Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 65


"Tất cả lui đi," Tiêu Yến Ninh mặt lạnh lùng, mày nhíu chặt, giọng điệu lạnh lẽo nhìn đám cung nhân quỳ dưới đất.


Đám thái giám, cung nữ nghe vậy, lập tức đứng dậy, cung kính lui ra. Tiêu Yến Ninh khẽ cụp mắt, trong số cung nhân này có một cung nữ thay thế Tình Tuyết, làm việc Tình Tuyết từng làm, và vẫn mang tên Tình Tuyết. Vĩnh Chỉ Cung xưa nay đổi người không đổi tên. Người ngoài có thể thấy khó chịu, nhưng Tần Quý phi lại cho rằng như vậy rất ổn.


Tình Tuyết trước đây từng dùng lời dối trá lừa gạt Tưởng Thái Hậu, tại yến tiệc mừng sinh nhật của Thái Hậu nói bậy, sau đó bị Hoàng Thượng ngay trước mặt ban cái chết. Tần Quý phi cho nhà họ Tần điều tra, biết được nhà Tình Tuyết có kẻ cờ bạc, để trốn nợ, cả nhà biến mất không tung tích. Dù sự thật có ra sao, Tình Tuyết đã phản bội, suýt nữa hại người bằng những lời dối trá.


Tần Quý phi từng tuyên bố với cung nhân Vĩnh Chỉ Cung, bất kể là ai, vì lý do gì mà ăn cây táo rào cây sung, nàng tuyệt không tha thứ. Chẳng cần Hoàng Thượng ra tay, kẻ phản bội trong tay nàng cũng sẽ chết rất đau đớn. Sau chuyện Tình Tuyết, Vĩnh Chỉ Cung được thanh lọc một lượt, loại bỏ không ít cung nữ, thái giám. Những người mới vào, từ cung nữ tạp dịch đến thái giám làm việc vặt, đều được kiểm tra lý lịch sạch sẽ trước khi Tần Quý phi giữ lại.


Từ khi khỏi bệnh, tính tình Tiêu Yến Ninh thay đổi. Trước đây, hắn mũm mĩm, gò má bầu bĩnh, nụ cười ngây thơ, mắt sáng lấp lánh, đáng yêu không kể xiết. Giờ đây, hắn gầy gò, mặt mày căng thẳng, đôi mắt u ám, trông không hề dễ gần. Trước kia, hắn ít khi nổi nóng, giờ thì ai không vừa mắt cũng bị hắn nói vài câu. Cung nhân sợ hắn nổi giận, đều tránh xa.


Hôm nay, hắn bất chợt có hứng đi dạo, lại đụng phải vài cung nhân đang quét sân. Đám tiểu thái giám, tiểu cung nữ sợ bị phạt, quỳ xuống run rẩy tạ tội. Tiêu Yến Ninh thấy phiền, lạnh mặt bảo họ lui đi.


Cung nhân rời đi, Tiêu Yến Ninh bước đến dưới gốc cây quế, lấy ra tấm bài vị nhỏ làm cho con ngựa trắng. Trên đó chỉ viết mấy chữ "Tiểu Bạch Mã xấu xí". Hắn dùng xẻng đào một cái hố nhỏ, chôn bài vị xuống. Dưới gốc quế này, hắn từng chôn nhiều thứ: con dế chết trong đông lạnh, đóa sen tàn trong thu tà. Chôn xong, hắn ngồi xổm đó, thật lâu chẳng nói, cũng chẳng động, bóng lưng nhỏ bé toát lên vẻ tiêu điều, cô đơn.


Hoàng Thượng và Tần Quý phi đứng trong điện, qua cửa sổ nhìn hắn. Tần Quý phi lau khóe mắt ửng đỏ. Những ngày hắn sốt cao, mê man, còn khóc gọi Hoàng Thượng và nàng cứu con ngựa trắng. Nhưng con ngựa ấy đã chết, không thể cứu được nữa.


Con ngựa trắng là do Hoàng Thượng tự tay chọn cho Tiêu Yến Ninh, qua nhiều lần kiểm tra, tính tình cực kỳ hiền lành. Sau sự cố, Hoàng Thượng lập tức ra lệnh kiểm soát những người phụ trách ngựa ở trường săn, đồng thời sai cận vệ về kinh tra xét toàn bộ người trong Ngự Mã giám. Cận vệ canh giữ xác con ngựa, từng chút kiểm tra nguyên nhân nó phát cuồng.



Chẳng bao lâu, họ phát hiện ở móng trước con ngựa có một cây đinh nhỏ, ban đầu chỉ kẹt trong móng sắt, không chạm vào thịt. Nhưng khi người cưỡi lâu, đinh cọ vào khe móng, đâm vào thịt, khiến con ngựa đau đớn. Hơn nữa, trước khi ra trường, con ngựa còn ăn phải cỏ có dược tính. Thuốc phát tác, bụng ngựa đau quặn, cộng thêm đinh đâm vào móng, không phát cuồng mới lạ. Càng đau, ngựa càng chạy, càng chạy càng đau, cuối cùng hóa điên.


Khi chứng cứ được trình lên, một thái giám Ngự Mã giám tên Lưu Hành cắn lưỡi tự vẫn. Theo lời khai, con ngựa của Tiêu Yến Ninh khi kiểm tra luôn có bóng dáng thái giám này. Ngựa hoàng gia vốn được kiểm tra kỹ lưỡng, mấy ngày trước đều không có vấn đề. Ai ngờ đến ngày thứ sáu, ngựa của Tiêu Yến Ninh lại xảy ra chuyện. Việc này nếu bị phát hiện, là tội chết. Dù thành công, sau đó cũng khó thoát.


Hoàng Thượng không tin một thái giám nhỏ bé ở Ngự Mã giám lại dám làm chuyện tày trời như thế này. Là người hoàng gia, ngài biết rõ những thủ đoạn bẩn thỉu trong cung. Nếu không có Lương Mục đuổi theo, nếu Tiêu Yến Ninh không tự tay giết ngựa để tự cứu, hắn sẽ va vào Ngũ hoàng tử. Bị ngựa đâm, không chết cũng tàn phế.


Tiêu Yến Ninh là mạng sống của Tần Quý phi, Ngũ hoàng tử là mạng sống của Liễu Hiền phi. Nếu Ngũ hoàng tử gặp chuyện, Liễu Hiền phi e là hận chết Tiêu Yến Ninh, nói gì đến tha thứ. Dù sau này tra ra là người Ngự Mã giám làm, chẳng liên quan đến Tần Quý phi, Liễu Hiền phi sống ngày nào cũng chẳng thể bình tâm đối diện Tiêu Yến Ninh. Hai phi tần ắt thành kẻ thù.


Thủ đoạn giở trò trên ngựa này, tuy thô sơ nhưng hiệu quả. Nếu thành công, một mũi tên trúng hai đích, phế đi hai hoàng tử Đại Tề. Chuyện này, nếu không có kẻ đứng sau, thái giám Ngự Mã giám nào dám động tay?


Người dám dùng thủ đoạn độc ác này nhắm vào hai hoàng tử, chắc chắn liên quan đến hậu cung. Nghĩ đến có kẻ sai khiến thái giám Ngự Mã giám làm chuyện đại nghịch, Hoàng Thượng không chỉ kinh hãi, mà đêm ngủ cũng khôngyên.


Ngự Mã giám là giám viện đứng đầu dưới Tư Lễ Giám, địa vị vô cùng quan trọng. Họ quản lý đồng cỏ, trang trại, ngựa của hoàng gia, nắm cả binh phù và cờ lệnh, cùng Bộ Binh ngoài triều giám sát lẫn nhau, còn có thế cân bằng với Ngũ quân Đô hộ phủ. Ngự Mã giám còn có quan viên trong Tứ Vệ doanh, được ví như "Hộ bộ" của nội phủ. 


Nếu không tra ra kẻ đứng sau, Hoàng Thượng ngày đêm bất an.


Tư Lễ giám, đứng đầu hai mươi tư giám, phụ trách điều tra người Ngự Mã giám và quan hệ của họ. Quan Hải, thái giám chấp bút, có quyền giám sát bách quan, trực tiếp xử lý vụ này. Chỉ huy sứ Vũ Lâm Vệ - Ôn Lâm - được lệnh thẩm tra toàn bộ các chức vụ trong Ngự Mã Giám. 


Ngoài triều, Binh khoa trong Lục khoa mở cuộc tra xét, Nội Các dâng tấu vạch tội Ngự Mã giám những năm gần đây tự ý mở rộng hoàng trang, chiếm ruộng dân, làm hại bá tánh.



Hoàng Thượng xem tấu, tự tay phê, cách chức chưởng ấn Mã An, giám sát Vương Sách, ra lệnh Ôn Lâm dùng hình tra hỏi, nhất định phải tìm ra kẻ liên quan. Qua điều tra, phát hiện thái giám Lưu Hành có quan hệ bí mật với cung nữ Cẩm Anh bên cạnh Chu Quý nhân— hai người lén đối thực*, kết thành phu thê. Lưu Hành đã chết, Quan Hải dẫn người đến cung Chu Quý nhân bắt Cẩm Anh, nhưng vài ngày trước nàng ta đã nhảy giếng tự vẫn.


Chu Quý nhân vẫn cứng miệng, một mực chối không biết chuyện giữa Cẩm Anh và Lưu Hành. Lời dối trá hiển nhiên ấy Hoàng Thượng làm sao có thể tin, lập tức giam lỏng Chu Quý nhân, lục soát cung nàng, phát hiện sau tượng Phật có giấu bùa chú nguyền rủa Tần Quý phi và Tiêu Yến Ninh "chết không yên ổn". Đây là thuật yếm thắng cấm kỵ trong cung. Hoàng Thượng nổi giận, đày Chu Quý nhân vào lãnh cung, bắt toàn bộ gia tộc nàng ta vào thiên lao.


Quan Hải tiếp tục điều tra, phát hiện Cẩm Anh từng là cung nữ bên cạnh Thuận phi, mẹ Tứ hoàng tử, khi ấy chưa mang tên Cẩm Anh. Thuận phi bệnh tật, ít được sủng ái, Cẩm Anh rời An Phúc Cung, qua nhiều lần xoay chuyển mới theo Chu Quý nhân và đổi tên. Mọi chuyện như tuồng hát, một người cất giọng, kéo theo vô số người khác.


Thuận phi nghe tin, chưa kịp gặp Hoàng Thượng đã ngã bệnh. Nàng lê thân bệnh ốm yếu đến gặp ngài, nói không hề nhớ Cẩm Anh là ai, cũng không biết nàng ta làm việc ở đâu. Tứ hoàng tử quỳ xin Hoàng Thượng minh xét. Thuận phi xuất thân từ con quan nhà nhỏ, không thế lực, nhiều năm chỉ ở trong cung, làm sao có thể liên hệ với Cẩm Anh? Nói đến giữa chừng, nàng th* d*c nặng nề, như sắp ngất đi. Không có chứng cứ, Hoàng thượng không truy cứu, chỉ nói đôi câu rồi bảo Tứ hoàng tử dìu nàng về.


Ngự y báo rằng Chu Quý nhân ho lao nhập phổi, không sống được bao lâu. Vì chuyện con cái, nàng luôn oán hận Tần Quý phi và Tần Thái Hậu, cho rằng họ là hung thủ. Mọi chuyện như bắt nguồn từ ý định điên cuồng của Chu Quý nhân trước khi chết, muốn kéo Tiêu Yến Ninh theo, khiến Tần Quý phi đau khổ cả đời.


Biết mình sắp chết, Chu Quý nhân ở lãnh cung tuyệt thực, muốn gặp Tần Quý phi. Hoàng Thượng không đồng ý, sợ người sắp chết gây chuyện. Nhưng Tần Quý phi xin ngài, đến lãnh cung gặp nàng ta. Trước đó, ngự y kiểm tra Chu Quý nhân, cung nhân lục soát kỹ càng, đảm bảo an toàn. Tần Quý phi mới bước vào.


Chỉ vài ngày, Chu Quý nhân đã tiều tụy, tóc khô vàng, mặt hốc hác, ôm một con búp bê, dịu dàng dỗ dành. Tần Quý phi nhìn nàng, hồi lâu mới nói, "Làm cờ cho kẻ khác, liên lụy cả gia tộc mình, đáng sao?"


Chu Quý nhân mỉm cười, ngân nga khúc hát ru con búp bê. Tần Quý phi tiếp tục, "Bổn cung biết không phải ngươi. Nói ra kẻ đứng sau, bổn cung sẽ xin Hoàng Thượng tha mạng cho cả nhà ngươi."


Chu Quý nhân ngẩng đầu, cười điên dại, "Mạng họ liên quan gì đến ta? Ngoài địa vị của ta, họ từng để tâm đến ta sao? Khi ta thất sủng, ngoài việc bức ép ta lấy lại sủng ái, họ nói được câu nào quan tâm ta không? Ta sắp chết, còn để ý họ sao?" Nàng nhìn Tần Quý phi, "Không có ai đứng sau cả, chỉ có ta. Ta hận ngươi, hận Thất hoàng tử. Giờ ngươi có muốn giết ta ngay không? Mỗi lần nghĩ có người hại Thất hoàng tử, ngươi có sợ hãi đến mất ngủ không?"


Tần Quý phi nhìn thẳng nàng, vẫn kiêu ngạo như xưa, "Bản cung không sống trong sợ hãi. Thất hoàng tử có bản cung và Hoàng thượng che chở, ngày sau ắt bình an, khỏe mạnh."



Nói xong, nàng phất tay áo rời đi. Chu Quý nhân sau lưng nghiến răng hỏi, "Con ta...có phải là do ngươi và Thái Hậu hãm hại không?"


Tần Quý phi quay lại, lạnh lùng đáp, "Ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ biết. Hãy mang theo nghi vấn này mà đi đi." Chu Quý nhân tức đến đỏ mắt. Tần Quý phi rời lãnh cung, nghe thấy tiếng ho xé lòng của nàng ta sau lưng. 


Đêm đó, Chu Quý nhân thổ huyết mà chết, máu loang đỏ tấm chiếu rách.


Chu Quý nhân đáng thương sao? Đúng là đáng thương. Nàng ta tâm tư tinh tế, một lòng muốn vươn cao. Vào cung, được Hoàng Thượng sủng ái, mang thai, gia đình yêu chiều, tưởng rằng từ đây rực rỡ. Ai ngờ cung cấm hiểm ác, con nàng ta mất đi. Trước đó, nàng ta ngày đêm mong chờ đứa con ấy, dù hoàng tử hay công chúa, chỉ nghĩ sẽ yêu thương nó thế nào. Nhưng con mất, oán hận che mờ lý trí, nàng ta cho rằng Tần Quý phi cướp đi cuộc đời và ánh hào quang của mình. Một bước sai, muôn đời sai, cuối cùng bị kẻ khác lợi dụng, đi hết kiếp người.


Tần Quý phi không để Chu Quý nhân trong lòng. Nỗi uất ức của nàng ta không phải do Tần Quý phi gây ra, vậy nàng ta dựa vào đâu mà hại Tiêu Yến Ninh? 


Chu Quý nhân chết, mọi chuyện như chấm dứt. 


Nhưng Hoàng Thượng không tin mọi việc đơn giản thế.  Giờ đây, ngài nghi ngờ tất cả. 


Thuận phi bệnh tật, nhưng lại nương nhờ Hoàng Hậu. Thuận phi không có tâm cơ, nhưng Hoàng Hậu thì sao?


Ngài sủng ái nhà họ Tần, phong Tần thị làm Hoàng Quý phi, địa vị gần như phó hậu, chia quyền với Hoàng Hậu, khiến ngôi Thái tử cũng bị đe dọa. Nếu Hoàng hậu không động thủ, liệu người phía sau nàng có dám mạo hiểm trừ khử Tiêu Yến Ninh chăng? Hay đây lại là kế một mũi tên trúng hai đích, khiến ngài nghi ngờ Thuận phi, nghi ngờ Hoàng Hậu?


Còn Khương Thục phi, khi ở vương phủ, nhờ Tưởng Thái Hậu chống lưng, nàng sống thoải mái hơn nay. Khi vào kinh, nàng luôn giữ mình kín kẽ, nhưng giờ Tưởng Thái Hậu cũng đã vào cung, nhìn Tần Quý phi có Tần Thái Hậu hậu thuẫn, nàng chẳng lẽ không có ý nghĩ khác? Còn Tưởng Thái Hậu, mẹ con nhiều năm không gặp, vì thân phận mà lòng ít nhiều đã đổi thay. Tưởng Thái Hậu xưa nay không ưa Tiểu Thất, liệu có bàn tay bà trong chuyện này?



Nhìn ai Hoàng Thượng cũng thấy đáng ngờ, nhưng tra tiếp lại chẳng có manh mối. Như thể tai họa của Tiêu Yến Ninh chỉ là mưu kế điên cuồng của Chu Quý nhân trước khi chết. Dưới sự dẫn dắt của Tần Truy, Nội Các lại luận tội gia tộc của Chu Quý nhân một lượt. Xét ra, nhà họ Chu quả thật không liên quan, nhưng Hoàng Thượng đã quá chán ghét họ, nên tất cả kẻ tham ô bị tịch thu tài sản, đày đi Lĩnh Nam, còn lại thì bị giáng làm thứ dân.


Ngự Mã giám nhanh chóng bổ sung người. Con nuôi Lưu Hải, Lưu Hủy, được đề cử làm chưởng ấn Ngự Mã giám, nhưng Lưu Hải lập tức tự tấu xin tội, nói Lưu Hủy chưa đủ sức đảm đương, chỉ là kẻ mượn thế ông để tiến cử. Lưu Hải còn nói đã tìm chỗ cho Lưu Hủy, định đày đi Hoán Y cục* rèn luyện. Hoàng Thượng không để Lưu Hủy đi Hoán Y cục, mà phong làm đề đốc Ngự Mã giám. Không bao lâu sau, ngài phong Minh Tước làm chưởng ấn, người trẻ nhất làm chức này trong lịch sử Ngự Mã giám. 


Từ đó, Lưu Hải hầu hạ Hoàng Thượng càng thêm cẩn thận.


Mọi chuyện xảy ra khi Tiêu Yến Ninh còn bệnh, đến khi hắn khỏi, tất cả đã yên bụi. Hoàng Thượng lặng nhìn hắn ngồi dưới gốc quế, quay sang Tần Quý phi, "Vài ngày nữa, cho Lương Tĩnh vào cung nói chuyện với Tiểu Thất đi." Tần Quý phi nhìn ngài. Hoàng Thượng nói tiếp, "Hai đứa ngày thường ríu rít không ngớt, có Lương Tĩnh, tâm trạng Tiểu Thất chắc sẽ khá hơn."


Tần Quý phi nghĩ ngợi, "Cũng được." Trẻ con với trẻ con, luôn vô tư hơn. Dù thế nào, ngày tháng vẫn phải trôi.


Không biết có phải vì tâm trạng nặng nề hay không, Tiêu Yến Ninh chỉ thấy trời năm ấy nóng bức lạ thường. Sau này hắn mới biết, không phải ảo giác. Năm đó, thời tiết quả thật khác lạ, không chỉ kinh thành, mà khắp nơi đều thế. Hạn hán, lũ lụt, thiên tai ập đến bất ngờ, như cuộc chiến vô hình từ thiên nhiên. 


Thiên tai kéo dài, nhân họa ắt sinh. 


Mà loạn lạc nổi lên, tất sẽ có người dẹp yên. 


Và mỗi lần dẹp loạn, sẽ có máu đổ xuống, có kẻ chết trận, có người đối diện sinh ly tử biệt.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 65
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...