Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 76
Chuyện chỉ chọn một người bạn thân, với Tiêu Yến Ninh, chẳng phải điều khó khăn gì.
Nhà Nghĩa Dũng Hầu gia giáo nghiêm khắc, nuôi dạy Quý Lạc Thanh theo hướng quân tử. Cậu ta tuy lạnh lùng, nhưng đối nhân xử thế chân thành, làm việc chu đáo mà linh hoạt.
Tiêu Yến Ninh thích kết bạn với người như vậy.
Sinh ra trong thời đại này, mang thân phận hoàng tử, có ngoại thích quyền thế, hắn dễ sa chân vào lầm lạc. Dẫu cho xuất thân là thứ bản thân không thể tự chọn, kết giao thêm những người bạn tốt, tính tình ngay thẳng, luôn là điều hữu ích.
Nếu một ngày hắn rơi vào thế yếu, nhà họ Tần không tiện lên tiếng, ít ra còn có người nói đỡ cho mình.
Nhưng nếu phải chọn giữa Quý Lạc Thanh và Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh sẽ chọn Lương Tĩnh.
Thứ nhất, hắn và Quý Lạc Thanh là bạn, nhưng chưa đến mức chỉ có nhau. Với Quý Lạc Thanh, Tiêu Yến Ninh không sánh bằng Quý Tuyển; tương tự, với Tiêu Yến Ninh, Quý Lạc Thanh cũng không thể so với Lương Tĩnh.
Ai mà chẳng có người mình thiên vị?
Thứ hai, Lương Tĩnh trong lòng Tiêu Yến Ninh vốn đã khác biệt.
Từ lần gặp nhau đầu tiên, vì nhiều lý do, hắn và y đã gắn bó. Tiêu Yến Ninh chứng kiến y từ một thiếu niên có gia đình hạnh phúc đến mất đi tất cả.
Dẫu là người lạnh lùng, hắn vẫn có trái tim, với Lương Tĩnh chẳng ai che chở, hắn cảm thấy mình phải gánh một phần trách nhiệm. Chẳng thể trơ mắt nhìn một cây non tốt đẹp, vì gió sương mà mọc lệch.
Trách nhiệm ấy, dần thấm vào xương tủy. Mai sau, chỉ cần Lương Tĩnh không phạm pháp, Tiêu Yến Ninh có lẽ sẽ mắt nhắm mắt mở với mọi việc y làm. Vậy nên, chuyện trẻ con mang tính chiếm hữu này, với hắn, chẳng phải vấn đề lớn.
Không cần suy nghĩ nhiều, câu trả lời đã rõ.
Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh, mày khẽ nhướn, ánh mắt chân thành: "Sao ta phải để Quý Lạc Thanh gọi ta là ca ca? Trên đời này, ngoài Tiểu Ngũ muội muội, e rằng chỉ có ngươi mới được gọi ta là ca ca thôi."
Hắn cũng không nói dối. Trong cung, ngoài Ngũ công chúa, hắn là nhỏ nhất. Ngoài cung, ngay cả Tần Chiêu nhà họ Tần cũng hơn hắn năm tuổi. Hắn chỉ gọi người khác là ca ca, chứ có ai gọi hắn thế đâu.
Chỉ có Lương Tĩnh mới thỉnh thoảng kêu "ca ca" bên tai hắn.
Lương Tĩnh nghe xong, lòng lập tức vui như mở cờ.
Y biết mà, Tiêu Yến Ninh thân với y nhất, Quý Lạc Thanh làm sao giành được!
Cảm xúc trẻ con dễ lộ qua ánh mắt. Dù Lương Tĩnh giờ đã là một thiếu niên lạnh lùng, hiếm khi cười, nhưng ánh mắt y lúc này sáng lên, nỗi buồn và oán hận thường trực dần bị niềm vui che lấp. Gương mặt y bớt đi vẻ nặng nề, trở nên linh động hơn.
Nhìn Lương Tĩnh, Tiêu Yến Ninh nghĩ, nếu nhà họ Lương không gặp biến cố, tính cách y chắc hẳn vẫn sẽ như trước năm tám tuổi. Khi vui, y sẽ chống nạnh ngửa đầu cười lớn, có khi cười đến ch** n**c mắt, nhưng là nước mắt hạnh phúc. Y sẽ trêu chọc Tiêu Yến Ninh, nếu thành công, vừa vui vừa đắc ý.
Thế nhưng hiện tại, y còn nhỏ đã phải chịu cảnh gia đình tan vỡ, suýt bị gán cho cái mác khắc tinh, như thể bị ép lớn lên chỉ trong một đêm. Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Yến Ninh không khỏi xót xa.
Dẫu vậy, ngày tháng vẫn phải trôi. Những cảm xúc ấy đành nén dưới đáy lòng, nén lâu, biết đâu một ngày sẽ bùng nổ. Qua bao chuyện, Lương Tĩnh nhạy cảm với cảm xúc người khác. Như lúc này, dù Tiêu Yến Ninh chẳng đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn như cũ, y vẫn cảm thấy điều gì đó không ổn.
Lương Tĩnh nhìn hắn, ánh mắt kỳ lạ, như muốn tìm trên người hắn một đóa hoa. Tiêu Yến Ninh bị nhìn đến rợn người: "Sao thế?"
Lương Tĩnh ngẩn ngơ, cảm thấy chắc cũng không có gì, có lẽ y đã nhầm.
Y lắc đầu: "Không có gì." Trẻ con tính tình vốn kỳ quặc, cũng hay có ý nghĩ sâu xa.
Tiêu Yến Ninh cũng không bận tâm, nói: "Ngươi muốn đi đâu? Mau đi thôi, không là hết giờ đấy."
Hắn phải về cung, Lương Tĩnh còn luyện võ học hành, thời gian như nước chảy, phải tranh thủ. Lương Tĩnh liền quên ngay cảm giác ban nãy, giờ là lúc vui chơi cùng bạn, chuyện khác không quan trọng.
Tiêu Yến Ninh đi khắp phố Đông phố Nam, dọc đường đầy món ngon trò vui, hai người gần như vừa đi vừa ăn. Tiêu Yến Ninh ăn uống bình thường, còn Lương Tĩnh vận động nhiều, khẩu vị lớn hơn trẻ cùng tuổi.
Ăn xong bát hoành thánh nhỏ, cả hai dừng chân xem người ta biểu diễn đập đá trên ngực, phun lửa. Tiếng vỗ tay vang lên, Lương Tĩnh vỗ tay, Tiêu Yến Ninh cũng hào hứng vỗ theo.
Dù chẳng biết nguyên lý, nhưng thấy người ta diễn hay, khán giả cũng góp vui, nên họ vẫn hò reo, cảm giác thật tuyệt.
Xem xong, ném ít tiền đồng vào hộp, Lương Tĩnh vẫn lưu luyến rời đi. Tiêu Yến Ninh nếu một mình xem sẽ thấy chán, nhưng có Lương Tĩnh, như dẫn theo đứa trẻ, cái chán bỗng thêm phần mới mẻ.
Vui chơi nửa ngày, Tiêu Yến Ninh quyết định đưa Lương Tĩnh về. Lúc đi, lòng hứng khởi; lúc về, tâm trạng khó tránh uể oải.
Tiêu Yến Ninh không nhìn Lương Tĩnh, nói: "Cứ ở mãi trong nhà, xương cốt cũng lỏng ra. Vài hôm nữa, ta ra ngoại ô cưỡi ngựa, sân rộng, ít người, hai ta thử thi đấu xem."
Tâm trạng uể oải tan biến ngay. Lương Tĩnh vội đáp: "Được thôi!"
Trên đường về Lương phủ, họ gặp An Vương Tiêu Yến Hòa, tay xách gà rán thơm lừng của Nguyên Hầm phường.
Thấy An Vương, mắt Lương Tĩnh sáng lên. Nếu hỏi ở kinh thành y ngưỡng mộ ai nhất, chính là An Vương.
Tiêu Yến Hòa lập công ở Nam Cương, trấn thủ Tây Cương giữa gió cát. Hắn sẵn lòng chịu khổ nơi biên thùy, mỗi năm vài tháng đều đến đó.
Ba năm trước, khi Hoàng Thượng từ chối hòa thân công chúa, nói lời dứt khoát, Tây Khương dồn binh, chính Tiêu Yến Hòa đã đứng ra trấn giữ Tây Cương. Khi hai nước đối mặt khó khăn, Tây Khương chẳng chiếm được chút lợi nào trong xung đột nhỏ, cũng chẳng dám đánh lớn, cuối cùng bỏ ý định mở biên và hòa thân.
Mỗi lần nghĩ đến, lòng Lương Tĩnh lại rạo rực.
Hai năm nay, Đại Tề và Tây Khương đã không còn qua lại. Nhưng thỉnh thoảng, tin đồn về thành Thanh Châu lan truyền, rằng dân chúng nơi đó bị Tây Khương đối xử như nô lệ, chịu đánh đập, sống không bằng chết. Có người muốn trốn về Đại Tề, nhưng bị lính Tây Khương phát hiện, bắn chết tại chỗ.
Đại Tề cố cứu những người trốn thoát, nhưng thường chẳng kịp. Lính canh thành chứng kiến, lòng đầy xót xa, nhưng không có lệnh, chẳng ai dám động.
Lương Tĩnh mang theo nỗi ám ảnh với Tây Cương, sớm muộn gì y cũng sẽ đến đó.
Thấy An Vương, y bất giác tiến gần.
An Vương cũng thấy họ, vội giấu tay xách gà rán sau lưng, rồi mỉm cười.
Tiêu Yến Ninh cảm thán, Tam ca hắn từ nhỏ đã đẹp, giờ trải gió sương nơi biên thùy, càng thêm tuấn mỹ. Hai năm trước, hắn cưới Từ Cẩm Tú, con gái lớn của Hộ bộ Thượng thư Từ Uyên.
Từ Cẩm Tú là tài nữ nổi danh kinh thành, xinh đẹp, học thức uyên thâm, được phụ thân yêu chiều, luôn muốn tìm cho nàng một ý trung nhân như ý. Nào ngờ, trên đường từ chùa Trạch Hoa về, xe ngựa nàng hỏng, gặp An Vương về kinh, hắn tiện tay giúp đỡ.
Hai người gặp nhau lần đầu, sau đó vài lần tình cờ gặp lại, trò chuyện đôi câu, rồi nhân duyên cứ thế mà thành.
Sau khi đính hôn, nghe nói Từ Uyên mắng con gái, bảo nàng đọc bao sách vở mà chỉ biết chọn chồng dựa vào mặt. Ngoài gương mặt, Tiêu Yến Hòa có gì xứng với nàng?
Tiêu Yến Ninh nghĩ, cũng không phải Từ Uyên coi thường Tam ca, mà ông không muốn dính líu đến hoàng gia. Nhưng An Vương có lòng, cuối cùng hôn sự vẫn thành.
Để tránh ngoại thích chuyên quyền, Thái tử và các vương gia thường chọn vợ từ gia đình bình thường.
Như Thái tử phi Trương thị, con gái quan tứ phẩm, giờ cha nàng đã thăng chức.
Khang Vương cưới Viên thị, con gái Đại lý Thiếu khanh, gia thế bình thường.
An Vương, làm việc ở Binh bộ, cưới Từ Cẩm Tú, gia thế tốt nhất, nhưng An Vương vốn trung thành với triều đình, ủng hộ Thái tử, thêm dòng máu dị tộc, nên cũng không dính dáng gì đến ngai vàng.
Thấy An Vương giấu gà rán sau lưng, Tiêu Yến Ninh bĩu môi. Hắn ngửi thấy mùi rồi, Tam ca thật keo kiệt, hắn lớn thế này, lẽ nào đi giật đồ ăn của Tam tẩu?
An Vương không biết Tiêu Yến Ninh có cướp gà hay không, chỉ biết mỗi lần hắn ra ngoài, hay ghé các vương phủ, lần trước còn ăn sạch cam cống phẩm của Thận Vương, khiến Thận Vương tức giận ăn hết chỗ còn lại, đến mức nổi mụn.
Thận Vương chính là Ngũ hoàng tử Tiêu Yến An.
"Thất đệ chưa về sao?" An Vương hỏi thẳng, giả ngốc nhìn trời.
"Sắp rồi, đang định đưa Lương Tĩnh về thì gặp Tam ca," Tiêu Yến Ninh đáp.
An Vương thầm nghĩ, khéo thật. Bình thường, hắn sẽ chủ động đưa Tiêu Yến Ninh về phủ, nhưng hôm nay vương phi chán ăn, hắn định mua gà rán nàng thích, nên không định mời Tiêu Yến Ninh.
Gà rán có thể sai người mua, nhưng đây là do hắn tự tay chọn, cảm giác khác biệt, vương phi khi ăn sẽ vui hơn.
Khi đồ ngon không đủ chia, tình huynh đệ đành gạt sang một bên.
Tiêu Yến Ninh biết ý, nói: "Tam ca, đệ đưa Lương Tĩnh về trước, lần sau gặp." An Vương dặn cẩn thận, ánh mắt khẽ động, nhìn Lương Tĩnh như chứa ngàn cảm xúc, rồi gật đầu rời đi.
Trên đường, Lương Tĩnh trầm ngâm. Có những nỗi niềm cần tự mình tiêu hóa, Tiêu Yến Ninh nói lời không an ủi, chỉ hẹn vài ngày sau đến chơi. Lương Tĩnh đáp sẽ đợi hắn.
---
Trên đường về cung, qua phủ Tam công chúa Tiêu An Nguyệt, Tiêu Yến Ninh thấy có người đang khuân đồ đạc ra vào. Hắn nhíu mày.
Đại Tề chọn phò mã qua nhiều khâu: Lễ bộ tuyển định, sau đó được nội giám và nữ quan khảo xét dung mạo, phẩm hạnh, cuối cùng do Hoàng thượng đích thân chỉ định.
Người được chọn làm phò mã thường phải là ba đời trong sạch, thân phận bình thường, dẫu có tài năng đến đâu thì sau khi cưới công chúa cũng chỉ được phong một chức hư danh, chẳng hề có thực quyền.
Trong số các công chúa, Đại công chúa gả vào Nghĩa Dũng Hầu phủ, là ví dụ của có danh mà không thực quyền. Nàng và Quý Lạc Hà sống hòa thuận, giờ đã có một trai một gái.
Nhị công chúa vì nhiều lý do mà hôn sự bị kéo dài, sau cùng được chọn cho một vị thư sinh phong nhã, có tài văn chương, chẳng màng quyền thế, chỉ thích thơ phú hội họa.
Tứ công chúa thì tính tình sôi nổi, lấy phò mã là con trai của một phó chỉ huy binh mã lục phẩm, chức nhỏ chẳng đáng kể. Bản thân Tứ phò mã cũng chẳng có thành tựu gì, được mỗi dáng dấp khôi ngô, lại rất tinh tường chuyện ăn uống. Hai người sống với nhau khá hòa hợp, ngày ngày rộn ràng vui vẻ.
Riêng Tam công chúa, hôn sự của nàng là do có bàn tay Tưởng Thái Hậu sắp đặt.
Tam phò mã, Lưu Kỳ Anh, xuất thân từ thương nhân.
Vài đời trước, nhà họ Lưu còn có chút dây mơ rễ má với ngoại tộc của phi tần Bùi Đức Phi. Khi còn ở Thông Châu, nhà họ Lưu dựa vào Bùi Đức phi mà kết được quan hệ với Tưởng Thái hậu, thường xuyên dâng lễ vật để lấy lòng, dần dà được Thái hậu để mắt.
Theo luật Đại Tề, nhà buôn một khi nhập tịch thương nhân thì không được thay đổi, con cháu cũng bị cấm thi cử. Nhà họ Lưu từ sớm đã toán tính đổi thân phận. Hằng năm đều dâng bạc, mua lấy mấy cái chức danh hư như "nghĩa quan", "viên ngoại lang", nhưng tịch hộ vẫn là thương.
Để con cháu đổi đời, họ tách ra một chi làm nông, không buôn bán. Ít nhất trên danh nghĩa là vậy, còn bên trong thì bạc vẫn cứ chảy vào túi như thường.
Phân chi đó chính là dòng của tổ phụ Lưu Kỳ Anh.
Giờ đây, dựa vào Tưởng Thái hậu, nhà họ Lưu thấy cơ hội đổi đời. Khi Tấn Vương lên ngôi, Tưởng lão vương phi thành Tưởng Thái hậu. Nhận ra đây là cơ hội lớn, nhà họ Lưu cho dòng dõi của Lưu Kỳ Anh theo Thái hậu vào kinh.
Khi Đại Tề đánh Tây Khương, nhà họ Lưu chủ động quyên góp nửa gia sản, nói là để cảm tạ ân đức Hoàng Thượng và Thái hậu ở Thông Châu, nay nguyện góp sức cho nước nhà. Việc này truyền đến tai hoàng thượng, khiến ngài lấy họ làm gương, mắng các viên quan muốn nghị hòa "còn thua cả một nhà buôn".
Nhờ tiếng tốt "dâng của vì nước" được Hoàng thượng khen ngợi, họ Lưu lại tranh thủ lo lót khắp nơi. Khi xét duyệt, chi của Lưu Kỳ Anh trên danh nghĩa đã được sửa thành "ba đời làm nông". Sau bao năm xoay xở, họ chính thức chuyển từ thương hộ sang dân hộ.
Dùng tiền bạc để đổi lấy thân phận mới, các em trai của Lưu Kỳ Anh giờ còn có thể tham gia thi cử. Chỉ cần một người đỗ đạt, có chỗ đứng trên triều đình, cộng với tiền bạc của bản gia, nhà họ Lưu sẽ hoàn toàn đổi đời.
Lưu Kỳ Anh lớn lên trong nhung lụa, mắt cao hơn đầu, cưới vợ cũng phải chọn nhà cao quý. Hôn sự vì thế bị trì hoãn mãi, đến khi tuổi không còn nhỏ, mẹ Lưu Kỳ Anh là Hàn thị bèn cầu xin Tưởng Thái hậu. Có thân phận mới, lại muốn bám vào hoàng quyền, Lưu Kỳ Anh trở thành ứng viên phò mã, cuối cùng cưới được Tam công chúa.
Lưu Kỳ Anh dung mạo tuấn tú, miệng lưỡi ngọt ngào, khéo nói, giỏi lấy lòng. Tam công chúa tính tình nhu nhược, nhút nhát, từng có ân tình dạy Tiêu Yến Ninh nói chuyện lúc nhỏ, nên Tiêu Yến Ninh từng tìm cơ hội hỏi thăm nàng sống thế nào. Tam công chúa chỉ nói mọi thứ đều ổn. Nhưng Tiêu Yến Ninh thường ra ngoài cung, lờ mờ nghe được vài tin đồn, rằng nhà họ Lưu có chút chuyện không sạch sẽ, Hàn thị tính tình quá mạnh mẽ, lấn lướt cả Tam công chúa.
Nhìn cảnh trước phủ công chúa, Tiêu Yến Ninh khẽ cúi mắt.
---
Một tháng sau, trong buổi thỉnh an Tưởng Thái hậu, Thái hậu bảo gần đây trong cung chẳng có việc gì, chi bằng tổ chức một buổi thưởng bảo yến.
Mọi người mang bảo vật của mình ra, cùng nhau ngắm nghía, xem bảo vật nhà người, khoe bảo vật nhà mình, cho khuây khỏa tâm tình. Quy mô không lớn, chỉ giới hạn trong người nhà.
Hoàng thượng nghe tin cũng tán thành, vì hậu cung lâu rồi chưa có yến tiệc gì mới mẻ, nhân dịp này khuấy động không khí cũng tốt.
Nghe tin, Tiêu Yến Ninh vội hỏi Tần Quý phi định mang bảo vật gì đi dự. Tần Quý phi đáp qua loa: "Để ta nghĩ xem."
Ai mà chẳng biết Thái hậu vừa được tặng một pho tượng Phật ngọc, yến tiệc này chỉ để làm nền cho báu vật ấy.
Là sủng phi, Tần Quý phi sở hữu không thiếu bảo vật. Nhưng lần này, món đồ nàng chọn phải vượt qua các phi tần khác, lại không được lấn át Thái hậu, mà còn phải khéo léo để Thái hậu không nhận ra ý đồ. Vì thế, Tần Quý phi phải cân nhắc kỹ.
Dù mọi người nghĩ gì, đến ngày thưởng bảo yến, các phi tần trong cung, các vương phi từ các phủ, cùng mấy công chúa đều mang bảo vật đến. Cảnh tượng được họa sĩ ghi lại, để đời sau chiêm ngưỡng thời thịnh thế này.
Tiêu Yến Ninh cũng lấy hai thỏi vàng từ rương nhỏ của mình ra. Ai cũng biết, vàng là bảo bối của hắn.
Khi hắn đặt hai thỏi vàng xuống, Tưởng Thái hậu cười: "Của con đâu phải bảo vật gì hiếm lạ, rõ ràng chỉ là của cải, tên nhóc mê tiền!"
Hắn lớn rồi, không còn giả ngây như thời còn bé, bèn đáp: "Tổ mẫu, dù gì thì nguyên bảo cũng là bảo mà."
Thái hậu hiếm khi vui vẻ, cười bảo: "Được rồi, được rồi, nguyên bảo là bảo vật của con."
Mọi người nghe thế cũng cười theo.
Thưởng bảo thì phải có đồ để thưởng. Bắt đầu từ các phi tần cấp thấp, họ mang ra trâm cài, đồ sứ quý giá. Hứa Quý tần và Ngũ công chúa mang ra đồng hồ Tây Dương nhỏ.
Liễu Hiền phi che miệng cười: "Hứa muội bình thường kín đáo, hóa ra giấu món hàng quý báu này, đồ Tây Dương trong cung hiếm lắm."
Hứa Quý tần mỉm cười: "Đây là hoàng thượng ban cho Ngũ công chúa, thiếp hôm nay nhờ phúc của công chúa thôi."
Thái hậu nói: "Hoàng Thượng yêu thương Ngũ công chúa, ban thưởng cũng xứng đáng thôi." Hứa Quý tần cười sâu hơn, Ngũ công chúa ngồi cạnh, ánh mắt lấp lánh.
Ôn Tú Dung mang bức thêu hai mặt dài bằng cánh tay. Văn Chiêu nghi thấy thế cười lớn, vì nàng cũng chuẩn bị bức thêu hai mặt, nhưng lớn hơn, có thể làm bình phong.
Vân phi mang y phục đặc trưng của Đông Hải, hiếm có, đúng là bảo vật.
Bùi Đức phi thì mang theo hương liệu Tây Dương, tuy không nổi bật, nhưng đa dạng, vài loại ngay cả Hoàng Hậu cũng không có.
Khương Thục phi mang đồ sứ tinh xảo, được chế tác công phu.
Liễu Hiền phi Liễu Hiền phi mang gấm thêu lông công, ai nấy đều tưởng tượng khi mặc nó sẽ đẹp đến nhường nào.
Tần Quý phi mang tay áo lông cáo trắng và áo choàng. Gấm thì dễ tìm, nhưng lông cáo trắng thì hiếm có, xứng với danh sủng phi.
Hoàng Hậu mang viên dạ minh châu to bằng miệng bát, nghe nói thợ lặn mất nửa năm mới tìm được. Viên châu này khi được đưa ra, đã gây xôn xao không nhỏ.
Các vương phi, công chúa mang vật kém hơn, nhưng tất cả chỉ để làm nền cho tượng Phật ngọc của Thái hậu. Tượng ngọc trong suốt, lấp lánh, khiến mọi báu vật khác lu mờ. Tiêu Yến Ninh để ý, khi mọi người vây quanh tượng Phật, Tam công chúa đứng cạnh mẹ chồng Hàn thị.
Sau khi thưởng thức, Thái hậu nhìn Hàn thị im lặng, cười hỏi: "Đã là thưởng bảo yến, hôm nay ngươi không mang bảo vật gì sao?"
Hàn thị nghe vậy, cười rạng rỡ: "Báu vật của dân phụ là do Thái hậu ban tặng, hôm nay Thái hậu lại quên mất rồi."
Thái hậu tò mò: "Ồ, ngươi nói xem, ta quên gì?"
Hàn thị kéo Tam công chúa: "Tam công chúa chẳng phải báu vật lớn nhất nhà dân phụ sao?"
Lời này khiến Thái hậu bật cười, mọi người cũng cười theo. Tam công chúa ngẩng đầu, rồi cúi mắt, trong tiếng cười ấy, tự tay rót trà cho Hàn thị. Ôn Tú Dung thấy cảnh này thì ngẩn ra, dần mím môi. Những người khác cúi mắt, nhìn ngang, không ai lên tiếng.
Được Thái hậu nuông chiều, Hàn thị đắc ý, nhận trà, vỗ tay Tam công chúa, nói thêm: "Tam công chúa hiếu thuận, ở nhà rất kính trọng dân phụ."
Ôn Tú Dung nhẹ giọng: "Ở nhà? Tam công chúa chẳng phải ở phủ công chúa sao? Lẽ nào còn phải ra ngoài bái kiến ngươi?"
Thái hậu nhạt giọng: "Nói gì thế? Tam công chúa có phủ, chẳng lẽ không được gặp cha mẹ chồng?"
Ôn Tú Dung tái mặt, vội đứng dậy: "Thái hậu, thiếp không có ý đó."
Hàn thị cũng nói: "Dân phụ học theo đức hạnh Thái hậu, thấy công chúa nên không kìm được thân thiết. Dân phụ học vấn còn yếu kém, nói năng vụng về, đã khiến quý nhân hiểu lầm." Ôn Tú Dung vốn nhút nhát, bị Thái hậu nói vậy thì lòng đã hoảng loạn, chẳng biết đáp lại thế nào.
Hôn sự của Tam công chúa do Tưởng Thái hậu sắp đặt, đương nhiên bà sẽ thiên vị nhà họ Lưu. Ôn Tú Dung lỡ lời đã là không ổn, cứ thế này, Tam công chúa sau này sẽ chịu thiệt lớn.
"Nói gì mà lạ thế?" Tiêu Yến Ninh đang hóng chuyện, bèn lên tiếng: "Ngươi học theo tổ mẫu ta làm gì?"
Tần Quý phi nghe hắn mở miệng, đau đầu ngay. Từ sau lần bị kinh sợ ở săn trường, miệng hắn như tẩm độc, ai cũng bị hắn châm chích.
Hắn học hành chẳng ra gì, chẳng biết dẫn kinh trích điển, lời nói ra thẳng thừng, vừa khó nghe vừa chói tai. Nhưng Hoàng Thượng lại cho rằng hắn thật tính tình thật thà, cưng chiều hắn một cách công khai, khiến tính tình hắn ngày càng thất thường.
Hàn thị sững sờ, vội đáp: "Dân phụ học đức hạnh Thái hậu..."
Tiêu Yến Ninh cười khẩy cắt lời: "Học theo đức hạnh của tổ mẫu ta là đúng, nhưng học thì học, đâu phải để ngươi tự đặt mình vào vị trí tổ mẫu ta. Quân thần có khác, việc tổ mẫu làm được, ngươi làm sao nổi."
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 76
10.0/10 từ 45 lượt.
