Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát

Chương 27: Sincere (2)

104@-

Hành động tự nhiên này lại khiến Chu Tích Tuyết có chút ngạc nhiên.


Cô chỉ định thử xem thôi, không ngờ Cận Dập thật sự đang chờ cô đút ăn.


Sau lần được đút ăn này, Cận Dập như được chủ nhân cho phép, cúi đầu bắt đầu dùng bữa.


Còn Chu Tích Tuyết, cô bị hình ảnh này làm cho kinh ngạc, nhất thời quên cả ăn cơm.


Cứu tôi với!


Anh… thật sự giống như một bé cún con ngoan ngoãn vậy nè!


Trông thì hung dữ, nhưng lại thu lại nanh vuốt sắc bén trước mặt chủ nhân của mình. Thậm chí ngay cả khi ăn cơm, cũng phải chờ đến khi có lệnh của chủ nhân mới ngoan ngoãn bắt đầu.


Nghĩ như vậy, Chu Tích Tuyết như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Cận Dập, giống như khi v**t v* một chú cún, theo bản năng mà xoa xoa.


Tóc anh vừa ngắn vừa cứng, mang lại cảm giác gai góc rõ rệt trong lòng bàn tay.


Xúc cảm lạ lẫm khiến Chu Tích Tuyết khựng lại một chút. 


Cùng lúc đó, anh cũng ngẩng đầu lên.


Ánh mắt đối diện, Chu Tích Tuyết nhanh chóng rụt tay lại, giữ nguyên trên không.


Cô chắc chắn là điên rồi! Mặc dù Cận Dập trước mặt cô khá hòa nhã, nhưng dù sao anh cũng là chủ nhân mà mọi người trong lâu đài cổ này đều kính sợ.


Hành vi của cô không khác gì vuốt râu hùm! Quả thực là tìm c·hết.


Chu Tích Tuyết đang định xin lỗi thì bị Cận Dập nắm lấy cổ tay.


Cô nghĩ anh sẽ tức giận, ai ngờ, lại nghe anh nói: “Đây cũng là bày tỏ tình yêu à?”


Đương nhiên… không phải.


Nhưng mà, xét từ một góc độ nào đó, cũng có thể coi là đúng.


Chu Tích Tuyết cứng đờ người, điên cuồng gật đầu: “Đương nhiên rồi!”



Cận Dập giống như một người mới chưa trải sự đời, cảm thấy xa lạ và mờ mịt với mọi thứ liên quan đến tình cảm.


Nhưng anh không vì thế mà tức giận, ngược lại còn nắm lấy tay cô và đặt trở lại trên tóc mình.


“Vậy thì tiếp tục bày tỏ tình yêu của em đi.”


Chu Tích Tuyết: “……”


Cô bị sốc đến mức không nói nên lời.


Lòng bàn tay Chu Tích Tuyết một lần nữa chạm vào tóc Cận Dập, một cảm giác thỏa mãn từ sâu thẳm nội tâm bao trùm lấy cô.


Người này lúc thì như kẻ điên b*nh h**n, lúc lại giống ác quỷ âm u. Nhưng chính cái vẻ âm tình bất định này của anh lại hấp dẫn cô từng bước tiến vào mạo hiểm, khám phá.


Cô sẽ kích động vì cảm giác đối lập từ anh, hưng phấn vì không đoán được cảm xúc của anh, và giờ phút này, nhìn anh ngoan ngoãn trong lòng bàn tay mình, cô lại cảm thấy thật có cảm giác thành tựu.


Rõ ràng là, nhìn biểu cảm của Cận Dập, anh đang tận hưởng. Anh dừng động tác ăn uống, cụp mi mắt xuống, hàng mi dài đen nhánh rủ bóng trên má.


Chu Tích Tuyết mãi sau mới nhận ra, lẽ nào đây là sở thích quái lạ của cô sao?


Tất cả những điều này thật ra từ sớm đã có dấu hiệu.


Cô luôn thích tìm kiếm sự mới mẻ, say mê xem phim kinh dị, thích một mình khám phá nhà ma hay các phòng mật thất khác nhau.


Cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về “nửa kia” trong tương lai của mình sẽ là người như thế nào, nhưng không thể phủ nhận, chỉ cần nhân vật chính trong câu chuyện là kiểu u ám và có phần bất ổn, thì luôn khiến cô hứng thú mãnh liệt.


Một lúc lâu sau, Chu Tích Tuyết rút tay lại, cười khúc khích nói với Cận Dập: “Được rồi, mau ăn cơm thôi.”


Người trước mặt không lên tiếng, chỉ hơi cau mắt lại, ánh nhìn như đang biểu lộ chút bất mãn.


Cận Dập vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, cái gọi là “tình yêu” này vừa mới chớm nở đã bị rút lui một cách đột ngột. Cảm giác trống rỗng và bất lực lan khắp cơ thể anh, đặc biệt là ở những nơi cô vừa chạm vào.


Anh cũng không muốn thừa nhận rằng bản thân đã chìm đắm trong cảm giác ấy, nên càng không dám tưởng tượng — nếu một ngày nào đó anh mở lồng sắt ra, nơi đang nhốt chú sóc nhỏ này, thì liệu cô có lập tức biến mất vào rừng, rồi không bao giờ quay lại nữa không?


Nhưng nếu như… anh vĩnh viễn không mở chiếc khóa trên lồng sắt ấy thì sao?


Đúng vậy, anh hoàn toàn có thể làm thế.


Anh có thể nhốt cô lại.



Tối nay Chu Tích Tuyết nói rất ít, không giống mọi khi, cô luôn líu lo không ngừng.


Cô vừa ăn vừa lơ đãng, tay cầm điện thoại đã mở sẵn chế độ chụp ảnh.


Một là sợ Cận Dập phát hiện, hai là cứ chần chừ mãi chưa tìm được góc chụp ưng ý.


Cho đến khi—“Tách”—một tiếng vang lên, theo sau là ánh đèn flash chói lòa, khiến mắt Cận Dập bị tia sáng ấy chiếu thẳng đến nheo lại theo phản xạ.


Chu Tích Tuyết lập tức có cảm giác như trời sắp sập đến nơi.


Cô! Thế! Mà! Lại! Quên!! Tắt! Đèn! Flash!!!


Còn có chuyện gì xấu hổ hơn lúc này không?


Không thể nghi ngờ gì nữa, chính là việc cô đang đối diện với đôi mắt xanh lạnh băng của người vừa bị chụp trúng.


Cận Dập nheo mắt lại, nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Chu Tích Tuyết: “Em đang làm gì vậy?”


Chu Tích Tuyết do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không cần phải nói dối, liền thành thật trả lời.


“Em định chụp một tấm ảnh để lưu lại dáng vẻ của anh.”


“Lưu lại dáng vẻ của anh?” Cận Dập vẫn không hiểu, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, “Để làm gì?”


“Đương nhiên là để lúc nào cũng có thể lấy ra xem rồi. Có những khi anh không có ở nhà, hoặc em có việc phải đi đâu đó, lúc hai đứa mình ở hai nơi khác nhau, chỉ cần em nhớ anh, là có thể mở hình ra nhìn.”


Chu Tích Tuyết vừa nói, liền đổi sang chuyện khác: “À đúng rồi, hôm nay cả ngày không thấy anh đâu, em định liên lạc mà không có cách nào liên lạc được với anh.”


“Liên lạc anh?”


“Ừ, em chỉ muốn hỏi anh đi đâu, bao giờ về.”


“Không cần đâu.”


“Đương nhiên là cần rồi! Các cặp đôi phải thường xuyên giữ liên lạc, đây cũng là một cách thể hiện tình yêu dành cho đối phương á nha.”


Cận Dập nghe vậy im lặng một lát, sau đó đưa tay về phía cô, lòng bàn tay hướng lên.


Chu Tích Tuyết lập tức hiểu ý, đưa điện thoại cho anh.



Đây là lần đầu tiên anh cho người khác phương thức liên lạc của mình.


Trên thế giới này, hầu như không có ai liên lạc với anh.


Đã có một khoảng thời gian rất dài, anh không có số di động riêng, không cần dùng đến, cũng không cần thiết. Chẳng qua, cùng với sự phát triển nhanh chóng của thế giới này, sự tiến bộ của thông tin và internet, rất nhiều lúc đều không thể thiếu số di động để đăng ký.


Anh không phải người sống ẩn dật, đương nhiên là cần tiếp nhận thông tin từ bên ngoài. Thậm chí, anh còn có khứu giác nhạy bén hơn phần lớn mọi người, biết trước tình hình sắp tới.


Sau khi nhập xong dãy số, Cận Dập đưa điện thoại lại cho Chu Tích Tuyết, nhưng cô chưa vội nhận lấy.


“Anh có thể dùng điện thoại của em chụp một tấm ảnh tự sướng không?” Chu Tích Tuyết chắp tay trước ngực, vẻ mặt mong đợi.


Cận Dập đặt thẳng điện thoại lên bàn ăn, không cho cô một đường lui nào: “Không thể.”


Anh không đời nào ghi lại dáng vẻ mà ai cũng chán ghét của mình, cả đời này cũng không thể.


Chu Tích Tuyết vẫn nóng lòng muốn thử: “Vậy em chụp anh được không?”


“Ăn cơm đi.”


“Xin anh đó, chụp một tấm thôi!”


Vừa dứt lời, Chu Tích Tuyết đã mở phần mềm chụp ảnh, hướng về phía mặt Cận Dập và tùy ý bấm nút chụp.


Không tìm bất kỳ góc độ nào, cũng không có hiệu ứng đặc biệt hay ánh sáng chỉnh sửa, hoàn toàn là một tấm ảnh chụp vội. Nhưng khuôn mặt đầy quyền uy kia lại không hề có góc chết, mỗi bức ảnh đều là một cú sốc thị giác mãnh liệt.


Chu Tích Tuyết không khỏi nhìn đi nhìn lại bức ảnh này vài lần, cảm thấy mãn nguyện.


Vẻ mặt vui sướng của cô cũng lọt vào mắt Cận Dập.


Đây là tình yêu sao?


Cô không chỉ vẽ chân dung anh, mà còn muốn chụp ảnh anh.


Liệu cô có luôn cầm ảnh anh lên ngắm đi ngắm lại không?


Rất nhanh, Chu Tích Tuyết cất điện thoại đi, cúi đầu bắt đầu dùng bữa.


Chẳng qua, cô vốn không muốn ăn cơm lắm, chẳng bao lâu đã buông đũa nói mình no rồi.



Chu Tích Tuyết cũng biết lãng phí đồ ăn là không tốt, nhưng thực sự cô không thể ăn nổi nữa.


“Không hợp khẩu vị à?” Anh vậy mà lại kiên nhẫn hỏi.


Chu Tích Tuyết lắc đầu: “Trưa nay em ăn nhiều quá, giờ không đói bụng. Anh không biết đâu, đồ ăn Renee làm ngon lắm! Em lỡ ăn nhiều quá…”


Cận Dập cười lạnh: “Chỉ lấy những món mình thích ăn thôi đúng không?”


“Đương nhiên không phải, đồ ăn Renee làm món nào em cũng thích hết!”


“Vậy từ ngày mai trở đi, cô ấy sẽ không làm cơm cho em nữa.”


Chu Tích Tuyết tức khắc cảm thấy trời như muốn sập xuống rồi: “Tại sao chứ?”


Cận Dập mím môi không trả lời.


Anh chỉ biết, nếu Renee còn tiếp tục nuông chiều Chu Tích Tuyết kén ăn như thế, thì chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.


Chu Tích Tuyết vừa nghĩ vừa tưởng tượng, nghiêng đầu nhìn về phía Cận Dập: “Cô ấy không làm cho em, vậy ai làm cho em? Anh à?”


Không đợi Cận Dập trả lời, cô đã nhanh chóng ghé sát vào má anh, hôn mạnh một cái. “Chụt” một tiếng vang giòn, lực không nhẹ, âm thanh vang vọng khắp phòng ăn, cũng thành công khiến ai đó trong chốc lát mất luôn khả năng phản ứng.


“Được rồi, vậy thì cứ quyết định vui vẻ như thế đi!” Chu Tích Tuyết mặt mày láu lỉnh, đứng dậy đi về phía Cận Dập, không chỉ vừa hôn anh xong, mà bây giờ còn ngang nhiên ngồi hẳn vào lòng anh.


Chuyện thân mật với Cận Dập, bây giờ Chu Tích Tuyết đã quá thuần thục.


Cô rất rõ phải làm thế nào để khiến anh dao động.


Khi Cận Dập vẫn còn đang cứng người, sững sờ chưa kịp hoàn hồn, Chu Tích Tuyết đã vòng tay ôm lấy cổ anh, ngồi trong lòng anh lắc qua lắc lại, làm nũng: “Chồng à, em yêu anh nhất á!”


Đùi anh rắn chắc, mạnh mẽ, vững vàng đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn mảnh mai của cô.


Cùng lúc đó, dường như bên trong cơ thể có một luồng sức mạnh khác, vừa kiên cố vừa mãnh liệt, đang không cách nào kiềm chế nổi mà muốn bùng nổ ra ngoài.


Gần như theo bản năng, Cận Dập đưa tay ôm lấy eo Chu Tích Tuyết, siết cô lại sát vào lòng mình, kéo mạnh một cái khiến cả hai dính chặt vào nhau, không còn một kẽ hở.


Nhưng… dường như vẫn chưa đủ thoả mãn.


Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dồn nén, yết hầu khẽ chuyển động:


“Đến đây, tiếp tục thể hiện tình yêu của em đi.”


Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Truyện Anh Ấy Cuồng Yêu Tôi - Ngân Bát Story Chương 27: Sincere (2)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...