ ăn, tinh nghịch nghiêng đầu về phía Cận Dập: “Ăn đi.”
Cận Dập không nói gì, chỉ nhìn bàn tay cô, và cả đôi đũa trên tay cô.
Lần trước, họ ngồi ở cùng vị trí này, là cô tự tay đút anh ăn.
Anh vốn không có hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, nếu không phải cô nài nỉ, anh thậm chí sẽ không nếm thử một miếng.
Anh chờ đợi, nhưng không nhận được sự đút ăn từ cô.
Đôi mắt xanh biếc của anh tối sầm lại, trên mặt dường như không vui.
Chu Tích Tuyết không rõ nguyên do, có chút mơ màng nhìn Cận Dập: “Sao vậy anh?”
Ánh mắt Cận Dập sắc bén, nhìn chằm chằm đôi đũa trên tay cô.
Chu Tích Tuyết nghĩ nghĩ, gắp một miếng thịt từ trong chén của mình, thử đưa đến bên môi Cận Dập.
Thấy vậy, anh liền thuận theo hé miệng, không nhanh không chậm tiếp nhận sự đút ăn của cô.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 26: Sincere (1)
10.0/10 từ 11 lượt.