Yêu Phải Cô Người Hầu
Chương 38
173@-Lúc này bên ngoài dãy hành lang của quán bar, Tư Diệp đứng đối diện anh mà khoanh hai tay bật nhếch mép lên tiếng:
"Nhất Nhất, anh dẫn tôi ra đây đứng một hồi lâu như vậy mà không định nói gì sao? Chẳng phải anh đòi nói chuyện gì đó với tôi mà"
Anh quay mặt lại nhìn Tư Diệp nheo mày khó chịu nói:
"Nhất Nhất? Cô có tư cách để gọi tên tôi như thế sao? Cô nghĩ tôi gặp cô thì để nói về cái gì? Tôi thật ngu ngốc mới để cô lừa trong suốt một thời gian dài, khi nghe tin cô không những hẹn hò với một mình tôi mà còn qua lại với nhiều người khác, cô nghĩ tôi sẽ để yên sao?"
Tư Diệp vẫn thản nhiên mà bật cười nhẹ đểu cợt hỏi:
"Hừ, tôi nghĩ chuyện chúng ta đã kết thúc rồi chứ?"
"Kết thúc? Tôi muốn cô trả lại toàn bộ số tiền cô đã lừa tôi trong suốt thời gian qua, bằng không tôi sẽ kiện cô vì tội lừa đảo"
Nghe vậy Tư Diệp vẫn trơ mặt giả vờ ngây thơ hỏi tiếp:
"Tiền gì chứ? Tôi có nợ anh sao? Anh đang vu khống tôi đấy à?"
Anh nghiếng răng nói:
"Cô là đang tính giả vờ với tôi à? Khoảng tiền đó đâu rồi? Cô đã nói cô cần một số tiền lớn để chữa bệnh cho một người thân nên tôi đã tìm mọi cách để cầu xin ba, thậm chí còn bị ông ấy mắng nhiếc và xem thường, vì yêu cô nên tôi đã đánh liều mà bán luôn tài sản trong nhà chỉ hi vọng có thể kiếm đủ số tiền mà cô cần, tôi còn liều mình đi làm vài chuyện xấu và thậm chí bị bỏ tù suốt hai năm qua, trong lúc ấy cô không hề đến thăm tôi dù chỉ một lần, cuối cùng vài tháng trước tôi cũng được thả tự do ra ngoài vậy mà lại nghe được tin cô đang yêu một gã giàu có quyền lực nào đó. Tôi thật không ngờ cô lại đi làm những chuyện như thế, cô đúng là loại phụ nữ rẻ rách nhất mà tôi từng gặp"
Nghe những lời đó Tư Diệp lại bật cười nhẹ, tay lấy điếu thuốc từ gói thuốc lá trên tay rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng, châm nhẹ lửa lên đầu thuốc làm khói tỏ ra ngây ngút sau đó nhìn anh ta lên tiếng:
"Anh đang nói gì vậy? Tôi chẳng biết anh đang nói khoảng tiền gì cả, nếu anh mà cứ nói nữa thì sẽ mang tội vu khống người khác đấy, bởi vì điều anh nói tôi lừa tiền anh hoàn toàn không có bằng chứng, anh cũng không thể kiện tôi được"
"Cô..."
Anh nghiếng răng tức giận thì Tư Diệp quay lưng đi rồi nói:
"Anh nói tôi là người phụ nữ rẻ rách, không sai"
Rồi cô nghoảnh mặt nhìn anh ta tiếp câu còn lại:
"Nhưng người đàn ông ngu ngốc như anh mà bị một người phụ nữ rẻ rách như tôi đây lừa phải, thì có tư cách gì để nói chứ? Anh cũng như tôi thôi, chẳng phải trước khi gặp tôi anh đã ở bên biết bao nhiêu người phụ nữ khác sao? Anh nói anh vì yêu tôi nên làm rất nhiều chuyện vì tôi thì ai mà tin chứ"
Dứt lời Tư Diệp bật cười ngạo nghễ vừa nghoảnh mặt bước chân đi dần để lại cho anh một nỗi buồn mang máng, anh lẩm bẩm:
"Đúng là tôi đã từng ở bên biết bao nhiêu người phụ nữ, nhưng khi gặp cô thì tôi đã dừng việc trăng hoa của mình mà ngu ngốc mới yêu cô một cách nghiêm túc, rõ ràng biết cô là một cô gái chẳng tốt lành gì như bao người khác, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể buông bỏ được, không phải là đến đây để bắt cô bồi thường số tiền đó, mà là vì...chỉ muốn xem cô có sống tốt không thôi"
...
Khoảng gần ba năm trước, khi Tư Diệp vẫn chưa sang nước ngoài. Sau khi vừa uống rượu từ quán bar và một mình trên đường trở về nhà. Đột nhiên cô bị một đám đàn ông đi đường chú ý tới, họ xoay quanh cô trêu ghẹo và đụng chạm khiến cô nhăn mặt khó chịu kháng cự rồi quát lớn:
"Tránh xa tôi ra, lũ khốn"
Cô vừa nói vừa xua tay đám đàn ông đang cười ngạo nghễ ấy trong bộ dạng khập khiễng đi đứng không vững do đã có chút say rượu nhưng vẫn còn đôi chút tỉnh táo. Ngay lúc này phía bên kia đường gần đó là một chàng trai tóc trắng với bộ dạng của một công tử ăn chơi. Anh chấp nhận rời bỏ gia đình và cơ nghiệp của mình chỉ để tìm lấy cuộc vui cho bản thân và trong người không có gì khác ngoài tiền và thẻ tín dụng. Hai bên anh là hai cô gái vô cùng xinh đẹp đi cặp kè với bộ mặt cười hí hửng chỉ mong được anh cho một ít tiền nên không ngừng nịnh hót.
Một cô gái bên cạnh ôm lấy cánh tay phải của anh nũng nịu lên tiếng:
"Anh Nhất, hôm nay em lại hết tiền rồi"
"Em cũng vậy a, cho người ta một ít có được không?"
Cô gái bên trái cũng nũng nịu không kém mà tiếp lời, nghe vậy anh gạc hai tay hai cô gái đó ra rồi lên tiếng:
"Phụ nữ mấy cô chỉ biết tiền với tiền, đúng là làm người ta phát ngán"
Rồi anh ném xuống đất mấy xấp tiền với thái độ xấc xược mà cao mày nói:
"Nhặt lấy rồi đừng bám lấy tôi nữa, tôi chán mấy cô rồi"
Sau đó anh chỉnh lại phần cổ áo xộc xệch không ngay ngắn của mình rồi bước đi về phía trước, rồi bỗng dưng lại nghe thấy có tiếng cải cọ bên kia mà tò mò đi lại. Sau khi thấy Tư Diệp đang bị đám đàn ông ve vãn phía bên kia đường, anh không ngần ngại tiến tới gần mà lớn tiếng nói:
"Mấy người làm gì vậy? Cô gái này do tôi mua rồi đấy, ai dám ve vãn cô ta thì tôi không bỏ qua đâu"
Đột nhiên đám đàn ông ấy bật liếc mắt sang anh rồi tiến lại gần anh mà nhăn răng cười khúc khích toát lên sự hung bạo nói:
"Cô ta là của bọn này nên muốn giữ mồm thì mau biến đi"
Anh vẫn thản nhiên bật cười ngạo nghễ rồi lấy tiền trong áo mình ra xua trước mặt chúng mà nói:
"Thế cái này thì sao? Muốn bao nhiêu hả?"
Chúng nhìn nhau rồi nhìn anh mỉm cười khúc khích trả lời:
"Nếu mày có lòng như thế thì được"
Sau một lúc chúng lấy tiền đi mất, Tư Diệp nhìn anh một hồi rồi lên tiếng hỏi:
"Sao anh lại giúp tôi?"
Anh bật cười rồi tiến lại gần vuốt ve chiếc cằm thon gọn của cô đáp:
"Vì tôi thích giúp những cô gái xinh đẹp, giống như cô đây"
Bỗng Tư Diệp bật cười nhẹ như đã hiểu ra vài ý mà tiếp lời:
"Hẳn anh giúp tôi không phải chỉ có như vậy"
Anh nghiêng đầu nhẹ mỉm cười, ánh mắt toạc lên sự đểu cợt nói:
"Tôi có khá nhiều tiền, cô muốn bao nhiêu cho một đêm nay?"
Cô im lặng một vài giây rồi hỏi:
"Anh tính lên giường với tôi? Đúng là đàn ông, ai cũng vậy"
...
Sau một đêm dài thì cũng dần tờ mờ sáng, bên trong một căn phòng của khách sạn lớn. Tư Diệp mặc một chiếc áo mỏng ngồi trên giường mà châm nhẹ điếu thuốc ngậm trên miệng, sau đó phà khói tỏa ra ngây ngút vào không trung. Mùi thuốc lá nồng nặc đến mức áp đảo vào bầu không khí của căn phòng vắng lặng. Anh nằm bên cạnh giường mà liếc nhìn cô mỉm cười bật nói:
"Cô đúng là người phụ nữ hư hỏng, lại có thể ngủ với tôi chỉ vì đồng tiền"
Ánh mắt Tư Diệp có chút mệt mỏi, rồi bật cười nhẹ tiếp lời:
"Ai mà không cần tiền chứ"
Anh ngạc nhiên rồi hỏi:
"Cô tên gì? Lần sau tôi vẫn liên lạc với cô được chứ?"
Cô nhìn anh hỏi ngược lại:
"Chúng ta còn gặp lại nhau sao? Tôi nghĩ chỉ cần một đêm nay thôi chứ"
Anh bật cười trả lời:
"Tôi khá thích cô gái nói chuyện thẳng thắng như cô, nói thật thì cô cũng chẳng khác gì những người phụ nữ tôi gặp nhưng không hiểu sao cô lại mang đến cho tôi có cảm giác rất đặc biệt"
Nghe vậy cô bật cười lớn nói:
"Anh sẽ cho tôi bao nhiêu đây? Tôi không nghĩ với ít tiền này thì chúng ta vẫn sẽ còn liên lạc với nhau đâu"
Anh đứng dậy bật cười một tiếng rồi đáp:
"Ha, không thành vấn đề, cô muốn bao nhiêu cũng được, với lại tên tôi là Lăng Nhất, cô tên gì?"
Cô đáp vỏn vẹn ba chữ:
"Lạc Tư Diệp"
"Được, tôi nhớ rồi"
Cứ thế ngày qua ngày, hai người thường đi cùng nhau chơi bời khắp nơi, cũng có thể nói là tính cách khá hòa hợp bởi vì cả hai đều là người chẳng tốt lành gì nên mọi thứ về nhau đều hiểu rất rõ.
Trên con đường giao lộ vắng vẻ của màn đêm, Lăng Nhất vừa lái con xe mui trần với làn gió ngược khiến mái tóc trắng của anh bay lồng lộng trong gió, anh bật cười hớn hở nói lớn:
"Em thích như thế này mãi không?"
Tư Diệp ngồi ghế bên cạnh cũng mỉm cười trả lời:
"Thích lắm"
Anh liếc nhìn cô mỉm cười mà lòng lại chợt thấy một cảm giác lạ lẫm rồi bất chợt hỏi:
"Em hiện tại không có bạn trai à?"
Nghe vậy Tư Diệp bật ngạc nhiên vì cô vẫn còn đang hẹn hò với Thuần Dương mà đành nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên sự ma mị hỏi:
"Nếu không có thì anh tính làm gì?"
Anh bật cười nhẹ đáp một tiếng:
"Làm bạn gái anh, anh sẽ cho em tiền"
Cô ngạc nhiên rồi mỉm cười nói:
"Được thôi, anh đúng là loại người chỉ biết mua mọi thứ bằng tiền"
Anh tiếp lời:
"Thì sao? Em cần tiền, anh thì có tiền, hai chúng ta không phải rất hòa hợp sao?"
Tư Diệp bật cười nhẹ nói:
"Đúng là vậy"
Rồi cô liếc mắt ra ô cửa bên phải mà chống cằm ngẫm nghĩ:
(Nhưng mọi thứ chỉ hòa hợp khi có tiền mà thôi, đúng không nhỉ?)
Yêu Phải Cô Người Hầu
"Nhất Nhất, anh dẫn tôi ra đây đứng một hồi lâu như vậy mà không định nói gì sao? Chẳng phải anh đòi nói chuyện gì đó với tôi mà"
Anh quay mặt lại nhìn Tư Diệp nheo mày khó chịu nói:
"Nhất Nhất? Cô có tư cách để gọi tên tôi như thế sao? Cô nghĩ tôi gặp cô thì để nói về cái gì? Tôi thật ngu ngốc mới để cô lừa trong suốt một thời gian dài, khi nghe tin cô không những hẹn hò với một mình tôi mà còn qua lại với nhiều người khác, cô nghĩ tôi sẽ để yên sao?"
Tư Diệp vẫn thản nhiên mà bật cười nhẹ đểu cợt hỏi:
"Hừ, tôi nghĩ chuyện chúng ta đã kết thúc rồi chứ?"
"Kết thúc? Tôi muốn cô trả lại toàn bộ số tiền cô đã lừa tôi trong suốt thời gian qua, bằng không tôi sẽ kiện cô vì tội lừa đảo"
Nghe vậy Tư Diệp vẫn trơ mặt giả vờ ngây thơ hỏi tiếp:
"Tiền gì chứ? Tôi có nợ anh sao? Anh đang vu khống tôi đấy à?"
Anh nghiếng răng nói:
"Cô là đang tính giả vờ với tôi à? Khoảng tiền đó đâu rồi? Cô đã nói cô cần một số tiền lớn để chữa bệnh cho một người thân nên tôi đã tìm mọi cách để cầu xin ba, thậm chí còn bị ông ấy mắng nhiếc và xem thường, vì yêu cô nên tôi đã đánh liều mà bán luôn tài sản trong nhà chỉ hi vọng có thể kiếm đủ số tiền mà cô cần, tôi còn liều mình đi làm vài chuyện xấu và thậm chí bị bỏ tù suốt hai năm qua, trong lúc ấy cô không hề đến thăm tôi dù chỉ một lần, cuối cùng vài tháng trước tôi cũng được thả tự do ra ngoài vậy mà lại nghe được tin cô đang yêu một gã giàu có quyền lực nào đó. Tôi thật không ngờ cô lại đi làm những chuyện như thế, cô đúng là loại phụ nữ rẻ rách nhất mà tôi từng gặp"
Nghe những lời đó Tư Diệp lại bật cười nhẹ, tay lấy điếu thuốc từ gói thuốc lá trên tay rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng, châm nhẹ lửa lên đầu thuốc làm khói tỏ ra ngây ngút sau đó nhìn anh ta lên tiếng:
"Anh đang nói gì vậy? Tôi chẳng biết anh đang nói khoảng tiền gì cả, nếu anh mà cứ nói nữa thì sẽ mang tội vu khống người khác đấy, bởi vì điều anh nói tôi lừa tiền anh hoàn toàn không có bằng chứng, anh cũng không thể kiện tôi được"
"Cô..."
Anh nghiếng răng tức giận thì Tư Diệp quay lưng đi rồi nói:
"Anh nói tôi là người phụ nữ rẻ rách, không sai"
Rồi cô nghoảnh mặt nhìn anh ta tiếp câu còn lại:
"Nhưng người đàn ông ngu ngốc như anh mà bị một người phụ nữ rẻ rách như tôi đây lừa phải, thì có tư cách gì để nói chứ? Anh cũng như tôi thôi, chẳng phải trước khi gặp tôi anh đã ở bên biết bao nhiêu người phụ nữ khác sao? Anh nói anh vì yêu tôi nên làm rất nhiều chuyện vì tôi thì ai mà tin chứ"
Dứt lời Tư Diệp bật cười ngạo nghễ vừa nghoảnh mặt bước chân đi dần để lại cho anh một nỗi buồn mang máng, anh lẩm bẩm:
"Đúng là tôi đã từng ở bên biết bao nhiêu người phụ nữ, nhưng khi gặp cô thì tôi đã dừng việc trăng hoa của mình mà ngu ngốc mới yêu cô một cách nghiêm túc, rõ ràng biết cô là một cô gái chẳng tốt lành gì như bao người khác, nhưng không hiểu sao tôi lại không thể buông bỏ được, không phải là đến đây để bắt cô bồi thường số tiền đó, mà là vì...chỉ muốn xem cô có sống tốt không thôi"
...
Khoảng gần ba năm trước, khi Tư Diệp vẫn chưa sang nước ngoài. Sau khi vừa uống rượu từ quán bar và một mình trên đường trở về nhà. Đột nhiên cô bị một đám đàn ông đi đường chú ý tới, họ xoay quanh cô trêu ghẹo và đụng chạm khiến cô nhăn mặt khó chịu kháng cự rồi quát lớn:
"Tránh xa tôi ra, lũ khốn"
Cô vừa nói vừa xua tay đám đàn ông đang cười ngạo nghễ ấy trong bộ dạng khập khiễng đi đứng không vững do đã có chút say rượu nhưng vẫn còn đôi chút tỉnh táo. Ngay lúc này phía bên kia đường gần đó là một chàng trai tóc trắng với bộ dạng của một công tử ăn chơi. Anh chấp nhận rời bỏ gia đình và cơ nghiệp của mình chỉ để tìm lấy cuộc vui cho bản thân và trong người không có gì khác ngoài tiền và thẻ tín dụng. Hai bên anh là hai cô gái vô cùng xinh đẹp đi cặp kè với bộ mặt cười hí hửng chỉ mong được anh cho một ít tiền nên không ngừng nịnh hót.
Một cô gái bên cạnh ôm lấy cánh tay phải của anh nũng nịu lên tiếng:
"Anh Nhất, hôm nay em lại hết tiền rồi"
"Em cũng vậy a, cho người ta một ít có được không?"
Cô gái bên trái cũng nũng nịu không kém mà tiếp lời, nghe vậy anh gạc hai tay hai cô gái đó ra rồi lên tiếng:
"Phụ nữ mấy cô chỉ biết tiền với tiền, đúng là làm người ta phát ngán"
Rồi anh ném xuống đất mấy xấp tiền với thái độ xấc xược mà cao mày nói:
"Nhặt lấy rồi đừng bám lấy tôi nữa, tôi chán mấy cô rồi"
Sau đó anh chỉnh lại phần cổ áo xộc xệch không ngay ngắn của mình rồi bước đi về phía trước, rồi bỗng dưng lại nghe thấy có tiếng cải cọ bên kia mà tò mò đi lại. Sau khi thấy Tư Diệp đang bị đám đàn ông ve vãn phía bên kia đường, anh không ngần ngại tiến tới gần mà lớn tiếng nói:
"Mấy người làm gì vậy? Cô gái này do tôi mua rồi đấy, ai dám ve vãn cô ta thì tôi không bỏ qua đâu"
Đột nhiên đám đàn ông ấy bật liếc mắt sang anh rồi tiến lại gần anh mà nhăn răng cười khúc khích toát lên sự hung bạo nói:
"Cô ta là của bọn này nên muốn giữ mồm thì mau biến đi"
Anh vẫn thản nhiên bật cười ngạo nghễ rồi lấy tiền trong áo mình ra xua trước mặt chúng mà nói:
"Thế cái này thì sao? Muốn bao nhiêu hả?"
Chúng nhìn nhau rồi nhìn anh mỉm cười khúc khích trả lời:
"Nếu mày có lòng như thế thì được"
Sau một lúc chúng lấy tiền đi mất, Tư Diệp nhìn anh một hồi rồi lên tiếng hỏi:
"Sao anh lại giúp tôi?"
Anh bật cười rồi tiến lại gần vuốt ve chiếc cằm thon gọn của cô đáp:
"Vì tôi thích giúp những cô gái xinh đẹp, giống như cô đây"
Bỗng Tư Diệp bật cười nhẹ như đã hiểu ra vài ý mà tiếp lời:
"Hẳn anh giúp tôi không phải chỉ có như vậy"
Anh nghiêng đầu nhẹ mỉm cười, ánh mắt toạc lên sự đểu cợt nói:
"Tôi có khá nhiều tiền, cô muốn bao nhiêu cho một đêm nay?"
Cô im lặng một vài giây rồi hỏi:
"Anh tính lên giường với tôi? Đúng là đàn ông, ai cũng vậy"
...
Sau một đêm dài thì cũng dần tờ mờ sáng, bên trong một căn phòng của khách sạn lớn. Tư Diệp mặc một chiếc áo mỏng ngồi trên giường mà châm nhẹ điếu thuốc ngậm trên miệng, sau đó phà khói tỏa ra ngây ngút vào không trung. Mùi thuốc lá nồng nặc đến mức áp đảo vào bầu không khí của căn phòng vắng lặng. Anh nằm bên cạnh giường mà liếc nhìn cô mỉm cười bật nói:
"Cô đúng là người phụ nữ hư hỏng, lại có thể ngủ với tôi chỉ vì đồng tiền"
Ánh mắt Tư Diệp có chút mệt mỏi, rồi bật cười nhẹ tiếp lời:
"Ai mà không cần tiền chứ"
Anh ngạc nhiên rồi hỏi:
"Cô tên gì? Lần sau tôi vẫn liên lạc với cô được chứ?"
Cô nhìn anh hỏi ngược lại:
"Chúng ta còn gặp lại nhau sao? Tôi nghĩ chỉ cần một đêm nay thôi chứ"
Anh bật cười trả lời:
"Tôi khá thích cô gái nói chuyện thẳng thắng như cô, nói thật thì cô cũng chẳng khác gì những người phụ nữ tôi gặp nhưng không hiểu sao cô lại mang đến cho tôi có cảm giác rất đặc biệt"
Nghe vậy cô bật cười lớn nói:
"Anh sẽ cho tôi bao nhiêu đây? Tôi không nghĩ với ít tiền này thì chúng ta vẫn sẽ còn liên lạc với nhau đâu"
Anh đứng dậy bật cười một tiếng rồi đáp:
"Ha, không thành vấn đề, cô muốn bao nhiêu cũng được, với lại tên tôi là Lăng Nhất, cô tên gì?"
Cô đáp vỏn vẹn ba chữ:
"Lạc Tư Diệp"
"Được, tôi nhớ rồi"
Cứ thế ngày qua ngày, hai người thường đi cùng nhau chơi bời khắp nơi, cũng có thể nói là tính cách khá hòa hợp bởi vì cả hai đều là người chẳng tốt lành gì nên mọi thứ về nhau đều hiểu rất rõ.
Trên con đường giao lộ vắng vẻ của màn đêm, Lăng Nhất vừa lái con xe mui trần với làn gió ngược khiến mái tóc trắng của anh bay lồng lộng trong gió, anh bật cười hớn hở nói lớn:
"Em thích như thế này mãi không?"
Tư Diệp ngồi ghế bên cạnh cũng mỉm cười trả lời:
"Thích lắm"
Anh liếc nhìn cô mỉm cười mà lòng lại chợt thấy một cảm giác lạ lẫm rồi bất chợt hỏi:
"Em hiện tại không có bạn trai à?"
Nghe vậy Tư Diệp bật ngạc nhiên vì cô vẫn còn đang hẹn hò với Thuần Dương mà đành nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên sự ma mị hỏi:
"Nếu không có thì anh tính làm gì?"
Anh bật cười nhẹ đáp một tiếng:
"Làm bạn gái anh, anh sẽ cho em tiền"
Cô ngạc nhiên rồi mỉm cười nói:
"Được thôi, anh đúng là loại người chỉ biết mua mọi thứ bằng tiền"
Anh tiếp lời:
"Thì sao? Em cần tiền, anh thì có tiền, hai chúng ta không phải rất hòa hợp sao?"
Tư Diệp bật cười nhẹ nói:
"Đúng là vậy"
Rồi cô liếc mắt ra ô cửa bên phải mà chống cằm ngẫm nghĩ:
(Nhưng mọi thứ chỉ hòa hợp khi có tiền mà thôi, đúng không nhỉ?)
Yêu Phải Cô Người Hầu
Đánh giá:
Truyện Yêu Phải Cô Người Hầu
Story
Chương 38
10.0/10 từ 10 lượt.