Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 75
Những ngày tháng ôm ấp hy vọng về tương lai, dẫu khó khăn đến mấy, cũng chẳng còn quá đỗi gian nan.
Thói quen bao năm đã thành bản năng, Tiêu Yến Ninh, dù đã mười ba xuân xanh, mỗi lần tìm đến Lương Tĩnh vẫn thích trèo tường. Khác ở chỗ, ngày xưa hắn còn nhỏ, thân hình bé bỏng, phải nhờ Nghiên Hỉ nâng đỡ. Giờ đây, theo năm tháng cao lớn, thân thể rắn rỏi nhờ rèn luyện, hắn đã tự mình vượt tường dễ dàng.
Như lúc này đây, Tiêu Yến Ninh ngắm nghía bức tường trước mặt, lùi lại vài bước, hai tay nắm chặt, lấy đà chạy tới. Chân phải thoăn thoắt chạm tường, chân trái bám theo, hai tay bấu chặt mép tường, đôi chân bên dưới ra sức đạp, thở hổn hển, chậm rãi leo lên. Nghiên Hỉ đứng bên dưới, tim đập thình thịch, chỉ muốn thay chủ tử mình trèo lên cho xong.
Hắn thật chẳng hiểu nổi vì sao Tiêu Yến Ninh cứ khăng khăng không dùng thang. Từ vài năm trước, khi hắn trèo tường để bênh vực Lương Tĩnh, cả Lương phủ đã biết vị Thất hoàng tử này thường lén lút đến thăm y. Vậy mà, thay vì đường hoàng bước qua cổng chính, hay ít ra mượn một chiếc thang cho tiện, Tiêu Yến Ninh nhất định phải trèo tường. Cứ thế, năm này qua năm khác, bức tường ấy đã bị hắn trèo đến mòn nhẵn cả rồi.
May thay, khi Tiêu Yến Ninh vừa ló đầu qua tường, Lương Tĩnh đang luyện võ trong sân, nghe tiếng động, y vội vàng leo thang lên, tiện tay kéo hắn một cái, giúp hắn vượt tường suôn sẻ hơn. Rồi cả hai cùng theo thang xuống đất. Nghiên Hỉ nhìn cảnh ấy, mới thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ, người đáng tin cậy nhất lại chính là Lương Tĩnh.
An toàn đáp đất, Lương Tĩnh cất thang gọn gàng sang một bên, quay lại thì thấy Tiêu Yến Ninh đang cầm hộp bánh hoa hồng tơ vàng, mùi hương thoang thoảng bay tới, khiến y khẽ động mũi. "Còn nóng đấy, nếm thử đi," Tiêu Yến Ninh cười, đưa bánh tới.
Là hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, Tiêu Yến Ninh từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, ăn mặc tinh xảo, chẳng thiếu thứ gì. Hắn dung mạo vốn đẹp như ngọc, thuở bé trắng trẻo mũm mĩm, đứng đó như cậu bé vàng trong tranh Tết.
Giờ đây, hắn thân hình cao lớn, nét mặt bớt đi vẻ tròn trịa, mang vài phần giống Tần Hoàng Quý phi, nhưng lại thêm nét anh khí của bậc nam nhi, vừa thanh tú vừa mang khí chất vương giả quyền quý.
So với hắn, Lương Tĩnh giống cha y, nho nhã tuấn tú, nhưng vì những năm tháng bị kìm nén, y toát lên vẻ lạnh lùng sắc sảo.
Cả hai, vì tuổi còn trẻ, trên mặt vẫn vương chút ngây thơ chưa hoàn toàn phai mờ. Nhưng người xưa trưởng thành sớm, mười sáu mười bảy đã lập gia đình, chỉ vài năm nữa, nét trẻ con trên gương mặt họ hẳn là sẽ chẳng còn.
Lương Tĩnh nhận bánh, đặt lên bàn, khẽ nói: "Sao không đi cổng chính?" Trèo tường, dù sao cũng hơi nguy hiểm. Trước đây, trong thời gian chịu tang, Lương phủ hiếm khi mở cổng.
Dĩ nhiên, với thân phận của Tiêu Yến Ninh, nếu hắn đến, cổng phủ chắc chắn sẽ mở.
Nhưng hắn chẳng thích rườm rà, cứ thế trèo tường mà vào. Giờ đây, ba năm tang chế của Lương Tĩnh đã qua, vậy mà Tiêu Yến Ninh vẫn giữ thói quen ấy.
Hắn mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Quen rồi, đi cổng chính phiền phức, mà qua đây lại gần hơn."
Lương Tĩnh nghe vậy, thoáng bất đắc dĩ, lòng lại dâng lên chút chua xót.
Tiêu Yến Ninh, quả là một người ca ca tốt. Là hoàng tử, hắn có thể khoác lên mình những bộ y phục lộng lẫy nhất thiên hạ, vậy mà mỗi lần đến Lương phủ, hắn luôn chọn áo vải giản dị. Xưa thế, nay cũng vậy.
Lương Tĩnh khẽ hít một hơi, cố giữ mình khỏi mất bình tĩnh, vội mở hộp bánh. Bánh hoa hồng tơ vàng mềm mại, ngọt ngào, điểm xuyết vài sợi hoa hồng, đẹp như tranh vẽ.
Những năm qua, bánh ngọt trong cung Lương Tĩnh đã nếm qua đủ loại. Tiêu Yến Ninh thấy ngon, sẽ mang đến cho y; thấy không ngon, cũng mang ra để y thử. Nếu Lương Tĩnh không thích, lần sau hắn sẽ không mang lại nữa.
Nhấm nháp miếng bánh ngọt ngào, ngắm Tiêu Yến Ninh ngồi đó, ung dung tự tại, Lương Tĩnh đôi lúc nghĩ, số phận thật kỳ diệu.
Chẳng biết từ bao giờ, hắn và y đã quen biết nhiều năm.
Từ khi y bắt đầu có những ký ức sâu đậm, hình bóng Tiêu Yến Ninh đã ở đó. Sau năm tám tuổi, cuộc đời y như một khoảng trắng mênh mông, nhưng rồi nhanh chóng được Tiêu Yến Ninh lấp đầy.
Lần đầu tiên hắn trèo tường gọi tên y, lần hắn vì y mà đánh Lương Lập một trận, và vô số lần hắn đến thăm, những ngày ấy, dù đã trôi xa theo dòng chảy thời gian, vẫn hiện lên rõ nét trong tâm trí y.
Lương Tĩnh vẫn nhớ cảm giác mỗi khi gặp Tiêu Yến Ninh. Khi y chìm trong vòng xoáy tuyệt vọng, tưởng chừng bị cuốn đi, ngạt thở, thì Tiêu Yến Ninh xuất hiện.
Hắn là hoàng tử, tuổi còn nhỏ, chẳng thể lúc nào cũng rời cung. Nhưng với Lương Tĩnh, những lần hắn đến là vô số, chẳng thể đếm xuể.
Nửa đêm, khi y nhớ phụ thân và các ca ca, cắn chăn khóc thầm, khi luyện võ đến kiệt sức, chẳng thể đứng dậy, y luôn nghĩ, chỉ vài ngày nữa thôi, Tiêu Yến Ninh sẽ lại đến. Ôm ấp hy vọng ấy, đếm nhẩm từng ngày, lòng có chỗ trông mong, những tháng ngày ấy trôi qua cũng không còn quá khó khăn.
Tiêu Yến Ninh quan sát Lương Tĩnh, khẽ hỏi: "Có phải gầy đi rồi không?"
Hắn biết, những năm qua, dưới áp lực của thù hận, Lương Tĩnh luôn dốc sức rèn luyện, như muốn trưởng thành ngay tức khắc, trở thành một anh hùng bất bại, để rồi đến Tây Cương báo thù cho người thân. Khi người khác vui chơi, y luyện võ; khi người khác học hành, y càng học khắc nghiệt hơn.
Đôi lúc, Tiêu Yến Ninh chỉ muốn mang y vào cung, để y không như cỗ máy bị hỏng, chỉ biết lặp lại vòng xoay luyện tập và học hành.
"Không gầy, chỉ săn chắc hơn thôi," Lương Tĩnh giơ tay, đáp. Những năm qua, y ít cười, nét mặt cứng nhắc. Hoắc thị từng bảo, trẻ con đừng mang nhiều tâm sự, hãy cười nhiều hơn. Lương Tĩnh cũng muốn, nhưng y không thể cười nổi.
"Đang tuổi lớn, phải ăn no uống đủ, tập luyện quá độ cũng chẳng có ích gì. Quan trọng là đừng làm kiệt sức cơ thể," Tiêu Yến Ninh nheo mắt, dặn dò. Hai năm trước, Lương Tĩnh từng luyện võ đến kiệt quệ, bị Tiêu Yến Ninh mắng cho một trận, bảo nếu làm hỏng thân thể, đi còn chẳng vững, nói gì đến báo thù.
Từ đó, Lương Tĩnh điều chỉnh việc luyện tập hợp lý hơn. Dẫu vậy, mỗi lần gặp lại, Tiêu Yến Ninh vẫn không nhịn được mà nhắc vài câu. Với người em trai khác cha khác mẹ này, hắn quả thật lo lắng không ngừng.
"Yến Ninh ca ca, mỗi lần huynh đến đều nói thế, tai ta sắp chai rồi," Lương Tĩnh nuốt miếng bánh cuối, lầm bầm.
"Người dám chê ta lải nhải à?" Tiêu Yến Ninh trừng mắt.
Lương Tĩnh vội chối: "Ta đâu dám nói thế."
"Ta nghe thấy rõ rồi, còn chối, dám nói chuyện với ta kiểu đó, muốn ăn đòn à?" Tiêu Yến Ninh đứng bật dậy, giơ nắm đấm, lao về phía Lương Tĩnh. Lương Tĩnh né một cái, thế là cả hai bắt đầu so chiêu trong sân.
Tiêu Yến Ninh từ nhỏ đã luyện võ, chiêu thức tuy không xuất sắc, nhưng căn bản vững chắc, đủ để đấu với Lương Tĩnh một lúc. Chẳng bao lâu, hắn thua. Điều này chẳng ngoài dự đoán, chiêu thức của Lương Tĩnh đều là chiêu hiểm, nếu gặp kẻ thù thật, đã sớm đánh gục đối phương, đâu để đấu qua lại thế này. Tiêu Yến Ninh thích trêu Lương Tĩnh, vì chỉ lúc này, y mới lộ ra chút tinh thần hiếu thắng và nét ngây thơ đúng tuổi. Tính cách thích chiến thắng từ nhỏ lại hiện lên.
Nghỉ ngơi một lát, Tiêu Yến Ninh ngắm bầu trời, nói: "Hôm nay trời đẹp, ra ngoài dạo chơi đi. Cứ ở mãi trong nhà, người khỏe tới cỡ nào sớm muộn cũng sinh bệnh."
Lương Tĩnh không phản đối. Y sai tiểu tư báo với Hoắc thị, rồi cùng Tiêu Yến Ninh rửa mặt, rời phủ.
Hoắc thị đã quen với việc Tiêu Yến Ninh đến, nhờ hắn quan tâm, mấy năm nay chẳng ai dám bắt nạt mẹ góa con côi nhà họ. Ngay cả Lương lão thái thái cũng không còn dám nói lời chua chát trước mặt bà.
Biết hai người ra ngoài, Hoắc thị dặn tiểu tư trông chừng cẩn thận, còn đưa cho Lương Tĩnh ít ngân phiếu, dù biết nếu đi với Tiêu Yến Ninh, chút bạc lẻ cũng đã đủ dùng. Ra ngoài, Nghiên Hỉ và tiểu tư của Lương Tĩnh theo sau cách vài bước.
Hôm nay, chẳng biết có phải trùng hợp hay không, vừa rời phủ, họ đã gặp Quý Lạc Thanh, bên cạnh là một thiếu niên đeo nửa mặt nạ, toát lên khí chất trầm lặng. Tiêu Yến Ninh biết y, từng là kẻ ăn xin, được Nghĩa Dũng Hầu phủ nhận về, đổi tên thành Quý Tuyển, làm thư đồng cho Quý Lạc Thanh.
Ba năm trước, Quý Lạc Thanh gặp tai nạn, mùa đông cùng mẫu thân đi dâng hương, bị bắt cóc.
Khi người của Nghĩa Dũng Hầu phủ tìm được kẻ bắt cóc, tra khảo biết rằng Quý Lạc Thanh và Quý Tuyển đã trốn thoát, chạy vào rừng sâu. Sau ba ngày ba đêm tìm kiếm, họ được cứu.
Nhưng chân Quý Tuyển bị đông lạnh, mặt để lại sẹo, dù chân lành lại, sẹo trên mặt quá sâu, từ đó y đeo nửa mặt nạ.
Quý Lạc Thanh vì biến cố ấy mà trở nên gắn bó với Quý Tuyển, sau đó Hầu phu nhân nhận y làm nghĩa tử.
Việc này, Nghĩa Dũng Hầu phủ làm khá tử tế, được người khen ngợi.
So với Lương Tĩnh lạnh lùng vì biến cố gia đình, Quý Lạc Thanh từ nhỏ đã mang vẻ băng giá.
Trước đây, cậu ta từng chơi thân với Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh, nhưng từ khi Quý Hầu gia bênh vực kẻ phản bội Ôn Doãn, Lương Tĩnh chẳng còn để tâm đến cậu ta.
Gặp nhau lúc này, Tiêu Yến Ninh hơi lúng túng.
Chuyện năm xưa, hắn chẳng thể phán xét, chỉ biết tình bạn trẻ thơ, một khi vướng chuyện người lớn, thường trở nên phức tạp.
Đã gặp, đứng nhìn nhau mà không nói gì cũng ngượng, Tiêu Yến Ninh phá vỡ im lặng, chào: "Quý tam công tử."
Quý Lạc Thanh vẫn lạnh lùng như xưa, nhìn hai người: "Thất công tử, Lương công tử."
Lương Tĩnh ngoảnh mặt đi. Tiêu Yến Ninh thầm nghĩ, đúng là trẻ con, tâm tư rõ như ban ngày.
Quý Lạc Thanh hiểu tính Lương Tĩnh, nên không nói gì thêm, chào một tiếng rồi rời đi. Khi cậu ta đi xa, Lương Tĩnh mới liếc nhìn, thấy Quý Tuyển lặng lẽ theo sau. Quý Lạc Thanh dừng lại, nói gì đó, Quý Tuyển bước đến, hai người rẽ lối, biến mất.
Tiêu Yến Ninh chọc Lương Tĩnh: "Đó là Quý Tuyển, ngươi chưa từng gặp đúng không?" Khi Quý Lạc Thanh bị bắt cóc, Lương Tĩnh còn đang chịu tang, chỉ bận tâm đến chuyện nhà mỉnh, cho đến khi nghe tin, Quý Lạc Thanh đã bình an trở về.
"Gặp hắn làm gì," Lương Tĩnh lẩm bẩm, thu lại ánh mắt.
"Sao, không vui à?" Tiêu Yến Ninh nhướn mày.
"Đâu có," Lương Tĩnh đáp.
"Rõ ràng là có, ta có mắt, thấy rõ, lông mày ngươi xoắn cả lại rồi kìa," Tiêu Yến Ninh nói.
Lương Tĩnh im lặng, rồi bất ngờ hỏi: "Yến Ninh ca ca, huynh sẽ làm ca ca của Quý Lạc Thanh sao?"
Tiêu Yến Ninh giật mình: "Ta làm ca ca hắn làm gì?"
"Vậy huynh sẽ để Quý Lạc Thanh gọi huynh là Yến Ninh ca ca sao?" Lương Tĩnh nghiêm túc hỏi.
Tiêu Yến Ninh ngẩn ra, liền hiểu vì sao y không vui. Thì ra là lòng chiếm hữu trẻ con.
Bạn thân chỉ được có một, chọn ta hay chọn hắn?
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 75
10.0/10 từ 45 lượt.
