Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 24: Should (1)

135@-

[“Sao tự nhiên mua cho em……”]


Không biết đây đã là lần thứ mấy giữa hai người họ có tiếp xúc thân thể nữa rồi, Chu Tích Tuyết rõ ràng ngày càng tự nhiên hơn.


Thật ra cô rất tận hưởng cảm giác được ôm vào lòng thế này, cảm giác an toàn ấy vô cùng rõ rệt.


Có lẽ, chỉ có Cận Dập mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn như vậy.


Bởi vì anh thật sự cao lớn, mạnh mẽ — chỉ cần nhẹ nhàng một cái là có thể bế bổng cô lên mà mặt không hề đổi sắc.


Giữa họ có sự chênh lệch rõ ràng về thể hình, đặc biệt là khi anh ôm cô, cứ như chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể nghiền nát cô trong lòng.


Bờ vai rộng, cơ ngực đầy đặn, đường nét cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, tạo nên một thân hình khiến người ta không thể rời mắt.


Vì thế, nếu anh thật sự muốn làm tổn thương cô thì dễ như trở bàn tay.


Nhưng ngược lại, Cận Dập dường như cũng giống cô — dần dần quen với kiểu tiếp xúc gần gũi này.


Lúc ban đầu, chỉ cần cô chạm vào một chút là anh sẽ lập tức cứng người lại, như thể chưa từng được ai đối xử dịu dàng bao giờ, mang theo sự hoài nghi, bối rối, không dám tin tưởng.


Còn bây giờ, anh rõ ràng không còn nghi ngờ nữa.


Thậm chí có thể chắc chắn rằng — anh đang tham luyến cảm giác tiếp xúc thân thể này.


Khi ôm cô, bước chân của anh chậm lại rất nhiều.


Không rõ là vì sợ không cẩn thận sẽ làm cô bị ngã, hay vì anh tham luyến cảm giác tiếp xúc tay chân thế này.


Trước tiên là đi rửa mặt.


Cận Dập bế Chu Tích Tuyết vào phòng vệ sinh. Trên mặt bàn cạnh bồn rửa tay đã có sẵn đủ loại đồ dùng của cô — bàn chải đánh răng, khăn rửa mặt dùng một lần, thậm chí còn có cả mỹ phẩm dưỡng da cơ bản.


Đối với kiểu hành động ân cần, kín đáo và đầy tinh tế này của Cận Dập, Chu Tích Tuyết không khỏi cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hài lòng, độ thiện cảm với anh lại một lần nữa tăng lên.


Cô thật sự rất thích cái cảm giác được chăm sóc như thế này. 


Giống như mình vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, được mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.


Cô không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi không được ai đối xử ân cần đến vậy — người chuẩn bị cho cô đủ thứ đồ dùng sinh hoạt, còn tự tay mang đồ ăn ngon đến tận nơi.


Chỉ cần ở yên trong phòng, không cần ra ngoài, cô vẫn có thể được chăm lo một cách chu đáo.


Nghĩ vậy, ánh mắt Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập cũng trở nên dịu dàng hơn.


Không phải là giả vờ, cũng không phải tùy hứng đùa giỡn, mà là xuất phát từ nội tâm — thật lòng cảm thấy anh là một người rất tốt.


Chu Tích Tuyết cũng không quy hết mọi thay đổi của Cận Dập lên bản thân mình.


Thật ra, chỉ khi chính con người đó vốn đã tốt, mới có thể theo bản năng mà đáp lại thiện ý của người khác.


Giống như một chú chó thông minh trời sinh — có những chuyện chỉ cần dạy một lần, nó sẽ học được rất nhanh.



Trong lúc rửa mặt, bàn chân đang bị thương của Chu Tích Tuyết gần như không chạm đất.


Khi đánh răng, cô nhìn mình trong gương — trên người vẫn là chiếc váy trắng hôm qua, nhăn nhúm hơn cả hôm qua nữa.


Hai ngày ở trong lâu đài cổ, cô gần như không hoạt động mạnh, cũng không ra giọt mồ hôi nào, nhưng việc không được tắm rửa vẫn khiến cả người cô cảm thấy khó chịu, không thoải mái.


Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết nhìn sang Cận Dập trong gương.


Cùng lúc đó, Cận Dập cũng đang nhìn cô.


Ánh mắt cô dịu dàng, rạng rỡ.


Trong khoảnh khắc đối diện ấy, dường như trong mắt cô chỉ còn lại một mình anh.


Chính giây phút đó, Cận Dập có cảm giác trước mắt ngập tràn ánh nắng ấm áp. Anh như đắm chìm trong thứ ánh sáng rực rỡ ấy, bị nó nhẹ nhàng bao phủ, rồi tan ra, hòa vào đó.


Anh hơi bối rối — đây có phải là… yêu không?


Trái tim từng bị khóa kín của anh, dường như có gì đó đang giãy giụa, xao động, như là muốn chui từ dưới đất mà lên.


Chu Tích Tuyết không hề né tránh ánh mắt của Cận Dập, chủ động nói ra mong muốn của mình.


“Em muốn thay một bộ quần áo khác.”


Ý của Chu Tích Tuyết rất rõ ràng, cô muốn đi tắm. 


Mặc dù vết thương ở chân có thể không tiện cho việc tắm vòi sen, nhưng cô vẫn có thể lau người được.


Cận Dập lặng lẽ đứng phía sau Chu Tích Tuyết, không nói gì.


Chu Tích Tuyết lại nói: “Em sắp thối hoắc cả rồi.” Giọng điệu như đang làm nũng.


Lúc này, Cận Dập mới cất lời trầm ấm: “Không thối.”


Động tác súc miệng của Chu Tích Tuyết khựng lại, cô lại nhìn Cận Dập trong gương, hớn hở hỏi: “Vậy em có thơm không?”


Cận Dập trầm tư một lát: “Thơm.”


Câu trả lời của anh lại một lần nữa khiến Chu Tích Tuyết bất ngờ. Thế nhưng, không cần anh nói, cô cũng biết người mình chắc chắn là thơm tho.


Giây tiếp theo, Cận Dập bổ sung: “Giống sóc.”


“Sóc!?” Chu Tích Tuyết lập tức muốn dậm chân, “Anh mới giống sóc!” Cả nhà anh đều là sóc!


Tức muốn hộc máu, Chu Tích Tuyết không cần Cận Dập bế nữa, sau khi rửa mặt xong, cô tự mình đi thẳng đến bàn làm việc. Trông chẳng giống người bị thương chút nào.


Trên bàn, đồ ăn sáng hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, thay vào đó là bữa sáng nóng hổi. Chu Tích Tuyết không để ý đến Cận Dập, tự mình ngồi vào bàn bắt đầu ăn.


Vẻ mặt Cận Dập bình thản, lặng lẽ đi ra từ phòng tắm.


Anh cũng chẳng rõ vì sao trong đầu mình lại đột nhiên nghĩ đến sóc. 


Mà hình như, cụ thể là cái gì cũng không quan trọng.



Có lẽ là vào cái ngày anh nằm trên thảm cỏ dưới tán cây dẻ ngựa, gió nhẹ thổi qua, bên cạnh có những bông hoa nhỏ không tên đối mặt với ánh mặt trời, rõ ràng yếu ớt nhưng lại cứ vô tư khoe sắc. 


Anh hiếm hoi cảm thấy vô cùng thoải mái, đang định nhắm mắt thì từ trên cây, một con sóc nhỏ rơi xuống người anh.


Cận Dập vốn cực kỳ mẫn cảm, phát hiện ra nó bị thương. Cái đuôi màu nâu kim cụp xuống, chóp tai thường xuyên khẽ rung động, chóp mũi hồng nhạt cũng mấp máy dồn dập. 


Có lẽ nó định dùng chân trước cào anh, nhưng chân trước lại uốn lượn một cách bất thường. Thú vị là, móng vuốt cùng với lớp lông tơ dính đầy máu đỏ sẫm, cùng nhau vương vãi trên người anh.


Nhìn kỹ, đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch của nó dường như phủ một lớp hơi nước, lớp lông tơ xù tung cũng run rẩy. 


Một sinh linh bé nhỏ yếu ớt như vậy, liệu có thể sống sót không?


Cận Dập mang con sóc con này về, nhốt nó vào lồng sắt, xử lý vết thương và cẩn thận chăm sóc nó. 


Chẳng bao lâu, sóc con hồi phục sinh lực. Có vẻ nó không muốn ở trong lồng nữa, dùng móng vuốt cào mạnh vào lồng, tạo ra tiếng sột soạt. Lúc này, anh chỉ cần cho nó một hạt dẻ nhỏ là nó có thể tạm thời yên tĩnh. Rất nhanh, hai má nó sẽ đầy ắp thức ăn, phồng lên thành hai cục tròn xoe nhỏ xíu.


Cuối cùng có một ngày, anh chọn một buổi chiều nắng ấm, mang nó ra ngoài. 


Mở lồng sắt, chỉ trong chớp mắt, nó đã chạy vụt ra, cái đuôi lướt qua ánh sáng và bóng tối trong rừng, rồi biến mất tăm. Từ đó về sau, nó không bao giờ quay trở lại nữa.


Chỉ là khi Cận Dập hồi tưởng lại, vẫn là buổi chiều nắng ấm đó. Chóp mũi phảng phất hương cỏ xanh nhàn nhạt, mùi đất, và hơi thở của thiên nhiên.


Cận Dập đi đến bên cửa sổ, nhìn cơn mưa không ngớt bên ngoài. Chu Tích Tuyết bưng ly sữa lên định nhấp một ngụm thì bị người bên cạnh lạnh giọng nhắc nhở: “Nóng.”


Lần trước cô làm đổ sữa bò vẫn còn rõ mồn một trước mắt.


Chu Tích Tuyết liếc nhìn Cận Dập một cái, chút giận hờn bé tí trong lòng cô phút chốc tan biến. 


Được thôi, nể tình khuôn mặt đẹp trai chạm đến tim cô và bữa sáng này vậy.


Trong lúc Chu Tích Tuyết dùng bữa, Cận Dập nghiêng người đứng bên cửa sổ, một tay anh thong thả đút túi quần, tay còn lại thì lơ đãng v**t v* một mảnh xương trắng. 


Ngoài cửa sổ mưa dầm không dứt, một nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, khiến ngũ quan trông càng thêm góc cạnh rõ ràng.


Tính tình anh luôn âm tình bất định, khi cười thì lạnh lẽo, khi không cười thì như ác thần A Tu La đến đòi mạng. 


Nhưng dù thế nào, sáng sớm nay, khuôn mặt này thực sự mang lại cho Chu Tích Tuyết cảm giác thị giác mãnh liệt.


Lần trước Chu Tích Tuyết cũng đã thấy Cận Dập đang mân mê mảnh xương cốt này, bề mặt xương cốt trơn nhẵn tinh xảo, giống như một khối ngọc phác chất lượng thượng hạng. Hiển nhiên nó đã được anh v**t v* hàng ngàn hàng vạn lần.


Một người như anh ta, thật khó để người khác hiểu rốt cuộc anh ta thích gì, yêu sâu sắc điều gì. 


Chu Tích Tuyết không ngốc đến mức nghĩ mình sẽ là trường hợp ngoại lệ kia. 


Cô hiểu rõ, mối quan hệ giữa họ sẽ không kéo dài lâu. 


Còn về khi nào sẽ kết thúc? Hiện tại cô vẫn chưa thể hình dung được.


Khi Cận Dập quay đầu đối mặt Chu Tích Tuyết, vừa hay bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn thẳng vào mình. 


Điều này khiến anh vô cớ nhớ đến bức tranh cô tự tay vẽ, hoàn toàn là phác họa theo dáng vẻ của anh.


Món bánh tráng và màn thầu nhỏ được làm từ nước cà rốt, không hề có vị cà rốt nồng mà ngược lại có màu vàng kim bắt mắt.



Cận Dập nhìn thức ăn trên tay Chu Tích Tuyết, ánh mắt lóe lên. 


Anh biết cô bị huyết áp thấp, và trong trường hợp bình thường, huyết áp thấp thường đi kèm với tình trạng suy dinh dưỡng. 


Qua tướng mạo và thân hình gầy gò của cô, có thể thấy sức khỏe của cô không được tốt. Nhưng việc cô đặc biệt lọc riêng cà rốt vào tối qua cũng chứng minh tất cả những điều này là do cô tự làm tự chịu.


Chu Tích Tuyết không hề nhận ra món ăn mình đang ăn lại là thứ mình ghét nhất, cho đến khi Cận Dập nhắc nhở.


“Cô biết món trong miệng cô được làm từ gì không?”


Chu Tích Tuyết vẫn còn nhét một cái màn thầu nhỏ trong miệng, hai má phúng phính, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Cái gì? Anh sẽ không hạ độc vào đồ ăn chứ?”


Cô không khỏi nhìn vào cái màn thầu nhỏ trong tay mình, cô dám nói, nếu bên trong thực sự có thuốc phiện gì đó, cô nhất định sẽ không để yên cho anh!


Cận Dập “khịt” một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường. 


Có điều, cuối cùng anh vẫn nói cho cô đáp án: “Cà rốt.”


“Cà rốt?” Chu Tích Tuyết hơi bất ngờ, sao lại là cà rốt, món cô ghét nhất nhỉ? Nhưng mà, cà rốt được xay thành nước cho vào bánh tráng và màn thầu, căn bản không nếm ra được. 


Có lẽ là anh đã phát hiện ra cô kén ăn.


Chu Tích Tuyết chợt hiểu ra: “Chồng à, hóa ra anh đang quan tâm đến sức khỏe của em sao?”


Cận Dập im lặng.


Chu Tích Tuyết lại nói: “Chồng ơi, cảm ơn anh đã dụng tâm như vậy nhé! Hóa ra anh biết em không thích cà rốt, còn cố tình xay cà rốt thành nước, huhuhu, anh tốt quá đi mất.”


“Im miệng.” Anh ta đâu có thiện lương như thế.


Chu Tích Tuyết không hề im lặng: “Chồng nè, anh ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng em một chút không?”


Cận Dập: “Nếu cô không muốn ăn…”


Chu Tích Tuyết cắt ngang lời anh: “Chồng àa, anh đừng hung dữ thế mà, em sợ đấy…”


Cận Dập dường như cuối cùng cũng không chịu nổi sự ồn ào của cô, anh xoay người rời khỏi phòng.


Chu Tích Tuyết nhìn bóng lưng Cận Dập, không khỏi cong môi cười. 


Anh ta thật khó chọc mà.


*


Ăn xong bữa sáng không lâu, Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng nhận được tin nhắn hồi đáp từ Phạn Ngọc.


Phạn Ngọc: [Xin lỗi nha bé cưng, bận muốn xỉu luôn á.]


Phạn Ngọc: [Giờ chị xem ngay đây] cùng biểu cảm đáng yêu.


Không lâu sau, Phạn Ngọc lại nhắn tin trả lời, nói rằng tướng mạo nhân vật vẫn còn hơi hung dữ một chút. 


Nhưng không sao, vì khuôn mặt được vẽ này đã đủ kinh diễm rồi, hung dữ một chút trông cũng rất đẹp trai.



Chờ thành phẩm hoàn chỉnh ra mắt, nhìn tổng thể hiệu quả sẽ tốt hơn.


Chu Tích Tuyết gửi Phạn Ngọc một biểu cảm khóc thút thít, tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm. 


Bản phác thảo đã được duyệt, công việc tiếp theo có thể lập tức triển khai.


Phạn Ngọc: [Không phải em nói là vẽ theo mặt người thật sao?] 


Phạn Ngọc: [Thật sự có người đàn ông nào đẹp trai giống như bước ra từ trong sách vậy ư?]


Chu Tích Tuyết: [Thật mà!]


Phạn Ngọc: [Vậy em chụp một tấm đi, cho chị xem người thật có đúng là đẹp trai như vậy không.]


Chu Tích Tuyết do dự một chút, rồi đồng ý. 


Cô lén chụp một tấm ảnh của Cận Dập, chắc là không sao đâu nhỉ? 


Anh hiện tại là chồng của cô mà, giữa họ còn chưa có ảnh cưới, chụp một tấm ảnh cũng đâu có phạm pháp.


Trên thực tế, không cần Phạn Ngọc nhắc, Chu Tích Tuyết cũng rất muốn lưu lại một tấm ảnh của Cận Dập.


Vẻ ngoài anh ta gần như hoàn toàn theo đúng gu thẩm mỹ của cô, độc nhất vô nhị. Mặc dù cô có thể vẽ ra dáng vẻ của anh, nhưng anh trong tranh rốt cuộc vẫn khác với tấm ảnh được tạo nên từ ánh sáng tự nhiên. 


Một cái là nhân vật hư cấu, một cái lại là sự tồn tại chân thật.


Chu Tích Tuyết nghĩ, tương lai nếu cô rời khỏi Z quốc, vẫn có thể giữ lại ảnh của Cận Dập để nhìn ngắm, cũng coi như một loại kỷ niệm.


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Phạn Ngọc, Chu Tích Tuyết mở máy tính bảng, bắt đầu quy trình tiếp theo. 


Bước này, cô cần làm là phân tầng và phủ màu. 


Bước này không khó, chủ yếu là phân khu đổ các khối màu cơ bản, sau đó làm các lớp màu lên da nhân vật. 


Nếu Chu Tích Tuyết không lười biếng mà làm việc nghiêm túc, về cơ bản một buổi sáng là có thể hoàn thành.


Tiếp theo là tạo khối ánh sáng và bóng tối, khắc họa chi tiết, nhuộm đẫm bầu không khí, và điều chỉnh toàn bộ bức tranh. 


Nếu là họa sĩ tốc độ nhanh, có lẽ một ngày là có thể hoàn thành cả bức tranh. 


Nhưng Chu Tích Tuyết thuộc loại chậm rì rì, đôi khi bị kẹt ở một chi tiết nhỏ không thể tiếp tục, cần tự mình suy nghĩ, nên sẽ tốn rất nhiều thời gian. Trong khoảng thời gian đó cô có thể sẽ lười biếng, nghịch tóc, gặm móng tay, đùa nghịch đồ trang trí trên bàn… vân vân.


Lúc này, những đám mây đen bên ngoài cửa sổ đã tan đi, để lộ ánh nắng ấm áp.


Chu Tích Tuyết ngồi suốt một buổi sáng mỏi cả mông, cô đứng dậy vươn vai.


Do dự một hồi, cô liền nằm luôn lên giường. 


Sự thật một lần nữa chứng minh, chỉ có nằm mới là thoải mái nhất!


Còn một khoảng thời gian nữa mới đến hạn nộp bản thảo, không vội, cô có thể từ từ. 


Nghĩ vậy, cô càng yên tâm thoải mái nằm dài.


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 24: Should (1)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...