Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 39

247@-
Nhưng cuộc vui thì cũng có lúc tàn. Một tháng sau đó, Lăng Nhất đứng trước ngân hàng mà nhăn mặt tức tối nhìn cô nhân viên ngân hàng nói lớn:

"Cô nói cái gì? Tất cả thẻ của tôi đều bị khóa hết rồi à?"

Cô nhân viên lấp mấp gật gù trả lời:

"Vâng, toàn bộ số thẻ của anh đều bị khóa cả rồi, Lăng tiên sinh đã yêu cầu chúng tôi làm vậy"

Nghe vậy anh tức tối đập tay lên bàn nghiếng răng lẩm bẩm:

"Lão già chết tiệt, khi không lại khóa hết thẻ của mình, khốn kiếp"

Rồi anh bước ra khỏi ngân hàng, lấy điện thoại ra nhìn số anh trai mình mà lẩm bẩm:

"Bây giờ chỉ còn cách tìm anh ta thôi, nếu không có tiền thì làm sao mình sống nổi ngoài đường chứ, hiện tại cũng không thể vác mặt về nhà được"

Một lát sau, anh đến cửa hàng thời trang của Diệc Thiên rồi đi vào một cách ngông cuồng nói lớn:

"Lăng Diệc Thiên đâu? Anh ta có ở đây không?"

Mấy cô nhân viên thấy thế bối rối đi lại ngăn anh đáp:

"Ông chủ đang ở bên trong, mời nhị thiếu đợi một lát"

Nghe vậy không kìm được sự nóng vội nên anh khó chịu nói lớn:

"Mau gọi anh ta ra đây vì tôi có chuyện muốn nói"

Bỗng dưng một giọng nói vang lên tiến tới gần, Diệc Thiên vừa sắn cổ tay áo mình vừa đi ra lên tiếng hỏi:

"Em tới đây làm gì? Không phải đã nhất quyết bỏ nhà đi và ăn chơi lêu lỏng sao?"

Thấy anh, Lăng Nhất bật hạ giọng nói:

"Hừ, lão già kia khóa hết thẻ của tôi rồi, anh có cách nào giúp tôi không?"

Diệc Thiên thở dài trả lời:

"Anh không thể, trừ khi em trở về Lăng Gia rồi cầu xin ba tha thứ, nếu không thì đừng hòng lấy một xu gì nữa"

Nghe vậy Lăng Nhất lại tiếp tục hỏi:

"Vậy anh có thể cho tôi một ít tiền không? Tôi đang cần gấp đấy"

Diệc Thiên nheo mày không vui tiếp lời:

"Sao em cứ cố chấp như vậy? Thay vì ăn chơi lêu lỏng thì mau quay về gánh vác sự nghiệp của Lăng Thị đi, khi nào em mới trưởng thành được đây hả?"

Lăng Nhất phì miệng cao mày quay lưng cười cợt nói:


"Mấy cái sự nghiệp gì đó tôi không cần, vì bên ngoài chẳng phải thú vị hơn là tiếp quản mấy thứ phiền phức đó sao?"

Rồi anh bật cười tiếp lời:

"Anh không giúp thì thôi, có chết đói tôi cũng không thèm quay về nhà đâu, chào nhé"

Nói xong anh liền đi mất khiến Diệc Thiên lắc đầu thở dài mà lẩm bẩm:

"Rồi có ngày em cũng sẽ hối hận thôi"

Vài ngày sau đó, trong túi cũng dần cạn hết tiền. Lăng Nhất đi lang thang trên đường mà ngẫm nghĩ:

(Khốn kiếp, chẳng có tiền nữa rồi, mình chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh như này, quần áo cũng không thể thay mới, cũng không còn tiền thuê khách sạn ngủ đêm nay nữa)

Buổi tối hôm ấy tại nhà Tư Diệp

"Sao? Anh nói thẻ của anh đều bị khóa hết và bây giờ anh là kẻ không có gì trong người à?"

Tư Diệp nhăn mặt nhìn Lăng Nhất đang ngồi thảnh thơi ở ghế sofa mà khó chịu nói, còn anh thì vẫn ung dung tay vớt lấy miếng dưa trên bàn nhai một cách hưởng thụ trả lời:

"Đúng vậy, lão già đó khi không lại khóa hết thẻ của anh, chắc phải ở nhờ nhà em một thời gian rồi"

Bỗng Tư Diệp nheo mày không vui nói tiếp:

"Anh nói gì vậy? Sao anh có thể ở nhờ nhà tôi được chứ?"

Lăng Nhất ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao không? Cho bạn trai ở nhờ nhà một thời gian thì có gì không được, dù gì em cũng sống một mình nên rất tiện mà"

Vừa dứt lời anh bật liếc mắt nhìn mấy khung ảnh nhỏ của Tư Diệp để trên bàn trước mặt mình mà tò mò chòm người tiến tới xem cho kĩ, bỗng thấy bên trong ảnh đều là ảnh của cô chụp cùng Thuần Dương trong thật thân thiết. Anh giơ tay đến định cầm lên xem thì Tư Diệp đã nhanh chóng bước tới úp mấy khung ảnh đó xuống mặt bàn với vẻ khó chịu nói lớn:

"Anh đang làm gì vậy? Không được chạm vào đồ của tôi đâu"

Lăng Nhất bật tò mò hỏi:

"Đây là ảnh em chụp cùng ai vậy?"

Cô ôm mấy khung ảnh lên người rồi quay lưng trả lời:

"Là anh họ tôi"

"Anh họ? Em có anh họ à?"

Anh lại tiếp tục hỏi thì cô lại trả lời:

"Đúng vậy, biết rồi thì đừng hỏi nữa"


Anh ngạc nhiên nheo mày nói:

"Anh chỉ hỏi thôi mà, sao thái độ của em lại khó chịu vậy?"

Nghe vậy Tư Diệp bật liếc mắt ngẫm nghĩ trong lòng mà nhạo báng:

(Hừ, đương nhiên vì bây giờ anh là một kẻ vô tích sự không có tí tiền tài gì rồi, vậy cũng hỏi)

Rồi cô lên tiếng:

"Anh ở đây cũng được, nhưng khi ai đến, anh tuyệt đối không được thừa nhận rằng chúng ta có mối quan hệ gì với nhau, hãy nói anh là anh trai của tôi, biết chưa hả?"

Anh ngạc nhiên rồi khó hiểu hỏi:

"Tại sao?"

"Anh cứ làm theo điều tôi nói, bằng không thì tôi không thể để anh ở lại nhà tôi được đâu"

Khuất phục nên Lăng Nhất đành thở dài trả lời:

"Được rồi, chưa bao giờ Lăng Nhất này phải đi hạ mặt trước một người phụ nữ để xin ở lại, thật mất mặt"

Sáng hôm sau, Tư Diệp ngồi trước bàn trang điểm thì anh nằm trên giường bên cạnh mà mở mắt ra ngạc nhiên vì bộ dạng ăn mặc kín đáo của cô mà bật hỏi:

"Không ngờ em cũng có cách ăn mặc như vậy đấy, thật không giống em thường ngày chút nào"

Nghe tiếng anh Tư Diệp đứng dậy rồi mang túi xách vào vai mình nhìn anh lên tiếng:

"Tôi ra ngoài đây, anh ở nhà làm hết việc mà tôi đã dặn, tuyệt đối không được chạm vào đồ của tôi, có biết không?"

Anh ngồi dậy gật đầu đáp:

"Biết rồi biết rồi"

...

Một thời gian sau, khi vừa từ chỗ Thuần Dương trở về nhà, Tư Diệp vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng ly vỡ trong bếp mà nhanh chóng chạy vào xem, cô trố mắt nhìn mấy chiếc ly và một số bát đã rơi vỡ khắp sàn nhà mà lớn tiếng khó chịu nói:

"Nhất Nhất, anh đang làm gì nhà tôi thế hả?"

Anh quay lại ngờ mặt trả lời:

"Em đã bảo anh rửa bát nhưng anh thấy mấy công việc này không phù hợp với anh, đường đường là nhị thiếu của Lăng Thị sao anh lại có thể đi làm mấy việc này chứ?"

Bỗng Tư Diệp lại nhăn mặt hơn mà nói lớn:

"Gì chứ? Ngày nào anh cũng làm vỡ đồ, anh nghĩ bây giờ anh còn là một công tử nữa sao? Tôi không thể chứa một kẻ vô tích sự như anh ở lại đây thêm được"

Bỗng anh cũng bắt đầu nheo mày khó chịu đáp:

"Cô nói cái gì vậy? Ai vô tích sự chứ?"

Tư Diệp bật khoanh tay nhếch mép nói:

"Tôi nói anh đấy, một kẻ không có một xu dính túi thì chỉ là một kẻ vô dụng thôi"

"Cô..."

Anh tức tối rồi tiếp lời:

"Cô chờ đấy, nội trong ngày hôm nay Lăng Nhất này sẽ mang thật nhiều tiền về cho cô sáng mắt"

Rồi anh nghoảnh mặt đi ra mà đóng sầm cửa lại mất.

...

Vài giờ sau tại biệt thự Lăng Gia, một người đàn ông đã ngoài 50 với khuôn mặt nghiêm khắc nhìn Lăng Nhất đang đứng trước mặt mình mà quát lớn:

"Mày còn vác mặt quay về đây làm gì?"

Anh trả lời:

"Con muốn xin ba một ít tiền"

"Tiền?"

Ông đáp một tiếng rồi nhăn mặt quát lớn:

"Mày có tư cách quay về đây xin tiền lão già này à? Mau cút đi"

Nghe những lời đó anh không kìm được sự nóng giận mà nắm chặt lấy hai lòng bàn tay mình nghiếng răng nói:

"Được thôi, nếu ông không mở thẻ cho tôi trong ngày hôm nay thì xem như ông mất đi đứa con trai này"

Nghe vậy người đàn ông bật cười nhễ nhãi đáp:

"Hừ, mày tưởng mày có giá trị lắm sao? Không có mày thì tao vẫn còn Diệc Thiên, rõ ràng là anh em song sinh, giống nhau đến từng chi tiết nhưng nó lại thông minh hơn mày, còn mày chỉ là thằng phá phách chỉ biết gây rắc rối, nếu không biết sửa đổi thì đừng bao giờ vác mặt về đây nữa"

Nghe những lời đó Lăng Nhất đành quay mặt đi, nhưng trong thâm tâm anh không kìm nổi sự ghen tỵ.

Rõ ràng anh và Diệc Thiên là anh em song sinh, nhưng khi sinh ra Diệc Thiên đã được yêu thương và chiều chuộng hết mực, tính cách của anh ấy cũng giống như một thiên thần, dịu dàng và ấm áp. Trong khi Lăng Nhất ngoại hình giống anh đến từng chi tiết, nhưng tính cách lại nóng nảy và thiếu suy nghĩ. Không biết từ bao giờ Lăng Nhất đã ghen tỵ với chính anh trai của mình, anh quyết định thay đổi kiểu tóc và màu tóc chỉ để bản thân khác với Diệc Thiên. Trong khi thời trung học Diệc Thiên luôn là người đứng đầu khối thì anh lại là người luôn bị phạt và kỉ luật của nhà trường vì tụ tập đánh nhau, ăn chơi cùng bạn bè đến đêm mới về nhà. Và anh đã không chịu đựng nổi sự bàn tán của mọi người chỉ vì anh và Diệc Thiên là anh em song sinh nên luôn bị đem ra làm chủ đề so sánh. Nhưng anh lại không ghét anh trai mình vì điều này, anh chỉ ghét bản thân vì bị đem ra so sánh với một người giống hệt mình nhưng lại hơn mình ở mọi điểm. Và đó cũng là lí do anh chán ghét cuộc sống ở nhà và bắt đầu ăn chơi lêu lỏng bên ngoài để được làm chính mình, tìm lấy mọi thú vui của xã hội chỉ để bản thân được vui vẻ.

Sau những ngày tháng hết tiền thì Tư Diệp cũng lạnh nhạt với anh, anh thường nghe cô nói chuyện điện thoại đến đêm với những người đàn ông khác bên ngoài ban công mà chỉ biết âm thầm đứng phía sau cửa ban công nghe lén. Anh cũng không biết cảm giác trong tim mình là gì? Chỉ cảm thấy lo sợ cô sẽ rời bỏ anh, hay là do anh không còn gì trong tay nên mới cảm thấy bất an đến như thế. Cho đến một ngày Tư Diệp bắt đầu bỏ đi qua đêm nhiều lần nên anh đã bắt đầu nghi ngờ cho đến khi đêm đó, khi anh đang đứng hút thuốc trên ban công thì có một chiếc xe sang trọng chạy đến đậu trước cổng nhà phía dưới khiến anh nheo mày nhìn chiếc xe sang trọng trước cổng mà tự mình ngẫm nghĩ:

(Giờ này ai còn đậu xe trước cổng nhà vậy?)

Ngay lúc này từ chiếc xe sang trọng ấy bước xuống là Thuần Dương và Tư Diệp, thấy sự bất an trước mắt mình nên Lăng Nhất đã đứng trên ban công mà trừng mắt quan sát một hồi.

Vài phút sau khi Thuần Dương vừa lái xe đi thì Tư Diệp cũng vừa bước vào nhà, Lăng Nhất liền tiến tới kéo tay cô với bộ mặt hung tợn nói lớn:


"Cô vừa đi đâu về vậy? Sao lại đi cùng người đàn ông khác trở về nhà chứ?"

Tư Diệp liền giật tay mình ra rồi lướt thẳng qua anh trả lời:

"Tôi đi đâu là quyền của tôi, với lại anh tức giận với tôi làm cái gì chứ?"

Nghe vậy Lăng Nhất liền nghiếng răng nói lớn:

"Vậy ra bấy lâu nay cô ra ngoài và về trễ là đi cùng tên lúc nãy à?"

Tư Diệp bật quay lại khoanh hai tay nhễ nhãi nói:

"Hừ, đúng vậy đấy, anh ta là người có tiền và quyền lực, trong khi anh chỉ là tên công tử hết thời và đang ăn bám ở nhà một phụ nữ thôi, việc gì tôi phải sống cùng anh nữa chứ, với lại tôi cũng có một chuyện muốn nói với anh đây, tuần sau tôi sẽ rời khỏi đây nên anh cũng chuẩn bị đi là vừa"

Bỗng Lăng Nhất nghiếng răng hơn rồi hỏi:

"Chỉ cần có tiền là em sẽ ở bên tôi phải không?"

Tư Diệp bỗng ngạc nhiên rồi bật cười nhẹ nói:

"Ha, anh nói vậy là sao? Dù bây giờ anh có nhiều tiền đi nữa thì tôi cũng chẳng muốn sống cùng với anh, tôi chán anh lắm rồi"

Anh bỗng nhìn cô rồi nheo trán tiếp lời:

"Vậy ra em đến với anh cũng chỉ vì tiền thôi sao? Chẳng lẽ bấy lâu nay em không có tí tình cảm nào với anh à?"

Cô bật cười ngạo nghễ trả lời:

"Chẳng phải lúc đầu chúng ta đã bàn giao rồi sao? Mọi thứ chỉ hòa hợp khi có tiền mà thôi, bây giờ anh không còn gì trong tay thì coi như chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, khoảng thời gian qua tôi cho anh ở nhà tôi là tốt với anh lắm rồi"

Bỗng anh tiếp lời:

"Khoan đã, em không thể làm vậy với anh được, anh sẽ mang tiền về cho em mà"

Cô nheo trán nói:

"Anh đang đùa phải không? Tôi đã nghe anh nói câu nhất định sẽ mang tiền về đây nhiều lần rồi nhưng cuối cùng cũng có một xu nào đâu, tôi không có thời gian dây dưa với anh nữa nên làm ơn lo liệu rồi rời khỏi nhà tôi đi"

Bỗng anh nghiêm mặt hỏi:

"Em có muốn 1 tỷ không? Anh có thể lấy nó cho em nên làm ơn đừng rời bỏ anh"

Tư Diệp bật nhíu mắt rồi cười phá lên nói:

"Một tỷ? Anh bị thần kinh à? Anh lấy nó bằng cách nào trong khi anh đã bị Lăng Gia đuổi cổ đi rồi chứ? Trừ phi anh đi cướp ngân hàng thôi"

Nói xong cô quay lưng đi thì Lăng Nhất bỗng im lặng dần, anh vớ lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi lặng lẽ đi ra ngoài mất trong đêm tối khiến Tư Diệp nghoảnh mặt lại mà ngạc nhiên lẩm bẩm:

"Anh ta lại đi đâu vậy? Đúng là đồ thần kinh"
Yêu Phải Cô Người Hầu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Yêu Phải Cô Người Hầu Truyện Yêu Phải Cô Người Hầu Story Chương 39
10.0/10 từ 10 lượt.
loading...