Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 66


Từ khi Tiêu Yến Ninh bị đưa đi ở trường săn Mộc An, Lương Tĩnh chưa từng gặp lại hắn. Mỗi lần nhớ đến hình ảnh Tiêu Yến Ninh đẫm máu, y lại cuống quýt, tự trách mình cưỡi ngựa kém cỏi. Nếu không, y đã có thể đuổi kịp hắn. Ở nhà, Lương Tĩnh sốt ruột đến mức gãi tai cào má, hễ phụ thân y, Lương Thiệu, tan triều về là y chạy tới hỏi thăm tin tức Thất hoàng tử.


Lương Thiệu nhìn con trai, trong lòng xoay vần trăm ngàn ý nghĩ, cuối cùng chỉ gõ lên đầu y, "Trong cung không có tin tức, làm sao ta biết được chuyện này." Liên quan đến hoàng tử, nếu ông biết được gì mới là lạ.


Lương Tĩnh ủ rũ "vâng" một tiếng. Ngày hôm sau, y lại hỏi, và nhận được câu trả lời y như hôm trước. Nhưng y không từ bỏ, ngày nào cũng hỏi một câu. May mà Lương Tĩnh đầu óc lanh lợi, biết từ phụ thân mình không moi được tin gì, liền chạy đến Nghĩa Dũng Hầu phủ hỏi Quý Lạc Thanh.


Quý Lạc Thanh và Tiêu Yến Ninh thân thiết, trong lòng cũng luôn nhớ hắn, từng hỏi qua ca ca mình -  Quý Lạc Hà  - về tình hình của Thất hoàng tử. Dù sao thì Quý Lạc Hà cũng là phò mã, so với Lương Thiệu – một thần tử thuần túy – thì có thể biết thêm chút ít chuyện trong cung. 


Vậy nên, Quý Lạc Thanh lén nói với Lương Tĩnh, "Ta nghe nhị ca nói, Thất điện hạ đã hạ sốt, chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại."


Nghe vậy, Lương Tĩnh thở phào, nhưng vẫn thoáng buồn, "Chẳng biết bao giờ ta mới được vào cung gặp Thất hoàng tử."


Quý Lạc Thanh nghiêm túc, phân tích như người lớn, "Ngươi là bạn học của Thất hoàng tử, đợi hắn khỏe lại, tự nhiên ngươi sẽ gặp được thôi."


Lương Tĩnh biết chứ, nhưng y thấy thời gian trôi chậm như rùa. Mấy hôm trước, y còn cố tình ăn vạ, lăn lộn đòi Lương Thiệu đưa mình vào cung. Kết quả, y bị ăn một trận đòn, tức đến mức bỏ hai bữa cơm. Nhưng chẳng ai thèm để ý. Đói bụng, mông lại đau, Lương Tĩnh khổ sở, đành lén mò vào bếp giữa đêm tìm đồ ăn. May mà bếp còn thừa cơm canh, y vừa ăn vừa tủi thân.


Cứ thế, ngày tháng trôi qua, Lương Tĩnh gần như mất hy vọng vào cung gặp Tiêu Yến Ninh. Bỗng nhiên, cung đình phái người đến đón y. Người đến là thái giám Phùng Ân. Phùng Ân đến bất ngờ, khiến Hoắc thị lo lắng, vừa sai người mang tiền bạc biếu Phùng Ân, vừa thở dài, "Phùng công công, thằng bé nhà ta gần đây mải chơi, sách vở chẳng đụng tới. Vào cung làm bạn học, e rằng sẽ làm trò cười. Mong công công hãy nể tình, trước mặt Hoàng Thượng nói giúp vài lời."


Phùng Ân nhìn số bạc, thoái thác đôi câu. Ai trong cung chẳng biết Thất hoàng tử có vị trí đặc biệt trong lòng Hoàng Thượng. Ông đến Lương phủ chỉ vì Tiêu Yến Ninh, số bạc này tuy hấp dẫn thật đấy, nhưng cũng nóng tay. Cuối cùng, ông vẫn nhận, nụ cười thêm phần chân thành, "Lương đại nhân và phu nhân chớ lo. Thất hoàng tử vừa khỏi bệnh, tạm thời chưa thể đến thư phòng học. Tiểu công tử vào cung cũng không phải để học, chỉ là Hoàng thượng và Hoàng Quý phi thấy tính tình công tử hoạt bát, muốn cho vào cung bầu bạn cùng Thất điện hạ thôi."


Nghe lý do, cả nhà Lương thở phào. Hoắc thị nghĩ, thảo nào Lương Tĩnh ngày nào cũng muốn vào cung, hóa ra là nhớ Tiêu Yến Ninh. Mà Thất hoàng tử cũng nghĩ đến y. Tình bạn giữa trẻ con quả nhiên trong sáng hơn người lớn.


Lương Tĩnh nghe tin được vào cung, vội reo lên, "Con đi, con đi ngay! Đợi con thu dọn cái đã. Con vừa mới mua cho Thất hoàng tử biết bao món đồ chơi, để con mang hết đi!"


Hoắc thị kéo y lại, cười, "Không kịp đâu, trong cung cái gì mà không có. Lần sau mang theo cũng được." Lúc này, cung đình ai nấy đều căng thẳng, dù có mang đồ cũng khó mà đưa được đến tay Yến Ninh.


Phùng Ân mỉm cười với Hoắc thị, "Phu nhân chu đáo." Rồi dẫn Lương Tĩnh đi.


Lương Hàm đợi họ rời khỏi, giọng pha chút kỳ lạ, "Tam đệ đúng là nhớ Thất hoàng tử thật." Hắn nhớ lần đầu đưa Lương Tĩnh vào cung, y còn khóc lóc ầm ĩ. Chẳng biết từ bao giờ, y lại mong ngóng vào cung.


"Nếu có người ngày ngày lôi kéo ngươi chơi đủ trò, ngươi cũng nhớ người ta thôi," Hoắc thị bực bội nói. Mỗi lần Lương Tĩnh từ cung về, chẳng kể học được gì, chỉ kể Tiêu Yến Ninh dẫn y chơi gì. Hai đứa nghịch ngợm, hoa cỏ trong cung, cá dưới hồ chẳng ít lần bị vạ lây. Cũng may Hoàng Thượng nhắm một mắt mở một mắt, chứ người thường, chín cái mạng cũng chẳng đền đủ.


Lương Hàm nghĩ, cũng đúng. Trước khi đến Mộc An, Tiêu Yến Ninh còn rủ Lương Tĩnh nướng thịt ở Vĩnh Chỉ Cung, nói là tập dượt, đến trường săn săn được thú thì nướng ăn. Hai đứa không để cung nhân giúp, nướng thịt đến mức mặt mũi lấm lem, bẩn thỉu. Nếu hắn có bạn chơi như vậy từ nhỏ, hắn cũng chẳng nỡ buông.



Chỉ tiếc, giá mà thân phận Thất hoàng tử bình thường hơn chút.


---


Lương Tĩnh gặp Tiêu Yến Ninh, kinh ngạc thốt lên, chạy đến gần, buồn bã nói, "Điện hạ, sao người gầy thế này?" Y còn kéo áo Tiêu Yến Ninh. Bộ đồ cũ giờ mặc trên người hắn rộng thùng thình.


Tiêu Yến Ninh không ngờ Lương Tĩnh đột nhiên vào cung. Tần Quý phi chẳng hề báo trước, chắc muốn cho hắn bất ngờ. Lương Tĩnh ngẩng lên nhìn hắn, cười tươi, ánh mắt còn vương chút buồn nhưng đã sáng lên niềm vui, "Điện hạ phải ăn nhiều vào, ăn nhiều sẽ mũm mĩm. Dù gầy, điện hạ vẫn đẹp, lúc nào cũng đẹp."


Tiêu Yến Ninh nhướng mày. Thôi được, bất ngờ này hắn nhận. Lời trẻ con ngây thơ luôn khiến lòng hắn bớt u ám.


"Điện hạ, ngoài cung ta mua bao nhiêu đồ chơi, lần này vội quá không mang theo. Lần sau vào cung, ta mang hết cho người!" Lương Tĩnh thì thầm.


Dù đồ đắt hay rẻ, tấm lòng này cũng thật đáng trân quý. Tiêu Yến Ninh gật đầu, cười, "Được."


Thấy hắn cười, Lương Tĩnh cũng cười hì hì, nhìn quanh, khẽ đề nghị, "Điện hạ, hoa ở Ngự Hoa viên giờ chắc đẹp lắm, ta đi xem nhé? Hay là đi chèo thuyền cũng được!"


Chuyện nhỏ thế này, Tiêu Yến Ninh sao nỡ từ chối bạn mình, "Ừm, đi nào."


Lương Tĩnh phấn khích, kéo hắn ra ngoài. "Điện hạ, giờ ta ngày nào cũng luyện cưỡi ngựa thêm một canh giờ. Lần sau, nếu người lại gặp ngựa điên, ta sẽ cứu người!" Lương Tĩnh nghiêm túc nói.


Tiêu Yến Ninh thầm nghĩ, không thể mong hắn bớt gặp nạn được sao, cái gì mà còn lần sau nữa? Lần này đã để lại bóng ma tâm lý đủ rồi. Nhưng ngoài miệng, hắn không nỡ dập tắt lòng nhiệt tình của bạn thân, chỉ vui vẻ đáp, "Vậy ngươi luyện tốt vào, ta chờ."


Lương Tĩnh gật đầu lia lịa. Tần Quý phi nhìn hai đứa rời đi, lòng nhẹ nhõm. Hoàng Thượng nói đúng, trẻ con nên chơi với trẻ con, lâu dần sẽ quên những chuyện buồn.


Chẳng bao lâu, hai đứa rời Vĩnh Chỉ Cung, chạm mặt Ngũ hoàng tử. 


Ngũ hoàng tử đứng yên, quan sát Tiêu Yến Ninh từ đầu đến chân, hừ một tiếng, nhíu mày, giọng khó chịu, "Thất đệ, cung nhân Vĩnh Chỉ Cung không cho đệ ăn cơm à? Mới mấy ngày không gặp, đệ gầy như khỉ rồi."


Tiêu Yến Ninh: "..." Từ xưa chó sủa chẳng ra ngà voi, quả không sai. "Ngũ ca, cung nhân Chung Tường Cung chắc ngày nào cũng cho huynh ăn no, giờ huynh trông như khỉ béo ấy," Tiêu Yến Ninh lịch sự đáp, rồi kéo Lương Tĩnh còn đang ngơ ngác rời đi.


Hắn là người lớn, đâu thèm chấp nhặt với trẻ con làm gì. 


Ngũ hoàng tử ngẩn ra, nhìn thái giám Nguyên Tu bên cạnh, "Hắn đang mỉa mai ta sao? Bản hoàng tử béo chỗ nào?!"


Nguyên Tu: "..." So với Thất hoàng tử thì có lẽ béo hơn chút. 



"Còn nữa, thái độ gì với huynh trưởng thế này? Hắn mọc gai đầy người à, nói chuyện cay nghiệt thế," Ngũ hoàng tử bất mãn, dù chính hắn nói chuyện cũng chẳng dễ nghe.


Nguyên Tu khẽ nói, "Điện hạ, mấy ngày nay chẳng phải ngài luôn muốn đến thăm Thất hoàng tử sao? Giờ thấy y không sao, ngài nên vui mới phải."


Ngũ hoàng tử như mèo bị giẫm đuôi, xù lông, "Ai muốn thăm hắn? Ta chỉ nghe nói hắn nhỏ thế mà bị kinh hãi lớn, thấy cũng tội nghiệp. Ta muốn thăm thì cần lén lút sao?"


Nguyên Tu: "..." Ông nói 'lén lút' hồi nào. Theo hầu một chủ tử nghĩ một đằng nói một nẻo, thật là khổ.


Đi được một đoạn, Lương Tĩnh đột nhiên nói, "Điện hạ, người với Ngũ điện h* th*n nhau lắm sao?"


Tiêu Yến Ninh ngán ngẩm nhìn y: "Ngươi dùng con mắt nào thấy bọn ta thân nhau?"  


Mắt có bệnh, cần chữa. 


Lương Tĩnh, "Cả hai mắt ta đều thấy mà."


Tiêu Yến Ninh: "..." Cũng chẳng cần thật thà thế. Lương Tĩnh nói tiếp, "Hôm ở trường săn, người còn bảo nhị ca ta cứu Ngũ điện hạ."


Tiêu Yến Ninh, "Bọn ta là huynh đệ. Lúc ta chọc tổ mẫu tức giận, các ca ca khác cũng đứng ra nói đỡ giúp ta mà."


Lương Tĩnh ngẩn ra, như hiểu mà cũng không hiểu. Tình cảm giữa Tiêu Yến Ninh và các hoàng tử khác, y thấy vừa giống mà cũng vừa khác tình huynh đệ giữa y và ca ca mình. 


Nghĩ không thông, y không thèm nghĩ nữa. Giờ là lúc chơi vui, nghĩ nhiều làm gì.


Sau một hồi quậy phá ở Ngự Hoa viên, Tiêu Yến Ninh về Vĩnh Chỉ Cung, nụ cười trên mặt nhiều hơn. Tối đó, hắn ăn thêm nửa bát cơm, khiến Tần Quý phi mừng rỡ.


Hai ngày sau, Nhị hoàng tử – giờ là Khang Vương – vào cung thỉnh an Bùi Đức phi. Chuyện nổi bật trong cung lúc này là việc chọn phi cho Khang Vương và hôn sự của Nhị công chúa. Khang Vương vào cung, còn đặc biệt thăm các hoàng tử khác. 


Thấy Tiêu Yến Ninh gầy gò, Khang Vương xoa đầu hắn. Khang Vương bệnh lâu năm, hiểu rõ nỗi khổ của người ốm, cũng đặc biệt quý Yến Ninh.


Khi Khang Vương rời cung đến Vương phủ, Tiêu Yến Ninh vẫn chưa khỏi hẳn. Khang Vương vốn muốn lặng lẽ rời đi, nhưng hoàng tử xuất cung là việc lớn, Hoàng Thượng rất coi trọng, nên cung đình không khỏi náo nhiệt. Hôm đó, Vĩnh Chỉ Cung khá yên tĩnh. Sau khi Khang Vương rời đi, Hoàng Thượng mới đến thăm Tiêu Yến Ninh.


Biết chuyện, Tiêu Yến Ninh vừa trách sao không báo hắn, vừa bò dậy từ giường, mở rương báu nhỏ, lấy hai nén vàng đưa Hoàng Thượng, nhờ chuyển cho Nhị hoàng tử Tiêu Yến Thanh. Ai cũng biết nén vàng là mạng của Tiêu Yến Ninh. Hoàng Thượng cười hỏi sao hắn nỡ cho Tiêu Yến Thanh. Tiêu Yến Ninh mặt mày ủ rũ vì bệnh, nhưng mắt sáng rực, "Nhị ca là nhị ca, cho được."


Tình huynh đệ, quý hơn vàng. Hoàng Thượng tự tay đưa hai nén vàng cho Khang Vương. Nghĩ đến chuyện này, Khang Vương trong lòng chua xót. 



"Nhị ca, đừng xoa nữa, xoa đầu không cao được đâu," Tiêu Yến Ninh ôm đầu nói.


Khang Vương cười, rút tay, "Sau này đến phủ nhị ca chơi nhé." 


Tiêu Yến Ninh cười tươi, "Được ạ!" 


Khang Vương nhìn hắn, đè nén xúc động muốn xoa đầu hắn lần nữa. Trong cung đồn Thất hoàng tử thay đổi tính nết, nhưng Khang Vương thấy hắn không hề thay đổi. Chẳng biết đám tung tin đồn có ý gì.


---


Hôn sự của Khang Vương trì hoãn vì sức khỏe yếu. Giờ tuổi đã đến, có phủ riêng, hôn sự cần xúc tiến. Nhưng chọn phi là việc hệ trọng, sức khỏe Khang Vương ai cũng biết, các gia đình có con gái ở kinh thành đều đắn đo. Bùi Đức phi vì thế mà ngày nào cũng lo lắng chuyện này.


Hôn sự Khang Vương chưa định, nhưng của Nhị công chúa đã có tiến triển. Nhị công chúa lớn hơn Khang Vương một tuổi, rất có chính kiến. Năm ngoái, Hoàng Thượng muốn chỉ hôn, nàng không đồng ý, muốn tự chọn người mình thích. Hoàng Hậu hoảng hốt bảo nàng đừng nói bậy, nhưng Hoàng Thượng cho rằng Tiêu An Thù là công chúa dòng chính, có chủ ý riêng cũng không sao, nên quyết định không chỉ hôn mà để nàng tự chọn.


Nhưng ngài cũng nói, nếu năm nay không chọn được, ngài sẽ chỉ hôn. Không ngờ, Nhị công chúa thật sự đã chọn được người – Lương Mục. Lần hỏi lại hôn sự, nàng thẳng thắn nói với Hoàng Thượng, khiến ngài ngẩn người. Ngài tưởng Tiêu An Thù thích kiểu thư sinh nho nhã, ai ngờ lại chọn Lương Mục, một võ tướng.


Tin này khiến mọi người nghĩ ngợi. Đa số cho rằng Hoàng Hậu muốn dùng hôn sự kéo nhà Lương về phía Thái tử. Lương Thiệu nghe tin, vội chạy về nhà. Lương Mục đã hai mươi, vậy mà bị cha đánh một trận ở từ đường. Lương Thiệu vừa đánh vừa giận, "Bảo ngươi cưới vợ sớm, ngươi không chịu. Giờ thì hay rồi, sắp làm phò mã!"


Lương Mục bị đánh kêu oai oái, vừa né vừa nói, "Phụ thân, nếu phụ thân không đồng ý thì nói với Hoàng Thượng, đánh con làm gì?"


Lương Thiệu thấy y né, càng giận, đánh mạnh hơn, "Bảo ngươi quỳ xuống, người còn dám né!" Lương Mục: "..." Chẳng phải lỗi của hắn, sao không được né chứ?


Tần Quý phi biết tin, không kìm được than thở với Tần Thái Hậu, "Hoàng Hậu thấy Tiểu Thất thân với Lương Tĩnh nên cố ý sao?"


Tần Thái Hậu liếc nàng, "Hôn sự này nếu thành, càng có lợi cho Thái tử." Là một mối liên minh vững chắc. 


Tần Quý phi mặt nhăn nhó, "Vậy Tiểu Thất thì sao? Lương Mục làm phò mã, Lương Tĩnh còn chơi với Tiểu Thất được nữa không?"


Tiêu Yến Ninh rất quý Lương Tĩnh, nếu không chơi cùng nữa nữa thì thật đáng tiếc. Tần Thái Hậu thở dài, "Giờ thì được." Trẻ con, muốn làm gì cũng được. Đợi vài năm nữa, khi đã lớn lên rồi, ai cũng biết cân nhắc lợi hại, chẳng cần thúc, tự khắc chọn con đường tốt nhất cho mình.


Tần Quý phi nghe xong, mặt càng khổ sở. Thái tử cũng tìm đến Hoàng Hậu, ám chỉ không cần làm vậy. Nhạc phụ của y xuất thân từ Phủ Vệ Tuyên Châu, tuy không lừng lẫy như nhà Lương danh chấn phương Bắc, nhưng cũng có thế lực. Nếu Hoàng Hậu nhất quyết liên kết với nhà Lương, chỉ e người ta cho rằng họ tham lam.


Hoàng Hậu bất đắc dĩ, "Con nghĩ là ý của mẫu hậu à? Là muội muội con tự ý chọn. Khi nó nói với phụ hoàng, mẫu hậu còn chẳng biết nó có ý này, ngăn cũng không kịp."


Thái tử: "..." Hóa ra là vậy. Muội muội y xưa nay có chính kiến, không bao giờ để mình chịu thiệt. Nhưng kinh thành bao nhiêu trai tài, sao Tiêu An Thù lại chọn Lương Mục?



Trong lúc mọi người bàn tán, Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh đang câu cá. Lương Tĩnh vừa thả mồi vừa hỏi, "Thất điện hạ, nhị ca ta thật sự sắp làm phò mã rồi sao?"


Tiêu Yến Ninh lơ đễnh, "Chắc thế." Tin đồn đã lan, không thành cũng phải thành. Lương Tĩnh bèn hỏi, "Nhưng sao lại thế?"


"Sao là sao, trên đời làm gì có nhiều sao thế," Tiêu Yến Ninh chăm chú nhìn đàn cá chép, thuận miệng đáp, "Chẳng lẽ Nhị tỷ tỷ thích nhị ca ngươi?"


"Nhị công chúa thích nhị ca ta?" Lương Tĩnh nhíu mày, càng không hiểu. Cá chạy mất, Tiêu Yến Ninh nhìn y, "Đó là chuyện của người lớn, liên quan gì đến ta và ngươi."


Nói xong, hắn thu cần, đứng dậy nói, "Đi thôi, không câu nữa." 


"Được thôi." Câu mãi chẳng được con cá nào, Lương Tĩnh cũng chán rồi.  


Thu dọn xong, cả hai rời đi. Một lúc sau, Nhị công chúa từ sau núi giả bước ra. Nàng tâm trạng u uất, vốn đến Ngự Hoa viên giải sầu, ai ngờ gặp hai người này câu cá. Không muốn gặp Tiêu Yến Ninh hay Lương Tĩnh, nàng định tránh đi. Mọi người nghĩ nàng chọn Lương Mục vì gia thế, nhưng nàng chỉ nhớ khoảnh khắc ở trường săn, Lương Mục không do dự phi ngựa cứu Tiêu Yến Ninh. Lúc ấy, nàng nghĩ, nếu lấy chồng, phải lấy người như Lương Mục – chính trực, dũng cảm, không sợ hãi.


Không ngờ, khi ai cũng cho rằng nàng có mưu đồ, một thằng nhóc viết chữ còn chưa xong lại nói ra câu khó tin nhưng lại gần sự thật nhất. Hôn sự của Nhị công chúa và Lương Mục nhanh chóng được định. Nàng chưa gả, Lương Mục chưa cưới, Hoàng Thượng hài lòng với hai nhà, lại có ý để Lương Thiệu nắm đại doanh Tây Bắc , hôn sự này xem như đã thành. Ngài định ngày cưới vào mùng tám tháng tám năm sau.


Ngày mùng ba tháng chín năm nay, Tiêu Yến Ninh tròn tám tuổi, các hoàng tử tám tuổi được ghi thứ tự vào ngọc điệp hoàng gia.  


Điều này có nghĩa hắn không yểu mệnh, chính thức được ghi vào gia phả hoàng tộc.  


Sinh nhật tám tuổi vừa qua vài ngày, Vân Châu xảy ra chuyện.


Vân Châu là vùng đồng bằng, vựa lúa của Đại Tề, Hộ bộ đang chờ lương thực từ đây nhập kho. Nhưng lượng lương thực năm nay ít hơn mọi năm, nhiều lô vận chuyển chậm chạp và rồi không thấy tăm hơi. Quan viên Vân Châu tâu rằng đường thủy vận từ Vân Châu đến kinh thành gặp trục trặc, đang khẩn cấp sửa chữa. Nhưng Hoàng Thượng chưa kịp sai người tra xét, huyết thư của huyện lệnh Vân Châu vượt muôn vàn khó khăn đến tay Tần Truy.


Hóa ra, năm nay nửa Vân Châu gặp đại hạn, nhiều nơi mất mùa, không thu hoạch được hạt nào. Quan viên địa phương vì giữ cái mũ ô sa trên đầu, giấu nhẹm không báo. 


Lương thực gửi được đến kinh, một phần là giống cho vụ xuân năm sau. 


Hoàng Thượng đọc huyết thư, tức đến ngất đi.


Cùng lúc đó, biên giới Tây Cương có biến động. Vân Châu đại hạn, Tây Cương chắc chắn cũng bị ảnh hưởng. 


Người Tây Khương sống bằng du mục, hạn hán đồng nghĩa với đói khát. Họ tụ binh ở biên giới, nói là để sửa sông, nhưng ai dám lơ là? 


Chiến sự như ngọn lửa, chỉ chờ châm ngòi là bùng nổ.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 66
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...