Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 25: Should (2)
97@-
Cả ngày hôm nay Chu Tích Tuyết hầu như chỉ ở trong phòng, ngoài vẽ tranh thì chính là nằm dài. Trong khoảng thời gian đó, Cận Dập không hề xuất hiện, bữa trưa của cô cũng do Renee mang đến tận phòng. Renee chu đáo còn chuẩn bị riêng một phần táo đã cắt sẵn, coi như trái cây tráng miệng cho cô.
Điều Renee không nói với Chu Tích Tuyết là, gần đây các sản phẩm liên quan đến táo trong lâu đài cổ tiêu thụ rất nhanh.
Dù là táo tươi, mứt táo hay bánh táo. Trước khi Chu Tích Tuyết đến, chủ nhân của cô ấy rất ít khi ăn trái cây, càng không thể đặc biệt thích táo. Renee liền suy đoán, hẳn là nữ chủ nhân thích ăn táo.
Rất kỳ lạ, Chu Tích Tuyết luôn có một cảm giác, như thể mình đang bị ai đó theo dõi.
Giác quan thứ sáu khó hiểu này đã có từ ngày đầu tiên cô bước vào lâu đài cổ.
Âm khí nặng nề, khiến người ta dựng tóc gáy. Cô không phải nhát gan, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ.
Là Cận Dập sao?
Anh ta đang giám sát cô sao?
Chu Tích Tuyết đặc biệt nhìn quanh bốn phía vách tường trong phòng, khác với hành lang và nhà bếp hay những nơi công cộng, ở đây cô không phát hiện ra bất kỳ thiết bị theo dõi nào.
Cô đã sớm thầm nghĩ trong lòng, cả tòa lâu đài cổ này, trừ Cận Dập ra, không ai có thể làm vậy một cách trắng trợn đến thế.
Nhưng anh ta làm vậy để làm gì?
Mục đích của anh ta là gì?
Chẳng lẽ anh ta có sở thích rình mò?
Nhưng cuộc sống của cô thật sự rất nhàm chán, chỉ ba điểm một đường, chẳng có gì đáng để rình mò cả.
Chẳng lẽ anh ta hứng thú với cơ thể cô?
Nhưng nếu thật sự như vậy, với năng lực của anh ta, chắc hẳn đã sớm chiếm cô làm của riêng rồi.
Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết đứng dậy khỏi bàn làm việc. Cô muốn ngẫu nhiên thử một chút, nếu thật sự có người đang theo dõi mình, vậy cô làm ra một vài chuyện khác thường thì chắc hẳn sẽ rất nhanh bị phát hiện nhỉ?
Có điều gì là “chuyện khác thường” ha? Chu Tích Tuyết nhìn căn phòng trống rỗng này, dường như cũng chẳng có gì để cô phá phách cả.
“Bịch” một tiếng.
Chu Tích Tuyết cố ý ngã lăn ra sàn. Động tác của cô vô cùng tự nhiên, bởi vì trượt chân nên không ai có thể trách được.
Cô không cảm thấy quá đau, cùng lắm là đầu gối lại một lần nữa đập vào sàn cẩm thạch, lại một lần nữa chịu khổ.
Chu Tích Tuyết nằm bò trên mặt đất, r*n r* hai tiếng: “Ô… Đau quá đi à…”
Cô giả vờ đau đến mức không đứng dậy nổi, dùng tay xoa xoa đầu gối.
Nhưng không lâu sau, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã.
Có lẽ vì cô đang nằm bò dưới đất, tiếng bước chân bên tai đặc biệt rõ ràng.
Càng lúc càng gần, tiếng bước chân càng lúc càng to.
Tiếp theo, là tiếng cửa phòng mở ra.
Chu Tích Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Renee.
Thế mà lại không phải Cận Dập.
Điều này khiến cô bất ngờ, nhưng cũng có chút hụt hẫng.
“Trời ơi! Người không sao chứ!” Renee vội vàng chạy đến chỗ Chu Tích Tuyết, cúi người đỡ cô dậy.
Chu Tích Tuyết tiếp tục giả vờ đau đớn, thét lên một tiếng, rồi trước tiên cảm ơn Renee, sau đó hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Rõ ràng, từ trạng thái hoảng loạn của Renee ngay khi vừa bước vào cửa, có thể thấy cô ấy đã biết việc Chu Tích Tuyết bị ngã từ trước. Nếu không, bước chân của cô ấy sẽ không vội vã như vậy, và mục tiêu cũng sẽ không chuẩn xác đến thế.
Renee dường như nhất thời không trả lời được câu hỏi của Chu Tích Tuyết, chỉ hỏi cô có bị thương ở đâu không.
Chu Tích Tuyết lắc đầu, thẳng thắn nói: “Thật ra tôi giả vờ thôi, tôi không bị ngã đâu.”
Trên mặt Renee chợt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Đây chẳng phải là một trò đùa thú vị gì cả.
“Là cô đang giám sát tôi sao?” Chu Tích Tuyết hỏi vậy, nhưng trực giác mách bảo cô rằng người đó không phải Renee.
“Không phải, tôi không có ạ.” Vẻ mặt Renee hoảng loạn, khuôn mặt vốn đã vặn vẹo lại càng thêm đáng sợ.
Chu Tích Tuyết không hề sợ hãi, thẳng thừng nhìn Renee: “Không phải cô? Là Sawyer sao?”
Renee cúi đầu không nói lời nào.
Chu Tích Tuyết nói với ngữ khí ôn hòa: “Có phải Sawyer bảo cô đến không?”
Renee vẫn giữ im lặng.
Nhưng từ một góc độ nào đó, im lặng cũng là câu trả lời trực tiếp nhất.
Quả nhiên, Cận Dập thật sự đang giám sát mọi hành động của cô!
Chu Tích Tuyết hỏi tiếp: “Sawyer ở đâu? Tôi cả ngày không thấy anh ấy.”
“Chủ nhân ra ngoài rồi, không ai biết ngài ấy đi đâu ạ.”
Chu Tích Tuyết gật đầu, không muốn làm khó người hầu, nên không hỏi thêm nữa.
Có điều, Renee trông có vẻ rất quan tâm đến cô, tiếp tục hỏi: “Phu nhân, người thật sự không sao chứ?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Tôi không sao.”
“Người phải cẩn thận đó ạ, chủ nhân đã dặn dò, phải đặc biệt chú ý vết thương ở chân người.”
Đúng là Cận Dập.
Anh ta giám sát cô, là vì lo lắng cô sẽ bị thương sao?
“Ừm, tôi sẽ chú ý, cảm ơn cô.” Chu Tích Tuyết nói.
Renee rời đi, Chu Tích Tuyết ngồi trên ghế, tiếp tục nhìn quanh phòng một lượt, rồi thẫn thờ một lúc.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh hẳn, vùng ngoại ô tràn ngập sương mù bảng lảng, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
Nếu cô có cách liên lạc với Cận Dập, chắc chắn bây giờ cô sẽ gọi điện cho anh. Hỏi anh đang làm gì, và khi nào sẽ trở về.
Đa số mọi người khi đối mặt với việc bị giám sát, ít nhiều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng Chu Tích Tuyết thì không.
Ngược lại, việc biết anh có thể đang nhìn cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, lại khiến cô cảm thấy phấn khích.
Cô có chút “b*nh h**n”, điều này không thể nghi ngờ.
Vì vậy, hành vi của cô trở nên “ra vẻ” một chút. Giống như thiếu nữ tuổi dậy thì khi biết mình đang được người khác phái để ý tới, ngay cả dáng ngồi cũng thẳng thớm hơn.
Chẳng qua, trạng thái này cũng chỉ duy trì chưa đầy nửa buổi. Rốt cuộc, ngồi làm sao thoải mái bằng nằm.
Đến chạng vạng, Chu Tích Tuyết ra khỏi phòng, một mặt cẩn thận chú ý vết thương ở chân, một mặt đi về phía nhà ăn. Vừa vặn, cô đụng phải Cận Dập vừa từ ngoài trở về.
Cận Dập xách theo bao lớn bao nhỏ đồ vật, hai tay đầy ắp, thoạt nhìn còn có chút buồn cười.
Chu Tích Tuyết dừng bước, tò mò nhìn anh.
Chỉ thấy Cận Dập từng bước đi về phía cô, thẳng đến trước mặt cô, một tay nhét đồ vật trên tay vào lòng cô. Như thể một người chồng đi săn trở về, mang về chiến lợi phẩm cho vợ.
Chu Tích Tuyết trong chốc lát làm sao đỡ nổi nhiều đồ như vậy, bao lớn bao nhỏ đồ vật rơi xuống đất. Trong đó, có một bộ quần áo hoàn toàn mới từ túi đóng gói rơi ra.
Nhìn từ túi đóng gói và nhãn hiệu quần áo, đó lại là một thương hiệu quốc tế lớn. Thương hiệu này còn có quầy chuyên doanh trong các cửa hàng xa xỉ ở Hồng Kông, tùy tiện một chiếc áo thun ngắn tay cũng phải có giá từ bốn chữ số* trở lên.
(*Cho ai chưa biết only: 4 chữ số là từ 1000 tệ trở lên = >3tr5 VND)
Nhìn kỹ lại, những bao lớn bao nhỏ này, không ngờ đều là các loại hàng hiệu xa xỉ.
Anh ta đã đi đâu vậy?
Cả ngày không thấy là đi mua sắm sao?
Anh giải đáp sự nghi hoặc trong mắt cô: “Quần áo của cô.”
Chu Tích Tuyết quả thực được sủng mà lo: “Đây đều là cho em sao?”
Cận Dập không nói gì, chỉ cúi người thu dọn. Chu Tích Tuyết đi theo phía sau Cận Dập, nhìn anh mang những thứ đó vào phòng.
Tủ quần áo mở rộng, nhưng rất nhanh đã bị quần áo mới của Chu Tích Tuyết treo đầy. Váy, áo phông, quần jean… đủ loại kiểu dáng. Không chỉ vậy, còn có các loại phụ kiện đi kèm, và cả trang phục hàng ngày.
Nhìn vậy, tủ quần áo dường như cần phải đặt làm lại một cái, nếu không chỉ riêng quần áo mùa hè của cô cũng sắp không để vừa nữa rồi.
Không có cô gái nào không thích quần áo mới, chẳng qua Chu Tích Tuyết có h*m m**n vật chất tương đối thấp hơn, những thứ không thuộc về mình cô sẽ không cưỡng cầu. Nhưng nếu thực sự tặng cho cô, nào có lý do gì để từ chối chứ.
“Sao tự nhiên mua cho em nhiều quần áo thế này?”
Chẳng lẽ chỉ vì sáng nay cô nói muốn thay đồ, nên anh đã đi mua thật sao?
Cận Dập còn chưa kịp mở miệng, đã bị Chu Tích Tuyết ôm chầm lấy từ phía sau.
Tư thế ôm như vậy, đây là lần đầu tiên.
Cả người anh lập tức cứng lại.
Cơ thể anh bị vòng ôm mềm mại, thơm ngọt ấy bao trùm, cảm giác như bị một khối kẹo bông lớn quấn chặt lấy, không còn khe hở, nhưng đồng thời lại mang đến sự ấm áp và dễ chịu.
Chu Tích Tuyết vòng tay ôm lấy eo anh, mặt áp vào tấm lưng rộng lớn ấy, khẽ dụi vài cái, giọng nói dịu dàng:
“Chồng ơi, anh thật tốt! Yêu anh nhất luôn!”
Cận Dập cúi đầu nhìn đôi tay đang siết chặt quanh người mình — mềm mại, tinh tế.
Phản ứng trong cơ thể như bị cô vô tình khơi gợi, từng đợt, từng đợt truyền tới.
Thậm chí, trong lòng anh khẽ bật cười một cách khó nhận ra — hóa ra chỉ cần như thế này đã được gọi là “tốt” rồi sao?
Vậy thì yêu cầu của cô cũng thấp quá rồi.
Anh chẳng qua chỉ đứng ở quầy đồ nhìn qua một lượt, tiện tay chọn vài bộ thấy hợp mắt, rồi nhanh chóng quét thẻ thanh toán mà thôi.
Toàn bộ quá trình chưa đến vài phút, không hề tốn chút sức lực nào.
Nhưng mà, nếu như vòng tay cô có thể siết chặt thêm một chút nữa, thì anh cũng không ngại làm tốt hơn một chút.
Chỉ cần là điều cô muốn — anh đều có thể nghĩ cách làm được.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Cả ngày hôm nay Chu Tích Tuyết hầu như chỉ ở trong phòng, ngoài vẽ tranh thì chính là nằm dài. Trong khoảng thời gian đó, Cận Dập không hề xuất hiện, bữa trưa của cô cũng do Renee mang đến tận phòng. Renee chu đáo còn chuẩn bị riêng một phần táo đã cắt sẵn, coi như trái cây tráng miệng cho cô.
Điều Renee không nói với Chu Tích Tuyết là, gần đây các sản phẩm liên quan đến táo trong lâu đài cổ tiêu thụ rất nhanh.
Dù là táo tươi, mứt táo hay bánh táo. Trước khi Chu Tích Tuyết đến, chủ nhân của cô ấy rất ít khi ăn trái cây, càng không thể đặc biệt thích táo. Renee liền suy đoán, hẳn là nữ chủ nhân thích ăn táo.
Rất kỳ lạ, Chu Tích Tuyết luôn có một cảm giác, như thể mình đang bị ai đó theo dõi.
Giác quan thứ sáu khó hiểu này đã có từ ngày đầu tiên cô bước vào lâu đài cổ.
Âm khí nặng nề, khiến người ta dựng tóc gáy. Cô không phải nhát gan, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ.
Là Cận Dập sao?
Anh ta đang giám sát cô sao?
Chu Tích Tuyết đặc biệt nhìn quanh bốn phía vách tường trong phòng, khác với hành lang và nhà bếp hay những nơi công cộng, ở đây cô không phát hiện ra bất kỳ thiết bị theo dõi nào.
Cô đã sớm thầm nghĩ trong lòng, cả tòa lâu đài cổ này, trừ Cận Dập ra, không ai có thể làm vậy một cách trắng trợn đến thế.
Nhưng anh ta làm vậy để làm gì?
Mục đích của anh ta là gì?
Chẳng lẽ anh ta có sở thích rình mò?
Nhưng cuộc sống của cô thật sự rất nhàm chán, chỉ ba điểm một đường, chẳng có gì đáng để rình mò cả.
Chẳng lẽ anh ta hứng thú với cơ thể cô?
Nhưng nếu thật sự như vậy, với năng lực của anh ta, chắc hẳn đã sớm chiếm cô làm của riêng rồi.
Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết đứng dậy khỏi bàn làm việc. Cô muốn ngẫu nhiên thử một chút, nếu thật sự có người đang theo dõi mình, vậy cô làm ra một vài chuyện khác thường thì chắc hẳn sẽ rất nhanh bị phát hiện nhỉ?
Có điều gì là “chuyện khác thường” ha? Chu Tích Tuyết nhìn căn phòng trống rỗng này, dường như cũng chẳng có gì để cô phá phách cả.
“Bịch” một tiếng.
Chu Tích Tuyết cố ý ngã lăn ra sàn. Động tác của cô vô cùng tự nhiên, bởi vì trượt chân nên không ai có thể trách được.
Cô không cảm thấy quá đau, cùng lắm là đầu gối lại một lần nữa đập vào sàn cẩm thạch, lại một lần nữa chịu khổ.
Chu Tích Tuyết nằm bò trên mặt đất, r*n r* hai tiếng: “Ô… Đau quá đi à…”
Cô giả vờ đau đến mức không đứng dậy nổi, dùng tay xoa xoa đầu gối.
Nhưng không lâu sau, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã.
Có lẽ vì cô đang nằm bò dưới đất, tiếng bước chân bên tai đặc biệt rõ ràng.
Càng lúc càng gần, tiếng bước chân càng lúc càng to.
Tiếp theo, là tiếng cửa phòng mở ra.
Chu Tích Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Renee.
Thế mà lại không phải Cận Dập.
Điều này khiến cô bất ngờ, nhưng cũng có chút hụt hẫng.
“Trời ơi! Người không sao chứ!” Renee vội vàng chạy đến chỗ Chu Tích Tuyết, cúi người đỡ cô dậy.
Chu Tích Tuyết tiếp tục giả vờ đau đớn, thét lên một tiếng, rồi trước tiên cảm ơn Renee, sau đó hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Rõ ràng, từ trạng thái hoảng loạn của Renee ngay khi vừa bước vào cửa, có thể thấy cô ấy đã biết việc Chu Tích Tuyết bị ngã từ trước. Nếu không, bước chân của cô ấy sẽ không vội vã như vậy, và mục tiêu cũng sẽ không chuẩn xác đến thế.
Renee dường như nhất thời không trả lời được câu hỏi của Chu Tích Tuyết, chỉ hỏi cô có bị thương ở đâu không.
Chu Tích Tuyết lắc đầu, thẳng thắn nói: “Thật ra tôi giả vờ thôi, tôi không bị ngã đâu.”
Trên mặt Renee chợt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Đây chẳng phải là một trò đùa thú vị gì cả.
“Là cô đang giám sát tôi sao?” Chu Tích Tuyết hỏi vậy, nhưng trực giác mách bảo cô rằng người đó không phải Renee.
“Không phải, tôi không có ạ.” Vẻ mặt Renee hoảng loạn, khuôn mặt vốn đã vặn vẹo lại càng thêm đáng sợ.
Chu Tích Tuyết không hề sợ hãi, thẳng thừng nhìn Renee: “Không phải cô? Là Sawyer sao?”
Renee cúi đầu không nói lời nào.
Chu Tích Tuyết nói với ngữ khí ôn hòa: “Có phải Sawyer bảo cô đến không?”
Renee vẫn giữ im lặng.
Nhưng từ một góc độ nào đó, im lặng cũng là câu trả lời trực tiếp nhất.
Quả nhiên, Cận Dập thật sự đang giám sát mọi hành động của cô!
Chu Tích Tuyết hỏi tiếp: “Sawyer ở đâu? Tôi cả ngày không thấy anh ấy.”
“Chủ nhân ra ngoài rồi, không ai biết ngài ấy đi đâu ạ.”
Chu Tích Tuyết gật đầu, không muốn làm khó người hầu, nên không hỏi thêm nữa.
Có điều, Renee trông có vẻ rất quan tâm đến cô, tiếp tục hỏi: “Phu nhân, người thật sự không sao chứ?”
Chu Tích Tuyết lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Tôi không sao.”
“Người phải cẩn thận đó ạ, chủ nhân đã dặn dò, phải đặc biệt chú ý vết thương ở chân người.”
Đúng là Cận Dập.
Anh ta giám sát cô, là vì lo lắng cô sẽ bị thương sao?
“Ừm, tôi sẽ chú ý, cảm ơn cô.” Chu Tích Tuyết nói.
Renee rời đi, Chu Tích Tuyết ngồi trên ghế, tiếp tục nhìn quanh phòng một lượt, rồi thẫn thờ một lúc.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh hẳn, vùng ngoại ô tràn ngập sương mù bảng lảng, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
Nếu cô có cách liên lạc với Cận Dập, chắc chắn bây giờ cô sẽ gọi điện cho anh. Hỏi anh đang làm gì, và khi nào sẽ trở về.
Đa số mọi người khi đối mặt với việc bị giám sát, ít nhiều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng Chu Tích Tuyết thì không.
Ngược lại, việc biết anh có thể đang nhìn cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, lại khiến cô cảm thấy phấn khích.
Cô có chút “b*nh h**n”, điều này không thể nghi ngờ.
Vì vậy, hành vi của cô trở nên “ra vẻ” một chút. Giống như thiếu nữ tuổi dậy thì khi biết mình đang được người khác phái để ý tới, ngay cả dáng ngồi cũng thẳng thớm hơn.
Chẳng qua, trạng thái này cũng chỉ duy trì chưa đầy nửa buổi. Rốt cuộc, ngồi làm sao thoải mái bằng nằm.
Đến chạng vạng, Chu Tích Tuyết ra khỏi phòng, một mặt cẩn thận chú ý vết thương ở chân, một mặt đi về phía nhà ăn. Vừa vặn, cô đụng phải Cận Dập vừa từ ngoài trở về.
Cận Dập xách theo bao lớn bao nhỏ đồ vật, hai tay đầy ắp, thoạt nhìn còn có chút buồn cười.
Chu Tích Tuyết dừng bước, tò mò nhìn anh.
Chỉ thấy Cận Dập từng bước đi về phía cô, thẳng đến trước mặt cô, một tay nhét đồ vật trên tay vào lòng cô. Như thể một người chồng đi săn trở về, mang về chiến lợi phẩm cho vợ.
Chu Tích Tuyết trong chốc lát làm sao đỡ nổi nhiều đồ như vậy, bao lớn bao nhỏ đồ vật rơi xuống đất. Trong đó, có một bộ quần áo hoàn toàn mới từ túi đóng gói rơi ra.
Nhìn từ túi đóng gói và nhãn hiệu quần áo, đó lại là một thương hiệu quốc tế lớn. Thương hiệu này còn có quầy chuyên doanh trong các cửa hàng xa xỉ ở Hồng Kông, tùy tiện một chiếc áo thun ngắn tay cũng phải có giá từ bốn chữ số* trở lên.
(*Cho ai chưa biết only: 4 chữ số là từ 1000 tệ trở lên = >3tr5 VND)
Nhìn kỹ lại, những bao lớn bao nhỏ này, không ngờ đều là các loại hàng hiệu xa xỉ.
Anh ta đã đi đâu vậy?
Cả ngày không thấy là đi mua sắm sao?
Anh giải đáp sự nghi hoặc trong mắt cô: “Quần áo của cô.”
Chu Tích Tuyết quả thực được sủng mà lo: “Đây đều là cho em sao?”
Cận Dập không nói gì, chỉ cúi người thu dọn. Chu Tích Tuyết đi theo phía sau Cận Dập, nhìn anh mang những thứ đó vào phòng.
Tủ quần áo mở rộng, nhưng rất nhanh đã bị quần áo mới của Chu Tích Tuyết treo đầy. Váy, áo phông, quần jean… đủ loại kiểu dáng. Không chỉ vậy, còn có các loại phụ kiện đi kèm, và cả trang phục hàng ngày.
Nhìn vậy, tủ quần áo dường như cần phải đặt làm lại một cái, nếu không chỉ riêng quần áo mùa hè của cô cũng sắp không để vừa nữa rồi.
Không có cô gái nào không thích quần áo mới, chẳng qua Chu Tích Tuyết có h*m m**n vật chất tương đối thấp hơn, những thứ không thuộc về mình cô sẽ không cưỡng cầu. Nhưng nếu thực sự tặng cho cô, nào có lý do gì để từ chối chứ.
“Sao tự nhiên mua cho em nhiều quần áo thế này?”
Chẳng lẽ chỉ vì sáng nay cô nói muốn thay đồ, nên anh đã đi mua thật sao?
Cận Dập còn chưa kịp mở miệng, đã bị Chu Tích Tuyết ôm chầm lấy từ phía sau.
Tư thế ôm như vậy, đây là lần đầu tiên.
Cả người anh lập tức cứng lại.
Cơ thể anh bị vòng ôm mềm mại, thơm ngọt ấy bao trùm, cảm giác như bị một khối kẹo bông lớn quấn chặt lấy, không còn khe hở, nhưng đồng thời lại mang đến sự ấm áp và dễ chịu.
Chu Tích Tuyết vòng tay ôm lấy eo anh, mặt áp vào tấm lưng rộng lớn ấy, khẽ dụi vài cái, giọng nói dịu dàng:
“Chồng ơi, anh thật tốt! Yêu anh nhất luôn!”
Cận Dập cúi đầu nhìn đôi tay đang siết chặt quanh người mình — mềm mại, tinh tế.
Phản ứng trong cơ thể như bị cô vô tình khơi gợi, từng đợt, từng đợt truyền tới.
Thậm chí, trong lòng anh khẽ bật cười một cách khó nhận ra — hóa ra chỉ cần như thế này đã được gọi là “tốt” rồi sao?
Vậy thì yêu cầu của cô cũng thấp quá rồi.
Anh chẳng qua chỉ đứng ở quầy đồ nhìn qua một lượt, tiện tay chọn vài bộ thấy hợp mắt, rồi nhanh chóng quét thẻ thanh toán mà thôi.
Toàn bộ quá trình chưa đến vài phút, không hề tốn chút sức lực nào.
Nhưng mà, nếu như vòng tay cô có thể siết chặt thêm một chút nữa, thì anh cũng không ngại làm tốt hơn một chút.
Chỉ cần là điều cô muốn — anh đều có thể nghĩ cách làm được.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 25: Should (2)
10.0/10 từ 11 lượt.