Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Chương 23: Skilled (2)
122@-
Động tác v**t v* của Chu Tích Tuyết đột ngột dừng lại, Cận Dập như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn về phía cô, từ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn:
“Không dám tiếp tục nữa sao?”
“Nếu em tiếp tục, anh có giận không?”
“Cô có thể thử xem.”
Lúc này, Chu Tích Tuyết đột nhiên lại vươn một bàn tay khác. Cô đặt hai ngón trỏ lên khóe môi Cận Dập, rồi đẩy khóe môi anh lên, khiến biểu cảm trên mặt anh trông buồn cười như đang cười mà không phải cười.
Cận Dập vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu cảm, khiến người khác không thể đoán được rốt cuộc anh đang có cảm xúc gì.
Chu Tích Tuyết chơi đủ rồi, lập tức dời ngón tay ở khóe môi anh đi.
Nhưng giây tiếp theo, đôi tay không an phận kia của cô lại quấn quanh eo anh. Cô dùng sức ôm anh, lại một lần nữa vùi mặt vào lồng ngực cứng rắn của anh.
Khe hở giữa hai người bị cái ôm mềm mại của cô lấp đầy, kín không kẽ hở.
Phảng phất như cũng đã ngắn ngủi lấp đầy một tia buồn bã trong lồng ngực anh.
“Em thử rồi đấy nhé, nhưng anh không được giận đâu đấy.” Cô dụi mặt vào ngực anh, khẽ khàng thủ thỉ, “Anh cười nhiều lên sẽ đẹp trai hơn nhiều, em cũng thích hơn.”
Cận Dập không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động tiếp theo nào. Anh có thể chắc chắn một điều là máu trong người mình đang sục sôi như dung nham nóng bỏng, thiêu đốt khắp cơ thể.
Cô ấy thế mà lại không hôn anh.
Cảm giác mất mát và trống rỗng dường như quét qua cơ thể anh trong khoảnh khắc, khiến đáy mắt xanh lam của anh gợn sóng.
Anh giữ nguyên tư thế cứng đờ đó một lúc lâu, mãi cho đến khi Chu Tích Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, dỗ dành anh nằm xuống.
Ngay lúc này đây, người trước mặt cứ như một robot cạn pin, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng chung chăn gối, mặt đối mặt.
Tâm trạng Chu Tích Tuyết vô cùng khác lạ, tim đập hơi nhanh, cũng có chút căng thẳng. Còn Cận Dập, anh vẫn luôn nhìn cô với vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt xanh biếc kia sâu thẳm như đại dương, dường như muốn cuốn cô vào dòng chảy xa bờ ấy.
Bị Cận Dập nhìn chằm chằm một cách trắng trợn như vậy, tim Chu Tích Tuyết không khỏi đập nhanh hơn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Ngủ đi, muộn rồi.” Cô tự mình nhắm mắt lại.
Hơi thở nóng bỏng bên cạnh, một người đàn ông bằng xương bằng thịt nằm cạnh cô, xa lạ, kỳ quặc.
Chu Tích Tuyết đã cố gắng hết sức để phớt lờ sự tồn tại của anh, nhưng cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó vẫn mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, Chu Tích Tuyết không hề buồn ngủ lại mở mắt ra, dáng vẻ có chút lén lút.
Cô nghĩ Cận Dập chắc đã ngủ rồi, không ngờ, vừa mở mắt ra lại lần nữa đối diện với đôi mắt anh. Ngay lập tức có cảm giác quen thuộc như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, theo bản năng cắn c*n m** d***.
Anh cứ thế nhìn chằm chằm cô, mắt không chớp lấy một lần.
Cũng vì vậy, anh thấy rất rõ — đôi môi bị chính cô cắn đến sưng đỏ, ửng hồng cả lên.
Dần dần, ánh mắt anh trở nên âm trầm, ẩm ướt lạnh lẽo, như một trận mưa phùn dai dẳng không dứt, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Chu Tích Tuyết đơn giản đưa tay ra che mắt anh lại, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút mềm mỏng xen lẫn ép buộc.
“Anh cũng nhắm mắt lại mà ngủ đi… Anh cứ nhìn em như vậy, em không ngủ nổi đâu.”
Đợi một lúc.
Đến khi cô rút tay về, thì anh thật sự đã nhắm mắt lại rồi.
Tiếp đó, đổi lại là Chu Tích Tuyết trắng trợn mà thản nhiên ngắm anh — ánh mắt táo bạo hơn hẳn, gan cũng vô cớ lớn thêm một chút.
Cô biết anh chưa ngủ, vì sắc mặt anh vẫn không hề dịu xuống.
Nhưng cô cũng biết, như vậy đã là một bước tiến rất lớn.
Từ lần đầu tiên cô bước vào lâu đài cổ, bị anh bóp cổ không chút nương tay, đến hiện tại — chỉ một câu nói nhẹ nhàng của cô cũng khiến anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Quá trình này, còn thuận lợi hơn nhiều so với những gì cô từng nghĩ tới.
Phải biết rằng, ngay cả Tiểu Bạch cô từng nuôi hồi bé cũng không dễ bảo như vậy đâu.
Cô còn nhớ rất rõ, mỗi lần đều phải kiên nhẫn dỗ dành nó, dạy nó đi vệ sinh đúng chỗ.
Chỉ cần nó làm đúng một lần, cô phải lập tức thưởng lớn — hoặc cho ăn vặt, hoặc v**t v* âu yếm.
Quá trình ấy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến mức sự kiên nhẫn của cô cũng dần cạn kiệt theo thời gian.
Còn Cận Dập thì khác.
Anh chỉ cần được dạy một lần là có thể lập tức nghe lời làm theo.
Trước khi ngủ, điều Chu Tích Tuyết nghĩ đến chính là:
Cận Dập đúng là dễ bảo hơn Tiểu Bạch rất nhiều…
Vậy thì, có phải cô cũng nên chuẩn bị nhiều phần thưởng hơn một chút không?
Chạm vào, ôm, hôn môi…
Vừa nghĩ đến đó, Chu Tích Tuyết đã chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Ban đầu, cô vẫn còn cảnh giác với anh. Nhịp tim đập nhanh, hơi thở hơi gấp. Nhưng dần dần, hơi thở cô ổn định trở lại, nhịp tim cũng rõ ràng chậm hơn.
Rồi tiếp theo đó, cô vô thức vòng tay ôm lấy eo anh, coi anh như con thú bông mà cô thường ôm khi ngủ.
Thậm chí theo thói quen, cô còn đưa một chân khoác lên người anh, siết lại chặt hơn một chút.
Cảm giác có hơi khác với mọi khi — cô cảm nhận được trên người “thú bông” ấy có mùi hương dễ chịu, xúc cảm dường như cũng mềm mại và đầy đặn hơn hẳn.
Có lẽ là để tìm tư thế ngủ thoải mái hơn, cô khẽ dụi đầu vào người anh vài lần, cuối cùng tựa mặt lên bờ vai anh.
Anh thường xuyên ngồi xổm trong bụi cỏ, lặng lẽ chờ đợi con mồi — có khi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Vì thế, anh hiểu rất rõ khi con mồi hoàn toàn không đề phòng, nó sẽ có dáng vẻ thế nào, hô hấp ra sao.
Kỹ thuật săn mồi không chỉ nằm ở công cụ trong tay, mà còn ở sự kiên nhẫn quan sát.
Muốn tung đòn kết liễu đầu tiên, phải hội đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Sau khi Chu Tích Tuyết ngủ thiếp đi, Cận Dập định đứng dậy. Không ngờ, tay cô lại vắt ngang qua người anh.
Sự tiếp xúc cơ thể trực tiếp ấy như khiến cơ thể anh lan ra một cảm giác tê dại lẫn kh*** c*m khó tả.
Nếu lần đầu tiên là ngoài ý muốn, lần thứ hai là trùng hợp, thì đến lần thứ ba, anh đã hoàn toàn xác định — bản thân mình đang tham luyến cảm giác này.
Giống như một kẻ lữ hành mỏi mệt lặn lội giữa sa mạc, chỉ cần một ngụm nước ngọt, một giọt hơi ẩm cũng đủ khiến anh mang theo bản năng cầu sinh mà buông thả bản thân, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Vì vậy, anh không đẩy cô ra.
Gương mặt mềm mại của cô áp sát cánh tay anh, hơi thở ấm áp phả lên da thịt, từng đợt hương thơm qua những lỗ chân lông nhỏ len lỏi vào tận lục phủ ngũ tạng.
Anh dường như đang dần bị làm mềm đi.
Ánh mắt anh lại một lần nữa dừng trên đôi môi cô.
Anh hoàn toàn có thể dùng ngón tay tách đôi môi ấy ra, dùng lòng bàn tay trêu chọc đầu lưỡi cô.
Ý nghĩ ấy vừa loé lên trong khoảnh khắc, ánh mắt anh lập tức tối lại, sâu trong nội tâm dâng lên một cảm xúc xa lạ khiến anh cảm thấy hoang mang.
Cận Dập không ngủ. Có thể nói là suốt đêm không chợp mắt.
Anh luôn giữ bản thân ở trạng thái tỉnh táo, không phải vì không buồn ngủ, mà là vì tham lam đắm chìm trong phản ứng kỳ lạ mà cơ thể mình đang sinh ra.
Anh nghe thấy cô nói mớ trong lúc ngủ, cảm nhận được cánh tay cô siết lại quanh eo anh, cảm nhận rõ ràng cả cái chân mềm mại đang quấn lấy người mình.
Mềm mại, ấm áp, thơm ngọt.
Anh bắt đầu tự hỏi, liệu cô có thể cứ thế ngủ say không tỉnh mãi không?
Chẳng qua, vấn đề này rất nhanh bị anh phủ định.
Không được.
Nếu cô không tỉnh, làm sao anh có thể nhìn thấy những vẻ mặt thú vị của cô đây?
Nếu cô không tỉnh, làm sao cô có thể chủ động hôn lên má anh đây?
Nếu cô không tỉnh, sao anh có thể nếm được vị ngọt nơi đầu lưỡi cô đây?
Nghĩ vậy, Cận Dập rũ mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cô, hai mắt như thể dính chặt vào người cô vậy, không cách nào rời đi.
Có lẽ, xét thấy cô có tác dụng lớn đến thế với anh, anh cũng nên đối xử tử tế với cô một chút. Đúng vậy, chỉ là như vậy thôi.
Nghĩ thế, anh thật cẩn thận dùng bàn tay ôm trọn lấy mắt cá chân cô – nơi một tay có thể ôm hết – tránh cho cô lại cựa quậy rồi vô tình chạm vào vết thương.
Động tác này cứ thế duy trì cho đến hừng đông.
*
Khi Chu Tích Tuyết tỉnh giấc, bên cạnh cô đã không còn bóng dáng Cận Dập.
Cô không biết anh rời đi lúc nào, càng không biết đêm qua mình đã ôm anh chặt ra sao.
Cô chỉ biết, sáng sớm không cần phải đối mặt với gương mặt lạnh băng của anh, như vậy cũng có thể tránh được mấy phần xấu hổ rồi.
Chu Tích Tuyết theo thường lệ nán lại trên giường một lát.
Cô thật cẩn thận kiểm tra cái chân bị thương của mình, phát hiện đêm qua mình ngủ cũng rất thành thật, không bị va chạm gì.
Mưa dầm dề, tiếng tí tách rơi trên cửa sổ, tạo thành thứ tạp âm trắng tự nhiên văng vẳng bên tai.
Đúng là một thời tiết cực kỳ thích hợp để nằm lười a!
Chỉ cần có điện thoại, Chu Tích Tuyết sẽ không thấy nhàm chán. Đầu tiên, cô mở tất cả các ứng dụng quen thuộc để lướt một lượt, sau đó mở tin tức khu vực lân cận và dấu chân của vòng bạn bè để xem.
Mấy ngày nay ở khu vực vịnh Mayor, ngoài vụ án đấu súng tại nhà hàng kia ra, không có tin tức lớn nào khác.
Chẳng qua, hiện tại hung thủ vẫn chưa bị bắt. Điều này khiến người dân xung quanh hoang mang, không ít người lên mạng đăng bài bày tỏ sự sợ hãi tột độ. Có người mắng chính phủ bất lực, có người chửi cảnh sát làm việc quá kém…
Dường như cư dân mạng trên khắp thế giới đều na ná nhau.
Đang mải suy nghĩ, có người đẩy cửa bước vào.
Bước chân của đối phương không gây tiếng động, nhưng lúc mở cửa thì có âm thanh.
Chu Tích Tuyết nghe thấy động tĩnh, lập tức tắt điện thoại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Cô biết đó là Cận Dập.
Cũng chỉ có thể là Cận Dập.
Bước chân không một tiếng động khiến người ta hoàn toàn không thể xác định được anh đang ở đâu.
Thế nhưng Chu Tích Tuyết lại như có thể cảm nhận được hơi thở đang không ngừng tiến lại gần — tuy rằng mắt cô vẫn nhắm, nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm vẫn mãnh liệt như cũ, phảng phất có thể xuyên qua thân thể của cô.
Yên tĩnh.
Áp lực.
Qua một hồi lâu, Chu Tích Tuyết vẫn không nghe được bất kì động tĩnh hay tiếng bước chân nào, thậm chí có chút hoài nghi có phải vừa rồi bản thân tự ảo giác có người mở cửa hay không.
Mãi cho đến khi cô chậm rãi mở mắt, giả vờ vừa mới tỉnh ngủ, đối diện với cặp mắt xanh thẳm khiến người ta say đắm kia.
Cận Dập đứng ngay cạnh giường, thân hình cao lớn bao trùm lấy Chu Tích Tuyết. Cô giả vờ ngủ bao lâu, anh đứng nhìn cô bấy lâu.
Đối với trò giả vờ trẻ con này, anh căn bản chẳng thèm vạch trần.
Chu Tích Tuyết biết anh đã nhìn thấu mình giả vờ ngủ, nhất thời có chút lúng túng.
Cô ngồi dậy, tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì mà chào hỏi anh: “Chồng ơi, buổi sáng tốt lành nha!”
Trên mặt Cận Dập vẫn treo nụ cười như có như không, anh đứng đó với vẻ âm u nặng nề, không nói một lời nào.
Trên người anh luôn có một luồng khí chất áp lực thấp mạnh mẽ, phảng phất mọi thứ đều không thể thoát khỏi tầm mắt anh.
Thấy anh không chút lay chuyển, Chu Tích Tuyết tiếp tục châm thêm lửa: “Anh yêu à, sao anh không để ý đến em vậy? Có phải em làm gì chọc anh không vui không?”
Nụ cười trên mặt Cận Dập cuối cùng cũng sững lại, anh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, khẽ nói: “Dậy đi, ăn cơm.”
Anh tự mình mang bữa sáng đến cho cô, đó là vì cô đang bị thương.
Quá tam ba bận, nhưng đây mới là lần thứ hai.
Chu Tích Tuyết lặng lẽ ngồi trên giường nhìn anh.
Anh đã thay một bộ quần áo, rõ ràng là đã rửa mặt xong, mái tóc ngắn gọn gàng vẫn còn ẩm ướt.
Cả người mặc bộ đồ đen đơn giản, nhưng làn da anh lại trắng bóc một cách dị thường, giống như u linh bước ra từ bóng tối, khiến người ta không dám đối diện.
Chu Tích Tuyết lại không sợ anh, thậm chí còn vươn tay về phía anh, giống hệt đứa trẻ đòi người lớn ôm, vẻ mặt tinh nghịch: “Chồng ơi, chân em đau, anh ôm em được không?”
Cô chắc chắn, anh nhất định sẽ không từ chối.
Quả nhiên, ánh sáng chợt lóe trên gương mặt người trước mắt, anh khẽ nhướng mày, sau đó sải bước đi về phía cô.
Giống như nghe được tiếng gọi của chủ nhân, càng thêm ngoan ngoãn.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Động tác v**t v* của Chu Tích Tuyết đột ngột dừng lại, Cận Dập như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn về phía cô, từ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn:
“Không dám tiếp tục nữa sao?”
“Nếu em tiếp tục, anh có giận không?”
“Cô có thể thử xem.”
Lúc này, Chu Tích Tuyết đột nhiên lại vươn một bàn tay khác. Cô đặt hai ngón trỏ lên khóe môi Cận Dập, rồi đẩy khóe môi anh lên, khiến biểu cảm trên mặt anh trông buồn cười như đang cười mà không phải cười.
Cận Dập vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu cảm, khiến người khác không thể đoán được rốt cuộc anh đang có cảm xúc gì.
Chu Tích Tuyết chơi đủ rồi, lập tức dời ngón tay ở khóe môi anh đi.
Nhưng giây tiếp theo, đôi tay không an phận kia của cô lại quấn quanh eo anh. Cô dùng sức ôm anh, lại một lần nữa vùi mặt vào lồng ngực cứng rắn của anh.
Khe hở giữa hai người bị cái ôm mềm mại của cô lấp đầy, kín không kẽ hở.
Phảng phất như cũng đã ngắn ngủi lấp đầy một tia buồn bã trong lồng ngực anh.
“Em thử rồi đấy nhé, nhưng anh không được giận đâu đấy.” Cô dụi mặt vào ngực anh, khẽ khàng thủ thỉ, “Anh cười nhiều lên sẽ đẹp trai hơn nhiều, em cũng thích hơn.”
Cận Dập không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động tiếp theo nào. Anh có thể chắc chắn một điều là máu trong người mình đang sục sôi như dung nham nóng bỏng, thiêu đốt khắp cơ thể.
Cô ấy thế mà lại không hôn anh.
Cảm giác mất mát và trống rỗng dường như quét qua cơ thể anh trong khoảnh khắc, khiến đáy mắt xanh lam của anh gợn sóng.
Anh giữ nguyên tư thế cứng đờ đó một lúc lâu, mãi cho đến khi Chu Tích Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, dỗ dành anh nằm xuống.
Ngay lúc này đây, người trước mặt cứ như một robot cạn pin, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng chung chăn gối, mặt đối mặt.
Tâm trạng Chu Tích Tuyết vô cùng khác lạ, tim đập hơi nhanh, cũng có chút căng thẳng. Còn Cận Dập, anh vẫn luôn nhìn cô với vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt xanh biếc kia sâu thẳm như đại dương, dường như muốn cuốn cô vào dòng chảy xa bờ ấy.
Bị Cận Dập nhìn chằm chằm một cách trắng trợn như vậy, tim Chu Tích Tuyết không khỏi đập nhanh hơn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Ngủ đi, muộn rồi.” Cô tự mình nhắm mắt lại.
Hơi thở nóng bỏng bên cạnh, một người đàn ông bằng xương bằng thịt nằm cạnh cô, xa lạ, kỳ quặc.
Chu Tích Tuyết đã cố gắng hết sức để phớt lờ sự tồn tại của anh, nhưng cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó vẫn mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, Chu Tích Tuyết không hề buồn ngủ lại mở mắt ra, dáng vẻ có chút lén lút.
Cô nghĩ Cận Dập chắc đã ngủ rồi, không ngờ, vừa mở mắt ra lại lần nữa đối diện với đôi mắt anh. Ngay lập tức có cảm giác quen thuộc như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, theo bản năng cắn c*n m** d***.
Anh cứ thế nhìn chằm chằm cô, mắt không chớp lấy một lần.
Cũng vì vậy, anh thấy rất rõ — đôi môi bị chính cô cắn đến sưng đỏ, ửng hồng cả lên.
Dần dần, ánh mắt anh trở nên âm trầm, ẩm ướt lạnh lẽo, như một trận mưa phùn dai dẳng không dứt, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Chu Tích Tuyết đơn giản đưa tay ra che mắt anh lại, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút mềm mỏng xen lẫn ép buộc.
“Anh cũng nhắm mắt lại mà ngủ đi… Anh cứ nhìn em như vậy, em không ngủ nổi đâu.”
Đợi một lúc.
Đến khi cô rút tay về, thì anh thật sự đã nhắm mắt lại rồi.
Tiếp đó, đổi lại là Chu Tích Tuyết trắng trợn mà thản nhiên ngắm anh — ánh mắt táo bạo hơn hẳn, gan cũng vô cớ lớn thêm một chút.
Cô biết anh chưa ngủ, vì sắc mặt anh vẫn không hề dịu xuống.
Nhưng cô cũng biết, như vậy đã là một bước tiến rất lớn.
Từ lần đầu tiên cô bước vào lâu đài cổ, bị anh bóp cổ không chút nương tay, đến hiện tại — chỉ một câu nói nhẹ nhàng của cô cũng khiến anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Quá trình này, còn thuận lợi hơn nhiều so với những gì cô từng nghĩ tới.
Phải biết rằng, ngay cả Tiểu Bạch cô từng nuôi hồi bé cũng không dễ bảo như vậy đâu.
Cô còn nhớ rất rõ, mỗi lần đều phải kiên nhẫn dỗ dành nó, dạy nó đi vệ sinh đúng chỗ.
Chỉ cần nó làm đúng một lần, cô phải lập tức thưởng lớn — hoặc cho ăn vặt, hoặc v**t v* âu yếm.
Quá trình ấy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến mức sự kiên nhẫn của cô cũng dần cạn kiệt theo thời gian.
Còn Cận Dập thì khác.
Anh chỉ cần được dạy một lần là có thể lập tức nghe lời làm theo.
Trước khi ngủ, điều Chu Tích Tuyết nghĩ đến chính là:
Cận Dập đúng là dễ bảo hơn Tiểu Bạch rất nhiều…
Vậy thì, có phải cô cũng nên chuẩn bị nhiều phần thưởng hơn một chút không?
Chạm vào, ôm, hôn môi…
Vừa nghĩ đến đó, Chu Tích Tuyết đã chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Ban đầu, cô vẫn còn cảnh giác với anh. Nhịp tim đập nhanh, hơi thở hơi gấp. Nhưng dần dần, hơi thở cô ổn định trở lại, nhịp tim cũng rõ ràng chậm hơn.
Rồi tiếp theo đó, cô vô thức vòng tay ôm lấy eo anh, coi anh như con thú bông mà cô thường ôm khi ngủ.
Thậm chí theo thói quen, cô còn đưa một chân khoác lên người anh, siết lại chặt hơn một chút.
Cảm giác có hơi khác với mọi khi — cô cảm nhận được trên người “thú bông” ấy có mùi hương dễ chịu, xúc cảm dường như cũng mềm mại và đầy đặn hơn hẳn.
Có lẽ là để tìm tư thế ngủ thoải mái hơn, cô khẽ dụi đầu vào người anh vài lần, cuối cùng tựa mặt lên bờ vai anh.
Anh thường xuyên ngồi xổm trong bụi cỏ, lặng lẽ chờ đợi con mồi — có khi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Vì thế, anh hiểu rất rõ khi con mồi hoàn toàn không đề phòng, nó sẽ có dáng vẻ thế nào, hô hấp ra sao.
Kỹ thuật săn mồi không chỉ nằm ở công cụ trong tay, mà còn ở sự kiên nhẫn quan sát.
Muốn tung đòn kết liễu đầu tiên, phải hội đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Sau khi Chu Tích Tuyết ngủ thiếp đi, Cận Dập định đứng dậy. Không ngờ, tay cô lại vắt ngang qua người anh.
Sự tiếp xúc cơ thể trực tiếp ấy như khiến cơ thể anh lan ra một cảm giác tê dại lẫn kh*** c*m khó tả.
Nếu lần đầu tiên là ngoài ý muốn, lần thứ hai là trùng hợp, thì đến lần thứ ba, anh đã hoàn toàn xác định — bản thân mình đang tham luyến cảm giác này.
Giống như một kẻ lữ hành mỏi mệt lặn lội giữa sa mạc, chỉ cần một ngụm nước ngọt, một giọt hơi ẩm cũng đủ khiến anh mang theo bản năng cầu sinh mà buông thả bản thân, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Vì vậy, anh không đẩy cô ra.
Gương mặt mềm mại của cô áp sát cánh tay anh, hơi thở ấm áp phả lên da thịt, từng đợt hương thơm qua những lỗ chân lông nhỏ len lỏi vào tận lục phủ ngũ tạng.
Anh dường như đang dần bị làm mềm đi.
Ánh mắt anh lại một lần nữa dừng trên đôi môi cô.
Anh hoàn toàn có thể dùng ngón tay tách đôi môi ấy ra, dùng lòng bàn tay trêu chọc đầu lưỡi cô.
Ý nghĩ ấy vừa loé lên trong khoảnh khắc, ánh mắt anh lập tức tối lại, sâu trong nội tâm dâng lên một cảm xúc xa lạ khiến anh cảm thấy hoang mang.
Cận Dập không ngủ. Có thể nói là suốt đêm không chợp mắt.
Anh luôn giữ bản thân ở trạng thái tỉnh táo, không phải vì không buồn ngủ, mà là vì tham lam đắm chìm trong phản ứng kỳ lạ mà cơ thể mình đang sinh ra.
Anh nghe thấy cô nói mớ trong lúc ngủ, cảm nhận được cánh tay cô siết lại quanh eo anh, cảm nhận rõ ràng cả cái chân mềm mại đang quấn lấy người mình.
Mềm mại, ấm áp, thơm ngọt.
Anh bắt đầu tự hỏi, liệu cô có thể cứ thế ngủ say không tỉnh mãi không?
Chẳng qua, vấn đề này rất nhanh bị anh phủ định.
Không được.
Nếu cô không tỉnh, làm sao anh có thể nhìn thấy những vẻ mặt thú vị của cô đây?
Nếu cô không tỉnh, làm sao cô có thể chủ động hôn lên má anh đây?
Nếu cô không tỉnh, sao anh có thể nếm được vị ngọt nơi đầu lưỡi cô đây?
Nghĩ vậy, Cận Dập rũ mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cô, hai mắt như thể dính chặt vào người cô vậy, không cách nào rời đi.
Có lẽ, xét thấy cô có tác dụng lớn đến thế với anh, anh cũng nên đối xử tử tế với cô một chút. Đúng vậy, chỉ là như vậy thôi.
Nghĩ thế, anh thật cẩn thận dùng bàn tay ôm trọn lấy mắt cá chân cô – nơi một tay có thể ôm hết – tránh cho cô lại cựa quậy rồi vô tình chạm vào vết thương.
Động tác này cứ thế duy trì cho đến hừng đông.
*
Khi Chu Tích Tuyết tỉnh giấc, bên cạnh cô đã không còn bóng dáng Cận Dập.
Cô không biết anh rời đi lúc nào, càng không biết đêm qua mình đã ôm anh chặt ra sao.
Cô chỉ biết, sáng sớm không cần phải đối mặt với gương mặt lạnh băng của anh, như vậy cũng có thể tránh được mấy phần xấu hổ rồi.
Chu Tích Tuyết theo thường lệ nán lại trên giường một lát.
Cô thật cẩn thận kiểm tra cái chân bị thương của mình, phát hiện đêm qua mình ngủ cũng rất thành thật, không bị va chạm gì.
Mưa dầm dề, tiếng tí tách rơi trên cửa sổ, tạo thành thứ tạp âm trắng tự nhiên văng vẳng bên tai.
Đúng là một thời tiết cực kỳ thích hợp để nằm lười a!
Chỉ cần có điện thoại, Chu Tích Tuyết sẽ không thấy nhàm chán. Đầu tiên, cô mở tất cả các ứng dụng quen thuộc để lướt một lượt, sau đó mở tin tức khu vực lân cận và dấu chân của vòng bạn bè để xem.
Mấy ngày nay ở khu vực vịnh Mayor, ngoài vụ án đấu súng tại nhà hàng kia ra, không có tin tức lớn nào khác.
Chẳng qua, hiện tại hung thủ vẫn chưa bị bắt. Điều này khiến người dân xung quanh hoang mang, không ít người lên mạng đăng bài bày tỏ sự sợ hãi tột độ. Có người mắng chính phủ bất lực, có người chửi cảnh sát làm việc quá kém…
Dường như cư dân mạng trên khắp thế giới đều na ná nhau.
Đang mải suy nghĩ, có người đẩy cửa bước vào.
Bước chân của đối phương không gây tiếng động, nhưng lúc mở cửa thì có âm thanh.
Chu Tích Tuyết nghe thấy động tĩnh, lập tức tắt điện thoại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Cô biết đó là Cận Dập.
Cũng chỉ có thể là Cận Dập.
Bước chân không một tiếng động khiến người ta hoàn toàn không thể xác định được anh đang ở đâu.
Thế nhưng Chu Tích Tuyết lại như có thể cảm nhận được hơi thở đang không ngừng tiến lại gần — tuy rằng mắt cô vẫn nhắm, nhưng cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm vẫn mãnh liệt như cũ, phảng phất có thể xuyên qua thân thể của cô.
Yên tĩnh.
Áp lực.
Qua một hồi lâu, Chu Tích Tuyết vẫn không nghe được bất kì động tĩnh hay tiếng bước chân nào, thậm chí có chút hoài nghi có phải vừa rồi bản thân tự ảo giác có người mở cửa hay không.
Mãi cho đến khi cô chậm rãi mở mắt, giả vờ vừa mới tỉnh ngủ, đối diện với cặp mắt xanh thẳm khiến người ta say đắm kia.
Cận Dập đứng ngay cạnh giường, thân hình cao lớn bao trùm lấy Chu Tích Tuyết. Cô giả vờ ngủ bao lâu, anh đứng nhìn cô bấy lâu.
Đối với trò giả vờ trẻ con này, anh căn bản chẳng thèm vạch trần.
Chu Tích Tuyết biết anh đã nhìn thấu mình giả vờ ngủ, nhất thời có chút lúng túng.
Cô ngồi dậy, tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì mà chào hỏi anh: “Chồng ơi, buổi sáng tốt lành nha!”
Trên mặt Cận Dập vẫn treo nụ cười như có như không, anh đứng đó với vẻ âm u nặng nề, không nói một lời nào.
Trên người anh luôn có một luồng khí chất áp lực thấp mạnh mẽ, phảng phất mọi thứ đều không thể thoát khỏi tầm mắt anh.
Thấy anh không chút lay chuyển, Chu Tích Tuyết tiếp tục châm thêm lửa: “Anh yêu à, sao anh không để ý đến em vậy? Có phải em làm gì chọc anh không vui không?”
Nụ cười trên mặt Cận Dập cuối cùng cũng sững lại, anh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, khẽ nói: “Dậy đi, ăn cơm.”
Anh tự mình mang bữa sáng đến cho cô, đó là vì cô đang bị thương.
Quá tam ba bận, nhưng đây mới là lần thứ hai.
Chu Tích Tuyết lặng lẽ ngồi trên giường nhìn anh.
Anh đã thay một bộ quần áo, rõ ràng là đã rửa mặt xong, mái tóc ngắn gọn gàng vẫn còn ẩm ướt.
Cả người mặc bộ đồ đen đơn giản, nhưng làn da anh lại trắng bóc một cách dị thường, giống như u linh bước ra từ bóng tối, khiến người ta không dám đối diện.
Chu Tích Tuyết lại không sợ anh, thậm chí còn vươn tay về phía anh, giống hệt đứa trẻ đòi người lớn ôm, vẻ mặt tinh nghịch: “Chồng ơi, chân em đau, anh ôm em được không?”
Cô chắc chắn, anh nhất định sẽ không từ chối.
Quả nhiên, ánh sáng chợt lóe trên gương mặt người trước mắt, anh khẽ nhướng mày, sau đó sải bước đi về phía cô.
Giống như nghe được tiếng gọi của chủ nhân, càng thêm ngoan ngoãn.
Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Story
Chương 23: Skilled (2)
10.0/10 từ 11 lượt.